• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372: Sức mạnh của trời đất

Đối mặt trước hai thanh kiếm có thể khiến mình bị thương, Trần Thanh không dám lơ là, mắt xuyên thấu luôn mở ra quan sát.

Nhưng kiếm khí của Vân Hạn Lâm đúng là quá dày đặc, cho dù có dùng đến khả năng xuyên thấu cũng khó có thể tìm ra cách tránh tuyệt đối được.

“Xoẹt…”

Chẳng mấy chốc, cơ thể của Trần Thanh bị kiếm khí cứa vào từng đường vết thương vô cùng nhỏ. Nếu đổi lại là người khác thì e đã sớm bị phân thành nhiều mảnh nhỏ rồi.

Trần Thanh đã cố hết sức né tránh để không bị thương nhưng vẫn bị kiếm khí của Vân Hạn Lâm đả thương.

“Ông làm hỏng quần áo của tôi rồi. Đây là đồ mà vợ mua cho tôi, thật đáng ghét”, ánh mắt của Trần Thanh lộ ra vẻ phẫn nộ. Bộ đồ trên người anh đúng là được vợ anh mua cho, bình thường anh còn không nỡ mặc.

Nhưng hôm nay lại bị Vân Hạn Lâm làm hỏng, anh có thể không tức mà được sao?

Anh vốn không để tâm tới vết thương trên người, chỉ là vết thương ngoài da, cho dù không dùng ánh sáng xanh của mắt xuyên thấu thì vài ngày thôi là có thể khỏi.

Sắc mặt của Vân Hạn Lâm rất khó coi. Trong quá trình Trần Thanh né tránh thì những kiếm khí này đều trúng phải đám người của Kỳ Môn Sơn, chiêu lúc nãy tuy đã đánh trúng anh nhưng đám người Kỳ Môn Sơn của ông ta cũng đã chết và tàn phế không ít người, thật sự quá thiệt hại rồi.

Ông ta nghĩ tất cả những chuyện này đều là do lỗi của Trần Thanh!

“Ông cũng nhận một kiếm của tôi đi”.

Trần Thanh bỗng dưng vỗ tay một cái, một đạo kiếm ảnh màu tím hội tụ ở giữa hai lòng bàn tay, chỉ to bằng một bàn tay nhưng lại khiến người khác cảm thấy rắn chắn.

Cảm nhận được kiếm ảnh màu tím giữa hai lòng bàn tay của Trần Thanh, sắc mặt Vân Hạn Lâm trở nên nghiêm nghị. Tuy bây giờ anh trông rất thê thảm nhưng ông ta biết anh vốn không bị nội thương gì cả.

Hơn nữa, chiêu thức này của Trần Thanh chắc sẽ dùng đến rất nhiều chân khí, xem ra chân khí của anh vốn không hề bị tiêu hao hết.

“Tử khí đông lai, trường hồng quán nhật”.

Trần Thanh lạnh lùng hét lên một câu khẩu quyết, sau đó kiếm ảnh màu tím trong tay chợt vụt ra.

Vốn dĩ kiếm ảnh màu tím kích thước bằng lòng bàn tay theo gió bay lên, trực tiếp biến thành kiếm ảnh khổng lồ dài ba thước, toàn bộ đỉnh núi bị bao phủ, làn sóng khí đáng sợ trào ra, mũi kiếm đang chĩa về phía Vân Hạn Lâm.

Cảm nhận được sự biến hóa của kiếm ảnh màu tím này, Vân Hạn Lâm liền biến sắc. Đây chắc chắn là bản lĩnh của võ đạo tông sư mới có, mượn sức mạnh của trời đất, kình khí ngoại phóng.

Nhưng Vân Hạn Lâm nhanh chóng phát hiện, sau khi Trần Thanh thi triển chiêu này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, chắc là bị tiêu hao rất nghiêm trọng.

Nếu thật sự là võ đạo tông sư, mượn sức mạnh của trời đất, hấp thụ linh khí của đất trời để sử dụng, chắc chắn không thể có mức tiêu hao nhiều như thế này, xem ra Trần Thanh này vốn không phải võ đạo tông sư.

Cho dù là vậy, kiếm ảnh khổng lồ trước mặt này cũng là một mối đe doạ mà ông ta phải đối mặt lúc này.

Người xem xung quanh đều bị doạ cho chết khiếp, hậu quả của cuộc giao chiến vừa rồi khiến họ rất hoảng sợ, nhưng bây giờ kiếm ảnh khổng lồ này càng khiến bọn họ sợ hãi hơn gấp nhiều lần.

Bất cứ ai cũng cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong kiếm ảnh khổng lồ này. Nếu nguồn năng lượng này thật sự bộc phát, e là cả ngọn núi đều bị phá huỷ.

Mà những ai có mặt ở đây, e là khó có thể chạy thoát được.

“Mau chạy thôi”.

Không biết là ai gào thét lớn như vậy, nhưng theo đó là mọi người ba chân bốn cẳng mà chạy về phía chân núi.

Đám võ giả kia còn khá hơn một chút, vài người vật vã cũng chạy tới được nơi an toàn.

Nhưng đám doanh nhân lớn kia thì thảm rồi, ai nấy cũng bò lổn ngổn, vốn dĩ sức khoẻ đã khá yếu, nên tốc độ chạy trốn cũng vô cùng chậm chạp, ngã lộn nhào ra đó, thảm khỏi phải nói.

Lúc này trong lòng bọn họ vô cùng hối hận, rảnh rỗi chạy tới đây làm gì cơ chứ?

Vân Hạn Lâm biết, mình không thể thoát được, kiếm ảnh này đã chĩa thẳng vào ông ta. Nếu lúc này ông ta dám quay người bỏ chạy, vậy thì chỉ có một kết quả, đó chính là bị kiếm ảnh này trực tiếp cắt toang.

Cho nên, bây giờ chuyện mà ông ta có thể làm chính là chống đỡ, chỉ cần có thể trụ được, vậy thì cuộc chiến này sẽ kết thúc.

Tới nước này rồi, Vân Hạn Lâm cũng không thể giấu được, nhất định phải dùng thủ đoạn cuối cùng.

“Kỳ Lân Hộ Tí!”

Sau đó, hai tay của Vân Hạn Lâm rung lên, lộ ra hai cánh tay bảo hộ. Cánh tay bảo hộ rất tinh xảo và đẹp mắt, bên ngoài khắc nhiều chữ cổ, cũng như một số điêu khắc hạc tiên và linh thảo.

Lúc chân khí trong người của Vân Hạn Lâm thông tới cánh tay bảo hộ này thì đột nhiên phát ra quầng sáng nhạt, vẫn là kình khí ngoại phóng, còn điều đã được gắn lên cánh tay bảo hộ.

“Tên nhãi, tao muốn xem thử mày có thể phá vật phòng ngự này của tao được hay không”, Vân Hạn Lâm nhìn Trần Thanh rồi cười vô cùng mang rợ.

Chỉ cần mình có thể đỡ được đòn tấn công của Trần Thanh, với tình trạng bây giờ của Trần Thanh sẽ không thể tùy ý xâu xé được mình.

“Xem tôi đánh tan cái mai rùa này của ông như thế nào đây”, Trần Thanh khống chế kiếm ảnh, chân khí trong người đã giật gấu vá vai, anh bèn phóng ra kiếm ảnh khổng lồ trong tay.

Thanh kiếm khổng lồ dài ba thước chém thẳng vào đầu Vân Hạn Lâm, tốc độ không nhanh nhưng khiến người ta có cảm giác không thể nào chạy thoát.

Vân Hạn Lâm biết bất luận thế nào mình cũng không thể chạy thoát được. Ông ta bèn liều mình truyền hết chân khí trong người lên đôi tay bảo hộ.

Nhưng sự tiêu hao này cũng rất khủng khiếp. Mỗi lần sử dụng đều cần phải giữ ấm chân khí của mình rất lâu. Hơn nữa, mỗi lần sử dụng nó, lượng chân khí bị tiêu hao cũng phải mất đến 6 phần chân khí của ông ta.

Với lượng chân khí bây giờ của ông ta, sau khi thi triển xong thì e cũng không còn lại bao nhiêu nữa.

“Bùm…”

Kiếm ảnh khổng lồ màu tím chạm trán với đôi tay bảo hộ tạo ra một sự chấn động kinh hoàng.

Chỉ thấy chân khí trên Kỳ Lân Hộ Tí của Vân Hạn Lâm không ngừng bị tiêu hao, quầng sáng trở nên tối lại, còn sắc mặt của ông ta cũng cực kỳ đỏ rực.

Hòn đá dưới chân của Vân Hạn Lâm bỗng chốc xé toang, đôi chân của ông ta bị kẹt vào trong đó giống như bị sa vào vũng bùn vậy.

Vì tiêu hao liên tục, chân khí trong người ông ta đã dần cạn đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là chân khí trong người ông ta sẽ bị cạn kiệt hoàn toàn, tới lúc đó cũng có kết cục giống Trần Thanh.

“Mau cút cho tao”, Vân Hạn Lâm gào thét, hai tay ra sức dùng lực, muốn xé toang kiếm ảnh màu tím kia. Nhưng điều khiến ông ta không ngờ chính là mình đã dùng một nguồn năng lượng quá lớn khiến kiếm ảnh màu tím kia không thể chống đỡ nên trực tiếp bị vỡ toang.

Chương 373: Thủ đoạn thần thánh?

Cuộc đối đầu của hai người bọn họ lập tức khiến cái bệ đấu vốn cứng cáp, đồ sộ như núi bị san phẳng cả nửa mét, toàn bộ phần bệ đấu đều trở nên gồ ghề, lổm chổm. Hiện trường như thể vừa bị bom rơi đạn lạc.

Vốn dĩ Vân Hạn Lâm vẫn còn sót lại một ít chân khí nhưng cú đánh vừa rồi đã khiến cho phần chân khí ít ỏi trong cơ thể ông ta tiêu tan hết.

Thế nhưng đối với phát súng yếu ớt vừa nãy của Trần Thanh thì chân khí mà anh còn sót lại hoàn toàn chẳng có một chút chiến tích nào cả.

“Con mẹ nó, sao hai người này lại như thần thánh thế? Chuyện này khủng bố quá đi mất!”

“Điều quan trọng đó là Trần Thanh chỉ mới là thiên tiên đại thành. Mà đây là năng lực siêu phàm gì thế này?”

“Tôi nghĩ thực lực thực sự của Trần Thanh không chỉ dừng lại ở mức thiên tiên đại thành đâu. Có lẽ là anh ta chỉ đang che giấu mà thôi”.

Nhìn trận đấu kết thúc, rồi lại nhìn cái bệ đấu thê thảm trước mắt này, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ. Hai người bọn họ quả thực như hai cái máy ủi đất, điên cuồng san phẳng mọi thứ. Đá hoa cương cứng như thế mà cũng bị đánh cho lún sâu hơn nửa mét.

Bất kể ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được Vân Hạn Lâm và Trần Thanh đã gần kiệt sức rồi. Nhất là Trần Thanh, anh trông thê thảm vô cùng. Áo quần khắp người đều đã bị rách nát cả, chỉ còn sót lại một vài mảnh vải, miễn cưỡng che được phần nào cơ thể, toàn thân đầy những vết thương.

Xem ra cuộc quyết đấu này là ngang tài ngang sức, không ai có thể làm gì được ai!

“Ha ha… Thằng nhóc này, dù gì đi nữa thì hôm nay cậu cũng không có khả năng sống sót để rời khỏi nơi này đâu”, Vân Hạn Lâm cười lớn một tiếng rồi trầm giọng nói với Trần Thanh.

“Sao nào? Đánh không lại tôi, bây giờ còn muốn giữ tôi lại nữa à?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, tuy rằng bây giờ chân khí của anh quả thực không còn bao nhiêu, nhưng sức lực thì anh vẫn còn.

“Đến cả đây cho tôi”, Vân Hạn Lâm cười lạnh một tiếng. Thế giới này chính là thế giới thắng làm vua, còn thua thì làm giặc. Nếu ông ta giết được Trần Thanh thì còn ai vì một người chết mà rước cái xui vào bản thân chứ?

Người của Kỳ Môn Sơn cũng nhận thấy được tình hình của sơn chủ nên bọn họ vốn đã muốn chạy đến. Vì vậy khi nghe thấy tiếng gọi thì bọn họ liền đứng ở phía sau Vân Hạn Lâm.

Vốn dĩ mọi người đều nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, nhưng giờ lại chứng kiến cảnh tượng này khiến ai nấy đều cau mày vì cảm nhận được sự vô liêm sỉ của Vân Hạn Lâm.

Nhưng, đúng như Vân Hạn Lâm đã nghĩ, căn bản không có người nào đứng lên nói một câu công bằng. Chẳng phải là do bọn họ sợ Kỳ Môn Sơn, sợ ông ta - Vân Hạn Lâm sao.

“Tên họ Vân kia, ông cũng phải nghĩ đến trường hợp ông không thể giết được tôi, vậy thì Kỳ Môn Sơn mấy người sẽ không thể tồn tại được nữa. Trước sự chứng kiến của chừng này người, không ai có thể sống sót mà rời khỏi đây”, Trần Thanh lại cười lạnh tiếp. Bây giờ anh đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng vào Vân Hạn Lâm rồi nói.

Nghe thấy lời nói đó của Trần Thanh, sắc mặt Vân Hạn Lâm nhất thời tối sầm xuống.

Đám người của Kỳ Môn Sơn cũng biến sắc. Bởi vì bọn họ cũng vừa được chứng kiến thực lực của Trần Thanh. Nếu như thực lực của Trần Thanh vẫn ổn định, không bị hao tổn thì sợ rằng chuyện sẽ xảy ra theo như lời nói vừa rồi của anh.

“Thật là nực cười, bây giờ cậu với tôi đều kẻ tám lạng, người nửa cân. Mà chân khí trong cơ thể tôi đã không còn, thì cậu có thể còn sao? Đừng ở đấy mà giả vờ giả vịt nữa”, Vân Hạn Lâm tiếp tục cười lạnh, thản nhiên nói.

Đám người của Kỳ Môn Sơn như được củng cố lòng tin hơn sau lời nói vừa rồi của sơn chủ. Thế nên ai nấy đều đang rất ngứa ngáy tay chân, muốn được động thủ.

“Tông chủ Vân, nhà họ Tiết chúng tôi đến giúp một tay”, đúng lúc đó, một vài bóng đen nhanh chóng từ đâu vụt đến nhập hội, một lão già mặc áo xanh đi đầu nói.

“Còn có nhà họ Tôn chúng tôi nữa”.

“Nhà họ Lý…”

Mấy võ giả đi theo sau Tiết Nhân Phong cũng nói. Hiển nhiên, những người này là muốn đánh cùng diệt tận. Nhân cơ hội Trần Thanh bị thương, chân khí không còn bao nhiêu để dễ dàng bắt nạt anh.

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh tượng này đều trợn tròn mắt, há hốc mồm mà đứng lên.

Có thể có loại chuyện như thế này nữa à?

Thật sự là quá vô liêm sỉ.

Bây giờ ngay cả nhóm người có máu mặt, thần sắc cũng đều rất xem thường, khinh rẻ đám người đó.

Vân Hạn Lâm đương nhiên nhìn ra được kế hoạch của đám người đó, nhưng ông ta không quan tâm. Dù người của ông ta có thực lực không hề tệ, nhưng trong mấy loại chuyện như thế này thì không sử dụng người của bản thân sẽ tốt hơn.

“Đây là chuyện quyết đấu cá nhân giữa tôi và Vân Hạn Lâm. Các người cảm thấy các người cứ tự tiện nhúng tay vào như thế thì có phù hợp với luật lệ không hả?”, Trần Thanh nhịn không được bèn cười lạnh một tiếng, rồi nói với giọng điệu chất vấn.

“Nhóc con, chuyện quyết đấu của cậu đã xong rồi, bây giờ là thời gian tự do mà”, Tiết Nhân Phong vô cùng mặt dày, cười nói.

“Đúng vậy đấy nhóc con. Đừng tưởng rằng chỉ dựa vào một hai chiêu thức tà bạo thì có thể muốn làm gì thì làm. Những người theo phe chính nghĩa như chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”, người đàn ông trung niên đứng sau nhà họ Tôn nói.

“Đúng vậy, cậu chỉ là một tên thiên tiên đại thành nhỏ bé mà thôi. Làm sao mà đánh bại được một võ đạo tông sư cơ chứ? Chắc chắn cậu đã sử dụng một thủ đoạn đáng xấu hổ nào đó rồi chứ gì”, những người khác thừa nước đục thả câu, thêm dầu vào lửa. Bọn họ chẳng có ai muốn Trần Thanh được sống yên ổn cả.

“Ha ha ha... Tốt lắm, mấy người cứ thế mà đổi trắng thay đen. Tốt! Được rồi, không thành vấn đề. Bây giờ ai muốn ra tay thì đứng sang một bên đi. Trần Thanh tôi đây tiếp được tất”, Trần Thanh giận dữ cười, anh chịu đựng cái đám người vô liêm sỉ này đủ lắm rồi.

Phía sau lại có một vài người biến sắc. Sau đó bọn họ đứng dậy, bình tĩnh quan sát Trần Thanh.

“Không thêm ai nữa à. Nếu có thì cứ đứng ra đi, tôi chẳng sợ mấy người đâu”, Trần Thanh quét mắt xung quanh, nhìn những người có ý định ra tay nhưng vẫn sợ, không dám đứng lên.

Bọn họ bị ánh mắt Trần Thanh dọa cho thay đổi sắc mặt. Ai nấy cũng đều đánh mất ý định đứng ra chiến đấu ở trong đầu.

Dù sao thì bọn họ cũng vừa được chứng kiến thực lực của Trần Thanh. Với cái thực lực chiến đấu như thế này thì vào thời đại bấy giờ khó để có thể tu luyện được đến mức đấy. Nếu bây giờ mà ra tay thì có thể lấy lòng được Kỳ Môn Sơn, nhưng đồng thời cũng sẽ đắc tội với Trần Thanh. Chuyện này vô cùng lợi bất cập hại.

“Vậy nên, tôi cho mấy người thêm một cơ hội nữa. Bây giờ nếu cút đi ngay, thì chuyện cũ tôi sẽ bỏ qua. Còn nếu không thì mấy người sẽ phải hứng chịu hậu quả cho sự tức giận của tôi. Đến khi chết rồi cũng sẽ không yên với tôi đâu”, Trần Thanh nghiêm túc nhìn đám người đang đứng ra đó, thản nhiên nói.

Nghe thấy lời nói đó của Trần Thanh, vẻ mặt của tất cả mọi người đều hiện ra sự khó xử. Đây là lúc nào rồi mà còn dám kiêu ngạo đến như thế.

“Thật là một kẻ không biết điều. Nếu như cậu đã lợi hại như thế thì tôi yên tâm rồi nhỉ”, Vân Hạn Lâm cười lạnh. Ông ta chỉ sợ tên nhóc này bình tĩnh quá mức thôi. Vì nếu anh xúc động thì ông ta có thể tận dụng cơ hội mà không khách khí nữa.

“Các vị, tôi trông cậy vào mọi người. Tôi đây vô cùng cảm kích. Sau khi sự việc này chấm dứt thì tôi nhất định sẽ cảm tạ mọi người bằng số tiền thật thích đáng”, Vân Hạn Lâm đặc biệt đối xử tử tế với đám người đó, ông ta hô lớn.

“Vân tông chủ khách sáo quá! Đối phó với loại tà ác như thế này là trách nhiệm của những võ giả chính nghĩa như chúng ta. Vậy nên chúng tôi cũng có bổn phận trong chuyện này”, Tiết Nhân Phong dẫn đầu đám người đó, ông ta đương nhiên không thể lép vế nên trực tiếp nói.

“Đúng thế. Tên nhóc này chắc chắn đã tu luyện tà ác. Hèn gì khi tôi đánh nhau với cậu ta thì cứ cảm thấy sai sai gì đấy. Xem ra công pháp mà tên nhóc này tu luyện đã có vấn đề rồi”, Vân Hạn Lâm giả bộ cao thượng, nói.

Chương 374: Phân chia lợi ích

Những người xung quanh đương nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại giữa nhóm người Vân Hạn Lâm, có vài người đoán ra rằng những kẻ này muốn mượn cớ cho hành động vô liêm sỉ của mình.

Không sai, có người bước ra thì tất nhiên sẽ có người tin vào lời nói của nhóm người Tiết Nhân, dẫu sao, nhóm Tiết Nhân Phong nói cũng có lý, nếu đó là chính đạo, vậy thì võ giả thiên tiên đại thành tuyệt đối không thể đánh thắng võ đạo tông sư được.

Ánh mắt của một vài người hiểu rõ mọi chuyện nhìn về phía Trần Thanh trở nên nhiệt tình nếu như có thể lấy được công pháp tu luyện hay kỹ năng của Trần Thanh thì thực lực của họ sẽ tăng vọt thêm một tầng.

Lũ người này có thể nghĩ đến điều đó, nhóm Tiết Nhân PHONG hiển nhiên cũng có thể nghĩ tới, còn về phần Vân Hạn Lâm, ông ta thân là sơn chủ của Kỳ Môn Sơn, đương nhiên không phải kẻ ngu, nếu giờ không cho lũ này phân chia lợi ích, thì ông ta tin rằng bọn chúng chắc chắn sẽ tạo phản khiến cho người của Kỳ Môn Sơn không thể ra ngoài.

"Nhóc con, mau giơ tay chịu trói đi thì may ra cậu còn có đường sống", Tiết Nhân Phong ra vẻ khoan dung độ lượng khuyên nhủ Trần Thanh.

"Nhiều lời vô dụng, nếu ông cứ lải nhải nữa thì e là tôi sẽ hồi phục, đây là điều các người muốn sao?", Trần Thanh cười khẩy, nếu giờ lũ người này đã đứng ra, sao có thể dễ dàng bỏ qua mình được?

Huống hồ, tới bây giờ anh vẫn chưa có ý định giơ tay chịu trói, việc giao sinh mạng của mình vào tay người khác như này tuyệt đối không phải là phong cách của anh.

"Tên nhóc kia, muốn trách thì tự trách mình đi, cây cao đón gió lớn, khoe khoang tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp", Tiết Nhân Phong cười khẩy, vung tay lên, những người vốn ở sau lưng Vân Hạn Lâm giờ đang lao thẳng tới trước mặt Trần Thanh, nhanh chóng bao vây anh.

"Cẩn thận, đừng có giết chết, nhớ giữ lại mạng sống của cậu ta", lúc này Tiết Nhân Phong đặc biệt nhân từ nói với những người đó, chẳng qua, giữ lại một mạng của Trần Thanh không phải là vì họ nhân từ mà là vì muốn moi móc được công pháp tu luyện bí mật của anh mà thôi.

"Có vẻ như các người đã quyết định thế nhỉ, vậy thì, các người ngàn lần đừng hối hận", Trần Thanh biết rằng nếu mình không đánh họ nhớ đời thì vẫn sẽ có người muốn đánh lại mình. Vì thế, anh phải đánh một lần cho họ biết đau, biết sợ thì thôi.

"Tiểu Thải, đợi tao hồi phục một chút, mày canh chừng giúp tao, nếu như có người ra tay, mày cứ đánh cho tao, chỉ cần không chết thì đánh tàn phế cũng được", Trần Thanh vung tay lên, Tiểu Thải vốn cuốn trên tay anh giờ đây đã khôi phục lại nguyên hình, rồi trườn trên mặt đất.

"Nếu lũ này chạy trốn thì cứ giết hết cho tao", Trần Thanh căn dặn Tiểu Thải.

Nói với Tiểu Thải xong, Trần Thanh không quan tâm gì nữa, anh ngồi xuống xếp bằng rồi bắt đầu hồi phục.

Chân khí trong cơ thể anh tiêu hao quá nghiêm trọng, đối phó với võ đạo tông sư tuyệt đối không thể ung dung như người ngoài nhìn vào.

Trận chiến vừa rồi có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, nếu như anh không nhờ vào sức chịu đựng của cơ thể đủ mạnh, đôi mắt xuyên thấu, có khả năng võ thuật mạnh hơn Vân Hạn Lâm, và việc tu luyện chân khí được dồn nén lại thì anh đã không thể chống đỡ được.

Tất nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác, đó chính là do sức mạnh của Vân Hạn Lâm không ở trạng thái đỉnh cao.

Nếu thiếu những điều này, e rằng hôm nay anh phải chết ở đây.

Bọn Tiết Nhân Phong thấy Trần Thanh đặt một con rắn nhỏ dưới đất rồi ngồi xuống bắt đầu khôi phục chân khí thì sắc mặt của họ lập tức trở nên khó coi.

Cái thằng nhóc con này coi thường bọn họ à? Sao lại xem thường bọn họ đến thế.

"Thằng oắt con, mày đi chết đi", Tiết Nhân Phong trong lòng hung ác lại không thể hiện ra ngoài, nhưng có người không nhịn được mà xông thẳng lên, gào lên với Trần Thanh, sau đó lao thẳng về phía anh.

Tiểu Thải vốn đang lười biếng bò trên mặt đất, cảm thấy có người đến gần, nó dựng thẳng nửa thân trên lên, thè lưỡi rắn, tròng mắt nó âm u máu lạnh nhìn chằm chằm vào kẻ đang xông tới.

Khi tên này nhích lại gần Tiểu Thải, thân mình Tiểu Thải bỗng cong lên như cánh cung, sau đó nó nhanh như chớp phóng lên, hung hãn cắn kẻ này một phát rồi về lại chỗ cũ.

"Á…"

Tên đó hét thảm thiết rồi nằm vật ra đất, cả người run lẩy bẩy, hơn nữa da trên mặt tên đó nhanh chóng chuyển sang màu đen, co giật không ngừng.

Sự cố bất ngờ này làm cho những người đang có ý định tấn công không khỏi chùn bước, ánh mắt nhìn về Tiểu Thải cũng trở nên sợ hãi.

Ai có thể ngờ rằng một con rắn nhỏ chỉ bằng ngón tay, màu sắc rực rỡ lại có uy lực như vậy.

Phải biết là thực lực kẻ vừa mới ra tay kia xem như đã đạt đến tiên thiên đại thành nhưng lại không thể tránh khỏi công kích của con rắn nhỏ.

"Làm sao đây?"

Thấy thế, tất cả mọi người đều liếc nhìn nhau, không biết nên làm sao cả.

Ai cũng chỉ có một cái mạng, dẫu cho bọn họ muốn tấn công Trần Thanh, càng muốn chiếm lấy bí mật trên người anh, nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề là mình phải còn sống.

Vân Hạn Lâm tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, điều này khiến sắc mặt của ông ta bỗng trở nên u ám.

Nếu như chân khí của ông ta có thể khôi phục một tẹo thì ông ta một tay cũng có thể bóp chết con rắn nhỏ này, nhưng giờ chỉ có thể dựa vào những kẻ này ra tay.

"Cậu qua cho cậu ta uống thuốc giải độc đi", lúc này, Vân Hạn Lâm lấy ra một viên thuốc giải độc, rồi sai bảo một người của Kỳ Môn Sơn.

Sau khi kẻ đó uống xong thuốc giải độc thì độc tố trên người không lan rộng ra nữa, nhưng đều có thể nhìn ra độc tố trên người tên này vẫn chưa được giải trừ.

"Độc này mạnh quá!", thấy cảnh này, ánh mắt Vân Hạn Lâm đông cứng lại, thuốc giải độc này là loại thuốc nổi tiếng của Kỳ Môn Sơn bọn họ, thế mà lại không thể giải được độc.

"Mọi người đừng sợ, có Vân tông chủ ở đây, chỉ cần chúng ta bắt Trần Thanh lại, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn", Tiết Nhân Phong thấy sĩ khí của mọi người xuống thấp, thậm chí còn có người muốn rút lui nên ông ta vội vã bước ra, mở miệng nói.

"Hơn nữa, coi như giờ các vị rút lui thì sợ rằng Trần Thanh cũng sẽ không bỏ qua cho các người đâu, các người cần phải nghĩ cho kỹ, tên đã lên dây cung không thể không bắn", sau đó, Tiết Nhân Phong âm trầm nói thêm lần nữa.

Nghe Tiết Nhân Phong nói thế, sắc mặt của những kẻ vốn có ý định rút lui lập tức trở nên cứng ngắc, sau đó đáy lòng họ kiên định hơn.

"Các vị, tôi sẽ ra tay khống chế con rắn nhỏ này, còn các vị bắt giữ Trần Thanh", Vân Hạn Lâm biết rằng nếu không có ai khống chế con rắn nhỏ này thì e rằng những kẻ này sẽ chần chừ không chịu tiến lên, thế nên ông ta lập tức bước ra nói.

"Có Vân tông chủ ra tay thì không còn gì tốt hơn". Nghe Vân Hạn Lâm nói vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao Vân Hạn Lâm là võ đạo tông sư, ông ta ra tay, mọi chuyện sẽ đáng tin hơn.

"Tốt lắm, các vị lên đi, nếu như đợi đến khi Trần Thanh khôi phục lại như cũ thì tính toán của các vị sẽ tan thành mây khói đấy", Vân Hạn Lâm thật sự không muốn đợi thêm nữa, nếu không vì chân khí của ông ta giờ đang cạn kiệt, ông ta chắc chắn sẽ không hợp tác với lũ ngu si đần độn này rồi.

Chương 375: Ba phần chân khí

Lúc này, Trần Thanh đã bắt đầu khôi phục lại chân khí trong cơ thể mình. Mặc dù với thể lực bây giờ của anh, việc đánh bại những tên này cũng không thành vấn đề.

Nhưng Vân Hạn Lâm ở đối diện đang nhìn chằm chằm anh như hổ đói rình mồi.

Nếu anh thực sự lãng phí thời gian chỉ để dạy cho đám người kia một bài học thì sợ sẽ chỉ cho ông ta thêm thời gian để hồi phục, dựa vào năng lực hồi phục đáng sợ của võ đạo tông sư của Vân Hạn Lâm thì đến khi đánh bại hết những người kia, ông ta cũng khôi phục được ít nhất ba phần chân khí rồi.

Cho nên anh không dám mạo hiểm.

Tiểu Thải mặc dù đã có nhận thức rồi, nhưng đối với những chiêu trò của con người thì vẫn không hiểu được, nó chỉ nghe theo hiệu lệnh của Trần Thanh, nếu những người kia không đi quá giới hạn thì nó sẽ không tấn công.

Ngay lúc này, Vân Hạn Lâm đột nhiên lao lên đến phía trước Tiểu Thải, hai con dao găm trong tay ông ta chém mạnh về phía nó với tốc độ cực nhanh.

Nhưng mà, tốc độ này thì ăn nhằm gì với tốc độ của Tiểu Thải.

Ban đầu Trần Thanh tránh được nó là nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu của mình, nhưng Vân Hạn Lâm lại không phải người có sở trường về tốc độ, tuy rằng đòn tấn công của ông ta đối với một người ở cảnh giới võ giả là rất nhanh nhưng dùng để đối phó với Tiểu Thải có tốc độ cực hạn thì vẫn còn quá chậm.

Tiểu Thải lập tức biến mất, đến khi nó xuất hiện lần nữa thì đã ở sau lưng Vân Hạn Lâm và cắn mạnh một phát lên cổ ông ta rồi.

“Súc vật, cút đi”, Vân Hạn Lâm vốn là một võ đạo tông sư, tất nhiên không phải người dễ đối phó, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của Tiểu Thải thì đưa tay ra sau muốn tóm lấy nó.

Nhưng mà động tác của Tiểu Thải lại vô cùng linh hoạt, nó thay đổi phương hướng cực nhanh rồi rơi vào đúng chỗ của Tiết Nhân Phong.

Bởi vì Tiết Nhân Phong nhân cơ hội Vân Hạn Lâm đối phó với Tiểu Thải để đi đến chỗ cách Trần Thanh không xa.

Nhìn thấy Trần Thanh gần trong gang tấc, trong mắt ông ta lập tức hiện lên sự hưng phấn.

Một người là thiên tài nhưng đang ở thế hạ phong, nhất định là điều khiến cho người ta phải hưng phấn, đây lại còn là một người có thể đấu tay đôi với võ đạo tông sư, nếu phế được cậu ta thì chắc chắn ông ta sẽ trở nên nổi tiếng.

Chỉ là người đang hưng phấn quá mức như Tiết Nhân Phong căn bản không chú ý đến việc Tiểu Thải đã rời khỏi Vân Hạn Lâm mà nhanh như chớp lao về phía ông ta.

“Cẩn thận...”

Những người khác nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi mà hét lên.

Tiết Nhân Phong nghe thấy tiếng hét thì tim đập không ngừng, ông ta không chút do dự mà lập tức nằm bệt xuống, lăn một vòng trên mặt đất một cách thảm hại.

Dù là thảm hại nhưng vẫn may tránh được lần tấn công này của Tiểu Thải.

Vốn Tiểu Thải còn muốn đuổi theo nhưng Vân Hạn Lâm đã lao đến đây, nên nó chỉ còn cách trốn thoát đòn tấn công của ông ta trước.

Sắc mặt của Tiết Nhân Phong vô cùng khó nhìn, vốn ông ta rất tin tưởng Vân Hạn Lâm, nhưng qua màn nguy hiểm vừa rồi thì ông ta chỉ còn lại sự sợ hãi mà thôi.

Nếu vừa rồi không tránh kịp thì sợ bản thân ông ta đã bị con rắn kia cắn trúng rồi.

Nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người vừa bị nó cắn thì sắc mặt Tiết Nhân Phong lại càng khó coi hơn nữa.

Những người khác tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nhất thời tất cả đều do dự, không ai dám ra tay nữa.

“Tôi đã đối phó với nó rồi, mọi người mau ra tay đi”, Vân Hạn Lâm thấy đám người này đều không dám ra tay thì tức không chịu nổi.

Bản thân ông ta lãng phí thời gian khôi phục mà những người này còn không dám ra tay, lẽ nào đang muốn chơi khăm ông ta sao?

Nếu đợi đến khi Trần Thanh khôi phục lại rồi thì ông ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy những người này đều do dự không quyết thì Vân Hạn Lâm biết không thể nào tin tưởng họ được, ông ta lập tức hét lên với đám người mà ông ta dẫn đến: “Ra tay cho tôi, phế bỏ Trần Thanh”.

Đến lúc này điều Vân Hạn Lâm muốn cũng chỉ là phế Trần Thanh mà không phải là giết chết anh, ông ta vô cùng hứng thú với công pháp và kỹ năng võ thuật của anh nên nhất định phải đoạt được nó.

Nghe thấy lời nói của sơn chủ thì đám Kỳ Môn Sơn không do dự chút nào, tất cả lập tức bao vây xung quanh Trần Thanh.

Đám người Tiết Nhân Phong nhìn thấy cảnh này thì đều kích động, họ lập tức cùng đám người Kỳ Môn Sơn bao vây lấy anh.

Những người ở đây thấy vậy thì đều thầm mắng, đám người này đúng là vô liêm sỉ.

Dưới tình huống thế này mà tất cả đều bao vây một người, đúng là quá vô liêm sỉ.

Chỉ là không ai dám đứng lên ngăn cản, ngay cả hai ông cháu Lâu Tình Nhi cũng không dám ra tay nữa.

Bởi vì đám người này quá mạnh, kể cả hai ông cháu họ có quyết đấu sinh tử với họ cũng không thay đổi được tình hình.

“Ông, đây chính là giới võ đạo sao? Đúng là quá tàn khốc và vô tình rồi”, Lâu Tình Nhi luôn sống dưới sự bảo hộ của ông nội, còn chưa từng nhìn thấy sự hung hãn của bọn giang hồ, nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như thế này thì vô cùng buồn.

“Haiz, Tình Nhi, đây chính là giới võ đạo, đây chính là giang hồ, cuộc sống ở đây còn khắc nghiệt hơn trong tưởng tượng của cháu nhiều”, ông cụ Lâu lắc đầu nói một cách bất lực.

Nghe thấy lời của ông mình thì sắc mặt của Lâu Tình Nhi càng ảm đạm hơn.

Vốn ông cụ Lâu cũng biết, tính cách của cháu mình không phù hợp với giang hồ hiểm ác này, nếu ông không ở đây thì sợ rất nhanh thôi cháu ông đã bị người ta hãm hại rồi.

“Lên!”

Đám người Tiết Nhân Phong đã sớm vây kín Trần Thanh rồi, hơn 10 thiên tiên võ giả, tuy phần lớn đều là người mới bước chân vào cảnh giới thiên tiên nhưng kể cả có như thế thì đây cũng là một thế trận đáng sợ.

Lúc này Tiểu Thải đang bị Vân Hạn Lâm khống chế, tốc độ của nó gần như không có chút lợi thế nào trước mặt ông ta.

Nó nhìn thấy Trần Thanh bị mọi người bao vây thì cũng vô cùng lo lắng, nhưng nhiều người như thế, Trần Thanh cũng từng nói với nó là không muốn nó để lộ ra uy lực thật sự trước mặt con người.

Ngay lúc đám người Tiết Nhân Phong chuẩn bị ra tay thì Trần Thanh đột nhiên mở mắt, cặp mắt như phát ra điện, nhìn thẳng vào đám người đó.

Tiết Nhân Phong vốn định ra tay thì ngay lập tức dừng lại, ánh mắt hiện lên sự kiêng dè.

“Xem ra các người gấp muốn chết rồi”, Trần Thanh dựa vào công pháp kinh người của mình nên đã khôi phục được ba phần chân khí, anh biết, dưới tình huống như thế này thì anh không thể nào yên tâm mà khôi phục được, phải đánh hết bọn ruồi muỗi này đi mới được.

“Trần Thanh, chỉ cần cậu giao công pháp và kỹ năng võ thuật ra đây thì chúng tôi sẽ tha cho cậu một mạng, cậu thấy thế nào?”, Tiết Nhân Phong thấy Trần Thanh đứng lên thì hạ thấp giọng, nói.

Những người khác sau khi nghe thấy lời của ông ta thì hai mắt đều phát sáng hết cả lên, nếu họ có được công pháp và kỹ năng võ thuật của Trần Thanh thì tất nhiên là sẽ rất vui mừng rồi.

“À, các người muốn cái đó sao, không nói sớm, nếu các người muốn thì tôi sẽ tự mình dạy, đỡ cho việc mấy người tư chất đần độn, học không vào được”, Trần Thanh nghe xong thì cười tít mắt nói.

“Nếu là người thông minh thì nên biết cái gì nên làm cái gì không, được, bây giờ cậu dạy cho bọn tôi đi”, Tiết Nhân Phong không ngờ Trần Thanh lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng điều này làm cho ông ta có chút khinh thường anh.

Không ngờ anh chỉ vì để bảo toàn mạng sống mà không có tý quy tắc nào như thế.

Chương 376: Quy tắc quyết đấu

“Được, để tôi tận tay dạy các người”, Trần Thanh cười gằn, sau đó bóng người chợt lóe lên một cái, trong tích tắc đã dừng lại ngay trước mặt Tiết Nhân Phong, tát một phát thật mạnh lên mặt ông ta.

Tiết Nhân Phong không ngờ Trần Thanh lại ra tay trực tiếp như thế, hơn nữa, theo ông ta thấy thì cú tát này anh dùng lực rất lớn, muốn tránh được cũng khó.

“Chát...”

Một âm thanh vô cùng giòn giã vang lên, Tiết Nhân Phong bị Trần Thanh tát bay về hướng Vân Hạn Lâm và Tiểu Thải đang giao đấu.

Bởi vì lúc này, Trần Thanh nhìn ra được Tiểu Thải vẫn còn hơi yếu thế khi phải đối mặt với Vân Hạn Lâm, có vẻ như anh phải tìm thời gian để luyện chế viên thuốc phá kết giới, giúp Tiểu Thải đột phá càng sớm càng tốt, nếu không khi nó phải đối mặt với võ đạo tông sư vẫn không thể thắng được.

May mà đám người bên cạnh không biết được suy nghĩ của Trần Thanh, nếu không thì họ sẽ nói anh lòng tham không đáy.

Rõ là Tiểu Thải đã rất giỏi rồi, lại còn muốn nó tiến hóa hơn để đối phó được với võ đạo tông sư, đây không phải lòng tham không đáy thì là gì?

Tiết Nhân Phong bị Trần Thanh tát bay ra ngoài vừa hay chặn lại đòn tấn công của Vân Hạn Lâm, Tiểu Thải nhân cơ hội này quay lại bên cạnh Trần Thanh.

“Làm tốt lắm”, Trần Thanh vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tiểu Thải, nên anh lập tức duỗi tay ra xoa đầu nó.

Tiểu Thải vô cùng hưởng thụ lời khen ngợi của anh, nó nằm ườn trên tay anh một cách thoải mái.

Những người cùng bao vây Trần Thanh với Tiết Nhân Phong khi nãy nhìn thấy cảnh này thì đều ngạc nhiên, họ không ngờ anh lại ra tay một cách đột ngột như vậy.

Hơn nữa Tiết Nhân Phong còn là một thiên tiên đại thành, thực lực của ông ta cùng một cấp độ với anh.

Nhưng mà, khác biệt quá lớn rồi.

Bị Trần Thanh đánh bay ra ngoài như thế thì Tiết Nhân Phong cảm thấy tai mình ù cả đi, dường như không thể nghe thấy gì được nữa, hiển nhiên là ông ta đã bị một cú tát của Trần Thanh đánh cho thành điếc luôn rồi.

Vẻ mặt Vân Hạn Lâm lúc này vô cùng khó coi, không ngờ rằng đám người này lại vô dụng như thế, nếu không phải đám ngu ngốc này lưỡng lự mãi thì sợ rằng bây giờ Trần Thanh đã chết rồi.

Trần Thanh bây giờ tuy là nhìn qua có hơi yếu ớt nhưng rõ ràng trạng thái của anh so với ông ta còn mạnh hơn nhiều.

“Á á...”

Lúc này, khuôn mặt của Tiết Nhân Phong sưng tấy đến mức không thể nhìn rõ, nói chuyện cũng không rõ ràng, nhưng đôi mắt nhìn Trần Thanh lại đầy oán hận và dữ tợn.

“Ai còn muốn nữa nào?”, mắt Trần Thanh quét qua đám người một lượt.

Những người bị Trần Thanh quét mắt qua đều không dám nhìn lại anh, điều này khiến cho đám người đang quan sát trận chiến bên ngoài khâm phục anh không thôi, thực sự quá cool ngầu rồi.

Một người có thể đánh ngang tài ngang sức với Vân Hạn Lâm, bây giờ lại còn có thể khiến cho cả một đám người kinh sợ như vậy.

Đám người xung quanh sau khi nhìn thấy cảnh này thì đều kinh ngạc đến hét lên, ai nấy đều hưng phấn vô cùng.

Đám võ giả trẻ tuổi đều coi Trần Thanh là thần tượng, là mục tiêu phấn đấu của mình vì thế ánh mắt họ nhìn anh cứ như thể đang phát sáng vậy.

“Con biết mà, con biết anh ấy chắc chắc sẽ không sao”, Lâu Tình Nhi vui mừng khôn xiết khi thấy Trần Thanh đứng ra với một khí thế mạnh mẽ như vậy.

Nhưng Lữ Đại Vĩ thì lại không thấy vui một chút nào, không ngờ anh lại khủng bố như vậy, có thể đánh tay đôi với võ đạo tông sư như Vân Hạn Lâm thì không nói, bây giờ tốc độ khôi phục lại còn nhanh hơn ông ta, sau khi khôi phục lại một ít chân khí còn có thể đánh bại được Tiết Nhân Phong, chuyện quả thật ng oài sức tưởng tượng mà.

Bây giờ ông ta vô cùng hối hận, nếu từ đầu không dây vào anh thì tốt biết bao.

Nghĩ đến đây, Lữ Đại Vĩ lại âm thầm nhìn học trò Trương Sơn của mình một cái, đều là do tên ngốc này, nếu không phải do cậu ta thì mình cũng không có mâu thuẫn lớn như thế với Trần Thanh rồi, lại còn có niềm tin đợi đến sau khi quyết đấu kết thúc khiến anh bẽ mặt.

“Tên họ Vân, nếu ông đã không coi trọng quy tắc thì tôi sẽ không khách sáo với ông nữa”, Trần Thanh nhìn Vân Hạn Lâm rồi nở một nụ cười lạnh.

“Tiểu Thải, đám người ngu ngốc này giao cả cho mày, đừng có giết họ, chỉ cần khiến cho họ mất đi năng lực hành động là được rồi”, Trần Thanh dặn dò Tiểu Thải một câu rồi lập tức nhìn về phía Vân Hạn Lâm.

“Trần Thanh, cuộc chiến đã như thế này rồi, sao chúng ta không ngừng lại, cậu thấy sao? Dù gì nếu có đánh nữa chỉ sợ đôi bên đều không có lợi”, Vân Hạn Lâm nói một cách nghiêm trọng.

Đám người ở đây nghe thấy lời nói của Vân Hạn Lâm thì đều cảm thấy khinh thường ông ta.

Lúc nghĩ mình đánh thắng thì liều mạng mà đánh, bây giờ thấy không đánh lại được nữa thì lại xin tha thứ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế cơ chứ?

“À, nói thế này thì ông đang sợ sao?”, Trần Thanh nhìn Vân Hận Lâm cười một cách giễu cợt rồi sau đó lạnh giọng nói: “Không thế nào cả, tôi vừa nói rồi, nếu hôm nay ông phá vỡ quy tắc thi đấu thì tôi sẽ khiến ông và Kỳ Môn Sơn của ông phải gặp xui xẻo, không chỉ có ông và Kỳ Môn Sơn mà cả các người cũng không trốn khỏi được đâu”.

Tuy Trần Thanh nói như thế nhưng chân khí trong người anh vẫn luôn chuyển động, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, khôi phục thêm được chút nào thì tốt chút đó.

Anh không sợ đám người này từng người một xông lên, chỉ là nếu tất cả cùng hợp sức thì e là anh sẽ gặp rắc rối mất.

Cho nên anh phải bảo đảm được chân khí của mình có thể theo được.

Nghe thấy lời của Trần Thanh thì sắc mặt Vân Hạn Lâm lập tức vô cùng khó nhìn.

Ông ta đường đường là môn chủ của một môn phái, đã không màng đến thể diện mà nhận thua, bây giờ anh vẫn không chịu buông tha, đúng là người không biết tốt xấu mà.

Vẻ mặt đám người Tiết Nhân Phong lúc này đều tái mét hết cả, phần lớn trong số họ đều hối hận xanh ruột, sớm biết như thế này thì đã không dây vào rồi, không được lợi ích gì thì thôi đi, lại còn chuốc vào mình một mớ rắc rối.

“Bắt đầu đi”, Trần Thanh nhìn sắc trời thì phát hiện ra đã khá muộn rồi, nếu anh về quá muộn thì Nam Cung Yến sẽ lo lắng, hơn nữa, điện thoại anh vừa bị hỏng trong cuộc quyết chiến vừa rồi, không có cách nào thông báo cho cô được. Thế nên việc cần làm bây giờ là tốc chiến tốc thắng.

Nghe được lời của anh thì Tiểu Thải lập tức xông lên, lao vào tấn công mười mấy người kia.

Động tác của Trần Thanh cũng vô cùng nhanh chóng, anh lao thẳng về phía Vân Hạn Lâm.

“Đi chết cho tôi”, Trần Thanh không có chút ý muốn nương tay nào với Vân Hạn Lâm cả.

Ai biết ông ta còn chiêu trò gì không?

Dù gì trong tay ông ta cũng có quá nhiều thứ tốt, hai thanh đoản kiếm, Kì Lân Hộ Tí, đều là những vũ khí tuyệt đỉnh, nếu ông ta vẫn còn viên đan dược khôi phục chân khí thì đúng là vô cùng rắc rối.

Kỳ Môn Sơn đúng là có viên đan dược khôi phục chân khí thật nhưng khi quyết đấu với Trần Thanh thì ông ta không để anh vào mắt cho nên không mang đám đan dược kia theo.

Lúc này ông ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết khó đánh như thế này thì ông ta đã mang theo những viên đan dược đó đến, dù chỉ có một viên thôi cũng rất tốt rồi.

Chương 377: Kẻ đứng đầu đã bị lật đổ

“Mau ra tay đi, cuộc quyết đấu này cũng nên có hồi kết rồi”, Trần Thanh lạnh lùng hét lên, lập tức xông tới Vân Hạn Lâm, anh siết chặt hai tay, chân khí dồn nén trong cơ thể nay bộc phát ra một cách dữ dội dồn về hai nắm tay, rồi trút về phía Vân Hạn Lâm như thác đổ.

Làm sao Vân Hạn Lâm có thể ngờ được, lúc Trần Thanh xông lên sẽ điên cuồng đến như vậy, đối mặt với đòn tấn công như vũ bão của anh, ông ta gần như không thể giơ tay chống cự, thậm chí còn không có cơ hội né tránh.

Nắm đấm ẩn chứa sức mạnh bùng nổ đó của Trần Thanh giống như đạn đại bác. Một cơn đau như xé toạc truyền đến từ hai cánh tay của mình, nhưng Vân Hạn Lâm không dám né tránh hay dừng lại, bởi vì một khi ông ta dừng lại, e rằng điểm chí mạng của mình sẽ bị tấn công.

Những người xung quanh theo dõi trận chiến chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi nghỉ ngơi một hồi, Trần Thanh lại tấn công một cách khốc liệt như vậy, đến nỗi Vân Hạn Lâm đường đường là một võ đạo tông sư mà lại không có sức để đánh trả.

Có điều Trần Thanh cũng rất bực bội, bởi vì trên hai tay Vân Hạn Lâm còn có Kỳ Lân Hộ Tí đó, cho dù không có chân khí của ông ta tác động lên thì đó cũng là một vũ khí bảo hộ vô cùng vững chắc.

“Chờ tôi đánh nát cánh tay phòng hộ của ông, xem ông còn có chiêu gì nữa” , Trần Thanh không có ý định dừng lại, anh đấm liên tục vào hai cánh tay của Vân Hạn Lâm.

Một bên thì Trần Thanh giao chiến với Vân Hạn Lâm đến trời đất mù mịt, một bên thì Tiểu Thải đã khiến cho đám người Tiết Nhân Phong phải chịu đau đớn tột cùng, không một ai dám để Tiểu Thải đến gần, tất cả đều đem hết bản lĩnh của mình ra.

Tuy nhiên, mấy chiêu mèo cào này chẳng có tác dụng gì đối với một linh thú nhanh nhẹn linh hoạt như Tiểu Thải. Cuối cùng, vì Tiểu Thải chạy quá nhanh nên đòn tấn công của họ đều đánh trúng phải người của mình.

Mười mấy người, trong đó có vài người bị trúng kịch độc của Tiểu Thải, cũng có người trúng phải đòn công kích của người mình mà ngã nhào ra đất.

Vào lúc này, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

“Kết thúc đi!”, dưới sự tấn công điên cuồng của Trần Thanh, cho dù Kỳ Lân Hộ Tí của Vân Hạn Lâm có kiên cố đến đâu cũng bắt đầu nứt ra, theo đó là một tiếng hét thất thanh, Kỳ Lân Kỳ Tí của ông ta lập tức bị đánh nát, hơn nữa cú đấm của anh không mảy may dừng lại mà giáng lên hai cánh tay của Vân Hạn Lâm.

“Rắc rắc...”

Âm thanh xuyên thấu của hàng loạt tiếng nứt xương truyền vào tai những người xung quanh khiến ai nấy đều cảm thấy vô cùng đau đớn.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Trần Thanh đánh nát cánh tay của Vân Hạn Lâm bằng một cú đấm, sau đó thì đấm vào ngực ông ta.

“Bịch...”

Thân thể Vân Hạn Lâm giống như một cái túi vải rách nát, ông ta bị đánh văng ra một cách dữ dội, đến nỗi máu phun ra đỏ khắp không trung.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều dựng tóc gáy, đường đường là võ đạo tông sư, đứng đầu một phái, thế mà lại bị một thiên tiên đại thành đánh ra nông nỗi này, thậm chí còn không phải là một thiên tiên đỉnh, hoàn toàn bị lật đổ rồi.

“Sơn chủ...”

Những người ở Kỳ Môn Sơn vốn vẫn đang mong đợi sơn chủ sẽ đại phát thần uy, nhưng khi thấy sơn chủ mình bị đánh thành bộ dàng này, họ đều kinh hoàng kêu lên, nhìn với vẻ mặt không dám tin.

“Vốn dĩ, chúng ta không hề có thù hận gì với nhau. Có trách thì trách đứa con trai bất tài thích gây chuyện của ông thôi. Chính hắn ta đã hủy hoại ông, hủy hoại Kỳ Môn Sơn”, Trần Thanh từng bước đi về phía Vân Hạn Lâm, nhàn nhạt nói.

Và tất cả những người vốn không biết Trần Thanh và Vân Hạn Lâm rốt cuộc có ân oán gì đột nhiên sững sờ.

Một số người có mặt vẫn biết con trai của Vận Hạn Lâm có đức tính gì, xem ra chính Vân Phụng Thiên tự hại bố mình rồi, không chỉ hại bố mình, mà còn hủy hoại cả Kỳ Môn Sơn.

Lúc này, sắc mặt Vân Hạn Lâm vàng như nghệ, hai mắt vô hồn nhìn Trần Thanh, nắm đấm vừa rồi không chỉ đánh gãy xương sườn, mà chân khí cổ quái của Trần Thanh còn xâm nhập vào, đang hủy diệt điên cuồng trong cơ thể ông ta.

Nếu như ông ta vẫn còn chân khí trong người, nó vẫn có thể trấn áp được chân khí của anh, nhưng chân khí của ông ta đã bị cạn kiệt trong cuộc quyết đấu vừa rồi, lúc này lấy đâu ra lực mà chống lại?

Nghe Trần Thanh nói vậy, Vân Hạn Lâm đột nhiên cười khổ, nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, tao thua rồi, chỉ xin mày một chuyện”.

“Ông muốn tôi tha cho con trai ông sao? Đừng có nằm mơ”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, anh biết rằng, tuy Vân Phụng Thiên chỉ là một phế vật, nhưng ai biết được, ngày nào đó một tên phế vật sẽ bất ngờ chơi cú lội ngược dòng hay không, mặc dù xác suất của chuyện này là vô cùng nhỏ nhưng anh cũng không muốn đánh một canh bạc.

“Không phải, cho dù mày không giết nó, con trai tao cũng không sống được bao lâu. Tao muốn mày tha cho người của Kỳ Môn Sơn, bọn họ vô tội”, ánh mắt Vân Hạn Lâm hiện lên vẻ chua xót, nói một cách đau khổ.

“Sơn chủ...”

Đám người của Kỳ Môn Sơn bị Tiểu Thải đánh ngã nhào trên mặt đất nghe thấy lời của Vân Hạn Lâm, họ lập tức cảm động, họ không ngờ rằng vào lúc như vậy, sơn chủ của mình vẫn nghĩ đến sự an toàn của họ.

“Haha... Vân Hạn Lâm, ông thật biết tính kế à, sắp chết rồi, còn muốn tính kế tôi. Ông cũng đừng làm bộ làm tịch nữa, người của Kỳ Môn Sơn vốn không có thù gì với tôi, đương nhiên là tôi sẽ không giận chó đánh mèo, có điều những tên đã động thủ thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha”.

Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ đáng thương của Vân Hạn Lâm, Trần Thanh chế nhạo, sau đó liền vạch ra bộ mặt thật của ông ta.

“Ông ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, một số người có mặt tại hiện trường chợt bừng tỉnh, nhưng cũng có người không hiểu lắm, tất nhiên trong số họ có cả Lâu Tình Nhi, một người có tính cách đơn thuần.

“Con thật sự cho rằng Vân Hạn Lâm đang muốn cầu xin cho những người trong Kỳ Môn Sơn sao?”, ông cụ Lâu cười rồi lập tức nói tiếp: “Không phải vậy, Vân Hạn Lâm này biết hôm nay nhất định sẽ không thoát khỏi nạn này cho nên trước khi chết, ông ta đã tính kế với Trần Thanh, nhìn thì có vẻ như Vân Hạn Lâm muốn cầu xin Trần Thanh tha cho người của Kỳ Môn Sơn đi, nhưng thực tế là muốn bọn họ cảm động trước “lòng tốt” của ông ta và đợi sau khi ông ta chết sẽ báo thù cho ông ta”.

“Hả...”

Nghe xong lời của ông nội, Lâu Tình Nhi lập tức ngây người ra, cô ấy chưa từng nghĩ tới người này sắp chết rồi còn quỷ kế đa đoan đến vậy.

“Đừng quan tâm những chuyện này, ông cứ yên tâm mà lên đường”, Trần Thanh không chút để ý đến đám người này, cho dù Kỳ Môn Sơn thật sự muốn trả thù mình thì đã sao.

Trần Thanh nói xong, cũng không để ý tới Vân Hạn Lâm nói cái gì, trực tiếp đấm mạnh vào tim mạch của Vân Hạn Lâm khiến tim mạch của ông ta đều vỡ vụn ra.

Người đứng đầu của Kỳ Môn Sơn, đường đường là võ đạo tông sư thế mà đã bị đánh bại như thế này.

Nhìn thấy cảnh này, ai cũng không ngừng thở dài.

Thật sự không dễ dàng để có thể tu luyện đến võ đạo tông sư, còn chưa kịp hưởng thụ đã bị đánh chết.

Lúc này, đám người Kỳ Môn Sơn đều vô cùng xấu hổ, bao gồm cả đám người Tiết Nhân Phong đều hoàn toàn chết lặng, không biết phải làm sao?

Vốn dĩ bọn họ muốn dựa hơi Vân Hạn Lâm, nhưng bây giờ ông ta đã trở thành một cái xác chết, còn bọn họ lại phải đối mặt với cơn phẫn nộ của Trần Thanh, làm sao giải quyết ổn thỏa đây?

Chương 378: Mặt xám như tro tàn

Sau khi Trần Thanh giết Vân Hạn Lâm, anh liền coi hai thanh đoản kiếm đó là của mình.

Dù sao đây cũng là chiến lợi phẩm thuộc về bản thân.

Cầm hai thanh đoản kiếm này trong tay, Trần Thanh cảm thấy vô cùng thoải mái, có điều anh lại không biết dùng vũ khí này ra sao. Hơn nữa thanh đoản kiếm này quá ngắn, nhìn mỏng và quá nho nhã, không phù hợp với anh.

Sau khi cất hai thanh kiếm đi, Trần Thanh mới ngước mắt nhìn sang đám người Tiết Nhân Phong. Đám người này hoàn toàn không cách nào chống lại sự tấn công của Tiểu Thải.

“Vù” một tiếng, Tiểu Thải đã nằm trên cổ tay của Trần Thanh. Trận lăn lộn lúc nãy đã khiến Tiểu Thải tiêu hao không ít, nhất là độc tố trong cơ thể nó.

Tuy mỗi lần nó chỉ tiết ra một chút độc rắn để không đến mức độc chết đám người này, nhưng cho dù là vậy, độc tố trong cơ thể nó cũng không dễ dàng phục hồi như vậy.

“Vất vả rồi”, Trần Thanh nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của Tiểu Thải thì đột nhiên thấy áy náy nói.

Tiểu Thải này đi theo mình cũng chưa hưởng thụ được gì, chỉ toàn phải đánh nhau mà mỗi lần đánh đều tốn rất nhiều sức lực.

“Chờ sau khi quay về, tao sẽ dùng mộc thạch bảy màu để luyện đan phá kết giới cho mày, để mày tiến hoá thêm lần nữa”, Trần Thanh lập tức hứa với Tiểu Thải.

Nghe anh nói như vậy, ánh mắt ũ rũ của Tiểu Thải bỗng sáng rực lên.

“Bây giờ thì tới lượt các người rồi. Nói đi, các người muốn chết thế nào?”, Trần Thanh mặt lạnh như tiền nhìn họ rồi hỏi. Hiển nhiên là anh cũng không có ý định tha cho đám người này.

Nghe Trần Thanh nói vậy, sắc mặt của đám người này chợt tái mét, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, rõ ràng không dám đối mặt với vấn đề này.

“Nếu đã không nói, vậy tôi chỉ đành giết các người vậy”, Trần Thanh vốn không hề có ý nương tay, liền nói một cách dứt khoát.

Vừa dứt lời, trên người anh lập tức toả ra một luồng sát khí đáng sợ, xông thẳng vào đám người kia, đương nhiên là muốn dọa cho bọn họ một phen hú vía.

Ở nơi đông người như thế này, nếu thật sự vung dao giết người, e là không thích hợp cho lắm.

Nhưng nếu bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy, chỉ sợ sau này ai cũng sẽ leo lên đầu anh ngồi mất.

“Cậu Trần, xin lỗi, tôi sai rồi. Cậu tha cho tôi đi. Sau này tôi không dám đối đầu với cậu nữa. Cậu nói xem, phải làm sao mới có thể tha cho tôi?”, Tiết Nhân Phong đứng ra đầu tiên, lớn giọng cầu xin.

Trần Thanh vô cùng ngạc nhiên, tên Tiết Nhân Phong này là kẻ cầm đầu tới giết mình. Nhưng bây giờ lại là người đầu tiên đứng ra xin tha mạng.

Nói về không có khí phách, tên Tiết Nhân Phong này nói mình số 2 thì e rằng không có ai dám nhận là số 1.

Trần Thanh không trả lời, mà vẻ mặt thản nhiên nhìn Tiết Nhân Phong. Hiển nhiên là anh muốn ông ta tự đề xuất điều kiện với mình.

Tiết Nhân Phong đương nhiên biết rằng ông ta đầu hàng như thế này, tuyệt đối sẽ khiến rất nhiều người khinh thường. Nhưng thà bị khinh thường còn hơn phải mất mạng.

Cho là Trần Thanh có không dám vung dao giết người ở nơi này, nhưng muốn giết một hai mạng người thì hoàn toàn không có vấn đề gì

Mà ông ta lại là tên đầu sỏ, nếu phải giết thì chắc chắn sẽ có ông ta trong đó.

Cho nên ông ta cần phải đứng ra bày tỏ thái độ đầu tiên. Nếu không, chờ tới lúc đó e rằng sẽ tiêu đời mất.

Thấy Trần Thanh chưa trả lời, trong lòng của Tiết Nhân Phong bỗng dưng bồn chồn. Ông ta không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì. Nhưng ông ta biết, tính mạng của mình đang nằm trong tay của Trần Thanh.

“Còn các người thì sao?”, khoé miệng Trần Thanh khẽ cong lên, sau đó anh nhìn sang đám người kia, bao gồm đám người của Kỳ Môn Sơn.

Đám người này không ai nói năng gì, chỉ có một mình Trần Thanh đứng đó nhìn.

“Tôi lười phải nhiều lời với mấy người, quá dài dòng rồi, phế bỏ hết đi”, Trần Thanh nhìn thấy bọn họ đều câm như hến thì hừ lạnh một tiếng, lập tức đi về phía đám người Kỳ Môn Sơn.

Nếu đối phương có ý đồ gì, chỉ cần phế bỏ hết, vậy thì không sợ bọn họ lại xuất hiện làm loạn.

Nghe Trần Thanh nói vậy, sắc mặt của mọi người chợt xám như tro tàn. Mặc dù bọn họ rất muốn bưng bít chuyện này đi mà không phải trả bất cứ giá nào, nhưng bây giờ xem ra, không những phải trả mà còn trả cái giá rất đắt.

“Anh Trần, xin đừng. Nếu không có sức lực, chúng tôi sẽ toi đời mất”, lập tức có người bắt đầu lên tiếng cầu xin Trần Thanh.

Còn Trần Thanh thì không tỏ ra chút thương xót. Trước đó, lúc có ý định vây đánh mình, sao bọn họ không nói vậy đi, bây giờ có cầu xin tha mạng cũng đã quá muộn rồi.

“Anh Trần, tôi có 3 viên linh dược, còn có một tỷ tiền tiết kiệm, không biết anh có thể tha cho tôi được không?”, lúc này, một người đàn ông gầy guộc ngẩng đầu lên nói.

“Ồ? Được chứ, không thành vấn đề”.

Trần Thanh gật đầu, điều này rất hợp với ý anh dĩ nhiên là càng nhiều linh dược càng tốt. Còn về tiền, có ai lại chê tiền nhiều đâu chứ?

Vốn dĩ không quá ôm hy vọng, nhưng lúc hắn ta nghe Trần Thanh nói vậy thì mừng rỡ khôn xiết.

“Anh Trần, tôi để linh dược ở nhà. Về tiền nong thì bây giờ tôi có thể chuyển cho anh ngay”, người đàn ông này lập tức móc điện thoại ra rồi nói với Trần Thanh.

“Được, đây là số tài khoản ngân hàng của tôi. Chuyển khoản qua là được. Còn về 3 viên linh dược kia, bây giờ mau về lấy đi”, Trần Thanh lập tức đưa số tài khoản của mình cho tên đó, rồi thả hắn ta đi.

“Anh Trần, lẽ nào anh không sợ sau khi tôi đi thì sẽ không quay lại sao?”, tên đó đột nhiên có chút do dự bèn hỏi.

“Đương nhiên là các người có thể đi. Tôi không có bản lĩnh bắt từng người lại, nhưng lúc nãy các người không phải bị trúng độc rắn sao? Nếu không có tôi, cho dù có sống sót thì không bao lâu cũng trở thành một cái xác chết mà thôi”.

Người này nghe xong lời Trần Thanh nói thì đột nhiên lạnh run cả người. Lúc nãy, hắn ta quả thật có ý định như vậy. Nếu tiền hết rồi thì có thể kiếm lại nhưng linh dược này rất hiếm. Hắn ta cũng may mắn lắm mới có được 3 viên này, chỉ vì bảo toàn được mạng sống nên mới đành nói ra toàn bộ.

Sắc mặt của những người khác cũng đều sa sầm lại, vì bọn họ quả thật đều bị Tiểu Thải cắn. Nói cách khác, mạng của bọn họ đều nằm trong tay của Trần Thanh, chỉ xem anh muốn đưa ra điều kiện gì thôi.

“Không có đâu, anh Trần. Tôi đã đồng ý với anh thì sao có thể nuốt lời được. Tôi đi về nhà lấy linh dược ngay, sẽ nhanh chóng đưa tới cho anh”, hắn ta không muốn trễ nãi thêm một phút nào, sợ độc trong người tái phát mà chết mất.

“Đi đi. Nếu không tìm được tôi thì cứ gọi điện”, Trần Thanh tống cổ người này đi khỏi, sau đó nhìn sang người khác.

Những người khác dĩ nhiên cũng nhìn thấy cảnh này. Điều này khiến trong lòng họ cảm thấy kỳ lạ.

Đây chẳng phải là thiên tài võ đạo Trần Thanh uy phong lẫm liệt đó sao? Hóa ra cũng chính là một người đánh chết cũng cần tiền ư.

Nhưng lúc này không ai thật sự muốn chết cả, ai cũng đang suy nghĩ lấy điều kiện gì để đáp ứng được yêu cầu của Trần Thanh.

Sau khi đã có một người ra làm mẫu, dĩ nhiên Trần Thanh không cần phải ép mấy tên này nữa, để bọn họ suy nghĩ kỹ, nên dùng đồ gì đổi lấy tính mạng của mình.

Chương 379: Vô cùng thảm hại

Đã có người đầu tiên, việc tiếp theo đơn giản hơn rồi. Có linh dược thì dùng linh dược, không đủ hoặc là không có linh dược thì thay thế bằng dược liệu quý báu, còn có một số người thì thẳng tay chi tiền.

Suy cho cùng, hầu hết những người này đều là con của các gia tộc lớn, giàu có ở thành phố Long Hải, cho nên căn bản không cần phải khách sáo với bọn họ làm gì.

Cuối cùng, Trần Thanh đã thu về được mười lăm cây linh dược, một đống nguyên liệu và 10 tỷ tiền mặt.

Về phần Tiết Nhân Phong, Trần Thanh hoàn toàn không nhận được gì từ chỗ ông ta nên mới trực tiếp phế bỏ.

Nếu nói đến việc ông ta cầm đầu đến gây rắc rối cho mình, chỉ phế bỏ đi tu vi mà không hề giết ông ta thì cũng đã quá nhân từ lắm rồi.

Sau khi giải quyết xong những chuyện này, Trần Thanh chưa kịp rời đi thì đã bị một đám người vây quanh.

“Cậu Trần, Tôi là người nhà họ Ngô ở thành phố Long Hải, không biết tôi có được diễm phúc mời cậu một bữa cơm không?”, một tên mập ú đột nhiên xông tới nói.

“Cơm của nhà họ Ngô mấy người thì có gì ngon chứ? Nhà họ Từ chúng tôi đã mời đến một đầu bếp thuộc nhà hàng sở hữu sao Michelin, cậu Trần à, không biết cậu có thời gian đến chỗ chúng tôi thưởng thức không?”

“Như thế có gì hay ho chứ, cậu Trần, ở chỗ chúng tôi có đủ loại mỹ nữ dung mạo như hoa, chi bằng cậu...”

Người của các gia tộc thành phố Long Hải đều quay quanh Trần Thanh, nhìn anh với ánh mắt vô cùng kích động và mong đợi.

Trần Thanh nghe vậy liền thấy chóng mặt, những người này cũng quá nhiệt tình rồi. Anh chẳng qua chỉ là thắng một trận quyết đấu, không ngờ lại khiến nhiều người ào ạt kéo đến nịnh bợ đến vậy.

Đúng lúc này, Trần Thanh nhìn thấy Lữ Đại Vĩ đang lặng lẽ rời đi.

“Tên họ Lữ kia, ông muốn đi đâu vậy? Không phải ông nói sau trận quyết đấu sẽ tìm tôi tính sổ sao?”, Trần Thanh nhìn về phía Lữ Đại Vĩ đang muốn rời đi mà lớn giọng nói.

Vốn dĩ những người này đang rất hăng hái mời Trần Thanh nhưng nghe thấy vậy thì liền lộ ra vẻ mặt phấn khích.

Ngay lập tức, mọi người đều nhanh chóng lùi lại nhường đường cho anh đi về phía đám thầy trò Lữ Đại Vĩ.

Vốn dĩ, Lữ Đại Vĩ muốn tranh thủ lúc Trần Thanh bị đám người kia lôi kéo không để ý mà nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng không ngờ lại bị Trần Thanh nhìn thấy, hơn nữa còn bị gọi lại trước mặt nhiều người như thế.

Làm ông ta muốn đi cũng không thể đi được, vô cùng xấu hổ bèn đứng yên tại chỗ.

Mà sắc mặt của đám học trò Lữ Đại Vĩ lúc này đen như nhọ nồi, bình thường quen thói hống hách coi trời bằng vung, có bao giờ gặp phải chuyện khiến bọn họ uất nghẹn như vậy đâu chứ?

Nhưng mà, có cảm thấy nghẹn lên đến cổ thì vẫn phải cố kìm nén lại trong lòng.

Trải qua lần quyết đấu trước đó, bọn họ coi như đã thấy được sức mạnh ngang trời của Trần Thanh, hoàn toàn không thể đánh bại được.

Nếu đã không thể đánh bại được anh, thì chỉ còn cách ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.

“Cậu Trần, tôi làm gì có nói như vậy chứ, đó chỉ là hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà”, bản thân Lữ Đại Vĩ là một người nghênh ngang hống hách, nhưng gặp phải người có sức mạnh đáng sợ hơn mình, tất nhiên là phải mềm nắn rắn buông vì lời ích toàn cục.

“Ồ? Thật sao? Vừa rồi học trò của ông nói muốn giết tôi. Nếu không phải vì tôi may mắn, e rằng đã bị thầy trò các người đánh đến thê thảm rồi”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, có lí thì không khoang nhượng, liền hùng hổ hăm dọa.

Bây giờ, chân khí trong cơ thể của của anh kì thực không đủ, nếu vào lúc này có người nhớ đến, e rằng anh sẽ gặp phải rắc rối.

Còn lúc này, Trần Thanh hùng hổ tính sổ với Lữ Đại Vĩ trong thời điểm nhạy cảm này, để người khác khó mà đoán được thực lực thật sự của anh .

“Thế này đi, tôi sẽ nhận lỗi, đồng thời cũng sẽ chấp nhận trả giá về chuyện đó”, Lữ Đại Vĩ biết rằng Trần Thanh là người chưa đạt được mục đích thì sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu không thỏa mãn được anh, e rằng hôm nay ông ta khó mà rời khỏi đây.

“Được rồi, nói thử xem, ông muốn trả giá như thế nào?”, Trần Thanh cười lên một tiếng, không hề tỏ rõ ý của mình về chuyện này.

“Tôi đã mua một căn biệt thự mới, trị giá 200 triệu, vừa được trang trí xong, vẫn chưa kịp ở, nay xin tặng cho cậu Trần”, Lữ Đại Vĩ nói xong thì liếc nhìn Trần Thanh, phát hiện anh chỉ khẽ cười, nhưng vẫn không chịu nói gì.

Về chuyện này, Lữ Đại Vĩ cũng biết, bản thân không chi mạnh tay thì khó mà thoát được.

“Ở chỗ tôi còn có hai viên linh thạch và ba cây linh dược. Không biết cái này có được không?”, Lữ Đại Vĩ không còn cách nào, đành mở miệng nói tiếp.

“Ông khách sáo quá rồi, tôi nào phải loại người như vậy, được rồi, tôi hơi mệt, phải về trước đây. Nhớ đem thứ ông nói qua cho tôi, tốt nhất là đặt nó trong biệt thự của ông, ngày mai tôi sẽ qua đó kiểm tra. Trần Thanh gật đầu, xem như là đồng ý với điều kiện của Lữ Đại Vĩ.

Nghe thấy lời của Trần Thanh, trong lòng Lữ Đại Vĩ chợt chua xót vô cùng. Mọi sự kêu ngạo và hống hách đều cần phải trả giá, từ trước đến giờ ông ta đã quen với lối sống như thế, nhưng chưa gặp qua kẻ nào khó dây vào đến vậy. Thật không ngờ chỉ một lần thôi mà phải trả cái giá thật đắt.

“Trần Thanh, anh cũng quá lợi hại rồi. Tôi thật là ngưỡng mộ anh đấy. Chỉ là anh thế mà lại đi nói dối tôi”, lúc Trần Thanh bước tới thì Lâu Tình Nhi và ông cụ Lâu cũng đi tới. Lâu Tình Nhi vẫn vậy, nói chuyện vẫn ngang nhiên không chút che đậy.

Nghe được những lời nói ngây thơ thẳng thắn đó của Lâu Tình Nhi, Trần Thanh đột nhiên bật cười, xoa đầu cô rồi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi đến để quyết đấu, cô không tin lại còn đổ lỗi cho tôi”.

Lâu Tình Nhi ngây người ra một hồi. Đúng vậy, trước đó anh có nói qua rồi, anh chính là Trần Thanh, nhưng mà lúc đó cô ấy căn bản không để tâm đến lời nói của anh.

“Lúc đó, làm sao người ta biết được chứ”, Lâu Tình Nhi thè lưỡi ra, rồi nói một cách đáng yêu.

“À đúng rồi, lúc tôi vừa tới, hình như nhìn thấy hai người có lái xe tới đây. Không biết có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không”, Trần Thanh đột nhiên nhớ đến, ở đây vốn không đón được taxi, mặc dù anh có thể tùy tiện tìm một ai đó đưa anh về nhưng mà như vậy há chẳng phải là đã nợ người ta một ân tình sao.

Còn Lâu Tình Nhi và ông cụ Lâu cũng coi như có duyên gặp mặt. Hơn nữa, anh cũng không hề thấy khó chịu với Lâu Tình Nhi.

“Đúng rồi, cho anh quá giang thì không thành vấn đề, nhưng lẽ nào một đại cao thủ như anh mà đến một chiếc xe cũng không có sao?”, Lâu Tình Nhi lộ ra vẻ ngạc nhiên hỏi Trần Thanh.

“Hôm nay, đúng lúc vợ tôi có việc dùng đến xe nên tôi đành đón xe đến đây”, Trần Thanh không khỏi cạn lời với cách nói chuyện thẳng như ruột ngựa của Lâu Tình Nhi.

“Khụ Khụ, được rồi Tình Nhi, chúng ta hãy đưa cậu Trần về trước ”, tuy là thái độ của Trần Thanh đối với hai người họ vẫn như trước, nhưng sau trận đấu hôm nay cách nhìn của ông cụ Lâu đối với anh đã thay đổi, vốn không thể tùy ý như trước đó được.

“Đi thôi, cậu Trần”, nghe thấy ông cụ Lâu gọi Trần Thanh một cách phô trương như vậy, Lâu Tình Nhi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Chưa kể, mặc dù xe của hai ông cháu nhà họ Lâu không tồi, nhưng người lái xe lại là Lâu Tình Nhi, Trần Thanh thật muốn hỏi, lẽ nào trẻ vị thành niên cũng được cấp bằng lái xe sao?

Có điều, anh nghĩ đến Lâu Tình Nhi cũng là một võ giả, ở vài khía cạnh nào đó thì võ giả đích thực mạnh mẽ hơn so với người bình thường khác, vậy nên anh cũng không hỏi nhiều.

Trên xe, Lâu Tình Nhi cũng không khác là bao, cứ líu ríu hỏi không ngừng bên tai Trần Thanh suốt dọc đường. Anh cũng không hề tỏ vẻ khó chịu mà kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô ấy. Đặc biệt là những vấn đề về việc luyện tập võ đạo, anh càng giải thích tỉ mỉ hơn cho cô ấy nghe.

Chương 380: Ngọn đèn trước gió

Ông cụ Lâu ngồi bên cạnh rất đồng tình với cách giải thích của Trần Thanh về kiến thức võ đạo của mình. Có vài chỗ, ngay cả ông ấy cũng không rõ, nhưng qua sự giải thích của anh thì ông ấy chợt tỉnh ngộ.

Ông cụ Lâu có cảm giác rằng không bao lâu nữa thì mình có thể đột phá thành thiên tiên đỉnh.

Điều này rất là quan trọng đối với ông ấy.

Vốn dĩ ở thời điểm này với khả năng thiên phú và tuổi tác của ông ấy, chắc chắn không thể có bất cứ tiến bộ nào, nhưng bây giờ nghe Trần Thanh nói vậy thì ông ấy lại ôm hy vọng về sự đột phá của mình.

Điều này khiến cái nhìn của ông ấy dành cho Trần Thanh không giống như trước. Xem ra người chỉ dạy cho Trần Thanh quả không đơn giản, nếu không cũng không thể dạy được một học trò xuất sắc như vậy.

Dĩ nhiên là Trần Thanh cảm nhận được ánh mắt của ông cụ Lâu nhìn mình. Điều này khiến trong lòng anh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Sao ông cụ này lại nhìn mình như vậy?

Chắc không phải có ý đồ gì với mình đó chứ?

Nghĩ tới đây, Trần Thanh bèn ngồi nghiêm chỉnh, lúc nói chuyện thì trở nên không được tự nhiên cho lắm.

“Anh Thanh, không biết lúc nào mới có thể gặp lại anh đây?”, trò chuyện suốt dọc đường, những kiến thức về võ đạo của Lâu Tình Nhi không hề sâu sắc hơn, nhưng cảm tình của cô ấy dành cho Trần Thanh lại càng trở nên sâu đậm, mang theo chút quyến luyến không nỡ rời xa.

“Bây giờ tôi đang ở thành phố Long Hải. Nếu cô muốn gặp thì có thể tới tìm tôi bất lức lúc nào”, anh thật sự cảm thấy Lâu Tình Nhi rất đáng yêu.

“Nhưng chúng tôi sắp phải đi thành phố Nam Hải rồi. Ông muốn đi thăm một người bạn cũ”, Lâu Tình Nhi bĩu môi và nói một cách đáng yêu, đồng thời còn liếc nhìn ông của mình với vẻ oán trách.

Bị cháu gái mình nhìn như vậy, ông cụ Lâu thật muốn cười ra nước mắt.

Trần Thanh chẳng qua chỉ mới quen có nửa ngày. Bây giờ còn xem trọng hơn cả ông của mình nữa.

“Mọi người phải đi thành phố Nam Hải sao? Thật trùng hợp, tôi cũng là người của thành phố Nam Hải. Tôi mới tới thành phố Long Hải được hai ngày nay. Tôi tới đây chỉ vì quyết đấu với Vân Hạn Lâm mà thôi”, Trần Thanh nghe Lâu Tình Nhi nói vậy thì đột nhiên cảm thấy quá trùng hợp.

“Thật không? Vậy tốt quá rồi, chúng tôi cũng định ở lại thành phố Nam Hải một khoảng thời gian. Lúc nào anh về thành phố Nam Hải thì nói với tôi một tiếng nhé”, Lâu Tình Nhi biết Trần Thanh là người của thành phố Nam Hải nên bỗng dưng vui mừng khôn xiết, cô ấy lập tức lên tiếng.

“Được rồi, không thành vấn đề”, Trần Thanh mỉm cười đồng ý, còn trao đổi cách thức liên lạc với Lâu Tình Nhi.

Chờ sau khi Lâu Tình Nhi và ông cụ Lâu đi khỏi, ánh mắt của Trần Thanh bỗng dưng trở nên lạnh tanh.

Lúc nãy anh đã lấy được địa chỉ của Kỳ Môn Sơn từ đám người Kỳ Môn Sơn đó, anh lập tức gọi ngay cho Tăng Kim Lai. Nếu Vân Hạn Lâm đã chết rồi, vậy bảo vật mà Kỳ Môn Sơn sở hữu cũng không thể để rơi vào tay người khác.

Tăng Kim Lai nhận điện thoại của Trần Thanh thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến.

Lúc Tăng Kim Lai lái xe việt dã tới khu vực mà Trần Thanh đang ở, anh xém chút không nhận ra Tăng Kim Lai.

“Anh là lão Tăng đó hả? Cả đêm anh trải qua chuyện gì sao? Sao lại thay đổi lớn như thế?”, nhìn thấy Tăng Kim Lai đã gầy thành một người đàn ông lý tưởng, Trần Thanh có chút không dám tin vào mắt mình.

Phải biết là tối qua, Tăng Kim Lai là tên mập nặng hơn 125kg, khom lưng cũng không chạm được tới chân của mình.

Nhưng tỉnh lại sau một đêm thì anh ta lại trở thành người đàn ông đẹp trai chỉ có 72.5kg. Điều này đúng là khiến Trần Thanh phải hoa mắt cả lên.

“Anh Trần, thật sự quá vi diệu. Sau khi tôi uống lọ thuốc mà anh đưa, tôi đã chảy ra không biết bao nhiêu mỡ suốt cả một đêm. Tôi còn tưởng rằng cả đêm mình không ngủ được, cộng thêm đau bụng đi nặng lại nôn mửa kéo dài thì chắc chắn đã bị gì rồi. Nhưng không ngờ sáng hôm sau, tôi phát hiện mình đã không còn là chính mình nữa”.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai nhất thời háo hức nói ra.

Hiển nhiên, béo phì vẫn là là nỗi phiền muộn trong lòng anh ta từ rất lâu.

Ai mà không muốn một thân hình khỏe mạnh và khí phách chứ?

Nhưng một doanh nhân thì ăn uống xã giao là hoạt động cơ bản nhất. Cho dù anh ta muốn giảm cân cũng không làm được.

Con người một khi mập lên thì mọi bệnh tật sẽ tự động kéo tới.

Do đó, anh ta đã phiền lòng về chuyện này từ rất lâu, nhưng không ngờ Trần Thanh vừa cho anh ta một lọ thuốc nhỏ xíu mà đã giải quyết được vấn đề này.

“Ha ha, không sai, rất tốt. Bây giờ xem ra anh còn đẹp trai hơn trước nhiều rồi. Nhưng không biết đám người mà anh quen trước kia có nhận ra anh hay không?”, lúc này Trần Thanh mới nhớ ra lọ thuốc đưa cho Tăng Kim Lai hôm qua, không ngờ nó lại có công dụng lớn như vậy.

“Anh Trần, anh không biết đó thôi. Trước đây tôi mắc nhiều bệnh liên quan tim, não và máu, nhưng hôm nay đi kiểm tra thì không còn chứng bệnh nào cả, còn khoẻ hơn cả người có sức khoẻ bình thường”, Tăng Kim Lai háo hức bộc bạch.

“Đây là chuyện tốt mà. Được rồi, lái xe đi”, Trần Thanh mỉm cười rồi gật đầu, nói với Tăng Kim Lai. Giảm cân và bệnh tật là chuyện nan giải nhưng lại là chuyện nhỏ đối với anh.

“Anh Trần, không biết thuốc tối qua anh đưa cho tôi còn không vậy?”, dọc đường đi, Tăng Kim Lai vừa lái xe vừa thận trọng hỏi Trần Thanh.

“Sao vậy?”, Trần Thanh đột nhiên có chút nghi hoặc, dù gì tên Tăng Kim Lai này cũng không giống người cần thuốc nữa rồi.

“Là thế này. Anh Trần, hiệu quả của thuốc này thật sự quá tốt. Nếu thật sự có thể đem nó làm thuốc giảm cân, nhất định sẽ thu hút được sự quan tâm của đông đảo người. Tới lúc đó thì việc kiếm tiền cũng trở nên dễ dàng”, ánh mắt của Tăng Kim Lai loé lên sự hưng phấn.

“Ồ, đừng có nằm mơ nữa. Loại thuốc này được dùng từ những loại dược liệu quý giá nhất luyện thành, cơ bản không làm được số lượng nhiều”, Trần Thanh lại không mấy vui vẻ mà trừng mắt nhìn Tăng Kim Lai, anh nói tiếp: “Anh biết loại thuốc mà anh uống nếu cho võ giả dùng thì có thể gia tăng tu vi của họ không? Một lọ thuốc như vậy thì e là những võ giả sẽ tranh giành nhau tới sức đầu mẻ trán đấy”.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tăng Kim Lai bỗng dưng kinh ngạc.

Anh ta không ngờ lọ thuốc mình dùng lại quý giá đến như vậy. Điều này khiến anh ta càng thêm cảm kích Trần Thanh.

Có thể nói, lọ thuốc mà Trần Thanh đưa, đã mang đến cho anh ta một cuộc đời mới, cũng bắt đầu từ giây phút đó, sự trung thành của anh ta dành cho Trần Thanh mới coi là một lòng một dạ.

Dĩ nhiên Trần Thanh không biết được hoạt động tâm lý của Tăng Kim Lai. Anh ngồi phía sau bắt đầu nhắm mắt khôi phục lại sức lực. Tuy trải qua thời gian nửa ngày trời, anh đã khôi phục 5 phần chân khí, nhưng cũng không phải trong trạng thái tốt nhất, trong lòng anh cứ có cảm giác bất an.

Tăng Kim Lai nhìn ra hôm nay Trần Thanh khá mệt mỏi, nên anh ta không làm phiền Trần Thanh, mà yên ổn lái xe hướng về Kỳ Môn Sơn.

Mà lúc này Kỳ Môn Sơn lại vô cùng hỗn loạn. Vì những tên đi theo Vân Hạn Lâm đến trận quyết đấu lại đưa xác của ông ta trở về, điều này khiến toàn bộ Kỳ Môn Sơn chẳng khác gì ngọn đèn trước gió.

Một vài trưởng lão tự cho là đức cao vọng trọng đứng ra tranh quyền. Thế là cả Kỳ Môn Sơn chia thành 3 phái, giằng co qua lại, căn bản không ai muốn báo thù cho Vân Hạn Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK