Trần Thanh đang ở thành phố Long Hải nên không hề biết mấy chuyện này. Lúc này, anh đang vô cùng buồn chán ở văn phòng của Nam Cung Yến. Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi họp đã hơn một tiếng đồng hồ nhưng tới giờ vẫn chưa về.
“Đói quá đi, sao còn chưa về nữa”, sau khi đợi hai tiếng đồng hồ, Trần Thanh sắp ngã quỵ tới nơi rồi, sớm biết thì đã nói thẳng với cô, bản thân quen với Julia, hai người họ cũng không phải vất vả như vậy rồi.
Cuối cùng, giờ tan ca 5 giờ rưỡi đã đến, nét mặt của hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng vô cùng hồng hào quay về phòng làm việc.
“Trần Thanh, anh đã đi làm gì vậy? Sao lại phờ phạc thế kia?”, hai người phụ nữ vừa cười vừa nói chuyện đi vào văn phòng, thấy vẻ mặt buồn chán của Trần Thanh thì nghi ngờ hỏi lại.
“Không có làm gì cả. Chán quá đi, lại đói nữa”, Trần Thanh tỏ ra chán đời và lên tiếng nói.
“Ha ha … đi thôi, em đưa anh đi ăn một bữa hoành tráng”, Nam Cung Yến nghe vậy thì bỗng dưng thấy vui, còn tưởng Trần Thanh làm chuyện gì mà mệt ra nông nỗi này.
“Bữa ăn hoành tráng?”, Trần Thanh nghe Nam Cung Yến nói vậy thì đôi mắt bỗng chốc sáng rực, buổi trưa không ăn gì mà đi thẳng tới công ty của họ, bây giờ anh đói muốn chết đây.
“Tuyên Hoàng, em cảm thấy chị nên mặc gì tham gia bữa tiệc rượu đây? Bộ lễ phục màu đỏ thì sao? Hay là bộ màu đen kia?”, Nam Cung Yến không trả lời Trần Thanh mà quay đầu hỏi Tuyên Hoàng.
“Em cảm thấy, màu đỏ gợi cảm đấy, nhưng chắc ai kia không thích chị mặc đâu. Dù gì cũng hở hang quá. Còn bộ màu đen kia, bản thân em cảm thấy không tệ, cao quý phóng khoáng, hơn nữa còn mang vẻ quyến rũ thần bí, chị chắc chắn sẽ là người tỏa sáng nhất tại bữa tiệc rượu”, Tuyên Hoàng bắt đầu góp ý.
“Không sai, chị cũng cảm thấy vậy. Vậy chọn bộ màu đen kia đi”, đôi mắt của Nam Cung Yến sáng rỡ, cô gật đầu đồng ý.
“Nè, hai người đang nói gì vậy? Bữa tiệc rượu gì thế?”, Trần Thanh đơ ra, anh bất đắc dĩ hỏi.
“Anh lo làm gì. Đi thôi, mau lên, đưa em về thay quần áo”, Nam Cung Yến không trả lời, trực tiếp kéo Tuyên Hoàng đi ra ngoài.
Trần Thanh cũng bó tay, đành đi theo.
Về tới biệt thự, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhanh chóng thay quần áo. Còn về trang điểm, hai người chỉ trang điểm nhẹ nhàng.
Với dung mạo hiện giờ của Nam Cung Yến, căn bản không cần trang điểm cũng đủ tỏa sáng rồi.
Còn Tuyên Hoàng, vốn là cô gái trẻ, sau khi trang điểm xong thì lại che đi nét đẹp tự nhiên của mình.
“Sao anh còn chưa thay quần áo? Mau đi thay đi, thay bộ đồ vest lần trước em mua cho anh đấy. Đúng rồi, còn đồng hồ nữa”, Nam Cung Yến thấy Trần Thanh ở phòng khách dưới lầu mà vẫn chưa thay đồ nên cô vội giục anh.
“Bữa tiệc rượu gì vậy? Sao anh không biết gì cả”, Trần Thanh bị Nam Cung Yến lôi lên lầu nhưng anh vẫn chưa biết chuyện gì cả.
Sau khi lên xe, Trần Thanh lái xe thì nghe hai người trò chuyện.
“Chị Tiểu Yến, da của chị quả thật mịn quá đi. Có thể nói em biết bí quyết dưỡng da của chị được không?”, Tuyên Hoàng tỏ ra ngưỡng mộ nhìn cô. Ngay từ lúc đầu gặp Nam Cung Yến, cô ấy đã khao khát có làn da như Nam Cung Yến.
“Chuyện này thì em phải hỏi anh rể của mình”, Nam Cung Yến hơi đỏ mặt, thẹn thùng gọi ra danh xưng này.
“Anh rể, làm sao mới có được làn da trắng sáng trắng nõn căng mọng vậy?”, Tuyên Hoàng vừa nghe thì đột nhiên mắt sáng rỡ, hỏi anh với dáng vẻ mong đợi.
“Em từ từ tu luyện, chờ tới lúc nào đó thành hậu thiên võ giả, anh sẽ thưởng một bình thuốc dưỡng nhan”, Trần Thanh không vội đưa cho cô ấy như vậy, vật gì nếu dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng.
“Thật sao? Vậy có gì khó, anh nhớ những gì mình nói nha, không được nuốt lời”, Tuyên Hoàng vừa nghe thì nhất thời vui mừng khôn xiết. Vốn dĩ tu luyện chính là lựa chọn của cô ấy, dĩ nhiên là muốn giành lấy một chút thành tích, bây giờ điều kiện này đối với cô ấy mà nói cơ bản cũng không có độ khó.
“Vậy một lời đã định”, Trần Thanh khẽ cười.
“Tuyên Hoàng, em cảm thấy tối nay chúng ta có cơ hội không? Chị nghe nói, lần này không đơn giản là một vài công ty trang sức của thành phố Long Hải xuất hiện, mà còn có rất nhiều công ty của các thành phố lân cận nữa, thực lực rất đáng gờm”, Nam Cung Yến hơi lo lắng lên tiếng.
“Em cảm thấy công ty chúng ta chắc chắn có cơ hội. Tuy công ty chúng ta không có thực lực mạnh như những công ty kia, nhưng tiềm lực phát triển của công ty chúng ta lớn, tuyệt đối không thành vấn đề”, Tuyên Hoàng rất lạc quan và an ủi cô.
“Anh nói này, lẽ nào hai người không thể nói anh nghe bữa tiệc rượu tối này là tiệc gì hay sao?”, Trần Thanh sắp bức bối chết được, anh tỏ ra khó chịu lên tiếng nói.
“Tối nay, Julia sẽ tới thành phố Long Hải, mà các công ty trang sức vì muốn giành hợp đồng với Julia nên đích thân tổ chức tiệc rượu chào đón. Còn Julia cũng sẽ chọn một công ty trang sức có mặt làm đối tượng hợp tác”, Nam Cung Yến hơi lo lắng lên tiếng.
“Ý của em là, tối nay Julia sẽ đến?”, Trần Thanh bất ngờ, xém chút là thắng gấp rồi.
Cũng may, tâm lý của anh vững, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, tuyệt đối không thể để Nam Cung Yến nhìn ra chuyện gì đó không đúng.
“Đúng vậy, đây quả là một cơ hội tốt, đáng tiếc, công ty tham gia cạnh tranh quá nhiều, cơ hội của Khuynh Thành Quốc Tế chúng ta không lớn”, Nam Cung Yến cười khổ nói.
Nhưng cho dù biết cơ hội không lớn, vậy cũng cần phải tham gia. Có tham gia mới có được cơ hội.
Nhưng nếu không tham gia, vậy thì không hề có chút cơ hội nào cả.
“Đúng vậy”, tâm trạng của Trần Thanh có chút không ổn đáp lại.
“Có phải anh quen biết với Julia không vậy?”, trong lúc tâm trạng của Trần Thanh đang bất ổn, Nam Cung Yến bất chợt hỏi anh một câu.
“Két két…”
Nghe câu nói này, Trần Thanh bỗng dưng thắng gấp lại.
“Ây da, anh rể, anh làm gì vậy? Đầu em va vào rồi nè”, hai người họ căn bản không ngờ Trần Thanh lại đạp thắng xe một cách đột ngột nên đầu họ va vào lưng ghế trước, cũng may ghế mềm, không có bị chấn thương gì, nhưng cũng hơi choáng váng.
“Vợ à, em có sao không? Lúc nãy chân anh bị chuột rút, thật là xin lỗi”, Trần Thanh bất ngờ, nhanh chóng quay đầu nhìn sang Nam Cung Yến ở ghế sau, phát hiện cô không có gì thì bỗng dưng thở phào.
“Anh thành thật nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”, Nam Cung Yến nằm ra sau, vẻ mặt hờ hững hỏi Trần Thanh.
Cô vốn dĩ chỉ hỏi dò anh một câu, nhưng không ngờ phản ứng của Trần Thanh lại lớn như vậy. Nếu vậy mà còn không nhìn ra vấn đề thì IQ của cô đúng là có vấn đề.
“Vợ à, chuyện gì là chuyện gì chứ? Anh nghe không hiểu”, Trần Thanh cười rạng rỡ, tỏ vẻ khó hiểu.
Anh lén nhìn Nam Cung Yến ở gương chiếu hậu, đó gọi là chột dạ.
“Hôm nay từ lúc em bắt đầu nhắc tới cái tên Julia, anh đã bắt đầu biểu hiện không bình thường, giống như rất chống đối vậy. Lúc nãy trên đường em còn chưa nói bữa tiệc rượu gì, anh đã luôn ngồi không yên. Biểu hiện lúc nãy, nếu anh nói anh không quen Julia, anh cảm thấy em sẽ tin anh sao?”
Nam Cung Yến không nói nhiều, nhưng cô bình tĩnh phân tích.
Chương 420: Nhìn quanh bốn phía
“Anh rể, không phải chứ, không ngờ anh lại phản bội chị em, có quan hệ mờ ám với người phụ nữ khác, anh tiêu đời rồi, lại đi bỏ cái lớn để chọn
cái nhỏ”, Tuyên Hoàng vừa nghe thấy vậy, thì trong mắt chợt lóe sáng lên, lắm lời trách móc Trần Thanh .
“Cái gì mà cái lớn với cái nhỏ, em đừng nói xằng bậy”, Nam Cung Yến cáu kỉnh nói với Tuyên Hoàng.
“Được rồi, anh sẽ giải thích mà”, Trần Thanh cười khổ, đúng là biểu hiện của anh đã quá rõ ràng, còn Nam Cung Yến là một người cực kỳ
thông minh, anh biết mình không nên giấu diếm chuyện này. Bây giờ xem ra là vợ mình đang tức
giận rồi.
Trần Thanh nói xong liền điều khiển xe từ đường cái đi vào bên lề đường.
“Haiz, anh biết là không thể giấu em chuyện này được mà, vẫn còn thời gian, vậy anh sẽ kể cho em nghe một số chuyện liên quan đến anh và Julia”, Trần Thanh thở dài và bắt đầu chậm rãi kể.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng rất nghiêm túc lắng nghe Trần Thanh kể, đặc biệt là khi nhắc
đến việc anh đã phải đối mặt với tử thần hai lần và chính Julia là người đã giúp anh thoát khỏi nguy hiểm đó khiến hai người họ lại càng thêm căng thẳng hơn.
“Nói như vậy, Julia chính là cứu tinh của anh?”, sau khi nghe Trần Thanh kể xong câu chuyện của mình với Julia, cô chợt thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: “Nếu là như vậy, thì tại sao anh lại phải tránh mặt cô ấy chứ? Lại còn có biểu hiện như có tật giật mình như thế?”
“Anh làm gì có chột dạ chứ? Anh đẹp trai như vậy, lỡ cô ấy yêu anh thì sao? Anh đã có vợ, sao có thể phản bội lại tình yêu của chúng ta được?”, Trần Thanh vặn lại, rồi tỏ vẻ trìu mến nói với Nam Cung Yến.
“Ấy da, trái tim bé bỏng của em, không thể chịu đựng được nữa rồi. Sến chết đi được. Nếu hai người muốn nói chuyện yêu đương thì hãy xuống xe tìm một nơi không có ai được không?”, Tuyên Hoàng sởn cả gai ốc, nhìn Trần Thanh với vẻ chán ghét mà nói.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa”, Nam Cung Yến có chút ngượng ngùng, sau đó nhìn chằm chằm Trần Thanh nói: “Nếu muốn em bỏ qua cho anh cũng không phải không thể, chỉ cần anh có thể đem hợp đồng này về cho em, em sẽ bỏ qua cho anh”.
“Được thôi”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy chua xót khi nghe những lời của Nam Cung Yến.
Đây chẳng phải là cô đem chồng mình tặng cho người phụ nữ khác sao?
Tuy nhiên, đối mặt với yêu cầu của người phụ nữ của mình, Trần Thanh đương nhiên không đành lòng từ chối.
Xem ra, mình vẫn phải đối mặt với người phụ nữ đó rồi.
“Mau đi thôi, đừng ngơ ra đó nữa, sắp muộn rồi”, sau khi nhìn thời gian, Nam Cung Yến vội vàng thúc giục.
Đã giải quyết được những nghi ngờ trong lòng, Nam Cung Yến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi họ đến khách sạn, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cùng nhau bước vào.
Hai người phụ nữ này đúng là loại tuyệt sắc giai nhân, xuất hiện cùng nhau đều khiến tất cả ánh mắt tập trung về mình, có thể nói là đã cướp mất ánh đèn sân khấu của rất nhiều người.
Mặc dù Trần Thanh cũng đi cùng bọn họ, nhưng không ai để ý tới anh, hiển nhiên là đều tập trung vào người đẹp rồi.
Trần Thanh cũng rất vui, có thể nói Nam Cung Yến đã mở ra được cục diện ở thành phố Long Hải, các ông chủ ở bữa tiệc này đều đi đến chào hỏi với cô.
Cũng có một số người nhận ra Trần Thanh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ muốn sống chớ lại gần đó của Trần Thanh thì không người nào dám bước tới, dù sao tính tình của anh không tốt lắm, mọi người đều biết chuyện này.
Trần Thanh tìm một góc bắt đầu ăn uống, dù sao con người có cứng rắn đến mấy cũng phải nhũn ra khi thiếu cơm mà.
Vừa đến bảy giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một nhóm đàn ông mặc vest đen bước vào, tiếp theo là một người phụ nữ nước ngoài mặc một bộ lễ phục trễ vai đen trắng kết hợp bước vào.
Ngay khi người phụ nữ vừa bước vào thì tất cả mọi người có mặt tại buổi tiệc đều đổ dồn ánh mắt về cô ta.
Các đường nét trên khuôn mặt cô ta đều vô cùng tinh xảo tựa như thiên thần. Vẻ đẹp đến cực điểm, giống như tinh linh và thiên sứ.
Bộ lễ phục đen trắng kết hợp khiến cô ta toát lên vẻ lạnh tanh, nhưng dưới vẻ ngoài lạnh như băng này, không thể nào che giấu được dáng người hoàn mỹ của mình.
“Thật xinh đẹp, cô ấy là Julia sao”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bất ngờ thốt lên khi họ nhìn thấy một Julia với khí chất ngút ngàn đang bước vào.
Phải biết rằng, hai người họ đều là những người đẹp xuất sắc nhất, nhưng khi đối mặt với Julia, người có khí chất mạnh mẽ và vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cả hai đều cảm thấy bản thân có chút không bằng cô ta.
Ngay khi Julia bước vào, cô ta bắt đầu nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là cô ta đang tìm Trần Thanh.
Tuy nhiên, sau khi nhìn sơ qua một lượt, cô ta hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Trần Thanh, điều này khiến cô ta cảm thấy có chút thất vọng.
Lý do cô ta đã để lại sự nghiệp vĩ đại của mình châu Âu mà đến Hoa Hạ là vì muốn tìm Trần Thanh và nghe được tin tức từ Tật Phong là anh đã kết hôn.
Cô ta muốn xem mẫu người phụ nữ nào có thể chiếm được trái tim của Trần Thanh.
Mặc dù cô ta đã nhìn thấy Nam Cung Yến từ tư liệu mà mình có được, nhưng cô ta không cho rằng mình thua kém Nam Cung Yến.
Trong trường hợp đó, cô ta hoàn toàn không hiểu nổi, mình đã thua ở điểm nào?
Rất nhanh sau đó, cô ta nhìn thấy vợ của Trần Thanh là Nam Cung Yến.
Sau khi nhìn thấy Nam Cung Yến, cô ta thấy rằng những gì mình nhìn thấy từ tư liệu hoàn toàn khác với những gì mình thấy trong thực tế.
Khi nhìn thấy Nam Cung Yến trên tư liệu trước đây, cô ta chỉ nghĩ rằng cô chỉ là một phụ nữ xinh đẹp, nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại nhận ra rằng cô
không phải chỉ có vậy.
Nam Cung Yến sở hữu nét đẹp của phương Đông mà cô ta không có, nét đẹp kiểu này thì một
người châu Âu như cô ta không thể nào sở hữu được.
Hơn nữa, làn da của Nam Cung Yến rất đẹp, ngay cả khi cô ta sử dụng những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất, cô ta vẫn thua xa so với đối phương.
Ngay khi Julia bị sốc trước vẻ đẹp của Nam Cung Yến thì các ông chủ của một số công ty trang sức xung quanh cũng chợt bừng tỉnh trước vẻ đẹp mê hoặc của cô ta, họ cố kiềm nén sự thèm thuồng lại trong lòng và bắt đầu trò chuyện với Julia.
“Thực sự xin lỗi các vị, cô chủ nhà chúng tôi có chút mệt mỏi nên muốn đến chào hỏi bạn của mình trước. Về việc hợp tác, các vị có thể tìm tôi, tôi sẽ cùng mọi người bàn bạc về chuyện hợp tác”, vào lúc tất cả mọi người đều bao vây lại thì một người đàn ông trung niên trong bộ vest bảnh bao bước ra, đứng trước mặt Julia và nói với mọi người.
Tuy rằng mọi người có chút thất vọng, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là có thể cùng Julia thương lượng chuyện hợp tác.
Vì vậy, mọi người đều nhường đường, rồi vây quanh người đàn ông trung niên đó.
Nam Cung Yến thấy mọi người đều vây quanh người đó thì cô cũng muốn bước đến, nhưng đây đều là đàn ông, cô lại là một người phụ nữ không tiện chen lấn với những người đàn ông này, vì vậy cô chỉ có thể thầm lo lắng.
“Chị Tiểu Yến, nhìn xem, cô Julia kia đang đi về phía chúng ta sao?”, khi Nam Cung Yến có chút lo lắng thì Tuyên Hoàng đột nhiên hét lên.
Nghe những lời của Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn Julia.
Quả nhiên, nhìn thấy Julia đang nhìn bọn họ với nụ cười trên mặt, cùng phương hướng mà cô ta đi tới, cô nhất định sẽ không nhìn nhầm, chắc chắn là cô ta đang đi về phía bọn họ.
“Anh rể, không phải chứ, không ngờ anh lại phản bội chị em, có quan hệ mờ ám với người phụ nữ khác, anh tiêu đời rồi, lại đi bỏ cái lớn để chọn cái nhỏ”, Tuyên Hoàng vừa nghe thấy vậy, thì trong mắt chợt lóe sáng lên, lắm lời trách móc Trần Thanh.
“Cái gì mà cái lớn với cái nhỏ, em đừng nói xằng bậy”, Nam Cung Yến cáu kỉnh nói với Tuyên Hoàng.
“Được rồi, anh sẽ giải thích mà”, Trần Thanh cười khổ, đúng là biểu hiện của anh đã quá rõ ràng, còn Nam Cung Yến là một người cực kỳ thông minh, anh biết mình không nên giấu diếm chuyện này. Bây giờ xem ra là vợ mình đang tức giận rồi.
Trần Thanh nói xong liền điều khiển xe từ đường cái đi vào bên lề đường.
“Haiz, anh biết là không thể giấu em chuyện này được mà, vẫn còn thời gian, vậy anh sẽ kể cho em nghe một số chuyện liên quan đến anh và Julia”, Trần Thanh thở dài và bắt đầu chậm rãi kể..
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng rất nghiêm túc lắng nghe Trần Thanh kể, đặc biệt là khi nhắc đến việc anh đã phải đối mặt với tử thần hai lần và chính Julia là người đã giúp anh thoát khỏi nguy hiểm đó khiến hai người họ lại càng thêm căng thẳng hơn.
“Nói như vậy, Julia chính là cứu tinh của anh?”, sau khi nghe Trần Thanh kể xong câu chuyện của mình với Julia, cô chợt thở phào nhẹ nhõm rồi. hỏi: “Nếu là như vậy, thì tại sao anh lại phải tránh mặt cô ấy chứ? Lại còn có biểu hiện như có tật giật mình như thế?”
“Anh làm gì có chột dạ chứ? Anh đẹp trai như vậy, lỡ cô ấy yêu anh thì sao? Anh đã có vợ, sao có thể phản bội lại tình yêu của chúng ta được?”, Trần Thanh vặn lại, rồi tỏ vẻ trìu mến nói với Nam Cung Yến.
"Ây da, trái tim bé bỏng của em, không thể chịu đựng được nữa rồi. Sến chết đi được. Nếu hai người
muốn nói chuyện yêu đương thì hãy xuống xe tìm một nơi không có ai được không?”, Tuyên Hoàng sởn cả gai ốc, nhìn Trần Thanh với vẻ chán ghét mà nói.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa”, Nam Cung Yến có chút ngượng ngùng, sau đó nhìn chằm chằm Trần Thanh nói: “Nếu muốn em bỏ qua cho anh cũng không phải không thể, chỉ cần anh có thể đem hợp đồng này về cho em, em sẽ bỏ qua cho anh”.
חי
“Được thôi”, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy chua xót khi nghe những lời của Nam Cung Yến.
Đây chẳng phải là cô đem chồng mình tặng cho người phụ nữ khác sao?
Tuy nhiên, đối mặt với yêu cầu của người phụ nữ của mình, Trần Thanh đương nhiên không đành lòng từ chối.
Xem ra, mình vẫn phải đối mặt với người phụ nữ đó rồi.
“Mau đi thôi, đừng ngơ ra đó nữa, sắp muộn rồi”, sau khi nhìn thời gian, Nam Cung Yến vội vàng thúc giục.
Đã giải quyết được những nghi ngờ trong lòng, Nam Cung Yến cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi họ đến khách sạn, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng cùng nhau bước vào.
Hai người phụ nữ này đúng là loại tuyệt sắc giai nhân, xuất hiện cùng nhau đều khiến tất cả ánh mắt tập trung về mình, có thể nói là đã cướp mất ánh đèn sân khấu của rất nhiều người.
Mặc dù Trần Thanh cũng đi cùng bọn họ, nhưng không ai để ý tới anh, hiển nhiên là đều tập trung vào người đẹp rồi.
Trần Thanh cũng rất vui, có thể nói Nam Cung Yến đã mở ra được cục diện ở thành phố Long Hải, các ông chủ ở bữa tiệc này đều đi đến chào hỏi với cô.
Cũng có một số người nhận ra Trần Thanh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ muốn sống chớ lại gần đó của Trần Thanh thì không người nào dám bước tới, dù sao tính tình của anh không tốt lắm, mọi người đều biết chuyện này.
Trần Thanh tìm một góc bắt đầu ăn uống, dù sao con người có cứng rắn đến mấy cũng phải nhũn ra khi thiếu cơm mà.
Vừa đến bây giờ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một nhóm đàn ông mặc vest đen bước vào, tiếp theo là một người phụ nữ nước ngoài mặc một bộ lễ phục trễ vai đen trắng kết hợp bước vào.
Ngay khi người phụ nữ vừa bước vào thì tất cả mọi người có mặt tại buổi tiệc đều đổ dồn ánh mắt về cô ta.
Các đường nét trên khuôn mặt cô ta đều vô cùng tinh xảo tựa như thiên thần. Vẻ đẹp đến cực điểm, giống như tinh linh và thiên sứ.
Bộ lễ phục đen trắng kết hợp khiến cô ta toát lên vẻ lạnh tanh, nhưng dưới vẻ ngoài lạnh như băng này, không thể nào che giấu được dáng người hoàn mỹ của mình.
“Thật xinh đẹp, cô ấy là Julia sao”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bất ngờ thốt lên khi họ nhìn thấy một Julia với khí chất ngút ngàn đang bước vào.
Phải biết rằng, hai người họ đều là những người đẹp xuất sắc nhất, nhưng khi đối mặt với Julia, người có khí chất mạnh mẽ và vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, cả hai đều cảm thấy bản thân có chút không bằng cô ta.
Ngay khi Julia bước vào, cô ta bắt đầu nhìn quanh bốn phía, rõ ràng là cô ta đang tìm Trần Thanh.
Tuy nhiên, sau khi nhìn sơ qua một lượt, cô ta hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Trần Thanh, điều này khiến cô ta cảm thấy có chút thất vọng.
Lý do cô ta đã để lại sự nghiệp vĩ đại của mình châu Âu mà đến Hoa Hạ là vì muốn tìm Trần Thanh và nghe được tin tức từ Tật Phong là anh đã kết hôn.
Cô ta muốn xem mẫu người phụ nữ nào có thể chiếm được trái tim của Trần Thanh.
Mặc dù cô ta đã nhìn thấy Nam Cung Yến từ tư liệu mà mình có được, nhưng cô ta không cho rằng
mình thua kém Nam Cung Yến.
Trong trường hợp đó, cô ta hoàn toàn không hiểu nổi, mình đã thua ở điểm nào?
Rất nhanh sau đó, cô ta nhìn thấy vợ của Trần Thanh là Nam Cung Yến.
Sau khi nhìn thấy Nam Cung Yến, cô ta thấy rằng những gì mình nhìn thấy từ tư liệu hoàn toàn khác với những gì mình thấy trong thực tế.
Khi nhìn thấy Nam Cung Yến trên tư liệu trước đây, cô ta chỉ nghĩ rằng cô chỉ là một phụ nữ xinh
đẹp, nhưng khi tận mắt nhìn thấy lại nhận ra rằng cô không phải chỉ có vậy.
Nam Cung Yến sở hữu nét đẹp của phương Đông mà cô ta không có, nét đẹp kiểu này thì một người châu Âu như cô ta không thể nào sở hữu được.
Hơn nữa, làn da của Nam Cung Yến rất đẹp, ngay cả khi cô ta sử dụng những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất, cô ta vẫn thua xa so với đối phương.
Ngay khi Julia bị sốc trước vẻ đẹp của Nam Cung Yến thì các ông chủ của một số công ty trang sức xung quanh cũng chợt bừng tỉnh trước vẻ đẹp mê hoặc của cô ta, họ cố kiềm nén sự thèm thuồng lại trong lòng và bắt đầu trò chuyện với Julia.
“Thực sự xin lỗi các vị, cô chủ nhà chúng tôi có chút mệt mỏi nên muốn đến chào hỏi bạn của mình trước. Về việc hợp tác, các vị có thể tìm tôi, tôi sẽ cùng mọi người bàn bạc về chuyện hợp tác”, vào lúc tất cả mọi người đều bao vây lại thì một người đàn ông trung niên trong bộ vest bảnh bao bước ra, đứng trước mặt Julia và nói với mọi người.
Tuy rằng mọi người có chút thất vọng, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là có thể cùng Julia thương lượng chuyện hợp tác.
Vì vậy, mọi người đều nhường đường, rồi vây quanh người đàn ông trung niên đó.
Nam Cung Yến thấy mọi người đều vây quanh người đó thì cô cũng muốn bước đến, nhưng đây
đều là đàn ông, cô lại là một người phụ nữ không tiện chen lấn với những người đàn ông này, vì vậy cô chỉ có thể thầm lo lắng.
“Chị Tiểu Yến, nhìn xem, cô Julia kia đang đi về phía chúng ta sao?”, khi Nam Cung Yến có chút lo lắng thì Tuyên Hoàng đột nhiên hét lên.
Nghe những lời của Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến ngay lập tức ngẩng đầu lên và nhìn Julia.
Quả nhiên, nhìn thấy Julia đang nhìn bọn họ với nụ cười trên mặt, cùng phương hướng mà cô ta đi tới, cô nhất định sẽ không nhìn nhầm, chắc chắn là cô ta đang đi về phía bọn họ.
Chương 421: Vui vẻ
Quả nhiên, đến khi Julia đi đến trước mặt Nam Cung Yến liền nhẹ giọng nói: “Chào cô, tổng giám đốc Nam Cung, tôi là Julia, lần đầu gặp mặt, mong được chỉ bảo nhiều hơn”.
“Chào... chào cô, tôi là Nam Cung Yến, cô có thể gọi tôi là Tiểu Yến”, Nam Cung Yến lập tức kích động giữ chặt tay cô ta nói một cách ngạc nhiên.
“Tôi rất thích các thiết kế của cô, lần này cô đến Hoa Hạ, không biết đã có ý muốn hợp tác với công ty nào chưa?”, Nam Cung Yến vội vàng hỏi.
“Có, chính là công ty cô”, Julia nhìn Nam Cung Yến rồi cười nói.
“Chỉ cần em thành đối tác với vợ của anh, xem anh còn trốn em kiểu gì được”, Julia nghĩ thầm trong lòng.
Nam Cung Yến có chút ngạc nhiên, cô hoàn toàn không ngờ được rằng Julia sẽ nói như thế, điều này đúng là vượt qua sự mong đợi của cô rồi.
“Đây... đây là sự thật hay sao?”, Nam Cung Yến ngạc nhiên nhìn Julia, trong mắt còn hiện rõ sự không dám tin.
“Tất nhiên là thật rồi, tôi đã nghe danh tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế từ sớm, còn nghe về cô là một người lãnh đạo vô cùng có chính kiến, công ty tôi muốn tìm để hợp tác không quan trọng là thực lực mạnh như thế nào mà điều quan trọng là dám thay đổi, điều hành công ty theo ý của mình. Các cô chính là người như thế”.
Julia nói như chuyện đương nhiên.
Cô ta biết thực lực của công ty Nam Cung Yến không quá mạnh, nhưng mục đích cô ta đến hợp tác với Khuynh Thành Quốc Tế lần này chỉ là tìm một lý do khiến người ta có thể tin tưởng được mà thôi.
Vốn dĩ cô ta đã là một người vô cùng có cá tính, tất nhiên sẽ càng thích làm những chuyện khác biệt rồi, dù cho cô ta có làm ra chuyện gì khác người cũng không ai để ý đến.
“Tốt quá rồi, vốn tôi còn nghĩ dựa trên thực lực công ty mình sẽ không thể nào hợp tác được với cô, không ngờ cô lại coi trọng công ty tôi như thế, cô yên tâm, công ty tôi sẽ hết sức phối hợp với cô”, Nam Cung Yến nói một cách hưng phấn.
“Chỉ là, bây giờ có một vấn đề, tôi mới đến thành phố Long Hải, chưa tìm được chỗ ở, không biết cô có thế cho tôi mượn một phòng để ngủ qua đêm được không? Đợi đến khi tôi tìm được chỗ rồi sẽ chuyển ra”, Julia nhìn Nam Cung Yến rồi nói một cách đáng thương.
Tuyên Hoàng đứng cạnh nghe thấy thế thì bản năng cho biết có gì đó sai sai nên véo Nam Cung Yến một cái.
Đáng tiếc, người đang trong trạng thái hưng phấn như Nam Cung Yến không hề hay biết.
“Có thể ở nhà tôi, nhà tôi rất rộng, đủ cho cô ở, hơn nữa cô hợp tác với công ty tôi thì cũng coi như một thành phần của công ty rồi, cung cấp chỗ ở cho đối tác hợp tác cũng là chuyện tôi nên làm”, Nam Cung Yến nói nhanh.
Tuyên Hoàng đứng cạnh lập tức vỗ vào đầu một cái, rồi nhìn Nam Cung Yến một cách bất lực, đúng là kích động quá mới dẫn đến kết quả này.
Mong là đến khi cô tỉnh lại sẽ không hối hận.
“Thật sao? Thế thì tốt quá rồi, chỉ là phiền mọi người quá”, bộ dạng Julia vô cùng vui mừng.
Vốn cô ta không nghĩ là mình có thể được ở nhà Nam Cung Yến nhưng chỉ lỡ miệng một câu mà lại được chấp nhận rồi.
Quá tốt rồi, lại có thể gần Trần Thanh hơn một chút, đúng là vô cùng tuyệt vời.
“Không phiền, có thể ở với cô là vinh hạnh của tôi”, Nam Cung Yến không để tâm đến cái gì khác mà trong đầu bây giờ chỉ tràn ngập niềm vui.
“Thế thì cảm ơn cô quá”, Julia vui vẻ cười.
Sau đó hai người nói chuyện trên trời dưới đất,cảm giác như hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Tuyên Hoàng thấy thế thì chỉ có thể đi ra ngoài tìm Trần Thanh.
“Anh rể, anh mau nhìn xem, chị Nam Cung Yến điên rồi, chị ấy thế mà lại mời Julia về nhà”, Tuyên Hoàng thấy Trần Thanh đứng trong góc thì có chút tức giận, vội chạy đến nói.
“Hả...”, vốn anh không muốn cho hai người đó biết nhau nên mới trốn vào góc này để ăn, không ngờ kết quả hai người đó lại gặp nhau rồi, theo lời của Tuyên Hoàng thì lại còn nói chuyện trên trời dưới đất, thậm chí Nam Cung Yến còn định mời Julia về nhà ở.
“Tình huống thế nào? Không phải hai người họ không biết nhau hay sao?”, Trần Thanh nhìn Tuyên Hoàng với vẻ mặt khó hiểu, rồi hỏi lại.
“Sao em biết được, người phụ nữ Julia đó vừa vào đã tìm được chị Nam Cung Yến, lại còn nói là muốn hợp tác, có chuyện này rồi thì chị Tiểu Yến bắt đầu kích động, sau đó thành ra như thế”, Tuyên Hoàng bất lực nói.
“Anh biết rồi”, nghe được lời của Tuyên Hoàng thì Trần Thanh vỗ vào đầu một phát.
Sao mà anh lại quên mất cơ chứ, Julia không chỉ là người phụ nữ xinh đẹp mà thủ đoạn cũng vô cùng giỏi, lần này đến Long Hải, chắc chắn cô ta đã tính toán hết rồi.
Chắc chắn Julia đã biết Nam Cung Yến, nên cô tất nhiên cũng là một phần trong kế hoạch của cô ta.
Chỉ trong nháy mắt Trần Thanh đã hiểu rõ suy nghĩ của Julia.
“Bây giờ làm thế nào? Thật sự để cho người phụ nữ đó vào nhà sao?”, Tuyên Hoàng nói một cách khó chịu.
“Anh làm gì được chứ, tất cả đều do chị Tiểu Yến của em làm chủ, anh cũng không có cách nào”, Trần Thanh bất lực nói.
Tiệc rượu cũng không có gì, chỉ là do mấy công ty lớn muốn hợp tác với Julia tổ chức mà thôi.
Nếu mà mấy tổng giám đốc của mấy công ty đó biết được Julia đã sớm chọn được đối tượng hợp tác thì chắc bây giờ cũng không tranh nhau đến đỏ mặt tía tai như thế.
“Dẫn cô đi gặp một người bạn của cô”, nói chuyện với Julia một hồi lâu thì Nam Cung Yến mới nhận ra không thấy Tuyên Hoàng và Trần Thanh ở đây, cho nên cô lập tức muốn dẫn Julia qua đó.
“Bạn của tôi? Ý cô là Trần Thanh? Anh ấy cũng ở đây hay sao?”, Julia nghe được lời của Nam Cung Yến thì lập tức hỏi một cách thản nhiên.
Cô ta rất tự nhiên mà nói rằng mình quen biết Trần Thanh, vì dù gì Nam Cung Yến nói là người quen của cô ta, trừ Trần Thanh ra thì cô ta không biết ai nữa cả.
Nếu mà che giấu sẽ khiến người ta có cảm giác mình chột dạ, thế tại sao không nói một cách thản nhiên, đường đường chính chính chứ.
“Đúng thế, tôi nghe nói cô đã từng cứu chồng tôi, còn chưa kịp cảm ơn cô nữa”, lúc này Nam Cung Yến cũng đã khôi phục lại lý trí, lập tức nói một cách giòn giã.
“Không cần cảm ơn đâu, dù gì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi”, Julia cười một cái rồi nói một cách thản nhiên.
“Cô nói tiếng Hoa Hạ tốt thật đấy, chắc cũng mất nhiều công tập luyện”, Nam Cung Yến đột nhiên chuyển đề tài, hỏi.
“Đúng thế, tiếng Hoa Hạ uyên thâm, tôi tốn biết bao công sức mới có thể học được chút xíu này”, Julia nghĩ đến chuyện mình học nói tiếng Hoa Hạ này lại thấy vui, vì ít nhất có thể nói chung một ngôn ngữ với anh ấy.
Chương 422: Dẫn sói vào nhà
Nam Cung Yến nhìn Julia một cách đầy thâm ý, tự nhiên cô thấy hối hận, sao vừa nãy lại đồng ý cho Julia đến nhà ở cơ chứ?
Như thế không phải tự dẫn sói về nhà hay sao?
Nam Cung Yến ơi là Nam Cung Yến, mày thiếu tự tin như thế từ bao giờ?
Chỉ có một Julia đã khiến mày lo lắng như thế rồi.
Trần Thanh ưu tú như thế, sau này chắc chắn vẫn sẽ có không ít người phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thích Trần Thanh, lẽ nào mày cứ hẹp hòi như thế mãi sao?
“Nam Cung Yến, nhất định mày phải tự tin lên, Trần Thanh là người đàn ông của mày, không ai cướp được cả”, Nam Cung Yến âm thầm hạ quyết tâm.
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi”, Nam Cung Yến sau khi nghĩ thông suốt rồi thì nở một nụ cười tự nhiên, rồi dẫn cô ta đi về phía Trần Thanh và Tuyên Hoàng.
“Đây là chồng tôi, Trần Thanh”, Nam Cung Yến dẫn theo Julia đến trước mặt Trần Thanh rồi nắm lấy cánh tay anh, tỏ ra vô cùng thân thiết nói với cô ta.
“Hai người là bạn cũ, nói chuyện chút đi, em đói rồi, Tuyên Hoàng, đi ăn gì đó với chị nào”, Nam Cung Yến kéo Tuyên Hoàng đang định mở miệng nói gì đó đi.
Đợi đến khi hai người đi rồi thì Julia mới nhìn về phía Trần Thanh, trong mắt cô ta hiện lên sự kích động và hờn tủi.
“Tại sao lại muốn trốn em? Em khiến anh chán ghét đến thế sao?”, Julia cắn môi, vô cùng khó khăn nói.
“Nha Nha, thực sự xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, Nam Cung Yến chính là vợ của tôi, chắc là em cũng thấy rồi, chúng tôi vô cùng yêu nhau, cho nên...”, Trần Thanh bất lực cười nhẹ một tiếng, giải thích.
“Cho nên, em không có cơ hội nữa, đúng không?”, Julia ngắt lời anh, hỏi thẳng.
“Nha Nha, em đừng kích động, em là một người con gái vô cùng tốt, nhưng mà tôi không thích hợp với em”, Trần Thanh thấy Julia kích động thì chỉ có thể nói như thế.
“Em không hề kích động, em rất bình tĩnh”, Julia hít sâu một hơi để khống chế lại cảm xúc của bản thân rồi nói: “Nha Nha chính là cái tên Hoa Hạ anh đặt cho em, trước đây em không hiểu nhưng bây giờ em học được tiếng Hoa Hạ thì đã hiểu rồi, tên này có nghĩa là sự cưng chiều, cho nên...”
Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại không nói nữa mà nhoẻn miệng cười.
“Cho nên, em sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào em không còn thấy được chút hi vọng nào mới thôi”, Julia nhìn Trần Thanh rồi âm thầm thề.
“Hai người nói chuyện xong rồi sao? Nếu xong rồi thì chúng ta về nhà thôi, dù gì Julia cũng đã đạt được thỏa thuận hợp tác với công ty chúng ta rồi, ở đây cũng không còn tác dụng gì nữa”, ngay lúc này, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thấy họ nói chuyện cũng đã lâu nên đi đến nói.
“Cũng đúng, tôi không thích bầu không khí ở đây lắm, đi thôi”, Julia cũng gật đầu, từ trước đến nay cô ta chưa từng có ý nghĩ bỏ cuộc, căn nhà này, cô ta phải ở.
Nhìn thấy hai người nói nói cười cười thì Trần Thanh thấy vô cùng buồn bực, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây.
Cả bữa tiệc này được tổ chức khá là suôn sẻ, nhưng ngay khi Nam Cung Yến và Julia nắm tay rời đi thì lập tức bùng nổ.
“Tình huống gì đây? Đây không phải là tổng giám đốc của Khuynh Thành Quốc Tế đấy chứ?”
“Cái đệt, chúng ta ở đây vất vả đàm phán, người ta thì đã biết nhau từ sớm rồi, hơn nữa nhìn qua còn khá là thân thiết”.
“Đúng thế, vậy chúng ta đàm phán gì nữa? Tan đi”.
Những người tổng giám đốc này vốn đang tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, không thể hòa giải được thì bây giờ đều ngừng cả lại, ai nấy đều mang vẻ mặt không được tốt lắm nhìn Nam Cung Yến và Julia rời đi.
Buổi tối hôm nay, Trần Thanh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ của Nam Cung Yến, bởi vì cô và Julia nói chuyện quá hợp nhau nên họ định ngủ với nhau đêm nay để tâm sự.
“Bị đuổi ra ngoài? Thật là đáng thương”, Tuyên Hoàng đang đứng ở cầu thang thấy Trần Thanh bị đuổi ra ngoài thì cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Đừng có giậu đổ bìm leo thì chúng ta vẫn là bạn tốt”, Trần Thanh cắn răng nhìn Tuyên Hoàng nói.
“Vừa hay, em tu luyện gặp phải chút vấn đề, nếu không thì anh giúp em giải quyết đi?”, Tuyên Hoàng nghĩ đến ước hẹn với Trần Thanh thì lại ngập tràn sự nhiệt tình với việc tu luyện.
Cô ấy muốn đột phá hậu thiên võ giả, rồi sau đó sẽ được Trần Thanh cho thuốc dưỡng da. Cô ấy cũng muốn được như Nam Cung Yến vậy.
“Đi thôi, anh hướng dẫn em tu luyện”, Trần Thanh cũng không có chuyện gì làm nên lập tức đồng ý.
Một đêm trôi qua, điều khiến Trần Thanh cảm thấy ngạc nhiên là thiên phú tu luyện của Tuyên Hoàng thực sự rất mạnh, chỉ dựa vào bản thân mà thực sự rất nhanh đã có thể vào được cảnh giới hậu thiên rồi.
Sáng hôm sau, Trần Thanh vẫn giữ thói quen dậy sớm vào bếp nấu bữa sáng, đột nhiên lại nhớ ra trên tầng có thêm một người nữa, anh có chút lưỡng lự, nên giả vờ như cái gì cũng không biết mà rời đi trước không?
Ngay lúc anh đang đắn đo thì từ trên tầng truyền xuống tiếng cười nói và tiếng bước chân.
Trần Thanh dùng khả năng nhìn xuyên thấu quét qua một lượt thì âm thầm kêu khổ, Nam Cung Yến và Julia đang xuống đây.
Hai người đều xinh đẹp tuyệt vời, lúc này lại cùng nhau đi xuống cầu thang, đúng là một bức tranh tuyệt sắc không gì sánh bằng, khiến Trần Thanh nhìn đến đơ người ra luôn.
May mà bây giờ anh đang trong phòng bếp và dùng thuật xuyên thấu để nhìn.
“Phù phù...”, phát hiện suy nghĩ này của mình không được hay lắm thì anh lập tức thu hồi lại khả năng nhìn xuyên thấu, tập trung lại vào các món ăn.
“Chị Tiểu Yến, sao hai người dậy sớm thế? Anh rể còn chưa làm xong cơm đâu”, Tuyên Hoàng bị âm thanh của hai người đánh thức nên bước ra ngoài, rồi cũng đi xuống theo.
“Tuyên Hoàng, hình như em hơi khác, tối qua xảy ra chuyện gì sao?”, thấy Tuyên Hoàng đi xuống thì Nam Cung Yến phát hiện ra cô ấy có gì đó khác lạ, nên tò mò hỏi.
“Có sao, không có thay đổi gì cả mà”, Tuyên Hoàng xoa xoa mặt rồi ngạc nhiên hỏi lại.
“Không giống hôm qua lắm, nhưng khác ở đâu thì lại không nói được”, Julia đứng bên cạnh tuy là giác quan không được nhạy bén như Nam Cung Yến nhưng dù gì cô ta cũng là một nhà thiết kế, chắc chắn sẽ có năng lực quan sát rất kỹ càng tỉ mỉ, nghe được lời nói của Nam Cung Yến thì cẩn thận quan sát một chút rồi cũng nhận ra được điểm khác biệt mà Nam Cung Yến nói.
Chương 423: Nguội rồi sẽ ăn không ngon nữa
Trần Thanh đang nấu ăn trong bếp, tất nhiên là biết nguyên nhân của chuyện này.
Với thiên phú của Tuyên Hoàng, cô ấy tu luyện một đêm thì có thể đuổi kịp người khác tu luyện một tuần rồi.
Hơn nữa, cấp bậc càng thấp, tiến độ tu luyện càng nhanh, cho nên mới khiến khí chất trên người Tuyên Hoàng phát sinh sự biến đổi lớn như vậy.
Đương nhiên, nếu không phải giác quan của Nam Cung Yến nhạy bén, e là cũng cảm thấy trạng thái tinh thần của Tuyên Hoàng tốt hơn một chút mà thôi.
“Đói chết rồi. Hôm qua chưa ăn gì cả, em cảm thấy có thể ăn được cả con voi lớn luôn á”, Tuyên Hoàng không để ý sự thay đổi của bản thân, ngửi thấy mùi thơm trong bếp truyền tới thì bụng cô ấy bắt đầu chống đối.
“Anh rể, anh nấu xong chưa vậy? Người ta sắp chết tới nơi rồi đây”, Tuyên Hoàng quay đầu nói vọng vào trong bếp.
“Hả? Là Trần Thanh nấu cơm sao? Anh ấy biết nấu cơm ư?”, Julia nghe Tuyên Hoàng nói vậy thì thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lúc nãy cô ta còn tưởng là bảo mẫu đang nấu cơm trong bếp.
Trong ấn tượng của cô ta, Huyết Lang máu lạnh và kiên cường, vốn không phải người có thể xuống bếp làm cơm. Đây có phải Huyết Lang máu lạnh mà cô ta từng quen biết không?
Còn Nam Cung Yến, sau khi nghe Julia nói vậy thì trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.
Xem ra, quan hệ giữa Trần Thanh và Julia không tốt như trong tưởng tượng của cô. Nếu không làm sao cô ta không biết Trần Thanh biết nấu ăn được chứ.
Nếu quan hệ thật sự tốt thì chắc chắn từng ăn món mà Trần Thanh nấu rồi.
“Ây da, Julia, hôm nay chị có lộc ăn rồi. Chị không biết món ăn mà anh rể tôi nấu ngon cỡ nào đâu. Cho dù là đầu bếp sở hữu ba sao Michellin cũng không nấu ngon bằng anh rể tôi đâu”, Tuyên Hoàng nghe Julia nói vậy thì lập tức nhiệt tình giới thiệu.
“Vậy sao? Tôi cũng không ngờ anh ấy lại biết nấu ăn. Hơn nữa, còn nấu cho mọi người ăn”, Julia nói lấp lửng, tâm trạng có chút phức tạp.
“Sao vậy? Anh rể biết nấu ăn là chuyện lạ lắm sao? Anh ấy thường nấu cho bọn tôi ăn. Chúng tôi quen ăn món mà anh rể nấu rồi, nếu ăn món người khác nấu thì lại cảm thấy không ngon”, Tuyên Hoàng thấy lạ nên nhìn sang Julia.
Còn trong lòng của Julia lại thấy cay đắng. Nếu bọn xã hội đen ở nước ngoài biết được đường đường là Huyết Lang lại xuống bếp nấu ăn, hơn nữa còn nấu ngon như vậy, e là sẽ đập hỏng mắt kính hết.
Lúc này trong lòng của Julia không chỉ ngưỡng mộ Nam Cung Yến, mà còn ghen tỵ nữa.
“Tại sao Trần Thanh bằng lòng làm chuyện này cho cô? Rốt cuộc cô có gì đặc biệt?”
Lúc Julia đang suy nghĩ lung tung, Trần Thanh đã bưng đồ ăn sáng lên.
Bữa ăn phong phú, không chỉ có bánh quẩy, sữa đậu nành, còn có bánh bao, há cảo tôm. Vì Julia là người châu Âu, Trần Thanh đặc biệt nấu một số món ăn phương Tây, vô cùng thịnh soạn.
“Woa, anh rể, anh không đi mở nhà hàng thì đúng là uổng phí tài nghệ nấu ăn của anh đó”, Tuyên Hoàng nhìn thấy bữa sáng lung linh đẹp mắt, trong mắt đột nhiên sáng rực lên, vô cùng háo hức nói.
“Sao có thể chứ? Có thể nấu một bữa như vậy thì sao có thể đi mở nhà hàng?”, lúc này tâm trạng của Julia càng phức tạp, cô ta thất thần nói.
Nam Cung Yến đảo mắt một vòng, trong lòng hơi nghi ngờ, nhìn dáng vẻ của Julia giống như Trần Thanh biết nấu ăn là một chuyện rất đáng sợ. Lẽ nào, tên này còn có chuyện gì giấu mình sao?
“Khụ khụ… mau ăn đi. Còn không ăn thì nguội mất, nguội rồi thì ăn không ngon đâu”, Trần Thanh nghe Julia nói vậy thì nhất thời bị doạ một phen. Còn nói tiếp thì Julia này chắc nói huỵch toẹt ra bí mật của mình mất, anh nhanh chóng nhắc nhở cô ta.
Tuyên Hoàng lại không mấy quan tâm, cô ấy rất vui vẻ ăn cơm.
Còn Julia và Nam Cung Yến ai cũng có tâm sự, chẳng qua được hương vị bữa sáng này che lấp tâm sự của họ đi mà thôi, tạm thời quên đi suy nghĩ vừa rồi.
Thấy Nam Cung Yến ăn rất hạnh phúc, trong lòng của Trần Thanh cũng rất vui.
Sau khi ăn xong, Trần Thanh lái xe đưa hai người về công ty. Còn về Tuyên Hoàng, cô ấy nói là có chút chuyện nên hôm nay không đi theo Nam Cung Yến về công ty.
Về hành tung của Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến cũng không điều tra sâu, ai cũng có chuyện riêng, cô cũng không tiện can thiệp nhiều.
Tới công ty, Nam Cung Yến tới phòng họp chuẩn bị tài liệu cuộc họp, trong văn phòng chỉ còn lại Trần Thanh và Julia.
“Đồ mà anh muốn em thiết kế. Hôm nay, em sẽ bắt đầu giúp anh thiết kế. Anh đưa vật thật cho em đi, vậy thì em sẽ thiết kế dễ dàng hơn”, Julia lên tiếng trước.
“Được thôi, không thành vấn đề”, Trần Thanh gật đầu. Anh lấy một hộp giấy trong túi ra và tiện tay ném cho Julia.
Julia nhanh chóng đón lấy, sau khi mở ra thì đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Vốn dĩ thấy Trần Thanh tiện tay lấy món đồ từ trong túi ra, còn tưởng là vật bình thường, không ngờ lại là kim cương tím cao cấp, thần bí, hơn nữa còn đắt đỏ như vậy.
Điều quan trọng nhất là dựa vào thị lực của cô ta, nhìn ra đây chắc chắn là cực phẩm, viên lớn như vậy cũng khoảng năm carat trở lên, còn viên nhỏ cũng là một carat.
Phải biết là viên kim cương tím vốn đã hiếm, hễ lên tới carat thì đều là cực phẩm, đều được rất nhiều người săn đón.
Nhưng Trần Thanh lại thản nhiên cho vào túi, còn trực tiếp ném cho cô ta.
“Anh không sợ bị trộm à. Đây là viên kim cương tím trị giá hàng trăm triệu đó”, Julia lên tiếng trách móc.
“Em cảm thấy, có tên trộm nào có thể trộm được đồ của tôi sao?”, nghe Julia nói vậy, Trần Thanh chợt mỉm cười, trên người hiện lên vẻ tự tin.
Còn Julia thấy dáng vẻ tự tin của Trần Thanh, bỗng dưng trong mắt mang vẻ sùng bái, đây mới là Huyết Lang máu lạnh mà cô ta quen biết.
“Được rồi, đừng nhìn say đắm như vậy. Thiết kế hai chiếc nhẫn này cho đẹp vào”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ si mê của Julia, đột nhiên trong lòng khẽ run lên, anh không mấy vui vẻ nói.
“Anh yên tâm giao một vật quan trọng như vậy cho em thiết kế ư?”, Julia không kiềm được hỏi lại một câu.
“Em đang hoài nghi về đạo đức nghề nghiệp của mình ư? Tôi tin vào đạo đức nghề nghiệp của em”, Trần Thanh mỉm cười. Anh không hề lo lắng về sự đe doạ của Julia.
“Hừ, em biết ngay anh ức hiếp người ta mà”, Julia giận dỗi nhìn sang Trần Thanh, hiển nhiên là cho dù có người kêu cô ta thiết kế hai chiếc nhẫn này xấu đi, cô ta cũng sẽ không làm như thế.
“Đúng rồi, Nam Cung Yến chắc không biết thận phận của anh ở thế giới ngầm. Anh nói xem, nếu em nói cho cô ấy biết, cô ấy sẽ nghĩ thế nào?”, Julia cười híp mắt nhìn Trần Thanh, ánh mắt mang tính đe doạ.
“Em tốt nhất đừng làm những chuyện như vậy. Em biết, tôi không thích phụ nữ tự cho mình thông minh”, nghe Julia nói vậy, Trần Thanh đột nhiên nheo mắt lại, lộ ra vẻ lạnh lùng, sau đó nhàn nhạt nói.
Cảm nhận được sự lạnh lùng toả ra từ người Trần Thanh, Julia đột nhiên không nhịn được mà run rẩy, trong lòng lại thấy ấm ức.
“Anh không thể bày tỏ sự dịu dàng của mình cho em chút nào sao? Dù là chỉ một chút thôi”, đôi mắt của Julia ngấn nước và tỏ ra ấm ức.
“Xin lỗi, chúng ta chỉ là bạn”, Trần Thanh ngẩng đầu lên nhìn cô ta và nhẹ nhàng nói.
Chương 424: Chào đón anh Huyết Lang về nhà!
“Chỉ là bạn bè ư?”, nhìn theo bóng lưng của Trần Thanh đang rời khỏi văn phòng, Julia không kiềm được thấp giọng nói: “Em không cam tâm. Em không muốn làm bạn với anh”.
Vào sáng hôm nay, thành phố Tam Hà đột nhiên truyền đến một tin tức vô cùng chấn động.
Giang Môn, nơi khiến một nửa thế lực khổng lồ của Giang Bắc phải kinh hãi, đêm qua đã bị những kẻ không rõ danh tính tấn công. Trong một đêm, toàn bộ các tầng lớp cấp cao của Giang Môn ở thành phố Tam Hà đều bị phế bỏ.
Tuy không lo về tính mạng nhưng cũng trở thành người tàn phế.
Có thể nói, Giang Môn coi như đã bị huỷ diệt hoàn toàn. Cho dù có người mới kế vị đi nữa, chắc chắn trong thời gian ngắn cũng không thể làm nên chuyện gì.
Hơn nữa, xảy ra chuyện lớn như vậy, e là có người sẽ không nhịn được mà ra tay phân chia sản nghiệp khổng lồ đó.
Dù gì, Giang Môn cũng thuộc về thế giới ngầm, không tránh khỏi việc đắc tội với không ít người, vì vậy chắc chắn sẽ có nhiều thế lực chớp lấy cơ hội này mà nhổ cỏ tận gốc.
Chẳng qua, bây giờ tất cả các thế lực tạm thời chọn cách quan sát mà thôi. Suy cho cùng thì thế lực thần bí đã đạp đổ Giang Môn này, mưu đồ của chúng tất nhiên sẽ không hề nhỏ.
Đối phương có thể phá hủy Giang Môn ra nông nỗi này, e là không có thế lực nào có thể chịu được sự báo thù như vậy. Cho nên trước khi họ chưa làm rõ được chân tướng vụ việc, chắc chắn sẽ không manh động.
Dù gì, nếu cướp miếng bánh đang tồn tại một cách thần bí như vậy, hậu quả e là sẽ rất nghiêm trọng.
Mà Tăng Kim Lai và Từ Hồng Nho vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với những công ty mà Giang Môn cài vào ở thành phố Nam Hải, sau khi nhận được tình báo thì họ không hề do dự mà trực tiếp ra tay công kích quyết liệt các doanh nghiệp, công ty này.
Vì trụ sở Giang Môn đã bị tê liệt, những công ty này như rắn mất đầu, đối mặt với sự công kích từ phía Từ Hồng Nho và Tăng Kim Lai, vốn không hề có sức chống cự, chẳng mấy chốc các doanh nghiệp và công ty này đều bị tịch thu toàn bộ.
Mà Hứa Thiệu Phong thấy thủ đoạn của Tăng Kim Lai và Từ Hồng Nho thì bị dọa suýt tè ra quần.
Vốn dĩ anh ta còn tưởng Trần Thanh chỉ là một võ giả. Không ngờ, thực lực hai người được anh cử tới lại lớn mạnh như vậy.
Cho dù là anh ta, căn cứ của anh ta có ở thành phố Nam Hải đi chăng nữa, e là cũng không thể trực tiếp chiếm giữ tất cả các công ty và thế lực của Giang Môn trong thời gian ngắn như vậy.
Hiện thực quá khủng khiếp rồi, thế lực như vậy, nếu muốn tịch thu công ty của anh ta cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lúc này, sự không phục và những suy nghĩ không hay trong lòng anh ta đều đã tan biến hết.
“Cậu Trần, tôi muốn báo cáo với cậu một chuyện”, sau đó Hứa Thiệu Phong gọi điện cho Trần Thanh, báo cáo mọi chi tiết liên quan đến hành động lần này.
“Ý của anh là, Giang Môn bị người ta đạp đổ trong một đêm sao?”, Trần Thanh nghe Hứa Thiệu Phong nói xong thì bỗng dưng ngây người.
Vốn dĩ anh còn tưởng Tăng Kim Lai tới thì ít nhất họ cần mười ngày tới nửa tháng mới thu dọn toàn bộ cục diện, không ngờ, chỉ trong một đêm lại xuất hiện sự thay đổi như vậy.
“Lão Hứa, anh sắp xếp tất cả những việc liên quan đến Giang Môn đêm qua cho tôi, tôi muốn xem qua”, Trần Thanh hiển nhiên muốn tìm hiểu một chút về chuyện tối qua, Giang Môn đã xảy ra chuyện gì, anh muốn xem thử rốt cuộc do ai làm.
“Cậu Trần, tôi đã chuẩn bị tài liệu xong hết rồi, cậu xem trước đi”, Hứa Thiệu Phong nghe Trần Thanh nói vậy, anh ta cũng dự đoán được và chuẩn bị xong cả rồi.
“Được”, sau đó Trần Thanh cúp máy, anh mở tài liệu mà Hứa Thiệu Phong đã gửi cho anh.
Lúc Trần Thanh nhìn qua một lượt, cuối cùng trong vòng ba tiếng đồng hồ, anh cũng đã bắt được một bóng người.
Nhìn thấy bóng dáng này, Trần Thanh đột nhiên ngây người ra một lúc, sau đó anh tua lại rồi nhìn rõ bóng dáng đó.
“Thì ra là mấy tên các cậu à, về mà cũng không báo với tôi một tiếng”, thấy bóng dáng này, Trần Thanh bỗng dưng tỏ ra kinh ngạc.
Biết là do đám người Tật Phong làm, Trần Thanh hiểu chuyện này là gì. Nhưng anh vẫn thấy hơi lo lắng, dù gì thì thực lực của Giang Môn cũng không yếu, không biết bốn người họ như thế nào rồi?
“Lão Hứa, giúp tôi điều tra một chút. Đám người làm chuyện này, xem thử có tin gì của bọn họ không”, Trần Thanh gọi điện, anh vẫn không yên tâm về đám người Tật Phong.
“Cậu Trần, không phải tôi không muốn điều tra, mà hình như cả khu vực Giang Bắc đều đang điều tra, nhưng không một ai điều tra được tin tức gì. Cho dù là CCTV trên đường cũng không ghi lại được bất cứ hình ảnh nào một cách khó hiểu, xuất hiện hay biến mất đều vô cùng kỳ lạ, không để lại chút vết tích nào”, Hứa Thiệu Phong cười khổ, anh ta bất lực lên tiếng.
“Vậy cũng phải, dựa vào đám người này vốn không thể tìm được bọn họ”, nghe Hứa Thiệu Phong nói vậy, Trần Thanh đột nhiên bật cười.
“Hả… Cậu Trần, cậu đang nói gì vậy?”, Hứa Thiệu Phong đột nhiên có chút hoài nghi, lẽ nào cậu Trần quen đám người này ư?
“Không có gì. Anh cứ bí mật theo dõi tin tức đi”, Trần Thanh không nói gì thêm, sau đó anh bèn cúp máy.
Nếu những tên này có bản lĩnh thủ tiêu mọi hành tung và manh mối thế, vậy thì chứng tỏ bọn họ không sao. Điều này làm cho Trần Thanh yên tâm một chút.
Nhưng đám người này tới tìm mình, mà mình không lộ diện thì cũng không được.
Nghĩ tới đây, Trần Thanh liền quay về văn phòng của Nam Cung Yến, mà Julia đã rời khỏi rồi.
Trần Thanh lập tức mở máy tính của Nam Cung Yến.
Máy tính của cô có mật mã, Trần Thanh suy nghĩ một chút, sau đó thử vài lần, cuối cùng cũng không thành công. Điều này khiến Trần Thanh không khỏi bực bội.
Mình không hiểu Nam Cung Yến tới mức này ư?
“Thử cái này xem”, Trần Thanh nghĩ tới ngày nhận giấy kết hôn với Nam Cung Yến, anh bèn thử nhập vào.
“Ha… vậy mà mở được rồi”, lúc Trần Thanh thấy máy tính đã vào giao diện chính, anh nhất thời ngơ ngác, trong lòng anh cũng vô cùng cảm động.
Nghĩ tới Nam Cung Yến lại dùng ngày này làm mật mã mở máy, xem ra mối quan hệ giữa mình và cô càng ngày càng gần rồi.
Nhưng lúc nào mình mới có thể đột phá thành võ đạo tông sư?
Nếu không thể đột phá, vậy thì đành lực bất tòng tâm.
Loại bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, Trần Thanh lập tức thành thục mở một trang web. Đây là một trang web nghe nhạc rất bình thường, nhưng Trần Thanh không nghe nhạc mà là tìm một quảng cáo ở góc dưới bên phải và nhấp vào đó.
Sau đó, toàn bộ máy tính bước vào một giao diện tối.
“Dark web”
Trên giao diện hiện ra hai dòng chữ, bên dưới là thủ tục đăng nhập.
Trần Thanh khéo léo gõ mật khẩu tài khoản của mình, sau đó một dòng chữ màu đỏ hiện ra.
“Chào đón anh Huyết Lang về nhà”.
Thấy mấy chữ quen thuộc này, Trần Thanh đột nhiên mỉm cười. Chỉ là anh đã lâu chưa đăng nhập Dark web này rồi, e là sau này cũng sẽ ít đăng nhập.
Sau đó, Trần Thanh bèn lưu lại cách liên lạc với mấy người anh em tốt của anh, kêu họ nhanh chóng liên lạc với mình.
Làm xong mấy chuyện này, Trần Thanh lại nhìn danh sách Huyết Lang, phát hiện Huyết Lang vẫn đứng đầu danh sách Dark web, hơn nữa còn bỏ xa người ở vị trí thứ hai.
Nhưng e là sau này Huyết Lang sẽ không làm nhiệm vụ nữa, chắc không bao lâu nữa thì vị trí top đầu này sẽ bị thay thế.
Có điều, Trần Thanh vốn không bận tâm đến vì anh đã phát hiện một cuộc sống ý nghĩa hơn là lăn lộn trong thế giới ngầm.
Chương 425: Phân tích
"Anh đang làm gì thế?", ngay lúc Trần Thanh đang lướt xem một vài tin tức trên dark web thì Nam Cung Yến đột nhiên đi vào, cô nhìn thấy Trần Thanh đang ngồi nghịch máy tính của mình thì hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Không có gì", Trần Thanh không ngờ Nam Cung Yến lại đột ngột đi vào, anh thản nhiên vội nhấn tổ hợp phím để tắt đi, sau đó thì mới thả lỏng tay.
Lúc này, Nam Cung Yến bước đến, cô nhìn thấy trên giao diện chính của trang web xuất hiện vài ảnh của mấy cô hot girl, điều này làm cô không khỏi bất ngờ.
"Anh...anh đang xem cái gì đó hả?", khi cô nhìn thấy giao diện mà Trần Thanh đang xem, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến đỏ bừng lên rồi khó chịu nhìn anh.
Lẽ nào mình còn chưa đủ đẹp sao? Lại còn chạy lên mạng ngắm mấy cô hớ hênh này nữa, vẫn còn chưa hài lòng về mình à?
"Không...không phải thế đâu, em đừng hiểu lầm, anh chỉ lướt web lung tung thôi", Trần Thanh không ngờ đến, anh sử dụng tổ hợp phím tắt để giấu đi dark web, kết quả lại tự mình hại mình chuyển tới mấy trang web 18+ này.
Mà xui nhất là lại để Nam Cung Yến bắt gặp được, chuyện này sẽ làm cô ấy nghĩ sao về mình đây?
"Khỏi cần giải thích, em bận rồi, đi trước đây", khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến vô cùng khó coi, sau đó quay ngoắt người bước ra khỏi phòng làm việc.
"Này vợ ơi, em nghe anh giải thích đã, anh thật sự không cố ý mà, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi", nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài của Nam Cung Yến, Trần Thanh buồn bực không thôi.
Chuyện gì nữa đây trời?
Nghĩ đến việc mình bị vợ hiểu lầm, Trần Thanh cắn răng nghiến lợi, cực kỳ oán giận người đã thiết kế ra cái dark web này, đây khác nào là đang đào hố chôn anh đâu?
Quả nhiên đến trưa, Trần Thanh còn định tìm Nam Cung Yến cùng nhau ăn cơm, kết quả là Nam Cung Yến đã dẫn Julia ra ngoài ăn mất rồi, lại còn chẳng thèm cho anh đi cùng.
Cô ấy thật sự nổi giận rồi.
Bên kia, trong lòng Nam Cung Yến cực kỳ bực bội, cô đưa Julia tới một quán ăn mà cô vẫn thường thích ghé ăn, quán này cũng rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp với cô và Julia.
Nói thật thì Julia và cô đều là người đẹp đạt đủ mọi tiêu chuẩn, nếu ngồi ăn ở những quán ồn ào đông đúc, e rằng sẽ gây ra hỗn loạn mất.
Dù cho ở đây cũng thu hút không ít sự chú ý, nhưng dù sao quán ăn này cũng tương đối sang trọng, sẽ tránh xảy ra những chuyện có người chạy đến bắt chuyện làm quen phiền phức.
"Hình như tâm trạng cô không tốt lắm thì phải?", nhìn dáng vẻ có hơi giận dỗi của Nam Cung Yến, Julia tò mò hỏi.
"Không có gì đâu, chúng ta chọn món ăn trước đi", Nam Cung Yến miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó liền bẻ lái sang chuyện khác.
Cô cũng không thể nói chồng cô lén lút sau lưng cô ngắm hình gái đẹp được.
Chuyện này mất mặt lắm.
Julia cũng không hỏi đến cùng, dù sao mối quan hệ của hai người cũng chưa thân thiết đến mức đó, không phải chuyện gì cũng có thể kể mình nghe được.
Nhưng mà Julia cũng không sốt ruột, cô ta phải từ từ giành lấy tin tưởng của Nam Cung Yến, như thế thì cô ta mới có thể ở đây về lâu về dài được, sẽ không bị tống cổ đi.
Rất nhanh sau đó hai người đã gọi món xong, Nam Cung Yến thế mà lại làm chuyện hiếm thấy là gọi hẳn một chai rượu.
Đối với chuyện này, Julia chỉ khuyên vài câu rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Cả hai bắt đầu uống rượu tại quán ăn này vào giữa trưa, uống được vài ly rượu vang đỏ thì Nam Cung Yến và Julia đã trò chuyện rôm rả.
"Julia, cô cảm thấy tôi có đẹp không?", vẻ mặt Nam Cung Yến hơi ảm đạm, cô nhẹ giọng hỏi.
"Đẹp mà, nếu ai nói cô không đẹp thì chắc bị mù rồi đấy", Julia gật đầu, thành thật mà nói, lần đầu tiên cô ta gặp một người phụ nữ phương Đông xinh đẹp như vậy.
Trong ấn tượng của cô ta từ trước, phụ nữ phương Đông rất kín kẽ không thì là khá bảo thủ, vả lại rất ít chăm chút cho bản thân.
Nhưng sau khi gặp được Nam Cung Yến, cô ta mới biết, thì ra phụ nữ phương Đông lại còn có thể xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Thế nên, những lời này đều xuất phát từ suy nghĩ trong lòng cô ta.
"Nếu tôi không xấu, vậy tại sao tên Trần Thanh kia lại còn ngắm, còn tơ tưởng đến người phụ nữ khác nữa chứ, có phải là tôi có chút thất bại không?", Nam Cung Yến ngẩn người nhìn ly rượu trong tay, nói khẽ.
"Sao hả?", nghe Nam Cung Yến nói thế, Julia nhất thời sửng sốt.
Vốn dĩ cô ta cho rằng tình cảm giữa Trần Thanh và Nam Cung Yến vô cùng tốt, nhưng không ngờ giữa hai người bọn họ lại nảy sinh vấn đề.
Hơn nữa, theo như lời Nam Cung Yến nói, vấn đề này dường như còn rất nghiêm trọng là đằng khác.
Nhưng sau đó cô ta lại thấy chột dạ, dù sao thì cô ta vẫn là một trong những người mà Trần Thanh đã nhớ nhung, đừng nói Nam Cung Yến đã đánh hơi được gì rồi chứ?
Nếu thật sự đã biết rồi, vậy kế hoạch ẩn núp của cô ta đã sắp phá sản rồi sao?
Julia nhẹ giọng hỏi với vẻ chột dạ: "Trần Thanh ngắm ai chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao? Với hiểu biết của tôi về Trần Thanh, anh ấy không phải là loại người như vậy đâu, giữa hai người có phải đã có hiểu lầm gì không?"
"Chính tôi tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn có thể nhìn lầm sao?", Nam Cung Yến tủi thân nói.
"Sao chứ? Cô tận mắt thấy à?", Julia liền ngây ra, nếu nói người khác thì cô ta còn có thể tin, nhưng đây là Trần Thanh, hồi đó cô ta và Trần Thanh cũng từng ở cạnh nhau, ngay cả đầu ngón tay anh ấy còn không chạm vào mình nữa.
Về sau, có một đoạn thời gian dài, chuyện này đã làm cô ta nghi ngờ có phải bản thân không đủ sức hấp dẫn hay không.
Thế nên, chẳng có lý nào Trần Thanh lại bỏ mặc hai người đẹp hoàn hảo này mà chạy đi theo đuổi người phụ nữ khác, chuyện này quả thực vô cùng xúc phạm hai người bọn họ.
"Cụ thể ra sao, nếu cô không ngại thì kể cho tôi nghe đi, tôi sẽ giúp cô phân tích thử xem", đến lúc này Julia đã cực kỳ tò mò rồi, cô ta liền hỏi.
"Ờ...thì...thì anh ấy lén lút lấy máy tính của tôi vào những trang web kia ngắm ảnh người phụ nữ khác", Nam Cung Yến ngại mở miệng, nhưng sau cùng cũng chịu nói ra.
"Sao chứ? Chỉ có chuyện bé xíu thế thôi á? Tôi còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là lên mạng ngắm ảnh thôi à, thế thì có gì mà quá trớn đâu, có vậy mà tâm trạng cô lại tồi tệ thế á?", nghe Nam Cung Yến nói xong, Julia bất lực nhìn cô nói.
Cô ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chỉ có thế thôi.
"Thế mà còn không phải là chuyện lớn sao? Tôi là vợ chính thức của anh ấy mà anh ấy không ngắm, lại chạy lên mạng ngắm hình gái, còn không phải chê tôi sao", Nam Cung Yến vẫn cảm thấy rất tủi thân.
"Tôi có thể hỏi một câu hơi tế nhị không?", Julia ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói.
"Cô hỏi đi", Nam Cung Yến gật đầu đáp.
"Cô và Trần Thanh...đã...đã quan hệ với nhau chưa?", dù sao thì Julia cũng là một phụ nữ phương Tây nên đã cân nhắc Nam Cung Yến là phụ nữ phương Đông, vì vậy mới dè dặt hỏi như thế.