• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Anh nhận em làm đàn em đi!

“Cậu thu tiền mà Tất Văn Bách nợ nhé”.

Trần Thanh nói với Giang Tử Phong.

“Sẵn sàng luôn!”

Giang Tử Phong cười nói đắc ý.

Cậu ấy nghĩ, rốt cuộc mình cũng được lên mặt với Tất Văn Bách một lần, vui như mở cờ trong bụng vậy.

“Tiền ở đây thì chúng ta cứ chia như đã giao kèo, mỗi người một nửa”.

Trần Thanh nói.

“Anh, em có thể không lấy tiền ở đây”, Giang Tử Phong lập tức nói với Trần Thanh: “Tất cả tiền tối nay đều có thể cho anh, nhưng em có một điều kiện”.

“Ồ?”

Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong với vẻ nghi hoặc.

“Anh, chỉ cần anh nhận em làm đàn em, sau này để em đi theo anh là được”, Giang Tử Phong xoa tay cười nói.

A!

Giang Tử Phong nói vậy khiến những người xung quanh không thể tin nổi.

Giang Tử Phong cũng là một trong tứ thiếu gia Nam Hải, gia tộc khá lớn trong đất Nam Hải, vậy mà bây giờ cậu ấy lại chủ động xin làm đàn em của Trần Thanh.

“Cậu vẫn nên lấy tiền đi thì hơn”.

Trần Thanh nói: “Tôi không muốn nhận cậu làm đàn em”.

“Vì sao vậy anh?”

Giang Tử Phong hơi sốt sắng.

“Cậu chưa xứng làm đàn em của tôi”, Trần Thanh nhìn cậu ấy rồi nói.

Từ trước tới giờ Trần Thanh vẫn luôn không thích kiểu thiếu gia chơi bời lêu lổng như thế này.

Những người bên cạnh nghe Trần Thanh nói vậy đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Bọn họ cảm thấy Trần Thanh giả vờ giả vịt quá đà rồi.

Anh dám nói là Giang Tử Phong không xứng làm đàn em của anh?

Người ta là một trong tứ thiếu gia Nam Hải đấy!

Anh chỉ là một bảo vệ nho nhỏ mà thôi, cùng lắm là thân quen với ông cụ Cố một chút, nhưng anh có tư cách gì coi khinh Giang Tử Phong cơ chứ!

“Em lại thích tính cách này của anh đấy, có điểm nào không xứng làm đàn em của anh thì anh nói ra để em sửa là được”.

Giang Tử Phong lại nói với vẻ hưng phấn tột độ.

“Điểm nào cũng không xứng”.

Trần Thanh nói chắc như bắp: “Cậu không cao bằng tôi, không đẹp trai bằng tôi, còn không giàu nữa, cậu có thể sửa được không?”

Đậu xanh, thật trơ trẽn!

Nghe thấy những lời này của Trần Thanh, người bên cạnh đều phải mắng thầm trong lòng.

“Em biết em không bằng anh, anh cứ nhận em làm đàn em đi”, Giang Tử Phong cứ khăng khăng quấn lấy Trần Thanh.

Những người xung quanh nhìn mà lác cả mắt.

Bọn họ không ngờ rằng Giang Tử Phong lại quyết tâm làm đàn em của Trần Thanh đến thế.

Nghĩ mãi mà bọn họ vẫn không hiểu vì sao Giang Tử Phong nhất định phải làm đàn em của một tên bảo vệ nhỏ bé cơ chứ.

Điều khiến bọn họ thấy khó hiểu hơn nữa là ở cái khu Nam Hải này, Giang Tử Phong muốn làm đàn em của ai thì người đó đều phải hăm hở đồng ý, vậy mà Trần Thanh lại chẳng thèm để ý tới cậu ấy.

Giang Tử Phong cứ mè nheo với Trần Thanh mãi, đúng lúc này Nam Cung Yến gọi điện thoại tới.

Nam Cung Yến nói chuyện với ông cụ Cố gần xong rồi, bảo Trần Thanh tới bãi đỗ xe khởi động xe sẵn rồi đợi cô xuống.

Trần Thanh tắt máy, anh nói thẳng: “Tôi không nhận cậu làm đàn em đâu, tiền cậu cho vào thẻ, đến lúc đó gửi cho tôi”.

Dứt lời, Trần Thanh sải bước ra ngoài.

“Ơ, anh đừng đi chứ, chúng ta đã nói xong đâu”.

Giang Tử Phong bước thật nhanh đuổi theo Trần Thanh: “Anh nhất định phải nhận em làm đàn em đấy, em chốt rồi, anh đừng đi!”

Thấy Giang Tử Phong đi, những người ở đây nhìn nhau.

Năm nào cũng có việc lạ, nhưng năm nay nhiều một cách khác thường.

Một tên bảo vệ nho nhỏ ở đâu nhảy ra hạ bệ Tất Văn Bách, sau đó Giang Tử Phong lại quyết tâm làm đàn em của anh.

Trần Thanh ra bãi đỗ xe, lái xe đến chờ ở cổng trụ sở.

Lúc này Giang Tử Phong vẫn quấn lấy Trần Thanh.

“Vì sao cậu nhất định phải làm đàn em của tôi vậy hả?”

Trần Thanh bất đắc dĩ hỏi.

“Em cảm thấy anh rất lợi hại, tuyệt đối không phải người bình thường”, Giang Tử Phong nói chắc mẩm: “Em biết anh chơi bài thắng không phải là nhờ vào may mắn, chỉ với tài bài bạc của anh thôi là đã đủ để kéo em đi ra oai rồi. Anh thu nhận em đi mà”.

“Không có hứng thú!”

Trần Thanh từ chối.

Thấy Trần Thanh không đồng ý, Giang Tử Phong vẫn năn nỉ ỉ ôi.

“Giang Tử Phong, sao cậu lại ở đây?”

Chẳng bao lâu sau, giọng nói của Nam Cung Yến vang lên từ đằng sau.

Nhìn thấy Nam Cung Yến, Giang Tử Phong lập tức tới bên cạnh cô: “Chị Yến, có phải chị quen anh của em không?”

Giang Tử Phong chỉ vào Trần Thanh ở trên xe.

“Biết, anh ta chọc đến cậu à?”

Nam Cung Yến cắn môi hỏi: “Cậu yên tâm, về chị sẽ xử lý anh ta”.

Nam Cung Yến cảm thấy Trần Thanh rước thêm bao phiền phức cho cô.

“Không, không phải!”

Giang Tử Phong vội vàng lắc đầu nói: “Anh ấy không chọc tới em, em chỉ muốn làm phiền chị một chuyện thôi”.

“Chuyện gì?”, Nam Cung Yến cảm thấy khó hiểu nên hỏi.

“Chị Yến, chị có thể bảo anh ấy nhận em làm đàn em được không?”

Giang Tử Phong nói một cách thành khẩn với Nam Cung Yến.

Hả?

Nam Cung Yến tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Được không chị?”

Giang Tử Phong gặng hỏi.

“Chuyện này tôi không quyết định được”.

Nam Cung Yến lắc đầu nói.

“Này, Tiểu Giang, tôi có thể cho cậu một cơ hội khảo nghiệm”.

Lúc này, Trần Thanh thò đầu ra khỏi xe và nói.

Trần Thanh biết nếu không đuổi được Giang Tử Phong đi thì e là cậu ấy sẽ không để anh đi.

“Anh muốn khảo nghiệm em thế nào?”

Giang Tử Phong bước nhanh tới cạnh xe.

“Cậu mời chị dâu cậu lên xe trước đi đã”.

Trần Thanh cười nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Giang Tử Phong lập tức hành động ngay. Cậu ấy mở cửa xe ra trước, sau đó nói với Nam Cung Yến: “Mời chị dâu lên xe”.

Nghe Giang Tử Phong gọi mình như vậy, rồi lại nhìn nụ cười xảo trá của người nào đó, Nam Cung Yến nhíu mày lại.

Trong lòng cô thầm nghĩ, gặp ma thật rồi.

Vì sao Giang Tử Phong lại nghe lời anh như thế?

“Chị dâu, chị lên xe mau lên đi”.

Giang Tử Phong lại gọi.

“Em yêu, cậu chủ Giang mời em lên xe kìa”.

Trần Thanh cười nói.

Nam Cung Yến lườm người nào đó một cái rồi mới lên xe.

Sau khi cô ngồi vào xe, Giang Tử Phong còn đóng cửa lại.

“Anh thấy em làm chuyện này thế nào?”, Giang Tử Phong nói như đang kể công.

“Miễn cưỡng chấp nhận được”, Trần Thanh cười nói: “Chỉ có điều cậu gọi không dẻo miệng lắm nên chị dâu cậu không vui, lần sau chú ý hơn đấy”.

“Vâng anh…”.

Giang Tử Phong vội vàng gật đầu cười.

“Vẫn còn nhiều khảo nghiệm lắm, nhưng tôi phải về rồi, đi trước đây”.

Trần Thanh nói với Giang Tử Phong.

“Đợi một lát đã anh”.

Lúc này Giang Tử Phong hô lên.

Dứt lời, cậu ấy chạy nhanh tới sát cửa xe, đưa một tấm thẻ màu đen cho Trần Thanh.

“Đây là cái gì?”

Trần Thanh hỏi.

“Đây là quà gặp mặt, là thẻ đen kim cương của tập đoàn nhà họ Giang, anh tới bất cứ một trụ sở làm ăn nào thuộc tập đoàn nhà họ Giang thì đều được miễn phí”.

Giang Tử Phong cười nói: “Mong là anh thích”.

“Được rồi, tôi sẽ nhận”.

Trần Thanh nhận lấy tấm thẻ đen.

Sau đó Trần Thanh lái xe đi.

Giang Tử Phong còn đứng sau vẫy tay hô hào: “Anh và chị dâu đi từ từ nhé”.

Nam Cung Yến quay đầu nhìn Giang Tử Phong, rồi lại quay đầu nhìn Trần Thanh.

Trong mắt cô hiện lên nét ngạc nhiên.

“Em yêu, em nhìn anh bằng ánh mắt đó, có phải em phát hiện ra mình bắt đầu cảm thấy hứng thú với anh rồi không?”

Trần Thanh nhìn Nam Cung Yến rồi cười nói.

“Xì!”

Nam Cung Yến ngầm khinh bỉ: “Anh đừng có mơ! Tôi chẳng hứng thú gì với anh hết!”

Chương 37: Yêu cầu của Dương Lệ

Nói thì như thế, nhưng trong lòng Nam Cung Yến vẫn cảm thấy tò mò, rốt cuộc Trần Thanh có sức hút gì.

Vừa làm ông cụ Cố coi trọng, lại còn khiến Giang Tử Phong phải nài nỉ xin làm đàn em của anh.

Nam Cung Yến nghĩ mãi mà không nghĩ ra được một lời giải thích hợp lý.

Thực ra cô thật sự rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của người nào đó là cô lại chẳng buồn hỏi, bởi vì cô sợ anh sẽ hếch mũi lên trời mất.

Suốt dọc đường đi hai người không nói gì, cứ thế trở về biệt thự.

Lúc xuống xe, Trần Thanh gọi Nam Cung Yến lại: “Này…”.

“Chuyện gì?”

Nam Cung Yến dừng bước nhìn người nào đó.

“Em có muốn biết vì sao ông cụ Cố lại thân thiết với anh và vì sao Giang Tử Phong cứ khăng khăng đòi làm đàn em của anh không?”, Trần Thanh sờ mũi, cười nói với Nam Cung Yến.

“Ừm”.

Nam Cung Yến nhìn chằm chằm vào người nào đó mất mấy giây, cuối cùng cô vẫn không kìm được sự tò mò.

“Vậy chúng ta vào phòng, đêm còn dài, cứ từ từ nói”.

Trần Thanh cười nói ngả ngớn: “Nếu em có rượu thì anh còn có nhiều chuyện hơn nữa. Đi thôi, bây giờ chúng ta vào phòng luôn”.

Lúc này Nam Cung Yến mới hiểu ra ý đồ của anh, cô lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút!”

Dứt lời cô bước nhanh lên lầu.

“Em yêu, em không có hứng thú với hai chuyện này thì anh còn nhiều chuyện giật gân hơn đấy”.

Trần Thanh đi theo và nói: “Vì sao mấy chục con lừa lại kêu inh ỏi lúc nửa đêm? Đêm nào cửa nhà bà cụ cũng bị gõ, rốt cuộc là người hay ma? Đằng sau đó ẩn giấu điều gì? Em có hứng thú nghe những chuyện này không?”

Rầm!

Trần Thanh nói xong là Nam Cung Yến lập tức đóng sầm cửa lại.

Trần Thanh bất đắc dĩ thở dài: “Người ta nói phụ nữ luôn rất tò mò, vì sao cô ấy chẳng hứng thú chút nào vậy?”

Dứt lời, Trần Thanh đi về phòng mình.

Hôm sau!

Trần Thanh thức dậy từ sớm, anh còn muốn đi nhờ xe của Nam Cung Yến tới công ty, nhưng hình như Nam Cung Yến phát hiện ra ý đồ này của anh nên cô đã lái xe tới công ty từ lâu rồi.

“Đúng là vô lương tâm, mới tối qua kiếm được một mối làm ăn lớn cho cô ấy, hôm nay đã bỏ mình ở lại rồi”.

Trần Thanh than thở.

Cuối cùng Trần Thanh vẫn tự làm bữa sáng, ăn xong thì lên xe buýt thong thả về công ty.

Anh về tới bộ phận bảo vệ thì thấy đám Hồ Đại Quân đang thì thầm bàn tán ở bên ngoài.

“Tự nhiên khác thường như vậy thì nhất định là có vấn đề”.

“Ý tôi là, đội trưởng Dương là nam giả gái à?”

“Mẹ kiếp, cậu muốn chết hay sao mà dám nói như thế”.

“Tôi chỉ đang nói rằng con gái yêu vào là khác thường lắm”.

“Đúng thế, đúng thế!”

“Haizz, không ngờ đội trưởng Dương lại thích kiểu đàn ông như anh Thanh”.

“Chuẩn luôn, tôi đẹp trai hơn anh Thanh nhiều”.

Nghe thấy những gì bọn họ nói, Trần Thanh áp sát lại nói: “Các cậu đang nói gì vậy?”

Thấy Trần Thanh xuất hiện, đám Hồ Đại Quân lập tức im bặt.

Sau đó Hồ Đại Quân cười nói: “Anh Thanh, bọn em đang nói rằng anh đẹp trai”.

“Chuyện này còn cần nói sao?”

Trần Thanh cười nói với vẻ tự tin: “Tôi muốn nghe chuyện về đội trưởng Dương, cô ấy làm sao? Đội trưởng Dương là nam giả gái thật hả?”

Trần Thanh nói như vậy, đám Hồ Đại Quân lập tức lắc đầu nói: “Anh Thanh, tôi không nói thế đâu nhé”.

“Chính cậu nói mà”.

“Không liên quan gì tới chúng tôi”.

“Trần Thanh, cậu vào đây cho tôi!”

Đúng lúc này, giọng của Dương Lệ vọng ra từ phòng bảo vệ.

“Anh Thanh, trách nhiệm bảo vệ hòa bình thế giới giao cho anh đấy”.

Hồ Đại Quân vừa nói vừa đẩy Trần Thanh vào trong.

Trần Thanh cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, cho dù Dương Lệ có dữ dằn đến đây thì cũng đâu có giết bọn họ.

Thế nhưng khi vào phòng bảo vệ và nhìn thấy Dương Lệ, Trần Thanh cũng không nhịn được thở dài, thực sự rất dữ dằn, vô cùng dữ dằn.

Hôm nay Dương Lệ thay đổi phong cách ăn mặc thường ngày.

Cô ấy không mặc quần áo da nữa mà mặc chiếc váy liền thân hai dây, đồng thời còn trang điểm nhẹ.

Dương Lệ ăn mặc như vậy trông chẳng khác nào một người mẫu.

Đẹp đến mức khó tả.

Chiếc váy liền thân này tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô.

Trần Thanh thầm than trong lòng, như thế này có thể gọi là dáng người nóng bỏng rồi.

Thảo nào đám Hồ Đại Quân lại nói rằng “tự nhiên khác thường như thế thì chắc chắn là có vấn đề”.

Trông Dương Lệ lúc này quả thật rất quyến rũ.

Nhìn thấy ánh mắt của người nào đó, Dương Lệ vỗ bàn gắt lên: “Trần Thanh, cậu có biết là cậu lại đến muộn nữa rồi không?”

“Đội trưởng Dương, tôi đến muộn là chuyện bình thường thôi mà, có gì mà phải phê bình?”, Trần Thanh bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.

Dương Lệ hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ cậu không biết là tôi đang đợi cậu sao?”

“Chị đang đợi tôi?”

Trần Thanh hơi sửng sốt.

“Đúng thế”, Dương Lệ gật đầu.

“Có việc gì à?”, Trần Thanh hỏi.

“Có”, Dương Lệ nói một cách nghiêm túc: “Hôm nay tôi không vui, tôi muốn cậu đi mua sắm với tôi”.

Hả?

Trần Thanh bày ra vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.

“Có ý kiến gì à?”, Dương Lệ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh và hỏi.

“Có chứ!”

“Ý kiến gì?”

“Đội trưởng Dương, chị không thể xây dựng niềm vui của mình trên nỗi đau khổ của tôi được”, Trần Thanh nói với vẻ mặt nhăn nhó.

Trần Thanh biết đi mua sắm với con gái là một chuyện rất khốn khổ, hơn nữa còn là kiểu con gái dồi dào sức lực như Dương Lệ, chắc chắn đó sẽ là một cuộc khảo nghiệm về cả mặt thể lực và tinh thần.

“Đây không phải lý do”, Dương Lệ hừ lạnh một tiếng: “Tên họ Trần, tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có đi với tôi không?”

Dương Lệ đã suy xét đến rất nhiều người, nhưng cô ấy phát hiện ra chỉ có người nào đó là thích hợp nhất, bởi vì cô ấy chỉ đang khó chịu và muốn tìm cu ly đi xách đồ cho mình thôi. Với những chuyện hành hạ người khác như thế, Dương Lệ nghĩ tới ai kia đầu tiên.

“Không!”

Trần Thanh trả lời một cách kiên quyết.

“Tên họ Trần, cậu đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có mình cậu là đàn ông, cậu có tin tôi dư sức tìm được người khác không?”

Dứt lời, Dương Lệ nhìn về phía cổng.

Ánh mắt của cô ấy khiến đám Hồ Đại Quân tan tác như chim muông, vội vàng thoát khỏi hiện trường.

Nhóm Hồ Đại Quân thừa biết là phải tránh xa cái câu hỏi mất mạng này.

Dù sao thì đàn ông bình thường không thể điều khiển được kiểu con gái như Dương Lệ, chắc cũng chỉ có Trần Thanh là tạm được.

“Đội trưởng Dương, không có ai nữa rồi”.

Trần Thanh cười đắc ý.

Nhìn thấy biểu cảm vênh váo của ai kia, Dương Lệ cắn môi, cuối cùng cô ấy bắt lấy tay Trần Thanh: “Tôi không cần biết, hôm nay cậu không muốn đi cũng phải đi”.

“Vì sao?”

Trần Thanh hỏi ngược lại.

Dương Lệ không trả lời, chỉ kéo anh đi ra ngoài.

“Đội trưởng Dương, tôi là nhân viên ba tốt đấy, tôi không thể trốn việc được”.

“Hừ!”

“Đội trưởng Dương, tôi có vợ rồi, cho dù cô thích tôi đến mức điên cuồng thì cũng không thể cưỡng bức tôi được”.

“Cứu mạng! Có người người hiếp bức con trai nhà lành!”.

Nhưng dù Trần Thanh gào thét thế nào thì Dương Lệ vẫn cứ kéo anh ra ngoài.

Thấy vậy, đám Hồ Đại Quân thi nhau vẽ hình cây thánh giá.

“Amen!”

“Anh Thanh, đời là thế, không phản kháng được thì chi bằng hưởng thụ đi”.

“Tôi thấy với sức chiến đấu của đội trưởng Dương thì có thể sẽ bẻ gãy eo của anh Thanh mất”.

“Rất có thể!”

Nhóm Hồ Đại Quân nói rồi lại vẽ hình cây thánh giá một lần nữa.

Sau đó bọn họ lại nói: “A di đà Phật!”

Chương 38: Mẹ anh có biết không?

Nam Cung Yến đứng trước cửa sổ bằng kính trong phòng làm việc.

Cô nhìn thấy Trần Thanh bị Dương Lệ kéo lên xe.

Lông mày của cô nhíu chặt lại.

Một lát sau, cô gọi điện thoại nội bộ, bảo thư ký Ninh Tĩnh của mình vào.

“Tổng giám đốc Nam Cung, có chuyện gì vậy ạ?”

Ninh Tĩnh vào phòng rồi hỏi.

“Cô gửi giấy cảnh cáo cho tôi”.

Nam Cung Yến nói lạnh lùng.

“Gửi cho ai ạ?”, Ninh Tĩnh hỏi.

“Trần Thanh”.

“Trần Thanh? Người bảo vệ đó ạ?”, Ninh Tĩnh hơi sửng sốt. Cô ta còn tưởng rằng Nam Cung Yến muốn cảnh cáo quản lý nào đó, nhưng không ngờ lại muốn cảnh cáo một bảo vệ nhỏ nhoi.

“Đúng thế”, Nam Cung Yến nói lạnh lùng: “Nói rằng anh ta đến trễ về sớm, nếu có lần sau sẽ bị đuổi việc, đến lúc đó chính cô đưa cho anh ta”.

“Vâng, tôi biết rồi”, Ninh Tĩnh gật đầu nói.

Lúc rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Ninh Tĩnh vẫn cảm thấy khó tin.

Tổng giám đốc Nam Cung có địa vị cao lại muốn gửi giấy cảnh cáo cho một bảo vệ nhỏ nhoi, đúng là chuyện lạ đời.

Mặc dù Trần Thanh không muốn chút nào, nhưng Dương Lệ vẫn kéo anh tới quảng trường Vạn Đạt lớn nhất thành phố Nam Hải.

Vừa tới quảng trường Vạn Đạt là Dương Lệ lập tức điên cuồng mua sắm.

Trần Thanh đi theo sau làm cu ly xách túi.

Chưa tới một tiếng là hai tay của Trần Thanh đã ôm mười mấy túi rồi.

“Đội trưởng Dương, nhiêu đây là đủ rồi đấy”.

Trần Thanh đi theo sau, anh nói với vẻ mặt vật vã.

“Đủ cái gì chứ hả?”, lúc này Dương Lệ nở nụ cười nói: “Mới bắt đầu thôi, tôi vẫn muốn mua tiếp”.

“Vậy thì cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ”.

Trần Thanh chẳng cần biết Dương Lệ có đồng ý không, anh ngồi vật xuống chiếc ghế dài bên cạnh.

“Hừ, mới một lát đã oải, vô dụng hết sức”.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, Dương Lệ hừ nhẹ một tiếng rồi nói.

Thế nhưng tâm trạng của cô ấy vẫn rất tốt.

Một là cô mua đã đời rồi, hai là nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, quả thực là hai niềm vui ập tới cùng một lúc.

“Cho cậu năm phút nghỉ ngơi”.

Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh rồi nói.

“Năm phút thì sao được, ít nhất cũng phải mười phút chứ”.

Trần Thanh phản đối.

“Chỉ còn ba phút thôi”, Dương Lệ lườm anh.

Nhìn dáng vẻ này của Dương Lệ, Trần Thanh không nói thêm gì nữa.

Dương Lệ nhìn thấy biểu cảm này của anh, tâm trạng của cô ấy lại thư thái hơn đôi chút.

“Sau này ở công ty mà cậu không nghe tôi thì tôi sẽ bắt cậu đi mua sắm với tôi, đi đến lúc cậu gãy chân thì thôi”, Dương Lệ nói với vẻ đắc ý.

“Đội trưởng Dương, cô yên tâm, chắc chắn sau này tôi sẽ nghe lệnh cô”, Trần Thanh đáp.

“Thế còn được! Tôi đi mua nước uống”, Dương Lệ đứng lên nói.

Không phải Trần Thanh không nghĩ tới chuyện phản kháng, anh mà muốn đi thì cắt đuôi Dương Lệ lúc nào mà chẳng được, nhưng anh nhìn ra được rằng Dương Lệ thật sự không vui, vậy nên anh mới giả vờ nhăn nhó cho cô ấy vui vẻ một chút.

Dù sao chuyện này cũng chỉ là gắn kết quan hệ đồng nghiệp, để sau này anh thoải mái hơn trong công ty mà thôi.

Vả lại Trần Thanh cảm thấy Dương Lệ mạnh miệng nhưng mềm lòng, lần trước anh phá xe của Tất Văn Bách, cô ấy là người đầu tiên đứng ra bảo vệ anh, hơn nữa còn chủ động vơ trách nhiệm vào người.

Chỉ chuyện đó thôi là Trần Thanh cảm thấy đáng để kết bạn với Dương Lệ.

Không bao lâu sau, Dương Lệ xách hai cốc nước lạnh về.

“Mua cốc thứ hai giảm năm mươi phần trăm, cho cậu uống đấy”.

Dương Lệ đưa một cốc nước lạnh cho Trần Thanh.

Trần Thanh cười nhận lấy, anh biết ngay Dương Lệ là kiểu người khẩu xà tâm Phật mà.

“Lệ Lệ…”.

Trong lúc Trần Thanh vui vẻ uống nước lạnh, bên cạnh vang lên giọng nói sến súa của một người đàn ông.

Nghe thấy giọng của người đàn ông này, suýt nữa thì Trần Thanh phun nước ra ngoài.

Anh ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh đi tới trước mặt Dương Lệ.

“Mã Quốc Lương, giữa chúng ta không còn quan hệ gì hết, anh đừng gọi tôi như thế”.

Nhìn thấy người đó, Dương Lệ sầm mặt nói.

“Lệ Lệ…”, Mã Quốc Lương lại tiếp tục gọi sến súa: “Chúng ta không làm người yêu được thì cũng có thể là bạn mà. Em nói xem, Lệ Lệ…”.

Mã Quốc Lương vừa nói vừa định vươn tay về phía Dương Lệ.

Phụt!

Lần này Mã Quốc Lương gọi xong là Trần Thanh không nhịn được phun ra.

Nước bắn đầy vào chân Mã Quốc Lương.

“Mày làm gì đấy?”

Thấy đôi giày hàng hiệu của mình dính đầy nước, Mã Quốc Lương nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi nghiến răng quát.

“Ha ha, xin lỗi, tôi không nhịn được. Một thằng đàn ông đô con như thế mà lại ẻo lả đến vậy, ha ha, tôi thật sự không thể nhịn được, khiếp… khiếp thật…”

Trần Thanh cười ha ha.

“Phải rồi, mẹ anh có biết anh ẻo lả thế không?”

“Thằng ranh, mày muốn chết hả?”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Thanh, gã giơ nắm đấm lên định đánh anh.

“Mã Quốc Lương… Anh dừng tay lại cho tôi”.

Dương Lệ lập tức chắn trước mặt Mã Quốc Lương.

“Lệ Lệ, thằng đó là ai ? Vì sao em lại bảo vệ nó?”

Mã Quốc Lương nghiến răng nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi hỏi.

"Anh ấy là bạn trai tôi, được chưa?", Dương Lệ khẽ hừ một tiếng: "Anh dám động vào anh ấy thì đừng trách tôi không khách khí".

"Bạn trai em?"

Mã Quốc Lương quan sát Trần Thanh một lượt rồi nở nụ cười khinh thường: "Lệ Lệ, em càng ngày càng kém cỏi rồi, ai đời lại tìm một thằng bảo vệ làm bạn trai, chậc chậc, thảm thật".

"Mã Quốc Lương, tôi muốn tìm ai làm bạn trai thì liên quan gì đến anh? Dù sao hiện tại chúng ta cũng chẳng còn quan hệ gì nữa".

Dương Lệ nói chắc nịch.

Mã Quốc Lương chẳng để ý tới những gì Dương Lệ nói, gã vươn tay ra cười nói với Trần Thanh: "Xin tự giới thiệu, tên tôi là Mã Quốc Lương, người yêu cũ của Lệ Lệ".

Thấy Mã Quốc Lương vươn tay ra, Trần Thanh cũng đứng lên vươn tay.

"Đừng...".

Thấy bọn họ sắp bắt tay nhau, Dương Lệ định ngăn cản nhưng không kịp.

Mã Quốc Lương bắt tay Trần Thanh.

Dương Lệ biết đây là chiêu trò mà Mã Quốc Lương hay dùng. Từ trước tới nay gã thích bắt tay để bắt nạt người khác, hơn nữa lực tay của Mã Quốc Lương cũng rất lớn.

Dương Lệ sợ rằng bàn tay của Trần Thanh sẽ bị Mã Quốc Lương bóp nát mất.

"Tôi là Trần Thanh, chồng của Lệ Lệ...".

Trần Thanh vừa cười vừa nói.

"Chồng?", nghe vậy, sắc mặt của Mã Quốc Lương càng âm trầm hơn, đồng thời bàn tay cũng càng dùng sức.

"Ừm", Trần Thanh cười nói: "Nói ra thì tôi còn phải cám ơn anh. Tối hôm đó anh đá Lệ Lệ, sau đó cô ấy gặp được tôi, chúng tôi đã tới khách sạn. Ha ha, tôi không ngờ Lệ Lệ vẫn là... Tối hôm đó chúng tôi thật sự rất hạnh phúc".

Hả?

Nghe Trần Thanh nói như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Dương Lệ đỏ ửng lên.

Mã Quốc Lương nghe thấy thế, khuôn mặt hiện lên nét tức giận.

"Hạnh phúc lắm đúng không?"

Gã nghiến răng nói, bàn tay lại siết chặt hơn nữa.

Chương 39: Nhà hàng cao cấp

Mã Quốc Lương vừa nói xong thì lại bóp chặt tay hơn.

Gã ta nghĩ, chỉ chút nữa thôi thì Trần Thanh sẽ đau đến mức phải van xin gã.

Dù gì đối với Mã Quốc Lương mà nói, đây chính là một nỗi đau, gã đã yêu Dương Lệ nhiều năm như thế rồi mà nhiều nhất chỉ được nắm tay, thậm chí còn chưa bao giờ được ngủ với nhau.

Nhưng ai ngờ được rằng, gã vừa chia tay với Dương Lệ xong thì đã bị Trần Thanh cháy nhà hôi của rồi.

Lúc này gã có một suy nghĩ, cải thảo mình trồng bao nhiêu năm lại bị người ta ăn trắng mất.

Dương Lệ cũng rất lo lắng mà nói: “Mã Quốc Lương, anh đừng có làm loạn”.

“Lệ Lệ, đây là tình cảm giữa đám đàn ông con trai bọn anh, em đừng có nhúng tay vào”.

Mã Quốc Lương trầm giọng nói.

“Đúng thế, cô đừng nhúng tay vào”, Trần Thanh nhẹ giọng nói.

Mã Quốc Lương nhìn bộ dạng của Trần Thanh vẫn nhẹ nhàng thoải mái thì lại càng không cam tâm.

Gã lại bóp chặt tay hơn nữa.

Lúc này Mã Quốc Lương tức đến muốn tăng xông rồi, gã dùng hết sức lực bình sinh của mình để bóp lấy tay Trần Thanh.

Dương Lệ đứng bên cạnh cũng thấy lo cho Trần Thanh, Mã Quốc Lương là người chăm luyện tập thể dục cho nên lực tay rất đáng sợ.

Bây giờ gã ta còn dùng hết sức lực thế này, chỉ sợ là xương cốt Trần Thanh sẽ bị bóp cho nát vụn ra thôi.

Mã Quốc Lương nhìn Trần Thanh rồi hừ lạnh trong lòng, mày cứ giả vờ nữa đi, để tao xem mày nhịn được đến bao giờ.

“Mày chỉ có tý sức này thôi sao?”

Đúng lúc này, Trần Thanh cười nhạo.

Hả!

Mã Quốc Lương sững người.

“Trông cũng to lớn khỏe mạnh đấy, mà chỉ được mỗi cái mã thôi”, Trần Thanh cười.

“Mày nói...”

A!

Mã Quốc Lương vẫn còn muốn phản bác Trần Thanh nhưng ngay lúc này, Trần Thanh đột nhiên căng tay lên, Mã Quốc Lương cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ bàn tay, gã hét lên một tiếng quái lạ.

“Đau... đau... thả tay ra, thả tay ra!”

Mã Quốc Lương cảm giác đau đớn tột cùng, liên thanh kêu.

Gã lúc này đau đến mức chỉ muốn nhảy dựng lên thôi.

Dương Lệ thấy vậy thì không dám tin.

Theo những gì cô được biết thì ở phương diện này, Mã Quốc Lương chưa thua ai hết, bây giờ một người trông gầy yếu như Trần Thanh lại có thể làm cho gã đau đớn như vậy.

“Muốn tao thả tay thì van xin tao đi!”, Trần Thanh cười.

Trần Thanh nói xong, thì lại tăng thêm chút lực ở cổ tay.

Mã Quốc Lương vốn còn nghĩ, mình tuyệt đối không mở miệng cầu xin. Nhưng bây giờ gã đau đến mức muốn bỏ cuộc rồi.

“Thả tay, tao xin mày đấy”, Mã Quốc Lương đau đớn nói.

“Vậy mày nói xem, mày có phải là được phú bà bao nuôi không?”, Trần Thanh lại hỏi.

Mã Quốc Lương gật đầu một cách điên cuồng: “Đúng thế, đúng thế, tao đúng là được bao nuôi đã được chưa?”

Mã Quốc Lương đau thực sự, gã cảm giác như tay mình sắp bị Trần Thanh bóp nát rồi.

“Được, tao không so đo với một tên được bao nuôi nữa”.

Trần Thanh cười rồi buông tay.

Trần Thanh vừa buông tay xong, Mã Quốc Lương đã nhìn thấy bàn tay mình tím hết cả lên, hắn nghĩ nếu Trần Thanh cứ bóp nữa thì xương bàn tay của gã chắc chắn sẽ vỡ nát.

Mã Quốc Lương nhìn Trần Thanh, gã vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện này, bình thường đều là người khác chịu thiệt, gã nào đã phải chịu thiệt bao giờ.

Gã cảm thấy hôm nay như bị quỷ nhập vậy, gã thế mà lại bị một tên Trần Thanh không có tý sức nào phản kháng lại đến nỗi gã phải cầu xin.

“Sau này đừng có đến làm phiền người phụ nữ của tao nữa, rõ chưa?”

Trần Thanh ôm eo Dương Lệ, nhìn chằm chằm Mã Quốc Lương mà nói: “Nếu còn có lần sau, mày sẽ không được may mắn như hôm nay nữa đâu, hơn nữa mày cũng không cần phí sức làm gì, người phụ nữ của tao thích đàn ông đích thực chứ không phải cái loại được phú bà bao nuôi chỉ được cái mã như mày”.

Mã Quốc Lương thấy Trần Thanh ngang ngược như vậy thì cũng chỉ cảm thấy tức trong lòng mà không dám nói ra.

“Cút!”, Trần Thanh nói.

Mã Quốc Lương nghe được lời nói này, cắn răng không cam tâm mà quay người rời đi.

Đợi đến khi gã rời đi rồi, Dương Lệ lạnh lùng nói: “Cậu ôm đủ chưa?”

Trần Thanh nghe được câu hỏi của Dương Lệ thì cười haha: “Chiếc eo thon nhỏ mềm mại co dãn thế này ôm thế nào cũng không đủ”.

Dương Lệ lườm anh một cái, nói: “Lần này tôi tha cho cậu, nếu còn có lần sau tôi nhất định sẽ cắt cụt cái tay này của cậu”.

“Tôi không phải là vì giúp cô đuổi cái tên được bao nuôi ấy đi mà phải hi sinh bản thân mình sao? Cô thấy tôi có khổ không?”

Trần Thanh cười.

“Ha, ai cần cậu hi sinh bản thân”, Dương Lệ liếc Trần Thanh một cái sắc lẹm.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô đã nở một nụ cười nhạt.

Điều này cho thấy rằng cô rất hài lòng với kết quả này.

“Đúng rồi, sao lực tay của cậu lại lớn thế”, Dương Lệ khó hiểu hỏi.

“Đây là kỹ năng của tôi”.

“Kỹ năng?”

“Ừm, kỹ năng độc thân hơn 20 năm, luyện ra được bắp tay cứng như sắt”, Trần Thanh giơ cánh tay phải của mình lên, khuôn mặt lộ ra sự tự hào.

Dương Lệ nhìn thấy động tác này của Trần Thanh thì đột nhiên như nghĩ đến gì đó mà đỏ hết cả mặt lên.

“Chúng ta đi thôi, đi dạo tiếp...”, Dương Lệ bước nhanh về phía trước.

Qua chuyện này, Trần Thanh cảm giác tâm trạng của Dương Lệ đã tốt lên rất nhiều.

Trong quá trình đi dạo phố tiếp theo, cô ấy sẽ để ý đến cảm nhận của anh, thỉnh thoảng sẽ dừng lại một chút cho anh nghỉ ngơi.

Lại đi dạo phố 1 tiếng nữa.

Cuối cùng Dương Lệ dẫn theo Trần Thanh, dừng lại ở trước một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng.

“Đội trưởng Dương, cô không phải định mời tôi vào đây ăn đấy chứ? Chỗ này đắt lắm đó”.

Trần Thanh hỏi Dương Lệ.

Dương Lệ gật đầu: “Chỗ này trước đây tôi đã muốn đến rồi, nghe nói đồ Tây trong này rất ngon, chỉ là hơi đắt thế cho nên luôn tiếc tiền mà không dám vào ăn, nhưng hôm nay chị đây tâm trạng tốt nên quyết định mời cậu một bữa”.

“Vậy tôi miễn cưỡng đi ăn với cô một bữa vậy”, Trần Thanh cười.

Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh bước vào trong thì nói một cách kì lạ: “Cậu có thể không ăn mà”.

“Vậy thì không được, hôm nay tôi là một người hộ tống chuyên nghiệp, cho nên đi ăn cùng cô là chuyện đương nhiên”, Trần Thanh nói một cách nghiêm túc.

“Cái gì mà hộ tống chứ, nói thật là khó nghe”, Dương Lệ nhẹ giọng nói.

Nhưng Dương Lệ không thể không thừa nhận, có lúc Trần Thanh cũng là một người rất man, nhưng về sau này cô lại thấy anh là một người đàn ông thích cười đùa cợt nhả, cũng rất biết chọc người khác vui vẻ.

Trần Thanh và Dương Lệ cùng bước vào nhà hàng.

Rất nhanh liền có phục vụ xếp cho họ một vị trí bên cạnh cửa sổ.

Nhưng khi phục vụ đưa menu đến thì Dương Lệ há hốc mồm.

Menu tất cả đều là tiếng Pháp. Cô nhìn không hiểu gì.

“Để tôi”.

Trần Thanh lấy menu từ trên tay của Dương Lệ.

“Cậu xem hiểu sao?”

Dương Lệ ngạc nhiên.

Khi Dương Lệ hỏi thì Trần Thanh nhìn vào menu, rồi trực tiếp trao đổi với nhân viên phục vụ bằng tiếng Pháp.

Rất nhanh sau nhân viên phục vụ liền cầm menu rời đi.

“Đội trưởng Dương, tôi gọi cho một suất bít tết thăn phi lê, ốc sên kiểu Pháp, và thêm một chai rượu vang, cô có ý kiến gì không?”

Trần Thanh cười với Dương Lệ.

“Không có ý kiến gì”, Dương Lệ lắc đầu rồi hỏi một cách kì lạ: “Trần Thanh, sao cậu lại biết nói tiếng Pháp?”

“Trước đây tôi từng đi rửa bát thuê ở bên Pháp cho nên biết một chút tiếng”, Trần Thanh nói một cách qua loa.

“Thật sao?”

“Thật sự”, Trần Thanh gật đầu cười.

Dương Lệ dùng ánh mắt không thể tin được đáng giá người đàn ông ngồi trước mặt này.

Cô thấy người đàn ông này, mình thực sự không thể nào hiểu thấu được.

Chương 40: Không coi ai ra gì

Dương Lệ tìm đủ mọi cách thăm dò Trần Thanh nhằm moi thêm chút thông tin từ chỗ anh.

Có điều, cuối cùng cô ấy đành bó tay.

Hai người nói chuyện được một lúc, bít tết và rượu vang được mang lên.

“Chúng ta ăn thôi!”

Dương Lệ nói với Trần Thanh.

“Lúc dùng món ăn Pháp, tôi thích thưởng thức chút âm nhạc”.

Trần Thanh cười nói với Dương Lệ: “Cô không để bụng chứ?”

Dương Lệ liếc Trần Thanh cái là biết ngay: “Không vấn đề”.

Mặc dù cần một khoản tiền để mời dàn nhạc diễn tấu nhưng Dương Lệ thấy rằng phong cách ở đây không tồi, dù sao hôm nay cũng tốn một đống tiền rồi, có tiêu thêm chút cũng chẳng sao.

Dương Lệ dứt lời, Trần Thanh dùng tiếng Pháp ra hiệu với ban nhạc đang ngồi nghỉ ngơi.

Ban nhạc đi tới, Trần Thanh chọn một bài nhạc nhẹ có tiết tấu nhanh.

Sau đó, Trần Thanh cầm ly rượu lên, vừa tận hưởng âm nhạc, vừa thưởng thức rượu vang.

Lúc này, Dương Lệ nhìn Trần Thanh, cô ấy không thể nào tìm ra được mối quan hệ giữa anh với một người bảo vệ. Cô ấy cảm thấy cơ thể Trần Thanh toát ra một luồng khí chất mà chỉ cậu ấm nhà giàu mới có.

“Vẫn còn thiếu vài thứ!”

Trần Thanh lại lên tiếng.

“Còn thiếu vài thứ?”

Dương Lệ ngơ ngác, cô ấy cảm thấy mọi thứ cho một bữa ăn chuẩn kiểu Pháp đã đủ cả rồi.

“Ừm, không có đũa, tôi không ăn!”, Trần Thanh cười nói.

Hả?

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Dương Lệ tỏ ra không hiểu gì cả.

Vài giây trước anh còn tỏ ra giống một cậu ấm nhà giàu, bây giờ lại trở thành một kẻ hết sức dung tục tầm thường.

“Đây là nhà hàng chuẩn kiểu Pháp, không phục vụ đũa cho anh đâu”, Dương Lệ nhắc nhở Trần Thanh.

“Cô không hỏi sao biết không có?”, Trần Thanh cười nói.

Nói rồi, Trần Thanh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới.

Khi Trần Thanh nói cần một đôi đũa, người phục vụ ngảan người, lúc này, người phục vụ cũng không nhịn được mà ném cho Trần Thanh ánh mắt khinh thường.

“Đây là nhà hàng chuẩn kiểu Pháp, sao có đũa được chứ. Loại người này đi đến đây đúng là làm hạ thấp đẳng cấp nhà hàng!”

Ngay lúc này, một giọng nói châm biếm vang lên bên cạnh.

“Chẳng phải thế à, gặp loại người này ở đây làm tôi chẳng còn hứng dùng bữa nữa. Ở đây không phải là nhà hàng cao cấp sao? Sao có thể để loại người này vào chứ?”

Giọng nói châm chọc của một nam một nữ vang lên.

Trần Thanh và Dương Lệ ngẩng đầu nhìn, bọn họ thấy Mã Quốc Lương ôm vai một người phụ nữ trung niên trang điểm đậm.

Nhìn ra ngay, Mã Quốc Lương không đeo bám Dương Lệ nữa là vì được phú bà bao dưỡng rồi.

Bấy giờ, hai người nhìn Trần Thanh, tỏ ra khinh thường.

Thấy Mã Quốc Lương xuất hiện tại đây, Dương Lệ đã hiểu ra mọi chuyện, Mã Quốc Lương cố ý bày trò.

“Mã Quốc Lương, chúng tôi ở đây dùng bữa ảnh hưởng đến anh sao?”, Dương Lệ đanh mặt lại nói.

“Đương nhiên ảnh hưởng đến chúng tôi rồi!”

Mã Quốc Lương nói chuyện có chút tự cao tự đại: “Đây vốn là một nơi cao cấp, vậy mà lại xuất hiện loại người này, cô nói xem có phải kéo đẳng cấp nhà hàng xuống thấp không?”

“Nhìn thấy loại người này đúng là ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi!”, người phụ nữ ngồi cạnh Mã Quốc Lương tỏ ra khinh thường nói.

“Trông bà ưỡn ẹo vậy còn xuất hiện trước mặt chúng tôi, tôi còn chưa nói bà ảnh hưởng đến khẩu vị của chúng tôi đấy!”

Trần Thanh nhìn người phụ nữ trung niên rồi bình tĩnh nói.

“Cậu nói ai õng ẹo đấy? Nhãi ranh, muốn chết phải không?”

Câu nói của Trần Thanh như động vào vảy ngược của bà ta vậy, bỗng chốc bà ta nổi giận đùng đùng đứng bật dậy.

“Em yêu, đừng giận, đừng giận. Tức giận với đám người thấp hèn này chỉ tổ mệt người thôi!”, Mã Quốc Lương vội vã khuyên bảo.

“Cũng đúng, em không thèm so đo với đám người thấp kém này!”, người phụ nữa giàu có lại tỏ ra kiêu ngạo.

Sau đó, người đàn bà giàu có nhìn hai người Trần Thanh và nói: “Bây giờ, hai ngươi rời khỏi đây ngay lập tức!”

“Tại sao?”, Dương Lệ khó chịu hỏi.

“Tôi sợ mấy người làm ảnh hưởng đến khẩu vị của mình!”, người đàn bà giàu có nói: “Vậy nên mấy người phải rời khỏi đây! Nói đi, muốn bao nhiêu tiền mấy người mới chịu rời đi, năm ngàn tệ đủ không?”

Dương Lệ nghe thấy câu nói ấy của đối phương thì cảm thấy nộ khí xung thiên, đúng là không chịu nói lý với nhau mà.

“Còn lâu chúng tôi mới đi!”

Dương Lệ đáp.

Người đàn bà giàu có lập tức móc là một tập tiền, vứt xuống bàn.

“Chỗ này là mười ngàn tệ, cầm tiền rồi lượn cho tôi!”, người đàn bà giàu có tỏ ra cao ngạo.

Những người xung quanh bắt đầu nhìn qua bên này, trông thấy cảnh tượng hiện tại, ai nấy đểu tỏ ra thích thú hóng chuyện.

Mọi người muốn xem hai người Trần Thanh ứng phó thế nào.

“Mấy, mấy người...đúng là không nói lý lẽ!”

Dương Lệ nghiến răng bực mình mắng: “Không coi ai ra gì!”

“Mười ngàn tệ đúng là không ít, bằng hai tháng lương của tôi rồi!”

Vậy nhưng Dương Lệ vừa mắng xong, Trần Thanh lại cầm tiền lên.

“Trần Thanh, cậu...”

Dương Lệ nhìn thấy Trần Thanh cầm tập tiền, cô ấy tức giận quát.

Cô ấy nghĩ thầm, không phải Trần Thanh thấy tiền là sáng mắt đấy chứ?

Trông thấy Trần Thanh cầm tiền, Mã Quốc Lương lập tức vui vẻ. Vừa bước vào cửa, gã ta nhìn thấy Trần Thanh thì nghĩ ngay đến chiêu này.

Gã ta phải khiến Trần Thanh không ngóc đầu lên được.

Nhất là để Dương Lệ coi thường Trần Thanh càng tốt.

“Mười ngàn tệ nhiều lắm đó, cầm tiền rồi đi đi!”, Mã Quốc Lương nói.

“Cút mau!”

Người đàn bà giàu có hống hách nói.

Loạt xoạt!

Chỉ có điều, hai người bọn họ vừa mới dứt lời, Trần Thanh tung tập tiền như rải hoa, đập thẳng vào mặt Mã Quốc Lương và người đàn bà kia.

Mười ngàn tệ vừa rơi hết, Trần Thanh móc ra một đồng xu, ném thẳng mặt người đàn bà giàu có và nói: “Bây giờ tôi bỏ ra mười ngàn không trăm linh một tệ, nhiều hơn mấy người một tệ, hai người lăn một vòng cho tôi xem!”

Oa!

Trần Thanh đột nhiên hành động như vậy khiến mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao.

Những người dùng bữa ở đây có rất nhiều người quen biết người đàn bà giàu có kia.

Bọn họ chẳng ai dám động đến bà ta. Bây giờ, một người bảo vệ nhỏ nhoi như Trần Thanh lại dám lấy tiền ném vào bà ta.

Dương Lệ nhìn thấy hành động của Trần Thanh thì giật nảy mình.

Cô ấy biết, không thể đắc tội với người đàn bà giàu có này.

“Mày muốn chết đấy hả?”

Mã Quốc Lương tức giận nói.

Người đàn bà giàu tức điên lên, quát lớn: “Người đâu, gọi quản lý của mấy người tới đây!”

Người đàn bà giàu có quát lớn, một lát sau, quản lý của nhà hàng xuất hiện.

Vừa mới đến nơi, ông ta hỏi chuyện nhân viên phục vụ trước đã.

Người quản lý vừa nghe xong nhân viên truyền đạt lại, ông ta mắng thầm một câu: “Ai mà có mắt không tròng vậy, dám gây chuyện ở địa bàn của ông, gọi bảo vệ lên đây!”

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì nhanh chóng chạy đi gọi bảo vệ.

Còn người quản lý thì hớt hải chạy đến trước mặt người đàn bà giàu có, nở một nụ cười thân thiện nói: “Bà Hoa, bà tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Bà Hoa nhìn thấy quản lý đi tới thì chỉ hai người Trần Thanh, bực dọc nói: “Ông lập tức đuổi hai con người thấp hèn kia ra ngoài cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, hơn nữa tìm người giúp tôi dạy cho bọn chúng một bài học!”

Bà Hoa nói vậy, Mã Quốc Lương đắc ý lên tiếng: “Để mấy người cầm tiền rồi lượn đi thì không chịu, giờ thì hay rồi, cho mấy người biết tay!”

Người quản lý nghe thấy vậy thì quay lại, nhìn thấy Trần Thanh mặc bộ đồ của nhân viên bảo vệ, ông ta có thể động tay được.

Ông ta lập tức đáp: “Bà Hoa, bà yên tâm, tôi lập tức xử lý chuyện này!”

Sau đó, ông ta đi đến bên cạnh hai người Trần Thanh: “Bây giờ, phiền hai vị ra ngoài giúp tôi, ở đây không tiếp đón hai người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK