• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356: Gánh chịu hậu quả

Những người khác thấy thế thì đều sững sờ, họ không ngờ được đại ca mình bình thường khỏe mạnh như thế nhưng bây giờ lại là bộ dạng đau khổ tột cùng, hơn nữa còn lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Phải đau đớn như thế nào mới khiến cho đại ca có biểu hiện như thế?

Trần Thanh không thèm quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của tên mập, anh làm cho hắn ta đau đớn thêm 5 phút nữa rồi mới rút chân ra.

Nếu theo tính cách của Trần Thanh thì sẽ khiến hắn ta phải chịu đau đớn cả đời.

Nhưng khi nãy anh châm kim chỉ khiến cho độ mẫn cảm của dây thần kinh đau đớn của hắn ta tăng gấp chục lần, vốn chỉ là một cơn đau nhỏ nhưng gấp chục lần thì có thể nói là đau chết người.

Sau đó, anh chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng đủ để hắn ta đau muốn chết đi sống lại, tương lai đừng nói đến chuyện đi đánh nhau mà sợ sinh hoạt hàng ngày thôi cũng vô cùng đau khổ rồi.

Nghĩ một chút, hắn ta chỉ cần ăn một miếng cá, nếu như bị mắc xương thì sẽ đau gần như chết đi luôn, cảm giác đó mới kinh khủng làm sao.

“Cái này... là do Vương Diệu Phi tìm tao đến quấy rối mày”, hắn ta liều mạng thở gấp mấy hơi rồi mới mở miệng nói.

“Quả nhiên là hắn ta”, nghe thấy lời tên mập nói thì Trần Thanh cười lạnh rồi nói.

Ai mà có thể hiểu rõ về anh như thế cơ chứ, chắc chắn là do Triệu Diễm Linh nói cho Vương Diệu Phi biết, hơn nữa, hai người cũng không xuất hiện trong bữa tiệc, nếu họ mà có mặt thì chắc chắn không dám đến quấy rầy anh.

“Hắn muốn bọn mày trả thù tao như thế nào?”, Trần Thanh lại hỏi.

“Hắn cho bọn tao mười ngàn tệ, muốn bọn tao trói mày lại rồi bắt vợ mày đi cho hắn”, tên mập không dám giấu giếm chút nào, hắn ta không muốn phải chịu cảnh đau đớn như lúc nãy một lần nào nữa.

“Được rồi, bọn mày hết tác dụng rồi”, Trần Thanh lạnh nhạt nói, nói xong thì không cho hắn ta có cơ hội nói linh tinh nữa mà lập tức dùng châm châm vào 8 huyệt vị của những người đó, rồi phong bế lại những huyệt vị quan trọng.

Làm xong thì Trần Thanh quay vào trong nhà.

“Quào, chú à, chú giỏi quá, nhiều người như vậy mà chưa đến mười phút chú đã xử xong hết cả rồi, đúng là quá giỏi”, nhìn thấy Trần Thanh đi vào nhà thì Tuyên Hoàng nói với anh.

“Gọi Triệu Diễm Linh ra đây”, Trần Thanh đi vào phòng cô ta thì không phải phép lắm nên muốn nhờ Nam Cung Yến vào gọi.

“Được”, nghe được lời nói của anh thì Nam Cung Yến ngạc nhiên.

Tuy rằng hai người họ vừa rồi đứng ở cửa nhìn lén, nghe lén, cô cũng không nghĩ nó liên quan đến chị họ mình.

Nhưng mà khi được Trần Thanh nhắc nhở thế thì cô đột nhiên hiểu ra.

Với trí thông minh của cô thì rất nhanh sau đó đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Một lúc sau, ánh mắt cô hiện ra một chút đau khổ.

Nếu thực sự là do chị họ của cô làm thì sau này làm sao để chung sống với nhau được nữa, sợ là sẽ trở mặt thành thù thôi.

Nam Cung Yến không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức đến gõ cửa phòng Triệu Diễm Linh.

“Ai thế? Ngủ rồi”, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của cô ta cùng với giọng điệu không có chút kiên nhẫn nào.

“Là em, mở cửa ra”, Nam Cung Yến cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận rồi gõ cửa lần nữa.

“Mấy giờ rồi mà không đi ngủ đi?”, Triệu Diễm Linh nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy đám Trần Thanh thì trưng ra vẻ cạn lời.

Diễn đạt đến mức độ này rồi cơ à.

Mới vào ngủ được bao lâu mà đã ngủ say thế rồi sao?

“Bên ngoài có mấy người bảo là quen chị, chị ra xem thử xem”, Trần Thanh nhìn Triệu Diễm Linh lạnh nhạt nói.

“Đêm rồi, tôi không ra ngoài đâu, tôi còn muốn ngủ thêm chút, đừng có mà làm phiền tôi nữa”, nghe được lời nói của Trần Thanh, trong mắt Triệu Diễm Linh hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta nhanh chóng quay người lại định đóng cửa.

Sao mà Trần Thanh lại để cô ta toại nguyện được chứ, anh tiến lên một bước rồi giữ chặt lấy cửa, nói: “Hôm nay chị không ra ngoài cũng không được, ra đi”.

Nói rồi anh lập tức giơ tay nắm lấy cánh tay cô ta kéo ra ngoài.

“Tên họ Trần kia, buông tay tôi ra, nam nữ khác biệt, buông tay tôi ra”, Triệu Diễm Linh bị Trần Thanh kéo đi như thế thì kêu gào, Trần Thanh thấy cô ta quá ồn ào nên lập tức châm cho một châm, phong bế luôn huyện câm của cô ta.

Rồi tiếp tục kéo cô ta ra cửa.

Vốn cô ta còn đang la hét om sòm, nhưng sau khi nhìn thấy đám người bu đầy ngoài cửa thì bị dọa cho đứng hình.

“Giết... giết người”, Triệu Diễm Linh chỉ có một suy nghĩ chính là đám người này đều bị Trần Thanh giết hết rồi, cô ta không ngờ anh lại nhẫn tâm như thế, trước đây bản thân cô ta đắc tội với anh không ít lần, mong anh không tức lên mà giết người diệt khẩu.

Nghĩ đến đây thì Triệu Diễm Linh lại càng sợ hãi hơn, cùng lúc đó cũng cảm thấy vô cùng hối hận, sao mình lại tham dự vào cái trò này làm gì?

Trần Thanh rút châm ở huyệt câm của cô ta ra, anh muốn xem cô ta còn muốn nói gì nữa.

“Tiểu Yến à, em đừng để Trần Thanh giết chị, chị cũng không phải là cố ý đâu, đều là do Vương Diệu Phi muốn chị lừa em ra ngoài, sau đó...”, nói đến đây thì Triệu Diễm Linh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến, trong mắt hiện lên sự cầu xin.

“Chị... chị họ, chị làm em quá thất vọng rồi”, Nam Cung Yến đau khổ, cắn chặt răng nói.

Cô hiểu rất rõ, nếu như mình bị lừa ra ngoài thật thì chắc chắc đến lúc đó sẽ gặp phải Vương Diệu Phi, dù cô có chút thực lực nhưng nếu hắn ta giở trò gì thì cô cũng không thể nào chống cự được.

“Em vào trước đây, anh xử lý đi”, Nam Cung Yến vô cùng thất vọng, cô đi qua người Triệu Diễm Linh vào trong nhà.

Triệu Diễm Linh kêu lên mấy tiếng nhưng Nam Cung Yến rất đau lòng nên không hề để ý đến cô ta.

“Được rồi, đừng có kêu nữa, trước đây tôi đã cảnh cáo chị rồi, đừng có làm chuyện gì quá phận, nhưng chị không nghe. Bây giờ làm sai thì tất nhiên phải trả giá, kể cả chị có là chị họ của Nam Cung Yến thì cũng không tránh khỏi”, Trần Thanh nhìn cô ta rồi lạnh nhạt nói.

Sau khi nói xong, anh không đợi cô ta trả lời mà lập tức dùng cách giống với khi nãy xử lý những người kia, phong bế hết huyệt vị, không những vậy còn phong bế luôn cả miệng cô ta.

Xử lý xong Triệu Diễm Linh thì anh gọi cho Tăng Kim Lai một cuộc điện thoại, chuyện này tự anh xử lý thì có hơi phiền.

Đợi đến khi Tăng Kim Lai đến thì Triệu Diễm Linh đã bị dọa sợ gần chết rồi, vốn cô ta còn muốn dựa vào thân phận chị họ của Nam Cung Yến, nhưng căn bản là không ai để ý đến cô ta.

Đợi đến khi xử lý xong Triệu Diễm Linh thì Trần Thanh mới quay người đi vào trong nhà, nhìn thấy Nam Cung Yến đang tức giận ngồi trong phòng khách thì anh thở dài một cái, chuyện này chỉ có thể tự mình nghĩ thông thôi chứ người khác không thể nào giúp đỡ được.

Sau khi sắp xếp xong thì Trần Thanh lập tức rời khỏi nhà, anh không thích nợ người khác, càng không thích người khác nợ anh.

Nếu Vương Diệu Phi đã dám làm ra loại chuyện như vậy thì cũng nên chuẩn bị gánh chịu hậu quả.

Trần Thanh lái xe với tốc độ nhanh nhất, anh còn không thèm để ý đến đèn giao thông, chưa đến năm phút sau anh đã dừng xe trước một biệt thư vô cùng xa hoa.

Chương 357: Lấy điều đó coi như sự trừng phạt.

“Đúng là hưởng thụ thật đấy, cũng không sợ nuốt không trôi à!”, đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh quét qua một lượt, liền nhìn thấy Vương Diệu Phi đang chơi đùa với ba cô gái ở phòng khách biệt thự, chơi vui đến mức kêu đùa ầm ĩ.

Lúc này, thân hình của Trần Thanh lóe lên, giải quyết bảo vệ của khu biệt thự này, đồng thời phá hủy hệ thống camera giám sát ở đây, anh đến trước phòng khách

Trần Thanh đến phòng khách rồi cũng không vội vàng đến trừng trị Vương Diệu Phi, mà lặng lẽ đến trước một cái bàn, cầm một quả táo lên, vừa ngồi trên bàn, vừa gặm quả táo, mắt nhìn ngắm cuộc sống sinh hoạt sang chảnh của Vương Diệu Phi.

“Á...”

Một cô gái xinh đẹp mặc bikini quay đầu nhìn thấy Trần Thanh thì hét lên một tiếng, rõ ràng, cô ta không hề ngờ rằng sao đột nhiên lại xuất hiện một người lạ mặt ở trong căn biệt thự đẹp đẽ này thế này?

Nghe thấy cô ta hét lên, Vương Diệu Phi và hai cô gái xinh đẹp khác đột nhiên đồng loạt nhìn sang, hai cô gái kia nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện, cũng cực kỳ bối rối.

“Trần Thanh, tại sao anh lại ở đây?”, lần này Vương Diệu Phi thật sự sợ rồi, hắn ta không ngờ rằng Trần Thanh sẽ xuất hiện ở đây, theo suy nghĩ của hắn ta, tên Trần Thanh này chắc chắn đã bị người do mình thuê giết chết rồi.

“Tại sao tôi không thể ở đây? Ở đây là đầm rồng hang hổ sao?”, Trần Thanh híp mắt cười nhìn về phía Vương Diệu Phi nói.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu?”, Vương Diệu Phi nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Trần Thanh, trong lòng run lên, hướng về bên ngoài hét lên.

“Hét đi, xem có ai đến cứu anh không!”, Trần Thanh lạnh lùng cười, ném quả táo lên bàn, nhìn hắn ta, thờ ơ nói.

“Anh... rốt cuộc anh muốn làm gì?”, Vương Diệu Phi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh.

“Anh nói xem? Anh đã tốn nhiều tâm tư như vậy, không phải là vì muốn mời tôi đến sao, bây giờ tôi đã đến rồi, nói đi, anh muốn dạy dỗ tôi chuyện gì?”, Trần Thanh nhìn Vương Diệu Phi, vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Tôi... tôi không có ý muốn mời anh đến, tôi không biết gì cả!”, đến tận lúc này, Vương Diệu Phi vẫn còn muốn ngụy biện.

“Được, tôi tin anh, thế nhưng, tôi không vừa mắt anh cho lắm!”, Trần Thanh gật đầu, không muốn giải thích những thứ này với hắn ta, anh nói vô cùng ngang ngược.

“Trần Thanh, cho dù giữa chúng ta có hiểu lầm, anh cũng không thể như vậy được, ở đây là nhà của tôi, như thế này là xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Anh có tin, tôi sẽ cho anh ngồi tù mọt gông không?”, Vương Diệu Phi nghe thấy Trần Thanh nói vậy liền biết có mềm yếu cũng vô dụng, giọng điệu liền trở nên cứng rắn.

“Vậy thì anh có tin, bây giờ tôi có thể khiến anh vĩnh viễn không cương lên được nữa không?”, Trần Thanh nghiền ngẫm nhìn Vương Diệu Phi nói.

Trong lúc nói chuyện, Trần Thanh giơ tay ra cầm chai rượu, búng ngón tay cái, nắp chai bay ra ngoài ngay lập tức, khảm mạnh vào nóc biệt thự.

Vương Diệu Phi nghe Trần Thanh nói, vốn muốn chế giễu Trần Thanh một phen, nhưng nhìn thấy động tác tiếp theo của Trần Thanh, Vương Diệu Phi liền trợn tròn mắt.

Mẹ nó sao sức mạnh thế này phải mạnh đến cỡ nào chứ!

Mở bia bằng một tay đã khủng bố lắm rồi, nắp chai này lại còn khảm vào nóc biệt thự, sức mạnh của tên này thật sự quá kinh khủng.

Nói đi cũng phải nói lại, nóc biệt thự này rất kiên cố, không phải là những nóc biệt thự thông thường.

“Vậy... vậy anh muốn như thế nào? Tôi nói cho anh biết, thế lực nhà ngoại tôi không phải là người mà anh có thể động vào được đâu, tốt nhất anh đừng có làm chuyện gì quá đáng với tôi”, Vương Diệu Phi nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy, hắn ta sợ Trần Thanh sẽ làm chuyện gì đó, hắn ta sẽ không chịu được.

“Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn cảnh cáo anh một chút, sau đó dạy cho anh một bài học nhỏ, yên tâm, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, cũng sẽ không đau đớn”, Trần Thanh vừa nói, vừa đến trước mặt Vương Diệu Phi, giơ tay ra, đâm vào đan điền của hắn ta.

Sau khi làm xong những việc này, Trần Thanh lùi lại ngay lập tức, nói: “Sau này, không được phép đến quấy rầy Nam Cung Yến, cô ấy là vợ của tôi, nếu để tôi biết được, anh còn dám đến quấy rối cô ấy, tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là đau đớn!”

Vừa nói, Trần Thanh vừa vẫy tay, một bức tượng gỗ cứng vốn đặt ở bên cửa sổ xuất hiện trong tay anh ngay lập tức, sau đó, anh vỗ mạnh vào bức tượng, bức tượng đó vẫn hoàn hảo, không hề hư hại.

Làm xong mọi việc, Trần Thanh đặt bức tượng về chỗ cũ, rồi sau đó rời đi.

Sau khi Trần Thanh rời đi, Vương Diệu Phi ngồi bệt xuống đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Hừ, ăn nói ghê gớm như thế, không phải vẫn sợ nhà họ Vương và nhà ngoại tôi sao, ba người chết rồi hay sao? Mau đỡ tôi dậy”, Vương Diệu Phi hừ lạnh, có phần tự đắc nói.

“Vâng!”, ba cô gái vừa mới bị dọa sợ, còn tưởng kẻ thù của Vương Diệu Phi tìm đến nơi, nếu như giết Vương Diệu Phi thật rồi muốn giết người diệt khẩu thì sợ rằng ba người bọn họ cũng khó có thể sống được, không ngờ cuối cùng lại không hề xảy ra chuyện gì.

“Dìu tôi tới xem tượng gỗ của tôi nào!”, nghĩ đến động tác làm ra vẻ của Trần Thanh trước khi rời đi, Vương Diệu Phi cười lạnh một tiếng, cùng với sự hỗ trợ của ba cô gái, đến trước bức tượng gỗ.

“Giả vờ cái gì chứ, không phải bức tượng này vẫn bình thường sao, làm cả ngày cũng chỉ tốn công phí sức”, Vương Diệu Phi liếc nhìn bức tượng, nhận thấy không hề thay đổi chút nào, liền chế giễu.

Thế nhưng, Vương Diệu Phi đang cười không hề nhận ra, màu sắc của bức tượng này đang nhạt dần, sau đó, những phần khắc nổi trên bức tượng gỗ bắt đầu trượt xuống, giống như cát.

“Cậu Vương, mau nhìn đi!”, lúc này, cuối cùng cũng có một cô gái nhìn thấy sự thay đổi, kêu lên.

Nghe thấy vậy, Vương Diệu Phi nhìn vào bức tượng gỗ ngay lập tức.

Vương Diệu Phi nhìn thấy, bức tượng gỗ vốn không hề tổn hại chút nào, bắt đầu nhạt dần, sau đó, những phần khắc nổi bên ngoài bắt đầu bong ra, rơi vãi xuống đất.

“Chuyện này...”, nhìn thấy sự thay đổi của bức tượng, đám người Vương Diệu Phi trợn tròn mắt.

“Không... tượng gỗ của tôi!”, Vương Diệu Phi không dám tin, liền giơ tay ra, nắm lấy bức tượng gỗ.

Thế nhưng, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là mình chỉ nắm lấy không khí, bàn tay của mình xuyên thẳng qua bức tượng gỗ, hắn ta liền rút tay lại, cả bức tượng hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.

“Xì...”

Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác đầu tiên của Vương Diệu Phi không phải đau đớn, mà là sợ hãi, sau đó là kinh sợ.

Nếu như vừa rồi một chưởng này của Trần Thanh đập vào người mình...

Nghĩ đến đây, Vương Diệu Phi ngồi phịch xuống đất.

Còn ba cô gái kia cũng vô cùng sợ hãi, không dám ở lại đây nữa, nhanh chóng mặc quần áo, không đòi tiền Vương Diệu Phi, mà rời thẳng đi.

Sau khi Trần Thanh rời đi, anh đi thẳng về chỗ ở của mình, về đến nhà, hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đang đợi anh ở phòng khách.

“Trần Thanh, anh đi đâu thế? Có sao không?”, Nam Cung Yến thấy Trần Thanh trở về an toàn, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn anh từ trên xuống dưới, vẫn lo lắng hỏi.

“Anh không sao, em yên tâm đi, sau này Vương Diệu Phi sẽ không dám gây sự nữa đâu”, Trần Thanh lắc đầu, nhìn vẻ căng thẳng trong đôi mắt của Nam Cung Yến, trong lòng anh cực kỳ cảm động.

Chương 358: Này, chú!

“Chú, chẳng lẽ chú đã giết tên Vương Diệu Phi kia à?”, Tuyên Hoàng nghe Trần Thanh nói, trợn tròn hai mắt trong nháy mắt, tò mò hỏi.

Nghe Tuyên Hoàng nói vậy, trái tim vốn đã yên ổn của Nam Cung Yến lại trở nên lo lắng.

“Sao có thể được, hiện tại chúng ta đang ở trong một xã hội pháp chế, sao có thể tùy tiện giết người được? Tôi chỉ đi cảnh cáo hắn ta một chút thôi, bảo hắn ta sau này không được đến trêu chọc tôi nữa mà thôi”, Trần Thanh nghe được lời nói của Tuyên Hoàng, xoa đầu cô bé, giọng điệu không hòa nhã chút nào nói.

“Tôi đã nói rồi, đừng xoa đầu tôi nữa, tôi sẽ ngốc đó!”, Tuyên Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở hổn hển nói.

“Được rồi, tôi đi ngủ đây, mệt mỏi cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút”, Tuyên Hoàng đứng dậy, vươn eo, quay người trở về phòng của Trần Thanh, đóng cửa.

“Tôi không quen ngủ cùng người khác, nên tôi sẽ dùng phòng của chú nhé!”, Trần Thanh và Nam Cung Yến sững sờ, Tuyên Hoàng chỉ để lại một câu nói rồi trở về phòng.

“Bà xã, thật sự xin lỗi em, vừa đến thành phố Long Hải, đã khiến em phải chịu nhiều tổn thương như vậy, là do anh không thể bảo vệ em”, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến, Trần Thanh đột nhiên hơi áy náy nói.

“Không thể trách anh được, anh đã làm rất tốt rồi, nếu như không phải anh, e rằng em sẽ gặp nhiều khó khăn hơn”, Nam Cung Yến lại cực kỳ mạnh dạn vươn tay ra, nắm lấy tay của Trần Thanh, nhẹ nhàng an ủi.

“Cảm ơn bà xã!”, Trần Thanh cảm động kéo Nam Cung Yến, ôm cô vào lòng.

“Hừ, anh chỉ muốn dê người ta thôi”, Nam Cung Yến bị Trần Thanh kéo vào lòng, trong lòng lại dâng lên cảm giác an toàn vô hạn, nhưng vì tính cách nhút nhát của mình, cô lại không thể làm được, liền đẩy Trần Thanh ra.

“Bà xã, bà chị họ của em thì em định làm thế nào?”, Trần Thanh nghĩ đến Triệu Diễm Linh, nói thật, mọi chuyện đều do người phụ nữ này gây ra, nếu như không có cô ta, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế nên, đối với Triệu Diễm Linh, Trần Thanh không hề có chút thiện cảm nào.

“Trần Thanh, mặc dù chuyện chị ấy làm rất quá đáng, thế nhưng, cuối cùng chị ấy vẫn không làm em bị thương, ngược lại bây giờ, chị ấy đã rút ra một bài học rồi, em tin sau này chị ấy sẽ làm người tốt”, Nam Cung Yến chần chừ nói.

“Huống chi là, tốt xấu gì chị ấy cũng là chị họ của em, em thật sự không thể làm gì chị ấy được, nếu không thì, em thấy rất có lỗi với người mẹ đã mất của mình”, Nam Cung Yến nói đến đây, có chút đau lòng.

“Được rồi, bà xã, tùy em, đợi sau khi mọi chuyện ở thành phố Long Hải kết thúc, anh sẽ bảo người đưa chị ta về, trong khoảng thời gian này, để chị ta suy nghĩ về những gì mình đã làm, cũng coi như cho chị ta một bài học”, Trần Thanh gật đầu, không hề ngạc nhiên với quyết định của Nam Cung Yến.

Nam Cung Yến nhìn có vẻ là một tổng giám đốc lạnh lùng, nhưng ai càng hiểu cô thì càng biết rằng, thật ra cô là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp.

“Bà xã, phòng của anh bị nhóc Tuyên Hoàng kia chiếm mất rồi, đêm nay anh không có chỗ ngủ, em xem...”, nói đến đây, Trần Thanh ra vẻ đáng thương nhìn Nam Cung Yến.

“Hừ, đúng là lợi cho anh, cùng em về phòng đi”, nghe được Trần Thanh nói vậy, sao Nam Cung Yến không biết tên này đang có ý gì, liền liếc anh một cái không hòa nhã chút nào.

“Nhưng mà, anh chỉ được nằm ngủ dưới đất thôi”, Nam Cung Yến liền bổ sung thêm một câu ngay sau đó, nói xong, cô quay người đi vào phòng.

“Hì hì, anh biết rồi!”, Thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh liền vui vẻ, tung tăng đi theo cô vào phòng.

Một đêm không xảy ra chuyện gì, hai người Trần Thanh và Nam Cung Yến không hề ngủ, mà ngồi xếp bằng tu luyện cả một đêm.

Cả một đêm này, có thể nói Trần Thanh tu luyện rất thoải mái, đêm nay không bằng đêm tu luyện đầu tiên tuần trước cùng Nam Cung Yến, hơn nữa, anh cảm thấy, sức mạnh của Nam Cung Yến trở nên mạnh hơn, tốc độ tu luyện của anh cũng tăng lên.

“Chú, chú nấu cơm à, sáng nay ăn gì vậy?”, Tuyên Hoàng vẫn còn ngái ngủ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Thanh đang bận rộn ở trong phòng bếp, cô nhóc liền sáng mắt, chạy đến, tỏ vẻ thèm thuồng.

“Húp cháo ăn bánh bao!”, nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cô bé, Trần Thanh không vui lòng trả lời.

“Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần chú không cảm thấy bà xã của mình đáng thương là được rồi”, Tuyên Hoàng gật gù đắc ý nói, sau đó, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt không sao.

“Mau đi rửa mặt đi!”, Trần Thanh vừa nghe thấy lời cô bé nói, liền bất lực, anh thế mà lại bị một cô nhóc nắm thóp rồi.

Thế nhưng, cô nhóc này nói đúng, mình có thể khiến người khác tủi thân, cũng không thể khiến bà xã của mình cảm thấy ấm ức được.

Không lâu sau, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến rửa mặt xong, nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn, liền mở to mắt.

“Vãi chưởng, chú, chú ác thật đó, chú thật sự chỉ nấu cháo, hấp bánh bao thôi sao!”, Nhìn trên bàn chỉ có cháo và bánh bao, Tuyên Hoàng liền hét lên, tỏ ra cực kỳ bất mãn.

“Có cái ăn là được rồi, còn muốn kén cá chọn canh, tôi hấp chín cái bánh bao, cô ăn hai cái, tôi ăn ba cái, phần còn lại thì của bà xã tôi”, Trần Thanh liếc Tuyên Hoàng một cái, sau đó chia phần.

“Hừ, chú đừng nói là hai cái, một cái tôi cũng không muốn ăn, còn không cả có cải bẹ, sao có thể ăn được”, Tuyên Hoàng nhìn những chiếc bánh bao trắng nõn, Tuyên Hoàng lại không có chút khẩu vị nào.

“Bà xã, nào, em ăn đi!”, Trần Thanh đẩy bánh bao cho Nam Cung Yến, sau đó anh cũng cầm một cái bánh bao, cắn một miếng.

“Chị Cung Yến, không được rồi, để em mời chị ăn sáng nha, món cháo trắng với bánh bao này có gì ngon chứ?”, Tuyên Hoàng liền quay đầu nhìn Nam Cung Yến, thúc giục.

“Chị ăn thế này cũng được, chút nữa chị còn phải đi xử lý vài chuyện”, Nam Cung Yến lại buồn cười lắc đầu, cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng.

“Hửm? Mùi gì thế? Thơm quá!”, Tuyên Hoàng vốn dĩ không muốn ăn, nhưng rất nhanh chóng, cô bé ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Đây là mùi thơm mà cô bé chưa từng ngửi thấy trước đây, nó đã khơi dậy cảm giác thèm ăn trong mình.

Còn Nam Cung Yến không ngờ rằng một cái bánh bao có thể làm đến mức này, nhưng khi cắn miếng đầu tiên, cô đã bị chinh phục

Bên ngoài bánh bao hơi nguội, nhưng bên trong lại rất nóng, sau khi cắn, một luồng hơi nóng mang theo mùi hương lúa mì truyền vào miệng cô.

Bánh bao mang theo mùi hương của thức ăn, khiến cô không nhịn được nhai kỹ.

Hương vị rất dễ ngửi, vừa cắn, có cảm giác như đang cắn một miếng bánh gato mềm, không bị rỗng, ngược lại còn có cảm giác đàn hồi dai dai, khiến người ta không nhịn được muốn nhai thật kỹ.

Nam Cung Yến không quan tâm đến những chuyện khác, nhanh chóng bảo vệ đĩa của mình, bắt đầu thưởng thức nó một cách ngon miệng.

Chương 359: Hung ác tàn bạo

Tuyên Hoàng thấy bọn họ đều không thèm quan tâm đến mình, nhưng mùi thơm nức mũi đó làm cho bụng của một kẻ háu ăn như cô ta sôi ùng ục không ngừng.

Ngay lập tức, Tuyên Hoàng cầm vội một chiếc Triệu Lệ Lệ lên và ăn ngấu nghiến.

Sau khi ăn xong thì cô ta chợt ngớ người ra.

“Bánh bao của tôi đâu? Ai trong các người ăn bánh bao của tôi rồi?”, khi Tuyên Hoàng ngấu nghiến hai chiếc bánh bao xong, vươn tay định lấy thêm thì phát hiện trên đĩa đã không còn, cô ta tức giận hỏi.

“Hả? Không phải cô không ăn sao? Sao vậy? Vẫn chưa no sao? Thực xin lỗi, phần của mọi người đều chia xong rồi, không còn nữa”, Trần Thanh nhìn Tuyên Hoàng với vẻ mặt tò mò hỏi.

“Làm sao tôi biết bánh bao chú làm ngon đến vậy, không được, dựa vào đâu hai người đều được phần nhiều, mà tôi chỉ có hai chiếc thôi chứ?”, Tuyên Hoàng tức giận nhìn Trần Thanh, lập tức đưa tay ra giành lấy bánh bao trên đĩa của anh.

Tuy nhiên, trước sự phòng thủ của Trần Thanh, làm sao Tuyên Hoàng giành được, chỉ có thể chụp vào không khí.

“Chị Tiểu Yến, chị nhìn này, chú ấy đang bắt nạt người ta, không được, chị phải đòi công bằng cho em”, Tuyên Hoàng nhìn thấy bộ dạng này của Trần Thanh thì giận dỗi, lập tức quay lại nhìn Nam Cung Yến làm nũng.

“Thực sự không công bằng, anh chia cho em ấy một chiếc đi”, Nam Cung Yến gật đầu, sau đó vươn đũa ra gắp một chiếc bánh bao từ đĩa của Trần Thanh đặt lên đĩa của Tuyên Hoàng.

“Cám ơn chị Tiểu Yến”, Tuyên Hoàng thấy vậy thì vui như mở cờ trong bụng lập tức nhìn Trần Thanh với ánh mắt khiêu khích.

“Chị ơi, người ta còn đang ở độ tuổi phát triển, nếu như để quá đói chắc chắn sẽ không tốt đâu, dinh dưỡng không đủ à”, Tuyên Hoàng cầm lấy chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến xong thì nhìn sang đĩa của Nam Cung Yến, tỏ vẻ đáng thương nói.

Trước giờ Nam Cung Yến ăn cơm rất từ tốn, hơn nữa cô lại có nhiều bánh bao nhất, vẫn còn tận hai chiếc.

“Đúng là một con mèo nhỏ háu ăn mà”, cô nhìn thấy bộ dạng của Tuyên Hoàng thì cảm thấy bất lực nói.

Sau đó gắp chiếc bánh bao trên đĩa của mình cho Tuyên Hoàng, rồi vội vàng ăn chiếc bánh bao cuối cùng của mình.

“Cảm ơn chị Tiểu Yến, chị thật tốt bụng, không giống như một vài người, hứ”, Tuyên Hoàng mặt mày hớn hở, lập tức gắp chiếc bánh bao lên ăn từng miếng nhỏ, đến miếng cuối cùng cô ta thật sự có chút không nỡ ăn.

Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, Trần Thanh cạn lời.

Khi không người trổ tài nấu nướng là mình đây lại trở thành người xấu xa nhất rồi.

Nam Cung Yến bật cười, cô nhóc này thật lém lỉnh và đáng yêu.

Sau khi ăn xong, Trần Thanh muốn đưa Nam Cung Yến đến chi nhánh công ty bọn họ ở đây, còn Tuyên Hoàng thì chỉ muốn ở lại biệt thự, lười phải đi đến công ty gì đó.

Anh và cô lái xe về phía công ty, khi bọn họ sắp tới công ty thì điện thoại của Nam Cung Yến bất ngờ đổ chuông.

“Lão Lý, có chuyện gì sao? Cháu sắp tới công ty rồi”, Nam Cung Yến nghe điện thoại liền hỏi.

“Được rồi, chú hãy ổn định bọn họ trước, cháu sắp đến rồi”, sau khi nghe xong cuộc điện thoại thì sắc mặt của Nam Cung Yến trở nên không mấy vui vẻ.

“Em đừng lo, không có chuyện gì không giải quyết được cả”, nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Trần Thanh vội an ủi nói.

“Ừm”, tuy nói như vậy, nhưng có mấy ai gặp phải rắc rối mà không lo lắng chứ?

Trần Thanh không nói gì thêm, liền tăng tốc độ, rất nhanh sau đó xe đã đến lầu dưới của công ty.

Đây là một tòa cao ốc văn phòng rất lớn, công ty Khuynh Thành Quốc Tế đã thuê nguyên một tầng, phải biết là giá thuê của khu trung tâm thương mại tấc đấc là tấc vàng này không hề rẻ, có thể coi là giàu có hào sảng rồi.

Trần Thanh đi theo Nam Cung Yến đến tầng đặt trụ sở của công ty họ. Toàn bộ công ty Khuynh Thành Quốc Tế đã được sắp xếp ổn thỏa, công tác chuẩn bị đã xong, việc tuyển dụng nhân sự cũng đã kết thúc. Nhìn tổng thể chi nhánh công ty chẳng khác gì một công ty lớn đã thành lập lâu năm, trạng thái tinh thần rất sôi sục.

Chỉ là lúc này, ở trung tâm công ty có một vài người đàn ông ăn mặc bảnh bao, dáng vẻ hung hăng hống hách tự cho là mình đứng đầu thiên hạ. Đứng trước mặt những người này là một người đàn ông trung niên đeo kính, trên trán ướt đẫm mồ hôi đang đứng phục vụ ở đó.

“Tôi nói, công ty của mấy người có chịu chuyển đi hay là không? Tôi đã nói rồi, tôi có việc cần dùng đến chỗ này nên không cho thuê nữa, mau cút khỏi đây cho tôi!”, tên cầm đầu với thân hình gầy gò cực kỳ ngông nghênh chỉ tay vào mặt người đàn ông trung niên chửi rủa.

“Giám đốc Chu, công ty này chúng tôi vừa mới thuê. Sao có thể nói lấy là lấy lại được? Hơn nữa, chúng tôi có hợp đồng, nếu ông làm vậy chính là vi phạm hợp đồng rồi, ông sẽ phải phải bồi thường thiệt hại như đã thỏa thuận trước đó”.

Người đàn ông trung niên rõ ràng là bị tên giám đốc Chu này ép đến máu dồn hết lên não, ông ấy hừ một cái rồi ra sức chống đối lại.

“Ây da, còn dám đem luật pháp ra hù doạ tôi nữa kìa? Tôi nói cho ông biết, cái văn phòng này mấy người có muốn hay không cũng phải dọn đi cho tôi, bằng không, tôi sẽ cho người qua đây làm loạn mỗi ngày. Tôi muốn xem thử, công ty mấy người có thể hoạt động được hay không”, Chu Chí Võ giở thói côn đồ nói.

“Ông...”, nghe Chu Chí Võ nói vậy, Lý Kiến Nghĩa giận run cả người, nhưng ông ấy không cách nào đối phó được với đám côn đồ hung ác tàn bạo này.

“Chú Lý, chú không sao chứ?”, đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp xông vào, có chút thở dốc hỏi.

“Chủ tịch, tôi thực sự xin lỗi, tôi đã không giải quyết ổn thỏa vấn đề này”, Lý Kiến Nghĩa nhìn thấy cô đi đến thì rướm nước mắt nói.

“Không phải lỗi của chú, để cháu lo”, Nam Cung Yến đương nhiên biết rằng chuyện này không hề liên quan gì đến ông ấy, thoạt nhìn thì biết có người không muốn chi nhánh công ty mình được mở một cách suôn sẻ.

“Vâng”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Lý Kiến Nghĩa gật đầu rồi đứng sang một bên.

Chu Chí Võ vốn dĩ đang rất bực bội, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Yến thì đôi mắt ông ta liền sáng lên.

Ông ta thề rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào xinh đẹp đến như vậy, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, ông ta nghĩ mình nhất định phải có được cô, bằng không, cuộc sống của ông ta sẽ trở nên vô nghĩa.

“Là giám đốc Chu phải không, nếu hợp đồng đã được ký kết, vậy chúng ta cứ dựa theo các điều khoản trên hợp đồng mà làm việc. Hợp đồng đã viết rõ là thuê ba năm, nếu ông nhất quyết hủy bỏ hợp đồng, vậy tốt thôi, ông hãy thanh toán hết các khoản vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ chuyển đi ngay lập tức”.

Nam Cung Yến nói một hơi, bày tỏ hết những điều mình muốn, hoàn toàn không cho Chu Chí Võ có cơ hội xen vào.

“Người đẹp, nếu cô muốn tiếp tục thuê ở đây, không phải là không thể. Chỉ cần cô đi ăn với tôi một bữa cơm, uống một chút rượu, chuyện này sẽ được giải quyết thôi”, Chu Chí Võ nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt thèm thuồng.

Nghe những lời này của ông ta, ánh mắt cô lộ rõ sự phẫn nộ.

Lúc này, những nhân viên xung quanh cũng cảm thấy vô cùng uất nghẹn, dù sao thì Nam Cung Yến cũng là sếp của công ty họ, nay lại để sếp của mình đi tiếp rượu, ăn cơm cùng người ta, điều đó quả thật là một sự sỉ nhục.

“Muốn cùng ăn cơm uống rượu với vợ tôi sao, ông là cái thá gì?”, lúc này, Trần Thanh đột nhiên bước tới, không kìm được tung một cước vào bụng của Chu Chí Võ khiến ông ta văng ra ngoài.

Chương 360: Giá cả rất hợp lý

Việc này lập tức khiến toàn bộ người trong công ty đều sửng sốt, ai nấy cũng nhìn về phía người đã ra tay với vẻ mặt sùng bái.

Dù gì tên Chu Chí Võ này đã làm ầm ĩ ở công ty họ cả buổi rồi, điều này thật khiến người khác chán ghét.

“Ai? Thằng oắt con nào đá tôi đấy? Mau ra đây, xem tao có đập chết mày không”, Chu Chí Võ nhếch nhác đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn sang Trần Thanh.

“Là ông nội của ông đây, sao nào? Còn muốn được ăn đòn nữa à?”, Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, lập tức bước tới trước, lạnh lùng nhìn Chu Chí Võ.

“Mày… Mày là ai? Lại cả gan đánh tao, có tin tao tìm người chém chết mày không?”, Chu Chí Võ bị khí chất lạnh lùng của Trần Thanh doạ một phen, loạng choạng suýt chút nữa ngã xuống đất.

“Tôi là ông nội của ông đây, sao vậy? Cháu ngoan, không nhận ra ông à?”, Trần Thanh nhìn Chu Chí Võ với vẻ mặt giễu cợt.

Đám nhân viên xung quanh nghe anh nói vậy thì đột nhiên cười phá lên. Anh chàng đẹp trai này thực sự rất hài hước, lại dám nói với Chu Chí Võ như vậy, gan đúng là không nhỏ.

“Mày muốn chết à”, Chu Chí Võ nghe Trần Thanh nói vậy, cả mặt đỏ phừng lên, nhưng nghĩ tới vũ lực của anh, ông ta không dám tiến lên.

“Nói đi, chuyện này ông muốn như thế nào?”, Trần Thanh bước tới trước mặt của Chu Chí Võ, từ trên cao nhìn xuống, đồng thời hơi thở của anh dần dần phả ra, đè nén lên người Chu Chí Võ.

“Tao… Tao chính là không muốn cho mấy người thuê đó. Văn phòng này là của tao, tao muốn cho ai thuê thì cho. Mày có thể làm gì được chứ? Đừng quên, bây giờ là xã hội pháp trị, tao không tin mày có thể làm gì tao?”, Chu Chí Võ bị Trần Thanh áp chế, vốn muốn khuất phục. Nhưng nghĩ tới lợi ích sau khi hoàn thành chuyện này, ông ta lại trở nên cứng rắn hơn.

“Rất tốt, điều tôi muốn chính là câu nói này của ông. Như vậy đi, ông ra giá đi, bao nhiêu tiền tôi mua lại”, Trần Thanh gật đầu, vô cùng khí phách nói.

“Cái gì?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Chu Chí Võ há hốc mồm, nhìn vào anh với vẻ mặt không dám tin.

Phải biết là bây giờ rất ít người thành lập công ty mà mua cao ốc văn phòng, chỉ có một số công ty lớn mới xây dựng tòa văn phòng cho riêng mình.

Mặc dù ông ta biết, công ty Khuynh Thành Quốc Tế cũng không hề nhỏ, nhưng cũng chỉ đối với thành phố Nam Hải, nếu ở một thành phố thương mại như Long Hải vốn cũng chẳng là gì cả.

Huống hồ, Khuynh Thành Quốc Tế ở thành phố Long Hải chỉ là thành lập một chi nhánh công ty thì sao có thể đầu tư nhiều tiền được?

“Được thôi. Toà nhà này từ tầng 1 tới tầng 3 đều là của tao, nếu mày muốn mua thì hãy mua hết đi. Tao không bán riêng. Hơn nữa, tao không muốn chuyển khoản từng đợt mà chỉ muốn tiền mặt trong một lần”, Chu Chí Võ đảo mắt, liền nói.

Giá của một tầng vốn đã làm các công ty quy mô tầm trung phải chùn bước rồi, nay ba tầng cộng lại thì cho dù là một số công ty lớn cũng không thể nói mua là mua được.

“Ông đúng là nhiều lời, nói giá đi, bớt nói nhảm lại”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn sang Chu Chí Võ rồi nói.

Các nhân viên xung quanh, bao gồm Nam Cung Yến đều nhìn Trần Thanh với vẻ mặt kinh ngạc. Lời anh nói cũng hào phóng quá rồi, trực tiếp mua luôn, cho dù không phải người trong ngành bất động sản nhưng họ cũng biết giá của cả ba tầng văn phòng này không hề rẻ.

Mọi người bèn nhìn sang Chu Chí Võ. Họ muốn xem thử Chu Chí Võ sẽ ra giá thế nào?

Chu Chí Võ thấy Trần Thanh không giống nói đùa. Điều này khiến sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc hơn, cảm giác giống như mình đắc tội phải người không nên đắc tội vậy.

Nhưng chuyện đã đi đến nước này rồi, ông ta cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng được.

Trong lòng tính toán một hồi, sau đó ông ta nghiêm nghị nói: “Được thôi, muốn mua ba tầng nhà văn phòng này của tao, hoàn toàn không thành vấn đề. Ba tầng này của tao, mỗi tầng hơn 1.000 mét vuông, tao tính mày 1.000 mét vuông thôi vậy. Ba tầng là 3.000 mét vuông, tao tính cho mày 200 ngàn tệ trên 1 mét vuông, vậy 3.000 mét vuông là 600 triệu tệ, giá cả rất hợp lý đúng không?”

Nghe Chu Chí Võ nói vậy, mọi người đều há hốc mồm.

Tòa nhà văn phòng như thế này lại có giá 200 ngàn tệ trên một mét vuông, sao không đi cướp luôn đi?

“Trần Thanh, chúng ta không thuê nữa. Chúng ta đổi chỗ khác, anh đừng manh động”, Nam Cung Yến là người phản ứng đầu tiên, cô sợ anh sẽ bốc đồng mà mua mất.

“Đừng nôn nóng, anh có chủ ý của mình mà”, Trần Thanh mỉm cười, siết chặt lấy bàn tay mềm mại xen lẫn một chút lạnh lẽo của cô rồi nói.

Nghe Trần Thanh nói vậy, cô vẫn còn chút lo lắng nhưng cũng biết anh chắc có cân nhắc của riêng mình nên cô cũng không nói nữa.

“Giá này ông đưa ra cao rồi, nói giá thật đi”, Trần Thanh mỉm cười rồi ép giá.

“Được rồi. Chỉ cần mày bỏ ra 500 triệu tệ, tao sẽ bán cho mày. 500 triệu tệ, không thiếu một đồng”, Chu Chí Võ đương nhiên biết giá mình nói quá cao, nhưng ông ta vốn không có ý định bán, chỉ muốn gây khó dễ cho tên nhãi kiêu ngạo này mà thôi.

Cho dù mình đã giảm 100 triệu tệ, tên nhóc này chắc chắn cũng không thể mua được. Dù gì cái giá này có thể nói là vượt một nửa giá thị trường.

“Xem ra ông vẫn còn thông minh. Ông xác định đây đã là giá cuối cùng? Không giảm được nữa sao? Tôi chỉ cho ông một cơ hội này thôi”, Trần Thanh nói với dáng vẻ vô cùng điềm đạm, như thể anh mới là người bán vậy.

“Ha ha … Mày đúng là tự cao mà, chính là giá này. Mày có mua hay không? Nếu không thì hôm nay bọn mày cút hết đi cho tao”, Chu Chí Võ cười phá lên, lười phải để ý tới tên ngông cuồng này.

Giống như việc giảm giá xuống là chuyện tốt đối với ông ta vậy.

“Được, in một bản sao hợp đồng chuyển nhượng, tôi mua tòa văn phòng này”, Trần Thanh gật đầu, lập tức nói thẳng với Chu Chí Võ.

“Cái gì?”

Nghe Trần Thanh nói vậy, không chỉ Chu Chí Võ đơ ra, mà các nhân viên trong công ty cũng đều sững sốt.

Đây không phải là 100, 200 mà là 500 triệu tệ đấy, mức giá này cũng đủ để xây một tòa nhà văn phòng cho riêng mình rồi.

“Trần Thanh, anh điên rồi sao? Cái này là 500 triệu tệ đó, không phải con số nhỏ”, Nam Cung Yến chợt lo lắng. Cô vốn còn tưởng anh chỉ mặc cả giá với Chu Chí Võ.

Nếu thật sự mặc cả được giá cả theo ý của cô thì không phải là không mua được.

Nhưng cái giá này thật là quá lãng phí tiền.

“Vợ, không sao đâu. Em yên tâm, anh không phải người dễ dàng chịu thiệt như vậy”, Trần Thanh nhẹ nhàng nói bên tai cô.

Nghe anh nói vậy, cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không hồ đồ hay bốc đồng thì được rồi.

“Mày chắc là muốn chứ? Trị giá 500 triệu tệ lận đó!”, Chu Chí Võ hít một hơi thật sâu, hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.

“Sao vậy? Cái giá này ông còn không vừa ý sao? Vậy thì thôi đi, số tiền này tôi dành đi làm chuyện khác vậy”, Trần Thanh nhướng mày, sau đó nhàn nhạt nói.

Chương 361: Tiêu tiền như nước

“Đừng, bán chứ, sao lại không bán, cậu đợi một chút, tôi cho người đi in hợp đồng”, Chu Chí Võ lập tức gọi điện thoại.

Trần Thanh cũng không rảnh rỗi, Nam Cung Yến dẫn anh vào phòng làm việc của cô.

“Đợi anh gọi một cuộc điện thoại”, Trần Thanh nói rồi gọi cho Tăng Kim Lai một cuộc điện thoại.

“Anh Trần, anh tìm tôi sao?”, nhận được điện thoại của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động.

“Giúp tôi điều tra một người tên là Chu Chí Võ”, Trần Thanh lập tức nói ra mục đích của mình.

“Anh Trần, anh đợi một chút, tôi đi điều tra ngay đây”, Tăng Kim Lai nghe thấy Trần Thanh nhờ mình làm việc thì vô cùng hưng phấn.

Không đến một phút, anh ta đã gửi một vài tư liệu của Chu Chí Võ qua.

“Anh Trần, không phải tên họ Chu này đắc tội anh đấy chứ? Anh chỉ cần nói một câu, không đến nửa tiếng tôi sẽ khiến cho ông ta phải phá sản”, Tăng Kim Lai là một người thông minh, chỉ cần qua lời nói của Trần Thanh thì anh ta lập tức nhận ra đây là một cơ hội tốt để lập công.

“Được, chuyện hôm qua xử lý xong rồi chứ? Nếu xong rồi thì chiều nay đến nhà tôi một chuyến, tôi muốn cho anh chút đồ”, Trần Thanh nghĩ đến hôm qua anh ta đã giúp mình hai việc lại thêm lần này nữa là ba, nếu không cho anh ta chút lợi ích nào thì sợ anh ta sẽ không giúp đỡ anh nữa.

“Chuyện tối qua tôi đã xử lý xong theo những gì mà anh dặn dò rồi, nhà họ Thương bây giờ chỉ là quá khứ, còn tài sản của nhà họ thì tôi còn đang tính toán, đợi đến khi tính xong rồi thì tôi sẽ chuyển qua cho anh”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì anh ta kích động phát điên.

Hôm qua Trần Thanh bảo anh ta đến nhà một lần là để giúp đỡ xử lý vụ Triệu Diễm Linh và đám côn đồ kia, anh ta không thu hoạch được gì, cuối cùng hôm nay cũng được bồi thường rồi.

“Được, anh đợi điện thoại của tôi”, Trần Thanh cúp máy rồi nhìn về phía Nam Cung Yến.

“Anh có nhiều tiền như thế không? Nếu không thì em vẫn còn một chút, không phải của công ty mà là của em”, Nam Cung Yến thấy Trần Thanh gọi điện điều tra tư liệu về Chu Chí Võ thì nghĩ là anh muốn dùng bạo lực, nên vội nói.

“Anh có tiền mà, yên tâm đi, chỉ có 500 triệu mà thôi. Dù gì tiền của anh không lấy dễ như thế đâu”, Trần Thanh bật cười, Nam Cung Yến càng ngày càng ra dáng vợ hiền rồi, chuyện gì cũng lo lắng cho anh.

“500 triệu mà “chỉ có” cái gì, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền cơ chứ?”, Nam Cung Yến nghe thấy giọng điệu của Trần Thanh thì tò mò hỏi.

Hỏi xong thì cô thấy hơi hối hận.

Nghe được câu hỏi của cô thì Trần Thanh nhíu mày, vì từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ đến câu hỏi này, cũng chưa từng tính xem mình rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Nhưng mà, có một điều anh hiểu rất rõ, chính là anh có rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền.

Thấy anh nhíu mày không nói thì Nam Cung Yến vội nói: “Em chỉ hỏi thế thôi, không có ý gì khác”.

“Không phải, anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền, trong thẻ này chắc có tầm vài tỷ, trước đây là thế còn bây giờ thì không chắc nữa”, nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Nam Cung Yến thì Trần Thanh giải thích.

Anh không muốn anh và cô chỉ vì vấn đề này mà có khúc mắc gì cả, thêm nữa, chuyện về tiền nong này trước giờ anh đều không để tâm đến.

Nhiều nữa thì trong thẻ ngân hàng của anh cũng chỉ là một chuỗi các con số mà thôi.

“Cái gì? Anh có nhiều tiền thế sao?”, nghe được lời của Trần Thanh thì Nam Cung Yến vô cùng ngạc nhiên.

Phải biết là giá trị thị trường của tập đoàn Khuynh Thành Quốc Tế bọn họ cũng chỉ có khoảng 20 tỷ mà thôi.

Đây cũng chỉ là giá trị thị trường, nếu thực sự số tiền lưu động của công ty có khoảng mười mấy tỷ thì cũng đã là chuyện đáng kinh ngạc rồi.

Vì dù gì chuyện điều hành một công ty không đơn giản chỉ là có tiền.

Lý do tại sao một số công ty phá sản chính là vì chuỗi vốn bị đứt đoạn, họ không có đủ nguồn vốn lưu động.

“Nếu tính thêm cả hồ Lộc Minh mà anh mua nữa thì tiền của anh cũng phải hơn giá trị công ty chúng ta”, Nam Cung Yến nói với vẻ khó tin.

“Chỉ là chút tiền nhỏ mà thôi, nếu em cần thì lấy lúc nào cũng được, chúng ta là vợ chồng, tiền của anh chính là tiền của em”, Trần Thanh không để ý mà lại lôi mối quan hệ của hai người ra nói.

“Được thôi, nếu công ty cần thì em sẽ không khách sáo với anh đâu đại gia ạ”, Nam Cung Yến vẫn rất kinh ngạc.

Vì dù gì Trần Thanh ban đầu cũng chỉ là một người bảo vệ quèn của công ty cô mà thôi, nháy mắt đã có nhiều tiền như thế rồi.

Đây chính là chồng của cô, vốn trước đây cô còn nghĩ kết hôn với anh là cô bị thiệt.

Nhưng bây giờ càng tiếp xúc thì cô mới phát hiện ra, Trần Thanh là một người đàn ông vô cùng bí ẩn.

Khi cô nghĩ cô hiểu anh thì rất nhanh sau đó anh sẽ khiến cho cô phải mở rộng tầm mắt.

“Không thành vấn đề”, Trần Thanh cười, anh biết Nam Cung Yến cũng chỉ là nói thế mà thôi.

Nhưng anh lại nghĩ, công ty của cô chắc chắn không thể nào đi vào bước đường cùng như thế được.

“Chủ tịch, anh Trần, Chu Chí Võ đã dẫn theo luật sư đến rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì tiếng của Lý Kiến Nghĩa từ ngoài vọng vào.

“Được”, Trần Thanh đáp một tiếng rồi nói: “Tốc độ nhanh đấy”.

“Haiz... nếu bắt được một người tiêu tiền như nước thế thì em nghĩ tốc độ của em còn nhanh hơn”, nghe thấy lời của Trần Thanh thì Nam Cung Yến bật cười nói.

Vốn cô còn có chút lo lắng cho anh, nhưng đến khi biết được anh có nhiều tiền thế thì cô biết, anh chắc chắc không phải một tên ngốc, việc kinh doanh thua lỗ chắc chắn sẽ không làm mà anh sẽ còn có đường lui khác.

“Được rồi, xem ra trong lòng em anh chính là một người tiêu tiền như nước”, nghe được lời nói của Nam Cung Yến thì Trần Thanh cười khổ.

“Được rồi, đi xem thử xem, đừng để người ta đợi lâu”, Trần Thanh duỗi tay ra nắm lấy tay Nam Cung Yến rồi đi ra ngoài.

Mặt cô lập tức đỏ cả lên, nhưng cô cũng không phản đối mà cứ để anh nắm tay như vậy ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi thấy Trần Thanh nắm tay Nam Cung Yến ra khỏi phòng làm việc thì Lý Kiến Nghĩa trợn tròn mắt lên, ông ấy chưa từng nghe nói tổng giám đốc lạnh lùng này có người yêu.

Bây giờ lại còn nắm tay trước mặt nhiều người như thế này thì chính là công khai tình cảm còn gì.

Dù gì Nam Cung Yến cũng là người tình trong mộng của vô số đàn ông trong thành phố Nam Hải, bây giờ đột nhiên công khai tình cảm thì chắc chắn khiến cho đám người yêu thầm cô phải đau lòng.

Trần Thanh tất nhiên là nhìn thấy sắc mặt kì lạ kia của Lý Kiến Nghĩa, chỉ là anh không để tâm đến.

Chu Chí Võ thấy Trần Thanh đi ra thì sáng mắt lên, lập tức lao về phía anh.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng, chỉ cần cậu chuyển tiền qua, tôi ký tên vào thì lập tức có hiệu lực, cậu muốn đi làm thủ tục lúc nào cũng được”, Chu Chí Võ đưa hai bản hợp đồng đã ký tên cho Trần Thanh, có thể thấy được ông ta đã nóng lòng như thế nào rồi.

Chương 362: Mua về tay

“Được thôi, mong là ông sẽ không hối hận”, Trần Thanh liếc Chu Chí Võ một cái rồi cầm lấy hợp đồng.

“Đưa cho luật sư của công ty xem đi”, Trần Thanh chuyển hợp đồng qua cho Lý Kiến Nghĩa.

Lý Kiến Nghĩa ở bên cạnh vội cầm lấy rồi chuyển cho luật sư đã đứng bên cạnh từ sớm.

Liên quan đến một giao dịch lớn như thế nên luật sư không dám chậm trễ mà cẩn thận đọc kĩ.

“Không có vấn đề gì”, luật sư chuyển lại cho Lý Kiến Nghĩa rồi gật gật đầu.

“Nếu đã không có vấn đề gì vậy thì ký đi”, Trần Thanh chuyển hợp đồng qua cho Nam Cung Yến.

“Đưa... đưa em làm gì?”, Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Thanh không chút do dự mà đưa một hợp đồng quan trọng như vậy cho mình thì vô cùng ngạc nhiên.

“Đây là địa điểm làm việc của công ty, tất nhiên phải là em ký rồi, em là chủ tịch mà”, Trần Thanh nói rồi đưa bút cho cô.

“Em không muốn”, phản ứng đầu tiên của Nam Cung Yến chính là từ chối.

“Chúng ta là vợ chồng, của anh không phải của em sao, ai ký cũng thế mà thôi”, Trần Thanh nói không chút lưỡng lự, anh lập tức đưa hợp đồng và bút vào tay Nam Cung Yến.

Nghe thấy lời của anh thì cô biết, dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy thì cô không thể nào tranh cãi với anh được nữa.

Nam Cung Yến cũng là một người làm việc quyết đoán, cô lập tức cầm bút, ký một mạch tên của mình và đóng cả dấu vân tay nữa.

“Được rồi, chắc ông cũng nhận được tiền rồi đó”, Trần Thanh thu điện thoại lại rồi ra hiệu cho Chu Chí Võ nhìn điện thoại của ông ta.

Nghe anh nói vậy, ông ta lập tức nhìn điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn nhận được tiền do ngân hàng gửi đến thì vô cùng vui mừng, kiếm tiền như thế này đúng là quá dễ dàng.

“Haha, vô cùng cảm ơn cậu, không ngờ cậu lại có nhiều tiền như thế, nếu mà biết từ sớm thì tôi đã không hạ giá rồi”, Chu Chí Võ không ngờ Trần Thanh lại thoải mái mà chuyển tiền như thế, ông ta cảm thấy hơi hối hận, ông ta nói bừa một câu mà cũng được cả trăm triệu.

Ông ta chỉ muốn đánh cái miệng của mình thôi, đáng lẽ ra nên nói nhiều hơn.

“Yên tâm, rất nhanh thôi ông sẽ cảm thấy may mắn vì mình đã hạ giá, hơn nữa ông cũng sẽ hối hận vì đã hạ giá quá ít”, Trần Thanh cười rồi nói với Chu Chí Võ.

“Hả? Thế sao? Vậy tôi phải hưởng thụ cảm giác hối hận và hạnh phúc đó cho thật tốt rồi, đúng là ngốc mà”, Chu Chí Võ vô cùng đắc ý.

“Các vị, tôi không làm phiền nữa, dù gì đây cũng là địa bàn công ty các người, tôi sợ chút nữa mọi người quá nhiệt tình thôi”, Chu Chí Võ nhìn đám người đúng xung quanh một lượt rồi nói với vẻ đắc ý.

Nhìn thấy bộ dạng khoa trương đó của ông ta thì mọi người ở đây đều vô uất ức, chỉ hận không thể đập nát cái đầu ông ta ra mà thôi.

Đợi đến khi ông ta rời đi, không khí trong văn phòng lập tức trở nên vô cùng áp lực.

Vốn dĩ có thể mua được chỗ này là một chuyện tốt nhưng cái giá phải trả thực sự quá dọa người.

“Được rồi, không có chuyện gì nữa rồi, mọi người đi làm việc đi”, Lý Kiến Nghĩa dù gì cũng là phó chủ tịch được Nam Cung Yến phái đến đây, khi thấy bầu không khí có chút không ổn thì ông ấy vội nói.

Nghe ông ấy nói như vậy thì mọi người đều trở về vị trí của mình và tiếp tục làm việc.

Còn Trần Thanh và Nam Cung Yến đã quay về phòng làm việc rồi.

“Được rồi, lão Tăng, có thể ra tay nhưng nhớ là 15 tỷ, nếu không đủ tiền thì để ông ta vào tù đi”, Trần Thanh gọi cho Tăng Kim Lai một cuộc điện thoại rồi nói cho anh ta quyết định của mình.

“Anh Trần, cứ yên tâm, anh chỉ cần đợi tin tốt là được rồi”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì Tăng Kim Lai lập tức hưng phấn.

Trong thời gian nhận điện thoại của Trần Thanh thì anh ta đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ đợi nhận được mệnh lệnh của anh thì sẽ truyền lệnh xuống.

Chu Chí Võ đang xuống tầng thì lập tức cầm lấy điện thoại gọi vào một số.

“Chuyện tôi bảo ông làm, ông xử lý đến đâu rồi?”, bên đầu kia điện thoại truyền sang một giọng nói lạnh lùng.

“Cậu chủ Chu, chuyện cậu muốn tôi làm tôi đều đã làm theo đúng lời cậu dặn, nhưng mà người ta trả 500 triệu để mua tòa nhà ba tầng của tôi cho nên tôi bán rồi. Giá này chắc phải gấp đôi giá thị trường, chắc chắn khiến cho họ lỗ to, coi như nhiệm vụ được hoàn thành hơn cả những gì mà cậu giao phó”.

Chu Chí Võ kích động nói với người bên đầu kia điện thoại.

“Đúng là đồ ngu”, cậu chủ Chu nghe thấy lời Chu Chí Võ nói qua điện thoại thì tức đến phát run rồi lập tức cúp điện thoại.

“Hừ, cậu chỉ cho tôi có 10 triệu, tôi đã kiếm được 500 triệu rồi, lẽ nào tôi không biết tính hay sao, ai ngu chứ?”, nghe được cậu Chu tức giận mắng thì Chu Chí Võ bĩu môi, nghĩ đến số tiền ông ta có trong tay thì lại lập tức vui vẻ.

“Đi đâu chơi bây giờ?”, trong đầu Chu Chí Võ lúc này nảy ra vô số suy nghĩ, đều liên quan đến việc hưởng thụ.

Ngay lúc này, điện thoại ông ta đột nhiên đổ chuông.

“Alo, có chuyện gì thế?”, Chu Chí Võ thấy người gọi đến là cố vấn tài sản cho mình, tất cả tiền của ông ta đều do người này xử lý.

“Cái gì? Cậu nói gì? Tên chó má nhà cậu, tôi phải giết chết cậu”, ngay sau khi nghe được những gì bên đầu kia nói thì sắc mặt Chu Chí Võ lập tức trắng bệch như tờ giấy, rồi gào lên một cách điên cuồng.

Nhưng người ở bên đầu kia đã cúp điện thoại rồi.

“Mất rồi, tất cả đều mất cả rồi”, Chu Chí Võ hồn bay phách lạc, những niềm vui tột cùng vừa rồi đều tan biến hết cả.

“Cậu chủ Chu, tôi xảy ra chuyện rồi”, Chu Chí Võ lập tức gọi cho cậu chủ Chu nhưng ông ta vừa nói xong chuyện của mình thì điện thoại đã bị ngắt kết nối.

Đến khi ông ta gọi lại lần nữa thì chỉ nghe thấy “Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được” mà thôi.

Điều này chỉ có hai khả năng, một là ở đây nằm ngoài vùng phủ sóng.

Khả năng còn lại là đối phương đã chặn ông ta rồi.

“Chết tiệt, tên họ Chu này, cậu chắc chắn sẽ không được yên đâu”, Chu Chí Võ cắn chặt răng, tức giận đến mức ném điện thoại đi luôn.

“Rốt cuộc mình đã đắc tội ai? Chắc chắn là cậu ta, không được, mình phải đi tìm cậu ta”, may mà ông ta cũng không ngốc lắm, đợi đến khi lý trí trở lại thì ông ta nghĩ một chút thì đã có thể hiểu được chuyện này.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức lao lên trên tầng.

“Đi, chúng ta ra cửa đón khách quý”, ngay khi điện thoại Trần Thanh có âm báo tin nhắn, đọc xong nội dung tin nhắn đó thì anh bật cười rồi đứng lên.

“Ai vậy?”, nghe thấy lời của Trần Thanh thì Nam Cung Yến tò mò hỏi lại.

Đã là khách quý thì sao lại nở nụ cười thế kia.

Nam Cung Yến vừa thắc mắc vừa ra cửa cùng Trần Thanh.

Ngay khi họ vừa ra đến cửa thì nhìn thấy một bóng người lảo đảo chạy đến, thở không ra hơi.

“Ồ, đây là giám đốc Chu mà, sao nào? Bị chó đuổi sao mà chạy nhanh thế?”, nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của Chu Chí Võ thì Trần Thanh không nhịn được mà cười hỏi.

Chương 363: Giơ cao đánh khẽ

“Xin…xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên làm ra chuyện như vậy, tôi không phải người, tôi sai rồi, cậu khoan hồng độ lượng tha cho tôi đi”. Lúc này Chu Chí Võ không còn chút kiêu ngạo của ban nãy, cứ thế quỳ trước mặt Trần Thanh, nước mắt từng giọt rơi xuống, dáng vẻ thảm không để đâu hết.

Mấy nhân viên đang đi làm, bỗng dưng gặp phải cảnh này, toàn bộ ngây ra nhìn.

Chuyện gì đây?

Không phải vừa mới vô cùng tự phụ đòi mua công ty họ với giá cao gấp đôi sao, bây giờ lại qua cầu xin, đây là có ý gì?

Nam Cung Yến kinh hãi nhìn Trần Thanh, bỗng dưng cô nghĩ đến lời anh từng nói trước kia, tiền của anh không dễ dàng lấy như vậy.

Nhưng Nam Cung Yến không ngờ rằng vừa qua chưa được bao lâu đã khiến Chu Chí Võ khóc lóc cầu tình.

Xem ra năng lực của Trần Thanh quả đúng vượt xa sức tưởng tượng của cô.

“Nơi này, anh đòi mua giá gấp đôi, tôi cho anh gấp ba luôn không quá đáng chứ?”, Trần Thanh nhìn Chu Chí Võ, nhàn nhạt hỏi.

Nghe thấy lời của Trần Thanh, tim Chu Chí Võ lập tức run lên thình thịch.

Quả nhiên là anh.

Công ty anh không chỉ phá sản mà còn gánh cục nợ hơn một tỷ rưỡi, ông ta vừa mới kiếm được năm trăm triệu, nhưng không phải là một tỷ rưỡi sao?

Lần này ông ta vô cùng chắc chắn.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, Trần Thanh lại hành động nhanh như vậy, ông ta vừa vào chân trước, chân sau đã có người mua công ty rồi, thế lực này lớn quá đi.

Xem chừng lần này không chỉ đá phải tấm sắt, làm không tốt thì đời này coi như xong rồi.

“Không…không quá đáng, tôi không cần tiền nữa, tôi bằng lòng cho không cậu nơi này, chỉ xin cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi, trên tôi có cha mẹ già dưới có con nhỏ còn đang đợi mình tôi nuôi, tôi không thể bị phá sản, tôi cũng không thể vào tù được”, Chu Chí Võ nói, khắp mặt đầy sự đáng thương, nước mắt lã chã.

“Thế à? Trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, không tồi, ông cũng là người hiếu thảo đấy chứ”, Trần Thanh cảm thán.

Sau đó đổi giọng, nói tiếp: “Nhưng tôi nhớ cha mẹ ông đã mất từ lâu rồi mà, cha mẹ vợ của ông, ông cũng chưa chăm sóc ngày nào, hơn nữa ông càng không có con. Nào, ông nói cho tôi xem, trên có cha mẹ già nào, dưới có con nhỏ đâu?”

“Cậu… sao cậu biết rõ thế?”, Chu Chí Võ sững sờ, buột miệng nói.

Nghe thấy Chu Chí Võ chưa đánh đã khai, tất cả mọi người đều hiểu ra, ông Chu Chí Võ này đang tranh thủ tình thương, nhưng trên thực tế không hề có chuyện như ông ta vừa nói.

“Bây giờ không giả vờ nữa à? Được thôi, đi ra đi, bất kỳ ai làm chuyện sai trái cũng đều nên chịu cái giá thích đáng, ông cũng không là ngoại lệ”, Trần Thanh không chút lưu tình, trực tiếp để bảo vệ lôi ông ta ra ngoài.

“Đừng mà, tôi không muốn mất tất cả”, giờ đây Chu Chí Võ tuyệt vọng tột cùng.

Khi bảo vệ dựng ông ta lên, định lôi ra ngoài thì ông ta đột nhiên ngẩng đầu, giống như trước khi chết đuối vớ được cọng rơm, hét lớn: “Chuyện này không phải tôi cố ý đâu, có người sai khiến tôi…”

“Đợi chút đã”, nghe thấy lời Chu Chí Võ, Trần Thanh phút chốc nổi hứng thú, anh phải xem xem, rốt cuộc người mà Chu Chí Võ nói đứng sau sai khiến là ai?

“Cậu phải đồng ý với tôi, không được cướp sản nghiệp của tôi, nếu không tôi sẽ không nói gì cả”, Chu Chí Võ thấy Trần Thanh đã nổi hứng thú, đẩy bảo vệ ra, mang vẻ đắc ý đi đến trước mặt Trần Thanh.

Ông ta cho rằng bản thân đã nắm chắc thứ Trần Thanh muốn, nếu như Trần Thanh muốn biết ai đứng sau, chắc chắn sẽ đồng ý với điều kiện của ông ta.

“Thôi ông đừng nói nữa thì hơn, dù sao thì người đứng sau hận không phải tôi, mà là ông”, Trần Thanh phẩy tay, không hề có ý thỏa hiệp.

Sau đó Trần Thanh nói với hai người bảo vệ: “Mau ném tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi”.

Chu Chí Võ vốn đang dương dương tự đắc, nghe thấy thế liền hoảng hốt, đặc biệt là hai tên bảo vệ đáng chết kia lại dựng ông ta dậy, ông ta vốn không cao, đứng trước hai người bảo vệ cao to lực lưỡng thì ông ta không có chút xíu phản kháng nào.

“Đừng, đừng mà, tôi nói, tôi nói là được chứ gì”, lần này Chu Chí Võ sợ thật rồi, Trần Thanh là kiểu rắn mềm gì đều không có tác dụng.

Hơn nữa, Trần Thanh nói đúng, tên Chu Hán Khanh trốn ở phía sau, bản thân ông ta thì phải xông lên tiền tuyến, cuối cùng là bản thân mình khuynh gia bại sản, chứ đâu phải Chu Hán Khanh, sao mình phải bảo vệ hắn?

Chẳng bằng nói rõ kẻ đứng sau cho Trần Thanh, chí ít thì từ thực lực của Trần Thanh, có khả năng đối đầu với Chu Hán Khanh, cho dù không thể đối chọi thì cũng gây ảnh hưởng xấu đến Chu Hán Khanh.

“Buông ông ta ra, để ông ta nói”, Trần Thanh hất hất tay, hai người bảo vệ kia liền thả Chu Chí Võ xuống.

“Hi vọng lần này ông đừng nói lời vô ích nữa, nếu không thì cho dù ông muốn nói, tôi cũng chưa chắc muốn nghe”, Trần Thanh nhìn Chu Chí Võ, căn bản không cho ông ta cơ hội quanh co dài dòng nữa.

Nghe lời Trần Thanh nói, Chu Chí Võ vốn còn muốn ra giá với với anh tức khắc, xem ra lần này mình xong đời rồi.

“Là Chu Hán Khanh, cậu ta nói, tôi không cho các cậu thuê nhà nữa thì cho tôi mười triệu, cho nên tôi mới làm như vậy với các cậu”, Chu Chí Võ nói liền thấy càng bực tức.

“Đều tại Chu Hán Khanh, tôi vốn chỉ muốn yên ổn làm người cho thuê nhà, bây giờ tốt rồi, trắng tay luôn”, Chu Chí Võ đổ mọi trách nhiệm lên đầu Chu Hán Khanh, muốn tranh thủ sự đồng tình.

Nhưng sao Trần Thanh có thể cho ông ta cơ hội này, anh nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Chí Võ này rồi, ông già này không phải là tốt lành gì, bắt chẹt người khác chắc không ít, hơn nữa còn mở một tiệm cầm đồ ngầm, cho vay nặng lãi, chắc không ít người bị ông ta ép chết.

“Được rồi, ông có thể cút rồi”, Trần Thanh phẩy tay, để bảo vệ ông ta đi, cho dù ông ta cầu xin như nào thì Trần Triệu Phong cũng không để ý.

Đợi Chu Chí Võ bị kéo ra ngoài xong, Trần Thanh mới nhìn Nam Cung Yến, phát hiện sắc mặt cô không tốt chút nào, chứng tỏ ấn tượng của cô về Chu Hán Khanh cực kỳ tệ.

“Được rồi, vợ à, em yên tâm đi, chuyện này anh giải quyết giúp em”, Trần Thanh xòe tay, bóp bóp tay Nam Cung Yến an ủi.

Lúc đó tên Chu Hán Khanh cá cược thua, nhưng đã đồng ý với anh sẽ không đến phá quấy công ty Nam Cung Yến, mà còn cho Nam Cung Yến các tiện ích ở thành phố Long Hải này nữa.

Bây giờ Chu Hán Khanh nói không giữ lời, xem ra đã đến lúc tìm hắn nói chuyện rồi.

Chương 364: Gia tộc thương buôn

“Đừng anh, nhà tên Chu Hán Khanh không đơn giản, không phải kinh doanh bình thường đâu, ở thành phố Long Hải này, có ba gia tộc buôn bán vô cùng cường mạnh, được gọi là Hạ Thương Chu, cũng chính là nhà họ Hạ, nhà họ Thương và nhà họ Chu”.

“Tuy nói như vậy, nhưng cũng chỉ là gọi cho thuận miệng thôi, nếu như thực sự xếp theo thứ tự thực lực thì phải gọi là Hạ Chu Thương”.

“Nhà họ Thương tuy rằng cũng là một trong ba nhà kinh doanh lớn của thành phố Long Hải, nhưng nếu so với nhà họ Chu và nhà họ Hạ thì nhà họ Thương không đáng là gì”.

Nam Cung Yến ngay tức thì nói với Trần Thanh chuyện phân bố thế lực ở thành phố Long Hải này, nói mấy điều này là để Trần Thanh đừng tìm Hàn Thiếu Khanh kẻo phiền phức.

“Yên tâm đi, chỉ là một gia tộc thương buôn, nếu như anh muốn động đến họ thật thì họ là cái thá gì đâu?”, nghe thấy lời Nam Cung Yến, Trần Thanh cười khẩy một tiếng.

“Thôi bỏ đi, chuyện này không phải giải quyết rồi sao, nếu như Chu Hán Khanh lại muốn bày trò như này, đến lúc đó tìm nhà họ Chu nói lý vậy”, Nam Cung Yến lo lắng nói.

“Được rồi vợ, nghe em hết mà”, Trần Thanh nghe rõ sự lo lắng của Nam Cung Yến, đương nhiên không muốn khiến cô phiền lòng, lập tức lên tiếng bảo đảm.

Chuyện sau đó, Trần Thanh không tham gia nữa, dù sao thì chuyện làm ăn anh không hiểu gì hết.

Trong phòng họp nghe Nam Cung Yến bọn họ họp, Trần Thanh buồn ngủ muốn chết.

Cuối cùng cũng đến giờ trưa, thực sự Trần Thanh không muốn nghe thêm giờ họp nào nữa, trực tiếp kéo Nam Cung Yến về, đương nhiên lấy cớ là bữa trưa sẽ làm đồ ngon cho cô, giúp cô giải tỏa áp lực.

Dù sao chuyện sáng hôm nay đã khiến Nam Cung Yến thấp thỏm không yên.

Về đến nhà, phát hiện cô nhóc Tuyên Hoàng đúng là không ngại gì cả, đang ăn vặt, xem phim ở phòng khách.

“Chú, chị, hai người về rồi à”, nhìn thấy Trần Thanh cùng Nam Cung Yến trở về, Tuyên Hoàng buông vội túi đồ ăn vặt, chân trần chạy đến.

“Ban ngày cô không phải làm việc sao?”, Trần Thanh nhìn bộ dạng không kiêng nể gì của Tuyên Hoàng, hỏi ngay.

“Công việc của tôi hơi đặc thù, bây giờ chưa có việc”, nghe thấy lời Trần Thanh, Tuyên Hoàng trề môi, lập tức phản bác.

“Tôi thấy cô lười thì có”, Trần Thanh còn lâu mới tin lời của cô nhóc này, anh còn nhớ rất rõ lúc còn ở tiệc rượu, nói phải bao anh, vừa nhìn là biết cô già đời lăn lộn xã hội nhiều năm rồi.

Trần Thanh quay người đi vào nhà bếp, đã đồng ý làm bữa trưa ngon lành cho Nam Cung Yến rồi, không thể nuốt lời được.

Trước khi về nhà, Trần Thanh đã bảo Tăng Kim Lai đến nhà anh rồi, dù sao người ta đã giúp mình giải quyết nhiều chuyện như thế, không thể không cho gì chứ.

Hơn nữa, anh cũng đồng ý với Tăng Kim Lai, để anh ta qua đây lấy ít đồ, vừa hay vẫn còn ít thuốc Giang Tử Phong chế trước kia, ít nhất để anh ta thay đổi tình trạng thể lực của bản thân.

Bởi vì nhiều thêm một người, lượng đồ ăn Trần Thanh làm nhiều thêm.

Chưa được bao lâu, tiếng Tăng Kim Lai gõ cửa từ ngoài truyền vào.

“Tổng giám đốc Nam Cung, chào cô, làm phiền rồi”, thấy Nam Cung Yến mở cửa, Tăng Kim Lai lập tức trở nên thận trọng.

“Giám đốc Tăng khách sáo quá, mời anh vào”, Nam Cung Yến đương nhiên biết Trần Thanh mời Tăng Kim Lai đến làm khách, cho nên cứ thế bảo Tăng Kim Lai vào.

“Cậu Trần đâu rồi?”, sau khi vào, anh ta buông đồ cầm trên tay xuống, lần đầu đến nhà không thể đến tay không được.

Ánh mắt đảo một vòng nhìn phòng khách, phát hiện Trần Thanh không có ở đây, khiến anh ta nghi hoặc.

“À, anh ấy đang ở phòng bếp làm đồ ăn, anh ngồi đi, đừng khách sáo”, Nam Cung Yến lập tức ngại ngùng nói.

Dù sao để đàn ông con trai bận rộn trong phòng bếp, cô là vợ mà lại không biết nấu ăn.

“Cậu Trần đúng là yêu cô quá, nhân vật lớn như anh ấy lại đích thân vào bếp nấu cơm cho cô”, nghe thấy lời Nam Cung Yến nói, Tăng Kim Lai hơi kinh ngạc.

Tuy rằng lúc ở bữa tiệc, Trần Thanh đã nói với anh rồi, nhưng anh cho rằng đó là cái cớ, không ngờ lại là thật.

Đúng lúc này, Trần Thanh từ trong bếp bưng ra món ăn đầu tiên, nhìn thấy Tăng Kim Lai đã đến, Trần Thanh vội nói: “Anh Tăng đến rồi à, ngồi đi, cơm nước xong ngay đây”.

“Cậu Trần, tôi… tôi có giúp gì được không?”, Tăng Kim Lai thấy Trần Thanh tự mình bê thức ăn đến, lập tức trở nên căng thẳng, nhanh chóng lên tiếng nịnh bợ.

“Dựa vào anh á, anh Tăng, không phải tôi xem thường anh đâu nhưng anh béo múp míp thế, ăn còn được, nấu cơm thì bỏ đi. Tôi sợ anh vào tôi lại bận hơn”.

Nghe Tăng Kim Lai nói, Trần Thanh vội vãi phẩy tay, anh không dám để cậu ấm được chiều quen như Tăng Kim Lai vào giúp đâu.

Tăng Kim Lai phút chốc xấu hổ, đúng là như vậy.

Trần Thanh nấu ăn rất nhanh, tuy là vẫn bốn món mặn một món canh, nhưng thắng ở số lượng, ít nhất không có chuyện không đủ đồ ăn, dù sao thêm một Tăng Kim Lai, có vẻ là người ăn được lắm đây.

Sau khi Trần Thanh bày biện hết món ăn lên bàn, chuẩn bị ăn, lúc đầu có Trần Thanh, Tăng Kim Lai hơi căng thẳng

Nhưng sau khi anh ta cắn miếng đầu tiên, liền không ngừng lại được.

Tại sao anh ta lại béo như vậy?

Chính là vì anh ta thích ăn, hơn nữa còn thích ăn ngon.

Anh ta vốn chẳng mong đợi gì vào tài nấu nướng của Trần Thanh, nhưng ăn rồi anh ta mới biết, tất cả những món đầu bếp nổi tiếng mà trước kia anh ăn, chỉ đáng vứt vào sọt rác.

Một bữa cơm làm Tăng Kim Lai rất mãn nguyện, nhưng đợi anh ta ăn xong thì tâm tư đã không còn trên bàn ăn nữa, mà ở chỗ Trần Thanh sẽ cho anh ta lợi ích gì?

“Anh Tăng à, đây là đồ tôi cho anh, về rồi hãy mở ra xem, cách dùng ghi ở trên đó”. Ăn xong, Trần Thanh vốn định rửa bát nhưng bị Tăng Kim Lai cướp việc, không còn cách khác đành để anh ta làm.

Đợi đến lúc Tăng Kim Lai rửa xong, lấy một bình thuốc từ trong phòng ra đưa cho Tăng Kim Lai.

“Cảm ơn cậu Trần, vậy tôi không làm phiền nữa”. Tăng Kim Lai có được món đồ mình muốn liền không lưu luyến gì nữa.

Sau khi Tăng Kim Lai về, Trần Thanh đang muốn bồi dưỡng tình cảm với Nam Cung Yến, kết quả bên công ty Nam Cung Yến có chuyện, chỉ có thể cùng cô quay lại công ty.

Sợ Nam Cung Yến xảy ra chuyện, anh vẫn luôn đi theo, dù sao đám người đó trước kia đã không từ thủ đoạn phải giết Nam Cung Yến, anh sợ bản thân nhất thời lơ là, không bảo vệ cô thật tốt.

Mấy ngày nay, Trần Thanh vẫn luôn theo sát Nam Cung Yến, nhưng ngày mai đã hẹn giao đấu với Vân Hạn Lâm, anh không có thời gian bảo vệ Nam Cung Yến.

Cho nên trước lúc đó, anh đã gọi hai chị em Cận Băng, Cận Liệt có kinh nghiệm chiến đấu phong phú đến, để họ bảo vệ Nam Cung Yến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK