• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365: Núi Long Đài

Đêm nay, Trần Thanh không làm gì khác, mà chỉ ngồi thiền điều chỉnh hơi thở của mình trong phòng Nam Cung Yến.

Đối với vấn đề nan giải mà anh đã để lại cho Vân Hạn Lâm, anh tin rằng ông ta khó mà giải quyết được, còn anh cứ việc duy trì trạng thái đỉnh cao của mình là được.

Sáng ngày hôm sau, Trần Thanh thấy Nam Cung Yến vẫn chưa dậy, bèn làm bữa sáng, sau đó để lại lời nhắn rồi rời đi.

“Bác tài, đi núi Long Đài”, anh để xe của mình lại cho Nam Cung Yến, dù sao ở thành phố Long Hải này, cô cũng không quen thuộc mấy, chắc sẽ có lúc dùng đến xe.

“Ây da, chàng trai, xem ra cậu cũng biết sự kiện ở núi Long Đài chúng ta. Hôm nay đã là chuyến thứ ba tôi chở khách đến đó rồi. Lúc đầu tôi cũng không hay biết gì, cứ chở nhiều lần thì biết à”.

Tài xế taxi là một người đàn ông trung niên rất thích nói chuyện, nghe nói Trần Thanh đi núi Long Đài thì lập tức bắt chuyện tán gẫu.

Trần Thanh cũng có chút tò mò, tại sao lại có nhiều người biết tới cuộc quyết đấu giữa anh và Vân Hạn Lâm đến vậy?

Sau khi nghe tài xế taxi nói, Trần Thanh mới bèn hiểu ra vì sao cuộc quyết đấu ở núi Long Đài lại truyền ra rầm rộ như thế.

Hóa ra là do Vân Hạn Lâm muốn khôi phục danh tiếng cho môn phái của mình, đồng thời cũng muốn phô trương thực lực của Kỳ Môn Sơn bọn họ, cho nên đã thông báo với các võ giả ở khắp nơi.

Vân Hạn Lâm thân là một võ đạo sư tông, có thể nói là những cuộc quyết đấu như thế này rất hiếm khi xảy ra, nên mới có nhiều võ giả đến như vậy.

Hơn nữa, một số doanh nhân lớn ở thành phố Long Hải đương nhiên cũng biết chuyện này qua các tình báo của họ, vì vậy những người đến xem không phải ai cũng là võ giả.

Mặc dù tài xế taxi biết sẽ có một cuộc quyết đấu xảy ra, nhưng ông ta không hề biết rằng người quyết đấu là võ giả, còn nghĩ rằng cuộc quyết đấu này xảy ra là vì phụ nữ.

Núi Long Đài cũng đã đóng chặt các lối ra vào, chỉ có những võ giả hoặc một số nhân vật lớn mới có thể lên núi.

Trước khi đến chân núi Long Đài, taxi đã không được phép lưu thông nên Trần Thanh đành trả tiền và đi bộ lên núi.

“Này, anh cũng đến đây xem trận chiến ở núi Long Đài à?”, ngay khi anh xuống xe chuẩn bị đi lên núi, một giọng nói lanh lảnh truyền vào tai anh.

“Cô đang gọi tôi à?”, Trần Thanh nhìn quanh, phát hiện xung quanh chỉ có mình anh, mà người hỏi chuyện với anh lại là một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, phía sau cô gái là một ông cụ chừng năm mươi mấy tuổi.

Thực lực của ông cụ này không ngờ lại là thiên tiên đại thành khiến anh có chút kinh ngạc, xem ra trận quyết đấu này thật sự đã thu hút rất nhiều võ giả.

Còn cô gái này cũng không tệ, đã đạt tới cảnh giới thiên tiên, đối với một cô gái mười lăm mười sáu tuổi như thế này có thể nói đã là thiên phú.

“Ngoài anh ra còn có ai ở đây nữa sao? Đương nhiên là tôi gọi anh rồi”, cô gái ngẩng cao đầu bước tới chỗ Trần Thanh nói với vẻ kiêu ngạo.

“Có chuyện gì sao?”, anh bèn hỏi lại.

“Tình Nhi, mau quay lại đây”, nhìn thấy cháu gái chủ động bắt chuyện với một người đàn ông xa lạ, ông cụ nhất thời có chút không vui, dù gì theo ý ông ấy, chuyện này cũng quá bất cẩn rồi.

“Ông nội, không sao đâu. Nhìn anh ấy chỉ là một người bình thường thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu”, cô gái được gọi là Tình Nhi sau khi nghe ông cụ nói vậy, lập tức làm nũng nói.

Ông cụ rất thương cháu gái nên không ngăn cản nữa.

“Vừa rồi tôi hỏi anh, anh còn chưa trả lời”, Tình Nhi chắp tay sau lưng, bước đến cạnh anh, hỏi lại một lần nữa.

“Không phải, tôi tới quyết đấu”, Trần Thanh thành thật nói.

“Haha...”, Tình Nhi chợt ngẩn người ra khi nghe những lời của anh nói, rồi cười phá lên.

Đương nhiên là ông cụ cũng nghe thấy, bèn lắc đầu, lớp trẻ bây giờ thật thích làm lòe thiên hạ.

“Vậy thì anh tên gì?”, Tình Nhi cười một lúc lâu, sau đó mới dần dần kiềm lại cảm xúc rồi lại hỏi.

“Trần Thanh, còn cô?”, Trần Thanh cười đáp, lúc này anh có nói thật thì cũng không ai muốn tin.

“Anh thật sự rất vui tính, được rồi, thì ra anh tên Trần Thanh, tôi là Lâu Tình Nhi, gọi tôi Tình Nhi là được rồi, con người anh thật là thú vị, đúng lúc, chúng tôi cũng đang lên núi, cùng lên đi”, Lâu Tình Nhi nghe anh nói thì bật cười thành tiếng.

“Anh xem anh đến một hậu thiên võ giả cũng không được, lại nói rằng mình đến quyết đấu. Sau khi lên núi, anh đừng bao giờ nói như vậy, rất dễ gây thù với người ta đấy”, mặc dù Lâu Tình Nhi còn trẻ nhưng cô ấy đã theo ông mình bôn ba vào Bắc ra Nam, đương nhiên là biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.

“Được, tôi biết rồi”, Trần Thanh không ngờ lại được một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi chỉ bảo, nhưng người ta cũng là có ý tốt nên anh không phản bác lại.

“Nhìn anh thật thà như vậy, thế này đi, anh hãy lên núi cùng chúng tôi đi”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Thanh nghe lời như vậy thì rất hài lòng, liền nói với dáng vẻ chị đại.

“Được thôi”, Trần Thanh gật đầu, không hề từ chối.

Ông cụ lập tức nhíu mày, nhưng nhìn thấy anh chỉ là một thanh niên không có thực lực gì, không đến mức phải cảnh giác, cứ việc cho theo vậy.

Chỉ là đoàn người vừa tới chân núi liền bị chặn lại, hiển nhiên là hiện tại núi Long Đài này chỉ có võ giả mới có thể tiến vào.

Hơn nữa sức mạnh của Trần Thanh chỉ có thể được phát hiện khi nó được thi triển, còn bây giờ anh trông giống như một người bình thường mà thôi.

“Vị này, hôm nay núi Long Đài đóng cửa không thể vào, muốn vào tham quan thì hôm khác có thể quay lại”, mấy nhân viên bảo vệ ở cửa ngăn Trần Thanh lại và nói.

Trần Thanh xem qua thì thấy rằng những nhân viên bảo vệ này đều là võ giả, dường như chỉ được mời tới canh gác tạm thời cho trận quyết đấu này.

“Chào chàng trai trẻ, cậu này đi cùng với chúng tôi, muốn đến để được mở mang tầm mắt”, ông cụ lập tức lên tiếng nói với nhân viên bảo vệ đó.

“Được rồi, tiền bối, nếu đã là người của tiền bối, vậy theo vào cũng có trở ngại gì”, nghe ông cụ nói vậy, sắc mặt của các nhân viên bảo vệ liền nghiêm túc nói.

Phải biết là bọn họ không thể nhìn thấu được thực lực của ông cụ này, chứng tỏ rằng người này ít nhất cũng là thiên tiên võ giả, bọn họ không dám đắc tội.

“Vậy cám ơn các vị nhiều rồi”, ông cụ gật đầu, sau đó đưa Trần Thanh và Lâu Tình Nhi lên đường núi.

“Nhìn xem, có phải ông nội tôi rất được coi trọng không? Nếu không, một người còn không được là hậu thiên võ giả như anh sẽ không bao giờ vào được đâu”, Lâu Tình Nhi nhìn Trần Thanh với vẻ mặt tự hào nói.

“Đúng vậy”, Trần Thanh không hề để bụng, liền gật đầu.

Ba người đang trên đường lên núi, dọc đường gặp khá nhiều người, đều là võ giả, thậm chí có người bình thường không phải võ giả, bên cạnh cũng sẽ có một số võ giả.

“Ông ơi, sao lại có nhiều người đến xem thế này?”, khi ba người lên đến đỉnh núi Long Đài, họ thấy đã có rất nhiều người đứng ở đây và hầu như tất cả các vị trí tốt gần sàn đấu đều đã bị mọi người ngồi cả rồi.

Chương 366: Khó hơn lên trời

“Võ đạo tông sư, đây đã là một cấp bậc khác rồi. Nhiều người như vậy, phần lớn đều là đến xem phong thái của võ đạo tông sư. Dù sao, trận quyết đấu của võ đạo tông sư rất hiếm khi nhìn thấy được”.

“Phải biết rằng, rất nhiều người đã đột phá đến thiên tiên, nhưng muốn đạt tới cảnh giới võ đạo tông sư thì khó hơn lên trời, rất nhiều người đều bế tắc ở bước này, cho nên thông qua cuộc giao đấu của võ đạo tông sư lần này, bọn họ muốn quan sát học hỏi một chút, có khi sẽ có ích cho việc đột phá của bản thân”.

Ông cụ ngay lập tức giải thích cho Lâu Tình Nhi hiểu.

Sau khi nghe xong, cô ấy mới ngỡ ngàng liền gật đầu lia lịa, cô ấy vẫn còn cách võ đạo tông sư rất xa, nên vốn không nghĩ nhiều về chuyện này.

Trần Thanh rất tán thành điều này, lần này anh cũng chính là muốn được lĩnh hội một chút về sự lợi hại của nó.

Nghe người ta nói, võ đạo tông sư là võ giả siêu nhiên áp đảo cả thiên tiên võ giả, thậm chí có là cường giả thiên tiên đỉnh cũng không thể nào gây ra tổn hại gì được.

Ngược lại, võ đạo tông sư có thể giết chết võ giả thiên tiên trong nháy mắt, cho dù là thiên tiên đỉnh cũng tuyệt đối không phải là chuyện khó khăn.

“Anh nghe hiểu sao? Nhìn bộ dạng anh có vẻ như rất am hiểu vậy”, Lâu Tình Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ gật đầu tán thành của Trần Thanh thì há hốc mồm, nghẹn ngào nói.

“Chuyện này có gì khó hiểu chứ? Tôi không phải người nước ngoài, tất nhiên là nghe hiểu tiếng Hoa Hạ rồi”, Trần Thanh sờ sờ mũi của mình, sau đó nói.

“Tôi thực sự phục anh rồi”, không hiểu được những điều đó nên khi nghe Trần Thanh nói vậy Lâu Tình Nhi cảm thấy bực mình.

“Ở đây có vẻ nhìn không được rõ ràng lắm, sao không tiến lại gần một chút?”, Trần Thanh nhìn thấy hai ông cháu Lâu Tình Nhi chỉ ở phía sau, vốn không thể nhìn thấy trận đấu, thì lên tiếng nói.

“Hừ, anh ngốc sao? Không thấy phía trước đều là những ai sao? Đó đều là cường giả mạnh nhất của những thế lực ở các phương. Nếu như anh tiến lên đó, sẽ bị xé vụn thành từng mảnh ngay lập tức”, Lâu Tình Nhi nghe anh nói vậy thì vội nói.

“Chỗ đó có một chỗ trống, đi thôi, chúng ta qua đó đi”, Trần Thanh không để ý tới những gì cô ấy nói, lập tức đi về phía chỗ trống đó.

“Các người không đi qua đó sao?”, Trần Thanh tiến lên vài bước, phát hiện hai người họ hoàn toàn không hề di chuyển thì bèn hỏi.

“Anh mau quay lại đây, đừng đi qua đó, thực lực của anh như vậy nếu qua đó sẽ rất nguy hiểm đấy”, Lâu Tình Nhi nhìn thấy anh thật sự đi qua đó thì vội lo lắng, lập tức tiến lên kéo anh lại rồi nói.

“Không sao, tôi thấy bọn họ đều rất ôn hòa, nếu hai người không đi, vậy tôi đành phải qua đó một mình rồi”, Trần Thanh mỉm cười, sau đó xoay người đi về phía vị trí trống.

“Ông ơi, liệu anh ấy đi qua đó có gặp nguy hiểm gì không?”, Lâu Tình Nhi bỗng trở nên lo lắng khi thấy Trần Thanh không chịu nghe lời khuyên của mình mà cứ khăng khăng muốn đi qua bên đó.

“Haiz, những người đó cho dù là ông cũng không muốn chọc giận bọn họ. Một con cừu trà trộn vào bầy sói. Cháu cho rằng hậu quả sẽ như thế nào?”, ông cụ lắc đầu bất lực nói.

“Ông ơi, vậy phải làm sao đây? Nếu anh ấy thực sự gặp nguy hiểm thì sao? Ông nhất định phải cứu anh ấy. Ông ơi, con cầu xin ông đấy”, Lâu Tình Nhi nghe thấy vậy thì vô cùng lo lắng, ngay lập tức khẩu cầu ông mình.

“Cháu gái ngoan, không phải cháu chỉ mới quen biết cậu ta thôi sao, sao đã cầu xin ông rồi? Trước giờ cháu chưa từng cầu xin ông điều gì cả”, ông cụ đột nhiên nhìn cháu gái có phần kỳ quái.

“Người ta làm gì có, thôi bỏ đi, ông không cứu thì thôi vậy”, Lâu Tình Nhi giận dỗi quay đầu đi, không thèm nhìn ông của mình nữa.

Trần Thanh đương nhiên là muốn tới gần sàn đấu, dù sao anh cũng sẽ lên đó, nếu như đứng xa quá, lúc lên sẽ rất phiền phức.

Đúng lúc, Trần Thanh đã nhìn thấy một vị trí rất lý tưởng.

Nơi này cách sàn đấu gần nhất, hơn nữa tầm nhìn rộng nên nhìn rõ hơn.

Chỉ là kỳ lạ, tại sao không có ai chọn chỗ này?

Trần Thanh cũng không thèm để ý tới chuyện này, lập tức đi tới, ngồi lên tảng đá to lõm xuống đó.

Cả đỉnh núi vốn dĩ rất ồn ào, nhưng sau khi thấy Trần Thanh ngồi trên tảng đá lớn đó, tất cả mọi người đều im lặng lại nhìn anh với vẻ mặt không dám tin.

“Mẹ ơi! Người anh em này thật gan dạ, dám ngồi vào vị trí của Bá Vương Lư”.

“Gan dạ sao? Tôi nghĩ là tự tìm đường chết thì có, đồ thần kinh!”

“Tôi không nghĩ là vậy. Nhìn xem, tên này trông không giống một võ giả chút nào, trên người hắn không có chút chân khí dao động nào cả. Hơn nữa, tên này nhìn không nghiêm túc, không có khí chất của một võ giả”.

“Điều đó có nghĩa, anh chàng này là một người bình thường, vốn không biết Bá Vương Lư ghê gớm đến mức nào”.

Nhìn thấy Trần Thanh đang ngồi trên tảng đá lớn, những người trên đỉnh núi đều bắt đầu bàn tán xôn xao, ai nấy đều nhìn anh như nhìn một người đã chết vậy.

Hai ông cháu nhà họ Lâu đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán của mọi người, có lẽ Lâu Tình Nhi cũng không biết Bá Vương Lư là ai? Nhưng ông cụ họ Lâu thì biết.

“Ông ơi, Bá Vương Lư là gì vậy? Rất lợi hại sao? Nhưng cái tên này cũng quá buồn cười rồi?”, Lâu Tình Nhi ngây ngô hỏi.

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, Bá Vương Lư vốn là họ Lữ, tên đầy đủ là Lữ Đại Vĩ. Người này rất ngông cuồng, hơn nữa lòng dạ hẹp hòi. Chỉ cần đắc tội phải ông ta, không ai trong số đó sẽ kết thúc tốt đẹp”.

“Sau đó, ông ta được đặt cho biệt hiệu là Bá Vương Lư. Ban đầu ông ta được gọi là Bá Vương Lữ, nhưng sau khi được lan truyền, lại trở thành Bá Vương Lư”.

Ông cụ Lâu nói, hiển nhiên là ông ấy rất rõ về tên Bá Vương Lư này.

“Ông ta độc đoán như vậy, lẽ nào không ai có thể trừng trị được ông ta sao?”, Lâu Tình Nhi hỏi một cách ngây thơ.

“Ông ta là cường giả thiên tiên đỉnh. Nghe nói ông ta đang chuẩn bị đột phá lên võ đạo tông sư, ai dám đắc tội chứ? Bởi vậy, sẽ không ai làm những chuyện này”, ông cụ Lâu lắc đầu bất lực nói.

Ở cái độ tuổi xế chiều này, ông ấy mới chỉ là thiên tiên đại thành, đối mặt với những kẻ ngông cuồng như vậy, cũng chỉ có thể thở dài bất lực mà thôi.

“Hả? Lợi hại đến thế sao? Vậy Trần Thanh chiếm lấy vị trí của Bá Vương Lư, há chẳng phải gặp xui xẻo rồi sao?”, nghe ông mình nói vậy, Lâu Tình Nhi chợt sững sờ, rồi sốt sắng nói.

“Không được, cháu phải kéo anh ấy lại đây mới được. Anh ấy như vậy là tự đào huyệt chôn mình rồi”, Lâu Tình Nhi liền định chạy đến chỗ Trần Thanh.

“Đã muộn rồi”, ông cụ Lâu giữ cô ấy lại, lắc đầu chua xót nói.

Nhìn theo ánh mắt của ông mình, Lâu Tình Nhi thấy một đám người đang hùng hùng hổ hổ bước đến từ những bậc thềm đá dưới núi, đứng đầu là một người đàn ông trung niên rất cao nhưng gầy gò.

Khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông này thì suýt bật cười.

Bởi vì khuôn mặt của người đàn ông này rất dài, giống như mặt con lừa.

Đồng thời, cô ấy cũng biết lý do tại sao mọi người lại gọi ông ta là Bá Vương Lư rồi.

Quả nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều sáng lên, khuôn mặt của Lữ Đại Vĩ thật sự quá dài rồi.

Chương 367: Có thù tất báo

“Thầy, vị trí của người bị một tên nhóc chiếm mất rồi”, chính vào lúc này, bên cạnh Lữ Đại Vỹ xuất hiện một người đàn ông dáng người thấp bé, anh ta chỉ về phía mỏm đá lớn mà Trần Thanh đang đứng.

“Cái gì? Có người dám cướp chỗ của Thầy sao, hắn chán sống rồi hả?”

“Người đâu, mau đuổi tên nhóc đó đi, hắn đúng là khôngbiết trời cao đất dày mà”.

“Để con đi, hãy xem một chiêu của con khiến hắn quỳ xuống xin tha”.

Đám học trò của Lữ Đại Vỹ nhìn về phía Trần Thanh thì cảm thấy vô cùng tức giận.

Dù gì thầy của họ mạnh như vậy, trước đây chỉ có chuyện họ đi bắt nạt người khác, làm gì có ai dám bắt nạt họ cơ chứ.

Nhưng không hề nghĩ tới, trước mặt nhiều người như vậy, lại có người dám ngông cuồng chiếm mất vị trí của thầy họ. Lá gan của người này quả thực quá lớn rồi.

Lúc này, học trò của Lữ Đại Vỹ ai cũng tay chân ngứa ngáy, muốn xông lên đánh tên nhóc ngông cuồng kia một trận.

“Các người đừng ỷ mạnh hiếp yếu, tên đó chỉ là người bình thường tay trói gà không chặt, các người muốn đánh hắn gãy hết chân tay ư?”, Lữ Đại Vỹ cười như không cười liếc qua Trần Thanh, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói.

“Thầy, đâu thể như thế được, cho dù hắn chỉ là một người bình thường, nhưng lại làm chuyện không nên làm, chiếm mất vị trí của người, thầy, người yên tâm, con ra tay có chừng mực, nhất định sẽ không giết chết hắn”.

Những học trò khác nghe thấy lời của Lữ Đại Vỹ xong đều sững sờ, không dám nói thêm gì khác, nhưng chỉ có một tên học trò hiểu ý của Lữ Đại Vỹ.

Đúng vậy, nhất định phải khiến tên nhóc này tàn phế.

“Được, con đi đi, nhớ giữ chừng mực”, Lữ Đại Vỹ gật gật đầu, thấy rất hài lòng với học trò này của mình, thằng bé thật hiểu ý của thầy.

Nghe xong lời của thầy, Trương Sơn thấy rất kích động, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thể hiện với thầy.

“Vâng”, Trương Sơn lập tức lao nhanh về phía Trần Thanh.

“May mà Lữ Đại Vỹ không đích thân ra tay, vẫn còn có cơ hội”, ông cụ Lâu thấy chỉ là học trò của Lữ Đại Vỹ ra tay liền thở phào nhẹ nhõm.

“Tên nhóc kia, lá gan của cậu cũng thật lớn, lại dám ngồi vào vị trí của Thầy tôi, còn không mau cút ra cho tôi”, vóc dáng của Trương Sơn hoàn toàn khác với Lữ Đại Vỹ.

Lữ Đại Vỹ cao gầy, mặt dài.

Còn Trương Sơn này hoàn toàn ngược lại, béo lùn, mặt tròn.

Lúc đó Trương Sơn đứng ở phía trước mỏm đá mà Trần Thanh ngồi, nên Trần Thanh không hề nhìn thấy mà chỉ nghe thấy giọng của anh ta.

“Là người hay là quỷ? Mau đi ra đây cho tôi, đừng trốn nữa, giả thần giả quỷ, nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp gì rồi”, Trần Thanh chẳng hề quan tâm đến Trương Sơn đang la lối, mà chỉ nói với giọng trào phúng.

Nghe thấy lời của Trần Thanh, những người xung quanh đang chứng kiến chuyện này đều cười lớn.

Đặc biệt là nhìn Trương Sơn đứng ở phía dưới mỏm đá, thật sự giống như là đang trốn vậy.

“Cậu muốn chết sao?”, nghe thấy lời của Trần Thanh, Trương Sơn vốn đang rất bình thản liền cảm thấy tức giận.

Anh ta ghét nhất là người khác nói vẻ ngoài của mình, nhưng Trần Thanh lại nói hết ra như vậy, thật sự đã động vào chỗ cấm kỵ của anh ta, đây là điều mà anh ta không chấp nhận được.

Trương Sơn nhảy lên, trực tiếp đứng lên trên mỏm đá, nhìn Trần Thanh với ánh mắt tức giận.

Trương Sơn rõ ràng đã có sát ý với Trần Thanh.

“Sao nào? Mỏm đá này Thầy anh đã mua rồi sao? Tại sao người khác lại không thể ngồi? Anh bảo Thầy anh kêu nó một tiếng xem nó có trả lời không?”, Trần Thanh bộ dạng không quan tâm, trực tiếp đáp trả lại.

“Cậu...”, mặc dù dáng vẻ của Trương Sơn vô cùng lợi hại, nhưng khi đối mặt với Trần Thanh, anh ta không biết nên phản bác như thế nào.

“Cậu cái gì mà cậu? Lớn như thế rồi mà còn nói lắp, uốn lưỡi đi rồi hẵng nói tiếp, đúng thật là, Thầy anh cũng không dạy anh cách nói chuyện, đúng là mất mặt”, Trần Thanh vừa nói chuyện liền đâm chọt người ta, đám người xung quanh nghe xong chỉ biết đỡ trán.

Thằng nhóc này cũng thật biết đắc tội người khác!

Cho dù không phải là thù hận gì, nhưng mấy câu nói của anh đủ khiến nó trở thành thù oán sâu đậm.

“Cậu mau đi chết cho tôi”, Trương Sơn biết rằng, nếu cãi nhau, anh ta nhất định không phải là đối thủ của tên nhóc này, nếu đã cãi không lại, vậy thì không cãi nữa.

Đàn ông, vẫn là nên dùng nắm đấm để nói chuyện.

Cho nên, anh ta không định nói mấy lời thừa thãi nữa, trực tiếp ra tay, đánh cho người kia câm miệng lại.

“Xong rồi, tên nhóc này xong đời rồi”, đám người xung quanh nhìn Trương Sơn chuẩn bị ra tay, liền biết được thiếu niên đẹp trai ngời ngợi này sắp xong đời.

Trương Sơn giống với Thầy của mình, có thù tất báo, đều là người tâm địa hẹp hòi, bây giờ có người sỉ nhục mình như vậy, nếu không đánh nhau mới là kì lạ.

“Sao vậy? Không nói lại được tôi, nên muốn dùng vũ lực sao? Tôi rất tò mò, nếu dùng vũ lực cũng không được nữa, anh định làm gì tiếp? Có khi nào sẽ về nhà gọi người lớn ra không?”, Trần Thanh nói một cách châm chọc.

Mặt Trương Sơn tái mét, không nói gì, mà đánh thẳng một chưởng mạnh về phía miệng của Trần Thanh, anh ta ghét cách Trần Thanh nói chuyện chọc tức người khác, cho nên trước cứ đánh gãy hết răng của anh trước đã.

“Ông ơi, người mau ra tay đi”, nhìn một màn này, Lâu Tình Nhi nhất thời không dám nhìn, hét lên sợ hãi.

“Không cần ông cứu, cháu xem đi”, chính vào lúc này, Lâu Tình Nhi nghe được lời của ông cụ Lâu, mở mắt ra, phát hiện chưởng kia của Trương Sơn không hề chạm vào Trần Thanh.

“Coi như cậu may mắn”, Trương Sơn không nghĩ tới, chưởng này của mình lại không trúng người anh, anh ta chỉ có thể coi như Trần Thanh may mắn, và tin chắc rằng lần tiếp theo sẽ không đánh trượt nữa.

Nhưng sau đó mỗi lần anh ta ra tay, đều suýt chút nữa là trúng vào người Trần Thanh, nhưng suýt chút đó, lại xa xôi đến lạ, hoàn toàn không chạm được vào.

Nếu như là một hai lần, có thể nói là trùng hợp, nhưng lần nào cũng như vậy, thì không phải là trùng hợp nữa rồi, đó chính là thực lực.

“Đồ lừa đảo, lại dám lừa mình, đợi kết thúc rồi, xem tôi làm sao xử lý anh”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Thanh né tránh linh hoạt, vô cùng nhẹ nhàng, liền biết rằng Trần Thanh không phải người bình thường.

“Đúng là vô vị, thật giống một tên lợn ngốc, mau cút ra đi, không có thời gian trêu đùa với anh đâu”, Trần Thanh một chân đạp mạnh vào mông của Trương Sơn, khiến anh ta ngã xuống đất.

Thấy thanh niên trẻ này một chân đá bay học trò của Lữ Đại Vỹ, mọi người đều rất kinh ngạc, tên Trương Sơn này mặc dù hống hách ngang ngược, nhưng thực lực cũng được coi là nổi bật, trong đám người trẻ tuổi quả thực không tồi.

Trương Sơn lúc này sao còn chưa biết tên nhóc này đang đùa giỡn mình cơ chứ, điều này khiến anh ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thấy dáng vẻ cáu giận của Trương Sơn, mọi người đều bật cười, mặc dù họ không đắc tội nổi Lữ Đại Vỹ nhưng chê cười học trò của ông ta thì không vấn đề gì.

Đối mặt với sự chê cười của đám đông, Trương Sơn đỏ cả mặt lên, nhưng không dám tiến lên trước nữa, giận giữ trừng Trần Thanh, sau đó lao nhanh rời đi.

Chương 368: Thế lực Tông Môn, dũng mãnh vô song.

Mọi người đều biết rằng, Trương Sơn đánh không lại Trần Thanh, chắc chắn sẽ đi tìm Lữ Đại Vỹ.

Theo như tính cách của Lữ Đại Vỹ, nhất định sẽ không màng thân phận mà dạy dỗ tên nhóc này một trận.

Trần Thanh hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục ngồi xuống mỏm đá lớn, bình tĩnh điều chỉnh hơi thở.

“Cậu đúng là ngu chết đi được, còn cần đến Thầy cậu ra tay”, Lữ Đại Vỹ nhìn dáng vẻ tủi thân của học trò, vô cùng tức giận, trực tiếp đi về hướng Trần Thanh.

“Thằng nhóc kia, cậu cũng to gan thật đấy vậy mà dám đánh học trò của tôi, cậu có tin tôi lấy đầu của cậu để đá bóng không”, Lữ Đại Vỹ lúc này vô cùng tức giận, dù gì cũng là trước mặt nhiều người như vậy, ông ta không thể để người khác chê cười được.

“Hừ, học trò của ông là một kẻ ngốc, ông cũng là một kẻ ngốc, cái ngốc này có thể dạy lại được đó”, nghe xong lời của Lữ Đại Vỹ, Trần Thanh lạnh lùng nhìn sang, anh hiện tại không muốn tốn sức với Lữ Đại Vỹ, nhưng nếu như ông ta không biết điều, anh cũng không nhịn nữa.

“Cái gì?”, nghe được lời của Trần Thanh, Lữ Đại Vỹ không tin vào tai của mình nữa, tên nhóc này điên rồi sao? Lại dám nói chuyện như vậy với ông ta, lẽ nào hắn không biết ông ta là ai sao?

“Trời ơi, hai thầy trò nhà ông quả là đức hạnh đều như nhau, tai không tốt thì đi khám đi, chạy đến đây nhiều lời làm gì?”, Trần Thanh chớp chớp mắt, không hề muốn quan tâm bọn họ.

Nghe xong lời của Trần Thanh, sắc mặt Lữ Đại Vỹ liền trầm xuống, xem ra học trò mình nói không hề sai, tên nhóc này quả thực rất to gan.

“Cho cậu một cơ hội, hiện tại quỳ xuống trước mặt tôi xin tha, có lẽ tôi sẽ tha cho cậu”, Lữ Đại Vỹ mặc dù hống hách ngang tàn, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông vẫn phải bày ra dáng vẻ của bậc cao nhân tiền bối, nếu không sẽ dễ khiến người khác chỉ trích.

Mặc dù ông ta không quan tâm những thứ như danh tiếng, nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà bị người khác nói là ỷ mạnh hiếp yếu.

Nghe được lời của Lữ Đại Vỹ, Trần Thanh híp híp mắt, trong mắt loé lên tia nguy hiểm.

Lữ Đại Vỹ rõ ràng đã động đến cấm kỵ của anh, cho nên anh cũng không định nói thêm gì với ông ta nữa.

Trong lúc Trần Thanh chuẩn bị ra tay, ông cụ Lâu và Lâu Tình Nhi đã đi đến trước mặt Lữ Đại Vỹ.

“Lữ đại sư, cậu ta còn trẻ người non dạ, nói chuyện bốc đồng, ông là một người đức cao trọng vọng, đừng chấp mấy chuyện nhỏ nhặt này”, ông cụ Lâu tươi cười nói chuyện với Lữ Đại Vỹ.

“Trần Thanh, đừng nói nữa, tôi khó khăn lắm mới xin được ông giúp anh giải nguy đấy”, Lâu Tình Nhi lại đi đến bên cạnh Trần Thanh, nhỏ giọng nói với anh.

Trần Thanh đương nhiên không hề nghĩ tới Lâu Tình Nhi lại quan tâm đến người lần đầu gặp gỡ như vậy, điều này khiến anh thấy vô cùng cảm động.

“Ông là ai mà dám quản chuyện của tôi? Tôi thấy ông chính là già lẩm cẩm rồi”, Lữ Đại Vỹ vốn dĩ đang tức giận, chỉ cần Trần Thanh không phối hợp, ông ta liền có cớ để ra tay, nhưng lại có người chắn ngang giữa đường, khiến ông ta càng thêm tức giận.

Nghe được lời của Lữ Đại Vỹ, ông cụ Lâu cũng khó chịu, nhưng nghĩ đến cháu gái đã cầu xin ông như vậy, ông liền cố gắng ép sự tức giận xuống.

“Mau cút đi, nếu không tôi cũng xử thêm cả ông nữa” Lữ Đại Vỹ lạnh giọng hét một tiếng, khí thế bức người liếc qua ông cụ Lâu.

Cảm nhận được hơi thở của Lữ Đại Vỹ, sắc mặt ông cụ Lâu nháy mắt thay đổi.

Ông cũng là võ giả thiên tiên, nhưng vẫn còn kém Lữ Đại Vĩ một bậc, chính một bậc đó khiến ông ở trước mặt Lữ Đại Vĩ hoàn toàn yếu thế hơn.

Ngay lúc Trần Thanh chuẩn bị ra tay, một luồng hơi thở khủng bố từ xa truyền tới.

Cảm nhận được luồng hơi thở này, Lữ Đại Vỹ vốn định ra tay, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, nhìn về hình bóng ở phía xa.

Người đến chính là sơn chủ của Kỳ Môn Sơn Vân Hạn Lâm. Vân Hạn Lâm lúc đó giống như một chiến thần đáng sợ, một bước tiến mười mét, dùng tốc độ cực nhanh mà bay về phía này, đồng thời toàn thân còn toát lên luồng hơi thở vô cùng khủng bố, áp đảo toàn bộ xung quanh.

“Coi như các người may mắn, các người hãy đợi đó, đợi lần so tài này kết thúc, tôi sẽ khiến các người trả giá”, Lữ Đại Vỹ sắc mặt đáng sợ, sau đó hoàn toàn không quan tâm đến Trần Thanh và ông cụ Lâu.

Nghe Lữ Đại Vỹ nói vậy, sắc mặt ông cụ Lâu trở nên rất khó coi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, ông cũng không hối tiếc nữa, chỉ có thể bất lực nhìn về phía Lâu Tình Nhi.

Lâu Tình Nhi cũng biết được ông nội không chọc nổi Lữ Đại Vỹ, điều này khiến cô thấy hoảng sợ.

“Hy vọng sau khi đấu xong, ông vẫn còn nói chuyện được, tôi ngược lại muốn xem xem ông có thể khiến chúng tôi trả giá điều gì?” Trần Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó chống tay đứng dậy, lãnh đạm nhìn về Vân Hạn Lâm ở phía xa.

“Trần Thanh đang ở đâu, mau ra đây chịu chết”, Vân Hạn Lâm chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, âm thanh như tiếng sét quét hết tất cả mọi thứ.

Mà sau lưng sơn chủ Kỳ Môn Sơn chính là các môn nhân khí thế hừng hực của họ, thực lực kém nhất cũng là hậu thiên đại thành, đa số đều là tiên thiên võ giả, mặc dù rất nhiều người đều mới vào cảnh giới tiên thiên, nhưng mà dù gì vẫn là tiên thiên.

Sức mạnh của Kỳ Môn Sơn, khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Đây chính là khí thế của tông môn, vô cùng dũng mãnh.

Đồng thời, mọi người đều nghĩ rằng, người quyết đấu cùng Vân Hạn Lâm rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Thực lực đã đạt đến trình độ nào? Lại có thể khiến Vân Hạn Lâm là võ đạo tông sư phải ra tay như vậy.

Sau khi Trần Thanh cảm nhận được thực lực của Vân Hạn Lâm, sắc mặc nhất thời trở nên trầm trọng.

Vân Hạn Lâm chính là người mạnh nhất mà anh từng gặp từ trước đến nay, khiến từng tế bào hiếu chiến của anh đều sôi sục hết lên, anh khát vọng một trận chiến, một trận chiến đẫm máu.

Nói thật lòng, thực lực của thiên tiên đỉnh mặc dù mạnh, nhưng từ sau khi Trần Thanh thăng cấp lên tiên thiên đại thành, anh vẫn chưa lần nào dùng hết sức lực, anh cũng không biết khi mình dùng hết sức lực thì thực lực sẽ như thế nào?

“Trần Thanh, anh đi về phía trước làm gì? Anh đang nghĩ người ta gọi anh à?”, Lâu Tình Nhi thấy Trần Thanh đi lên liền kéo anh xuống, khẩn trương nói.

Cô đang sợ, tên Trần Thanh này chính là yêu tinh gây hoạ, mới bao lâu mà anh đã chọc được bao nhiêu tai hoạ rồi cơ chứ?

Đúng là sợ anh luôn.

“Tôi chính là Trần Thanh, đương nhiên phải đi lên rồi”, Trần Thanh cười cười, sau đó nhấc chân đi về phía trước.

Lữ Đại Vỹ nhìn thấy một màn này, nhất thời sững người.

Tên nhóc này không phải đắc tội mình, mà lựa chọn tự sát đó chứ?

Nếu không tại sao lại đột nhiên tiến lên?

Ai cũng biết rằng, trong sân là trận đấu giữa sơn chủ Kỳ Môn Sơn - Vân Hạn Lâm và Trần Thanh, nếu bây giờ đi vào, đồng nghĩa với chuyện sống chết cùng Vân Hạn Lâm, không phải là đang tự sát sao?

“Aiyo, đừng đùa nữa, sao anh có thể là Trần Thanh cơ chứ”, Lâu Tình Nhi nhất thời lo lắng, thở mạnh mà nói.

Chương 369: Coi như hắn may mắn!

“Tôi vốn chính là Trần Thanh mà. Được rồi, chờ tôi trở lại, yên tâm đi. Tôi sẽ không có chuyện gì đâu”, tuy Trần Thanh không cần giúp đỡ nhưng anh vẫn rất cảm kích sự tương trợ của Lâu Tình Nhi.

Lâu Tình Nhi chưa kịp bắt lấy Trần Thanh thì anh đã né sang một bên, sau đó cô ấy nhìn theo Trần Thanh đang từng bước đi vào trong sân đấu.

Tất cả mọi người đều nhìn chàng thanh niên đang đi vào trong sân với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Họ không biết người này rốt cuộc là ai? Sao lại bước vào sân quyết đấu vào lúc này.

Lẽ nào chàng thanh niên này là Trần Thanh ư?

Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đều dẹp ngay cái suy nghĩ này vì chàng thanh niên này thật sự còn quá trẻ, sao có tư cách quyết đấu với Vân Hạn Lâm chứ?

“Trần Thanh, không ngờ mày lại dám tới đây”, Vân Hạn Lâm mặc bộ đồ võ thuật màu đen, dáng vẻ vô cùng trang nghiêm. Nhưng khi nhìn thấy Trần Thanh xuất hiện, trong mắt ông ta chợt lộ ra vẻ tức giận.

Vốn dĩ mọi người đang xem kịch hay, nghe Vân Hạn Lâm nói xong thì đều ngơ ngác.

Họ không ngờ chàng thanh niên này thật sự là Trần Thanh. Nhưng như vậy cũng quá trẻ rồi. Nhìn mặt búng ra sữa thế kia mà.

Hơn nữa, họ đều cảm nhận được, trên người của Trần Thanh vốn không hề có chút chân khí dao động nào. Nói cách khác, anh hoàn toàn không phải là võ giả, như vậy vẫn có tư cách để khiêu chiến với Vân Hạn Lâm sao?

“Không đúng. Tôi thấy là vì thực lực chúng ta quá thấp, cho nên mới không cảm nhận được”, có người suy đoán, tuy không trúng nhưng cũng khá gần với đáp án.

Bởi vì Trần Thanh là người tu luyện công pháp, trước khi chưa ra tay thì cơ bản không cách nào tra ra được cấp bậc thực lực của anh.

Mà người kinh ngạc nhất chính là hai ông cháu nhà họ Lâu. Họ không ngờ Trần Thanh đi cùng họ suốt chặng đường này lại chính là Trần Thanh tham gia quyết đấu, đây đúng là kịch tính mà.

Còn vẻ mặt của Lữ Đại Vĩ thì tỏ ra nghiêm trọng, hóa ra tên thanh niên này lại là Trần Thanh.

Liệu người có thể thu hút Vân Hạn Lâm ra tay và phát thiệp khiêu chiến thì có thể là người đơn giản hay sao?

“Thầy, người đừng lo lắng. Cho dù thực lực của tên Trần Thanh này có mạnh đi nữa, lẽ nào có thể mạnh hơn Vân Hạn Lâm sao? Ông ấy chính là võ đạo tông sư. Chút nữa e là tên nhóc này cũng không tiếp nổi một chiêu của Vân tông sư nữa”, Trương Sơn thấy biểu hiện của thầy mình như vậy thì liền biết ông ta đang nghĩ gì, bèn tiếng trấn an.

Nghe Trương Sơn nói vậy, Lữ Đại Vĩ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hừ, nếu Vân tông sư không xuất hiện, tôi sớm đã dùng một chưởng đánh chết hắn rồi”, trước mặt học trò mình, Lữ Đại Vĩ dĩ nhiên không thể thừa nhận rằng lúc nãy mình đã sợ được, bèn nói một cách mạnh mẽ.

“Sao tôi lại không dám tới chứ? Ngay cả con trai của mình cũng không cứu được, ông có tư cách gì mà khiêu chiến với tôi?”, Trần Thanh hừ lạnh một cái rồi nhàn nhạt nói.

Quả nhiên, khi nghe Trần Thanh nói vậy, sắc mặt của Vân Hạn Lâm liền thay đổi, u ám đến mức có thể vắt ra nước.

Hiển nhiên, lời Trần Thanh nói đã chọc vào nỗi đau của Vân Hạn Lâm.

“Hừ, cho dù bây giờ tao không trong trạng thái tốt nhất nhưng cũng là một võ đạo tông sư chân chính, mày cảm thấy mình có thể may mắn thoát được hay sao?”, Vân Hạn Lâm cũng không che giấu, dõng dạc thừa nhận rằng trạng thái bây giờ của ông ta không phải sung sức nhất. Nhưng cho dù là vậy, ông ta cũng tới như đã hẹn, rõ ràng vô cùng tự tin với thực lực của chính mình.

Không sai, Vân Hạn Lâm vì cứu con trai mình mà bị Trần Thanh tính kế.

Lúc đầu Vân Hạn Lâm còn tưởng rằng mình có thể dễ dàng loại bỏ chân khí trong người của con trai mình.

Nhưng ông ta không ngờ, chân khí mà Trần Thanh để lại trong người con trai mình vô cùng ngoan cố. Ngược lại nếu loại bỏ hết chân khí đó ra thì kinh mạch của con trai ông ta sẽ bị đứt đoạn, trở thành người tàn phế mất.

Còn bản thân ông ta sẽ bị chân khí của Trần Thanh xâm nhập vào người, những luồng chân khí này cực kỳ ngoan cố, vốn không cách nào tiêu trừ đi được. Cuối cùng ông ta tìm kẻ chết thay mới tống hết chân khí trong người ra.

Cho dù là vậy, ông ta cũng bị chân khí của Trần Thanh làm cho tổn thương kinh mạch, trạng thái không còn ở đỉnh cao nhất. Ông ta có dự cảm rằng nếu tình trạng vết thương này không có linh dược đặc chế nào đó thì ít nhất cũng phải mất hai năm mới có thể bình phục được.

Cho nên, ông ta mới hận Trần Thanh sâu đậm đến như vậy.

“Ồ? Vậy sao? Ông tự tin với thực lực của mình như vậy sao?”, Trần Thanh cười lạnh nói.

Chân khí của anh không phải thứ dễ dàng loại bỏ được, nhưng anh không ngờ tên Vân Hạn Lâm này lại điên rồ đến mức đi tìm người chết thay, thay ông ta tiếp lấy phần chân khí còn sót lại trong người.

“Hừ, mày chỉ là một thiên tiên đại thành, giết mày chẳng khác gì giết một con chó. Tao cũng không vội ra tay, nói đi, mày muốn chết thế nào?”, lúc này Vân Hạn Lâm cũng đã bình tĩnh trở lại.

Ông ta có điều tra Trần Thanh trước khi phát thiệp khiêu chiến, biết anh lúc đó chỉ là một thiên tiên tiểu thành, sau khi phát thiệt xong mới đột phá thành thiên tiên đại thành.

Điều này khiến Vân Hạn Lâm hơi kinh ngạc. Tốc độ tu luyện này quá nhanh rồi, nếu còn không ra tay, đợi tới lúc thực lực của anh đột phá thành võ đạo tông tư, vậy Kỳ Môn Sơn của ông ta há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm ư.

Những người xung quanh đang quan sát cuộc chiến nghe Vân Hạn Lâm nói vậy thì bỗng dưng nháo nhào cả lên.

Họ cũng không ngờ, tên Trần Thanh khiêu chiến với Vân Hạn Lâm lại chỉ là thiên tiên đại thành.

“Ôi trời, đây chẳng khác gì tự đưa đầu vào chỗ chết sao?”

“Đúng là chán sống mà, tôi nghĩ chỉ cần một chiêu thôi là tiêu đời”.

“Giữa hai người họ có mối thâm thù đại hận gì mà lại dẫn tới mức này?”

“Tôi thấy Trần Thanh này không phải là tên đáng ghét, ai biết có phải bị chèn ép nên mới vậy không?”

Lúc này người xem xung quanh đều bàn tán xôn xao, nhưng ánh mắt của họ nhìn Trần Thanh đều trở nên đồng cảm.

Tuy thông qua cuộc nói chuyện giữa họ thì biết trạng thái của Vân Hạn Lâm cũng không phải tốt nhất, nhưng dù là vậy, ông ta cũng là võ đạo tông sư mà.

Suy cho cùng, dù sư tử có bị thương thì chắc chắn một con cừu cũng không thể hạ gục được nó.

Còn Lữ Đại Vĩ vốn đang thấp thỏm lo âu thì chợt thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trần Thanh này không sống được tới lúc tìm ông ta tính sổ đâu.

“Coi như hắn may mắn, hừ!”, Lữ Đại Vĩ chắp hai tay ra sau, ra vẻ ta đây lên tiếng.

“Đúng vậy, thầy sắp đột phá lên võ đạo tông sư, tên Trần Thanh này thì có là gì, chỉ là một thiên tiên đại thành thôi”.

“Không sai, tên Trần Thanh này đúng là may mắn”.

Đám học trò của Lữ Đại Vĩ lập tức nịnh hót thầy của mình. Ai cũng ra vẻ xu nịnh khiến người xung quanh muốn buồn nôn.

“Ông ơi, con xin lỗi, đều tại con, nếu không ông cũng sẽ không chọc phải tên Lữ Đại Vĩ này”, tuy Lâu Tình Nhi lo cho Trần Thanh nhưng cô ấy cũng biết, chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Cô ấy càng lo cho ông của mình hơn.

“Đừng lo lắng. Trước tiên xem sao rồi hẵng nói”, ông cụ Lâu xua xua tay, vốn không trách Lâu Tình Nhi mà ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh trên sàn đấu.

Vốn dĩ ông ấy cũng giống cháu gái mình, cảm thấy Trần Thanh chết chắc rồi.

Nhưng từ trong mắt của Trần Thanh, ông ấy lại phát hiện tinh thần chiến đấu vô hạn của anh, không hề thấy một nét sợ hãi nào cả.

Điều này khiến ông ấy càng có hứng thú với Trần Thanh. Có lẽ, anh vẫn còn có con át chủ bài nào đó, bằng không, anh cũng không thể khiến Vân Hạn Lâm phải đích thân ra tay.

Chương 370: Vân Hạn Lâm

Có lẽ chỉ có ông cụ Lâu là người duy nhất tại cuộc quyết đấu nghĩ như vậy, ngay cả Lâu Tình Nhi cũng vô cùng tuyệt vọng.

“Có nghĩa là ông định giết tôi ở cuộc quyết đấu này?”, Trần Thanh cười như không cười nhìn Vân Hạn Lâm, nhưng anh không hề ngạc nhiên về điều này.

“Nếu mày cầu xin tha mạng, sau đó đem hết tài cán gì mày có được ra chuộc tội, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng”, Vân Hạn Lâm nghe Trần Thanh nói vậy thì bật cười, sau đó nghiêm nghị nói: “Nhưng mày phải tự chặt đứt hết tứ chi của mình, à không, là 'ngũ chi' mới phải”.

Nói xong, Vân Hạn Lâm lại cười mang rợ, nhìn về phía anh với ánh mắt đắc ý xen lẫn sát khí trùng trùng.

“Được thôi, một lát nữa nếu ông thua, quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng có thể chặt gãy 'ngũ chi' ông rồi sẽ tha cho ông một mạng”, Trần Thanh liền đáp trả lại những gì Vân Hạn Lâm nói, hiển nhiên là những lời này đối với ông ta mà nói chính là một sự sỉ nhục.

Vốn dĩ, ông ta nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt giễu cợt, nhưng sau khi nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên sa sầm lại, cơn phẫn nộ trong người chợt bùng phát lên dữ dội, lần này ông ta chỉ nhắm về phía anh mà trấn áp, hiển nhiên là khốc liệt hơn trước đó rất nhiều.

Đối mặt trước khí thế hào hùng đó của Vân Hạn Lâm, Trần Thanh lập tức huy động chân khí trong trong cơ thể mình trực tiếp tiêu trừ đi, luồng khí mà ông ta trấn áp trên người anh chẳng khác gì một làn gió xuân lướt qua, không hề lưu lại dấu vết gì.

Đương nhiên là Vân Hạn Lâm cũng nhìn thấy được sự bình chân như vại của Trần Thanh, suy cho cùng khí thế võ đạo tông sư của ông ta cũng không thể nói là giả được, kìm hãm mình Trần Thanh như thế này, cho dù có là thiên tiên đỉnh đi chăng nữa cũng phải thấy khó khăn.

Xem ra Trần Thanh thật sự không tầm thường, chẳng trách anh lại có một luồng chân khí cổ quái như vậy.

“Hai người này cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy làm gì? Sao còn chưa ra tay chứ?”

Những người theo dõi trận đấu nhìn thấy Trần Thanh và Vân Hạn Lâm chỉ đứng nhìn nhau, không hề có ý định ra tay gì thì bắt đầu bàn tán xôn xao với vẻ mặt nhăn nhó.

Bọn họ đến để xem trận chiến, chứ không phải để xem người khác đấu mắt ở đó.

“Câm miệng hết lại cho tôi, các người thì biết gì? Đây là cuộc chạm trán không thể dữ dội hơn giữa hai người bọn họ. Trận đấu đã bắt đầu rồi”.

Một ông già đột nhiên lên tiếng, liền trấn áp những người đang bàn tán kia, không ai dám nói nhảm nữa, ánh mắt nhìn Vân Hạn Lâm và Trần Thanh trở nên có chút giễu cợt.

Rõ ràng, không phải ai cũng tin vào cuộc chạm trán đầy khí thế gì mà lại như thế này cả, đặc biệt là những doanh nhân lớn ở thành phố Long Hải, thậm chí những người đó còn chế nhạo nó.

“Mấy luồng khí đó của ông không có tác dụng gì đến tôi đâu, tiết kiệm chút sức để quyết đấu đi”, Trần Thanh hời hợt nói, đồng thời nhìn Vân Hạn Lâm với ánh mắt đầy khinh thường.

“Đi chết đi!”, Vân Hạn Lâm cuối cùng cũng bị Trần Thanh khiêu khích thành công, trong mắt tràn đầy sự tức giận, bóng dáng nhanh như tia chớp, hung hăng lao về phía Trần Thanh.

“Thật nhanh à”, trong lòng Trần Thanh đột nhiên chùng xuống, không chút do dự, lập tức di chuyển ra ngoài.

Ngay khi Trần Thanh di chuyển đi, một lỗ hổng lớn đã được tạo ra ở nơi anh vừa đứng.

Đây là đỉnh núi, không phải bùn lầy, tất cả đều là đá granit cứng, có thể tạo thành lỗ hổng lớn như thế, thực lực này thật sự là kinh người.

“Chạy cũng nhanh đấy. Xem mày chạy nhanh hay đòn tấn công của tao nhanh hơn”, Vân Hạn Lâm vẫn khá ngạc nhiên khi Trần Thanh tránh được đòn tấn công này của mình.

Tuy nhiên, ngay lập tức ông ta chế nhạo, chân khí trong tay lập tức hội tụ thành một quả cầu ánh sáng, sau đó hóa thành vô số tia công kích bắn về phía Trần Thanh một cách dữ dội.

“Đây là kình khí ngoại phóng, chiêu thức đặc trưng của võ đạo tông sư”.

Nhìn thấy Vân Hạn Lâm dùng chiêu này tất cả những người đang xem trận đấu đều không khỏi kinh ngạc kêu lên, nhìn ông ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và khao khát.

Suy cho cùng thì võ đạo tông sư là một cảnh giới đáng mơ ước đối với những người có mặt tại đây.

Trần Thanh lập tức sử dụng mắt xuyên thấu của mình, đối mặt với võ đạo tông sư, Trần Thanh không dám lơ là dù chỉ là một chút, nếu không cái giá phải trả chính là tính mạng của mình.

Với sự hỗ trợ của mắt xuyên thấu, luồng chân khí kình dày đặc đó liền biến thành những đốm sáng, Trần Thanh lập tức phán đoán ra được cách thuận tiện nhất để né tránh chúng.

Vào khoảnh khắc đã đoán ra được cách né tránh, thân thể của Trần Thanh liền có phản ứng.

Toàn thân anh giống như một cành cây bị gãy đoạn, thực hiện đủ loại động tác yêu cầu kỹ thuật cao khác nhau.

Trong mắt của mọi người, Trần Thanh vốn muốn tránh đi nhưng không được, trực tiếp bị khí kình kia ùn ùn kéo đến áp đảo.

Lâu Tình Nhi nhìn thấy cảnh này thì thốt lên, vội lấy tay che mắt lại, không dám xem nữa.

“Chuyện này... làm sao có thể?”, khi Trần Thanh tránh được hết tất cả các đòn tấn công trong tư thế kỳ quặc đó mà không hề có chút tổn thương nào, Vân Hạn Lâm đột nhiên trợn to mắt nhìn Trần Thanh với vẻ mặt không thể tin được.

“Giờ thì đến lượt tôi rồi”, vừa rồi đối mặt với sự công kích chân khí ngoại phóng của Vân Hạn Lâm, Trần Thanh không dám xem nhẹ, dù sao đây cũng là chân khí của võ đạo tông sư.

Nhưng khi những chân khí này rơi xuống đất, anh mới cảm nhận được uy lực của những chân khí này sau khi bị phân tán, trong lòng chợt có dự tính.

Ngay lập tức, Trần Thanh nhanh như chớp lao về phía trước giao đấu với Vân Hạn Lâm.

Trong chốc lát, hai người họ đánh hơn mấy chục chiêu, mỗi chiêu đều dùng cứng đối cứng. Sức chống đỡ của thể lực Trần Thanh vô cùng mạnh mẽ, cộng với chân khí dồn nén đó của anh, vốn không hề thua kém Vân Hạn Lâm.

Còn Vân Hạn Lâm thì càng lúc càng kinh ngạc, không ngờ rằng bản thân đã vận chân khí ra ngoài nắm đấm của mình rồi, nhưng khi đối đầu với Trần Thanh lại không hề chiếm được thế thượng phong nào.

Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thở phào nhẹ nhõm.

Trước lúc khai chiến, không ai có thể tưởng tượng được một thiên tiên đại thành như Trần Thanh lại có thể đánh Vân Hạn Lâm một võ đạo tông sư ra bộ dạng như thế này.

“Chắc là vết thương của Vân Hạn Lâm thực sự rất nghiêm trọng nhỉ? Bằng không, sao lâu như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa thắng được một võ giả thiên tiên chứ?”

“Không thể nào. Hãy nhìn những tảng đá và cây cối xung quanh đi, tất cả đều bị đánh tanh bành, nếu những đòn tấn công này đánh trúng ông, nói không chừng một mẩu thịt vụn cũng không còn sót lại ấy chứ”.

“Ôi trời! Vậy thân thể đó của Trần Thanh rốt cuộc được làm bằng gì? Điều này cũng quá đáng sợ rồi?”

Khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều nháo nhào bàn tán, bày tỏ ý kiến riêng của mình.

“Đã đến lúc phải kết thúc rồi”, lúc này sắc mặt của Vân Hạn Lâm vô cùng khó coi, vốn tưởng rằng chỉ cần một chiêu cũng đủ đánh bại Trần Thanh, thậm chí giết chết anh ngay lập tức.

Nhưng giao đấu lâu như vậy rồi, ông ta không những không giết được Trần Thanh mà còn không hề gây ra bất cứ tổn thương nào cho anh, ngược lại hai tay cùng hai chân của ông ta đều vô cùng đau rát vì bị đánh trúng.

Trần Thanh cảm thấy vô cùng sảng khoái, thể lực của anh vốn đã dũng mãnh hơn so với võ giả bình thường, tuy rằng cuộc chạm trán thế này khiến anh cũng cảm thấy rất đau, nhưng lại thấy rất phê.

Anh có thể cảm nhận được, cơ thể mình vốn đã rất rắn chắc, không ngờ ở mức độ va chạm này lại bắt đầu có chút tôi luyện.

Đây quả là một chuyện vô cùng tuyệt vời.

Anh đã thấy được lợi ích của thân thể cường tráng, vì vậy, anh sẽ không buông tha cho bất kỳ phương pháp nào có thể tôi luyện thể chất.

Ngay lập tức, Trần Thanh thu lại chân khí trong cơ thể, hoàn toàn dựa vào sức lực cơ thể mình để chiến đấu với Vân Hạn Lâm.

Chương 371: Khiến mọi người mở mang tầm mắt

“Tên nhãi ranh, không thể dùng chân khí được nữa à, vậy thì đi chết đi!”, Vân Hạn Lâm cảm nhận được chân khí của Trần Thanh đã không còn, trên mặt chợt hiện ra một nụ cười rồi bắt đầu công kích nhanh.

Cuộc chiến của hai người họ giống như sự phá hoại khốc liệt, vốn dĩ đỉnh núi Long Đài rất bằng phẳng, nhưng lúc này đã bị phá hỏng hoàn toàn.

Cuộc chiến giữa hai người họ không ngừng mở rộng phạm vi. Một vài người xem đứng khá gần với họ đều bị doạ một phen. Họ không muốn bị cuốn vào trận chiến giữa hai người, một khi dính vào thì chắc chắn sẽ bị thịt nát xương tan.

Dù là dư âm của cuộc chiến giữa hai người cũng đã đủ khiến một số võ giả mới nhập môn bị thương.

Bỗng chốc, cả hiện trường trở nên hỗn loạn, một số người bỏ chạy thục mạng. Nếu may mắn thì họ đã sớm chạy thoát. Còn những người xui xẻo thì bị thương ngay lập tức bởi hậu quả của trận chiến giữa hai người họ gây ra.

Trận chiến giữa hai người vẫn còn tiếp tục, nhưng không có ai dám tới gần, tất cả đều trốn từ xa mà quan sát.

“Đây chính là uy lực của võ đạo tông sư sao? Thật sự là quá khủng khiếp”.

Trong lòng mọi người đều chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Trần Thanh này chắc chắn là yêu quái trong đám yêu quái.

Còn chưa thành võ đạo tông sư mà đã đánh với võ đạo tông sư ra nông nỗi này. Nếu sau này Trần Thanh trở thành võ đạo tông sư, vậy thử hỏi còn ai dám tranh hùng đây?

“Kết thúc đi”, sắc mặt của Vân Hạn Lâm vô cùng khó coi, vốn dĩ ông ta còn tưởng chân khí của Trần Thanh không đủ, có thể giết anh trong chốc lát, nhưng ông ta không ngờ trận chiến rơi vào đỉnh điểm thì vết thương trong người ông ta bắt đầu tái phát.

Cho nên, ông ta không dám kéo dài cuộc chiến với Trần Thanh, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

“Phiên Vân chưởng!”

Vân Hạn Lâm gào lên, chân khí trong người điên cuồng dâng trào, từ trong bàn tay ông ta hiện ra một chưởng ảnh màu xanh.

Một luồng khí khủng khiếp tỏa ra khiến mọi người đều cảm thấy nghẹt thở kinh khủng, cứ như thể một chưởng này sẽ in lên người họ vậy.

Cảm nhận được sự khủng khiếp của chiêu thức võ công của Vân Hạn Lâm, Trần Thanh không dám sơ suất.

“Hoàng Tuyền Chỉ”.

Trần Thanh dĩ nhiên không cam chịu yếu thế, anh bèn triển khai chiêu võ mình thường sử dụng.

“Không đúng, Trần Thanh cũng là võ đạo tông sư, nếu không thì sao cậu ta có thể phóng chân khí ra ngoài?”

Khi một dấu tay xuất hiện trước mặt Trần Thanh, mọi người đều kinh ngạc thốt lên, vì họ không ngờ thực lực của Trần Thanh là tiên thiên đại thành mà lại có thể phóng chân khí ra ngoài. Điều này đúng là đi ngược lại nhận thức của họ.

“Không phải, đây chắc là chiêu thức võ công của cậu ta, không phải phóng chân khí ra ngoài thật sự”.

Rất nhanh đã có người phát hiện, cấp bậc thực lực của Trần Thanh vẫn chỉ là tiên thiên đại thành, còn điều anh phóng chân khí ra ngoài đó là anh triển khai chiêu thức thôi.

Sau khi chiêu thức của hai người họ đều triển khai, cả hai cùng lúc lao vào đối phương, chiêu thức trong tay đột ngột đẩy về trước.

Một bóng chưởng màu xanh, một ảnh dấu tay u ám đập vào nhau một cách dữ dội.

“Ầm…”

Một làn sóng khí khủng khiếp nổi lên cuồn cuộn, tất cả đá núi và cây cối gặp phải sự chạm trán dữ dội này của hai người đều trở nên tan tành.

Vị trí trung tâm nơi hai người đứng xuất hiện một cái hố lớn có kích thước hơn mấy chục mét.

“Vèo…”

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng.

Uy lực này thật sự quá khủng khiếp rồi.

“Không ngờ mày lại đỡ được”, lúc này sắc mặt của Vân Hạn Lâm đanh lại, trở nên ảm đạm.

“Ông đã đánh một hồi lâu rồi, giờ thì tới lượt tôi”, Trần Thanh đột nhiên gào lên, sau đó liền phản kích lại.

Dưới mắt xuyên thấu của Trần Thanh, mọi hành động của Vân Hạn Lâm đều được anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Khi anh triển khai Tiêu Dao Bộ, Vân Hạn Lâm muốn né cũng không kịp, nên đành đối đầu trực diện với Trần Thanh.

Tốc độ của Trần Thanh rất nhanh, dốc hết toàn lực, Vân Hạn Lâm trực tiếp bị anh đánh trúng vài chưởng.

Nhưng anh cũng có phần đánh giá thấp thể lực của võ đạo tông sư, mấy chưởng này của anh vốn không gây thương tích gì cho Vân Hạn Lâm, ngược lại còn khiến ông ta rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Hãy chết đi!”, sắc mặt của Vân Hạn Lâm đỏ bừng, hai tay chụp lấy eo anh, trên tay xuất hiện thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve sầu, sau đó nhanh như chớp tiến về phía Trần Thanh.

“Vèo…”

Trần Thanh nhất thời không để ý, trực tiếp bị thanh đoản kiếm đâm trúng, lúc này trên cánh tay Trần Thanh xuất hiện một vết thương mờ nhạt.

“Thật là một vũ khí sắc bén”, Trần Thanh không ngờ Vân Hạn Lâm còn có vũ khí này, hai thanh doản kiếm này không phải loại vũ khí bình thường.

Phải biết là sức bền bỉ của thân xác anh dù chỉ là một viên đạn cũng không thể làm tổn thương được. Nhưng hai thanh đoản kiếm mỏng như cánh ve sầu này có thể cứa vào da anh, đúng là vũ khí tốt.

Người xung quanh xem cuộc chiến nhìn thấy Vân Hạn Lâm lại lấy ra vũ khí thì bất ngờ ồn ào cả lên.

“Mẹ kiếp! Vân Hạn Lâm này đúng là không biết xấu hổ, thực lực vốn đã cao hơn người ta một bậc rồi, bây giờ còn sử dụng vũ khí”.

“Hết cách rồi, đường đường là một võ đạo tông sư, lại bị một thiên tiên đại thành ép ra nông nỗi này. Nếu không ra tay tiêu diệt Trần Thanh, e là sau này Vân Hạn Lâm sẽ trở thành một trò cười mất”.

“Hai thanh đoản kiếm đó nhìn đã biết rất sắc bén, e là lần này Trần Thanh thảm rồi”.

Có người tỏ ra khinh thường nhìn Vân Hạn Lâm rồi lên tiếng bàn tán sôi nổi.

Còn sắc mặt của đám người Kỳ Môn Sơn lúc này trông rất khó coi. Họ không ngờ sơn chủ đã đích thân ra tay lại không thể giết được Trần Thanh ngay lập tức. Ngược lại bây giờ còn khiến sơn chủ phải sử dụng đến thủ đoạn khá mất mặt đó.

“Lưu Vân kiếm pháp!”

Hai thanh đoản kiếm gắn trong tay của Vân Hạn Lâm bỗng chốc bộc phát sức chiến đầu khủng khiếp, từng đạo kiếm khí đáng sợ phát ra từ hai thanh đoản kiếm.

Sau đó, Vân Hạn Lâm vung thanh đoản kiếm trong tay, không ngừng nhắm vào những điểm quan trọng trên người Trần Thanh, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Một số võ giả thực lực thấp vốn không thể nhìn thấy hai thanh đoản kiếm của Vân Hạn Lâm, chỉ thấy vô số đạo kiếm quang từ thanh kiếm phát ra từ nơi hai người họ giao chiến.

“Mau lùi ra sau”.

Đám người của Kỳ Môn Sơn đứng gần chỗ giao chiến nhất, vì họ tự cho thực lực cao nên không sợ hậu quả của cuộc chiến.

Nhưng lúc kiếm khí của Vân Hạn Lâm bắn ra khắp mọi nơi, sắc mặt của đám người của Kỳ Môn Sơn đều thay đổi rõ rệt.

Họ đều biết kiếm khí của sơn chủ khủng khiếp ra sao. Khoảng cách này đủ để nó xẹt qua.

Nhưng đã quá muộn.

Vố số đạo kiếm khí điên cuồng xuyên qua, một số đâm thẳng vào đám người của Kỳ Môn Sơn.

“Mau trốn đi”.

Biết là không thể chống đỡ được kiếm khí này, bọn họ bèn tháo chạy thục mạng.

“Bịch…”

Kiếm khí không ngừng bộc phát ra, năm sáu người của Kỳ Môn Sơn có thực lực kém nên đã bị kiếm khí xuyên qua, ngã nhào xuống đất.

Còn vài người thì bị thương, tay chân không còn hoàn chỉnh, không ngừng kêu gào thảm thiết.

Thấy tình trạng thê thảm của đám người Kỳ Môn Sơn, tất cả mọi người đều nín thở, đây chính là thực lực của võ đạo tông sư sao?

Khoảng cách xa như vậy, chân khí phóng ra ngoài cũng có thể giết người và làm người khác bị thương.

Sau đó, họ lại nhìn sang đám người của Kỳ Môn Sơn với vẻ mặt đồng cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK