“Không chịu nổi em nữa mà, ngồi xuống ăn đi”, Nam Cung Yến không thể nào chịu được ánh mắt đáng thương đó của Tuyên Hoàng nên bảo cô ấy ngồi xuống.
“Cảm ơn chị”, nghe thấy lời của Nam Cung Yến thì Tuyên Hoàng vô cùng vui vẻ, lập tức ngồi xuống với Nam Cung Yến để bắt đầu ăn cơm.
Đợi đến khi hai người ăn xong thì Trần Thanh mới nhớ ra biệt thự mà Lữ Đại Vĩ đã cho anh, thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bữa sáng nay bị Tuyên Hoàng quấy rầy mất rồi, bây giờ anh dẫn vợ mình đi xem biệt thự có lẽ sẽ khiến thái độ của cô với mình tốt lên một chút.
“Vợ à, hôm nay có bận chuyện gì không?”, Trần Thanh thấy Nam Cung Yến ăn xong nhưng không có ý định đi đâu thì sát lại, hỏi.
“Sao, có chuyện gì sao?”, nghe thấy Trần Thanh hỏi thế thì Nam Cung Yến tò mò hỏi lại.
“Tất nhiên, đưa em đến một nơi này”, thấy vợ mình hứng thú thì Trần Thanh vô cùng tích cực, anh nói một cách thần bí.
“Chỗ nào cơ? Tôi cũng muốn đi”, Tuyên Hoàng đang đứng bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn, vừa giơ tay vừa hét ầm lên.
Trần Thanh nghe thấy thế thì lập tức vỗ đầu một cái.
Ở đâu ra một cô nhóc thế này cơ chứ?
Chỉ là nghĩ đến việc nếu như chuyển đến biệt thự khác ở thì cô nhóc này sớm muộn cũng sẽ đi theo, nếu đã như thế thì đưa cả cô ấy đi luôn cũng được.
“Được, hôm nay em đi với chị”, Nam Cung Yến nghe thấy thế thì nắm chặt cánh tay của Tuyên Hoàng, cười nói.
“Tốt quá đi mất, em không phải cô đơn nữa rồi”, Tuyên Hoàng nghe thấy Nam Cung Yến đồng ý với mình thì vui mừng khôn xiết.
Trần Thanh cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không có ai hỏi ý kiến của anh hay sao?
Nhưng mà anh không dám nói những lời này trước mặt hai người họ, nếu không chắc chắn là sẽ bị đánh chết mất.
Trần Thanh lái xe dẫn theo hai người đến biệt thự mà Lữ Đại Vĩ nói.
“Đây là hướng đi đến Thiên Sướng Viên sao?”, thấy hướng đi của chiếc xe thì Tuyên Hoàng mở to mắt nói.
“Ừ, đúng thế”, Trần Thanh gật đầu, khi Lữ Đại Vĩ đưa anh chìa khóa thì hình như có nói là biệt thự số 01 ở Thiên Sướng Viên, trước khi đến anh cũng đã hỏi thăm những người ở biệt thự thì đúng là ở đây.
“Chúng ta đến Thiên Sướng Viên làm gì?”, Nam Cung Yến không hiểu nên hỏi lại.
“Tất nhiên là đến xem nhà rồi, em nghĩ chắc là anh Thanh chuẩn bị cho chị một căn nhà vô cùng rộng lớn, hôm nay rảnh nên muốn đưa chị đi”, đôi mắt tròn xoe như trân châu của Tuyên Hoàng đảo qua đảo lại rồi cười híp mắt, đoán.
Trần Thanh lập tức trừng lớn mắt, cô nhóc này đúng là xấu xa mà, thế mà lại bẫy anh.
Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh một cách mơ hồ, cô muốn biết đây có phải là sự thật hay không.
“Đến nơi thì hai người sẽ biết thôi”, Trần Thanh không muốn nói luôn lúc này, nếu mà nói ra không phải sẽ khiến cho Tuyên Hoàng có cơ hội đắc ý hay sao.
Tuy rằng chút nữa đến biệt thự thì cũng biết cả thôi.
“Đừng có đánh trống lảng, tôi biết là thật mà, tôi cũng không hiếm lạ gì”, nghe thấy lời Trần Thanh nói thì Tuyên Hoàng tức giận đáp lại.
Trần Thanh cũng không biết làm sao với cô nhóc này.
Rất nhanh xe đã đi đến Thiên Sướng Viên, vừa tiến vào cửa đã nhìn thấy một trang viên vô cùng rộng lớn, những bụi cây trong này vô cùng cao lớn và rậm rạp như một mê cung vậy, cây nào cây nấy đều cao đến ba bốn mét, kể cả có nhảy lên cũng không thể nhìn thấy đường cái bên ngoài được.
“Mê cung cây cối này thiết kế không tồi”, nhìn thấy khung cảnh này thì Tuyên Hoàng khen không dứt miệng.
“Hừ, đúng là lũ nhà quê”, ngay lúc này có một chiếc xe dừng lại trước đầu xe bọn họ, một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt từ trong xe đi ra một cách kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, kinh thường nói với đám người Trần Thanh.
Ba người Trần Thanh đang thưởng thức mê cung cây cối sau khi nghe thấy lời người đó nói thì đều nhăn hết cả mày lại, rồi nhìn người phụ nữ đó một cách khó chịu.
“Hình như có tiếng một con ruồi vo ve mãi, mấy người có nghe thấy không?”, Trần Thanh liếc nhìn người phụ nữ ngu ngốc kia một cái rồi nói.
“Hả?”, Nam Cung Yến tuy rằng rất thông minh nhưng cách chơi chữ thế này không phải sở trường của cô, nên trong chốc lát cô không phản ứng lại được.
“Đừng có nói thế, anh nói như thế không phải là xúc phạm đến bọn ruồi rồi hay sao”, Tuyên Hoàng cười nói.
“Các người...”
Vốn muốn cười nhạo một cái rồi đi nhưng kết quả là còn chưa nói được câu nào đã bị đám Trần Thanh chặn họng rồi.
“Chồng à, họ bắt nạt em, em không biết đâu, anh phải báo thù cho em. Em muốn hủy dung hai người phụ nữ này còn tên đàn ông kia thì chặt đứt tứ chi hắn là được”, người phụ nữ tức giận quay lại nói với người đàn ông ở trên xe.
Chỉ là lời nói của bà ta không được đáp lại, tên chồng béo mập của bà ta đang nhìn chằm chằm phía đối diện, đến nước bọt cũng sắp chảy hết ra rồi.
Người phụ nữ nhìn thấy chồng mình như thế thì vô cùng kinh ngạc, khi nãy bà ta muốn giễu cợt đám người này đơn giản chỉ vì thấy người phụ nữ kia xinh đẹp hơn bà ta, bà ta không chịu được nên mới muốn đàn áp một chút.
Chỉ là không ngờ đến, cái trò mà bà ta tự cho là thông minh ấy lại khiến cho người đàn ông của mình có ý nghĩ xấu với người đàn bà kia, điều này khiến cho bà ta không thể nào chấp nhận được.
Trần Thanh nghe thấy lời nói của người phụ nữ này thì nhăn mày lại, bà ta đúng là quá độc ác, chỉ với một hai câu lời qua tiếng lại mà đã muốn hủy hoại người khác.
“Câm miệng cho tôi, ở đây không có chỗ cho bà nói chuyện”, lúc này thì người đàn ông mới phản ứng lại, lập tức thu lại sự dê xồm của mình mà nghiêm túc dạy dỗ người phụ nữ kia.
“La Dũng Đức... có phải ông thích người phụ nữ kia rồi đúng không? Tôi nói cho ông biết, ông thích người ta thì người ta cũng không thích ông đâu, không nhìn thấy tên trai bao của cô ta kia hay sao?”, người phụ nữ lúc này sắp phát điên lên rồi, La Dũng Đức thế mà lại dám mắng bà ta trước mặt nhiều người như vậy, bà ta không cần thể diện hay sao?
“Bà điên này, câm mồm cho tôi”, sắc mặt La Dũng Đức lúc này vô cùng khó coi, bị người phụ nữ của mình nói toạc mọi chuyện ra trước mặt nhiều người thế này nên ông ta thấy xấu hổ.
“Tên họ La, ông đừng có quên, nếu không có bà đây thì La Dũng Đức ông là cái thá gì? Nếu ông dám đối xử với tôi như vậy thì có tin tôi sẽ nói cho người nhà tôi biết không, đến lúc đó thì ông xong rồi”, người đàn bà nghe thấy ông ta dám quát mình thì không màng thể diện, tức giận hét lên.
“Đừng có nói là bà muốn bảo tên anh trai ngu ngốc kia đến dạy dỗ tôi, bà thử gọi xem anh ta có dám không? Nếu mà dám thì sợ rằng sau này anh ta không thể nào sống cuộc sống ăn chơi đàng điếm như bây giờ nữa rồi”, La Dũng Đức cười gằn một tiếng, không nể nang gì nữa mà nói.
Ba người Trần Thanh cũng không muốn đứng đây nghe hai người tranh cãi nữa nên lập tức xuống xe đi vào trong.
“Tên họ La này làm ăn phát đạt được là nhờ có người phụ nữ đó, thế mà bây giờ lại không còn yêu bà ta nữa, đúng là vật họp theo loài mà, chó mèo cắn nhau đúng là đặc sắc”, Tuyên Hoàng nói với Trần Thanh và Nam Cung Yến.
Chương 387: Biệt thự số 01
“Cô chỉ biết xen vào chuyện người khác, không sợ gây họa sao, được rồi, vào trong đi”, nghe được lời nói cười trên nỗi đau người khác của Tuyên Hoàng như vậy thì Trần Thanh chỉ biết lắc đầu một cách bất lực.
“Sợ gì chứ, hai người chó má kia, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi, chúng ta thực sự không ở lại để xem tiếp à?”, Tuyên Hoàng tiếc nuối nói.
“Nếu mà muốn xem thì cô tự đi mà xem, chúng tôi đi trước”, Trần Thanh cũng lười phải quản cô ấy, nên anh lập tức kéo Nam Cung Yến đi vào bên trong.
“Aiya, đợi tôi với, tôi không xem nữa là được chứ gì”, thấy Trần Thanh đi thật thì Tuyên Hoàng vội vã đuổi theo.
“Chào anh, tôi đến xem biệt thự số 01”, đến phía trong trang viên thì Trần Thanh nói với người ở trong đó.
Trang viên này chính là phòng kinh doanh, nhìn qua vô cùng lộng lẫy sa hoa, chỉ là được thiết kế dưới dạng trang viên chứ không phải là trang viên thật.
Ở nước ngoài thì Trần Thanh cũng thấy qua không ít trang viên cao cấp rồi, đây làm gì phải trang viên cơ chứ, đúng là làm nhục cái danh trang viên mà.
“Xin lỗi anh, biệt thự số 01 đã được mua lại rồi, hơn nữa vừa giao nhà hai hôm trước, nếu không anh xem biệt thự khác được không?”, người phụ trách vừa nghe thấy thì liếc nhìn người đàn ông trước mặt một lần, thấy có hai người phụ nữ đi theo bên cạnh thì anh ta biết lại là một tên làm màu, ai mà không biết biệt thự số 01 được bán rồi chứ, thế mà lại còn muốn đến đó để xem, không phải làm màu thì là gì?
Tuy rằng anh ta nói một cách khách sáo nhưng ai cũng nhìn ra được sự khinh thường trong ánh mắt anh ta.
“Haha... không sai, đi xem biệt thự khác đi, biệt thự số 01 này không phải chó mèo gì đều xem được, đừng mơ mộng đến nó nữa”, ngay lúc Trần Thanh đang không vui, định nói biệt thự đó là của mình thì một tiếng nói vô cùng phách lối truyền đến.
Anh quay người lại nhìn thì thấy La Dũng Đức và người đàn bà lúc nãy đang đi về phía này.
Điều khiến cho đám người Trần Thanh bất ngờ là, người đàn bà kia không còn lại chút dấu vết nào của sự tức giận nữa mà lại có bộ dạng ngoan ngoãn nép sát vào người La Dũng Đức.
Dù vừa rồi ông ta vừa dạy dỗ bà ta một hồi.
“Thật là xui xẻo, sao ở đâu cũng thấy đám chó các người cơ chứ? Vẫn chưa xong sao?”, không đợi Trần Thanh nói gì thì Tuyên Hoàng đã tức giận rồi không khách sáo chút nào, nói.
“Con nhóc kia, tuổi không lớn là bao mà lại nói ra mấy lời khó nghe thế, người lớn trong nhà không dạy dỗ cô hay sao, làm người đừng có mà kiêu ngạo quá, nếu không sẽ rất dễ bị tổn thương đấy. Lớn lên cũng xinh đẹp, nếu bán ra ngoài chắc chắn rất được đón nhận”, La Dũng Đức lúc này mới phát hiện cô nhóc này khá cá tính, nên ông ta mới không nhịn được trêu ghẹo.
“Trần Thanh, xé rách cái mồm chó của ông ta cho em”, Trần Thanh và Tuyên Hoàng vẫn còn chưa nổi giận thì Nam Cung Yến đã bộc phát trước rồi.
Tuy rằng Tuyên Hoàng được họ nhặt về giữa đường nhưng qua hai ngày tiếp xúc thì cô thực sự rất thích cô nhóc này, biết cô là một cô nhi, mà những người như thế thường không thích bị người khác nói không có giáo dục, đây không phải chính là xát muối lên miệng vết thương hay sao?
“Vợ à, em cứ yên tâm đi, anh sẽ khiến em hài lòng”, Trần Thanh gật đầu rồi đi về phía La Dũng Đức, rõ ràng là muốn làm theo mệnh lệnh của vợ mình.
“Cậu... cậu muốn làm gì? Tôi nói cho cậu biết, giữa ban ngày ban mặt cậu đừng có không biết điều, nếu cậu dám đắc tội tôi thì có tin tôi sẽ khiến cậu không sống nổi ở Long Hải này nữa không?”, La Dũng Đức bị khí thế đó của Trần Thanh dọa sợ nên uy hiếp lại anh.
“Ồ, ý của ông là, ở thành phố Long Hải này ông rất giỏi hay sao?”, nghe được lời nói của ông ta thì Trần Thanh híp mắt lại, lạnh nhạt nói.
“Tất nhiên rồi, ai mà không biết nhà họ La tôi chứ, đây chính là một gia đình thương gia nổi tiếng ở Long Hải. Cậu nhóc, giờ biết sợ rồi sao? Tôi nói cho cậu biết, đã muộn rồi, cậu đã đắc tội tôi thì đừng mong sống yên ổn trên đất Long Hải này nữa, trừ phi...”, La Dũng Đức hưng phấn không thôi, nói đến đây, ông ta nhìn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng với ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Nam Cung Yến chính là người có nhan sắc tuyệt đỉnh, như là tất cả phụ nữ trên thế giới này chỉ cần đứng trước mặt cô thì sẽ bị cô làm cho lu mờ vậy.
Tuyên Hoàng thì tuy không được như thế nhưng có thể nhìn ra được, sau này lớn lên chắc chắn cũng là một mỹ nhân, bây giờ cả người cô ấy đều toát ra sự trẻ trung khiến người ta mê đắm.
“Trừ phi cái gì?”, nhìn thấy ánh mắt ghê tởm đó của La Dũng Đức thì Trần Thanh lạnh giọng hỏi lại.
Nhưng trong lòng anh thì đã phán án tử hình cho ông ta rồi, tên ngu ngốc này thế mà lại dám nhăm nhe vợ anh.
“Trừ phi cậu tặng hai cô gái này cho tôi, để tôi hưởng thụ một chút, nếu không tôi sẽ khiến cho cậu hiểu rõ được thế nào là đau khổ của cuộc sống”, cặp mắt La Dũng Đức phát sáng, nói.
“Tên lợn béo, ông lại dám nhăm nhe bà đây, chán sống rồi đúng không?”, Tuyên Hoàng tức giận hét lớn.
Còn sắc mặt Nam Cung Yến đã lạnh như băng, ánh mắt cô nhìn La Dũng Đức lúc này như đang nhìn người chết vậy.
“Cậu chủ La, có thể nể mặt tôi đừng gây chuyện ở đây được không?”, ngay lúc này thì người quản lý đi đến, anh ta không muốn đứng lên chút nào nhưng nếu ông ta thực sự gây chuyện ở đây thì đợi đến khi ông chủ biết chắc chắn anh ta toang rồi.
Cho nên anh ta không thể không đứng lên.
Trần Thanh cũng có chút ngạc nhiên vì dù gì vừa rồi tên quản lý này cũng vô cùng khinh thường người khác, bây giờ lại đi ra để nói đỡ cho anh.
“Cậu chủ La, cậu ra khỏi cái cửa này thì muốn làm gì cũng được, nhưng bây giờ ở đây thì không được”, người quản lý vội nói thêm một câu.
“Cũng được thôi, yên tâm đi, đây dù gì cũng là đất của nhà họ Hạ các người, tôi sẽ không đến mức không biết điều như thế”, La Dũng Đức gật đầu, ông ta vẫn còn rất kiêng dè nhà họ Hạ.
Trần Thanh cười lạnh trong lòng một cái, anh còn đang nghĩ tên ngốc này muốn nói đỡ mình, hóa ra là chỉ vì sợ bị liên lụy mà thôi.
“Anh này, chỗ tôi không chào đón anh, mời anh đi cho”, người quản lý thấy La Dũng Đức không có ý trách mình thì thở dài nhẹ nhõm, rồi lập tức đuổi người.
“Đúng là tầm nhìn hạn hẹp, cậu đã dám đuổi chúng tôi đi thì có sợ bà đây khiến cho cậu cút khỏi chỗ này luôn không”, Tuyên Hoàng tức giận hét lớn.
“Chỗ này là địa phận của nhà họ Hạ chúng tôi, cô dám đắc tội người nhà họ Hạ sao?”, người quản lý nghe thấy lời nói của Tuyên Hoàng thì cười lạnh một tiếng, rồi nhắc đến nhà họ Hạ.
Anh ta không tin là ở cái đất Long Hải này có người dám đắc tội nhà họ Hạ, dù anh ta chỉ là một nhân viên mà thôi nhưng khi nhắc đến nhắc đến nhà họ Hạ cũng rất mạnh miệng.
La Dũng Đức và người đàn bà lúc này mang theo bộ dáng xem kịch vui, họ đang đợi cho đám người Trần Thanh bị đuổi ra ngoài, dù gì nhà họ Hạ cũng không dễ chọc như thế, ông ta cũng không tin những người này dám dây vào.
Chương 388: Mạo phạm Trần gia?
“Nhà họ Hạ? Nhà họ Hạ của Hạ Thương Chu sao?”, nghe được lời người quản lý thì Trần Thanh hỏi.
“Xem ra anh cũng không phải người thiển cận, thế mà lại còn biết đến nhà họ Hạ, tốt lắm! Nếu đã biết rồi thì đừng có động tay động chân ở đây, mau cút đi”, người quản lý cười gằn một tiếng rồi kiêu ngạo nói.
“Xem ra chuyện của nhà họ Hạ vẫn chưa dạy dỗ các người được là bao”, Trần Thanh lắc đầu rồi nhìn anh ta một cách bất lực.
“Haha, tên nhóc, tất nhiên là tôi biết về nhà họ Hạ rồi, nhưng mà nhà họ Hạ bị hủy diệt thì liên quan gì đến anh? Không phải anh định nói với tôi là anh chính là Trần gia chứ?”, người quản lý nhìn anh cười một cách khinh thường rồi đánh giá Trần Thanh từ trên xuống dưới một lượt.
Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh đã được tận mắt chứng kiến nhà họ Hạ bị hủy diệt như thế nào, bây giờ chỉ một tên nhân viên nhãi nhép mà lại dám đắc tội ông lớn đây, nếu như những người cấp cao nhà họ mà biết chắc sẽ muốn giết anh ta luôn ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến bắt đầu mang theo bộ dáng xem kịch vui, hai người lập tức cầm hai chiếc ghế từ bên cạnh qua rồi ngồi xuống, nếu không phải là do không có hạt dưa thì hai người đúng thật là muốn nắm một nắm lên mà cắn.
Người quản lý thấy hai người nhàn nhã, hoàn toàn không để tâm tình cảnh trước mắt thì vô cùng ngạc nhiên.
La Dũng Đức và người đàn bà cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lẽ nào họ thật sự nghĩ mình có thể chống đối lại nhà họ Hạ hay sao?
“Thật ngại quá, họ gọi tôi là Trần gia thật, hơn nữa người hủy diệt nhà họ Hạ đúng là tôi đây”, Trần Thanh lạnh nhạt nói.
Đám người ở đây nghe thấy lời nói của anh thì đều sững người lại.
Sau một khoảng thời gian im lặng rất kỳ lạ, thì lập tức một tràng cười dữ dội bật ra, hiển nhiên là họ đều bị lời nói của Trần Thanh chọc cười.
“Nếu cậu là Trần gia thật thì tôi sẽ ăn hết cái ghế này, lại còn dám mạo phạm Trần gia, cũng to gan thật, xem ra từ sau khi Trần gia đánh một trận thành danh ở thành phố Long Hải thì chó mèo gì cũng dám mạo phạm Trần gia cả”, La Dũng Đức đứng bên cạnh nói một cách khoa trương.
“Không sai, Trần gia bây giờ chính là thần tượng của cả thành phố Long Hải này, tên trai bao nhà anh lại dám nhận mình là Trần gia, đúng là xỉ nhục anh ấy mà”, người quản lý lúc này vô cùng nóng nảy, anh ta nói một cách tức giận.
Trần Thanh sững người một chút, anh không ngờ tên ngốc này còn là người hâm mộ của anh, nhưng mà kể cả có là người hâm mộ của anh đi chăng nữa thì cũng không thể làm chuyện như thế này được.
“Các người nghĩ thế nào thì nghĩ, được rồi, bây giờ tôi cho mấy người một cơ hội nữa, cút khỏi đây cho tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả, nếu không tự gánh chịu hậu quả”, Trần Thanh không ra tay luôn mà cho bọn họ một cơ hội, chỉ mong họ biết nắm lấy.
“Haha, thật là buồn cười quá đi mất, anh nghĩ mình là ai, thực sự cho mình là Trần gia hay sao, cũng không tự xem lại mình đi, anh có cái khí chất đó sao?”, người quản lý cười to rồi châm chọc Trần Thanh.
Trần Thanh đúng là cạn lời luôn rồi, mình đã bị đồn thành người thế nào cơ chứ?
Chắc không phải là người cao lớn thô kệch, thân hình đồ sộ đấy chứ?
Nhưng dù gì chắc chắc cũng không phải bộ dáng tên trai bao.
Cũng chính là bộ dáng anh bây giờ.
“Nói sao nhỉ, các người gặp Trần gia bao giờ chưa? Trần gia trông như thế nào?”, Trần Thanh hơi tò mò, không biết mình bị người ta truyền miệng thành như thế nào rồi.
“Tôi chưa từng gặp bao giờ nhưng tôi biết, Trần gia cao hai mét, một cái tát của anh ấy như một cái quạt hương bồ vậy, chỉ một cái tát thôi có thể làm cho người ta nát bét đầu”, người quản lý lập tức vô cùng hưng phấn nói.
Nghe đến lời này của người quản lý thì ý nghĩ đi chết Trần Thanh cũng có luôn rồi.
Đấy đâu phải người cơ chứ?
Rõ ràng là bộ dáng của một con quái vật.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì buồn cười đến chết mất, họ không ngờ Trần Thanh hỏi mãi rồi lôi ra được cái chủ đề này, đúng là vui muốn chết mà.
“Được rồi, tôi bị anh đánh bại triệt để rồi, ai là người phụ trách chỗ này, mau gọi ra đây cho tôi, tôi không có nhiều thời gian đứng đây lãng phí với mấy người”, Trần Thanh không còn chút kiên nhẫn nào mà xua tay nói.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau đuổi cái tên làm loạn này ra ngoài cho tôi”, người quản lý nhận định anh muốn làm loạn nên không khách sáo nữa mà hét lên.
Anh ta vừa dứt lời thi 5-6 tên bào vệ to cao từ ngoài chạy vào, tất cả đều có bộ dạng vô cùng hung hãn.
“Tên nhóc, bây giờ anh có cầu xin cũng không có tác dụng nữa rồi”, người quản lý cười lạnh, rồi vẫy vẫy tay, đám bảo vệ đó lập tức lao về phía Trần Thanh.
“Haiz, tại sao nói thật nhưng không có ai tin?”, Trần Thanh thấy bộ dạng hung hãn của mấy tên bảo vệ kia thì bất lực lao thẳng lên phía trước.
Dù anh rất có thiện cảm với mấy người bảo vệ này nhưng anh không phải là người bảo thủ.
Cho nên anh chỉ ra tay rất nhẹ nhàng, đánh cho mấy người đó ngã xuống đất hết rồi thôi.
Nhưng kể cả có như thế thì cũng khiến những người này ngạc nhiên không thôi.
Phải biết là đám bảo vệ này đều được nhà họ Hạ dùng rất nhiều tiền bạc mời đến, dù trên danh nghĩa là bảo vệ nhưng thực tế họ chính là bộ đội đã xuất ngũ, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.
Nhưng ngay cả như vậy thì Trần Thanh chỉ dựa vào hai nắm đấm và chưa đến 5 giây là đã có thể đánh gục hết bọn họ, điều này khiến cho đám người ở đây vô cùng bàng hoàng.
“Tên nhóc, rốt cuộc anh là ai? Đến địa bàn sản nghiệp của nhà họ Hạ có mục đích gì?”, người quản lý biết mình không thể động đến người thanh niên đáng sợ này, nên anh ta đã vịn vào một cái cớ khác, ám chỉ Trần Thanh là người có mục đích không rõ ràng, đến lúc đó người nhà họ Hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
“Bộ não anh đúng là đặc biệt thật, không đi làm biên kịch đúng là quá lãng phí”, Trần Thanh nhìn tên ngốc này một cách bất đắc dĩ.
“Haha, cậu thế mà lại dám ra tay trên địa bàn nhà họ Hạ, cậu xong rồi”, La Dũng Đức thấy Trần Thanh ra tay thật thì không thương tiếc chút nào mà vô cùng hưng phấn.
Không sợ cậu ta ra tay, chỉ sợ cậu ta không ra tay, chỉ cần cậu ta ra tay thì chính là thách thức nhà họ Hạ, những người dám thách thức nhà họ Hạ thì nhà họ đều có cách xử lý vô cùng ác liệt, nếu không đã không có được uy nghiêm như bây giờ.
“Đúng là mất hứng mà, vợ à, nếu không chúng ta đi thôi, không cần căn biệt thự này nữa, về anh tìm người bán nó với giá 1 đồng, anh muốn xem thử xem Thiên Sướng Viên này còn bán được cho ai nữa hay không?”, Trần Thanh vô cùng bất đắc dĩ, xử lý đám nhãi nhép này chẳng có chút thành tựu gì cả.
Nhưng mà chính những tên nhãi nhép này mới không biết trời cao đất dày, ảo tưởng muốn khiêu chiến với quyền uy của dã thú to lớn.
“Cái gì?’”, người quản lý và đám La Dũng Đức nghe thế thế thì đều vô cùng kinh ngạc.
“Anh... anh mua Thiên Sướng Viên của chúng tôi?”, người quản lý khó tin, run rẩy hỏi lại.
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ tôi rảnh rồi đến chỗ mấy người mua vui sao?”, Trần Thanh cười gằn, nói.
Chương 389: Quá giờ thì không được tính
“Anh mua căn biệt thự nào? Sao tôi chưa từng gặp anh?”, trong lòng người quản lý lúc này linh tính có điều gì đó rất mơ hồ, không phải tên nhãi này thật sự mua biệt thự ở Thiên Sướng Viên chứ?
Không đâu, anh ta biết hết những người mua biệt thự ở đây, và chưa từng nhìn thấy ai giống tên trai bao này, làm sao có thể là anh chứ?
“Lúc tôi mới đến đã nói rồi, tôi là chủ nhà của căn biệt thự số 01, tôi chỉ muốn anh dẫn tôi đi tìm vị trí của nó ở đâu mà thôi. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng kinh tởm như vậy của các người”, Trần Thanh lạnh lùng nói.
“Anh là chủ nhà của căn biệt thự số 01 sao? Làm sao có thể? Thầy Lữ mới là chủ của căn biệt thự đó. Anh có là cái thá gì?”, sau khi nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì La Dũng Đức hét lên với bộ dạng vô cùng phấn khích.
Phải biết là sự tồn tại của Lữ Đại Vĩ trong lòng của các thương gia này giống như một vị thần linh vậy, vì thế mà La Dũng Đức biết được Lữ Đại Vĩ đã mua một căn biệt thự ở Thiên Sướng Viên, hơn nữa còn là căn biệt thự số 01. Việc đầu tiên ông ta đến Thiên Sướng Viên này chính là muốn làm hàng xóm với thầy Lữ.
Có lẽ trong tương lai, ông ta có thể làm thân được với thầy Lữ, sau đó sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Vì vậy, khi Trần Thanh nói rằng anh là chủ của căn biệt thự số 01, La Dũng Đức liền nhận ra rằng đây chính là một cơ hội tuyệt vời để kết bạn với thầy Lữ.
“Có vẻ như ông quen biết với Lữ Đại Vĩ. Nếu đã quen biết, vậy ông có thể gọi điện cho Lữ Đại Vĩ, hỏi xem căn biệt thự số 01 có phải là của tôi không?”, Trần Thanh cười gằn một tiếng rồi nói một cách ngạo nghễ.
“Cậu bị ngốc à? Thầy Lữ là nhân vật như thế nào chứ, sao tôi có số điện thoại của thầy ấy được. Tôi hiểu rồi, cậu chính là sợ nói dối bị vạch trần nên mới để tôi gọi điện. Nếu cậu đã nói mình là chủ của căn biệt thự số 01 thì chắc phải có số điện thoại của thầy Lữ, như vậy chỉ cần cậu gọi cho thầy ấy là xong chuyện rồi”.
La Dũng Đức chế nhạo, sau đó khinh thường nói.
“Đúng là tên ngu xuẩn”, Trần Thanh lắc đầu, sau đó quay lại nhìn Nam Cung Yến.
“Vợ à, điện thoại của anh bị hỏng rồi. Dùng điện thoại của em gọi vậy”, Trần Thanh vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Lữ Đại Vĩ, dù sao thì đám người đó vẫn còn nợ anh rất nhiều đồ tốt.
Kết quả là sau khi sờ soạng khắp người, mới nhớ ra là điện thoại của mình đã bị hỏng.
“Đây”, Nam Cung Yến đưa điện thoại cho Trần Thanh, anh không nói lời nào mà trực tiếp gọi cho Lữ Đại Vĩ.
“Tôi là Trần Thanh, tôi đang ở Thiên Sướng Viên. Tôi cho ông mười phút. Quá giờ sẽ không được tính”, sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thanh còn không cho Lữ Đại Vĩ cơ hội được nói. Anh trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, sau đó liền cúp điện thoại.
Trương Sơn đang ở trong phòng khách sạn, nghe thấy một giọng nói điềm đạm và uy nghiêm truyền đến từ đầu dây bên kia sau khi nghe cuộc gọi từ điện thoại thầy mình.
“Là ai gọi đến?”, Lữ Đại Vĩ đang ở trong phòng tắm thì hét lên.
“Thầy ơi, con cũng không biết. Hình như là tên thần kinh. Nói rằng cho thầy mười phút đồng hồ để thầy đến Thiên Sướng Viên, không được đến trễ. Nói như thể hắn ta là mẹ thiên hạ vậy. Đúng là bệnh thần kinh”, Trương Sơn nói với dáng vẻ đầy giễu cợt.
“Cậu… cậu vừa nói cái gì?”, Lữ Đại Vĩ vốn đang xả nước trong phòng tắm, nghe Trương Sơn nói vậy thì liền hối hả lao ra ngoài.
“Thầy à, không phải người quan trọng gì, chỉ là tên thần kinh thôi”, Trương Sơn không hề để tâm nói.
“Hắn ta đã nói gì?”, Lữ Đại Vĩ bóp chặt lấy vai Trương Sơn, rồi trợn trắng mắt hét lên.
“Hắn... hắn ta nói, sẽ cho thầy mười phút để đến Thiên Sướng Viên”, Trương Sơn bị bộ dạng của thầy mình làm cho kinh hãi, có chút run rẩy nói.
Chỉ là trước khi anh ta nói xong, Lữ Đại Vĩ đã lao ra khỏi phòng.
“Thầy à, hắn ta còn nói quá giờ sẽ không được tính”, nhìn thấy bộ dạng của thầy mình, Trương Sơn lúng ta lúng túng nói.
Về phía Trần Thanh, sau khi anh gọi điện thoại xong thì tất cả liền phá lên cười, hiển nhiên là không ai cho rằng Trần Thanh đang gọi điện cho Lữ Đại Vĩ.
Dù gì, giọng điệu vừa rồi của anh thật sự rất giống như ra lệnh cho cấp dưới vậy.
Còn Lữ Đại Vĩ lại là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng được xưng là Thầy Lữ, làm sao có thể bị một tên mới có hơn hai mươi mấy tuổi đầu ra lệnh như vậy được?
Tuy nhiên, đến lúc này, cũng không còn ai chế nhạo Trần Thanh nữa, mà trực tiếp xem Trần Thanh như một thằng hề.
Chỉ có Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng là tin vào lời nói của anh, nhưng trước ánh mắt của những người này, hai người họ không những không lo lắng chút nào, ngược lại dáng vẻ như đang xem kịch hay, hiển nhiên là đoạn trước rất là thú vị, không biết đoạn sau này có hấp dẫn hơn không.
Nhìn thấy hai người họ, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy bất lực, nhưng chỉ cần vợ có thể vui vẻ là được rồi.
“Cậu Trần này, đã mười phút trôi qua rồi, sao vậy? Cứu binh của cậu Trần đây vẫn còn chưa đến sao?”, ngay khi Trần Thanh và Nam Cung Yến đang nói chuyện thì có một giọng nói kinh tởm truyền đến.
Chỉ thấy La Dũng Đức và người quản lý đó bước đến cùng nhau, rõ ràng là trong mười phút này, hai người trò chuyện vô cùng ăn ý, vui vẻ, hợp thành một cặp.
“Bỏ đi, tôi không thèm sống ở cái nơi tồi tàn này nữa, chúng ta đi thôi”, Trần Thanh nhíu mày, hiển nhiên là anh không ngờ rằng đến giờ mà Lữ Đại Vĩ còn chưa tới, điều này khiến anh vô cùng bất mãn.
Đồng thời, anh hoàn toàn mất kiên nhẫn với phục vụ tại đây.
“Đúng vậy, đường đường là một địa điểm nổi tiếng Thiên Sướng Viên, không ngờ là một nơi ghê tởm đến như vậy. Xem ra nhà họ Hạ cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, tốt nhất chúng ta đừng để bị lây nhiễm”, Tuyên Hoàng nói không mang theo một lời thô tục nào, nhưng có thể khiến người khác phải tức hộc máu.
“To gan, kẻ nào dám xúc phạm nhà họ Hạ của tôi vậy?”, ngay khi người quản lý và La Dũng Đức đang chuẩn bị phản bác lại thì một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên.
Lập tức tất cả mọi người đều nhìn về phía cổng chính, một người đẹp với dáng người uyển chuyển, khuôn mặt vô cùng kinh diễm từ cổng chính bước vào, giọng nói như chim hoàng oanh ở sâu trong núi rừng khiến người ta say mê.
“Giám... đốc Hạ”, nhìn thấy cô ta đến, tất cả nhân viên có mặt đều nhanh chóng đứng lên, ánh mắt trở nên kính cẩn, thậm chí có chút sợ sệt.
“Xem ra lời vừa rồi là do cô nói”, cô ta tên là Hạ Hiểu Vũ, tuy chỉ là thế hệ thứ nữ nhưng lại mạnh mẽ hơn rất nhiều so với đám con trai nhà họ Hạ, có thể nói là một nửa sản nghiệp của nhà họ Hạ hiện giờ đều do cô ta điều hành.
Hạ Hiểu Vũ vốn là tới đây để kiểm tra, nhưng khi nghe thấy có người sỉ nhục nhà họ Hạ mình ở ngay cổng chính, thì đương nhiên không thể bỏ qua cho đối phương rồi.
“Đúng vậy, là tôi nói đó, thì sao nào? Cô có ý kiến sao?”, trước Hạ Hiểu Vũ không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, Tuyên Hoàng liền đứng lên khiêu khích nói, không chịu tỏ ra thua kém.
“Những người phỉ báng nhà họ Hạ, đến nay vẫn chưa có ai có kết cục tốt cả. Cô có chắc những gì mình vừa nói là sự thật không?”, trong mắt Hạ Hiểu Vũ lóe lên một tia nguy hiểm, cô ta nhìn Tuyên Hoàng một cách lạnh lùng rồi nói.
Chương 390: Đối xử công bằng
Một mình Hạ Hiểu Vũ kiểm soát toàn bộ hiện trường, có thể nói, sự xuất hiện của cô ta khiến bầu không khí lúc này trở nên đình trệ.
Trần Thanh bèn đứng lên chặn trước mặt Tuyên Hoàng.
“Sao vậy? Nhà họ Hạ các người có thể làm được, còn chúng tôi thì không được nói sao?”, có Trần Thanh chặn trước mặt, Tuyên Hoàng bỗng dưng thấy có thêm sức mạnh nên lập tức hét lên.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, dưới sự bức ép của mình mà đối phương vẫn còn gắng sức chống chọi thì Hạ Hiểu Vũ đột nhiên nhíu chặt đôi mày thanh tú của mình. Cô ta lập tức nhìn sang tên quản lý rồi nghiêm nghị hỏi.
“Tôi… Đều tại mấy người này, sau khi vào thì làm loạn cả lên. Vốn dĩ cậu chủ La muốn mua biệt thự, kết quả sau khi họ vào thì xung đột với cậu chủ La. Tôi sợ sẽ làm phiền những khách hàng thực sự của chúng ta, cho nên mới…”, trước sự chất vấn của Hạ Hiểu Vũ, tên quản lý kia đột nhiên trở nên khá ngập ngừng.
Dù gì anh ta cũng biết Hạ Hiểu Vũ nổi tiếng tài giỏi. Nếu thật sự bị cô ta biết mình đang lấy nhà họ Hạ ra để diễu võ giương oai e rằng bản thân sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Làm sao anh biết chúng tôi không phải thật sự đến mua nhà hay mua không nổi đây? Lẽ nào trên mặt của chúng tôi có viết hai chữ người nghèo sao? Hay là, nhà họ Hạ các người coi trọng địa vị xã hội?”, Trần Thanh ngăn Tuyên Hoàng lại, rồi nhìn sang Hạ Hiểu Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên không phải, nhà họ Hạ chúng tôi đối xử với ai cũng rất công bằng, cho dù là một người ăn xin tới chỗ chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ không coi thường họ”, nghe Trần Thanh nói vậy, nhìn dáng vẻ ấp úng của tên quản lý kia, sao Hạ Hiểu Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra chứ. Cô ta bèn cắn nhẹ môi mình rồi nuốt cục tức vào bụng.
“Vậy là được rồi, tên quản lý này của các người định đuổi chúng tôi ra ngoài. Chuyện này phải tính sao đây?”, Trần Thanh lạnh lùng nói.
“Giám đốc Hạ, chuyện không phải như vậy đâu. Những người này nếu bình thường tới xem nhà, tôi chắc chắn sẽ không coi thường người họ. Nhưng họ lại nói họ là chủ của căn biệt thự số 01. Cô cũng biết, căn biệt thự số 01 là của ai mà, sao có thể là những người trước mặt này được chứ?”
Tên quản lý kia dĩ nhiên biết mình sẽ gặp rắc rối, nhưng anh ta vẫn tự mình thanh minh như cũ.
“Ý anh là, họ giả mạo thầy Lữ?”, Hạ Hiểu Vũ nghe tên quản lý nói vậy thì bỗng dưng chau mày lại.
Rõ ràng, cô ta không ngờ chuyện lại liên quan đới tới thầy Lữ.
Phải biết là tuy địa vị nhà họ Hạ bọn họ cao quý, nhưng cũng không cách nào so sánh được với một võ giả thiên tiên đỉnh, sắp đột phá lên võ đạo tông sư.
“Không sai, họ chính là giả mạo thầy Lữ. Sau đó bị chúng tôi vạch trần thì nói là quen biết với thầy Lữ. Nhưng nếu họ thật sự quen biết thầy Lữ, sao tới bây giờ thầy ấy vẫn chưa xuất hiện?”, lúc này La Dũng Đức đứng bên cạnh châm dầu vào lửa, rõ ràng là muốn kích Hạ Hiểu Vũ ra tay với Trần Thanh lần nữa.
“Người đâu, mau đưa mấy tên điên này ra ngoài. Tôi muốn xem thử ai mà to gan như thế, dám giả mạo thầy Lữ”, Hạ Hiểu Vũ lập tức đưa ra phán đoán, bắt lấy tên thanh niên trước mặt đưa cho thầy Lữ, có khi có thể kết thân được với thầy Lữ.
“Xem ra, nhà họ Hạ các người quả nhiên là cá mè một lứa”, nhìn tới đây, Trần Thanh đột nhiên cười lạnh một tiếng. Anh cũng lười giải thích.
“Mau dừng lại cho tôi”, ngay khi đám người Trần Thanh sắp bị một nhóm đàn ông cao lớn thô kệch bao vây thì một giọng nói đầy tức giận truyền đến.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm, dáng vẻ nhếch nhác từ bên ngoài xông vào.
“Là ai vậy? Sao lại ăn mặc như thế?”
“Mặc áo choàng tắm mà chạy ra ngoài, đúng là có bệnh mà”.
“Hôm nay đúng là náo nhiệt, không uổng công tới đây”.
Người xung quanh dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng ngơ ngác, đám người phía sau bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Thầy...thầy Lữ, tôi là La Dũng Đức của nhà họ La, sao thầy lại tới đây?”, La Dũng Đức đã biết thầy Lữ, dĩ nhiên là đã gặp qua ông ta. Lúc ông ta thấy Lữ Đại Vĩ nhếch nhác như thế lại vội vàng chạy tới, ông ta đột nhiên ngây người nhưng vẫn vội vàng đi lên chào hỏi.
“Ừm, chào cậu”, Lữ Đại Vĩ dừng bước, nhưng rõ ràng ông ta không quen La Dũng Đức, chỉ khách sáo nói một câu, sau đó ông ta đẩy La Dũng Đức ra rồi đi về phía Trần Thanh.
“Ha ha… Tên nhãi này tiêu rồi, thầy Lữ thật sự tới rồi”, bị Lữ Đại Vĩ đẩy ra, La Dũng Đức lại không dám tức giận. Nhìn thấy Lữ Đại Vĩ đi về phía Trần Thanh, ông ta còn cho rằng mình đoán đúng mục đích của thầy Lữ thì đột nhiên vô cùng phấn khích.
Người trong đại sảnh nghe thấy La Dũng Đức gọi tên thầy Lữ thì ai nấy cũng đều ngơ ngác. Sau đó, ánh mắt họ nhìn sang ông ta tràn đầy sự sùng bái và nhiệt tình.
Hơn nữa, họ cũng như La Dũng Đức đều cảm thấy thầy Lữ vội vàng đi tới như vậy, e là biết chuyện nơi này có người giả mạo danh tiếng của ông ta làm chuyện không muốn người khác biết.
Tất cả lập tức tỏ ra háo hức muốn xem kịch hay, nhìn sang đám người Trần Thanh.
“Thằng nhãi, thầy Lữ tới rồi. Cậu còn ngồi đó. Gan cậu cũng to lắm, còn không mau đứng lên xin lỗi thầy Lữ đi”, lúc này La Dũng Đức cuối cùng tìm được một cơ hội tốt, ông ta lập tức gào lên với Trần Thanh.
“Thầy Lữ, thầy đừng giận. Tôi sẽ đuổi anh ta đi ngay”, lúc này tên quản lý kia cũng biết, đây là cơ hội tốt nhất để mình biểu hiện.
Lữ Đại Vĩ hơi tức giận. Những tên xấu xa này tại sao cứ chắn trước mặt mình?
Vốn dĩ đã muộn hơn thời gian mà Trần Thanh đưa ra, bây giờ lại có người chắn trước mặt. Điều này khiến ông ta thấy khó chịu.
“Mau cút ra cho tôi”, Lữ Đại Vĩ giáng cho tên quản lý kia một bạt tai.
“Chát…”
Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, tên quản lý kia cũng quá xui xẻo, trực tiếp bị tát văng ra ngoài, bay về phía Hạ Hiểu Vũ.
Hạ Hiểu Vũ đột nhiên bị doạ một phen, đứng ngây ra đó, cơ bản không cách nào phản ứng lại.
“Đối với con gái thì không thể thô lỗ như vậy”, lúc tên quản lý kia sắp đụng trúng Hạ Hiểu Vũ thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Tiếp theo, tên quản lý kia vốn dĩ sắp đụng trúng Hạ Hiểu Vũ lại bị một cái ghế ập đến đập bay ra ngoài và va mạnh vào tường.
Mãi cho tới khi anh ta rơi từ trên tường xuống, Hạ Hiểu Vũ mới hoảng hốt tỉnh táo quay lại, ánh mắt cảm kích nhìn sang Trần Thanh.
Lúc nãy nếu không phải Trần Thanh dùng ghế đập tên kia văng ra xa thì e là cô ta sẽ là người bị thương.
“Chuyện này là sao? Xém chút làm cô chủ bị thương, còn không mau đem tên ngốc này ra ngoài”, đám vệ sĩ của Hạ Hiểu Vũ nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên bị doạ, họ lập tức chạy nhanh tới bắt tên kia đưa ra ngoài.
“Đợi đã, chuyện của anh ta vẫn chưa kết thúc”, sắc mặt của Hạ Hiểu Vũ vừa mới hồi phục, cô ta bèn ngăn động tác của những người kia lại.
“Cậu Trần, thật lòng xin lỗi. Tôi tới trễ rồi”, Lữ Đại Vĩ không để tâm tới những người khác, trực tiếp tới trước mặt của Trần Thanh rồi cung kính nói với anh.