• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Ngông nghênh

Tất cả người ở đây thấy cảnh tượng này thì đều sững sờ.

Đường đường là thầy Lữ thế mà lại cung kính với một thanh niên như thế, điều này thực sự khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

La Dũng Đức hối hận không thôi, ông ta không ngờ đến, thầy Lữ thế mà lại biết tên nhóc này, còn cung kính với cậu ta như thế.

“Tôi nói rồi mà, người thanh niên này không đơn giản đâu”.

“Không sai, không có cái gì qua được tầm mắt của tôi cả, đối mặt với người nhà họ Hạ mà vẫn bình tĩnh như thế thì không thể nào là người bình thường được”.

“Ôi... không biết ai bảo người ta đến đây tìm cái chết nữa”.

Có người bảy tỏ ý kiến của mình về cảnh tượng trước mắt này, còn những sự khiêu khích mà họ nói về anh nãy giờ thì đều quên hết cả rồi.

“Gọi ông đến đây không có chuyện gì khác cả, ông nói cho bọn họ biết biệt thự số 01 này là của ai?”, Trần Thanh còn không thèm đứng lên mà lạnh lùng nói.

“Biệt thự số 01 tất nhiên là của Trần gia rồi, sao thế, có người chất vấn cậu sao?”, Lữ Đại Vĩ vốn còn nghĩ Trần Thanh gọi mình đến là để kiếm chuyện, không ngờ chỉ là một chuyện nhỏ như thế này, ông ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi hỏi xong thì ánh mắt ông ta chuyển về phía người nhân viên làm việc ở đây.

Với kinh nghiệm của ông ta thì chỉ cần nhìn là biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Thầy Lữ, chào thầy, tôi là Hạ Hiểu Vũ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, là do quản lý ở đây độc đoán quá, không tìm hiểu rõ mọi chuyện mà đã vội đưa ra kết luận, mang đến phiền phức cho ông, tôi thay mặt người nhà họ Hạ xin lỗi ông”, Hạ Hiểu Vũ dù gì cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của nhà họ Hạ, sau khi ngạc nhiên thì cô ta cũng lấy lại tinh thần, nói.

“Không, người mà các cô phải xin lỗi không phải là tôi, mà là cậu Trần, nếu như cậu Trần nguyện ý tha thứ cho các người thì thầy Lữ tôi đây sẽ không truy cứu đến cùng nữa”.

Nói đến đây thì trong mắt ông ta hiện ra một tia hung dữ.

Đám người ở đây sau khi nghe thấy lời nói của Lữ Đại Vĩ thì đều ngây người ra.

Hạ Hiểu Vũ nhìn về phía Trần Thanh, chuyện trước đó vẫn còn chưa cảm ơn anh, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy nữa, cô ta thấy vô cùng khổ tâm.

“Anh Trần, thật sự rất xin lỗi anh, do tôi quản lý không nghiêm, để anh phải chịu rắc rối rồi, xin lỗi anh rất nhiều”, Hạ Hiểu Vũ rất thông minh, biết chuyện hôm nay đều phải xem sắc mặt Trần Thanh, nếu anh không truy cứu thì còn may, nhưng nếu anh không bỏ qua cho thì chỉ sợ hôm nay gặp rắc rối rồi.

“Thật ra chuyện cũng không phức tạp như thế, tất cả đều do tên ngốc này mà ra, cho nên cô xem xét rồi xử lý đi”, Trần Thanh xua xua tay, rồi chỉ thẳng vào người La Dũng Đức đang chuẩn bị chuồn đi.

Ánh mắt tất cả người ở đây đều chuyển sang La Dũng Đức đang đứng ở cửa.

“Lăn ra đây cho tôi”, Lữ Đại Vĩ trừng mắt lên rồi bước lên trước kéo La Dũng Đức lại, quăng ngã xuống đất.

La Dũng Đức và người đàn bà kia lúc này vô cùng sợ hãi, run rẩy không dám nói tiếng nào.

“Tôi sai rồi, cậu Trần, cậu tha cho tôi, lần sau tôi không dám nữa”, La Dũng Đức nào còn lại chút khí chất của cậu chủ nữa chứ, ông ta lập tức quỳ xuống xin tha.

“Hừ, nếu mà ông đắc tội tôi thì may ra tôi còn không so đo với ông, nhưng mà đụng ai không đụng lại nhăm nhe đến vợ tôi, cho nên...”, Trần Thanh lạnh nhạt nói, rồi búng ngón tay, một cây kim màu bạc nhanh như chớp đâm thẳng vào bụng dưới của La Dũng Đức, loại bỏ hết dương khí ra khỏi cơ thể ông ta.

Cũng có thể nói, sau này ông ta không bao giờ còn là một người đàn ông nữa.

Hơn nữa, không còn dương khí thì sợ ngay cả người bình thường ông ta cũng không làm được nữa, sợ rằng sau này thành phố Long Hải sẽ nhiều thêm một người phụ nữ, thiếu đi một người đàn ông, chuyện này đối với người đàn ông nào mà nói đều là hình phạt đáng sợ nhất.

La Dũng Đức chỉ cảm thấy bụng dưới của mình truyền đến một cơn đau, đến khi ông ta giơ tay lên sờ thì không thấy có gì khác thường nên thở phào nhẹ nhõm một cái.

Ông ta còn nghĩ Trần Thanh mạnh miệng như thế thì nhất định không thể nào dễ dàng bỏ qua cho mình, không ngờ chỉ là mạnh miệng mà thôi, còn thực hiện thì không quyết đoán một chút nào.

Những người khác không ngờ hình phạt của anh lại nhẹ nhàng như thế, điều này chỉ có thể nói là do anh rộng lượng mà thôi.

“Được rồi, có thể đi rồi”, Trần Thanh lạnh nhạt nói rồi không để ý đến những người còn lại mà để cho La Dũng Đức đi.

“Như thế sao, cảm ơn nhiều”, La Dũng Đức vô cùng vui vẻ, vì theo ông ta thấy là do Trần Thanh sợ nhà họ La bọn họ, nếu không sao lại giữ thế diện cho ông ta như thế cơ chứ.

Nói xong thì La Dũng Đức lập tức rời đi luôn.

Còn người đàn bà kia thì dù bị La Dũng Đức cắm sừng nhưng bà ta không nỡ bỏ ông ta nên cũng đi theo.

Nhìn thấy cảnh này thì những người ở đây đều có vẻ mặt vô cùng kì lạ, đặc biệt là Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng, chỉ là họ đều hiểu rõ một chuyện, Trần Thanh tuyệt đối không phải một người để cho mình chịu thiệt như thế, anh để cho ông ta đi chứng tỏ vẫn còn trò hay khác đang chờ đợi phía sau.

Tất nhiên, Lữ Đại Vĩ cũng không nghĩ đường đường là Trần gia mà lại thả cho đối thủ đi một cách dễ dàng như thế, còn liên quan đến việc anh muốn xử lý La Dũng Đức thế nào thì ông không quan tâm.

“Cô Hạ, người mua biệt thự số 01 đến rồi, không biết cô còn hoài nghi gì nữa không?”, Trần Thanh lạnh nhạt hỏi Hạ Hiểu Vũ.

“Nếu mà không có thì cử người đi dẫn đường cho tôi, tôi muốn đến xem biệt thự”, Trần Thanh không đợi Hạ Hiểu Vũ nói đã nói tiếp.

“Anh Trần, chuyện vừa rồi là lỗi của nhà họ Hạ chúng tôi, tôi đại diện cho người nhà họ Hạ gửi đến anh lời xin lỗi chân thành nhất”, Hạ Hiểu Vũ hít sâu một hơi rồi nói ra hết những lời đang nghĩ trong lòng.

“Để bù đắp thiệt hại gây ra cho anh, chúng tôi sẽ miễn phí phí dịch vụ quản lí nhà đất với căn biệt thự số 01 của anh trong 10 năm tới”, Hạ Hiểu Vũ để biểu đạt lời xin lỗi của mình mà đã tự tiện đưa ra quyết định.

Đây chính là lời trong lòng của cô ta, Trần Thanh đã cứu cô ta, dù nếu như anh không cứu thì với quy tắc làm người của mình, cô ta nhất định vẫn sẽ xin lỗi chỉ là không được thành ý như bây giờ mà thôi.

Trần Thanh vốn còn muốn từ chối nhưng Nam Cung Yến đứng bên cạnh đã nhéo tay anh một cái.

“Được, tôi nhận lời xin lỗi này của cô, cử một người đi dẫn đường cho tôi đi”, Trần Thanh dù không hiểu tại sao Nam Cung Yến lại làm thế nhưng lời vợ không thể không nghe.

Hạ Hiểu Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy lời nói của Trần Thanh.

“Nếu anh Trần không để ý thì để tôi dẫn anh đi dạo xung quanh một chút”, Hạ Hiểu Vũ lúc này thực sự phục Trần Thanh sát đất rồi, cô ta bây giờ chỉ muốn lôi kéo quan hệ với anh mà thôi.

“Được thế thì còn gì bằng”, nghe thấy Hạ Hiểu Vũ muốn tự mình dẫn họ đi thì Trần Thanh gật đầu một cách hài lòng.

Chương 392: Tử Vân Hiên

Chuyện tiếp theo không còn gì đặc sắc nữa, dưới sự chỉ đạo của Hạ Hiểu Vũ, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cuối cùng cũng đến được căn biệt thự số 01.

“Trần Thanh, anh mua căn biệt thự này lúc nào thế, còn nữa, thầy Lữ là ai?”, Nam Cung Yến có chút ngạc nhiên vì độ sang trọng của căn biệt thự này còn vượt qua sự tưởng tượng của cô nhiều, một căn như thế này sợ là giá cả ít nhất cũng phải lên đến hơn trăm triệu tệ.

“Thật ra không phải do anh mua mà là do tên Lữ Đại Vĩ đó tặng, ông ta nợ tiền anh không trả nổi nên bù lại cho anh bằng căn biệt thự mới mua”, Trần Thanh nói nhỏ vào bên tai Nam Cung Yến.

“Wow, anh Thanh, căn biệt thự này của anh tuyệt vời quá, hôm nay chúng ta có thể ở lại đây luôn cũng được đúng không?”, Tuyên Hoàng chạy từ trên tầng 2 xuống rồi hét lên một cách phấn khích.

“Được, tối nay chúng ta chuyển vào”, Trần Thanh gật đầu đồng ý, anh nhận căn biệt thự này cũng chỉ vì tiện cho bọn họ sống ở thành phố Long Hải mà thôi.

“Tốt quá đi mất, em có thể chọn phòng không?”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui muốn chết, cô ấy nhìn Nam Cung Yến với ánh mắt mong đợi.

“Được, đi đi, chọn thoải mái”, Nam Cung Yến thấy cô nhóc nhìn mình thì vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.

“Cảm ơn chị”, Tuyên Hoàng nghe thấy thế thì vui không kiềm được nữa, cô ấy lập tức lao đến thơm Nam Cung Yến một cái.

Làm xong mọi việc, cô ấy cũng không thèm nhìn Trần Thanh lần nào mà chạy thẳng lên tầng trên, tất nhiên là để đi chọn phòng rồi.

“Cảm ơn chị làm gì chứ, biệt thự này cũng không phải chị mua”, Nam Cung Yến liếc Trần Thanh đang đứng bên cạnh, nói.

“Chúng ta là vợ chồng, em là vợ của anh, tất nhiên phải hỏi ý kiến của em rồi”, Trần Thanh cười một tiếng rồi nói một cách nghiêm chỉnh.

“Đừng có nói linh tinh...”, nghe thấy Trần Thanh nói thế thì Nam Cung Yến bắt đầu cảm thấy xấu hổ, dù gì vẫn còn người ngoài ở đây mà.

Ngay lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Trần Thanh thấy vô cùng khó hiểu, anh vừa mới bước chân vào biêt thự mà ngay lập tức đã có người đến tìm rồi.

Đợi đến khi nhìn thấy những người đứng ngoài cửa thì anh mới nhớ ra họ chính là mấy người nợ đồ anh đây mà.

Không ngờ là họ vẫn rất biết giữ chữ tín.

Vốn anh còn muốn đi tìm từng người một, nhưng bây giờ tất cả đều mang đồ đến đây rồi nên anh cũng không làm khó họ làm gì nữa.

“Được đấy, đúng là không thiếu đồ tốt”, vốn Trần Thanh nghĩ họ chỉ có mấy viên đan dược thông thường thôi, không ngờ là lại còn có cả Tẩy Tủy Phạt Cốt, thật sự khiến cho anh ngạc nhiên.

“Cậu Trần, là do sức uy hiếp của cậu quá lớn nên họ không dám không lôi đồ tốt ra, nếu mà khiến cho cậu tức giận thì họ không gánh chịu được hậu quả cho nên không ai dám mạo hiểm cả”, Lữ Đại Vĩ đứng cạnh nghe thấy lời của Trần Thanh thì bất đắc dĩ nói.

“Khụ...khụ”, Trần Thanh ho nhẹ một tiếng rồi lập tức nhận lấy đống đồ đó đi vào nhà.

Nam Cung Yến dù gì cũng là người đang tu luyện, tất nhiên cô có thể nhận ra được những đồ này với một người tu luyện mà nói quan trọng như thế nào.

Mặc dù Lữ Đại Vĩ cũng vô cùng thèm thuồng đống đồ mà Trần Thanh được nhận này nhưng cũng không dám có chút mơ mộng nào, ông ta biết Trần Thanh là người như thế nào, người khác có thể chịu thiệt nhưng anh thì tuyệt đối không bao giờ.

Hạ Hiểu Vũ đang ở trong biệt thự cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, bởi vì 80% số người đưa đồ đến cô ta đều quen biết.

Quan trọng là những người đó đều là người có máu mặt, bình thường khó có thể nhìn thấy, thế nhưng hôm nay tất cả lại tự mình đem đồ đến cho Trần Thanh, hơn nữa nhìn bộ dạng họ thì đều là tự nguyện cả, điều này thực sự làm cô ta mở mang tầm mắt.

Cô ta không thể nào hiểu được, rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể nhận được đãi ngộ như thế.

Sợ là ngay đến ông nội cô ta cũng không được đám người đó đối xử như vậy.

Xem ra Trần Thanh đúng là một nhân vật tầm cỡ.

Có lẽ anh ta có thể giúp được mình.

Trần Thanh tất nhiên không biết được Lữ Đại Vĩ đang nghĩ gì, đợi đến khi anh sắp xếp xong đống đồ thì lập tức gọi cho chị em họ Cận, hai người họ vừa hay cũng ở thành phố Long Hải.

Dặn dò họ mau chóng đem số thuốc này chuyển đến núi Lộc Minh, vì dù gì đó mới là căn cứ của anh.

Tuy rằng ở thành phố Long Hải này không còn võ giả nào dám đến gây chuyện với anh nữa, nhưng chỉ sợ mấy tên mất não đến trộm đống đồ này thì đến lúc đó anh khóc cũng không xong.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa thì cũng mất rất nhiều thời gian, đám Trần Thanh cũng đói cả rồi, cho nên quyết định tìm một chỗ nào đó ở đây để ăn.

Hạ Hiểu Vũ vốn muốn lôi kéo quan hệ với anh nên bây giờ khi biết được anh định tìm một chỗ gần đây ăn cơm thì lập tức xung phong nhận việc, đặt chỗ ở một nhà hàng cho đám Trần Thanh.

“Anh Trần, tôi đã đặt chỗ trong nhà hàng xong cả rồi, mọi người đến đó cứ nói tên của tôi ra là được, bao nhiêu chi phí tôi lo”, Hạ Hiểu Vũ vốn còn muốn đi cùng họ nhưng cô ta vừa nhận một cuộc điện thoại, có chút việc cần cô ta phải xử lý nên chỉ có thể bảo họ tự đi trước.

“Không sao, chúng tôi tự đi đến đó là được rồi”, Trần Thanh gật đầu rồi cũng không làm khó cô ta thêm nữa vì dù gì chuyện trước đó cũng không phải là lỗi của cô ta.

“Ôi, cô gái này khiến người ta bị áp lực lớn thật đấy, không biết sau này ai dám lấy cô ta”, đợi sau khi Hạ Hiểu Vũ đi khỏi thì Tuyên Hoàng mới thở phào một hơi, cảm thấy cả người thả lỏng đi không ít.

“Lúc nãy tôi thấy cô giằng co với cô ta rất dũng cảm cơ mà, sao nào, cô thế mà lại sợ cô ta sao?”, thấy bộ dạng đó của Tuyên Hoàng thì Trần Thanh không nhịn được bật cười ra tiếng.

“Ai... ai sợ cô ta cơ? Cả ngày trưng ra cái khuôn mặt lạnh lùng ấy, nghĩ mình ngầu lắm hay sao, giả vờ cái gì không biết”, Tuyên Hoàng tức giận phản bác lại, ra vẻ ta đây không sợ cái gì hết.

“Được rồi, cô là người dũng cảm nhất”, Trần Thanh cười một cách bất lực, rồi sau đó dẫn hai người đến nhà hàng Tử Vân Hiên cách Thiên Sướng Viên không xa.

Nhìn từ bên ngoài vào, nhà hàng không phải là nơi được trang hoàng lộng lẫy, nhưng khi bước vào, họ mới nhận ra rằng trang trí bên trong thực sự không phù hợp với túi tiền của người bình thường.

Đúng là đẳng cấp của người có tiền, bên ngoài bàn ghế đều được bọc hoàn toàn bằng vàng lá, toàn bộ đại sảnh nguy nga lộng lẫy, khiến đám người Trần Thanh nói không nên lời.

“Chúng ta chắc chắn muốn ăn ở đây hay sao?”, hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng vốn còn nghĩ Hạ Hiểu Vũ sẽ đặt nhà hàng có phong cách đặc biệt một chút, không ngờ rằng lại là một nhà hàng thô thiển như thế này.

Chương 393: Nguy nga tráng lệ

“Nếu đã tới rồi, không đi xem thử thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao”, Trần Thanh lại không vội vàng kết luận, vì theo như anh quan sát, tuy nhà hàng này nhìn có vẻ không được sang trọng lắm nhưng người tới ăn thì đông vô kể.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là người tới đây ăn không những nhiều mà còn có không ít người nhìn có gu thẩm mỹ không tồi.

Nếu nhà hàng của người ta đã dày công trang trí như vậy thì tất nhiên không phải là người không có nhiều tiền rồi, chắc chắn là có cái lý do riêng của mình.

“Đi thôi, chúng ta vào trong để mở mang tầm mắt”, khoé miệng của Trần Thanh khẽ cong lên, anh lập tức nhấc chân bước vào trong.

Hai người họ nhìn thấy vậy cũng đành đi theo anh.

“Chào anh, xin hỏi anh có đặt chỗ trước chưa ạ?”, lúc ba người Trần Thanh đi vào nhà hàng thì hai nhân viên phục vụ trước cửa lập tức đồng thanh hỏi thăm.

“Chúng tôi có đặt trước, một cô gái họ Hạ đã đặt”, Trần Thanh lập tức đi lên trước và nói.

“Thì ra là bạn của cô Hạ, đã chuẩn bị phòng VIP cho mọi người rồi ạ. Mời đi theo tôi ạ”, một cô gái mặc sườn xám, vẻ ngoài ưa nhìn, cười nhẹ và lập tức lên tiếng dẫn đường.

Ba người Trần Thanh theo cô ta đi lên lầu hai. Lên tới lầu hai, nhóm người Trần Thanh phát hiện vẻ nguy nga tráng lệ của lầu hai này và lầu một hoàn toàn không giống nhau.

Trên lầu hai này được trang trí vô cùng tinh xảo, theo phong cách truyền thống Hoa Hạ cổ xưa.

Màu chủ đạo của cả lầu hai đều là màu tím quý phái, chẳng trách có tên là Tử Vân Hiên.

“Lầu một và lầu hai hoàn toàn mang hai phong cách khác nhau. Điều này cũng lạ thật nha”, thấy cách trang trí ở lầu hai trước mặt, Nam Cung Yến khá tò mò nên lên tiếng.

“Thưa cô, đây là sở thích của ông chủ chúng tôi. Lầu một dùng cho thực khách bình thường, còn lầu hai là chuẩn bị cho khách quý. Người bình thường thì không thể lên lầu hai”, nữ phục vụ kia nghe Nam Cung Yến nói vậy thì lập tức nở nụ cười rồi lên tiếng giải thích.

“Vậy ông chủ của các người đúng là một kỳ nhân”, Nam Cung Yến tò mò đối với ông chủ của Tử Vân Hiên này. Phong cách trang trí như vậy đúng thật là phân ra hai mặt đối lập.

“Phì… Cách nói chuyện của cô thật thẳng thắn. Ông chủ của chúng tôi không phải kỳ nhân mà là một người kỳ lạ”, nữ phục vụ đột nhiên cười nhẹ, sau đó lên tiếng trêu chọc ông chủ của mình.

Bọn người Trần Thanh không ngờ cô gái này lại tùy ý trêu chọc ông chủ của mình như vậy, quả là dũng cảm.

“Các vị khách quý không cần lo lắng. Ông chủ của chúng tôi rất tốt, tính cách hiền lành. Tuy có lúc làm việc không được thỏa đáng lắm, nhưng lại rất tốt với nhân viên phục vụ chúng tôi”, nữ phục vụ tất nhiên đoán được suy nghĩ trong đầu của họ nên lập tức lên tiếng giải thích.

“Vậy ông chủ của các người đúng thật là một kỳ nhân. Nếu có cơ hội thì nhất định phải làm quen mới được”, Trần Thanh tỏ ra tò mò về ông chủ này. Có lẽ quen biết người này cũng là một chuyện rất thú vị đây.

“Thưa các vị, phòng VIP này là do cô Hạ đặt. Mời mọi người chờ một chút, thức ăn sẽ lên ngay”, nữ phục vụ dẫn đám người Trần Thanh đến nơi thì sau đó lui ra ngoài.

Trần Thanh và Nam Cung Yến lập tức ngồi vào phòng VIP và bắt đầu tán gẫu.

Nhưng chưa nói được bao lâu thì món ăn đã được đem lên.

“Cô Hạ Hiểu Vũ này quả thật rất chu đáo, chuẩn bị thật là đầy đủ. Xem ra ai kia chắc được cô chủ nhà người ta nhắm trúng rồi”, thấy những món ăn tinh tế này, Nam Cung Yến không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc.

“Cô ta nhìn trúng là chuyện của cô ta. Trong lòng của anh chỉ có mình em, người phụ nữ khác cũng không bước vào được”, Trần Thanh đột nhiên nghiêm túc bày tỏ.

Nghe Trần Thanh nói vậy, trong lòng của Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Còn tâm tính của cô cũng có sự thay đổi lớn, chí ít cô cũng không phản cảm với lời bộc bạch này của anh, ngược lại cảm thấy rất ngọt ngào.

“Thôi đi, hai vị, tôi tới là để ăn cơm, không phải tới ăn cẩu lương. Phân phát cẩu lương mà không nhìn trước sau như vậy, quả là tiết mục ngược chết những người độc thân đây”, Tuyên Hoàng bên cạnh thì không chịu nổi được sự sến súa này nên lập tức lên tiếng chống đối.

“Ăn cơm cũng không chặn được miệng của em”, Nam Cung Yến bị cô nhóc Tuyên Hoàng này nói vậy thì đột nhiên cảm thấy ngại ngùng. Cô đỏ mặt nên gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng cô ấy.

Lúc hai người Trần Thanh và Nam Cung Yến đang ăn vui vẻ, đột nhiên bên ngoài có một giọng kêu cứu gấp rút truyền đến.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, nghe giọng hỗn loạn bên ngoài, Trần Thanh bỗng dưng đứng ngồi không yên. Anh lập tức đi tới cửa và nhìn ra bên ngoài.

“Không hay rồi”, Trần Thanh thấy có một ông cụ mặt mày xanh mét bị một đám người vây quanh. Anh thấy chỉ có trút hơi ra mà không hít vào, Trần Thanh bỗng dưng thay đổi sắc mặt. Anh lập tức xông ra khỏi phòng.

“Mau tránh ra”, Trần Thanh kéo đám người vây xung quanh ra và đi vào.

“Này, người này bị làm sao vậy?”

“Đúng vậy, sao lại đẩy người ta?”

“Thấy náo nhiệt cũng phải coi ai trước ai sau chứ”.

Nhiều người bị Trần Thanh đẩy ra thì bỗng dưng bất mãn lên tiếng ồn ào, rõ ràng họ không hài lòng khi bị Trần Thanh kéo ra như vậy.

“Mau im miệng cho tôi. Tôi là bác sĩ. Mấy người đứng lui ra ngoài một chút đi, để bệnh nhân có đủ không gian, nhiều người bao vây như vậy thì lấy đâu ra không khí chứ”, Trần Thanh bỗng dưng ngẩng đầu lên rồi gào lên với đám người đang tỏ ra không hài lòng kia. Chờ bọn họ yên lặng hết lại thì Trần Thanh mới nói ra thân phận của mình, đồng thời bảo đám đông tránh ra một chút.

Vốn dĩ còn có vài người không hài lòng với Trần Thanh nhưng khi nghe anh nói vậy thì ai nấy cũng im miệng và lập tức tránh ra chừa không gian lại.

Trần Thanh không quan tâm đám người này. Anh trực tiếp đưa tay ra, nâng đầu của ông cụ lên, tay còn lại thì ấn vào ngực của ông cụ.

Ông cụ vốn dĩ đã bắt đầu co giật, bị Trần Thanh làm vậy thì miệng của ông cụ lại phun ra một ngụm máu. Những người đứng gần đó đều bị máu phun ra dính phải.

“Ôi trời”.

“Ây da, đúng là xảy ra án mạng mà”.

“Tiêu rồi, tên nhóc này đúng là phường lừa gạt”.

“Đúng vậy, mới tí tuổi đầu mà không làm chuyện tốt”.

Người bị máu phun dính phải vội né ra, nhưng cũng không có mấy ai để ý chuyện này, tất cả đều bắt đầu hô toáng cả lên.

Vì ông cụ vốn đã bị bệnh nặng, lại bị đánh phụt máu như vậy, chẳng phải là mưu sát hay sao?

Hơn nữa, chuyện này còn xảy ra giữa ban ngày ban mặt nữa.

Sắc mặt của Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bỗng dưng thay đổi rõ rệt. Họ không ngờ Trần Thanh lại đột nhiên xông qua, mà còn làm cho bệnh nhân hộc máu.

“Tiêu rồi, lần này đúng là xong đời rồi”, đầu óc của Nam Cung Yến trống rỗng, tình cảm giữa cô và Trần Thanh vừa mới có chút tiến triển thì không ngờ lại gặp phải chuyện như vầy.

Chương 394: Vẻ mặt u ám

Nhưng chuyện này vốn không cách nào thoát ra được, chỉ đành chờ xem tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào.

“Cậu là ai? Tại sao lại động vào bố tôi?”, vào lúc Trần Thanh vô cùng nghiêm túc châm cứu cho ông cụ này thì có một giọng nói đầy sự phẫn nộ truyền đến.

Sau đó, một chàng trai trẻ có thân hình hơi gầy vội vàng bước tới, định vươn tay đẩy Trần Thanh ra.

“Nếu anh không muốn bố mình mất mạng thì đừng có chạm vào tôi. Chờ chữa trị xong, tôi sẽ cho anh cơ hội”, Trần Thanh lên tiếng trước lúc anh ta sắp đưa tay chạm vào mình.

Chàng trai trẻ kia vốn định chạm vào tay của Trần Thanh thì bỗng dưng khựng lại, vẻ mặt lộ ra vẻ giằng co tâm lý.

“Hừ, anh tuyệt đối đừng tin, cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ? E là mới vừa tốt nghiệp thôi, có thể chữa bệnh được sao? Nếu anh tin cậu ta thì e là tính mạng của bố mình cũng không còn đâu”, lúc này có một người đàn ông với đôi mắt tam giác, vẻ mặt u ám đi tới và lạnh lùng nói.

“Anh lại là ai nữa vậy?”, chàng trai trẻ kia ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang bước tới, rồi nghi ngờ hỏi.

“Tôi là bác sĩ Từ Lâm, phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân. Anh tin cậu ta hay là tin tôi?”, phó chủ nhiệm, bác sĩ Từ Lâm trực tiếp lên tiếng hỏi, đồng thời nói ra nghề nghiệp và chức vụ của mình.

Người xung quanh nghe Từ Lâm nói vậy thì bỗng dưng ai nấy cũng tỏ ra khâm phục.

Dù gì, nhìn dáng vẻ Từ Lâm chỉ khoảng 27, 28 tuổi nhưng lại là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân. Đây điển hình là con nhà người ta đây mà.

Tuy người này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng không sánh được người ta có sự nghiệp tiền đồ như thế.

Từ Lâm vô cùng hưởng thụ cái cảm giác được mọi người nhìn mình một cách ngưỡng mộ như vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tự hào.

“Chuyện này…”, chàng trai trẻ kia đột nhiên chần chừ rồi lên tiếng: “Nhưng… nhưng cậu ta sử dụng là châm cứu của Đông y”.

“Phì…”, Từ Lâm liền cười thành tiếng, sau đó mỉa mai một cách đầy ác ý: “Đông y? Có bác sĩ Đông y nào mà không phải 70, 80 tuổi mới đạt được thành tựu chứ. Tên này còn trẻ như vậy thì có thể biết thuật chữa bệnh gì chứ? Huống hồ, Đông y là để gạt người, cơ bản không phải là thuật chữa bệnh”.

Vốn dĩ vừa nghe Từ Lâm nói thì mọi người có mặt đều rất tán thành, dù gì Đông y quả thật là gừng càng già càng cay.

Nhưng nghe tới cuối thì thấy rằng câu nói này có chút không ổn.

Anh ta nói thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này không ra gì cũng không hay ho gì rồi, đã thế còn dám bôi nhọ Đông y.

Lập tức có người lộ vẻ khó chịu, rõ ràng là không đồng tình với câu nói của Từ Lâm. Nhưng lại không có ai đứng ra, dù gì mọi người đều lo bảo vệ mình, dĩ nhiên sẽ không đứng ra rồi.

“Ồn ào quá”, Trần Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Từ Lâm đang nói, trong ánh mắt anh mang theo một luồng sát khí lạnh lẽo xộc thẳng vào linh hồn của Từ Lâm.

Từ Lâm đột nhiên giật mình, chân cũng mềm nhũn, sau đó bèn ngồi bệt xuống đất.

“Đúng là ngu xuẩn”, Trần Thanh lạnh lùng buông ra một câu nói, động tác trên tay vốn không hề dừng lại, ngược lại càng khiến người xem như bị thôi miên, cảnh tượng thật mãn nhãn.

Dần dần, những người xung quanh đều trở nên yên lặng, rõ ràng ai cũng bị thu hút bởi động tác của Trần Thanh.

Lúc này con trai của ông cụ cũng yên lặng chờ đợi. Tuy anh ta không biết thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này như thế nào?

Nhưng có một điểm anh ta có thể khẳng định, nếu bố mình không được chữa trị, vậy thì chắc chắn không thể chờ xe cứu thương tới. Cho nên trước mắt đành phải hy vọng gửi gắm vào cậu thanh niên còn nhỏ hơn cả mình.

“Chị à, tính sao đây? Anh Thanh có thể cứu được ông cụ đó không?”, Tuyên Hoàng trong phòng VIP bỗng dưng lo lắng nhìn sang Trần Thanh trong đám đông. Cô ấy lo lắng lên tiếng.

“Chị cũng không biết. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng anh ấy. Anh ấy sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, em yên tâm đi”, Nam Cung Yến khẳng định với cô ấy.

Nhưng trong lòng cô đang nghĩ gì thì e là cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi.

Lúc mọi người đều lo lắng, ông cụ nằm dưới đất vốn dĩ sắp đứt hơi thì bỗng dưng run người, sau đó lại phun ra một ngụm máu.

“Bố…”

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của mọi người dường như thắt lại.

Còn chàng trai trẻ kia nhất thời đau lòng hét lên, sau đó quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ.

“Khụ khụ… tên nhóc thối, khóc cái gì? Bố còn chưa chết, giữ nước mắt lại đi, chờ khi bố chết rồi hẳn khóc”, lúc anh ta đang đau khổ tột cùng thì lại nghe một giọng nói quen thuộc rót vào tai.

“Bố… bố, bố chưa chết sao?”, lúc anh ta ngước mắt nhìn thấy bố mình đã ngồi dậy thì đột nhiên không dám tin mà dụi dụi vào mắt của mình.

“Tên nhóc xấu xa, con mong bố mình chết như vậy à? Bố không sao, còn đi nguyền rủa nữa chứ, xem bố có đánh con không”, ông cụ bị con trai của mình nói vậy thì nhất thời khó chịu. Ông ta bèn đưa tay ra tóm lấy tai của con trai mình rồi bắt đầu dạy dỗ.

“Bố… đừng mà, nhiều người đang nhìn, mất mặt quá đi”, anh con trai bỗng dưng thấy xấu hổ nên vội xin tha.

“Hừ, biết xấu hổ à. Vậy còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng bố mình đi”, ông cụ buông tay ra, rồi được con trai mình đỡ dậy, sau đó vội đẩy đầu của con trai mình xuống, buộc anh ta phải quỳ xuống trước mặt Trần Thanh.

“Cái mạng nhỏ này của tôi là do cậu cứu, cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Bành chúng tôi. Sức khoẻ của tôi không tốt, đành để người làm con là nó dập đầu lạy cảm ơn cậu vậy”, tuy Bành Quý Tu vẫn còn khá yếu ớt nhưng làm mấy chuyện như vậy thì vô cùng dứt khoát.

Lúc này, Bành Hạo Dân đã tỉnh táo lại, biết cậu thanh niên trước mặt đã cứu bố mình, cho nên trước sự ép buộc của bố thì anh ta cũng không hề phản kháng, tình nguyện dập đầu 3 cái ngay lập tức.

Lúc này những người xung quanh đều ngơ ngác, mãi cho tới khi Bành Hạo Dân dập đầu xong mới có phản ứng, cũng không biết là ai dẫn đầu cổ vũ, cả lầu hai đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“Thần y, đúng là thần y”.

“Tôi sớm đã nhận ra, cậu thanh niên này là một thần y mà, quả nhiên là không sai”.

“Con khỉ, lúc nãy cũng không biết ai nói, đây chính là một tên lừa gạt, còn nói Đông y là lừa gạt người ta thôi”.

“Làm gì có, tôi nói vậy lúc nào?”

Những người xung quanh đều bắt đầu tích cực bày tỏ suy nghĩ của mình. Dù gì cảnh tượng lúc nãy không phải bác sĩ cũng nhìn ra được, đúng thật là quá nguy hiểm.

Người sắp hết hơi, nay lại được cứu sống, quả thật là thần y tái thế mà.

Nếu có thể lên lầu hai dùng bữa, vậy thì chắc chắn không phải người bình thường. Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn sang Trần Thanh đều vô cùng mãnh liệt như có thể thiêu đốt được anh vậy.

Dù gì, phàm đã là con người thì khó tránh khỏi bệnh tật.

Mà giá trị của một thần y đúng là quá lớn rồi, hoàn toàn có thể để họ có một cơ hội giành lại cuộc sống mới.

Chương 395: Thất lễ, thất lễ!

“Phù…”

Lúc này, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là Trần Thanh đã chữa khỏi cho đối phương, nếu không, bọn họ nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

“Chàng trai trẻ này là ai? Thật là may mắn à, gặp được anh Thanh, bằng không e là ông cụ này thật sự gặp phải nguy hiểm rồi”, Tuyên Hoàng nói với vẻ mặt tôn sùng.

“Đó là ông chủ của chúng tôi, Bành Hạo Dân, còn đó là bố của ông chủ, Bành Quý Tu”, một người phục vụ tại Tử Vân Hiên nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì bèn lên tiếng giải thích.

“Woa, hóa ra anh ta chính là ông chủ hài hước đấy à. Tôi thật sự không ngờ anh ta lại nho nhã và làm việc một cách thỏa mái đến như vậy?”, Tuyên Hoàng kinh ngạc thốt lên một tiếng khi nghe người phục vụ bên cạnh nói vậy.

“Ông chủ của chúng tôi quả thực có chút kỳ quái, nhưng bản chất rất lương thiện”, rõ ràng là người phục vụ cũng có chút bất lực đối với ông chủ của mình, dù sao sự hài hước của ông chủ, chỉ có những người tiếp xúc rồi mới biết được, cô ta cũng không có cách nào thanh minh được.

“Ừm, đương nhiên rồi, nếu thật sự là kẻ xấu, chắc chắn là anh Thanh sẽ không ra tay giúp đỡ rồi. Đây gọi là người tốt sẽ được đền đáp”, Tuyên Hoàng hếch khuôn mặt nhỏ lên nói với vẻ tự hào.

“Ông cụ, ông không cần khách sáo như vậy, lương y như từ mẫu, nếu đã gặp phải chuyện này, nhất định không thể làm ngơ”, Trần Thanh xua tay, lập tức đỡ Bành Hạo Dân dậy và nhẹ nhàng nói.

“Tôi vẫn còn chưa biết tên họ của cậu đây là...”, Bành Quý Tu lập tức hỏi.

“Ông Bành, tôi tên là Trần Thanh. Tình trạng sức khỏe của ông lúc này, tốt hơn là nên về tịnh dưỡng. Đừng làm việc quá sức. Lát nữa, tôi sẽ kê một đơn thuốc. Ông có thể dựa theo đơn thuốc đó, không bao lâu sẽ khỏe lại thôi”, Trần Thanh đã dùng mắt xuyên thấu nhìn qua một lượt thì biết được tình trạng sức khỏe của ông cụ Bành vì vậy anh mới dám nói như vậy.

“Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều”, mắt hai bố con Bành Quý Tu chợt sáng lên, vội nói lời cảm ơn với anh.

Phải biết rằng bệnh của bố Bành Hạo Dân đã nhiều năm rồi, không biết đã khám bao nhiêu bác sĩ, khám cả Đông - Tây y mà không ai chữa khỏi, không ngờ lại tìm được người có thể chữa khỏi bệnh cho bố mình trong hoàn cảnh tình cờ như thế này.

Họ biết rằng ân tình này không bao giờ có thể báo đáp hết bằng một lời cảm ơn, vì vậy họ không thể hiện nó nhiều, chỉ đợi có ngày sẽ có cơ hội báo đáp lại.

Tiếp theo, Bành Hạo Dân đến phòng Vip của Trần Thanh, còn Bành Quý Tu thì đã được người nhà họ Bành đưa về để nghỉ ngơi.

Về phần những người khác, thấy không còn gì để xem nữa thì dần tản ra.

Về phần Từ Lâm, người tự xưng là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân dân, anh ta vô cùng xấu hổ nên sớm đã cuốn gói bỏ chạy khi ông cụ Bành tỉnh dậy.

“Cậu Trần, đơn thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho bố tôi sao?”, khi Trần Thanh viết đơn thuốc, Bành Hạo Dân có chút nghi hoặc hỏi.

“Đương nhiên là không thể,” Trần Thanh nói với bộ dạng vô cùng thản nhiên.

“A…”

Nghe Trần Thanh nói vậy, không chỉ có Bành Hạo Dân chết lặng mà ngay cả Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lúc nãy đã vô cùng tin tưởng vào anh cũng suýt ngất.

“Đừng lo lắng, đơn thuốc này quả thực là để chữa bệnh cho bố cậu, nhưng chỉ dựa vào một đơn thuốc như vậy thì nhất định không thể khỏi được, còn phải kết hợp với châm cứu của tôi mới được. Chỉ cần ba lần là có thể chữa khỏi”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng đó của họ thì bất lực lên tiếng giải thích.

“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, cậu thật sự là quý nhân của nhà họ Bành chúng tôi”, Bành Hạo Dân chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng kích động nói.

Trần Thanh lập tức viết đơn thuốc gồm những dược liệu cần dùng trên điện thoại, sau đó hỏi số điện thoại của Bành Hạo Dân rồi gửi qua cho anh ta.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi, hay là anh cũng đến dùng chung đi”, bụng của Trần Thanh không ngừng biểu tình, vốn chỉ mới ăn được một chút, kết quả là vừa rồi ra tay cứu giúp nên chân khí trong người đã tiêu hao không ít, đương nhiên là rất đói rồi.

“Haha… Người ta chính là ông chủ của Tử Vân Hiên, có gì mà chưa ăn qua chứ”, lúc này Tuyên Hoàng vừa cười vừa nói đùa.

“Ồ, thất lễ, thất lễ à”, được biết Bành Hạo Dân là một ông chủ rất thú vị, Trần Thanh có chút kinh ngạc, không ngờ ông chủ có phần hài hước này hóa ra lại là một chàng trai trẻ gầy gò này.

Tuy nhiên, từ thái độ của hai bố con Bành Hạo Dân vừa rồi thì chắc chắn là bố truyền con nối rồi, cả hai đều rất hài hước.

“Cậu Trần, vậy tôi không quấy rầy nữa rồi, tôi phải đi chuẩn bị dược liệu”, mặc dù Bành Hạo Dân rất muốn bắt nối với Trần Thanh thêm một chút, nhưng thấy anh có vẻ không có ý muốn giữ mình lại ở đây, đúng lúc anh ta cũng cần đi chuẩn bị số dược liệu này nữa nên bèn lên tiếng rời đi.

“Được rồi, chuẩn bị xong thì đưa ông cụ đến căn biệt thự số 01 ở Thiên Sướng Viên, hiện tại tôi đang sống ở đó”, Trần Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói.

“Được, cảm ơn cậu”, Bành Hạo Dân gật đầu rồi ngay lập tức rời khỏi phòng Vip.

Sau khi ăn xong thì cuối cùng Hạ Hiểu Vũ cũng đã trở về.

“Anh Trần, hai cô gái, thật là ngại quá. Tôi vốn dĩ muốn cùng ba người đi ăn một bữa, nhưng cuối cùng lại lỡ hẹn rồi”, Hạ Hiểu Vũ bước vào phòng Vip, nói với vẻ áy náy.

“Không sao cả, cô Hạ, cô có muốn ăn chút gì trước không?”, nhìn thấy Hạ Hiểu Vũ trở về, Nam Cung Yến liền lịch sự nói.

“Tôi không đói. Nếu cả ba đều đã ăn xong rồi, vậy chúng ta đi thôi”, Hạ Hiểu Vũ làm gì có thời gian để ăn cơm chứ, bèn cùng đám người Trần Thanh xuống lầu.

Khi xuống lầu, Hạ Hiểu Vũ đang định thanh toán hóa đơn thì được thông báo là bữa ăn này được miễn phí khiến cô ta chợt giật mình.

Mặc dù nhà họ Hạ là gia tộc lớn hàng đầu ở thành phố Long Hải, nhưng nhà họ Bành chưa bao giờ nể mặt nhà họ cả, càng không bao giờ giảm giá chứ đừng nói là miễn phí.

Ba người Trần Thanh đương nhiên biết Bành Hạo Dân sẽ miễn phí cho bọn họ nên không có gì phải ngạc nhiên cả. Dù sao thì một bữa ăn cũng có là gì so với tính mạng của một người chứ?

Mặc dù không đoán ra được nhưng Hạ Hiểu Vũ cũng không có cố chấp hỏi, lập tức đưa đám người Trần Thanh trở về biệt thự.

Về đến biệt thự, Hạ Hiểu Vũ cũng không biết nói gì, có chút ngượng ngịu nên tìm cớ rời đi.

Không lâu sau đó, sự việc ông cụ Bành phát bệnh ngay trong nhà hàng của chính mình và được người khác cứu chữa đã lan rộng ra cả thành phố Long Hải.

Phải biết đấy, ông cụ Bành bị bệnh đã lâu, cũng đã từng gióng trống khua chiêng đi tìm danh y nổi tiếng, hy vọng có thể chữa khỏi bệnh.

Kết quả, tiền mất tật mang, không những không khỏi mà bệnh càng ngày càng nặng thêm, cho nên ông ta không dám chữa trị nữa, mà chỉ ở nhà tịnh dưỡng.

Tất cả người trong tầng lớp thượng lưu của thành phố Long Hải, không ai là không biết đến chuyện này nhưng không ngờ rằng, hôm nay ông ta lại được người khác cứu sống.

Điều quan trọng nhất là vị bác sĩ đã cứu ông cụ Bành nói rằng mình có thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh đó của ông ta.

Tin tức này có thể nói là đã thu hút sự chú ý của tất cả các gia tộc ở thành phố Long Hải, dù sao phàm đã là người thì chắc chắn không tránh khỏi bệnh tật, nên một số gia tộc đã chuẩn bị sẽ đến thăm vị thần y này

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK