• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505: Đầu bếp của nhà hàng ba sao Michelin

“Tốt quá, đại ca”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Ưng Chuẩn vui vẻ không ai sánh bằng, cầm lấy thẻ ngân hàng, vui vẻ nói.

“Đi đi, có mấy con cá nhỏ đó mà các cậu còn bị thương, đừng quay về gặp tôi nữa”, nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Trần Thanh không nhịn được mở miệng nói.

“Đại ca, anh dài dòng quá, ha ha…”, đến khi bọn họ đi xa, mới cùng nhau quay lại hô lên với Trần Thanh.

Hô xong, bọn họ cười rộ lên, rồi nhanh chóng chạy mất.

“Đám người này”, Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

Vốn dĩ Trần Thanh muốn trải nghiệm thế giới hai người cùng với Nam Cung Yến, nhưng hai người Tuyên Hoàng và Julia vẫn đi theo họ, khiến Trần Thanh rất bực mình.

Lúc Trần Thanh đang đi shopping cùng ba người đẹp, đột nhiên Tăng Kim Lai gọi điện thoại tới, nói là đã tìm được một chiếc hộp cơ quan mà Trần Thanh đã thông báo rằng phải chú ý.

Trần Thanh vô cùng kích động. Bây giờ cái hộp cơ quan này đang ở trong tay một người giàu có, người này tên là Tạ Thuỵ Ý. Nhà họ Tạ này cũng từng là một gia tộc có tiếng tăm ở thành phố Long Hải, nhưng đời thứ ba của nhà họ Tạ lại không có người tài. Vậy nên sau khi thế hệ trước lần lượt qua đời, nhà họ Tạ cũng dần dần suy sụp.

Cuối cùng, gia tộc bị chia rẽ, tên tuổi cũng không còn nữa.

Tạ Thuỵ Ý thuộc chi thứ nhất của dòng họ, ban đầu lấy được nhiều tài sản nhất. Nhưng Tạ Thuỵ Ý này lại là một tên nhà giàu chính hiệu, mê đánh bạc như mạng. Chưa được bao lâu, ông ta đã thua sạch toàn bộ tài sản. Chiếc hộp cơ quan này là thứ cuối cùng ông ta đặt cược ở sòng bạc, nhưng người ở sòng bạc lại không thấy thứ này có gì đáng tiền, nên đôi bên làm ầm cả lên.

Tăng Kim Lai nghe thuộc hạ báo lại chuyện này, nên thông báo cho Trần Thanh biết.

“Đi, hôm nay đưa mọi người lên thuyền đánh bạc chơi”, sau khi cất điện thoại, Trần Thanh nói với ba người Nam Cung Yến.

“Thật sao? Trước giờ em chưa từng lên thuyền đánh bạc”, nghe Trần Thanh nói, ba cô gái lập tức mừng rỡ, hưng phấn đồng ý đi.

Rất nhanh, Tăng Kim Lai tự mình lái xe đến đón bọn họ.

“Cậu Trần, chiếc thuyền đánh bạc này đến từ thành phố Úc. Sau khi lên đó, tất cả đều phải tuân theo quy tắc, tuyệt đối đừng xích mích với người trên thuyền”, Tăng Kim Lai biết tính khí Trần Thanh không tốt nên lên tiếng dặn dò.

“Yên tâm đi, tôi cũng không phải kẻ chuyên gây chuyện”, Trần Thanh hơi lúng túng, lập tức trừng mắt giận giữ nhìn anh ta, rồi nói tiếp: “Nếu anh đã nói vậy, có phải thực lực của người trên thuyền rất mạnh hay không?”

“Đúng vậy. Tôi nghe đồn, trên thuyền không chỉ có lính đánh thuê thực lực mạnh, cũng có không ít võ giả thiên tiên, mà chủ yếu là có một vị đại thành tông sư đang đánh bạc trên đó. Mặc dù chưa có ai tận mắt thấy ông ta ra tay, nhưng chuyện này tuyệt đối chính xác.”

Tăng Kim Lai gật đầu, sau đó giải thích với Trần Thanh.

“Đại thành tông sư á? Không phải là võ đạo tông sư đại thành đó chứ?”, nghe Tăng Kim Lai nói vậy, Trần Thanh hơi sửng sốt. Không ngờ trên thuyền này lại có người mạnh như vậy.

Phải biết rằng, vốn dĩ võ đạo tông sư đã khó mà luyện thành, cảnh giới sau võ đạo tông sư lại càng khó thăng cấp hơn. Có thể luyện tới đại thành ở cảnh giới tông sư, người đó tuyệt đối lợi hại.

“Cậu Trần, thực lực của vị tông sư này vô cùng mạnh mẽ. Nghe nói, ông ta từng giết võ đạo tông sư trong nháy mắt. Vậy nên cậu Trần, cậu tuyệt đối đừng kích động đấy.”

Tăng Kim Lai nói chuyện còn có chút sợ hãi. Hiển nhiên, anh ta vô cùng tò mò về vị đại tông sư trong lời đồn này. Anh ta có được tin tức chính xác tuyệt đối, nên vô cùng muốn biết thủ đoạn của vị đó như thế nào.

“Mạnh thế hả? Vậy thì phải cẩn thận”, trên mặt Trần Thanh lộ ra nụ cười thản nhiên, ngoài miệng thì nói người ta mạnh, nhưng thực chất lại không để tâm.

Dựa vào thực lực của anh, cho dù gặp phải đại thành tông sư, chỉ sợ đối phương cũng khó mà làm gì được anh.

Lúc Tăng Kim Lai giải thích, xe đã lái tới bến tàu.

Thuyền đánh bạc không đậu ở bờ này, mà đậu trên hải phận quốc tế. Bọn họ phải ngồi du thuyền đi tới hải phận quốc tế rồi mới lên thuyền đánh bạc được.

Tăng Kim Lai cũng xem như người giàu có, du thuyền riêng cũng không đáng nói đến, trực tiếp đưa bốn người Trần Thanh lên một du thuyền. Bọn họ lên thuyền, du thuyền khởi động, đi về phía hải phận quốc tế.

“Haizz, nếu biết sớm sẽ ra biển, tôi đã mang theo đồ lặn rồi”, Julia nhìn biển dưới bầu trời xanh, có du thuyền sang trọng, nhất thời có chút tiếc nuối.

“Đúng vậy, rất thoải mái”, Tuyên Hoàng cũng thoải mái nhắm mắt lại, đón gió biển, nói một cách mê say.

“Cậu Trần, du thuyền này của tôi có chuẩn bị sẵn đồ bơi đấy, không biết có cần không?”, Tăng Kim Lai đang bận rộn chuẩn bị thức ăn bên cạnh, nghe hai người họ nói vậy, nên mở miệng hỏi.

“Bao lâu nữa mới đến hải phận quốc tế?”, Trần Thanh hỏi.

“Nếu chạy nhanh hết sức, khoảng nửa tiếng là đến”, Tăng Kim Lai lập tức trả lời.

“Vậy thôi đi, đợi lúc về chúng ta sẽ chơi thoải mái một lần”, Trần Thanh khoát tay, ngồi xuống bàn ăn.

“Tới đây ăn chút gì đi, trông rất ngon đấy”, Trần Thanh gọi ba cô gái tới. Trên bàn đều là hải sản tươi, còn có rượu vang, thức uống, nước trái cây và trái cây tươi, vừa nhìn đã có cảm giác thèm ăn rồi.

“Đầu bếp chính của du thuyền này là tôi mời từ nhà hàng ba sao Michelin đấy, nấu rất ngon”, Tăng Kim Lai nói.

“Thật sao? Tôi chưa bao giờ được ăn đồ mà đầu bếp chính của nhà hàng Michelin làm, hôm nay phải thử mới được”, Nghe Tăng Kim Lai nói vậy, hai mắt Tuyên Hoàng lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy tới trước bàn ăn, nhìn những đồ hải sản này, nhất thời lại chẳng biết chọn món nào trước.

“Lão Tăng, tới đây ngồi đi, gần đây để anh vất vả rồi”, Trần Thanh gọi Tăng Kim Lai ngồi xuống.

“Ai ôi, cậu Trần, anh tuyệt đối đừng có nói như vậy, tôi có vất vả gì đâu”, Tăng Kim Lai nhất thời có chút sợ hãi, vội vàng khoát tay nói.

Vốn dĩ ban đầu anh ta thật lòng làm việc cho Trần Thanh, cũng không có quá nhiều kế hoạch hay tính toán gì. Nhưng khi anh ta thực sự theo gót Trần Thanh thì mới phát hiện ra mình có thể có được rất nhiều lợi ích mà tiền bạc không thể nào mang đến được.

Ví như cơ thể anh ta, vốn dĩ rất béo, nhưng bây giờ lại rất cường tráng, không béo nữa, tự nhiên cũng không bị bệnh gì cả.

Kiếm được nhiều tiền quan trọng lắm sao?

Đương nhiên là quan trọng, nhưng mà, quan trọng nhất vẫn là phải có một cơ thể khỏe mạnh. Bằng không, có kiếm bao nhiêu tiền cũng vô ích cả thôi.

Trừ chuyện này ra, thông qua những lần làm việc cho Trần Thanh, những nhân vật lớn vốn dĩ không để anh ta vào mắt, bây giờ cũng rất tôn trọng anh ta, thậm chí còn khen ngợi anh ta nữa.

Có rất nhiều người cho dù anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ sẽ hợp tác với họ, bây giờ lại chạy đến muốn hợp tác với anh ta. Những thay đổi này so với những chuyện đã làm cho Trần Thanh, căn bản không thể so sánh được.

“Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà, tôi đâu có nhiều quy tắc vậy chứ, nhanh ngồi xuống đây đi, không thì tôi ăn không thoải mái”, Trần Thanh trừng mắt, ấn anh ta xuống ghế.

“Được, cậu Trần” trong lòng Tăng Kim Lai rất cảm động, anh ta ngồi xuống.

Chương 506: Thuyền Elsa Princess cỡ mười nghìn tấn

Nửa tiếng trôi rất nhanh, mà mấy người Trần Thanh cũng đã ăn xong. Từ xa đã thấy một chiếc thuyền lớn lẳng lặng đậu trên mặt biển. Thuyền Elsa Princess cỡ mười nghìn tấn có thể nói là thuyền đánh bạc lớn nhất thành phố Úc, trông như một lâu đài to lớn, lấp lánh ánh kim.

Sau khi du thuyền của bọn họ đến gần thuyền Elsa Princess thì mới phát hiện, chiếc du thuyền trông vừa to lớn vừa sang trọng này của Tăng Kim Lai, so với Elsa Princess thì chẳng khác nào một người khổng lồ và một em bé sơ sinh.

Lúc sắp đến gần, Tăng Kim Lai dùng điện thoại vệ tinh gọi cho người trên thuyền. Khi tới nơi, du thuyền của bọn họ trực tiếp lái vào kho phía sau của Elsa Princess. Sau khi mấy người Trần Thanh xuống hết, Tăng Kim Lai sai người lái thuyền rời đi, khi bọn họ về mới lái thuyền tới đón.

“Cậu Trần, đi thôi, người trên thuyền đánh bạc tới rồi”, từ xa, Tăng Kim Lai đã thấy một người từ cầu thang đi xuống, lập tức nói với Trần Thanh.

“Được”, Trần Thanh gật đầu. Anh không quen con thuyền đánh bạc này, thế nên tất cả đều để Tăng Kim Lai xử lý.

Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm, tóc chải chuốt tỉ mỉ đi xuống cầu thang, đi về phía bọn họ.

“Ông Kim, vẫn khoẻ chứ?”, Tăng Kim Lai đi tới, mở miệng chào hỏi.

“Anh Tăng, quả thực đã lâu không gặp, các vị, mời đi cùng tôi”, người đàn ông được gọi là ông Kim nở nụ cười, đi trước dẫn đường.

“Ông Kim này là tổng quản lý của con thuyền này, còn rất có uy tín, mặc dù chỉ là người làm của nhà họ Hà, nhưng có quyền lực cực lớn”, Tăng Kim Lai nhỏ giọng giải thích với Trần Thanh.

“Ừ”, Trần Thanh không quan tâm ông Kim kia là nhân vật nào, bây giờ anh chỉ muốn lấy cái hộp cơ quan kia thôi.

Thấy Trần Thanh không có hứng thú, Tăng Kim Lai không nói thêm nữa. Mọi người đi theo ông Kim vào phòng chơi bài trên thuyền.

Mới vừa vào, mấy người Trần Thanh đã bị chấn động. Phòng chơi bài này trang trí quá xa hoa, cơ bản mà nói chính là nguy nga lộng lẫy. Ở giữa các bàn đánh bạc có vài cô gái ăn mặc sexy, đủ loại tiếng động tấn công tới, khiến người ta có cảm giác hưng phấn.

Chẳng trách những người đã lên thuyền đánh cược, không thua đến đồng tiền cuối cùng thì tuyệt đối không đi xuống. Dưới hoàn cảnh như vậy, không thể thu lại được.

Huống hồ, nơi này cũng cho vay mượn. Nếu thua hết tiền, tự nhiên sẽ có người tìm tới rồi cho mượn tiền. Những người thua đến mức hồ đồ rồi, đều mong sẽ gỡ lại, căn bản không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn gỡ lại, cho nên sẽ mượn nợ. Mà trong số bọn họ, có mấy ai có thể gỡ lại được?

Cuối cùng, với lãi suất cao 13%, lãi mẹ đẻ lãi con, rất nhiều người bị ép đến độ nhà tan cửa nát cũng vì điều này.

Nhìn cảnh ấy, Trần Thanh lập tức tập trung tinh thần, những cám dỗ này vẫn không thể làm dao động ý chí của anh.

Tăng Kim Lai là một con cáo già, những nơi như thế này, không biết đã đến bao nhiêu lần rồi nữa. Anh ta cũng không có động thái gì.

“Wow, nơi này đẹp quá, em muốn vào chơi thử”, Tuyên Hoàng hưng phấn nói.

“Được rồi, tôi sẽ đổi một ít tiền cược cho mọi người, mọi người có thể chơi thử”, Trần Thanh không ngăn cản ba cô gái chơi. Anh tin bọn họ không phải người ham đánh bạc. Huống chi, lên thuyền đánh bạc mà lại không đánh bạc, đây chẳng phải là quá đáng tiếc hay sao?

Trần Thanh để Tăng Kim Lai đi đổi ba triệu tiền đặt cược, cho ba người Tuyên Hoàng, Julia và Nam Cung Yến, mỗi người một triệu.

“Anh rể, quá nhiều rồi”, cầm một triệu tiền cược trong tay, Tuyên Hoàng không nhịn được líu cả lưỡi.

“Không sao cả, thua hết thì đổi tiếp, chủ yếu là chơi vui vẻ”, Trần Thanh không để ý, đối với anh mà nói, hai ba triệu không khác gì một hai đồng của người bình thường.

Ông Kim chịu trách nhiệm dẫn đường, vốn còn cho rằng chàng trai và ba cô gái này là thuộc hạ của Tăng Kim Lai, nhưng không ngờ cậu thanh niên này là chủ. Điều này khiến ông ta tò mò, không biết cậu thanh niên này là cậu chủ nhà nào?

Nhưng dù là cậu chủ của một gia tộc lớn, chỉ sợ cũng không có tư cách sai khiến Tăng Kim Lai như người làm như vậy.

Xem ra, lai lịch của cậu thanh niên này có chút đáng sợ đây.

Đương nhiên mấy người Trần Thanh không biết được suy nghĩ của ông Kim, dù sao thì trên con thuyền này cũng không có chuyện gì cả. Huống hồ, mấy người Nam Cung Yến, Tuyên Hoàng và Julia đều là người có võ, người bình thường cũng không thể nào đến gần ba người được.

“Ông Kim, không biết bây giờ cậu Tạ đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta”, Tăng Kim Lai thấy ánh mắt ra hiệu của Trần Thanh nên hỏi ông Kim.

“Anh Tăng, cái tên Tạ Thuỵ Ý đó nợ rất nhiều tiền, nếu anh không thân thiết với anh ta, tốt nhất đừng để ý. Anh ta là cái động không đáy”, ông Kim khuyên.

“Không sao, tôi đi gặp anh ta trước, nếu như không làm gì được, tôi chắc chắn sẽ không làm khó”, Tăng Kim Lai nở nụ cười, đương nhiên anh ta sẽ không nói là mình muốn cái hộp cơ quan kia. Nếu không, dựa vào sự sỏi đời của ông Kim, sợ rằng sẽ không dễ dàng giao ra.

“Được rồi, nếu anh Tăng không chê phiền thì đi cùng tôi”, ông Kim gật đầu, cũng không quá bất ngờ, nên đi trước dẫn đường.

“Ông Kim, mấy người bạn của tôi ở đây không sao chứ?”, mặc dù Trần Thanh khá yên tâm với sòng bạc này, hơn nữa anh nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện có võ giả thực lực mạnh nào, nhưng vì lí do an toàn, anh vẫn hỏi.

“Cậu à, cậu yên tâm đi, trên thuyền này sẽ không xảy ra chuyện xấu gì đâu, không ai dám làm chuyện xấu cả”, ông Kim nói, trong mắt mang vẻ cực kỳ tự tin.

“Vậy thì tốt rồi”, Trần Thanh gật đầu, quay lại dặn dò mấy người Nam Cung Yến rồi mới theo ông Kim lên tầng hai.

Thật ra thì lần này Trần Thanh đã tìm được hộp cơ quan ở tầng hai. Nếu chỉ có một mình anh, anh đã trực tiếp xông tới cướp nó đi rồi.

Lúc này, cái hộp cơ quan đó đang ở trong tay một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ của con thuyền này, mà trước mặt người đàn ông đó, có một người đàn ông bị thương khắp người đang nằm. Người đó bị đánh đến độ mặt mũi sưng húp, nhìn không ra nữa rồi.

“Tạ Thuỵ Ý ở đâu?”, đến tầng hai, ông Kim hỏi bảo vệ.

“Ông… Ông Kim, đội phó vừa mới lôi Tạ Thuỵ Ý đi rồi”, cảnh vệ đó hơi chần chừ, sau khi thấy ánh mắt bình thản kia của ông Kim, anh ta run lên, mở miệng đáp.

“Đưa tôi đi tìm anh ta”, ông Kim gật đầu, ra hiệu cho anh bảo vệ dẫn đường.

Anh bảo vệ đó liên tục kêu khổ trong lòng, nhưng ông Kim đã sai bảo, anh ta cũng không dám từ chối, lại cũng không dám báo tin.

Trần Thanh thầm gật đầu. Xem ra ông Kim này thực sự rất có quyền lực, chỉ không biết có thể đối phó được với đội phó kia không thôi.

Chương 507: Không thể lộ ra ánh sáng

Rất nhanh đám người đã đi tới trước cửa của một phòng khách, bảo vệ kia gõ cửa vài cái.

“Ai đó?”, bên trong truyền tới giọng nói trầm nặng.

“Đội trưởng, là tôi”, ông Kim ra hiệu cho bảo vệ kia nói chuyện, bảo vệ đó lập tức đi tới trước cửa mở miệng nói.

Phó đội trưởng đội bảo vệ mở cửa, tới lúc cậu ta nhìn thấy ông Kim lập tức không khỏi ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng mà rất nhanh sau đó cậu ta đã lấy lại được bình tĩnh.

“Ông Kim, sao ông lại tới đây?”, gương mặt phó đội trưởng nở nụ cười, cậu ta nhanh chóng bước ra rũ mắt nói.

“Tôi không thể tới à? Tạ Thụy Ý đâu?”, ông Kim lạnh nhạt nhìn phó đội trưởng hỏi.

“Đương nhiên là ông có thể tới, Tạ Thụy Ý đang ở trong phòng, mời ông vào”, phó đội trưởng lập tức đứng dẹp qua một bên, ông ta cũng không khách sáo, nhanh chóng đi vào.

Giây phút ông ta nhìn thấy Tạ Thúy Ý nằm sấp trên tấm thảm, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Tăng Kim Lai bày ra vẻ đau đớn, anh ta nhanh chóng bước tới, dùng tay nâng anh ta dậy.

“Thụy Ý, cháu thế nào?”, Tăng Kim Lai vội vàng vuốt ve gương mặt Tạ Thụy Ý, mà lúc này Tạ Thụy Ý có hơi ngây người, anh ta không nghĩ tới sẽ có người tới cứu mình.

“Đứa bé ngốc, chú từng là chú của cháu, khi cháu còn nhỏ chú còn từng ôm cháu nữa đó, không nghĩ tới lần này gặp lại lại diễn ra dưới tình huống thế này, thật là tạo nghiệt mà”, Tăng Kim Lai vô cùng đau đớn nói.

“Chú Tăng, cuối cùng chú cũng đoán ra được, cháu đau quá”, Tạ Thụy Ý như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, không ngừng kêu khóc.

Ông Kim và phó đội trưởng đứng bên cạnh lập tức cảm thấy xấu hổ, dù sao đánh người ta thành ra như vậy, lại nhìn bộ dạng đau lòng của hai người này, tình cảm nhất định sâu đậm.

Nhưng Trần Thanh lại suýt nữa bật cười thành tiếng, không nghĩ tới thằng nhóc Tăng Kim Lai này lại có tiềm năng làm diễn viên như vậy, với kỹ thuật diễn này, nếu không phải lúc trước anh đã biết anh ta và Tạ Thụy Ý không có một chút quan hệ nào, chỉ sợ anh cũng tin chuyện này là thật.

“Ông Kim, tên cháu trai của tôi rốt cuộc là thiếu ông bao nhiêu tiền? Thế mà lại đánh người thành như vậy?”, Tăng Kim Lai lại bày ra bộ dạng đau lòng, quay đầu hỏi ông Kim.

“Cậu Tăng, cậu đừng gấp, tôi đây sẽ nhanh chóng hỏi chuyện gì đã xảy ra?”, bấy giờ ông Kim cũng có hơi ngơ ngác, ông ta cũng không dám đắc tội với vị kim chủ này.

Trước kia Tăng Kim Lai cũng được, nhưng bây giờ thực lực của Tăng Kim Lai càng mạnh hơn, nghe nói anh ta bấu víu được vào một cường giả thực lực cao siêu, cho dù nhà họ Hà cũng không muốn chọc tới.

“Rất xin lỗi, ông Kim, đều là tôi sai, ông muốn đánh muốn phạt tôi cũng sẽ không oán một lời”, phó đội trưởng vừa nhìn thấy bộ dạng này của ông Kim, lập tức đoán ra có lẽ đối phương không phải là người mà bản thân có thể chọc tới, dù sao ngay cả ông Kim cũng một mực cung kính với người này.

Cho nên cậu ta quỳ xuống nhận sai trước.

“Nói đi, thiếu bao nhiêu tiền?”, diễn kịch thì phải diễn cho tới, anh ta đương nhiên không thể thật sự vì cái tên phá của Tạ Thụy Ý này mà đắc tội với đối phương, nhưng vì để cho chuyện này càng thêm chân thật, anh ta cần phải giả vờ cực kỳ tức giận.

“Cái này…”, phó đội trưởng kia lập tức chần chờ.

“Hỏi cậu cái gì thì cậu đáp cái đó”, ông Kim lạnh lùng nhìn tên phó đội trưởng ngu ngốc này nói.

“Vâng, thiếu… Năm triệu, phó đội trưởng lắp bắp, vất vả lắm mới nói ra được dãy số này.

Ông Kim vừa nghe lập tức biết có chuyện không hay, sao có thể thiếu nhiều như vậy? Chuyện này chỉ sợ là có người cố ý lừa gạt tên Tạ Thụy Ý ngu ngốc này.

“Năm triệu? Đúng là thú vị, tôi có thể xem video ghi lại cảnh đánh cược không?”, lần đầu tiên Trần Thanh mở miệng nói chuyện.

Tuy rằng anh có tiền nhưng cũng không thể phung phí như vậy, chuyện này vừa nghe đã cảm thấy mờ ám, nếu anh cứ nhận như vậy thì khác nào kẻ ngốc.

“Cái này…”, nghe được yêu cầu của Trần Thanh, ông Kim lập tức khó xử, loại chuyện này vốn không thể bày ra trước ánh sáng, nếu lỡ như thật sự bị những người này nhìn ra sơ hở, chỉ sợ danh tiếng thuyền đánh bạc này của bọn họ sẽ tan biến hết.

“Vị này, nơi này của chúng tôi không phú thì quý, dưới tình huống bình thường, nếu không có chuyện đặc biệt gì thì video ghi hình sẽ bị xóa đi ngay trong ngày, dù sao nó cũng liên quan tới chuyện riêng tư của rất nhiều người. Cho nên video ghi hình đó đã bị xóa sạch”, ông Kim bày ra bộ dạng xin lỗi nói.

“Như vậy có nghĩ là dù chuyện này có thật sự là như vậy hay không thì chúng tôi cũng phải nhận?”, nụ cười trên mặt Trần Thanh không thay đổi, anh bình tĩnh hỏi.

“Chuyện này thì phải nhìn giấy nợ xem trên đó có chữ kỹ hay là dấu vân tay của ngượi bị nợ hay không”, gương mặt ông Kim cũng rất thoải mái, cực kỳ bình tĩnh trả lời.

“Được, tôi hiểu thái độ của thuyền đánh bạc rồi”, Trần Thanh gật đầu, sau đó anh lùi lại không nói nữa.

Ông Kim không nghĩ tới Trần Thanh sẽ nói như vậy, nhưng mà chuyện ông ta trải qua quá nhiều, đối với lời hung ác của đám người trẻ tuổi này, ông ta vốn không để trong lòng, nếu như thật sự có bản lĩnh thì đi tới bàn đánh bạc mà tìm lại.

“Đi thôi, đem anh ta ra ngoài xử lý miệng vết thương đi”, Trần Thanh nhanh chóng nói với Tăng Kim Lai.

“Được”, Tăng Kim Lai gật đầu, lập tức đỡ Tạ Thụy Ý dậy, đi ra bên ngoài.

“Hình như thứ này không phải của cậu đúng không?”, Trần Thanh đi tới trước mặt của tên phó đội trưởng, tay vừa lật, một cái hộp đã xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

“Anh… Đây là đồ của tôi, sao anh có thể tùy tiện lấy đi như vậy?”, phó đội trưởng nhìn thấy đồ trong tay Trần Thanh lập tức nóng nảy.

“Cậu chắc chắn nó là của cậu à? Hay là tôi hỏi Tạ Thụy Ý một chút?”, Trần Thanh cười như không cười nhìn phó đội trưởng kia, sau đó anh quay đầu đi, không để ý tới cậu ta.

“Chút nữa sẽ xử lý cậu sau”, ông Kim trừng mắt nhìn phó đội trưởng kia một cái, sau đó đuổi theo hướng mà Tăng Kim Lai rời đi.

Phó đội trưởng kia lập tức nằm liệt trên mặt đất, vốn tưởng là một tên phá của bình thường, không nghĩ tới lại dẫn ra một nhân vật như vậy, chỉ sợ bản thân cậu ta sắp gặp xui xẻo rồi.

Quả nhiên, trên đường đi, ông Kim không ngừng giải thích với Tăng Kim Lai chuyện này là hiểu lầm, thế nhưng Tăng Kim Lai cũng chỉ lịch sử mỉm cười, cũng không nói gì.

Lúc này Trần Thanh lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, đồ đã cầm được, vậy thì tiếp theo có thể từ từ chơi.

Tăng Kim Lai đưa Tạ Thụy Ý đi tới phòng cứu thương của thuyền đánh bạc để xử lý vết thương, còn Trần Thanh thì đi tìm Nam Cung Yến đòi thẻ đánh bạc.

Mà thẻ đánh bạc của đám người Nam Cũng Yến cũng không còn nhiều, hiển nhiên vị thần may mắn cũng không đứng về phía bọn họ.

“Xíu nữa bọn em đi theo anh, anh đảm bảo sẽ thắng lại tất cả số tiền mà bọn em vừa thua xong”, Trần Thanh kéo ba người bọn họ lại nhỏ giọng nói.

“Được thôi, được thôi”, nghe được lời Trần Thanh, ba người không ngừng gật đầu, dù sao vận khí đánh bạc của ba người bọn họ quá kém, nếu Trần Thanh tới muộn hơn chút nữa chỉ sợ bọn họ sẽ thua hết tiền.

Chương 508: Đánh trống khua chiêng

Tiếp theo, Trần Thanh dùng một trăm thẻ đánh bạc bắt đầu chơi, đôi mắt xuyên thấu của anh vô cùng lợi hại, lần nào cũng thắng.

Vốn dĩ lúc đầu anh dùng một trăm thẻ đánh bạc đánh thắng cũng không khiến cho ai chú ý, nhưng từ khi tỉ lệ thắng bắt đầu nhiều, mà lần nào Trần Thanh cũng đặt cược toàn bộ, đương nhiên sẽ khiến cho nhiều người chú ý.

“Ôi vãi, người anh em này đúng là trâu thật, lần nào cũng cược toàn bộ, nếu như thua một ván là trở về trước đêm giải phóng rồi”, có người vẫn luôn chú ý tới Trần Thanh, nhìn thấy cách đánh cược của Trần Thanh không nhịn được giật mình.

Mà ba người Nam Cung Yến đi theo Trần Thanh đương nhiên là cũng thu hoạch rất nhiều, số tiền ba người chơi thua trước kia đã thắng về toàn bộ, tiền chỉ nhiều chứ không ít.

Chẳng qua bọn họ biết, dưới loại tình huống này không cần cược tiếp nữa, cho nên ngừng lại.

Mà Trần Thanh lại không hề có dấu hiệu sẽ ngừng tay, nếu thuyền đánh bạc đã nói là không có video đánh cược của Tạ Thụy Ý, vậy thì có nghĩ là người của sòng bạc có ý muốn bảo vệ người một nhà.

Tuy rằng anh có tiền, nhưng cũng sẽ không coi tiền như cỏ rác, loại tình huống đó nhìn qua đã biết là có người cố ý muốn gài bẫy Tạ Thụy Ý, nếu như người của thuyền đánh bạc không chịu từ bỏ ý đồ, vậy thì anh sẽ đánh cược cho tới khi lấy lại được hết tiền cược đó.

Lúc này ông Kim vẫn không biết bản thân đã chọc phải thứ gì, ở trong mắt ông ta, người thanh niên này cho dù là cậu chủ của gia tộc lớn nào đi chăng nữa thì đánh cược ở trên thuyền này cũng phải tuân thủ quy tắc.

Không sai, ông ta chính là muốn bảo vệ người một nhà, nói đúng hơn ông ta muốn giữ gìn danh dự của thuyền đánh bạc, nếu loại chuyện sòng bạc thiết kế bẫy hại khách truyền ra ngoài, vậy thì thuyền đánh bạc của bọn họ cũng xong đời rồi.

Trần Thanh đương nhiên cũng biết được chuyện này, nếu bọn họ không tuân thuy quy tắc, vậy thì anh sẽ tự mình dạy cho bọn họ cái gì gọi là quy tắc.

Có người nhắc nhở, mọi người đang trên bàn đặt cược lúc này mới phát hiện bên phía Trần Thanh có kịch hay, nhưng mà người ở đây đều là tay già đời, đương nhiên không phải loại người khác nói gì bọn họ sẽ tin cái đó, dù thế nào bọn họ cũng phải nhìn một lần.

Chính là vào lúc này, xúc sắc trong cốc đựng bắt đầu lay động, người đối diện cũng đã sớm chú ý tới Trần Thanh, chỉ là từ đầu tới giờ Trần Thanh cũng không thắng số tiền quá lớn, thắng tới bây giờ cũng mới hơn một triệu, tuy rằng thắng không ít, nhưng so với số tiền mà sòng bạc thu về quả thật vẫn không tính là gì.

Chẳng qua loại chuyện thắng liên tục như vậy rất hiếm thấy, anh ta muốn nhìn xem lần này đối phương có đặt cược toàn bộ nữa hay không.

Nếu tên nhóc này còn đặt toàn bộ, vậy thì lần này anh ta sẽ khiến cho anh lỗ sạch vốn.

Trần Thanh cười tủm tỉm nhìn người chia bài, chờ tới khi người chia bài đặt cốc đựng con xúc xắc xuống, Trần Thanh nhanh chóng cược hết tiền trên chỗ con báo.

“Oa...”

Nhìn thấy Trần Thanh đặt cược toàn bộ tiền trên hình con báo, tất cả mọi người ồ lên.

Không phải là chưa từng ra con báo, chẳng qua không có mấy người điên cuồng như vậy, nhanh chóng đặt nhiều tiền ở trên hình con báo như thế.

“Mọi người, nếu đã suy nghĩ kỹ thì bỏ tay ra”, người chia bài lại cười lạnh một tiếng, tên nhóc này còn muốn dùng vốn nhỏ đánh cược to, phải biết, nếu đặt cược lên con báo ở sòng bạc thì số tiền phải bồi thường vô cùng cao, tỉ lệ bồi thường ở sòng bạc bọn họ là 1:10, nói cách khác, nếu đối phương đặt đúng, vậy thì phải bồi thường hơn mười triệu.

Đám người vốn còn muốn đặt cược một phen nhìn thấy như vậy lập tức rút lui, không hề có người dám theo.

“Chúng ta có cần đặt hay không?”, Tuyên Hoàng nhỏ giọng hỏi Nam Cung Yến.

“Hay là thôi đi, chúng ta nhìn xem tình hình trước”, Nam Cung Yến không muốn gây chuyện, nhanh chóng lắc đầu.

“Không sau đâu, đặt đi”, Trần Thanh quay đầu nói với ba cô gái.

“Thật không? Vậy thì em đặt hết nhé”, Tuyên Hoàng đã sớm ngứa ngáy trong lòng, nghe được lời của Trần Thanh thì nhanh chóng đặt tiền của mình lên hình con báo.

“Tôi cũng cược toàn bộ”, Tuyên Hoàng cực kỳ khí phách kêu lên.

“Ôi vãi, người đẹp khí phách thật”.

“Thật là ngu ngốc, tỷ lệ ra con báo thấp như vậy, sao có thể cược chứ?”

“Xong rồi, nhiều tiền như vậy lại sắp thua hết rồi”.

Người xung quanh nhìn thấy động tác của Tuyên Hoàng, có người tỏ vẻ bội phục, có người lại tiếc hận, còn có người thì đau lòng, giống như đó là tiền của bọn họ vậy.

Người chia bài nhìn thấy lại có người đặt vào đó hơn một triệu, mồ hôi lạnh cũng sắp chảy xuống rồi, tuy rằng tỉ lệ ra con báo rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể ra.

Người chia bài lập tức cẩn thận đụng vào một cái nút nhỏ dưới bàn cược.

Trần Thanh vẫn luôn quan sát người chia bài và xúc xắc, đương nhiên thấy được thủ đoạn của người chia bài.

Nếu như bọn họ dùng thủ đoạn, vậy thì Trần Thanh cũng không cần nể mặt.

“Tất cả buông tay, mở!”, người chia bài thở dài một hơi nhẹ nhõ, sau đó mở cốc lên.

“Oa...”

“Cái đệt, thật hay giả?”

“Quả thật quá dọa người rồi”.

“Đây là thần đặt cược nhập à”.

Cốc bị mở ra, lộ ra bên trong là ba viên xúc xắc... ba mặt sáu.

Người ở đây trợn tròn mắt, sau đó lập tức ồn ào, ánh mắt đám người nhìn về phía Trần Thanh lộ rõ sự sùng bái.

“Đáng chết, sao tôi lại không cược theo cơ chứ?”

“Thật là gan lớn thì ăn lớn, gan bé thì đói chết, biết thế tôi cũng cược theo”.

Một ít người muốn cược nhưng lại bị cách cược của Trần Thanh dọa cho sợ hãi lúc này hối hận cực kỳ, hận không thể tát cho bản thân mấy cái, đây quả thật là cơ hội đổi đời nhanh nhất.

Trong cuộc sống có rất nhiều cơ hội thay đổi cuộc đời, nhưng có người biết nắm lấy cơ hội, có người lại chủ động từ bỏ.

Lúc này thân thể người chia bài phát run, gương mặt cũng trắng bệch.

Phải biết chỉ có mình hai người kia cũng đã lấy được hai triệu từ bàn cược này, nếu như lại thêm vài người, vậy thì số tiền quá dọa người.

Quan trọng nhất chính là, khi nãy anh ta vừa mới động tay chân, theo lý mà nói không có khả năng ra con báo mới đúng, thế nhưng lại ra con báo, quả thật quá tà môn.

“Người anh em, tỉnh... tỉnh đi”, nhìn thấy ánh mắt người chia bài dại ra, có người không nhịn được mở miệng nhắc nhở.

Người chia bài bị đánh thức, lập tức khóc lóc thảm thiết, quả thật là càng sợ cái gì lại càng phải đối mặt với cái đó.

“Hai vị, mời hai người chờ một lát, số tiền lớn như vậy tôi không có quyền hạn xử lý, tôi sẽ mời giám đốc tới đây”, vẻ mặt người chia bài như đưa đám nói.

“Có thể, đi đi, tìm người có thể làm chủ tới”, Trần Thanh hơi mỉm cười, loại trình độ này chỉ sợ không thể khiến cho ông Kim chú ý, cho nên phải cược lớn thêm một chút nữa mới được.

Rất nhanh, người chia bài đã dẫn một người đàn ông mặc tây trang đi tới.

“Chào anh, tôi là Thanh, giám đốc của sòng bạc này, tố chất tâm lý của người chia bài không tốt lắm, tiếp theo đích thân tôi sẽ phục vụ anh”, trên mặt Thanh là nụ cười tự tin, anh ta nói với Trần Thanh.

“Oa... Thế mà lại là Thanh”.

“Thanh là ai?”

“Thanh chính là người đánh cược giỏi nhất ở thánh phố Úc, nghe nói khả năng đánh cược của anh ta được vua đánh cược thế hệ trước truyền lại, không nghĩ tới chuyện này lại kinh động tới anh ta”.

Nghe được Thanh tự giới thiệu, đám người xung quanh lập tức ồ lên, có người vốn không biết Thanh, nhưng nghe được người xung quanh bàn tàn cũng nhanh chóng biết được.

Chương 509: Không lấy lại được vốn ban đầu?

“Được rồi, vậy thì bắt đầu đi”, Trần Thanh cười híp mắt nhìn người tên Thanh đó, không ngờ anh ta lại là thiên tiên tiểu thành võ giả. Hai tay người này thon dài, đẹp hơn tay phụ nữ rất nhiều, xem ra là luyện thủ thượng công phu.

Mọi người đều biết, những lúc như thế này, tốt nhất không nên dính vào làm gì, cho dù thật sự thắng được tiền, cũng sợ rằng sẽ bị người của sòng bạc chú ý.

Huống hồ, bọn họ nhìn thấy Thanh tự mình ra tay nên cũng không dám đánh cược cậu thanh niên này còn có thể tiếp tục thắng hay không.

Tiếp đó, Thanh giao tiền Trần Thanh và Tuyên Hoàng vừa thắng ra.

Tuyên Hoàng nhìn thấy tình hình này cũng không dám đặt theo Trần Thanh nữa. Nếu còn thắng nữa, sẽ là một trăm triệu, gặp chuyện tốt thì thu tay lại thôi.

“Được, bây giờ bắt đầu đi”, Thanh cười, cầm hũ đựng xúc xắc, bắt đầu lắc. Ban đầu anh ta lắc rất chậm, nhưng sau đó, hũ đựng trong tay anh ta chuyển động như ảo ảnh, tốc độ gần như đạt đến trình độ cao nhất.

Thanh cho rằng, sở dĩ đối phương có thể thắng nhiều lần như vậy, đơn giản là do nắm giữ được kỹ xảo nghe xúc xắc, mà kỹ xảo lắc xúc xắc của anh ta lại đúng lúc có thể phá kỹ xảo nghe xúc xắc của đối phương.

Nhìn kỹ xảo lắc xúc xắc của Thanh, mọi người đều rất ngạc nhiên. Có thể thấy một màn thần kì như vậy, bọn họ vô cùng kích động.

Nhưng Trần Thanh lại không có biểu hiện gì cả. Cho dù kỹ xảo lắc xúc xắc của người này giỏi bậc nhất, thì cũng không qua được con mắt nhìn thấy của mình. Chỉ cần đối phương không dở mánh khoé, thay đổi con số trên xúc sắc, thì anh cũng sẽ không thay đổi.

“Mời”, trên mặt Thanh lộ ra nụ cười. Anh ta để hũ xúc xắc xuống bàn, chìa tay ra, ra hiệu cho Trần Thanh đặt tiền cược.

“Tôi đây chỉ thích đặt cả, vừa rồi tôi thắng hơn mười triệu, đặt hết đống thẻ đánh bạc này luôn”, Trần Thanh thản nhiên nói.

“Được, xin cứ tự nhiên”, khoé miệng Thanh lộ ra nụ cười tàn ác. Điều anh ta chờ chính là câu nói này của Trần Thanh, anh ta muốn khiến tất cả mọi người đều phải nhớ kĩ một điều: dám ngang ngược ở đây, phải chuẩn bị tinh thần không lấy lại được vốn ban đầu đi.

“Hả?”, sau khi Trần Thanh đẩy hết tất cả tiền đặt cược tới chỗ con báo, sắc mặt Thanh lại đột nhiên thay đổi.

Thanh là cao thủ đánh bạc, xúc xắc có thể coi là sở trường của anh ta. Về cơ bản, anh ta muốn lắc ra bao nhiêu thì thì có thể lắc được bấy nhiêu điểm. Vừa rồi lắc xúc xắc, anh ta dám khẳng định đối phương căn bản không thể nghe được, nhưng lại thật sự đoán trúng.

“Mở đi”, nhìn thấy sắc mặt của Thanh, Trần Thanh cười, thúc giục anh ta.

“Mở đi, mở đi, mở đi…”

Người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên, hiển nhiên bọn họ cũng muốn biết cậu thanh niên này có thật sự lợi hại như thế không. Nếu như cậu ta thật sự có thể thắng được một số tiền lớn của sòng bạc, đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện vô cùng hả giận.

Dù sao, tới đây đánh bạc, đâu có ai không thua nhiều tiền chứ. Vậy nên, bọn họ có thể nhìn thấy sòng bạc chịu nhục thì vô cùng vui vẻ.

Ở nơi này, trước mắt mọi người, Thanh không dở mánh khoé gì, cũng không phải anh ta không dám, mà vì anh ta là cao thủ đánh bạc nên anh ta khinh thường thủ đoạn này.

Trừ trường hợp không thể làm khác được.

Khi Thanh lật nắp ra, thấy được điểm số bên trong, mọi người đều sợ hãi hô lên, trong mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Mười triệu biến thành hơn một trăm triệu, đây chính là giàu đột ngột đấy.

Đây chỉ sợ sẽ là sức hấp dẫn của sòng bạc, không bao lâu nữa, những người trong giới bài bạc gặp nhau sẽ lan truyền tin này. Một cậu thanh niên dùng một trăm đồng tiền đặt cược, cuốn đi hơn một trăm triệu của sòng bạc, đây quả thực là lời tuyên truyền tốt nhất cho nghề.

Nhìn thì như sòng bạc tổn thất một trăm triệu, nhưng chỉ cần tuyên truyền ra ngoài, có lẽ sẽ có nhiều người tới đây hơn. Đến lúc đó, chút tổn thất này có là gì?

“Tiếp tục chứ?”, Trần Thanh thu lại tiền đặt cược rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thanh. Lúc này, sắc mặt Thanh đã trở nên vô cùng khó coi.

“Anh có bản lĩnh thì đặt toàn bộ đi”, Thanh ra vẻ bị chọc giận, quát Trần Thanh.

“Anh chắc chắn cho tôi đặt cả chứ? Nếu tôi lại đặt cả, lát nữa sẽ thu về một tỉ đấy”, Trần Thanh không trả lời mà trực tiếp hỏi lại.

“Tôi chỉ sợ anh không đặt cả thôi. Tôi thấy, anh cũng không cần đặt cả đâu, lỡ như thua thì không lấy lại được vốn ban đầu nữa đấy”, Thanh là cao thủ đánh bạc, đương nhiên hiểu được chiến thuật tâm lý, nên mới có “lòng tốt” khuyên bảo.

“Không lấy lại được vốn ban đầu? Một trăm đồng sao?”, Trần Thanh hỏi ngược lại.

“Cái gì mà một trăm đồng?”, Thanh sửng sốt.

“Xem ra, không phải cái gì bọn họ cũng nói cho anh biết. Tôi nói là, tôi dùng một trăm đồng tiền, thắng tới bây giờ”, Trần Thanh nhếch miệng, lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Gì cơ?”, nghe Trần Thanh nói như vậy, Thanh lập tức trợn tròn mắt.

Cho dù nhà cái trước đó làm không tốt, nhưng cũng không thể nào để đối phương dùng một trăm đồng thắng hơn một trăm triệu được.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, sợ rằng sòng bạc của bọn họ sẽ bị chê cười mất.

“Đừng dông dài nữa, bắt đầu đi”, trong mắt Thanh lộ ra vẻ kiên quyết, lập tức gia tăng tốc độ tay. Hũ xúc xắc trong tay anh ta đã chuyển động đến tốc độ nhanh nhất, không nhìn thấy nữa rồi.

Người xung quanh nhìn thấy mà phát ngốc, kỹ thuật lắc xúc xắc như vậy, thật sự quá lợi hại.

Nhưng mà, kĩ thuật lợi hại như vậy, lại thua trước một cậu thanh niên. Cậu ta mới là người lợi hại nhất.

“Xin mời”, ánh mắt Thanh nhìn Trần Thanh đầy ý khiêu khích. Anh ta muốn xem thử, mình đã dốc hết thủ đoạn ra rồi, liệu đối phương còn đoán trúng được nữa không.

“Yên tâm đi, vẫn đặt cả, lần này, tôi vẫn đặt con báo”, Trần Thanh cười híp mắt đẩy tiền đặt cược về phía con báo.

Trần Thanh nói xong, Thanh lập tức căng thẳng, không ngờ tên này lại đoán trúng được.

Vốn dĩ, theo lẽ thường, tỉ lệ hai lần đều ra con báo là vô cùng nhỏ. Người bình thường sau hai lần đoán trúng thì sẽ không đặt con báo nữa.

Nhưng mà cậu thanh niên này lại đặt con báo, điều này khiến anh ta vô cùng bất ngờ.

Anh ta hiểu, lần này anh ta đã không thể không dở thủ đoạn nữa rồi.

Nghĩ tới đây, anh ta phát động nội lực, xúc xắc vốn đã dừng lại lại lần nữa xoay chuyển.

Đương nhiên Trần Thanh nhìn rõ anh ta đã làm gì, nhưng mà, anh cũng không vội di chuyển xúc xắc mà chờ cơ hội.

“Không thay đổi sao?”, trong mắt Thanh mang theo sự tự tin, anh ta hỏi Trần Thanh.

“Không đổi, anh chắc chắn anh cũng không sửa lại chứ?”, Trần Thanh vuốt tay, nhìn Thanh, hỏi một câu khó hiểu.

Thanh lập tức sửng sốt, sau đó lại giật mình.

Anh ta đã biết mình động vào xúc xắc, quả thực đáng sợ.

“Mở đi”, Trần Thanh ra hiệu cho anh ta mở hũ xúc xắc ra.

Đầu Thanh toàn là mồ hôi, dù thế nào cũng không dám mở nắp ra, bởi vì anh ta có dự cảm, nếu mở nó ra, mọi chuyện sẽ hỏng bét.

Chương 510: Phút chốc nổi lòng tham

"Mở đi!"

Hiện tại tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng phấn chấn, hóng trò vui không sợ lớn chuyện, lần này nếu lại mở ra thêm một con báo, dù chỉ là một tỷ thì cũng quá lớn rồi.

Lúc này Thanh cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết vậy anh ta đã chẳng ra mặt, để thầy mình ra chẳng phải là tốt hơn hay sao.

Nghĩ đến đây, dưới đáy lòng Thanh dâng lên sự độc ác, đôi chân phía dưới chậm rãi di chuyển đến chân bàn đánh bài, nhẹ nhàng đá vào đó một cái.

Làm xong việc này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trần Thanh nói: "Anh đã muốn để tôi mở, thì tôi đành mở vậy".

"Lắc xong rồi không mở chẳng lẽ giữ lại trang trí à?", Trần Thanh cười lạnh, chút chiêu trò của Thanh hiển nhiên đã bị anh nhìn rõ, nếu tên đó đã chơi bẩn, anh cũng không cần phải nương tay.

Mọi người xung quanh đều đang tập trung nhìn chằm chằm vào chung xúc xắc đó, tất cả bọn họ ai cũng muốn chứng kiến một huyền thoại mới xuất hiện trong giới bài bạc.

Dù gì thì cậu thanh niên đó đến tận bây giờ vẫn chưa thất bại trận nào, không biết điều chờ đợi cậu ta có phải là kỳ tích nữa hay không.

Tuy Thanh không biết làm cách nào mà Trần Thanh có thể đánh đâu thắng đó như vậy, nhưng chỉ cần không ra con báo nữa là được. Vì thế lúc đang giữ chung xúc xắc anh ta lại đá bàn thêm phát nữa, ngay sau đó thẳng tay mở nắp chung ra.

"Oa..."

"Cái quái gì vậy".

"Thật đấy à? Đáng sợ quá".

"Một tỷ, đây chính là phất lên chỉ sau một đêm, quá điên cuồng".

Sau khi xúc xắc bên trong chung xuất hiện trước mắt mọi người, ai ai cũng đều kinh ngạc, bởi vì cả ba con xúc xắc đều là sáu nút, lại là bộ ba đồng nhất.

Liên tục mấy lần đều là con báo, đáng sợ thật, có người nghĩ là Trần Thanh giở trò, nhưng người đổ xúc xắc là người của sòng bạc, Trần Thanh cơ bản còn không được chạm vào bàn đánh ấy chứ, hoàn toàn không có khả năng gian lận.

Đã thế thì chỉ còn lại một giả thuyết là Trần Thanh có năng lực nghe xúc xắc, là một cao thủ cờ bạc.

Tạ Thụy Ý nhìn đến ngây người, anh ta biết người vừa cứu mình hoàn toàn chả quen biết gì, nhưng cũng không giải thích.

Dù vậy nhưng không ngờ cậu thanh niên mãi không chịu nói gì kia lại lợi hại như thế, mới mấy ván cờ đã thắng được một tỷ, thật sự là thần bàn chốn trần gian.

Điều này làm cho ánh mắt Tạ Thụy Ý nhìn Trần Thanh trở nên khâm phục.

Mà lúc này Thanh đã hoàn toàn trợn tròn mắt, anh ta chuẩn bị nhiều như thế mà vẫn thua, đó cũng chẳng phải là số tiền nhỏ, một tỷ lận đấy, doanh thu của sòng bạc trong vòng một tuần chắc cũng mới chỉ được tầm tầm đó, còn chưa tính các khoản chi phí khác.

Lần này thì xong rồi, không những danh tiếng đều quét rác, đã thế sợ là anh ta còn phải chịu sự trách mắng của sòng.

Chuyện xảy ra ở sảnh lớn sớm đã dẫn đến sự chú ý của quản lý sòng bạc, vốn dĩ họ nghĩ có Thanh ra tay thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, cho nên cũng không định đến. Ai ngờ Thanh vừa ra mặt đã thua nhiều như vậy, nếu không có biện pháp thì chắc chắn lần này sòng bạc sẽ phải tổn thất rất lớn.

"Ông Kim, phải làm sao bây giờ? Có cần tôi ra tay hay không?", bên trong phòng quản lý ở lầu hai, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dáng đẹp trai mở miệng hỏi.

"Đội trường Tần Hải, nếu vào lúc này công khai ra tay với cậu ta, có thể sẽ khiến rất nhiều người tức giận, đến lúc đó trong vòng một ngày, danh tiếng của sòng bạc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, cách này không ổn", ông Kim híp mắt, liếc nhìn tên phó đội trưởng đội bảo vệ kia rồi thản nhiên nói.

Lúc này tên phó đội trưởng đó chảy đầy mồ hôi lạnh, cậu ta không ngờ chỉ vì chút lòng tham của mình lại đưa đến một nhân vật lợi hại như thế.

"Ông Kim, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi cũng không lấy được bao nhiều tiền, đó đều là Tạ Thụy Ý nợ tôi. Bây giờ tôi đi giết anh ta, sau đó ông cho người bắt tôi lại, nói đó là hành vi cá nhân của tôi, không liên quan gì tới sòng bạc", phó đội trưởng lập tức quỳ xuống. liều mạng dập đầu, đồng thời tỏ vẻ không thèm để ý.

Cậu ta biết dựa vào thủ đoạn của ông Kim, trong chuyện này bản thân nhất định là xong đời rồi, không bằng nhân lúc mọi thứ vẫn chưa thể hoàn toàn cứu vãn làm ít chuyện để bù đắp.

"Hừ, cậu cho rằng chút trình độ này của cậu thì làm được gì? Cút sang bên cạnh quỳ xuống cho tôi, chờ tôi đi giải quyết xong chuyện sẽ tính sổ với cậu sau", ông Kim hừ lạnh, một phát đạp bay cậu ta, lại hung hăng đấm vào tường vài cái, lúc này mới ngừng lại.

Tần Hải chỉ lạnh lùng liếc nhìn phó đội trưởng, sau đó chuyển ánh mắt đến trên người ông Kim.

"Để ông Tề ra tay đi, chuyện của sòng bạc, tốt nhất là dùng cách của sòng bạc giải quyết", ông Kim bình thản nói.

"Vâng", Tần Hải gật đầu, sau đó đi thẳng ra ngoài.

"Tăng Kim Lai, cậu đã thật sự cho tôi một niềm vui bất ngờ đấy. Nhưng cậu cho rằng thuyền đánh bạc là nơi cậu có thể tùy ý làm càn ư? Cho dù tên này có là cậu chủ của gia tộc lớn thì hôm nay cũng buộc phải trả cái giá đắt", ông Kim nhìn Trần Thanh thần sắc bình thản qua camera giám sát, hơi lo lắng cho Tăng Kim Lai, trong mắt lóe lên vệt sáng độc ác.

Đúng lúc đó, Trần Thanh trong màn hình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng về camera, đồng thời nở một nụ cười kì lạ.

Ông Kim nhìn thấy nụ cười này của Trần Thanh, đáy lòng phút chốc cảm thấy hồi hộp, lẽ nào tên đó biết mình có thể nhìn thấy cậu ta?

"Được rồi, bồi thường tiền đi, nhận tiền xong tôi còn có việc khác phải làm", Trần Thanh dời tầm mắt khỏi camera, thong thả nói với Thanh.

"Xin cậu chờ một chút, tôi lập tức gọi người tới đây kiểm tra thẻ đánh bạc", Thanh nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như tên này còn muốn đánh tiếp, anh ta có lẽ sẽ ngất xỉu tại chỗ, cũng may đối phương không định tiếp tục.

Ngay sau đó, một người chia bài khác cũng đến giúp kiểm tra thẻ đánh bạc, vốn dĩ kiểm thẻ không cần tốn nhiều thời gian như vậy, họ cũng đều biết thẻ của Trần Thanh là bao nhiêu, đây chẳng qua chỉ là kế hoạch câu giờ.

Bọn họ tin rằng người của sòng bạc sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chắc chắn là còn kế hoạch khác phía sau, vì thế họ muốn thay sòng bạc kéo dài chút thời gian.

Đương nhiên Trần Thanh cũng biết mục dích của những người này, chỉ là anh không thèm phá vỡ, nếu như đối phương còn chưa chịu thỏa hiệp, anh sẽ tiếp tục dạy bọn họ cách làm người.

Quả nhiên không lâu sau lại có người tới, đó là một ông lão khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần nhìn qua thì có vẻ vô cùng tốt.

"Thưa anh, thẻ đã đếm xong, hiện giờ anh muốn đổi thẻ hay là tiếp tục đánh?", Thanh thấy người vừa đến, trong lòng bỗng nhiên như được tiếp thêm sức mạnh, quay sang hỏi Trần Thanh.

"Haha, anh không thua đến ngu người rồi đấy chứ? Tình huống thế này mà còn dám mời tôi đặt cược?", Trần Thanh dùng ánh mắt như đang xem một tên ngốc nhìn Thanh, nhưng tầm mắt lại hướng về phía ông lão kia.

"Cậu thanh niên này, nếu cậu đã muốn chơi tiếp, thế thì ông già này sẽ chơi cùng cậu một lần, cậu thấy sao?", ông lão đó cuối cùng cũng đến nơi, nhìn về phía Trần Thanh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK