• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381: Gặp phải đại nạn

Lúc này, tên tàn phế Vân Phụng Thiên nhìn sang ba bè phái này mà nổi cơn tam bành. Bố mình chỉ vừa mới chết mà đám người này đã vội vã muốn ăn tươi nuốt sống Kỳ Môn Sơn rồi sao?

Tuy Vân Phụng Thiên cực kỳ phẫn nộ nhưng hắn cũng không còn cách nào khác, vì vốn chẳng có ai ủng hộ con trai của môn chủ ‘cũ’ cả, cho nên hắn không có quyền lên tiếng.

“Ha ha... Các người đúng là quá nực cười. Lúc này còn không nghĩ cách giúp bố tôi trả thù mà lại nghĩ cách làm sao để tranh quyền đoạt lợi, một lũ hèn kiến thức nông cạn”, Vân Phụng Thiên cười lớn tiếng, rồi hung hãn nói.

“Phụng Thiên, đừng có nói mấy lời cay nghiệt như vậy. Cậu cũng biết đấy, bây giờ Kỳ Môn Sơn của chúng ta như rắn không đầu. Nếu chúng ta vẫn duy trì trạng thái này thì e là không cần Trần Thanh ra tay, chúng ta cũng bị người khác chiếm lấy thôi”, một người đàn ông trung niên dáng người cao, vẻ mặt có phần dữ tợn, cười nói.

“Không sai, tôi đồng ý với lời của tam trưởng lão. Bây giờ chúng ta cần phải tìm ra một môn chủ mới. Nếu không thì mọi thứ đều là công cốc”, người của một bè phái khác liền tán thành nói.

“Tôi đồng ý”, phái còn lại dĩ nhiên cũng muốn tranh giành nên cũng lập tức lên tiếng tán thành.

“Các… các người thật vô liêm sỉ”, Vân Phụng Thiên tức đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Cậu chủ Vân, cậu cũng đừng lo lắng. Yên tâm đi, chỉ cần tôi lên làm môn chủ, dĩ nhiên chuyện đầu tiên tôi làm chính là báo thù rồi”, vẻ mặt của tam trưởng lão lộ ra vẻ lạnh lùng, ông ta hờ hững nói.

“Tôi thấy, không cần mấy người đi báo thù đâu. Chắc Trần Thanh sẽ nhanh chóng tìm tới đây thôi. Ngược lại, tôi muốn xem thử làm sao các người đối phó được với hắn đây”, dù gì Vân Phụng Thiên vẫn hiểu Trần Thanh, biết anh không thể nào bỏ qua như vậy. Anh nhất định sẽ tìm tới đây thôi.

Hắn cũng muốn chạy nhưng toàn bộ Kỳ Môn Sơn lại không có một ai trung thành với hắn cả. Tất cả đều tính kế lẫn nhau. Cho dù hắn muốn chạy thì cũng chạy không thoát.

Nghe Vân Phụng Thiên nói vậy, đám người kia vốn dĩ đang không ngừng cãi nhau về vụ tranh quyền đoạt lợi thì bỗng dưng trở nên im lặng, ai nấy cũng đều nhìn nhau.

Bầu không khí trở nên vô cùng bối rối. Rốt cuộc thì ai nấy cũng đều nghĩ cách giành được lợi ích lớn nhất nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc Trần Thanh sẽ tìm tới báo thù.

“Tôi thấy chưa chắc. Trần Thanh kia và môn chủ của chúng ta là quyết đấu. Nếu là quyết đấu thì theo quy tắc giang hồ, sau khi đấu xong, bất kể có ân oán gì cũng đều kết thúc”, tam trưởng lão rốt cuộc cũng là tên lão già đa mưu túc trí, ông ta bèn lên tiếng trước.

Nghe tam trưởng lão nói vậy, tất cả đều âm thầm gật đầu, hiển nhiên ai cũng đồng ý với lời tam trưởng lão nói.

“Huống hồ, Trần Thanh và môn chủ quyết đấu lâu như vậy, cho dù thật sự có tới thì cũng không thể trong trạng thái tốt nhất. Nếu hắn thật sự tới đây, vậy thì không chừng chúng ta có thể thay môn chủ báo thù rồi”, tam trưởng lão liền phân tích một cách chi tiết.

Ông ta càng phân tích thì càng cảm thấy có lý. Đây là điển hình của thuật tự thôi miên.

Những người xung quanh đều đồng ý với quan điểm của tam trưởng lão. Sau đó, tất cả lại bắt đầu tranh cãi ầm ĩ như lúc nãy.

Còn Vân Phụng Thiên thì cười lạnh một tiếng, nói tới việc hiểu Trần Thanh thì ai có thể qua hắn. Với sự hiểu biết của mình về Trần Thanh, anh tuyệt đối sẽ không thể chịu để yên như vậy đâu.

Đương nhiên, chuyện này cũng không thể nói cách đối nhân xử thế của Trần Thanh có vấn đề, mà là theo đám người đi cùng bố mình đến trận quyết đấu trước đó đã kể lại.

Nếu là trận quyết đấu bình thường, có lẽ Trần Thanh cũng không cần thiết phải tìm tới tận Kỳ Môn Sơn bọn họ trút giận.

Nhưng lúc cuộc quyết đấu vẫn chưa kết thúc, thì có một nhóm người ùa vào cùng tính kế với Trần Thanh, với tính khí của anh thì sao có thể dễ dàng tha cho đám người kia được, còn không phải muốn lập tức đến giết chết hết Kỳ Môn Sơn sao.

Nghĩ tới đây, Vân Phụng Thiên đột nhiên cảm thấy bi đát. Tông môn mà bố mình đã gây dựng nửa đời người chính là như thế này sao?

“Chi bằng thế này đi. Nếu ai có thể giết được Trần Thanh, vậy thì người đó sẽ phụ trách lên làm môn chủ của Kỳ Môn Sơn, mọi người thấy sao?”, Vân Phụng Thiên hít một hơi thật sâu rồi lập tức nói lớn tiếng với bọn họ.

Vân Phụng Thiên biết, bản thân đã là một tên vô dụng, chỉ dựa vào chính mình mà muốn báo thù thì e là cả đời này cũng không thể làm được.

Cho nên, hắn nghĩ tới việc lợi dụng đám người này đi đối phó với Trần Thanh. Cho dù thực lực của đám người ngu ngốc này không đối phó nổi Trần Thanh, thì hắn cũng không muốn trơ mắt ra nhìn tông môn của bố mình vất vả gầy dựng cả đời thuộc về người khác.

“Cậu chủ Vân yên tâm đi. Môn chủ trên trời có linh thiên, tôi xin thề sẽ giết Trần Thanh”, tam trưởng lão rốt cuộc cũng là người phản ứng nhanh nhất, ông ta bày tỏ thái độ đầu tiên.

Dù gì đây là lời của cậu chủ nói. Hơn nữa, môn chủ vừa mất, xương cốt còn chưa lạnh, nếu giúp môn chủ báo thù, vậy thì tiếp quản vị trí sơn chủ của Kỳ Môn Sơn tuyệt đối là danh chính ngôn thuận.

“Hừ, ông tưởng rằng chỉ có mình ông là có thể giết Trần Thanh được sao? Đại trưởng lão chúng tôi cũng không thành vấn đề, giết Trần Thanh còn dễ như trở bàn tay ấy chứ”, lúc này, nhóm người của đại trưởng lão cũng bắt đầu lên tiếng, rõ ràng không chịu tỏ ra kém cạnh.

“Ồ, hai người đúng là lợi hại nha. Nếu thật sự lợi hại như vậy, tại sao không đại diện cho sơn chủ ứng chiến? Nếu hai người ứng chiến, vậy sơn chủ cũng sẽ không gặp phải bất trắc rồi”, lúc này, người trong phe còn lại cũng không nhịn được mà lên tiếng, khẩu khí nói chuyện đúng là chặn họng người khác.

“Sao vậy? Vu lão nhị, nếu ông có bản lĩnh thì bây giờ ông lập tức đi lấy đầu của Trần Thanh về đây đi. Chỉ cần ông có thể lấy đầu của hắn ta về đây, chúng tôi sẽ gọi ông một tiếng môn chủ”, tam trưởng lão trợn mắt nói, lập tức dồn Vu lão nhị vào thế đó.

“Chuyện đó có gì khó chứ? Các người cứ ở đây chờ đi. Bây giờ tôi xuống núi đi lấy đầu của Trần Thanh về đây”, Vu lão nhị xua tay rồi hùng hùng hổ hổ nói.

Nhưng đám người có mặt ở đó đều biết tính cách của Vu lão nhị. Tên này cũng chỉ biết bốc phét là giỏi.

“Vậy sao? Họ Trần tôi tới rồi đây, ông định lấy đầu tôi bằng cách nào đây?”

Vào lúc Vu lão nhị tự cảm thấy mình khí chất ngút ngàn, vô cùng tự luyến thì có một giọng nói bất ngờ truyền tới tai của những người có mặt ở đây.

Có lẽ những người kia không quen thuộc với giọng nói này nhưng đám người theo Vân Hạn Lâm đến núi Long Đài thì đều nhận ra. Sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch như tờ giấy trắng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi không thể nào kiềm chế được.

Vẫn còn một người có mặt tại đó cũng nhận ra, chính là Vân Phụng Thiên.

“Haiz, chuyện gì tới cũng phải tới”, Vân Phụng Thiên biết, Kỳ Môn Sơn thật sự đã tận số, còn hắn, e là ngày mai cũng không còn nhìn thấy mặt trời nữa rồi.

Nhưng cái chết có lẽ mới là kết quả tốt nhất đối với Vân Phụng Thiên.

Nếu không, cả đời hắn phải sống trong hối hận và tự trách, cho dù có sống thì cũng sống không bằng chết.

Mọi chuyện đều tại hắn mà ra. Nếu không phải tại hắn, có lẽ Kỳ Môn Sơn cũng sẽ không gặp phải đại hoạ này, bố mình cũng sẽ không chết như vậy, còn bản thân cũng sẽ không trở thành một tên vô dụng còn thua kém cả người bình thường.

Cho nên, cái chết không có gì ghê gớm đối với hắn cả, nhưng bản thân hắn lại không có dũng khí để tự sát. Bây giờ Trần Thanh tới rồi, hắn chỉ cầu được chết mà thôi.

Chương 382: Sức chiến đấu mạnh mẽ

“Kẻ nào cả gan dám đến Kỳ Môn Sơn giở thói ngang ngược, cũng không nhìn xem thử đây là nơi nào?”, tam trưởng lão lập tức đứng lên tỏ vẻ uy nghiêm nói.

Kẻ thù đã đến tận cửa, mà trước mắt ông ta lại là người có sức chiến đấu cao nhất ở Kỳ Môn Sơn đương nhiên muốn diễu võ giương oai rồi, huống hồ đây chính là cơ hội tốt để chứng tỏ địa vị của bản thân.

“Xoạt Xoạt...”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang chậm rãi bước tới, sau đó là một bóng người bước vào.

Không sai, chính là Trần Thanh đang đi về phía bên này, anh đã thuận lợi tiến vào Kỳ Môn Sơn mà không hề tốn một chút sức lực nào cả, căn bản không gì có thể làm khó được anh.

Vốn dĩ Trần Thanh còn cho rằng người của Kỳ Môn Sơn đều đã bỏ của chạy lấy người hết rồi.

Nhưng khi bước vào đây, anh mới phát hiện rằng những kẻ ngu ngốc này lại còn tâm trạng nghĩ đến chuyện tranh quyền đoạt lợi, đúng là ngu hết phần thiên hạ.

Người của Kỳ Môn Sơn nhìn thấy một người có dáng vẻ trông giống như một tên thư sinh bước vào thì tất cả đều ngây người ra. Cậu ta là ai? Làm thế nào cậu ta vào được Kỳ Môn Sơn?

“Vừa rồi không phải ông muốn lấy đầu của tôi sao? Tôi đến rồi đây, mau ra tay đi”, Trần Thanh nhìn về hướng Vu lão nhị đã hùng hổ lên giọng trước đó, thản nhiên nói.

“Tên nhãi con, muốn chết à”, Vu lão nhị nghe Trần Thanh nói vậy thì trợn trắng mắt, lập tức lao thẳng về phía trước, hung hăng giáng một bạt tai vào đầu của Trần Thanh.

“Đi chết đi”, Trần Thanh cười lạnh một cái, sau đó tung nắm đấm đón lấy.

Thế là tay của Vu lão nhị vừa vung đến thì trực tiếp bị một đấm của Trần Thanh làm cho gãy đi, nắm đấm của anh không hề dừng lại mà điên cuồng đánh thẳng vào ngực lão ta.

Vu lão nhị kêu lên thảm thiết, tiếng xương cốt gãy vang lên, cả người Vu lão nhị bị đánh bay ra ngoài một cách thô bạo rồi đập mạnh vào tường, lúc này mới chịu dừng lại.

Nhìn thấy xương ức của Vu lão nhị bị lõm xuống, chỉ có thở ra chứ không thể hít vào, rõ ràng là không thể sống nổi.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho tất cả mọi người đều kinh hãi một phen, phải biết rằng mặc dù thực lực của Vu lão nhị không thể nói là mạnh nhất, nhưng lão ta cũng coi như là người đứng đầu trong đội hình ở đây.

Nhưng một cường giả như thế lại không thể đỡ nổi một chiêu của đối phương, càng không có cơ hội đánh trả. Người này là ai? Sao sức chiến đấu lại kinh người như vậy?

“Cậu là ai? Tại sao xông vào Kỳ Môn Sơn của chúng tôi, lại còn ra tay đánh người?”, tam trưởng lão biết bản thân không thể không quản chuyện này, lập tức đứng lên nhìn về phía Trần Thanh lớn giọng nói.

“Vừa rồi các người còn muốn giết tôi để tế linh hồn của sơn chủ các người trên thiên đường mà. Sao vậy? Chẳng mấy chốc đã không nhận ra tôi à?”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn tam trưởng lão, thản nhiên nói.

“Cậu...cậu chính là Trần Thanh”, nghe Trần Thanh nói như vậy, tam trưởng lão liền thốt lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Hiển nhiên là tam trưởng lão cũng đã nhớ ra, vừa rồi Trần Thanh tự xưng là họ Trần, cộng thêm việc có sức chiến đấu đáng sợ như thế, nếu không phải là Trần Thanh thì còn có thể là ai?

Đám người Kỳ Môn Sơn ở đại sảnh nghe đến cái tên Trần Thanh thì lạnh sống lưng, nhanh chóng lùi lại phía sau, chỉ sợ trở thành mục tiêu tiếp theo của Trần Thanh.

Mà vẻ mặt của tam trưởng lão và đại trưởng lão lúc này lộ rõ sự khiếp sợ, vì vừa rồi bọn cũng đã lộng ngôn ngông cuồng. Vu lão nhị chỉ nói như vậy mà đã phải nhận một kết cục thê thảm, thì bọn họ e là cũng khó mà thoát được.

Cả hai liền đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời xông thẳng về phía Trần Thanh. Đương nhiên là muốn cùng nhau ra tay tiêu diệt Trần Thanh.

“Thật là một lũ ngu ngốc”, Trần Thanh bất lực cười lên một tiếng, sau đó hung hãn tung một cước về phía hai người họ một cách nhanh như chớp.

Hai người họ vốn không có một chút cơ hội nào để phản kháng, trực tiếp bị Trần Thanh đá bay thẳng ra ngoài.

Chỉ là lần này Trần Thanh giữ lại một phần công lực, vì trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người họ là nắm quyền cao nhất ở đây. Anh tin bọn họ chắc chắn biết kho chứa báu vật của Kỳ Môn Sơn nằm ở đâu.

Đám người Kỳ Môn Sơn nhìn thấy cảnh này thì đều câm như hến, không ai dám nhúc nhích chứ đừng nói là tiến lên giúp đỡ hai vị trưởng lão.

“Tôi cho hai người một cơ hội, ai nói cho tôi biết kho đựng báu vật của Kỳ Môn Sơn ở đâu trước, tôi sẽ tha cho người đó một con đường sống”, Trần Thanh bước đến trước mặt hai người họ, rồi nói.

“Cậu...cậu đã vi phạm quy tắc giang hồ, tất cả mọi ân oán đều được xóa bỏ sau khi trận quyết đấu kết thúc. Nay cậu lại muốn tiêu diệt toàn bộ Kỳ Môn Sơn chúng tôi sao?”, đại trưởng lão tốt xấu gì cũng có cảm tình với Kỳ Môn Sơn, lúc này đột nhiên bị Trần Thanh bức bách, thì ngay tức khắc nổi cơn thịnh nộ.

“Lão già nhà ông, có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Nếu nói vi phạm quy tắc thì nên là Kỳ Môn Sơn các người mới đúng”, Trần Thanh chế nhạo, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

“Lúc đầu tôi cùng Vân Hạn Lâm quyết đấu không phân cao thấp, nhưng cuối cùng đám người Kỳ Môn Sơn các người lại cùng xông lên, trong tình huống đó nếu tôi có thật sự tiêu diệt cả tông môn của các người, tôi nghĩ, cũng không có kẻ nào dám mở miệng nói một từ “không” đâu”.

Sau đó, Trần Thanh trực tiếp nói ra lý do vì sao anh muốn tiêu diệt Kỳ Môn Sơn.

Anh nói những lời này, không có ý muốn giải thích cho họ biết rằng cây ngay không sợ chết đứng hay gì, mà là cho bọn họ biết rõ lý do tại sao bọn họ lại đáng chết?

Sau khi Trần Thanh nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm, không ngờ sự tình lại là như thế...

Nếu đúng như Trần Thanh nói, thì anh có làm bất cứ chuyện gì với Kỳ Môn Sơn thì không thể trách anh được gì.

“Cậu Trần, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ để báu vật của Kỳ Môn Sơn. Nếu cậu còn điều gì thắc mắc, tôi sẽ giúp cậu giải đáp”, lúc này tam trưởng lão mới kịp thời phản ứng lại, lập tức nói.

Sắc mặt của đại trưởng lão lúc này đen như đáy nồi, không ngờ Trần Thanh đến báo thù nhanh như vậy, mà tam trưởng lão cũng dễ dàng tạo phản như thế, như thể ông ta đã sớm lường trước được chuyện này.

“Lão tam, ông...”, đại trưởng lão lập tức nhìn tam trưởng lão với ánh mắt vô cùng đau khổ.

“Đại trưởng lão, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nếu tôi không nói ra trước thì người chết sẽ là tôi”, tam trưởng lão chế nhạo, may mà bản thân nói ra trước để chiếm thế thượng phong.

Nghe tam trưởng lão nói như vậy, đại trưởng lão nhất thời nghẹn họng, rõ ràng là ông ta vốn không hề nghĩ đến điều đó, kết quả để tam trưởng lão hớt tay trên.

“Được, vậy thì ông không cần phải sống nữa”, Trần Thanh gật đầu, lập tức vung nắm đấm về phía đại trưởng lão, nhưng khi tay anh sắp chạm vào đầu ông ta thì đột nhiên anh lại thu tay về.

Vốn dĩ muốn một quyền đánh chết ông ta cho xong chuyện, nhưng nghĩ lại nếu ông ta chết đi thì người duy nhất biết được chỗ cất báu vật là lão tam. Đến lúc đó một người xảo quyệt như lão tam chắc chắn sẽ ra điều kiện với anh.

Cho nên giữ lại cái mạng của đại trưởng lão, chỉ có lợi chứ không có hại cho mình.

Đương nhiên là anh có thể dùng khả năng xuyên thấu, kho báu vật đó của Kỳ Môn Sơn sớm muộn gì cũng được tìm thấy thôi, chỉ là thế này thì hao phí sức lực quá rồi.

“Đi thôi”, Trần Thanh lập tức túm lấy cánh tay của lão tam đi về phía sau núi.

Mà đám người Kỳ Môn Sơn chỉ biết trơ mắt nhìn tam trưởng lão cùng Trần Thanh đi về hướng cất giấu báu vật ở sau núi, mà không thể làm gì được.

Chương 383: Chìa khóa kho báu

Dọc đường ra phía sau núi của Kỳ Môn Sơn, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Các gia tộc lớn và thế lực lớn dường như đều thích để những báu vật ở phía sau vườn nhỉ, đại loại như những chỗ phía sau núi, lẽ nào phong thuỷ ở những nơi như vậy tốt lắm sao?

Lúc Trần Thanh và tam trưởng lão tới chỗ kho báu phía sau núi, Trần Thanh sử dụng mắt xuyên thấu quét qua một lượt thì phát hiện kho báu của Kỳ Môn Sơn đúng là được giấu rất kỹ.

Chỗ kho báu này được xây ở phía sau vách núi. Nếu không phải tam trưởng lão dẫn mình tới thì cho dù mình có dùng mắt xuyên thấu lật tung cả Kỳ Môn Sơn lên cũng chưa chắc có thể tìm thấy được chỗ này.

“Cậu Trần, kho báu ở dưới vách núi này, nhưng tôi không có chìa khoá để vào”, tam trưởng lão khổ sở nói.

Tuy ông ta là tam trưởng lão của Kỳ Môn Sơn nhưng Kỳ Môn Sơn là do một mình Vân Hạn Lâm quyết định, trước giờ những chuyện này không hề tới lượt mấy vị trưởng lão bọn họ quản. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc Vân Hạn Lâm chết đi thì bọn họ cũng không thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn không ngừng tranh quyền đoạt lợi.

“Hóa ra ông cũng chả là cái thá gì cả”, Trần Thanh nghe vậy thì chợt nhìn ông ta chế giễu nói.

Bị Trần Thanh cười nhạo, tam trưởng lão giận đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng đành kiềm chế lại trong lòng.

“Được rồi, tha cho ông một mạng vậy, có thể trốn đi được bao xa thì cứ trốn, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy ông, coi như thù lao cho ông vậy”, Trần Thanh đã dùng mắt xuyên thấu nhìn một lượt chỗ kho báu, dĩ nhiên anh cũng không cần phải để lão già này ở đây làm gì.

“Cảm ơn cậu Trần”, tam trưởng lão nghe thấy vậy thì liền thờ phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không huỷ đi tu vi của ông ta, cho dù là mất đi chỗ dựa Kỳ Môn Sơn đi chăng nữa thì sau này ông ta vẫn có thể làm được chuyện mình muốn.

Nhưng rút qua bài học lần này, ông ta quyết định, sau này làm bất cứ chuyện gì cũng phải khiêm tốn một chút, nếu không thì rất dễ chọc vào người không nên chọc.

Đợi sau khi lão già này đi khỏi, Trần Thanh nóng lòng muốn xuống dưới vách núi. Còn về chìa khóa của kho báu này, Trần Thanh hoàn toàn không quan tâm. Anh trực tiếp dùng sức phá nó đi là được.

Trần Thanh mở khoá và đi vào trong, coi như cũng được mở mang tầm mắt trước sự giàu có của Kỳ Môn Sơn.

Kỳ Môn Sơn tốt xấu gì cũng là một tông môn. Những gì tông môn sở hữu không chỉ là cao thủ, mà còn có bí mật bên trong, và kho báu chính là nơi ẩn chứa bí mật của họ.

Kho báu của Kỳ Môn Sơn tổng cộng có 12 hàng, chia ra vũ khí, những vật linh tinh, bí kíp, đơn dược và linh dược.

Trần Thanh bèn đi tới hàng đầu tiên của kho báu. Phía trên hàng thứ nhất có đặt nhiều loại vũ khí khác nhau, trong đó có đủ các loại vũ khí quý hiếm, độ sắc bén gần giống như cặp đoản kiếm mà Vân Hạn Lâm sử dụng trước đó.

“Nhẹ quá rồi”, Trần Thanh cầm một cây Lang Nha Bổng vung lên, trọng lượng lên tới vài chục ký, nhưng vẫn còn khá nhẹ đối với anh.

Trần Thanh đặt cây Lang Nha Bổng xuống, lại thử thêm vài món vũ khí khác. Nhưng những loại vũ khí này không phải quá nhẹ, chỉ là không thuận tay thôi.

Cuối cùng, Trần Thanh tìm cả buổi cũng không tìm được loại binh khí hợp với mình, xem ra mình đành phải dùng nắm đấm trong một khoảng thời gian nữa rồi.

Tuy các loại binh khí này không hợp với anh, nhưng người dưới trướng của anh thì cần. Cho nên anh chuẩn bị mang hết đi.

Lúc nhìn thấy kho báu, Trần Thanh đã gọi cho Tăng Kim Lai, kêu anh ta đưa vài người tới và lái theo một chiếc xe lớn. Anh sẽ đem hết mấy thứ này tới hồ Lộc Minh.

Ngoại trừ binh khí, còn có một vài thứ bí kíp gì đó. Có điều mấy thứ này, Trần Thanh nhìn sơ qua một lượt cũng không thèm xem lại nữa. Những loại công pháp, bí kíp võ công này cơ bản không dùng được, còn không bằng những thứ tốt đẹp được lưu trong đầu anh.

Chủ yếu là Trần Thanh chỉ muốn xem linh dược, đơn dược và một vài thứ linh tinh khác.

Đúng là có rất nhiều linh dược. Đây là lần đầu tiên Trần Thanh thấy linh dược được bảo quản tốt như vậy, đều đựng trong một chiếc hộp ngọc tốt, trong đó còn có hai cây linh dược tươi, rõ ràng là vừa mới lấy chưa được bao lâu. Nếu ở nơi có linh lực mạnh, có lẽ còn có thể nuôi cấy sống được.

Hơn nữa, Trần Thanh nhận ra, hai cây linh dược này đều dùng để phá kết giới, cũng có thể luyện thành đan dược để tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới.

Loại đan dược này được mọi người yêu thích hơn so với loại dùng để phục hồi hoặc tu luyện.

Sau khi kiểm tra những đan dược và linh dược này, Trần Thanh đột nhiên thầm cảm thấy mình thật may mắn.

Kỳ Môn Sơn này không phải không có đan dược. Nhưng trong lúc quyết đấu, Vân Hạn Lâm tới cuối cùng vẫn không lấy linh đan này ra, chắc ông ta không mang theo.

Theo tính cách của Vân Hạn Lâm, thì hẳn là chưa bao giờ coi trọng đến một võ giả thiên tiên đại thành như mình. Ông ta chắc chắn cảm thấy với thực lực của bản thân, chỉ cần vài chiêu thì có thể giải quyết được mình.

Nếu không thì tuyệt đối không thể không mang theo linh đan có tính hồi phục này được.

Nhưng lối suy nghĩ tự cao này lại hại chết ông ta. Nếu không thì bây giờ cái xác lạnh tanh nằm dưới đất kia chắc chắn là mình rồi.

Trần Thanh bùi ngùi một lúc, sau đó lại chìm vào niềm vui khôn xiết.

Mấy thứ như vũ khí, linh dược cũng không khiến anh mừng rỡ đến vậy, ngược lại mấy thứ lặt vặt lại khiến Trần Thanh vui mừng không thôi.

Vì trong mấy thứ này lại có một vạc thuốc, cũng chính là lò luyện đan.

Trần Thanh trước giờ đều muốn tìm một lò luyện đan. Dù gì kỹ thuật quan trọng nhất trong y thuật được lão già kia truyền lại chính là thuật luyện đan.

Mà anh vì để có thể dùng linh dược, vốn không luyện thành đan dược nên đành luyện thành thuốc tễ.

Nếu dùng cách đó với loại linh dược này thì đúng là một sự lãng phí.

Vì nếu luyện thành thuốc tễ thì một phần dược tính sẽ bị hao hụt.

Còn nếu luyện thành đan dược thì đảm bảo rằng dược tính sẽ không bị mất đi ở mức cao nhất.

Tuy lò luyện đan này trông hơi cũ kỹ, nhưng vì cũ kỹ nên chứng nó đã được sử dụng rất nhiều lần. Nếu dùng lò luyện đan như vậy sẽ dễ dàng hơn.

Chưa kể, lò luyện đan này tuy hơi cũ nhưng trọng lượng không hề nhẹ. Trần Thanh dùng một tay nâng nó lên, có thể cảm nhận được một loại cảm giác nặng trịch, cảm thấy rất tốt.

Nhưng lò luyện đan có tốt hay không còn phải xem nó có thể luyện ra được đan dược hay không, và chất lượng của đan dược sẽ như thế nào?

Đây là những yếu tố then chốt để xác minh lò luyện đan có tốt hay không.

Trần Thanh rất háo hức bắt đầu tìm báu vật trong kho báu, đồng thời anh còn phân loại đống báu vật này ra, dĩ nhiên không phải chia theo loại mà chia theo công dụng của nó.

Dù gì trong này có rất nhiều thứ Trần Thanh cũng không dùng hết, nhưng nếu đã tới một lần thì đem hết đi cũng tốt.

Lúc Trần Thanh chìm đắm trong đống báu vật này thì điện thoại của anh bỗng reo lên.

“Được, tôi đi đón các anh”, Trần Thanh dĩ nhiên không dám cho Tăng Kim Lai đi vào như vậy. Dù gì Kỳ Môn Sơn tốt xấu gì cũng là tông môn, có vài nơi e là cũng có sự kiêng kỵ gì đó. Lỡ như động vào nơi không nên động vào thì tới lúc chết cũng không biết tại sao lại chết.

Còn về báu vật trong này, lúc Trần Thanh ra ngoài thì trực tiếp đem vài khối đá khổng lồ chặn cửa chính đi vào kho báu.

Chương 384: Mở mang tầm mắt

Nếu có người muốn đi vào kho báu để cướp báu vật, vậy thì chỉ có một cách chính là dời tảng đá này đi.

Mà chuyện dời mấy tảng đá này không phải chuyện dễ dàng.

Cho dù có người muốn ra tay với kho báu này thì e là chưa kịp dời tảng đá này đi thì Trần Thanh đã quay lại.

Sau đó Trần Thanh đón Tăng Kim Lai và bọn người mà anh ta đưa tới. Còn về đám người của Kỳ Môn Sơn, Trần Thanh vốn không hề để tâm tới, bỏ chạy cũng được, đỡ tốn công anh ra tay giết.

Anh lại không phải quỷ giết người, cũng không thích giết người, có thể không giết thì không cần truy cùng đuổi tận.

“Anh Tăng, đám người này đáng tin không vậy?”, Trần Thanh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Lần này mấy thứ cần chuyển đi đều rất quý giá. Nếu không phải người đáng tin thì e là sẽ có vấn đề.

“Anh Trần, anh cứ yên tâm đi. Những người này ngay từ đầu đã đi theo tôi, trước giờ chưa hề xảy ra sơ xuất gì”, Tăng Kim Lai nghe Trần Thanh nói vậy nên anh ta lập tức vỗ ngực bảo đảm.

Những người mà Tăng Kim Lai đưa tới đều trang bị hết sức chu toàn, vì kho báu này ở dưới vách núi, cho nên đem cả cần cẩu theo.

Điểm này khiến Trần Thanh không khỏi gật đầu, xem ra đám người này quả nhiên rất chuyên nghiệp. Nếu đích thân anh đi chuyển mấy thứ này, cũng không thể cứ chuyển mãi một cách nhứ vậy được.

“Được, vậy thì chuẩn bị bắt đầu đi”, Trần Thanh gật đầu, lập tức đưa nhóm người này tới phía trên vách núi.

“Đồ ở bên dưới, chúng ta trước tiên phải đi xuống đã. Sau đó chuyển đồ ra”, Trần Thanh chỉ vào bên dưới vách núi và nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, đám người Tăng Kim Lai đưa tới bắt đầu thăm dò, nhanh chóng dựng giàn giáo và lắp đặt cần cẩu.

“Lợi hại”, Trần Thanh giơ ngón tay cái lên với những người này, sau đó anh quay người nhảy thẳng xuống bên dưới.

“A...”, vốn dĩ những người này vẫn khá đắc ý, nhưng lúc họ thấy Trần Thanh trực tiếp nhảy xuống dưới vách đá thì toàn bộ đều giật mình hét lên, nhanh chóng đi tới phía trước vách núi.

Lúc họ thấy Trần Thanh đang đứng ở tảng đá nhô ra và cười với họ thì đột nhiên ai nấy cũng há hốc mồm.

Họ không ngờ sẽ có kết quả này. Cũng may người không sao, nhưng họ bắt đầu nhìn chàng thanh niên trẻ này bằng con mắt khác.

Đây là người có bản lĩnh thật sự. Hễ là người có bản lĩnh thì đáng được tôn kính.

Trần Thanh dĩ nhiên không biết hình tượng của mình trong lòng họ thế nào.

Họ nhanh chóng đưa cần cẩu xuống. Tất cả đều kinh ngạc khi thấy lưng chừng núi thì có người xây nên một hang động lớn như vậy.

Hơn nữa, xem ra thì hang động này tuyệt đối không phải vừa mới xây xong, chắc cũng có thâm niên rồi.

Nơi này chắc không phải có chứa kho báu gì chứ?

Nghĩ tới đây, đôi mắt của họ đột nhiên nóng rực.

Nhưng Trần Thanh cũng không nhìn thấy tham vọng trong mắt của họ. Nói cách khác, đám người này đơn thuần chỉ là tò mò thôi.

Lúc này, Trần Thanh mới hiểu tại sao Tăng Kim Lai lại nói những người này rất đáng tin.

E rằng không chỉ đơn giản vì những người này quen biết với Tăng Kim Lai lâu năm, mà vì phẩm chất của những người này rất đáng tin.

Chờ sau khi họ xuống núi, Trần Thanh bèn đi tới phía trước kho báu. Anh đưa tay ra, hai tay trực tiếp ôm lấy tảng đá to đùng chặn ở cửa.

Lần này họ lại kinh ngạc một phen.

Vì tảng đá này đúng là quá lớn. Tảng đá lớn như vầy, e là ít nhất cũng nặng vài trăm ký. Nhưng Trần Thanh lại trực tiếp ôm lên, sau đó dời nó sang một bên, đây quả thật khiến họ phải mở mang tầm mắt.

“Được rồi, đồ ở bên trong, vào trong thôi”, Trần Thanh dĩ nhiên là muốn ra oai trước mặt những người này, bất kể những người này có phải người Tăng Kim Lai tin tưởng hay không, nhưng bản thân anh phải để họ hiểu, anh cũng không phải người dễ động vào.

Là fan số một của Trần Thanh, Tăng Kim Lai thấy anh thể hiện oai phong như vậy thì dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, anh ta cơ bản không suy nghĩ sâu xa thêm.

Chuyện tiếp theo rất đơn giản, những người mà Tăng Kim Lai đưa tới đều rất có năng lực, họ nhanh chóng chuyển hết mấy thứ này đi.

Còn về đống linh dược và đơn dược, Trần Thanh không để họ chuyển đi. Dù gì mấy thứ này quá quý giá, cũng dễ hư hại, anh cũng không muốn mạo hiểm.

Những thứ này cần dùng cách tốt nhất để bảo quản. Tăng Kim Lai dùng vận tải tư nhân của mình để vận chuyển những thứ này cho Trần Thanh. Những thứ này dĩ nhiên là chuyển tới hồ Lộc Minh.

Đợi khi sắp xếp mấy thứ này xong thì trời cũng đã muộn, Trần Thanh trực tiếp kêu Tăng Kim Lai đưa anh về.

Còn về biệt thự mà Lữ Đại Vĩ tặng anh, đợi tới sáng mai hãy đi xem vậy.

Về tới nhà, Tăng Kim Lai dĩ nhiên không dám làm phiền Trần Thanh. Sau khi ăn xong thì anh ta bèn viện cớ để rời khỏi.

Đợi sau khi Tăng Kim Lai rời khỏi, vốn dĩ Nam Cung Yến đang cười niềm nở thì bỗng dưng ngưng lại. Cô nhìn Trần Thanh với ánh mắt đầy sát khí.

“Nói, ban ngày đi đâu vậy?”, Nam Cung Yến vốn dĩ là muốn chất vấn Trần Thanh, nhưng sau khi cô hỏi câu này thì giọng lại nghẹn ngào.

“Không có đi đâu cả. Anh chỉ ra ngoài đi dạo thôi”, Trần Thanh hơi đơ người ra, trước câu hỏi của vợ mình thì anh không dám nói thật, nói ra thì sợ vợ mình sẽ lo lắng.

“Anh…”, nghe câu trả lời như có như không của Trần Thanh, trong lòng Nam Cung Yến lại thấy khó chịu.

“Sau này anh có chuyện gì thì có thể nói cho em biết được không. Em không muốn mình cứ chẳng hay biết gì. Chuyện hôm nay em đã biết rồi Trần gia à”, Nam Cung Yến tức giận trừng mắt nhìn Trần Thanh, sau đó hùng hổ nói.

Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh đột nhiên hơi xấu hổ, thật không ngờ ngay cả vợ mình cũng biết chuyện này.

“Là ai nói em nghe vậy? Vợ à, em yên tâm đi. Chuyện này không có nguy hiểm như em tưởng đâu. Thật ra anh nắm chắc mọi chuyện hết rồi”, Trần Thanh đột nhiên nhớ ra, lúc đầu hẹn quyết đấu với Vân Hạn Lâm, Nam Cung Yến đúng lúc cũng đang đứng bên cạnh. Chuyện này chắc cô cũng biết.

“Nếu không phải Tuyên Hoàng nói em biết, xém chút là em quên mất chuyện là anh đồng ý với người ta, hôm nay sẽ quyết đấu”, thần sắc của Nam Cung Yến lo âu, quan sát Trần Thanh một lượt, sợ anh thật sự xảy ra chuyện.

“Thì ra là con nhóc này à. Nhưng làm sao cô ấy biết chuyện?”, Trần Thanh vừa nghe thì bỗng dưng thấy có chút hơi bực bội.

Cô nhóc này lại dám bán đứng mình, sớm biết thì lúc đầu không đưa cô ấy theo về nhà rồi.

“Em cũng không biết. Anh nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, tuy Nam Cung Yến đã thấy Trần Thanh không bị sao cả, nhưng cô vẫn muốn biết chi tiết vụ việc.

“Chuyện là như thế này…”, nghe vợ mình nói vậy, Trần Thanh biết là không thể giấu tiếp được nữa. Nếu đã biết thì nói cô nghe cũng không sao cả.

Trần Thanh bèn kể những chuyện xảy ra cho Nam Cung Yến nghe. Tuy anh chỉ tóm tắt vài chỗ mạo hiểm, nhưng Nam Cung Yến vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó.

Chương 385: Không được phép hối hận

“Sau này, cấm anh không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nếu không, em sẽ không thèm quan tâm tới anh nữa đâu đấy”, Nam Cung Yến uy hiếp Trần Thanh bằng giọng điệu giận dỗi.

“Được rồi, sau này anh sẽ không làm những việc nguy hiểm đó nữa mà chỉ làm những việc mình chắc chắn mà thôi”, Trần Thanh nghe vợ quan tâm đến mình như vậy thì vui như mở cờ trong bụng, lập tức hứa hẹn.

“Như vậy còn được”, Nam Cung Yến gật đầu hài lòng, nhưng sau đó cô liền phản ứng lại.

“Anh vừa mới nói chỉ làm những chuyện chắc chắn sao?”, trong mắt Nam Cung Yến dấy lên một tia nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Trần Thanh hỏi.

“Đúng vậy, sao vậy? Vợ à, đừng lo, anh mới không thèm làm những việc mà không nắm chắc đâu mà”, Trần Thanh không nhận ra sát khí nguy hiểm trong giọng nói của vợ mình, liền nói với vẻ mặt hớn hở.

“Tốt lắm, anh được lắm”, Nam Cung Yến nghiến chặt răng, giọng nói rít qua kẽ răng, sau đó giẫm vào Trần Thanh một cái trước khi anh kịp phản ứng.

Làm sao anh biết rằng Nam Cung Yến sẽ đột ngột ra tay như vậy, trực tiếp bị cô giẫm trúng.

Chân khí trong người theo bản năng muốn đánh trả lại, nhưng chợt nhớ đây là vợ mình, sợ cô bị thương bởi đòn phản kích tự động của chân khí trong cơ thể, nên anh đã nhanh chóng khống chế lại.

Chỉ có một kết quả sau khi anh đã khống chế lại sức mạnh.

Đó là bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng.

“Vợ à, chuyện này là sao vậy?”, vẻ mặt của Trần Thanh lúc này ngơ ngác không hiểu gì, làm sao anh có thể ngờ được vợ mình lại đột nhiên ra tay vậy, à không là động chân mới đúng.

Không quản là động tay hay động chân thì cũng đều không đúng.

“Anh tự kiểm điểm lại mình đi, lại còn muốn chơi chữ với em, cũng không xem cho kỹ bổn cô nương này làm nghề gì, hứ. Tối nay anh ngủ ở phòng khách đi”, Nam Cung Yến mở cửa phòng, sau đó bá đạo nói.

“Vợ à, đừng mà, anh không muốn ngủ ở phòng khách”, Trần Thanh bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng thì vô cùng khổ sở nói.

“Này, anh ở bên ngoài làm gì vậy? Sao không vào phòng?”, đúng lúc này, Tuyên Hoàng mở cửa phòng bước vào thì nhìn Trần Thanh với vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Nghe được lời của Tuyên Hoàng, Trần Thanh đột nhiên cảm thấy bực bội, lập tức tức giận nhìn cô ấy, nếu không phải cô nhóc này nói với Nam Cung Yến thì mình cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài rồi, tất cả đều tại cô nhóc này.

“Khụ khụ, ý gì chứ, tôi hơi mệt, tôi phải vào phòng nghỉ ngơi rồi”, trước ánh mắt phẫn uất của Trần Thanh, Tuyên Hoàng lập tức đoán ra nguyên nhân của việc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy chột dạ, lập tức nhanh như chớp chạy vào trong phòng mình.

“Cô… tức chết đi mất”, nhìn thấy Tuyên Hoàng chạy nhanh vào trong phòng, Trần Thanh vô cùng bực bội, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Hết cách, Trần Thanh đành phải ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, may mà anh ngủ ở đâu cũng chỉ ngồi thiền, có điều không có Nam Cung Yến ở bên cạnh nên độ dày của linh khí này kém đi rất nhiều. .

Tuy nhiên, có còn hơn không, tốt xấu gì cũng khá gần với Nam Cung Yến, độ dày của linh khí vẫn mạnh hơn nhiều so với ở hồ Lộc Minh.

Sau một đêm không có gì đáng nhắc tới, ngày hôm sau, Trần Thanh đã dậy thật sớm đi mua rau, bắt đầu làm điểm tâm.

Dù không biết tối hôm qua mình đã chọc Nam Cung Yến tức giận như thế nào nhưng thái độ của mình rất quan trọng, không thể để một người phụ nữ xinh đẹp như Nam Cung Yến đến xin lỗi mình được, vì vậy phải xem vào biểu hiện của anh rồi.

Bữa sáng này được gọi là vô cùng thịnh soạn, kết hợp giữa phong cách Hoa Hạ và phương Tây, bánh quẩy sữa đậu nành, bánh bao, bánh mì, sandwich, sữa, bánh mì không phải bánh mì thông thường mà là bánh mì được nướng theo công thức bí mật độc quyền của Trần Thanh.

Cả một bàn ăn sáng đã được bày biện sẵn, trong lòng anh vô cùng hớn hở đợi Nam Cung Yến thức dậy để ăn sáng.

“Woa, hôm nay là ngày gì vậy? Bữa sáng phong phú như vậy, thật hạnh phúc quá đi mất”, Tuyên Hoàng thức dậy đầu tiên, nhìn thấy trên bàn được bày biện đầy thức ăn, cô ấy lập tức vui mừng khôn xiết, nhanh chóng chạy tới, chuẩn bị ăn ngấu nghiến.

“Đang làm gì vậy? Còn chưa rửa tay, mau đi làm vệ sinh cá nhân đi”, nhìn thấy Tuyên Hoàng trực tiếp xông đến, Trần Thanh nhanh chóng ngăn lại.

Không thể để cô nhóc này phá hỏng kế hoạch xin lỗi của mình được.

“Biết rồi”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tuyên Hoàng chợt bĩu môi, hung hăng đi về phòng làm vệ sinh cá nhân.

Nhưng đúng lúc này, Nam Cung Yến đi ra khỏi phòng, cô đã rửa mặt và trang điểm xong.

“Vợ à, em phải đi làm rồi sao? Mau lại ăn sáng đi”, Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến từ trong phòng đi ra thì lập tức ân cần chào hỏi.

“Hứ, sao vậy? Đã hiểu tại sao hôm qua em lại tức giận rồi sao?”, ngay khi Nam Cung Yến đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy một bàn đầy thức ăn sáng.

Nhìn thấy vậy, cô không khỏi nuốt nước bột ừng ực, cô tất nhiên biết, một khi Trần Thanh trổ tài nấu nướng thì nhất định sẽ ngon hơn đồ ăn nấu ở những nơi bình thường.

Vốn dĩ Nam Cung Yến thực sự không muốn để ý đến Trần Thanh, nhưng bụng cô đã phản bội cô.

Có một tiếng kêu ọc ọc phát ra từ trong bụng cô, khiến Trần Thanh đột nhiên liếc nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Lẽ nào chưa thấy qua người đẹp đói bụng sao?”, mặt Nam Cung Yến đỏ bừng lên, tức giận ngồi vào bàn ăn, trực tiếp cầm điểm tâm lên và bắt đầu ăn.

“Vợ à, đây là phiên bản thu nhỏ của tất cả những bữa sáng anh làm. Nếu đã không muốn ăn no, thì cũng không được ăn ít đâu đấy”, nhìn thấy vợ đang ngồi vào bàn chuẩn bị ăn thì Trần Thanh vội vàng đi vào bếp, mang bữa sáng đã được anh dày công chuẩn bị lên.

Nam Cung Yến vốn đã cắn một miếng sandwich, nhưng khi nhìn thấy đĩa điểm tâm nhỏ mà Trần Thanh mang lên, mắt cô chợt sáng lên, lập tức đặt miếng sandwich đã cắn một miếng xuống đĩa, rồi giật lấy đĩa điểm tâm từ tay của anh.

“Đẹp quá à, em không nỡ ăn”, Nam Cung Yến nhìn bữa sáng hình trái tim trước mặt, hai mắt sáng lên.

“Chỉ là bữa sáng thôi mà. Sau này, mỗi ngày anh cũng sẽ làm bữa sáng này cho em”, khi thấy Nam Cung Yến không nỡ ăn thì anh lập tức cưng chiều nói.

“Đây là lời anh nói đấy, không được phép hối hận”, khi Nam Cung Yến nghe thấy lời hứa của Trần Thanh, liền ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói.

“Ơ… Đúng vậy, không hối hận”, nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Nam Cung Yến, Trần Thanh chợt ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại.

Cô chính là muốn mình luôn ở bên cạnh cô, không muốn mình gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

“Woa… Chị Tiểu Yến, bữa sáng của chị đẹp quá đi, thật là tinh tế, em cũng muốn nữa”, chính vào lúc bầu không khí giữa anh và cô bắt đầu có chút tiến triển thì bỗng nhiên một giọng nói đầy ngưỡng mộ vang lên.

Tuyên Hoàng hối hả chạy tới, nhìn bữa sáng tinh xảo trên bàn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, rồi nhìn Nam Cung Yến ra vẻ đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK