"Được, cứ tới đi", Trần Thanh nở nụ cười xán lạn. Người ta cho tiền mà anh không nhận thì chẳng phải sẽ làm họ thất vọng rồi sao?
"Anh Trần, có phải hơi mạo hiểm rồi không? Ai cũng biết đi thuyền đánh bạc mà đắc tội ông Hà thì không phải chuyện tốt lành gì", Tăng Kim Lai có chút lo âu, dẫu sao nơi này cũng là vùng biển quốc tế, ông Hà có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Úc thì chắc chắn không thuộc dạng hiền lành dễ chọc.
"Người ta đã ra chiêu, mình không tiếp chiêu thì chẳng phải quá bất lịch sự rồi sao?", Trần Thanh khoát tay. Nguyên tắc của anh là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu những kẻ này muốn bẻ tay anh thì phải chuẩn bị tinh thần bị chặt tay lại.
Nghe Trần Thanh nói vậy, mặc dù Tăng Kim Lai vẫn còn hơi lo nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao nơi này cũng là thuyền đánh bạc, những người lên được con thuyền này không giàu thì sang, cho dù ông Hà có thế lực mạnh mẽ thế nào đi nữa cũng hoàn toàn không thể làm ra chuyện quá giới hạn gì.
"Tốt, trẻ tuổi quả là tốt, rất hăng hái, lên nào", ông lão đi qua, Thanh lập tức nhường chỗ.
"Thầy, anh ta...", Thanh vốn định nói thêm gì nhưng lại bị ông lão cản lại.
"Tôi nhớ ra rồi, lẽ nào đây là Tề Duyệt, một trong ba ông vua đánh bạc của thành phố Úc?"
Đám đông xung quanh nghe Thanh gọi ông lão ấy là thầy, một số người suy nghĩ nhanh nhạy chợt bật thốt lên.
Mặc dù có rất nhiều người không nhận ra Tề Duyệt nhưng họ đều đã nghe qua tiếng tăm của ông vua đánh bạc họ Tề.
Có thể nói rằng Tề Duyệt là một bậc thầy đánh bạc toàn năng, chưa có kỹ xảo đánh cược nào mà ông ta không thành thạo. Mặc dù ông ta có tài đánh cược ở một mức độ rất cao siêu, nhân duyên của ông ta lại không mấy tốt đẹp, sau đó vì ông ta tới sòng bạc của nhà họ Hà thu tiền, bị phát hiện nên bị bắt lại, từ đó ông vua đánh bạc này trở thành người phục vụ cho nhà họ Hà.
Tuy Tề Duyệt rất ít khi ra tay nhưng trên giang hồ vẫn luôn truyền tai nhau truyền thuyết về ông ta, không ngờ lần này ông ta lại tham gia vào.
"Anh Tăng, người này tài như thế, liệu Trần Thanh có thể làm đối thủ của ông ta không?", Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh không nhịn được bắt đầu lo lắng, hỏi Tăng Kim Lai.
"Thưa cô, mặc dù Tề Duyệt này rất giỏi nhưng vẫn không phải đối thủ của anh Trần, cô hãy chờ lát nữa xem họ đánh cược thế nào đi", Tăng Kim Lai lại lắc đầu. Có thể nói anh ta có lòng tin mù quáng đối với Trần Thanh, lúc trước khuyên can Trần Thanh đừng tiếp tục đánh cược nữa thật ra cũng chỉ vì sợ nhà họ Hà sẽ phản kích.
Còn kết quả thua cuộc!
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến.
"Cược thế nào?", Trần Thanh nhìn Tề Duyệt, hỏi.
"Cậu giỏi đổ xúc xắc như vậy thì chúng tôi cũng không ngại tiếp tục cược xúc xắc, có điều, luật sẽ bị đổi một chút", Tề Duyệt nở một nụ cười thoải mái, không hề có tính công kích, nói với Trần Thanh.
"Được thôi, ông nói luật đi", Trần Thanh nghe vậy cũng không phản đối, anh muốn nhìn xem Tề Duyệt này có kế sách gì.
"Lần này chúng ta thi mở lớn hay mở nhỏ, ván đầu tiên xem ai mở lớn, ván hai xem ai mở nhỏ, ván ba, chúng ta lấy tùy ý một người ở đây rồi đoán số. Đấu ba ván, thắng hai ván thì thắng, thế nào?", Tề Duyệt vuốt bộ râu của mình, lên tiếng.
"Khá thú vị", nghe Tề Duyệt nói vậy, Trần Thanh ngẩn người, sau đó gật đầu, nói: "Được thôi, cứ theo ông".
"Đã đánh cược thì phải có tiền đặt cược, ông nói xem, muốn đánh cược cái gì?", sau đó Trần Thanh lại hỏi.
"Luật do tôi quy định rồi, vậy tiền đặt cược cậu nói đi", Tề Duyệt ra vẻ hào phóng, nói với Trần Thanh.
"Như vậy thì tôi cũng không khách sáo. Ba ván thắng hai thì thắng, ván đầu tiên gấp đôi, ván thứ hai gấp mười, ván thứ ba gấp trăm lần, có dám cược không? Tôi cược toàn bộ", Trần Thanh lạnh lùng nhìn Tề Duyệt.
Anh muốn dọa Tề Duyệt, anh cũng không tin Tề Duyệt này dám chơi với số tiền cược lớn như thế.
"Cái gì?"
Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, những người xung quanh, kể cả hai thầy trò Tề Duyệt đều há hốc mồm.
Số tiền cược này thật sự quá đáng sợ, tất cả những người trong sòng bạc đều đã đi xuống, ai nấy đều nhìn về phía Trần Thanh với ánh mắt tràn đầy sùng bái.
"Được thôi, chỉ là không biết cậu có nhiều tiền hay không, lỡ cược xong, cậu không lấy ra được chừng đó tiền thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?", sau một lúc khiếp sợ, Tề Duyệt nhếch mép, hỏi.
"Xem ra là ông muốn xác nhận số vốn. Nếu ông đã muốn như thế thì tôi cũng vậy. Đừng nói với tôi rằng nguyên cái sòng bạc lớn thế này lại không có tiền nhé, tôi chỉ nhận tiền mặt", Trần Thanh lạnh lùng phản bác.
"Chưa kể, ông chỉ là một tên sai vặt, sao có thể tự quyết định được?", rõ ràng cách nói chuyện của Trần Thanh không mấy dễ nghe.
"Cậu...", nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Tề Duyệt lập tức bực tới mức gân xanh cũng nổi lên, suýt nữa đã vươn tay bóp chết Trần Thanh.
Nhưng nơi này là thuyền đánh bạc, đang có nhiều người nhìn, ông ta không thể mất bình tĩnh được.
"Chỉ cần cậu cũng xác nhận đủ vốn, của tôi chắc chắn không thành vấn đề", Tề Duyệt gân cổ lên quát Trần Thanh.
"Được, ông cứ xác nhận thoải mái", Trần Thanh lạnh lùng cười, lấy chiếc thẻ đen kia ra khỏi túi rồi đặt lên bàn cược, tiện tay phóng nó đến trước mặt Tề Duyệt.
"Ơ...", thấy chiếc thẻ đen, toàn bộ những người ở đây đều thay đổi sắc mặt. Đây chính là thẻ đen toàn cầu, không ngờ người trẻ tuổi này lại nắm giữ một chiếc trong tay, xem ra cậu ta có thực lực rất mạnh.
"Nhanh lên, đừng lề mề", thấy Tề Duyệt còn sững người ở đó, Trần Thanh lập tức thúc giục.
"Được, được, tôi sẽ đi kiểm tra ngay", Tề Duyệt nghe thấy lời anh nói mới hoàn hồn, sau đó tìm người bắt đầu kiểm tra số vốn.
Bên phía sòng bạc không lấy tiền mặt ra mà lấy một chiếc biệt thự nằm trên lưng chừng núi, mười chiếc xe thể thao cùng năm phần trăm cổ phần ở sòng bạc làm tiền đặt cược. Theo cái nhìn của Tăng Kim Lai, những thứ tiền đặt cược này có giá trị khoảng một trăm tỷ, căn biệt thự ở lưng chừng núi và xe thể thao là tiền cược cho hai ván đầu.
Sau khi xem qua, Tăng Kim Lai gật đầu với Trần Thanh, hiển nhiên những thứ này đều là thật.
Thứ làm cho người ta không thể không hâm mộ chính là năm phần trăm cổ phần kia. Nó thật sự là một con gà mái biết đẻ trứng, có tiền cũng không mua được.
Biết giá trị của những thứ này rồi, Trần Thanh không phản đối. Mấy thứ đó tốt hơn tiền, nếu họ chịu lấy ra thì nhận thôi.
"Anh Trần, luật này phải làm sao đây?", Tăng Kim Lai trông khá miễn cưỡng, hỏi Trần Thanh.
"Không có việc gì", Trần Thanh lắc đầu, không để ý.
"Anh Tăng, này nghĩa là sao vậy?" Nam Cung Yến và những người khác ở bên cạnh lập tức thắc mắc.
"Lão Tề Duyệt này quá cáo già, ngoài mặt thì nói là muốn chiếu cố anh Trần nên chọn phương pháp mà anh ấy am hiểu là đổ xúc xắc, nhưng cái luật chơi này lại đang hạn chế anh ấy", Tăng Kim Lai tức giận, nhìn Tề Duyệt nói.
Lúc này những người xung quanh cũng nhìn về phía Tề Duyệt với vẻ khinh thường, hiển nhiên họ cũng đoán được vì sao Tề Duyệt lại ra luật chơi kiểu này.
Khả năng đoán xúc xắc của Trần Thanh là không thể nghi ngờ, nhưng mà, đổ xúc xắc như thế nào thì không ai biết được.
Còn Tề Duyệt lại nổi tiếng là vua đánh bạc của thành phố Úc, đổ xúc xắc chính là sở trường của ông ta, với luật chơi đó, có lẽ ông ta sẽ chiếm hết thế thượng phong trong hai ván đầu, thật sự quá có lợi.
Chương 512: Gặp được đối thủ!
Dù bị những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Tề Duyệt vẫn không để bụng. Ở sòng bạc chỉ có thắng và thua, ai quan tâm dùng mánh lới gì?
"Như vậy thì chúng ta cùng lắc xúc xắc đi", Tề Duyệt cười híp mắt nhìn Trần Thanh, sau đó ra hiệu nhà cái đưa một bộ cho Trần Thanh dùng.
"Cái này tôi chưa từng chơi, để tôi thử một chút", nói rồi Trần Thanh cầm bộ lắc xí ngầu lên, lấy ba viên xúc xắc kia bỏ vào trong đó rồi bắt đầu lắc.
"Trời mẹ, không ngờ cậu chàng này lại không biết lắc xúc xắc".
"Xong, tôi đã nói rồi mà, Tề Duyệt này tuyệt đối là cáo già, tính đúng người ta không biết lắc xúc xắc".
"Haiz, một số tiền khổng lồ như vậy cứ thế bị ném xuống sông, tiếc quá đi mất".
Những người xung quanh thấy cách Trần Thanh lắc xí ngầu thì đều giật cả mình. Đây đích thị là một lính mới lần đầu tiên tiếp xúc với lắc xí ngầu rồi, cho dù họ làm kiểu nào cũng đều chuyên nghiệp hơn Trần Thanh.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt những người ở đây nhìn Trần Thanh đã thay đổi hoàn toàn, không còn sự sùng bái như trước đây nữa, họ đều đã dự kiến được cảnh Trần Thanh sẽ thua cực kỳ bi thảm.
Tề Duyệt đương nhiên cũng thấy cách lắc xí ngầu của Trần Thanh, ông ta suýt thì bật cười.
Mặc dù trước đó ông ta đã đoán được rằng có thể Trần Thanh chỉ giỏi ở việc nghe đoán số, không rành lắc xí ngầu nhưng không ngờ anh lại gà đến mức này.
Ông ta biết lần này mình đã cược đúng, xem ra có thể làm chiến tích của mình tăng lên rồi.
Thanh ở bên cạnh thì há hốc mồm, đồng thời càng thêm khâm phục khả năng tính toán của thầy mình.
Lúc thấy Trần Thanh nghe đoán số lợi hại như thế, theo phản xạ anh lập tức cho rằng Trần Thanh là một tay cá cược giỏi, không ngờ người này chỉ am hiểu nghe đoán số mà thôi.
Đúng là gừng càng già càng cay mà.
"Anh Tăng, có phải Trần Thanh gặp nguy rồi không?", hiển nhiên Nam Cung Yến cũng nghe thấy lời bàn tán của đám đông, hơi căng thẳng hỏi.
"Thưa cô, tôi cũng không biết anh Trần còn có thủ đoạn gì nữa, nhưng tôi nghĩ nếu anh ấy dám cược thì nhất định có lý của anh ấy", Tăng Kim Lai cười khổ lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nói.
Không lâu sau đó, Tề Duyệt dừng động tác lắc lại, nhìn Trần Thanh với vẻ mặt kiêu ngạo.
Lúc này ông ta đã không còn coi trọng Trần Thanh nữa, dù sao thì một lính mới cá cược đến lắc xí ngầu cũng không biết như anh thì làm sao có thể lắc ra được con số mà mình muốn chứ?
Trần Thanh thấy Tề Duyệt dừng lại cũng dừng theo.
"Ông lớn tuổi, ra trước đi", Trần Thanh làm động tác “Mời”, cười nói.
"Miệng lưỡi bén nhọn quá nhỉ, vậy tôi sẽ cho cậu chết hoàn toàn", Tề Duyệt nghe Trần Thanh nói mình già thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, lạnh lẽo nói.
Sau đó, ông ta mở nắp ra, để lộ ba viên xúc xắc bên trong, toàn bộ đều là sáu.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không hề bất ngờ, dù sao đến học trò Thanh cũng có thể tùy ý lắc ra được con số mà mình muốn, Tề Duyệt là sư phụ của anh ta thì sao có thể kém hơn học trò mình được.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía Trần Thanh, dựa trên cách lắc xí ngầu của Trần Thanh để đoán xem hai người sẽ hòa hay anh thua, dù sao cả ba xúc xắc đều mang số sáu đã là lớn nhất rồi.
"Oa, thật là lợi hại, xem ra ván này tôi chết rồi", Trần Thanh cố ý tỏ ra sợ hãi, sau đó thờ ơ mở nắp ra.
"Ôi má ơi, thật hay giả vậy?"
"Tôi không bị hoa mắt chứ?"
"Cũng là ba sáu, không ngờ lại hòa".
Khi ba con xúc xắc trong bộ lắc của Trần Thanh hiện ra trước mắt bao người, ai nấy đều giật mình bật thốt.
Bởi vì không một ai nghĩ rằng tên lính mới không biết lắc xí ngầu này lại lắc ra được cả ba viên đều sáu, thật sự không thực tế.
Tề Duyệt vốn dĩ cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng nên bắt đầu tỏ ra tự phụ, lúc này nét mặt tươi cười của ông ta chợt cứng lại, khó tin nhìn ba viên xúc xắc đang lặng lẽ nằm trong bộ lắc, số điểm giống với của ông ta. Nói cách khác, ván này hai người hòa.
Kết quả ấy khiến cho ông ta không chấp nhận được, sắc mặt cũng đỏ bừng.
Thanh đứng cạnh cũng kinh ngạc, ban đầu anh ta còn vô cùng bội phục mưu kế của sư phụ mình, không ngờ nó lại thất bại như thế.
Mà cách duy nhất để kết quả này xảy ra chính là, bản thân Trần Thanh là một tay cá cược tài ba.
"Ai, ông nói xem, dù gì cũng là vua đánh bạc mà lại hòa với một tên vô danh tiểu tốt như tôi, thế không phải thành thua rồi còn gì. Tuổi lớn như thế, quả là khí tiết tuổi già khó giữ được", Trần Thanh ra vẻ thương hại, trong giọng nói là sự tiếc nuối rất rõ ràng.
"Cậu... Tức chết ông già này rồi", nghe thấy những lời này của Trần Thanh, Tề Duyệt bực đến mức cả người đều run lên.
"Anh Trần, muốn chơi thì cứ chơi đi, phiền anh đừng nói mát người khác", Thanh không nhịn nổi nữa, nói với Trần Thanh.
"Được thôi", Trần Thanh chìa hai tay, không nói thêm nữa.
"Nếu ván đầu tiên hòa thì bắt đầu ván thứ hai luôn đi", Tề Duyệt hít sâu một hơi, ghìm cơn tức giận xuống đáy lòng, nói với Trần Thanh.
"Dĩ nhiên không thành vấn đề", Trần Thanh mỉm cười, cầm bộ lắc lên, vẫn lắc với cái kiểu vô cùng chậm chạp đó, kĩ thuật lắc xí ngầu ấy thật sự là vụng về đến mức không muốn nhìn.
Lần này Tề Duyệt không còn tràn trề tự tin như trước nữa, cộng thêm việc bị Trần Thanh chọc giận, ông ta đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Nhìn vào lối lắc xí ngầu của Tề Duyệt là có thể thấy được ông ta đang mất kiểm soát.
Trần Thanh đương nhiên cũng thấy trạng thái này của Tề Duyệt, đây chính là kế hoạch của anh.
Mặc dù với thực lực của anh thì thắng được cuộc cá cược này là dễ như trở bàn tay.
Nhưng anh không thể đả kích sòng bạc một cách triệt để như thế được, nếu họ cố tình dây dưa với anh thì cứ thẳng tay vả mặt vậy.
Ngoài việc thua tiền ra thì cách để khiến cho sòng bạc đau đớn nhất chính là thanh danh bị quét đất. Không có vua đánh bạc áp trục, sẽ có rất nhiều người của Lao Thiên Môn tìm tới cửa. Trừ khi họ đóng cửa, còn nếu không chỉ cần mở cửa là sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Dùng mưu kế để phá kế sách của đối thủ, muốn đối phó với một tên cáo già dày dặn kinh nghiệm như Tề Duyệt phải đủ tàn nhẫn mới được, đánh vào mặt tâm lý là chiêu quan trọng nhất.
Ván này hai người không lắc xí ngầu quá lâu.
"Ông lão à, cái thân già của ông không được rồi, mới lắc có hai lần thôi mà đổ mồ hôi thế kia rồi, khi nào rảnh nhớ bồi bổ vào nhé", Trần Thanh cười híp mắt nhìn Tề Duyệt.
"Anh Trần, phiền anh đừng công kích người khác", Thanh đứng gần đó sợ sư phụ mình bị tức chết, mở miệng quát.
"Anh có bị ngốc không thế? Vừa rồi rõ ràng tôi đang quan tâm đến sức khỏe của ông ấy mà, sao lại biến thành công kích rồi? Ôi, dạo này làm người tốt cũng khó quá", Trần Thanh trợn mắt ba hoa chích chòe cãi lại, giọng điệu nghe rất gợi đòn.
"Cậu thanh niên này, đừng nhiều lời nữa, mở đi", Tề Duyệt biết có lẽ ván này lại phải hòa rồi, kết quả thắng thua sẽ được quyết định bởi ván cuối cùng.
"Vậy được rồi, tôi mở trước đây", Trần Thanh lập tức chìa tay ra, mở bộ lắc của mình.
Mọi người thấy ba viên xúc xắc chồng lên nhau, phía trên cùng là một điểm, đây là con số nhỏ nhất.
Thấy số điểm mà Trần Thanh lắc ra được, lòng Tề Duyệt tức khắc chùng xuống. Ông ta biết mình đã thật sự gặp được đối thủ rồi, Trần Thanh này luôn giả heo ăn cọp, đến lúc này mới bày ra năng lực thật sự.
Chương 513: Con số thiên văn
Quả nhiên, khi Tề Duyệt mở hộp lắc xúc xắc ra, kết quả xúc xắc của ông ta cũng giống như của Trần Thanh, nói cách khác, hai người lại hòa.
Theo tình trạng này chỉ có thể tiến hành ván thứ ba, ai cũng biết tiền cược của ván thứ ba là gấp trăm lần, trước đó hai người đều đã tự đặt cược một tỷ, gấp trăm lần chính là một trăm tỷ, đây quả thật là một con số thiên văn.
Trần Thanh vốn còn muốn đặt hết cả mười tỷ mà mình vừa thắng được, ngặt nỗi ông già họ Tề này không dám chơi lớn, dẫu sao gấp trăm lần của mười tỷ là một ngàn tỷ rồi.
Hỏi thử ai có thể gánh nổi tỷ lệ cá cược khổng lồ ấy?
Ban đầu kiểm tra lại số vốn cũng vì việc này, suy cho cùng, nếu như trong tay không có số tài sản lớn ấy thì không thể nào đặt cược kiểu đấy được.
"Tiếp theo chúng ta sẽ chọn một người bất kì để lắc xúc xắc, ông chọn hay tôi chọn?", Trần Thanh nhìn về phía Tề Duyệt, hỏi.
"Hay là để lão già này lắc xúc xắc cho mọi người đi!", vừa lúc đó, một ông cụ mang kính trong trang phục nghiên cứu viên, tóc được búi gọn gàng tầm sáu mươi, bảy mươi tuổi đi ra.
"Tước sĩ Lý, không ngờ ông cũng ở nơi đây, thất lễ quá", khi Tề Duyệt thấy người vừa đứng ra là ai, ông ta giật mình, kính cẩn đi qua và chào hỏi ông cụ.
"Trời đất ơi, không ngờ lại là tước sĩ Lý Hằng, thật không vậy?"
"Tước sĩ Lý thường sống kín tiếng lắm, không ngờ lại tới thuyền đánh bạc".
"Nghe nói tước sĩ Lý thích nhất là cá cược, mặc dù ông ấy chơi không giỏi nhưng lại rất si mê với nó".
"Có tước sĩ Lý làm người lắc xúc xắc, quả là không còn gì tốt hơn nữa".
Phần lớn đám đông đều đến từ thành phố Úc nên khi thấy Lý Hằng, có người nhận ra ông ta, nhìn ông ta với ánh mắt đầy kính trọng.
"Anh Trần, Lý Hằng này là một trong ba tước sĩ của thành phố Úc. Ông ấy thích làm từ thiện, hội từ thiện Lý do ông ấy sáng lập đã nhiều lần quyên tiền cho chúng ta. Tước sĩ này không chỉ có danh vọng rất lớn ở thành phố Úc mà còn đóng vai trò hết sức quan trọng đối với thành phố".
Tăng Kim Lai đứng cạnh lập tức giải thích cho Trần Thanh biết.
Nghe thấy Tăng Kim Lai nói vậy, sự kính trọng đối với ông cụ hiền lành này lập tức dâng lên trong lòng Trần Thanh.
Không ngờ ông lão này là một người thích từ thiện, tốt hơn quá nhiều so với bọn người vì danh tiếng mà làm từ thiện.
"Hôm nay tôi chỉ là một ông khách tới đánh bạc bình thường thôi, không biết ông già này làm người lắc xúc xắc, mọi người có ý kiến gì không?", Lý Hằng vốn không muốn đứng ra, nhưng cuộc so tài này quá gay cấn, một người thích đánh bạc như ông ta không muốn mất đi cơ hội này, nhất định phải tham dự mới được.
"Tước sĩ Lý, sao dám làm phiền ông đích thân lắc xúc xắc được..." Tề Duyệt vừa nghe Lý Hằng nói vậy thì hơi sợ hãi.
"Sao đấy? Chê tôi già à? Mặc dù ông già này đã lớn tuổi nhưng lắc xúc xắc vẫn không vấn đề gì", nghe Tề Duyệt nói thế, Lý Hằng trừng ông ta, tức giận nói.
"Sao tôi dám chê ông chứ, không biết cậu Trần có ý kiến gì không?", Tề Duyệt nhanh chóng xin lỗi rồi đẩy vấn đề khó khăn này cho Trần Thanh.
"Tôi đương nhiên không ý kiến rồi, được một tiền bối đức cao vọng trọng như tước sĩ Lý giúp đỡ làm chủ cuộc so tài là niềm vinh hạnh của chúng tôi", Trần Thanh không quan trọng việc ai lắc xúc xắc, nếu Lý Hằng này có danh vọng cao như vậy có lẽ sẽ không cùng một phe với người của sòng bạc, với anh thì đây cũng là một chuyện tốt.
"Vậy tôi cũng đồng ý", lúc này Tề Duyệt còn dám ý kiến gì nữa, đồng ý theo.
"Hừ", hiển nhiên Lý Hằng còn canh cánh trong lòng vì lời nói vừa rồi của Tề Duyệt, hơi trẻ con mà tức giận hừ một tiếng, sau đó đi qua, đứng trước bàn đánh bạc.
"Đã để ông già này làm người lắc xúc xắc thì phải nghe theo quy định của tôi, không cần biết ai thắng trận này, tôi đều hi vọng người đó có thể lấy ra một phần ngàn tiền cược để làm từ thiện, không biết hai người thấy sao?", sau khi đi tới, Lý Hằng cười híp mắt nhìn hai người, hỏi.
"Dĩ nhiên rồi, tôi hoàn toàn ủng hộ", mặc dù Tề Duyệt hơi khó chịu trong lòng nhưng không thể biểu hiện ra, giả vờ vui vẻ đồng ý.
"Tước sĩ Lý, được ủng hộ từ thiện đương nhiên là vinh hạnh của chúng tôi rồi, vậy nên, tôi quyết định sẽ quyên mười phần trăm tiền cược để làm từ thiện", Trần Thanh nhìn thoáng qua Tề Duyệt rồi nói với Lý Hằng.
"Mười phần trăm của một trăm tỷ, vậy không phải chính là mười tỷ sao? Có thật không?"
"Quá xa xỉ, nhìn người này xem, hào phóng quá".
"Tề Duyệt này đúng là hẹp hòi, chỉ đồng ý thôi, không rộng rãi bằng người thanh niên này".
"Đúng đấy, sòng bạc ngày nào cũng tiền vào như nước, thừa dịp lúc này kiếm thêm cái thanh danh tốt mới đúng".
Những người xung quanh nghe thấy lời của Trần Thanh và Tề Duyệt thì xôn xao, tỏ ra khinh thường Tề Duyệt.
Trong lòng Tề Duyệt thầm than, sòng bạc này có phải của ông ta đâu, cho dù ông ta thắng thật thì số tiền thắng được cũng không phải do ông ta giải quyết.
Muốn trách thì phải trách Trần Thanh không dưng lại thích nổi bật như thế, cho một trăm triệu thôi không phải là xong rồi sao? Thế mà cứ thích làm màu. Nếu ông ta không thêm tiền thì sợ là sẽ bị mắng đến máu chó văng đầy đầu rồi.
"Thôi được rồi, từ thiện được bao nhiêu tùy thuộc vào năng lực của mỗi cá nhân, mọi người không cần miễn cưỡng. Tôi là người làm thì dùng đồ của tôi đi", Lý Hằng vung tay lên, hai người đàn ông với lối ăn mặc vô cùng thông thường mang một cái ba lô đến và lấy một bộ lắc xúc xắc ra.
"Bộ lắc này không gây tiếng động, cho dù dùng nhiều sức hơn cũng không gây ra âm thanh do dao động, vậy nên dù có khả năng nghe xúc xắc đếm số tốt cũng vô dụng, mọi người đã muốn đấu thì phải xem ai may mắn hơn ấy, như vậy sẽ công bằng hơn", Lý Hằng cười híp mắt cầm bộ lắc xúc xắc trong tay, giới thiệu.
"Tôi đồng ý", không chờ Tề Duyệt trả lời, Trần Thanh đã lên tiếng đồng ý trước.
Lý Hằng đúng là một người tốt bụng, không ngờ ông ta đã tính toán hết thảy mọi thứ. Cho dù Tề Duyệt đánh bạc giỏi đến đâu, nếu không do mình tự lắc xúc xắc, cũng không thể nghe được tiếng xúc xắc va chạm thì làm sao mà thắng được?
"Tôi... Tôi cũng đồng ý", Tề Duyệt không vui lắm, nhưng đành chịu thôi, Trần Thanh là một thằng ngu, đến chuyện này mà cũng đồng ý.
Mà Trần Thanh đã bày tỏ sự ủng hộ rồi, ông ta cũng không thể làm mất sĩ diện của tước sĩ Lý được, ông ta không dám làm chuyện đó.
"Hai vị đã đồng ý rồi thì dựa theo thông lệ, mời kiểm tra bộ lắc và xúc xắc".
Lý Hằng thấy hai người đều đồng ý thì vô cùng vui vẻ.
Phải biết rằng, bộ lắc và xúc xắc đều do ông ta ta tự nghiên cứu ra, tuyệt đối là thứ công bằng nhất, có điều mãi cho tới nay vẫn không có đất dụng võ, không ngờ tham dự trận đấu này lại có tác dụng, hơn nữa còn là một cuộc đánh bạc lớn như vậy nữa.
Chương 514: Không có cách nào đối phó
Tề Duyệt lập tức để mọi người đi kiểm tra xúc xắc và bộ lắc.
Một ván bạc lớn như vậy, Tề Duyệt chỉ là một người hạ màn, chủ ván thực sự cũng không phải là ông ta, ông ta nhất định phải cẩn thận.
Ông ta vô cùng nghiêm túc kiểm tra xúc xắc và bộ lắc, sau đó nở nụ cười gật đầu với Lý Hằng.
“Tước sĩ Lý, không cần kiểm tra nữa đâu. Nếu đồ ông mang tới mà tôi còn không tin được nữa, thì tôi có thể tin ai được đây?”, Trần Thanh khoát tay, đầy tin tưởng nói với Lý Hằng.
Nghe Trần Thanh nói vậy, Lý Hằng lập tức hài lòng ra mặt. Cậu thanh niên này đối xử với ông ta rất khách khí, không tệ, là một nhân tài.
Mà Tề Duyệt lại suýt chút nữa không thở nổi, ánh mắt nhìn Trần Thanh đầy oán trách. Tên nhóc này là do thượng đế phái đến trừng phạt ông ta đúng không?
Đến bây giờ, Tề Duyệt hối hận muốn chết, sớm biết vậy thì đã không nhận việc vớ vẩn này rồi.
Nhưng mà, ông ta là vua đánh bạc của sòng bạc, dưới tình huống này, ông ta không thể nào không ra tay cho được.
“Nếu hai bên đã cùng đồng ý, lão già tôi sẽ bắt đầu lắc xúc xắc”, Lý Hằng híp mắt cười nhìn Trần Thanh, sau đó quay lại nhìn Tề Duyệt, ánh mắt hơi lạnh lùng.
Trong lòng Tề Duyệt rất bực bội nhưng không thể nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Phải nói rằng, kỹ thuật lắc xúc xắc của Lý Hằng mạnh hơn Trần Thanh nhiều, trên dưới tung bay, nhìn vui tai vui mắt, Trần Thanh nhìn thấy cũng phải xấu hổ.
Tề Duyệt bên cạnh lại nhìn chằm chằm hũ đựng trong tay Lý Hằng, lỗ tai dựng lên, muốn nghe được tiếng vang bên trong. Đáng tiếc, kỹ thuật này của Lý Hằng đặc biệt nhắm vào những cao thủ nghe xúc xắc, sao có thể để Tề Duyệt nghe được chứ?
Trần Thanh đứng bên cạnh lại vô cùng bình tĩnh, có vẻ đang thưởng thức. Dù sao, anh cũng không làm được nhiều trò bịp bợm như vậy, rất khâm phục Lý Hằng.
So với Trần Thanh, bộ dạng của Tề Duyệt quả thực có chút không ra gì.
“Được rồi, lão già này lắc xong rồi. Hai vị, xin mời”, rốt cuộc Lý Hằng cũng kết thúc màn biểu diễn, đặt hũ xúc xắc xuống bàn đánh bạc, nhìn Trần Thanh và Tề Duyệt.
“Vì sợ có người sẽ nói theo, tôi đề nghị dùng giấy bút viết ra, cùng nhau giao cho Tước sĩ Lý”, đột nhiên, Tề Duyệt nói, bộ dạng tràn đầy tự tin.
“Được thôi, tôi không có ý kiến”, Trần Thanh thả lỏng người, Tề Duyệt này đúng là muốn tìm chỗ chết. Nếu như mình nói ra một con số trước, Tề Duyệt nói theo, khi đó có thể coi như hoà nhau. Nhưng Tề Duyệt đã nói ra cách này, đúng là tự bóp chết chút hi vọng cuối cùng của mình.
Vậy nên, một khi người này muốn tìm chỗ chết, dù là thượng đế cũng cứu không nổi.
“Đã vậy thì bắt đầu viết đi”, Lý Hằng lập tức để người mang giấy bút tới, chia ra đưa cho Trần Thanh và Tề Duyệt.
“Tước sĩ Lý, đây là số tôi đoán”, Tề Duyệt viết xong, gấp giấy lại, đưa cho Lý Hằng.
“Tôi cũng xong rồi”, Trần Thanh viết số xong cũng đưa cho Lý Hằng.
“Nếu hai vị đã viết xong, vậy giờ chúng ta sẽ công bố đáp án. Số hai vị viết ra đều đặt trong hộp thuỷ tinh này, bây giờ tôi sẽ mở tờ của ông Tề trước, dù sao ông Tề cũng đưa trước mà”, Lý Hằng mở chiếc hộp thuỷ tinh kia, lấy giấy ra.
Lúc này, có người trong sòng bạc chiếu hình ảnh lên màn ảnh lớn phía trên, phát trực tiếp khung cảnh.
Lý Hằng lật mở tờ giấy, rất nhanh, con số Tề Duyệt viết ra hiện lên trước mắt mọi người.
“2,3,3 điểm”.
Thấy điểm số Tề Duyệt viết, mọi người cũng không có quá nhiều phản ứng, dù sao cũng chưa biết đáp án chính xác.
“Điểm số của ông Tề là 2,3,3, tiếp theo, chúng ta sẽ xem điểm số của cậu Trần”, hai hàng lông mày của Lý Hằng hơi nhíu lại, sau đó vươn tay ra, mở hộp thuỷ tinh của Trần Thanh.
“Là 3,3,3 điểm, con báo”, sau khi điểm số của Trần Thanh xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả đều ngạc nhiên hô lên.
Dù điểm số của hai người chỉ cách nhau một điểm, nhưng thắng thua lại rơi vào khoảng cách một điểm này. Hoặc là hai người cùng đoán sai, lại đánh cược thêm một lần nữa, hoặc là là một người đoán sai, phân ra ai thắng ai thua.
Tình huống này lập tức khiến mọi người ở đây vô cùng hưng phấn. Dù sao thì, chuyện kẻ thù đánh bạc với nhau có thể nói là khó mà thấy được, hơn nữa còn là một ván bạc lớn như vậy, càng hiếm thấy hơn.
Thật sự quá kích thích, mọi người đều đợi không kịp mà muốn biết đáp án.
“Nhìn tình hình này, mọi người đều nóng lòng cả. Đã vậy, ông lão này cũng không để mọi người chờ lâu nữa, bây giờ sẽ mở hũ xúc xắc ra”, trên mặt Lý Hằng lộ ra nụ cười kì quái, sau đó bàn tay đè lên hũ xúc xắc.
Mọi người đều ngừng thở, nhìn chằm chằm hũ xúc xắc đó.
Quả thực Lý Hằng không để mọi người chờ lâu, tay ông ta chỉ đặt trên hũ một chốc rồi mở ra ngay.
“Oa…”
Sau khi hũ xúc xắc được nhấc lên, điểm số xuất hiện trước mắt, tất cả đều hít một hơi thật sâu, rồi lập tức xôn xao. Chuyện này quá kích thích, bởi vì trên ba viên xúc xắc đều là ba điểm. Nói cách khác, Lý Hằng lắc ra con báo.
Đương nhiên, người đoán đúng là Trần Thanh.
“Oa, quá tuyệt vời, thắng, thắng rồi”, Tuyên Hoàng phản ứng đầu tiên, lập tức hét lên, hưng phấn ôm lấy Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến cũng không dám tin, dù sao, kiếm được số tiền này quá dễ. Một trăm tỉ là một con số khổng lồ.
Phải biết rằng, đây chính là tiền mặt. Có rất nhiều công ty định giá trăm tỷ, nhưng tuyệt đối không có số vốn lưu động lên tới trăm tỷ, mà tính từ tất cả tài sản hữu hình và vô hình của công ty.
Vậy một trăm tỷ này quá đáng sợ rồi.
Trần Thanh cũng không quá bất ngờ, dù sao anh cũng đã dự tính trước được điều này.
Tề Duyệt bên cạnh tái mặt.
Thua rồi, ông ta thua rồi.
Ông ta là một trong ba vua đánh bạc của thành phố Úc, vậy mà lại thua trước một kẻ không có tiếng tăm gì, mất hết cả danh tiếng.
Không những thế, một khoản tiền lớn như vậy, sòng bạc chẳng thể nào bỏ ra, mà người chịu uất ức, không cần đoán cũng biết là ông ta.
Tương lai của ông ta sẽ vô cùng thê thảm.
Ông Kim ở trong phòng theo dõi cũng ngồi xuống salon, vẻ mặt đau đớn không nói nên lời.
Mà ông ta hối hận nhiều hơn. Sớm biết vậy đã bỏ đi năm mươi triệu tiền đặt cược của cậu ta. Bây giờ thì tốt rồi, người ta thắng nhiều như vậy, ông ta không thể nào chịu đựng tổn thất lớn như thế.
Ông ta biết, nếu ông ta không thể đưa ra một câu trả lời cho chuyện này, sợ rằng không thể nào ăn nói được với nhà họ Hà.
Đã như vậy thì chỉ có một cách thôi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông Kim lộ ra ý muốn giết người.
“Tần Hải, tìm ngài Lạc Vũ tới đi”, ông Kim giương mắt nhìn Tần Hải, nói.
“Ông Kim, tước sĩ Lý ở đây, làm vậy sợ là không ổn”, Tần Hải ở bên cạnh âm thầm giật mình, lo lắng hỏi.
“Hừ, bây giờ tước sĩ thì có lợi ích gì? Hơn nữa, bảo ngài Lạc Vũ che mặt lại, lúc đó ai biết được là người của sòng bạc làm chứ?”, Ông Kim cười lạnh, ánh mắt càng thêm kiên định.
Chương 515: Ai mạnh ai yếu
“Thôi, để tôi tự đi mời ông Lạc Vũ”, ông Kim nghĩ lại, cảm thấy để Tần Hải đi mời ông Lạc Vũ thì không quá thỏa đáng nên quyết định đích thân đi mời.
Mà lúc này, trong đại sảnh sòng bạc lại bùng nổ. Dù sao, bọn họ được tận mắt chứng kiến kỳ tích trong giới cờ bạc. Cậu thanh niên này dùng một trăm đồng tiền cược, thắng được một trăm tỷ, nhất định là một sự tồn tại đáng sợ.
“Ông Tề, có phải nên đưa tiền cho tôi rồi không?”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn Tề Duyệt. Anh tin lần này bọn họ ra không ra tay tuỳ tiện nữa.
Lần dạy dỗ này cũng lớn đấy!
“Đều ở đây cả, nhưng mà tôi cũng không có quyền cho cậu, chờ ông Kim tới đi”, Tề Duyệt biết, bây giờ ở trước mắt mọi người, nếu ông ta dám ăn quỵt, danh tiếng của sòng bạc sẽ hoàn toàn không thể cứu lại được nữa. Nhưng mà, ông ta cũng không dám tuỳ tiện đưa cho Trần Thanh.
“Được, tôi chờ ông ấy”, Trần Thanh cũng không làm khó Tề Duyệt, mặc dù thua cuộc, nhưng Tề Duyệt cũng chỉ là một công cụ đánh bạc, căn bản không làm chủ được.
“Bộp bộp…”
Đúng lúc đó, một tràng vỗ tay vang lên từ phía cầu thang tầng hai. Ông Kim tươi cười đi xuống, vỗ tay chúc mừng Trần Thanh.
“Đúng là anh hùng nhỏ tuổi, không ngờ trên con thuyền đánh bạc nho nhỏ này của chúng tôi, lại có một thần bài, đúng là vinh hạnh”, nụ cười trên mặt ông Kim vô cùng chân thành. Mọi người nhìn thấy thì càng khâm phục tấm lòng của ông Kim, người ta thắng cả trăm triệu cũng không hề tức giận.
“Ông Kim nói đùa rồi, tôi nào dám nhận cái danh thần bài đó chứ, tôi chỉ là một kẻ may mắn mà thôi”, Trần Thanh cũng cười, khiêm tốn đáp.
“Chỉ dựa vào may mắn sẽ không thể thắng được một trăm tỷ trên thuyền của chúng tôi”, nụ cười trên mặt ông Kim vẫn không bớt đi, nói tiếp.
“Lấy thu nhập của thuyền đánh bạc, có lẽ một trăm tỉ cũng là chuyện nhỏ thôi, không gây tổn thương gân cốt được”, Trần Thanh cười sáng lạn, đáp lại.
“Haha…”
Sau đó, hai người cùng nhau cười lớn, hoàn toàn không giống kẻ địch chút nào.
Thế nhưng trong lòng Tăng Kim Lai lại có dự cảm xấu. Dựa vào hiểu biết của anh ta với ông Kim, ông ta càng như vậy, càng chứng minh ông ta nhất định sẽ ra tay.
“Cậu Trần, ở nhà có chút chuyện, chúng ta phải về thôi”, nghĩ tới đây, Tăng Kim Lai đi tới trước mặt Trần Thanh, nhẹ giọng nói.
Mặc dù nói nhỏ, nhưng hẳn là ông Kim cũng nghe được.
“Nếu cậu Trần còn có việc, vậy mau đi đi, khoản tiền cậu thắng là chắc chắn rồi”, đương nhiên ông Kim nghe được lời Tăng Kim Lai nói, đây cũng đúng ý ông ta. Ông ta lập tức đưa tấm séc một trăm tỷ cho Trần Thanh, ngoài ra còn có một ngôi biệt thự và vài cái xe sang.
“Vậy thì, cảm ơn ông rất nhiều. À, đúng rồi, còn có năm mươi triệu em trai tôi thua ở sòng bạc của ông, trả lại cho ông vậy”, Trần Thanh chắp tay, sau đó hơi cao giọng, nhất là chữ “thua” đó, nhấn rất mạnh, dù là ai cũng nghe ra trong lời nói có ý khác.
Nghe Trần Thanh nói vậy, nụ cười trên mặt ông Kim hơi cứng lại, ánh mắt lóe lên tức giận. Ông ta gật đầu, để người đi thu tiền.
Những người bên cạnh vây lại, nghe được cuộc đối thoại của Trần Thanh và ông Kim. Điều này khiến bọn họ đánh hơi được chút mùi vị không tầm thường.
Bên trong còn có chuyện!
Dựa vào năng lực bịa chuyện của bọn họ, cộng thêm mọi người cùng ra sức với nhau, rất nhanh, rất nhiều phiên bản được tung ra.
Có người nói, em trai Trần Thanh bị người ta gạt, thua rất nhiều tiền. Dưới cơn nóng giận, Trần Thanh giúp em trai đòi lại công bằng.
Cũng có người đó, Trần Thanh cũng chỉ mượn cớ thôi, mục đích là để giam tiền.
Còn có người nói, đây là bẫy của sòng bạc. Bọn họ nhốt em trai của Trần Thanh lại, sau đó để Trần Thanh lấy năng lực ra phục vụ bọn họ.
Những phiên bản này không ngừng lan truyền khắp thuyền, nhưng mà, vốn chỉ có hai phiên bản, rất nhanh đã biến thành vô số phiên bản.
Dù sao thì cũng phải nói, đám người tới đánh bạc này đều đứng ở góc độ của kẻ yếu để suy nghĩ vấn đề. Không thể nghi ngờ, sòng bạc là phe mạnh, mà Trần Thanh lại thuộc về phe yếu.
Rất nhiều người có lòng đồng cảm với kẻ yếu, nên lúc bịa chuyện, cố gắng ác hoá sòng bạc, biến Trần Thanh thành phe bị hại, cuối cùng dựa vào cố gắng để rửa mối hận.
Đương nhiên Trần Thanh không biết chuyện này. Anh chỉ vì ghét ông Kim nên thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ lại gây ra chuyện như vậy.
Trần Thanh rất nhanh đã chuyển năm mươi triệu cho sòng bạc, hơn nữa còn móc điện thoại ra cho mọi người vây xem nhìn, bày tỏ anh đã chuyển tiền.
“Tôi nhận được rồi, lần này chơi rất vui vẻ phải không, mong lần sau cậu lại tới nữa”, trên mặt ông Kim vẫn là nụ cười như cũ, nói vô cùng khách khí.
“Ông có chắc là hoan nghênh tôi tới không?”, Trần Thanh cười nhạt nhìn ông Kim.
Quả nhiên, nghe Trần Thanh nói vậy, ông Kim lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Hoan nghênh chứ, thuyền đánh bạc của chúng tôi không từ chối ai đến cả, đương nhiên hoan nghênh cậu rồi”.
Trong lòng ông ta đã sớm mắng Trần Thanh chết đi rồi, làm gì còn có lần sau nữa chứ.
Khi xuống khỏi thuyền đánh bạc, ông ta thật muốn xem Trần Thanh này chết như thế nào.
Trần Thanh thường xuyên đứng bên bờ sinh tử, mẫn cảm nhất đối với sát ý. Mặc dù ông Kim hết sức che giấu sát ý trong lòng, nhưng sau khi anh nói xong câu vừa rồi, ông ta đã không kiềm chế được mà lộ ra.
“Có chút thú vị đấy, muốn để vị võ đạo tông sư đại thành cảnh đó ra tay sao?”, cảm nhận được sát ý trên người ông Kim, Trần Thanh lập tức tò mò.
Đương nhiên, anh cảm thấy hứng thú nhất chính là vị võ đạo tông sư đã đạt đại thành cảnh đó. Anh muốn xem xem, mình và cường giả kia, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
Nếu là trước kia, anh chiến đấu với đại thành tông sư còn không thua về lực. Nhưng sau lần trước lên núi Song Chỉ tôi luyện thân thể thành công, anh càng tự tin hơn về thực lực của mình. Cho dù là tông sư đại thành, cho dù không đánh lại được, đối phương cũng không làm gì được anh.
“Tiền bối, tạm biệt”, Trần Thanh chắp tay với Lý Hằng, nói lời từ biệt.
“Chàng trai trẻ, giỏi lắm, sau này có cơ hội thì tới Hương Giang hoặc thành phố Úc tìm tôi. Có lúc tôi ở Hương Giang, có lúc lại ở thành phố Úc. Đây là số điện thoại riêng của tôi, lúc tới nhất định phải gọi cho tôi đấy”, Lý Hằng cảm thấy vô cùng hợp duyên với Trần Thanh, đưa số điện thoại riêng của mình cho anh.
“Được, nếu tôi tới Hương Giang và thành phố Úc, nhất định sẽ gọi cho ông, lúc đó ông đừng chê tôi phiền nhé”, Trần Thanh trân trọng thu lại danh thiếp của Lý Hằng, nói đùa với ông ta.
“Ha ha, cậu cứ tới đi, tôi cũng muốn biết mình có phiền hay không”, Lý Hằng cười lớn, càng có cảm tình với Trần Thanh hơn.
Vốn dĩ, ông ta muốn ngồi cùng thuyền với Trần Thanh rời đi. Nhưng ông ta vừa thể hiện ý này, Trần Thanh đã âm thầm lắc đầu với ông ta, hiển nhiên, anh không muốn ông ta bị cuốn vào.