• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 340: Bữa sáng ngon lành

“Bà xã, em đang nghĩ gì thế? Sao mặt đỏ vậy? Có phải nóng quá không?”, Trần Thanh thấy bà xã quấn mình trong chăn, gương mặt thì đỏ ửng, liền nhìn cô với vẻ kỳ lạ.

“Anh... anh muốn làm gì?”, nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến liền trở nên thẹn thùng, rụt rè hỏi.

“Bà xã, anh nhớ đến một công pháp, có lẽ sẽ phù hợp với em, hay là chúng ta thử một chút nhé?”, Trần Thanh hoàn toàn không chú ý đến trạng thái lúc này của Nam Cung Yến, anh hào hứng nói.

Nam Cung Yến nghe thấy lời nói của Trần Thanh, đột nhiên nổi giận, tên ngốc này, đúng là đồ đầu gỗ.

“Thử cái gì mà thử? Đang đêm hôm, không ngủ à?”, Nam Cung Yến thở hổn hển nói, sau khi nói xong, cô liền đắp chăn lên đầu, nằm trên giường.

Trần Thanh đột nhiên không hiểu gì cả, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không phải vừa rồi còn vội vàng muốn tu luyện sao? Sao đột nhiên lại tức giận rồi?

Lòng dạ phụ nữ đúng là mò kim đáy biển, thật sự không thể hiểu rõ được.

“Được rồi, em cũng không ngủ được, đi tu luyện thôi!”, ngay khi Trần Thanh chuẩn bị ngồi thiền, muốn tu luyện, Nam Cung Yến bước xuống giường, nói với Trần Thanh.

“À... được, bây giờ tu luyện!”, Trần Thanh sững sờ, cô gái này đổi ý cũng nhanh thật đấy, vừa nãy còn la hét nói muốn đi ngủ, bây giờ lại muốn tu luyện.

Thế nhưng, Trần Thanh không dám nói gì, lập tức bắt đầu hướng dẫn Nam Cung Yến tu luyện.

Anh cầm nửa khối linh thạch cực phẩm ra, viết công pháp cho Nam Cung Yến, bắt đầu tu luyện.

Ban đầu, Trần Thanh nghĩ rằng, chân khí của mình không thể dẫn dắt được Nam Cung Yến, khi cô mới nhập môn thì nên chậm rãi mới đúng, nhưng không ngờ, cô lại có thể nhập môn trong chốc lát, lần đầu tiên tu luyện liền vận hành cả một chu thiên (là một thuật ngữ trong võ thuật chứ không phải từ chỉ thời gian), chân khí trong cơ thể đã tăng lên rất nhiều.

“Thiên tài, bà xã, em đúng là một thiên tài tu luyện, ban đầu khi anh tu luyện, nhập môn cũng phải mất một thời gian rất lâu!”

“Không ngờ lần đầu tiên tu luyện em đã tiến vào nhập môn rồi, lợi hại quá!”, Trần Thanh chân thành khen ngợi.

Nghe thấy Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến vui mừng, bởi vì cô cũng cảm nhận được lợi ích của việc tu luyện, tai thính mắt tinh, cơ thể nhẹ đi rất nhiều, dường như thay đổi những nhận thức trước đây của cô.

“Bà xã, đây là nửa khối linh thạch cực phẩm, em cầm cái này để tu luyện, sẽ có ích rất nhiều”, Trần Thanh không nói gì với cô mà lấy nửa khối linh thạch cực phẩm vừa có ra, đưa cho cô tu luyện.

“Đây là cái gì? Em cảm thấy cực kỳ thoải mái”, Nam Cung Yến cầm lấy nửa khối linh thạch màu tím, tò mò hỏi.

“Đây là linh thạch mà người tu luyện thường dùng trong việc tu luyện, trong những trường hợp bình thường, nó có thể khiến hậu thiên võ giả lên đến cảnh giới hậu thiên đỉnh phong, cũng có thể khiến võ giả thiên tiên lên một cấp độ khác” ,Trần Thanh giải thích.

“Ồ, em còn tưởng anh tặng em đá quý chứ!”, Nam Cung Yến nghe thấy Trần Thanh nói vậy, cảm thấy hơi thất vọng.

“Bà xã, dù thế nào cũng không được để võ giả nhìn thấy thứ này, nếu không cũng không thể bảo đảm sẽ người ta nổi lòng tham!”, Trần Thanh bó tay, trong lòng người phụ nữ, viên linh thạch cực phẩm này còn không bằng một viên đá quý.

Nếu như bị đám võ giả biết, không chừng còn phải đánh vỡ đầu để tranh giành.

“Ồ... thứ này giá bao nhiêu tiền?”, Nam Cung Yến ngạc nhiên, sau đó hỏi.

Nam Cung Yến là một nhà kinh doanh, đương nhiên phải đo lường giá trị của thứ này bằng giá cả.

“Đối với người bình thường, không đáng một xu, nhưng nếu như võ giả muốn, có thể bán với giá trên trời, ít nhất cũng lên tới trăm triệu”, Trần Thanh cũng không biết giá trị của thứ đồ này, nhưng dựa vào hiểu biết của anh về võ giả, võ giả đều là những người không thiếu tiền, gặp được linh thạch cực phẩm thì dù đập nồi bán sắt, e rằng họ cũng muốn có cho bằng được.

“Đáng giá đến vậy sao?”, nghe những lời của Trần Thanh, Nam Cung Yến vội vàng nắm chặt viên linh thạch cực phẩm trong tay mình, xem như cô được mở rộng tầm mắt, không ngờ viên linh thạch nhìn có vẻ không đẹp bằng phỉ thúy này, lại đáng tiền như vậy.

“Bà xã, đêm nay em đừng ngủ, tu luyện cho tốt, để anh xem trình độ tu luyện của em như thế nào?”, Trần Thanh suy nghĩ một chút, liền đề xuất.

“Nếu không ngủ, liệu ngày mai có tinh thần làm việc không?”, Nam Cung Yến lo lắng.

“Ha ha... bà xã, em cứ thử trước đi, sáng sớm mai em sẽ biết”, thấy bà xã nói vậy, Trần Thanh liền bật cười.

“Được thôi!”, nghe thấy tiếng cười của Trần Thanh, Nam Cung Yến liền liếc mắt, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, nửa viên linh thạch cực phẩm đặt giữa hai đầu gối.

Khi Nam Cung Yến bắt đầu tu luyện, Trần Thanh cũng tiến vào tu luyện.

Vừa mới tiến vào trạng thái tu luyện, Trần Thanh nhận thấy, linh khí mình hấp thu được tăng nhiều, hơn nữa càng nồng đậm, điều này khiến Trần Thanh giật mình ngạc nhiên.

Xem ra, quả nhiên ông lão là một lão già đa mưu túc trí, trước khi Nam Cung Yến trở thành võ giả, tốc độ tu luyện của anh đã đủ nhanh rồi, bây giờ Nam Cung Yến trở thành võ giả, tốc độ tu luyện của anh lại trở nên nhanh hơn nữa, đúng là giống như buff tu luyện vậy.

Hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện, cũng không hề hay biết, màn đêm đã trôi qua.

Sáng hôm sau, Nam Cung Yến tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện, nhìn cả căn phòng, lần đầu tiên cô cảm giác cả thế giới rõ ràng như vậy, giống như không có một rào cản nào cả.

Nam Cung Yến bước ra ban công ngay lập tức, nhìn cây cối tươi tốt xung quanh, cô cảm giác cả thế giới tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với thế giới mà mình từng biết trước đây.

Cô đắm đuối trong chốc lát, mới tỉnh táo lại, tắm rửa sạch sẽ ngay lập tức, đúng lúc nhìn thấy Trần Thanh đang bưng bữa sáng từ phòng bếp ra.

“Bà xã, em dậy rồi à, mau ăn sáng đi!”, Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến từ trên lầu đi xuống, liền gọi cô.

“Sao anh dậy sớm thế?”, Nam Cung Yến lấy làm lạ hỏi.

“Bà xã, đương nhiên là để sau khi em tỉnh lại, có thể ăn bữa sáng ngon lành ngay lập tức rồi”, Trần Thanh bưng đĩa trứng ốp la hình trái tim, trìu mến nói với Nam Cung Yến.

“Được rồi, vậy thì thử bữa sáng ngon lành của anh xem sao”, nghe thấy Trần Thanh nói thế, Nam Cung Yến liền nuốt một ngụm nước bọt, cô đã thèm bữa ăn sáng của Trần Thanh từ lâu rồi.

“Được thôi, cô gái xinh đẹp, mời em ngồi vào chỗ”, Trần Thanh kéo ghế ăn ra giúp Nam Cung Yến, đợi cô ngồi vào, anh cũng ngồi ở phía đối diện.

“Bà xã, hôm nay em phải đến công ty sao?”, sau khi Nam Cung Yến ăn xong, Trần Thanh hỏi.

“Ừm, em phải đến công ty, công ty hiện đang khai thác thị trường, chuẩn bị mở rộng thị trường ở thành phố Long Hải. Cho nên, sau cuộc họp ngày hôm nay, em phải đến thành phố Long Hải một chuyến”, Nam Cung Yến không giấu diếm gì với Trần Thanh, liền nói thẳng.

“Thành phố Long Hải sao, được, anh sẽ đi với em”, nghe đến cái tên này, Trần Thanh đột nhiên nghĩ đến Chu Hán Khanh, anh tin rằng sau chuyện xảy ra lần trước, có lẽ Chu Hán Khanh sẽ không nhảy ra tác oai tác quái nữa.

Đương nhiên, anh cũng không dám đảm bảo rằng lần này Chu Hán Khanh có thể giữ lời hay không, cho nên, anh phải đi theo, theo sát bảo vệ bà xã của mình.

Chương 341: Rõ như ban ngày

“Được”, Nam Cung Yến cũng không hề có ý kiến đối với quyết định của Trần Thanh. Dù gì tình cảm của hai người họ bây giờ đang tiến triển, cô cũng không muốn tách rời anh.

Trần Thanh dĩ nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó là quyết đấu với Vân Hạn Lâm ở núi Long Đài của thành phố Long Hải. Vừa hay sắp tới Nam Cung Yến sẽ đến thành phố Long Hải, anh cũng không cần phải xa cô một thời gian dài rồi.

Sau khi ăn xong, Trần Thanh lái xe đưa Nam Cung Yến tới công ty. Lúc tới nơi, tuy anh không có hứng thú với họp hành nhưng nghĩ tới lần trước vì mình rời khỏi một khoảng thời gian mà bị người ta tìm thấy sơ hở bắt cóc Nam Cung Yến đi.

Cho nên, lần họp này Trần Thanh cũng đi theo.

Tới phòng họp, Trần Thanh phát hiện không ít người quen cũ, chị lớn Hứa Mỹ Tình, người đẹp Hồ Tiểu Nhạc đều ngồi trong phòng họp, còn có một vài người gật đầu xã giao, nhưng anh không để ý.

“Anh Thanh, đã lâu anh không tới công ty rồi, người ta còn tưởng anh từ chức rồi chứ”, Hồ Tiểu Nhạc thấy Trần Thanh thì bay nhanh tới trước mặt anh rồi nũng nịu nói.

“Làm gì có chuyện đó, công ty có nhiều người đẹp như thế sao tôi nỡ rời khỏi”, nghe Hồ Tiểu Nhạc nói vậy, Trần Thanh đột nhiên cười lên, đồng thời đưa tay ra xoa xoa mái tóc mềm mại của cô ta.

Được Trần Thanh xoa đầu trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng Hồ Tiểu Nhạc bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào.

“Khụ khụ… Được rồi, bắt đầu họp thôi”, Nam Cung Yến thấy chồng của mình lại tán tỉnh cấp dưới trước mặt mình thì trong lòng cô nhất thời ganh tỵ, cô bèn ho khan một tiếng rồi vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc mới phát hiện tổng giám đốc cũng có mặt. Cô ta bị doạ một phen nên bèn kéo Trần Thanh tới vị trí phòng quan hệ xã hội.

Nam Cung Yến không ngờ cô gái này lại dũng cảm đến vậy. Nhưng không ai trong công ty biết chuyện cô và Trần Thanh kết hôn, dĩ nhiên cũng không thể trách một cô gái trẻ trung xinh đẹp có cảm tình với anh được.

Trần Thanh cảm nhận được ánh mắt thù địch của vợ mình thì đột nhiên da đầu anh có chút tê dại, nhưng cũng không thể hất tay của Hồ Tiểu Nhạc ra, bèn cứ thế mà rời đi.

“Chị Mỹ Tình, dạo này chị khoẻ không?”, Trần Thanh thấy Hứa Mỹ Tình vẫn quyến rũ như xưa thì khóe mắt chợt loé lên tia nóng bỏng, lại nhớ tới những bức ảnh kia của Hứa Mỹ Tình đúng là đẹp xuất sắc.

“Tôi vẫn thế thôi, còn cậu thì sao? Dạo này hình như cậu rất ít tới công ty, có phải lại chạy đi bao gái rồi phải không? Cô gái nhà nào lại dính vào chiêu của cậu vậy?”, Hứa Mỹ Tình nghe Trần Thanh nói vậy liền cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình của anh, trong lòng cô ấy bỗng dưng dao động, toàn thân ngứa ngáy.

“Ha ha… Làm gì có cô gái nào. Tôi ngắm những người đẹp trong công ty chúng ta còn không xuể, còn chạy ra ngoài gặp cô gái khác làm gì chứ?”, Trần Thanh mỉm cười và trêu chọc.

“Hừ, chỉ được cái lẻo mép. Được rồi, không nói nữa”, Hứa Mỹ Tình liếc Trần Thanh rồi tập trung vào cuộc họp.

Cuộc họp diễn ra vô cùng tẻ nhạt, Trần Thanh nghe mà muốn ngủ gục, sau khi kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ cuối cùng nó cũng kết thúc.

“Trần Thanh, tới văn phòng của tôi một lát nhé”, cuộc họp kết thúc, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Thanh.

“Tuân lệnh!”, Trần Thanh nhanh chóng trả lời.

“Trần Thanh, có phải anh đắc tội với tổng giám đốc không vậy? Tại sao chị ấy lại muốn gặp riêng anh?”, Hồ Tiểu Nhạc thấy vậy thì tỏ ra lo lắng.

“Sao có chuyện đó được. Đó là vợ tôi thì tôi sợ cái gì”, Trần Thanh cười phá lên rồi nói toẹt ra.

“Anh Thanh, anh đừng nói đùa nữa. Tổng giám đốc Nam Cung là ai chứ, là cô gái xinh đẹp nhất của cả thành phố Nam Hải chúng ta. Sao chị ấy có thể là vợ của anh được”, Hồ Tiểu Nhạc chợt mỉm cười nói với vẻ khao khát.

“Đúng vậy, Trần Thanh, cậu mau đi đi, nói chuyện với tổng giám đốc cho khéo vào. Đừng lo lắng, tôi không nghĩ là cậu bị đuổi việc đâu”, Hứa Mỹ Tình đứng bên cạnh cũng tỏ ra lo lắng.

“Ha ha… Tôi đã nói rồi, không sao đâu. Được rồi, tôi đi trước đây. Mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ”, Trần Thanh mỉm cười, sau đó chào tạm biệt hai người họ rồi đi tới văn phòng của Nam Cung Yến.

Lúc tới văn phòng của Nam Cung Yến, Trần Thanh đột nhiên thấy hồi hộp. Lúc nãy nói cười với mấy cô gái kia trước mặt vợ của mình, đúng là tự tìm đường chết mà.

“Vợ à, họp lâu như vậy, em có mệt không? Nào, để anh massage cho em nhé”, Trần Thanh gõ cửa, sau đó đi vào với vẻ mặt nịnh bợ.

“Thôi đi, không phải anh còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ hay sao, đi mà massage cho người ta đi”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến tức giận lên tiếng.

“Vợ à, em còn không hiểu anh ư. Anh là thật lòng thật dạ với em, tuyệt đối không động lòng với bất kì người phụ nữ nào khác”, Trần Thanh vừa nghe thì vỗ ngực bảo đảm.

Sau đó, anh đi tới phía sau của Nam Cung Yến, đặt tay lên đôi vai của cô rồi nhẹ nhàng massage.

“Cũng không chắc được, miệng lưỡi đàn ông là quỷ gạt người. Chỉ sợ đến lúc anh đem em đi bán mà em còn không hề hay biết”, Nam Cung Yến cũng không có đẩy Trần Thanh ra, cô khẽ nhắm mắt lại rồi từ tốn nói.

“Làm sao có chuyện đó được. Sao anh có thể nỡ đem bán người vợ thân yêu nhất của mình chứ. Vợ anh chính là tất cả của anh mà”, Trần Thanh liền bảo đảm nói.

“Được rồi. Chuyện bên công ty em đã sắp xếp rồi. Buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát. Ngày mai em phải tới chủ trì lễ khai trương công ty”, Nam Cung Yến không hơn thua với anh mà trực tiếp sắp xếp mọi chuyện.

“Không thành vấn đề. Vợ anh nói lúc nào đi thì chúng ta đi thôi”, nghe vợ mình nói vậy, Trần Thanh đột nhiên vui mừng, anh vui vẻ lên tiếng.

Họp cả buổi sáng, Nam Cung Yến quả thật cảm thấy hơi mệt. Trần Thanh massage thật hiệu quả, không bao lâu cô liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Không ngờ Trần Thanh còn biết massage, ban đầu bản thân cô đã có thành kiến quá sâu với anh rồi.

Xem xét mọi khía cạnh, Trần Thanh quả là một người đàn ông tốt hiếm có, có tiền, thực lực mạnh, biết nấu cơm, biết massage, đối với mình cũng tốt. Quan trọng là anh cũng rất là đẹp trai, miệng lưỡi dẻo quẹo, người đàn ông như vậy tuyệt đối là gu mà các cô gái bên ngoài thích nhất.

“Trần Thanh, có phải ở bên ngoài có rất nhiều phụ nữ thích anh không?”, Nam Cung Yến đang nhắm mắt hưởng thụ thì đột nhiên mở mắt, sau đó thẳng thừng hỏi anh.

“Không ngờ anh lại do dự, nói mau, có phải anh ở bên ngoài có người khác rồi không?”, không chờ Trần Thanh trả lời, Nam Cung Yến liền tức giận nói.

“A… Vợ à, tấm lòng của anh dành cho em rõ như ban ngày, trời đất làm chứng, em nói vậy anh thấy oan quá”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Thanh liền kêu oan, tỏ ra ấm ức lên tiếng.

“Nói như vậy là em không đúng à”, nghe Trần Thanh nói vậy, đôi mắt của Nam Cung Yến lộ ra vẻ nguy hiểm, cô lạnh lùng nói.

“Tất nhiên là không phải rồi. Lúc nào vợ nói cũng đúng, là hành vi của anh khiến vợ nảy sinh ảo giác rồi. Cho nên, mọi chuyện đều là lỗi của anh”, Trần Thanh lắc đầu lia lịa, sau đó anh lên tiếng thanh minh cho rõ.

“Như vậy còn tạm được. Được rồi, đi thôi, về nhà thu dọn một chút, chuẩn bị đi thành phố Long Hải”, Nam Cung Yến vô cùng hài lòng với câu trả lời của Trần Thanh.

Chương 342: Đừng động vào!

Về tới biệt thự, Trần Thanh cảm thấy, lần này rời đi có lẽ hơi lâu, cho nên anh cho người chuẩn bị một số đồ để tu luyện.

Anh hy vọng, trước khi quay về, căn cứ của mình vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, thực lực của thuộc hạ mình cũng sẽ được tăng thêm một bậc.

Trước khi về biệt thự, Trần Thanh lên danh sách kêu Hứa Thiệu Phong chuẩn bị, đợi khi anh và Nam Cung Yến ăn trưa xong thì những thứ anh cần cũng được đưa tới.

Trần Thanh liền bắt đầu luyện thuốc, nhưng vì thiếu lò luyện đan nên chỉ có thể điều chế thành thuốc tễ.

Về chuyện luyện thuốc, Trần Thanh có thể nói là quen tay thành khéo. Thứ anh muốn điều chế là thuốc tăng nguyên và thuốc bạo linh. Thuốc tăng nguyên là để tăng tu vi, còn thuốc bạo linh sau khi dùng thì thực lực sẽ tăng mạnh một bậc, là thứ dùng để bảo vệ tính mạng.

Mất thời gian cả buổi trưa, Trần Thanh đã luyện xong một mớ thuốc tăng nguyên và thuốc bạo linh. Thuốc tăng nguyên thì nhiều hơn, trong tay có hai chai, nhưng anh chỉ đưa cho bọn họ một chai.

Vì một khi đã đến lúc dùng thuốc bạo linh, hai chai hay một chai cũng không có gì khác biệt.

Sau đó, Trần Thanh viết lại một số thân pháp và bộ pháp gia tăng tốc độ. Thân pháp có thể khiến bọn họ càng thêm linh hoạt hơn khi chiến đấu, còn quy tắc bộ pháp có thể khiến bọn họ thoát thân nhanh hơn.

Sau khi viết xong, dĩ nhiên Trần Thanh cũng không yên tâm. Anh bèn gọi điện kêu bọn họ tới biệt thự.

Khoảng hai giờ chiều, đám người Giang Tử Phong tới biệt thự.

“Đại ca, có chuyện gì mà gọi chúng em tới đây gấp vậy?”, sau khi tới biệt thự, Giang Tử Phong là người hỏi đầu tiên, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng nhìn về phía Trần Thanh, còn chị em nhà bọn họ Cận thì không nói gì.

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi, đưa cho mấy người một ít đồ”, Trần Thanh lập tức chia số thuốc đã luyện xong cho bọn họ, đồng thời nói cho bọn họ nghe cách dùng của số thuốc này.

“Đại ca, anh đối với bọn em thật là tốt”, nhìn số thuốc trong tay, đám người Giang Tử Phong chợt cảm kích vô cùng.

“Vẫn là câu nói này, đừng tăng thực lực quá nhanh, cố gắng tạo nền tảng vững chắc”, Trần Thanh không kiềm được mà khuyên nhủ.

“Vâng, đại ca”, Giang Tử Phong đương nhiên biết mấy chuyện này nên nhanh chóng gật đầu.

“Còn có một bộ thân pháp và một bộ bộ pháp. Các người hãy ghi nhớ trước cho tôi”, tiếp theo Trần Thanh đưa bộ thân pháp và bộ pháp mà mình đã viết cho bọn họ.

Sau khi nhận lấy, bọn họ nhanh chóng ghi nhớ vào đầu.

Chưa tới 10 phút, bọn họ đều đã ghi nhớ hết. Tiếp theo, Trần Thanh giải thích cho bọn họ những điều cần luyện trong bước đầu của bộ thân pháp và bộ pháp, hơn nữa còn chỉ dẫn bọn họ nhập môn.

Còn chị em nhà họ Cận chưa tu luyện nền tảng, Trần Thanh dĩ nhiên cũng không thiên vị. Anh dạy hai người công pháp ngay tại chỗ, còn hướng dẫn hai người họ hoàn thành thao tác của một tuần.

Tính đến nay, dưới trướng của Trần Thanh coi như đã có 5 võ giả. Tuy đều vừa mới nhập môn, nhưng Trần Thanh tin, dựa vào kinh nghiệm bản thân, cộng thêm sự cố gắng của chính bọn họ thì việc trở thành cường giả vốn không hề khó.

Sau khi giải quyết xong chuyện của bọn họ, anh bèn nói với bọn họ là mình phải rời khỏi một thời gian, đến lúc trở về sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của bọn họ.

Do đó, bọn họ dĩ nhiên bảo đảm chắc chắn sẽ tu luyện thật tốt.

Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, Trần Thanh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng trách lão già kia chỉ thu nhận một mình mình là đệ tử. Dạy người khác tu luyện quả thật quá khó rồi, cần quá nhiều thứ.

“Sắp xếp ổn thỏa hết rồi sao? Nếu xong rồi thì hôm nay chúng ta xuất phát, tranh thủ trước tối thì tới thành phố Long Hải”, đợi Trần Thanh tiễn bọn họ đi xong, Nam Cung Yến mới đi từ trên lầu xuống.

“Ừm vợ, anh đã sắp xếp xong rồi. Chúng ta xuất phát thôi”, Trần Thanh gật đầu, nhìn Nam Cung Yến mặc bộ đồ thể thao màu trắng, anh nhất thời thầm khen, dáng người đẹp như vầy thì mặc cái gì cũng đẹp.

Đến thành phố Long Hải lần này, Trần Thanh vốn tưởng chỉ có anh và cô, không ngờ sẽ còn một người nữa.

“Trần Thanh, đây là chị họ con nhà dì em, Triệu Diễm Linh”, Trần Thanh lái xe đưa Nam Cung Yến tới trạm xe, đúng lúc thấy một người cô gái trang điểm sắc sảo, cô bèn giới thiệu với anh.

“Chị họ, đây là chồng em, Trần Thanh. Lần này đi với em tới thành phố Long Hải”, Nam Cung Yến giới thiệu Trần Thanh với Triệu Diễm Linh.

“Cái gì? Em họ, em đã kết hôn rồi? Sao chị lại không biết?”, Triệu Diễm Linh vốn còn tưởng Trần Thanh là một tài xế, trong lòng còn thầm khen anh trông rất đẹp trai.

Kết quả, không ngờ anh chàng mặt búng ra sữa này lại là chồng của em họ mình. Điều này thật không thể tưởng tượng nổi.

Cô ta vốn không có nghe tin gì về chuyện em họ mình kết hôn. Phải biết là em họ mình là một cô gái xinh đẹp nhất thành phố Nam Hải. Hơn nữa, hai người lại là họ hàng với nhau thế mà cô ta không hề hay biết tới.

“Bọn em chỉ vừa mới kết hôn chưa được bao lâu. Vẫn chưa tổ chức tiệc cưới, chỉ đi đăng ký giấy kết hôn thôi”, nghe chị họ mình nói vậy, Nam Cung Yến có chút ngại ngùng nói.

Trần Thanh đứng bên cạnh thì vô cùng hài lòng, không ngờ Nam Cung Yến lại giới thiệu mình là chồng của cô trước mặt người khác. Điều này chứng minh, trong lòng cô đã thừa nhận anh là chồng rồi.

“Chào chị họ. Đây là vali của chị à. Để em xách giúp chị”, sau khi Trần Thanh biết Triệu Diễm Linh này là chị họ của Nam Cung Yến thì anh bèn thể hiện một chút, muốn xách giúp chiếc vali mà cô ta đang cầm trong tay.

“Đừng động vào, tôi nói cho cậu nghe. Tiểu Yến nhà chúng tôi điều kiện tốt như vậy, cậu thành thật khai báo đi, là cậu đã dùng thủ đoạn gì đó khiến em họ tôi đi làm giấy kết hôn với cậu đúng không?”, Triệu Diễm Linh tỏ ra chê bai rồi đặt chiếc vali sang một bên. Cô ta lạnh lùng nói với Trần Thanh.

Trần Thanh và Nam Cung Yến đột nhiên ngơ ngác. Anh vốn không ngờ Triệu Diễm Linh lại phản ứng như thế. Hơn nữa dáng vẻ nịnh hót của cô ta khiến Trần Thanh thấy rất khó chịu trong lòng.

“Chị họ, em kết hôn nhưng không nói cho chị biết là em không đúng. Nhưng Trần Thanh đã là chồng em rồi, cho nên em hy vọng chị có thể tiếp nhận anh ấy, đừng có thành kiến với anh ấy như vậy”, tuy Nam Cung Yến rất khách sáo, nhưng lại khiến người khác nghe ra cô đang tức giận.

“Em họ, chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Em nói em đấy, điều kiện tốt như vậy, nếu muốn tìm chồng thì nên tìm mấy cậu ấm của các gia tộc lớn. Trần Thanh này tuy là mặt mày sáng sủa nhưng thoạt nhìn cũng biết là người không có tiền, lẽ nào em ở bên cạnh cậu ta không cảm thấy thiệt thòi sao?”, Triệu Diễm Linh đột nhiên thấy lo, cô ta bèn nhỏ tiếng khuyên can.

Tuy Trần Thanh đứng xa nhưng tai anh rất thính, dĩ nhiên nghe ra câu nói đó của Triệu Diễm Linh. Điều này khiến vẻ mặt của Trần Thanh đột nhiên trầm xuống.

Cũng may, lúc nãy nghe được Nam Cung Yến bảo vệ cho mình, trong lòng anh rất dễ chịu.

Xem ra khoảng cách mình chinh phục được Nam Cung Yến cũng không còn xa nữa, nhất định phải cố lên.

Chương 343: Thành phố Long Hải

Sau khi lên xe, Triệu Diễm Linh ngồi ở ghế phụ, liếc Trần Thanh một cái, tỏ vẻ không ưa anh.

“Trần Thanh đúng không, bây giờ cậu làm gì? Có công ty của riêng mình không? Người nhà cậu làm gì?”, Triệu Diễm Linh đảo mắt, liền hỏi Trần Thanh.

“Chị họ, bây giờ Trần Thanh đang làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng tại công ty em”, Nam Cung Yến sợ Trần Thanh khó xử, liền tiếp lời.

“Em họ à, chị không hỏi em, chị đang hỏi Trần Thanh”, Triệu Diễm Linh không hề quan tâm đến Nam Cung Yến, hỏi Trần Thanh.

“Hiện giờ em thật sự làm việc ở công ty của Cung Yến, nhà em không có ai, chỉ có một mình em, em cũng không phải con nhà giàu”, Trần Thanh đương nhiên nghe ra được, Triệu Diễm Linh đang cố ý bới lông tìm vết.

“Vậy sao, thế một tháng lương của cậu bao nhiêu? Có đủ nuôi Cung Yến không? Dù sao thì Cung Yến cũng là phụ nữ, làm một người phụ nữ, Cung Yến cần tiêu rất nhiều tiền, ví dụ như quần áo, túi xách, mỹ phẩm, đồ skin care...”, giọng điệu nói chuyện của Triệu Diễm Linh rất cay nghiệt, cô ta nói thẳng thừng.

“Lương một tháng của em có lẽ khoảng hơn ba ngàn, cũng lâu lắm rồi em chưa kiểm tra thẻ lương, cụ thể bao nhiêu em cũng không biết”, Trần Thanh thành thật trả lời, anh cũng lười chấp nhặt với loại phụ nữ như thế này, dù sao thì Triệu Diễm Linh cũng là chị họ của bà xã nhà mình.

“Ba ngàn tệ? Còn không đủ cho tôi đi làm đẹp, mua một cái túi xách, như thế này thì ổn thế nào được”, Triệu Diễm Linh nghe xong, liền hét lên một tiếng, sau đó ra vẻ đắc ý nói: “Cung Yến à, tiền tiêu vặt anh rể em đưa cho chị mỗi tháng đều là năm con số đó, em như thế này không được đâu, chị thấy, hai đứa nên ly hôn càng sớm càng tốt, hai đứa không hợp nhau đâu”.

“Két...”

Trần Thanh đột nhiên giẫm phanh thật mạnh, lạnh lùng nhìn Triệu Diễm Linh.

Người phụ nữ này vừa lên xe đã bắt bẻ, hoàn toàn ra vẻ coi thường anh, bây giờ còn muốn anh và Nam Cung Yến ly hôn, điều này khiến Trần Thanh không thể chịu đựng được.

“Trần Thanh, anh đừng nghe chị ấy nói, chị họ không có ý xấu gì đâu, cũng vì chị ấy lo lắng cho em thôi”, Nam Cung Yến vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Thanh, vội vàng nói.

“Chị họ, có thể chị không biết rồi, Trần Thanh có rất nhiều tài sản, mặc dù anh ấy không phải con nhà giàu, nhưng anh ấy rất tài năng, chắc chắn sẽ không khiến em phải chịu khổ đâu”, Nam Cung Yến nhanh chóng khuyên nhủ chị họ mình.

Triệu Diễm Linh thấy dáng vẻ muốn đánh người của Trần Thanh, cô ta cảm thấy hơi sợ, lập tức nói: “Tôi cứ nói như vậy đấy, cậu nghĩ mình xứng với Cung Yến sao?”

“Thật sự em không xứng với Cung Yến, nhưng mà, hình như chuyện này cũng không liên quan tới chị thì phải. Nếu như chị còn tiếp tục nhiều chuyện, muốn em và Cung Yến chia tay, thì bây giờ chị xuống xe cho em”, Trần Thanh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

“Không nói thì không nói, tôi thèm vào mà nói ấy”, Triệu Diễm Linh nghe thấy những lời nói có phần hung dữ của Trần Thanh, liền ngậm miệng lại.

“Dừng xe, tôi không muốn ngồi ghế phụ nữa!”, Sau đó Triệu Diễm Linh bảo Trần Thanh dừng xe, ngồi về phía sau cùng với Nam Cung Yến.

Trên cả quãng đường tiếp theo, Triệu Diễm Linh không ngừng nhỏ giọng nói chuyện với Nam Cung Yến, cô ta tưởng rằng Trần Thanh không nghe thấy, nhưng Trần Thanh lại nghe hết, không lọt chữ nào.

Càng nghe, Trần Thanh càng tức giận, nhưng người này lại là chị họ của Nam Cung Yến, anh cũng không thể nói được gì nữa, dù sao thì, người ta cũng chỉ nói chuyện nhỏ tiếng, không hề nói rõ.

Nhưng mà, qua lời nói của Triệu Diễm Linh, Trần Thanh biết được vài chuyện, người tên Triệu Diễm Linh này còn bí mật giới thiệu cho Nam Cung Yến một người, lý do cô ta đi theo Nam Cung Yến đến thành phố Long Hải lần này, chính là vì muốn mai mối Nam Cung Yến với người kia.

Trần Thanh biết được mục đích của Triệu Diễm Linh, liền lạnh lùng cười.

Nếu cô ta thật lòng thì họ cũng có thể nói chuyện đàng hoàng, nhưng nếu như cô ta thật sự nông cạn, cứ muốn chết như vậy, thì anh cũng chỉ có thể tác thành cho cô ta.

Cả quãng đường, Trần Thanh không nói gì với Triệu Diễm Linh, còn Nam Cung Yến cũng không muốn nghe những chuyện này, mượn cớ là quá mệt, nhắm mắt, ngủ thiếp đi.

Triệu Diễm Linh không có ai nói chuyện, cũng không dám nói chuyện với Trần Thanh, liền cầm điện thoại ra, bắt đầu nghịch.

Vốn dĩ Trần Thanh không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng từ gương chiếu hậu, anh nhìn thấy Triệu Diễm Linh đang nghịch điện thoại, khuôn mặt nở nụ cười đắc ý, anh liền dùng đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, nhìn thấy màn hình điện thoại của cô ta.

Sau khi nhìn thấy thông tin trên màn hình, Trần Thanh liền cười lạnh một tiếng, Triệu Diễm Linh này thật đúng là lợi hại, bán cả em họ của mình đi rồi.

Mặc dù Trần Thanh không biết đối phương là ai, nhưng anh lại biết, có lẽ đối phương là một cậu ấm ở thành phố Long Hải, sau khi xong xuôi tất cả mọi chuyện, hắn ta sẽ trả cho Triệu Diễm Linh hai triệu tiền thù lao.

Điều này khiến Trần Thanh nổi giận, bà xã của mình lại bị Triệu Diễm Linh này coi như công cụ để kiếm tiền, sao anh có thể nhẫn nhịn được?

Thế nhưng, anh cũng không thể vạch trần thẳng mặt được, đợi sau khi đến thành phố Long Hải, để xem cô ta giở trò gì.

Lái xe bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến thành phố Long Hải, Nam Cung Yến đã thuê trước một căn phòng ở thành phố Long Hải, chỗ ở cũng không tệ.

“Cung Yến, em ở trong khu chung cư như thế này sao? Với thân phận và địa vị của em thì nên kiếm một căn biệt thự thật lớn chứ, ở đây thì tội em biết bao”, khi chiếc xe dừng ở dưới khu chung cư, Triệu Diễm Linh lập tức nhíu mày nói.

Nói xong, không đợi Nam Cung Yến nói chuyện, cô ta đã ra vẻ khinh thường nói với Trần Thanh: “Nếu như cậu thật sự có bản lĩnh, thì không nên để Nam Cung Yến chịu khổ, cậu xem, chỗ ở này như thế nào, loại người như cậu, còn mặt dày muốn ở cùng Cung Yến nhà chúng tôi”.

“Chị họ, không thể trách anh ấy được, đây là chỗ do em tự quyết định, bọn em cũng không nhiều người, sống ở căn nhà tốt làm gì chứ?”, Nam Cung Yến nhìn thấy chị họ mình lại khiến Trần Thanh khó xử, liền bất lực, không thể nói gì được.

“Được rồi, em tự muốn bản thân mình khổ thì tự đi mà chịu!”, Triệu Diễm Linh nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, liền cong môi, không nói thêm gì nữa.

Nhìn thấy Triệu Diễm Linh cứ tác oai tác quái từ nãy đến giờ, Trần Thanh thật sự muốn tát một phát cho cô ta chết luôn.

“Chuyển hành lý của tôi lên, Cung Yến, chúng ta đi thôi!”, Nói xong, Triệu Diễm Linh liền kéo Nam Cung Yến đi thẳng lên tầng.

“Trần Thanh, tầng 9, phòng 901”, Nam Cung Yến bị Triệu Diễm Linh kéo, cũng không thể từ chối cô ta được, vội vàng nói với Trần Thanh.

“Được, hai người lên trước đi, để anh chuyển hành lý lên”, Trần Thanh gật đầu, lập tức chuyển hành lý lên.

Anh còn chưa đi đến cổng, một người đàn ông thân hình béo phệ bước đến từ phía đối diện, trong tay ôm lấy một cô gái trẻ đẹp.

“Anh... anh Trần, sao anh lại ở đây?”, sau khi bước tới, người đàn ông đột nhiên quay người lại, khuôn mặt ra vẻ nịnh nọt bước tới trước mặt Trần Thanh, cung kính hỏi.

“Anh là?”, Trần Thanh không ngờ lại gặp được người biết mình ở đây, thế nhưng, Trần Thanh không hề quen biết người này.

“Anh Trần, có lẽ anh không biết tôi, tôi tên là Tăng Kim Lai, lúc trước anh đấu với Phòng Nguyên Vũ, tôi đã đứng ở khán đài, sau này tôi hợp tác với Từ Hồng Nho, không phải cũng có anh ở đó sao, cho nên tôi mới đến chào hỏi anh”, Tăng Kim Lai nhìn Trần Thanh đầy hưng phấn, tự giới thiệu.

Chương 344: Doanh nhân

“Ồ, anh Tăng có chuyện gì sao?”, Trần Thanh gật đầu, lúc đó có rất nhiều người ngồi ở đó nên anh không biết Tăng Kim Lai là người nào nhưng vì phải phép, anh cũng không làm mặt lạnh với đối phương.

“Anh Trần, không có gì, chỉ là gặp anh nên tôi hơi bất ngờ và ngạc nhiên thôi”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai bật cười.

“Nếu đã không có chuyện gì thì tôi lên đây”, Trần Thanh gật đầu, định xoay người chuẩn bị lên lầu.

“Anh Trần, tối nay có một bữa tiệc rượu dành cho giới kinh doanh ở khách sạn Phượng Lan. Không chỉ có doanh nhân của thành phố Long Hải mà trong đó đa phần là người của thành phố Vân Hải. Tổ chức tiệc rượu này là để chào đón doanh nhân thành phố Vân Hải chúng ta. Không biết anh Trần có thời gian không? Nếu chúng tôi may mắn mời được anh Trần đến, tôi tin chắc những người đến tham dự vô cùng kích động”, Tăng Kim Lai hơi kích động nói.

“Thôi, các anh đều là doanh nhân, tôi lại chẳng phải, tôi không đi đâu”, suy nghĩ đầu tiên của Trần Thanh là từ chối.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai rất thất vọng. Từ lần trước thấy được uy nghiêm khí phách của Trần Thanh, anh ta đã biết nếu muốn làm ăn lớn hơn thì phải có võ lực góp sức mới là hậu thuẫn lớn nhất.

Thế nên Tăng Kim Lai vẫn luôn muốn móc nối quan hệ với Trần Thanh nhưng có quá nhiều người hợp tác với Từ Hồng Nho, mà Trần Thanh không thể nào đích thân đến hợp tác với đám doanh nhân bọn họ được.

Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội được tiếp cận Trần Thanh, dĩ nhiên anh ta không muốn bỏ lỡ.

“Ồ, phải rồi, tiệc rượu đó có thiệp mời gì không?”, vốn dĩ Trần Thanh không muốn đi nhưng nghĩ đến sau này công ty của vợ mình phát triển ở thành phố Long Hải, làm quen với một số người hẳn sẽ có lợi cho sự phát triển của công ty cô.

“Có, đây là thiệp mời tiệc rượu lần này, đây là thiệp mời VIP, không giới hạn số lượng người tham dự”, Tăng Kim Lai vốn còn đang thất vọng thì nghe Trần Thanh nói vậy, anh ta trở nên kích động, lập tức lấy một tấm thiệp mời bằng màu vàng sậm từ trong cặp của mình ra rồi đưa cho anh bằng cả hai tay.

“Được, nếu có thời gian tôi sẽ đến”, Trần Thanh gật đầu nhận lấy thiệp mời.

“Tốt quá, cảm ơn anh Trần. Đây là cách liên lạc của tôi, nếu anh đến cứ gọi cho tôi, tôi sẽ bảo người đến đón anh”, Tăng Kim Lai là người rất tinh tế, dĩ nhiên nhìn ra được Trần Thanh vừa đến thành phố Long Hải nên anh ta mới nhắc đến chuyện bảo người đến đón.

“Được, anh được đấy, cứ đợi điện thoại của tôi”, Trần Thanh vô cùng hài lòng về Tăng Kim Lai, anh không ngờ cái tên trông béo ục ịch vậy mà làm việc lại khiến người ta thoải mái, suy xét rất chu đáo.

“Vâng, anh Trần, tôi rất mong anh sẽ đến. Thang máy đến rồi, mời anh”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai rất vui. Thấy thang máy đến, anh ta nhanh chóng bước lên giúp Trần Thanh bỏ đồ vào thang máy, đợi thang máy đóng cửa rồi anh ta mới đứng thẳng người dậy.

Sau khi đứng thẳng dậy thì mới thấy rõ trán của anh ta ướt đẫm mồ hôi, dù sao động tác như vậy quả thực rất khó với một người béo như anh ta.

“Chồng yêu, sao anh lại cung kính với người đó thế? Người đó là ai vậy? Nhìn cách ăn mặc cũng chẳng thấy ra sao cả, còn tự mình xách vali. Nếu đúng là nhân vật có tầm cỡ thì hẳn phải có nhiều người đi theo chứ. Chồng, anh đừng bị người ta gạt đấy”, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cô gái bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Cô ta đi theo Tăng Kim Lai cũng đã mấy ngày nên có chút hiểu biết về anh ta. Anh ta là doanh nhân giàu có nhất thành phố Vân Hải, cực kỳ giàu, đứng trong top ba trên bảng xếp hạng đại gia của thành phố Vân Hải.

Nhưng người này lại có thái độ cung kính với một thanh niên chỉ mới hai mươi tuổi đầu, điều này quả thật là đảo ngược những gì cô ta biết về Tăng Kim Lai.

Nên biết Tăng Kim Lai là người rất cao ngạo, anh ta chẳng hề coi trọng những người bình thường, mấy hành động hôm nay của anh ta quá khác thường.

“Cô thì biết cái gì? Đó là nhân vật tầm cỡ mà cả đời này tôi không đắc tội nổi đâu. Anh ta muốn bóp chết tôi là chuyện dễ như bóp chết một con kiến vậy, số tài sản đó của tôi chẳng là cái gì cả”, nghe người phụ nữ của mình nói vậy, Tăng Kim Lai tức giận nói.

“Nếu anh ta thật sự là nhân vật tầm cỡ thì sao có thể sống ở đây? Mặc dù nơi này cũng là nơi dành cho người có tiền sống nhưng những người thuộc tầng lớp các anh đều xem thường nơi này”, cô gái lại tỏ ra khó hiểu nói.

“Hừ, phụ nữ của ông đây sao mà lắm lời thế. Cút ngay cho tôi, hôm nay tôi không muốn gặp lại cô nữa”, thấy bộ dạng không biết hối cải của cô gái, ánh mắt Tăng Kim Lai bỗng trở nên lạnh lùng nói.

“Chồng yêu à, đừng mà, em không nói nữa, sau này em cũng không dám nữa. Xin anh đó, đừng bảo em rời đi”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, cô gái nhất thời hoảng hốt, lập tức kéo tay Tăng Kim Lai lại, đáng thương cầu xin.

“Cút, nếu còn không cút đi nữa thì đừng trách tôi sao không cho tiền cô”, Tăng Kim Lai giật mạnh tay mình ra, cô gái bị hất ngã xuống đất, sau đó Tăng Kim Lai không liếc mắt nhìn cô gái mà xoay người bỏ đi.

Sau khi ra khỏi khu dân cư, Tăng Kim Lai mới thở phào, không dễ gì anh ta mới móc nối quan hệ với Trần Thanh, nếu chỉ vì một người phụ nữ không biết sống chết mà gây ra ác cảm với Trần Thanh, tuyệt đối không đáng giá.

Tất nhiên Trần Thanh đang lên lầu không hề biết chuyện này. Sau khi đến 901, Trần Thanh phát hiện cửa nhà đóng lại khiến Trần Thanh nhất thời không vui.

Vốn dĩ còn tưởng lần này quan hệ với Nam Cung Yến có thể tốt lên một chút, nhưng bây giờ xem ra có người phụ nữ Triệu Diễm Linh này ở đây, e là cũng không có khả năng.

Trần Thanh gõ cửa, lúc này Nam Cung Yến chạy ra mở cửa cho Trần Thanh.

“Chỉ có mấy cái vali thôi mà phải mất lúc lâu vậy à, sức khỏe của cậu vậy là không được rồi”, Trần Thanh xách vali vào nhà, Triệu Diễm Linh lập tức giễu cợt anh ngay.

Trần Thanh mặc kệ người phụ nữ này, bắt đầu ra tay sắp xếp vali.

“Cậu làm gì đấy? Đây mới là phòng của cậu, phòng này là của Cung Yến, còn đây là của tôi. Buổi tối khi ngủ không được chạy lung tung, tôi không muốn bị người như cậu nhìn trộm”, thấy Trần Thanh chuyển vali của anh vào phòng ngủ chính, Triệu Diễm Linh lập tức chặn ngay trước cửa, vênh mặt nói với Trần Thanh.

Trần Thanh nhíu mày, suýt nữa đánh cô ta một cái.

Người phụ nữ này đúng là ngốc, mình và Nam Cung Yến là vợ chồng có gì mà phải chia phòng ngủ chứ?

“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói cho cậu biết người nhà chúng tôi đều không đồng ý hôn sự của cậu và Cung Yến, thế nên cậu đừng mơ mà lợi dụng được Cung Yến”, Triệu Diễm Linh nói khi thấy Trần Thanh sắp nổi nóng.

“Trần Thanh, anh đừng tức giận, chị họ không có ý đó đâu”, Nam Cung Yến bước ra từ phòng của mình vừa lúc nghe được mấy lời của chị họ mình nói với Trần Thanh, cô áy náy nói.

“Anh không sao, anh ngủ ở phòng sách cũng được”, Trần Thanh mỉm cười gật đầu, mặc kệ Triệu Diễm Linh mà xách vali của mình và Nam Cung Yến về phòng, chỉ để lại vali của Triệu Diễm Linh ở phòng khách.

Chương 345: Tham dự tiệc rượu

“Cậu có ý gì? Không giúp tôi chuyển hành lý nữa à? Đúng là một tên đàn ông nhỏ mọn”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy thế thì tức muốn nổ tung, lập tức chống eo hét lên một cách giận dữ với Trần Thanh.

Nhìn thấy không có ai đến chuyển hành lý cho mình thì cô ta chỉ có thể vừa tức vừa tự thận vận động.

Đợi đến khi họ thu xếp xong hết thì cũng 6h30 rồi.

“Vợ à, em muốn đi đâu thế?”, Trần Thanh đang đứng ở sảnh nhìn thấy Nam Cung Yến mặc lễ phục, trang điểm lộng lẫy thì sáng hết cả mắt lên, hỏi.

“Chúng tôi tất nhiên là muốn đi tham gia tiệc rượu rồi, không giống ai đó chả có tý mối quan hệ nào, nhìn thấy chưa, tối nay chúng tôi phải tham gia tiệc rượu thương mại thượng đỉnh của thành phố Long Hải”, ngay lúc này Triệu Diễm Linh mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ nhã nhặn, trang điểm đậm từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Trần Thanh đang lau bàn thì nói rất tự hào.

“Tiểu Yến, em muốn đi tham dự tiệc rượu sao? Nếu không để anh đưa hai người đi”, Trần Thanh không muốn để ý đến Triệu Diễm Linh mà nhìn thẳng vào Nam Cung Yến hỏi.

“Đừng, cái xe nát ấy của cậu chỉ làm xấu mặt người khác thôi, chúng tôi chút nữa muốn ngồi xe Mercedes-Benz cơ, có người đến đón chúng tôi rồi”, Triệu Diêm Linh nhìn Trần Thanh một cách khinh thường rồi nói.

Trần Thanh cạn lời, người phụ nữ này đúng là ngốc. Một chiếc xe hơi cao cấp của Land Rover ở trong mắt cô ta thế mà lại kém hơn một chiếc Mercedes-Benz Mặc dù không biết là dòng Mercedes-Benz nào nhưng điều Trần Thanh để ý cũng không phải là cái này.

Thế mà lại có người đến đón họ, họ mới chỉ vừa đến thành phố Long Hải mà thôi, ai sẽ đến đón họ chứ?

“Tiểu Yến, thực sự không muốn anh lái xe đưa em đi hay sao?”, Trần Thanh lại hỏi.

“Trần Thanh, anh đưa bọn em đi đi”, Nam Cung Yến nói, rồi lại quay sang nói với Trần Diễm Linh: “Em không quen ngồi xe người khác”.

“Được, vợ à, em đợi anh một chút, anh lên thay quần áo đã”, Trần Thanh nghe được lời của Nam Cung Yến thì lập tức chạy về phòng mình.

Anh cũng không thể nào mặc bộ đồ thoải mái thế này tham gia tiệc rượu, vì nó sẽ khiến vợ anh bị mất mặt.

“Tiểu Yến, em thực sự muốn đi cùng Trần Thanh hay sao? Nên biết là cậu chủ Vương chỉ có hai vị trí đi cùng, nếu em muốn dẫn theo Trần Thanh thì chính là đang làm khó cậu chủ Vương đó”, Trần Diễm Linh nghe được Nam Cung Yến không muốn ngồi xe cậu chủ Vương mà lại ngồi xe Trần Thanh tham gia tiệc rượu thì vô cùng nôn nóng.

Nghe được lời này của Trần Diễm Linh thì Nam Cung Yến nhăn tít mày lại rồi nói một cách kiên quyết: “Nếu đến lúc đó Trần Thanh không được vào thì em cũng không vào, chị họ có thể tự mình chơi đùa thỏa thích ở đó”.

“Tiểu Yến, thế thì không được, em vừa đến thành phố Long Hải thì phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với người ở đây, nếu không sao công ty chúng ta có thể kinh doanh trên đất Long Hải này được”, Triệu Diễm Linh vừa nghe thấy thì khuyên nhủ.

“Hơn nữa, Tiểu Yến, cậu chủ Vương là một người có mối quan hệ vô cùng rộng, nếu sau này chúng ta muốn phát triển ở Long Hải thì kiểu gì cũng cần đến sự trợ giúp của cậu ấy. Chị đều là vì tốt cho em, tốt cho công ty mình mà thôi”, nói cứ như công ty là của cô ta vậy.

“Đừng nói nữa, cứ thế đi”, Nam Cung Yến xoa xoa lông mày rồi lập tức vẫy vẫy tay không cho cô ta nói nữa.

Trần Thanh bước ra sau khi thay một bồ đồ thoải mái, tuy không trang trọng nhưng nó đẹp hơn rất nhiều so với bộ quần áo mà anh mặc trước đó.

“Tiểu Yến, chúng ta đi thôi”, Trần Thanh thay quần áo xong thì đi ra nói với Nam Cung Yến.

“Được”, Nam Cung Yến gật đầu rồi đi theo Trần Thanh ra ngoài.

Triệu Diễm Linh ở sau nhìn thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi theo họ.

Đến tầng dưới thì vừa hay nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz, Trần Thanh còn nghĩ là xe sang gì nhưng cũng chỉ là một chiếc xe xấp xỉ 800 ngàn tệ mà thôi, anh lập tức khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Xem ra cái tên cậu chủ Vương này cũng không phải người giàu có gì cả.

Trần Thanh tuy ở bên trong thay quần áo nhưng anh cũng nghe rất rõ Triệu Diễm Linh ở bên ngoài hết lời khuyên nhủ Nam Cung Yến như thế nào, nên tất nhiên anh cũng biết được chủ nhân chiếc xe này là ai.

Quả nhiên, người tài xế nhìn thấy đám người Trần Thanh đi ra thì vội tiếp đón.

“Đây có phải là cô Nam Cung và cô Triệu đúng không, tôi được cậu chủ Vương phái tới đón các cô đi tham gia tiệc rượu, mời lên xe”, người tài xế đi lên trước rồi nói.

“Xin lỗi, khiến anh đi một chuyến công cốc rồi, chúng tôi có xe, không cần các người phải đón, anh thay tôi gửi lời cảm ơn đến cậu chủ Vương nhé”, không đợi Triệu Diễm Linh nói thì Nam Cung Yến đã nói trước.

“Cái này...”, nghe được lời của Nam Cung Yến thì người tài xế ngay lập tức đơ người, không biết trả lời lại như thế nào mới được.

“Được rồi, mau đi đi”, Trần Thanh lập tức đuổi người rồi dẫn Nam Cung Yến lên xe của anh đang đậu bên cạnh.

“Aiya, Tiểu Yến à, sao em lại như thế chứ, chiếc xe nát này có gì tốt, chúng ta xuống xe rồi lên xe cậu chủ Vương cho người tới đón đi”, Triệu Diễm Linh thấy Nam Cung Yến từ chối trực tiếp như thế thì sắc mặt không mấy tốt đẹp, cô ta lập tức khuyên nhủ.

“Chị họ, có phải chị ở quê lâu quá rồi nên chỉ biết Mercedes-Benz là xe sang thôi không, chiếc xe này của Trần Thanh giá trị gấp mấy lần chiếc xe của cậu chủ Vương gì đó đấy”, Nam Cung Yến vốn không muốn nói nhưng thấy chị họ của mình cứ khịa đểu thế thì không nhịn được mà oán hận một câu.

Nghe thấy lời của Nam Cung Yến thì Triệu Diễm Linh lập tức ngậm miệng, leo lên xe, lầm bầm hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

“Vợ à, chúng ta đi đâu nào?”, sau khi lên xe thì Trần Thanh không thèm để ý Triệu Diễm Linh, dù sao chỉ cần Nam Cung Yến không cau có mặt mày với anh thì anh đều có thể chịu đựng được.

“Đến khách sạn Phượng Lan”, Nam Cung Yến nói.

Nghe đến tên này thì Trần Thanh đơ người ra, đấy chẳng phải là khách sạn mà Tăng Kim Lai mời anh đến tham gia tiệc hay sao, tiệc rượu mà Nam Cung Yến muốn đến không phải cũng là ở đó đấy chứ?

Nghĩ đến đây thì anh lập tức hết giận, rồi quay sang nói với Nam Cung Yến: “Vợ à, anh quên mất một thứ, đợi anh lên tầng lấy rồi xuống ngay nhé”.

Trần Thanh không nghĩ đến là Nam Cung Yến lại muốn đến khách sạn Phượng Lan, anh vốn dĩ không muốn đến tham gia tiệc rượu của Tăng Kim Lai này vì thế không mang theo thiệp mời.

“Đúng là người lười thì luôn lắm chiêu trò”, Triệu Diễm Linh ở bên cạnh tìm được lý do chế nhạo anh thì lập tức oán giận nói.

“Được, anh đi đi, em đợi anh”, Nam Cung Yến gật đầu.

Trần Thanh dùng tốc độ nhanh nhất lao lên tầng rồi lấy thiệp mời xuống.

“Nhanh thế sao?”, Triệu Diễm Linh không nghĩ anh lại nhanh như thế, còn chưa đến một phút, nhưng cô ta cũng lười quan tâm mấy thứ này.

“Mau lên xe, đừng có làm trễ giờ”, Triệu Diễm Linh hừ lạnh rồi nói.

Trần Thanh cũng lười để ý đến người này, anh lập tức khởi động xe rồi nhập điều hướng và đi theo nó.

Anh cũng không thông báo cho Tăng Kim Lai là sẽ đến mà chỉ gửi qua một tin nhắn, dù gì để anh ta cử người đưa xe qua đây thì cũng không biết đến là lúc nào.

Chương 346: Khách sạn Phượng Lan

Anh lập tức lái xe đi, rồi theo điều hướng của điện thoại mà lái xe về hướng khách sạn Phượng Lan, trên đường đi, Triệu Diễm Linh không ngừng cằn nhằn, đến mức mà anh nghe xong chỉ muốn đấm cô ta một phát bay ra ngoài luôn thôi.

Cuối cùng cũng đến khách sạn Phượng Lan, đây là khách sạn sang trọng nhất của thành phố Long Hải, hơn nữa tiệc rượu lần này cũng thu hút rất nhiều thế lực lớn của thành phố đến, tất cả đều muốn tranh giành miếng bánh béo bở này.

Ngoài cửa khách sạn xe sang đếm không hết, những người ở đây đều xinh đẹp tỏa sáng, ai ai cũng mang hơi thở của xã hội thượng lưu.

“Chúng ta đi vào thôi”, Nam Cung Yến có chút kích động, chỉ cần mình tham gia bữa tiệc này rồi làm quen được vài người, mở rộng mối quan hệ thì công ty có thể phát triển một cách thuận lợi ở đây.

“Được, vào thôi”, Trần Thanh gật đầu rồi chuẩn bị dẫn theo Nam Cung Yến vào trong.

“Vào cái gì mà vào, không có thiệp mời thì vào kiểu gì? Chúng ta đứng đây đợi cậu chủ Vương đi, lát nữa cậu ấy sẽ ra dẫn chúng ta vào”, Triệu Diễm Linh nghe thấy lời nói của Trần Thanh thì nói một cách khinh thường.

Nghe thấy lời này của cô ta, Nam Cung Yến nhăn mày lại, nhưng không nói gì cả, dù gì mục đích cô đến đây là để tham gia tiệc rượu, nhưng không có thiệp mời thì không có cách nào để vào được.

“Thiệp mời sao, tôi có, tôi có thể dẫn mọi người vào cùng”, Trần Thanh sững lại một chút rồi lập tức lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng đen từ trong xe.

“Cậu lấy thiệp mời ở đâu ra? Không phải cậu luôn đi cùng chúng tôi sao, đây không phải là một tờ giấy bỏ đi đấy chứ?”, nhìn thấy Trần Thanh lấy ra một chiếc thiệp mời vô cùng lạ lùng thì cô ta cười lạnh một tiếng, châm biếm.

“Nếu chị không muốn vào thì có thể đứng ở đây đợi cậu chủ Vương”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng rồi nói với Nam Cung Yến: “Vợ à, đi thôi, chúng ta đi vào trong”.

“Được”, Nam Cung Yến tuy rằng không biết anh lấy ở đâu ra thiệp mời này nhưng cô lựa chọn tin tưởng anh, bởi vì trước giờ anh đều vô cùng thần bí, có lẽ anh thật sự có cách lấy được thiệp mời.

“Tiểu Yến, em thực sự tin là cậu ta có thể lấy được thiệp mời hay sao? Nếu như nó là giả, đến lúc đó bị người ta đuổi ra không nói, sợ là sẽ thành trò cười của cả thành phố Long Hải này, công ty chúng ta muốn tiến vào đây thì chỉ khó càng thêm khó thôi”, Triệu Diễm Linh vội đứng lên, hết lời khuyên nhủ.

“Hừ, người phụ nữ của Trần Thanh tôi đây, ai dám cười chê?”, nghe được lời nói của Triệu Diễm Linh thì Trần Thanh hừ lạnh một tiếng, nói một cách bá đạo.

“Aiya, cậu đúng là có khẩu khí lớn thật đấy, cậu nghĩ mình là ai cơ chứ?”, Triệu Diễm Linh nghe được lời nói của Trần Thanh thì cười lạnh.

“Tôi không cần chị tin, chị có tin hay không cũng không liên quan gì đến tôi cả, nhân lúc tôi còn chưa tức giận thì mau ngậm cái miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi cũng không ngại dạy chị ăn nói đúng mực đâu”, Trần Thanh nghe thế thì hai mắt như phát ra tia điện, nghiêm mặt nói.

“Cậu... cậu thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi là chị họ của Nam Cung Yến đấy, cậu cũng to gan thật”, Triệu Diễm Linh nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, lập tức hét to.

“Chị họ, đừng nói nữa”, nghe thấy chị họ mình lại muốn đấu khẩu cùng Trần Thanh thì Nam Cung Yến cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trần Thanh không nói gì nữa, nếu mình cứ so đo với người ngu ngốc này thì chỉ làm khó cho vợ mình thôi, anh cũng không muốn làm khó vợ mình.

Chỉ là, người ngu ngốc Triệu Diễm Linh này, ai cho cô ta tự tin để khinh thường người khác như thế.

“Đi thôi, Tiểu Yến, nếu chị ta muốn đi thì đi theo còn không thì kệ đi”, Trần Thanh nắm tay Nam Cung Yến rồi đi về phía cửa khách sạn Phượng Lan.

“Hừ, tôi lại muốn đợi chút nữa các người bị đuổi ra ngoài, xem cậu còn còn đắc ý được nữa không”, cô ta vẫn đi theo chỉ là mang theo một vẻ mặt muốn xem trò vui.

“Xin chào quan khách, chào mừng đến tham gia buổi tiệc rượu lần này, xin mời lấy thiệp mời ra”, người phục vụ ở cửa nhìn thấy đám người Trần Thanh bước xuống từ một chiếc Land Rover hạng nhất, cũng không dám lơ là nên lịch sự nói.

“Đây là thiệp mời của chúng tôi”, Trần Thanh gật đầu rồi lập tức đưa thiệp mời của mình cho người phục vụ.

Người phục vụ hai tay cung kính nhận lấy, chỉ là nhìn một cái rồi lại mở ra nhìn đi nhìn lại, sắc mặt ngày càng khó coi.

“Thưa cô cậu, đây không phải là thiệp mời của tiệc rượu chúng tôi, mọi người còn thiệp mời nào khác nữa không?”, người phục vụ tuy sắc mặt khó coi nhưng vẫn mỉm cười và hỏi như cũ.

“Haha, tôi nói rồi mà, thiệp mời của cậu là giả, thế mà lại còn muốn gia nhập xã hội thượng lưu để ăn thùng uống vại, đúng là có triển vọng”, Triệu Diễm Linh đang đứng xem kịch hay nghe được lời của tên phục vụ thì cười ầm lên.

Trần Thanh nhăn tít mày lại, Tăng Kim Lai sẽ không đưa thiệp mời giả cho anh đấy chứ, lẽ nào còn tiệc rượu khác?

“Vậy khách sạn Phượng Lan của các người có còn tiệc rượu nào khác không? Có lẽ là tôi được mời tham gia cái khác”, Trần Thanh hỏi.

“Thưa anh, thật sự ngại quá, khách sạn Phượng Lan chúng tôi hôm nay chỉ tổ chức mỗi buổi tiệc này, hơn nữa cả khách sạn đều được bao rồi, không thể có bữa tiệc thứ hai đâu”, người phục vụ sắc mặt khó coi nhưng vẫn nói chuyện khá khách sáo.

“Hừ, Tiểu Yến, nhìn thấy chưa, đây là người đàn ông mà em tin tưởng đấy, cậu ta cầm một chiếc thiệp giả đến mà lại muốn được vào trong, cũng không xem tiệc rượu này có quy tắc gì, dựa vào một kẻ phế vật như cậu ta thì sao có thể được vào chứ”, Triệu Diễm Linh cuối cùng cũng tìm chỗ trút giận, rồi lập tức kéo Nam Cung Yến cách xa Trần Thanh một chút.

Một đám người đang muốn vào trong đều dừng lại, họ không vội đi vào, trước khi tiệc rượu bắt đầu, đứng xem trò vui một chút cũng không tệ.

Sắc mặt Trần Thanh lập tức lạnh đi, Tăng Kim Lai không có cái gan lừa anh, chắc là vẫn còn nguyên do khác.

“Anh trai này, chúng tôi là người được cậu chủ Vương Diệu Phi mời đến, cậu ấy lập tức đến đón chúng tôi”, Triệu Diễm Linh ngay lúc này đứng ra nói với tên phục vụ.

“Hóa ra là cậu chủ Vương, thiệp mời của cậu ấy vừa hay có thể cho hai người đi cùng, vậy đi, các người ở đây đợi một chút, đợi cậu chủ Vương đón hai người vào”, người phục vụ nghe thấy đây là người Vương Diệu Phi mời đến thì sắc mặt tốt lên một chút, nói một cách khách sáo.

“Được”, Triệu Diễm Linh nghe thế thì lộ rõ vẻ vui mừng, đắc ý mà nhìn Trần Thanh: “Mau phắn sang một bên, đừng có ở đó làm mất mặt người khác nữa”.

“Bỏ đi, Trần Thanh, chúng ta đi về đi, không tham gia nữa”, Nam Cung Yến vô cùng khó chịu, cô không muốn người đàn ông của mình bị người ta làm nhục nên lập tức khuyên nhủ.

“Vợ à, xin lỗi, đều là lỗi của anh, yên tâm đi, em đợi anh một chút anh gọi điện thoại”, Trần Thanh xấu hổ, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tăng Kim Lai.

Đúng lúc này, một thanh niên mặc bộ vest trắng đi ra khỏi khách sạn, vừa nhìn thấy Triệu Diễm Linh, hắn ta liền vẫy tay ra hiệu với cô ta, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Yến bên cạnh thì lập tức dán mắt vào không dời ra được.

Chương 347: Thiệp mời SVIP

Hắn ta chỉ được nhìn thấy ảnh của cô từ chỗ Triệu Diễm Linh, vốn còn nghĩ là do chỉnh sửa mà ra nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn trong ảnh.

Vương Diệu Phi vô cùng chắc chắn, mình đã từng nhìn qua vô số phụ nữ nhưng Nam Cung Yến tuyệt đối là người xinh nhất mà hắn ta từng gặp, kể cả mấy cô đại minh tinh cũng không đẹp được như cô.

Hắn ta nhất định phải chiếm được người phụ nữ này.

“Cậu chủ Vương, chào cậu, hai người phụ nữ này nói là khách của cậu”, ngay lúc này thì người phục vụ nói với Vương Diệu Phi đang ngây như phỗng.

“Đúng, không sai, hai người này đúng là do tôi mời đến”, nghe thấy lời này thì hắn ta cuối cùng cũng hoàn hồn, rồi nói vội.

“Vậy các người vào đi”, người phục vụ gật đầu, anh ta không có chút bất ngờ nào với phản ứng của Vương Diệu Phi.

Vừa nãy khi người phụ nữ này vừa xuống xe, anh ta nhìn thấy cũng suýt tý nữa đơ người, mãi mới hồi hồn lại được.

Không ngờ đến cậu chủ Vương lại có phúc như thế, người phụ nữ tuyệt phẩm này mà cũng có thế đoạt về tay, đúng là cậu chủ nhà giàu.

“Cậu chủ Vương, đây là em họ tôi, Nam Cung Yến”, Triệu Diễm Linh nhìn thấy ánh mắt thèm muốn đó của Vương Diệu Phi, thì lập tức vô cùng đắc ý, xem ra cô ta sắp có tiền rồi.

“Cô Nam Cung, chào cô, tôi là Vương Diệu Phi. Lần đầu gặp mặt mong cô giúp đỡ nhiều hơn”, Vương Diệu Phi thu lại vẻ mặt thèm muốn của mình lại rồi làm ra vẻ đạo đức giả mà đưa tay ra.

“Chào cậu chủ Vương”, Nam Cung Yến vẫn lạnh lùng như thế, cô coi như không nhìn thấy cái tay của Vương Diệu Phi.

Cảm nhận được sự lạnh lùng và không quan tâm của Nam Cung Yến thì Vương Diệu Phi cũng không thấy khó chịu chút nào, hơn nữa lại còn vui hơn.

Người phụ nữ thế này mà có thể chinh phục được mới có cảm giác thành tựu, những người phụ nữ tự mình dâng đến cửa kia hắn ta đã chán ngấy, xem ra lại có mục tiêu mới rồi.

“Cậu chủ Vương, chúng tôi có ba người, không biết có thể dẫn cả ba chúng tôi vào không?”, Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đang gọi điện thoại rồi quay sang hỏi Vương Diệu Phi.

“Ba người? Không được rồi, thiệp mời của tôi mặc dù là thiệp cấp độ bạc nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể dẫn theo hai người vào mà thôi, ba người thì tôi thực sự bó tay”, Vương Diệu Phi nhìn theo tầm mắt của Nam Cung Yến thì cảm thấy không vui, hắn ta còn nghĩ chỉ có hai người, không ngờ tự nhiên lại lòi thêm một người nữa.

“Cậu chủ Vương, không sao đâu, chúng ta vào là được rồi, còn cậu ta cũng chỉ là một tên tài xế mà thôi, vào được hay không không quan trọng”, Triệu Diễm Linh không muốn cậu chủ Vương mất hứng nên đã tự đặt cho Trần Thanh cái thân phận là tài xế.

“Hóa ra chỉ là một tên tài xế, để anh ta đứng ngoài đợi đi, chút nữa bảo người mang cơm qua cho, cứ yên tâm, sẽ không để anh ta đói đâu”, nghe thấy Triệu Diễm Linh nói thế thì Vương Diệu Phi lập tức thở dài nhẹ nhõm, sắc mặt lại trở lại như thường.

“Thật là ngại quá, nếu chỉ được hai người thì tôi không vào nữa, mọi người cứ chơi vui vẻ nhé”, vẻ mặt Nam Cung Yến lạnh hẳn đi rồi nói.

“Tiểu Yến, em đừng có kích động, tiệc rượu lần này rất quan trọng với chúng ta, không dễ gì mà có được, mà Trần Thanh vào cũng không để làm gì, lẽ nào cậu ta có thể giúp em mở rộng mối quan hệ hay sao?”, Triệu Diễm Linh nghe thấy thế thì vội vàng khuyên nhủ.

“Vợ à, sao thế?”, Trần Thanh gọi điện thoại xong thì đi qua, anh lập tức tuyên bố chủ quyền Nam Cung Yến là vợ của anh.

Vương Diệu Phi nghe thấy thì sắc mặt lạnh hẳn đi, hắn ta không ngờ Nam Cung Yến lại kết hôn rồi, hơn nữa lại còn dẫn cả chồng đến đây, đây không phải là muốn khiến mình mất mặt hay sao?

Đám người xung quanh đều thầm tiếc nuối, một người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại bị Vương Diệu Phi tóm được mất rồi, nếu mà là người khác thì may ra họ còn dám đập chậu cướp hoa, nhưng tên Vương Diệu Phi không chỉ là cậu ấm nhà họ Vương, quyền lực sau lưng mẹ hắn mới là thứ đáng sợ.

Nhưng nghe được lời này thì mọi người đều trưng ra khuôn mặt hóng hớt, không ngờ người mà hắn ta muốn lại là phụ nữ đã có chồng, đúng là thú vị mà.

Triệu Diễm Linh vừa nghe được thì cuống cuồng cả lên, cô ta giữ lấy Trần Thanh rồi nói khẽ: “Cậu đừng có gọi linh tinh, câm mồm lại cho rồi, còn sợ chưa đủ mất mặt sao?”

Dạy dỗ anh xong thì cô ta lại thay đổi sắc mặt luôn, lập tức vừa cười vừa nói với Vương Diệu Phi: “Cậu chủ Vương, đừng có nghe cậu ta nói linh tinh, đầu óc cậu ta có vấn đề, vừa rồi chỉ là lời nói bậy mà thôi”.

“Thế sao cô Nam Cung”, Vương Diệu Phi thở dài nhẹ nhõm rồi nhìn Nam Cung Yến hỏi.

“Tiểu Yến, đừng có nói linh tinh, hãy nghĩ đến sự phát triển của công ty”, Triệu Diễm Linh đứng bên cạnh nghe thấy thì nhỏ giọng nói với Nam Cung Yến.

“Cậu chủ Vương, Trần Thanh đúng là chồng của tôi, chúng tôi đã nhận giấy kết hôn rồi”, sao mà Nam Cung Yến không nhìn ra được mờ ám giữa Triệu Diễm Linh và Vương Diệu Phi cơ chứ, cô lập tức nói một cách lạnh nhạt.

Vốn Trần Thanh không muốn Nam Cung Yến phải chịu sự oan ức này nhưng khi nghe được những lời cô nói thì anh vô cùng cảm động, trước mặt nhiều người như vậy mà cô lại thừa nhận anh là chồng, anh không cảm động mới là lạ.

“Được thôi, nếu hai người đã là vợ chồng thì để chồng cô dẫn cô vào đi”, Vương Diệu Phi nói xong thì nhìn sang Trần Thanh.

“Cậu nhìn lại thiệp mời xem, đây là thiệp mời SVIP”, Trần Thanh không quan tâm đến Vương Diệu Phi mà nhìn qua Nam Cung Yến một cái khiến cho cô yên tâm rồi sau đó mới lấy ra thiệp mời, nói.

“Xin lỗi, thiệp mời này thực sự không phải của chúng tôi, anh cất đi”, người phục vụ không thể dựa vào một câu nói của Trần Thanh mà tin được nên lạnh giọng nói.

“Haha, thiệp mời SVIP chó má gì chứ, sao trước đến nay tôi chưa từng nghe nói đến, tôi nghĩ là anh muốn vào quá nên muốn làm loạn đúng không, người như anh không những không được vào mà chút nữa còn bị bảo vệ đuổi ra đấy”, Vương Diệu Phi nghe thấy lời Trần Thanh nói thì cười ầm lên.

“Xin đừng làm loạn ở đây nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến”, người phục vụ tin là anh muốn làm loạn nên giọng điệu lập tức khó chịu.

“Được thôi, mong là chút nữa anh sẽ không hối hận”, Trần Thanh gật đầu rồi không muốn dây dưa gì thêm nữa.

Anh vốn không có tý hứng thú nào với cái tiệc rượu này.

Nếu vợ anh thực sự muốn phát triển ở thành phố Long Hải thì anh sẽ có cách giúp cô, chứ không cần thiết phải tham dự bữa tiệc rượu này để mở rộng quan hệ.

Nghe thấy những lời nói ngạo mạn của Trần Thanh thì người phục vụ, Vương Diệu Phi và những người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu.

“Xin lỗi vợ, hôm nay khiến em phải chịu uất ức rồi”, Trần Thanh lập tức nắm tay Nam Cung Yến rồi nói một cách áy náy.

“Không sao, chúng ta đi thôi”, Nam Cung Yến lắc đầu tỏ vẻ mình không để ý đến chuyện này.

“Anh Trần, đợi một chút”, ngay lúc Trần Thanh nắm tay Nam Cung Yến chuẩn bị rời đi thì một người có vóc dáng mập mạp chạy từ trong khách sạn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK