• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 296: Nén đau vứt bỏ thứ yêu thích

Thấy Trần Thanh cầm trái Uẩn Linh đi, Phòng Vĩnh Tín đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau lòng.

Phải biết trái Uẩn Linh này đối với võ giả cấp bậc dưới võ đạo tông sư đều có tác dụng rất lớn, có thể dễ dàng thăng cấp lên một tầng.

Nhưng chuyện tới nước này cũng đành nén nỗi đau từ bỏ thứ mình thích.

Trần Thanh rất kích động, anh bay nhanh tới mở hai cái hộp ngọc ra, bên trong đều là linh dược hiếm thấy, có thể nói Trần Thanh chỉ từng thấy nó ở trên sách thuốc mà lão già kia đưa cho anh, còn chưa thấy tận mắt bao giờ.

Đối với Trần Thanh mà nói, linh dược tăng cường linh khí này cũng không có tác dụng là mấy. Anh thấy tu luyện bên cạnh Nam Cung Yến còn mạnh hơn bất kỳ linh dược nào.

Thứ có ích cho anh là linh dược có thể tăng thể lực hoặc phá chướng ngại vật.

Phá chướng ngại vật chính là linh dược có thể gia tăng cơ hội đột phá của võ giả. Loại thuốc này chỉ có thể luyện chế, tu luyện tự nhiên thì thật sự quá ít.

Trần Thanh nhanh chóng chọn ra 15 cây linh dược. Nhưng những thứ tăng linh khí thì không lấy, bao gồm cả trái Uẩn Linh đó. Thứ đó tối đa chỉ tăng thêm một chút linh khí. Nếu may mắn thì có thể đột phá từ thiên tiên tiểu thành đến thiên tiên đại thành, nhưng đó là đối với võ giả bình thường.

Còn lúc này trạng thái chân khí của Trần Thanh, trái Uẩn Linh này nhiều nhất cũng chỉ tăng chút linh khí không có tác dụng mấy.

Sau khi Phòng Vĩnh Tín thấy Trần Thanh lấy đám linh dược đi thì bỗng dưng trừng to mắt.

Ông ta vốn tưởng Trần Thanh sẽ lấy những loại linh dược như trái Uẩn Linh vô cùng quý giá kia, thật không ngờ anh chỉ lấy một ít thuốc bổ.

Tuy Trần Thanh lấy đi 15 cây, nhưng 10 cây linh dược còn lại đều là linh dược bồi dưỡng cho võ giả. Có thể nói điều này đối với nhà họ Phòng họ mới là thứ quý báu nhất.

“Được rồi. Lấy nhiêu đây thôi”, Trần Thanh tìm được chiếc hộp ngọc rồi đem cất vào chiếc hộp lớn, tiếp theo nói với Phòng Vĩnh Tín: “Bây giờ có thể nói ra bí mật của ông rồi đó”.

“Anh Trần, cảm ơn”, Phòng Vĩnh Tín hít một hơi thật sâu rồi nói cảm ơn với Trần Thanh.

Anh nhất thời khó hiểu nhưng sau đó thì bèn hiểu ra, anh cũng không quan tâm cho lắm.

“Anh Trần, anh biết tại sao nhà họ Phòng chúng tôi có nhiều linh dược như vậy không?” Phòng Vĩnh Tín lên tiếng hỏi trước.

“Đúng rồi, sao các người có nhiều linh dược vậy? Linh dược hơn 500 năm này không phải cải trắng”, Trần Thanh cũng nghi ngờ chuyện này.

Dù sao bây giờ thế giới bên ngoài đang thiếu linh khí, những môi trường mà những linh dược này cần đều không tồn tại nữa, làm sao có thể có nhiều linh dược xuất hiện như vậy?

“Anh Trần đừng vội. Linh dược của nhà họ Phòng chúng tôi thật ra đều tới từ một nơi, Mịch La Giới”, Phòng Vĩnh Tín hít một hơi thật sâu rồi nói.

“Đó là nơi nào? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói?”, Trần Thanh chau mày, tên của nơi này lạ quá.

“Mịch La Giới không có ở thế giới này, đó là một nơi đại loại như bí cảnh. Nhưng cách 10 năm mới mở ra một lần, những linh dược này đều do các bậc tiền bối trong nhà họ Phòng chúng tôi truyền lại từ đời này sang đời khác, nhưng chắc lần này, nhà họ Phòng chúng tôi e là không có cơ hội này”.

“Mịch La Giới bước vào từ Thập Vạn Đại Sơn, năm nay vừa đúng hẹn 10 năm nên sắp mở ra”.

Phòng Vĩnh Tín lập tức lên tiếng giải thích ngay, nhưng cuối cùng giọng điệu lại chùng xuống.

Anh vốn không quan tâm đến tâm trạng của ông ta, mà sự chú ý đều đặt vào Mịch La Giới. Thật không ngờ trên thế giới còn có nơi thần kỳ như vậy.

Đây có hơi giống không gian ở thế giới khác, nhưng cũng quá huyền ảo rồi.

Trần Thanh cũng hiểu, có lẽ thật sự có người sống ở chốn bồng lai tiên cảnh như vậy.

“Mịch La Giới mở ra thì cần chú ý những gì?”, Trần Thanh lập tức lên tiếng. Anh không tin bí cảnh này không có nguy hiểm.

“Yên tâm. Nay tôi đã nói rồi, dĩ nhiên sẽ không giấu anh làm gì. Đây là một cuốn sổ mà anh có thể cầm xem, là kinh nghiệm được đúc kết bởi các thế hệ trước trong nhà họ Phòng của chúng tôi”, Phòng Vĩnh Tín thầm thở dài, vốn dĩ ông ta không muốn nói ra nhưng Trần Thanh lại quá thông minh.

“Được. Vậy chuyện hôm nay như vậy được rồi”, Trần Thanh xem thử thì phát hiện quyển sổ quả thật có tính toán trước rồi, nhưng Trần Thanh biết Phòng Vĩnh Tín này chắc chắn có một bản sao, vì sợ mình nghi ngờ là giả cho nên mới đưa bản gốc cho mình.

Anh lập tức nhét cuốn sổ vào chiếc hộp hợp kim rồi đem chiếc hộp bước ra ngoài.

Vẻ mặt của Phòng Vĩnh Tín không tốt lắm, lần này không những không thể giết được Trần Thanh, ngược lại còn khiến nhà họ Phòng chịu tổn thất nghiêm trọng. Đại trưởng lão và trưởng lão Vũ phải trả giá bằng tính mạng của mình. Cũng may những thiên tiên võ giả vẫn còn, nếu không thì nhà họ Phòng sẽ nối bước nhà họ Nguỵ.

Lần đầu tiên Phòng Vĩnh Tín muốn bóp chết con trai mình. Nếu không phải con trai mình quá hơn thua thì sẽ không chọc tức Trần Thanh.

Phòng Vĩnh Tín lập tức quay về chỗ võ đường, nhưng lúc này võ đường chỉ còn người nhà họ Phòng ở đây. Cũng may nhìn thấy con trai mình không còn hét lên muốn giết Trần Thanh. Nếu không công sức trước đó của ông ta cũng sẽ uổng phí.

Tới võ đường, nhìn thấy hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ không có mặt. Trần Thanh cũng không ở lại võ đường mà đi thẳng ra bên ngoài.

Lúc ra tới bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Từ Hồng Nho mặt mày hồng hào đang tiếp đãi hết người nọ đến người kia, Trần Thanh đột nhiên ngây người nhưng cũng không để ý.

Tuy Từ Hồng Nho là một thương nhân chỉ hoạt động vì lợi nhuận điển hình, nhưng ông ta luôn ở bên cạnh anh vào những thời điểm quan trọng.

“Cậu Trần đến rồi à”, người có mặt nhìn thấy Trần Thanh đi tới thì bất ngờ hô lên. Tuy họ đều muốn móc nối quan hệ với anh, nhưng cơ bản không dám tiến lên, thật ra trước đó Trần Thanh quá hung tàn.

“Cậu Trần, bên nhà họ Phòng không sao chứ?”, Từ Hồng Nho nhìn thấy Trần Thanh đi tới thì nhanh chóng đến đón, rõ ràng lần này ông ta đặt cược đúng rồi.

“Không sao đâu, chúng ta về thôi”, lúc này Trần Thanh nhớ tới kho báu nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng tồn tại không kém nhà họ Phòng, chắc cũng có không ít đồ tốt

Hay là, ở lại Vân Hải vài ngày?

Tuy là nghĩ như vậy nhưng thực tế Trần Thanh lại không làm vậy, đã rời khỏi một thời gian dài như vậy, tới lúc về xem như thế nào rồi.

“Nhân sĩ các giới ở thành phố Vân Hải muốn mời cậu ăn cơm, không biết cậu nghĩ thế nào?”, Từ Hồng Nho nhìn ra Trần Thanh hình như không thích nơi này nên ông ta vội hỏi.

“Ăn cơm thì thôi đi, nếu có chuyện gì thì kêu họ tới tìm ông”, Trần Thanh nghĩ, anh không có gốc gác ở thành phố Vân Hải, cách tốt nhất chính là tìm người bản địa, còn Từ Hồng Nho chính là ứng cử viên sáng giá.

“Được, không thành vấn đề. Có chuyện gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho cậu”, Từ Hồng Nho nghe Trần Thanh nói vậy, trong lòng bất chợt vui vẻ. Đây là muốn mình trở thành người đại diện của Trần Thanh mà.

Người xung quanh dĩ nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và Từ Hồng Nho, mọi người đều nhìn sang ông ta với ánh mắt ngưỡng mộ, đáng tiếc họ không sinh ra con gái ngoan.

Sau đó, Trần Thanh và hai cô gái bèn lái xe đi khỏi. Còn về Từ Hồng Nho, dĩ nhiên ông ta ở lại đối phó với những người này.

Chương 297: Nói nhảm

Lần này, Trần Thanh không dừng lại nữa, lái xe đi thẳng về thành phố Nam Hải.

Sau khi đi lên cao tốc, sự nhớ nhung của Trần Thanh dành cho Nam Cung Yến càng trở nên mãnh liệt, anh không ngờ mình lại có tình cảm sâu đậm như vậy với người phụ nữ này.

Điều này khiến Trần Thanh có cảm giác mong ngóng được trở về nhà, anh nhanh chóng tăng tốc độ xe.

Còn hai cô gái lúc này lại đang ngủ say, họ lo lắng cho anh cả nửa ngày, mệt mỏi cũng là điều rất bình thường.

Mặc dù tốc độ xe của Trần Thanh rất nhanh nhưng chiếc xe lại chạy rất ổn định, với kỹ năng lái xe lâu năm của Trần Thanh, thì anh hầu như không gặp khó khăn khi chạy trên con đường cao tốc bằng phẳng này.

Chiếc xe của Trần Thanh vượt hết xe này đến xe khác, anh phải mất đến hai tiếng đồng hồ mới lái được hết nửa quãng đường, vốn dĩ Trần Thanh không muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhưng biết làm sao được khi hai cô gái lại tỉnh dậy và la hét đòi nghỉ ngơi.

Bất đắc dĩ, Trần Thanh chỉ có thể tìm một điểm dừng chân rồi dừng xe lại, hai cô gái nhanh chóng chạy xuống xe để đến nhà vệ sinh.

“Chuyện này có gì mà phải xấu hổ, lại còn nói muốn nghỉ ngơi nữa chứ!”, nhìn thấy hai người họ chạy đến nhà vệ sinh, Trần Thanh đột nhiên hiểu tại sao.

Ngay khi Trần Thanh vừa xuống xe, châm một điếu thuốc, một chiếc xe thể thao màu vàng sậm đã phanh gấp, dừng ngay trước xe của Trần Thanh.

Trần Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên nheo mắt lại.

Sau đó, hai thanh niên ăn mặc thời thượng bước xuống xe, sau khi hai người xuống xe, họ đi thẳng đến trước xe của Trần Thanh.

“Nhóc con, vừa rồi cậu vượt xe của tôi trên đường cao tốc đúng không?”, một thanh niên trong số họ mặc quần áo da, tóc húi cua, nói chuyện với Trần Thanh với vẻ thách thức.

“Anh là ai?”, nghe thấy những lời bất lịch sự của tên này, giọng điệu Trần Thanh cũng không hòa nhã bao nhiêu

“Ôi chao, nhóc con, cậu dũng cảm thật đấy, dám nói chuyện với ông đây như vậy, biết ông đây là ai không?”, người thanh niên nghe được những lời của Trần Thanh, lại cảm thấy càng không thoải mái, lập tức hét lên.

Người trong điểm dừng chân thấy có kịch hay để xem thì ai cũng nhanh chóng vây xung quanh với vẻ thích thú.

“Được thôi, anh nói cho tôi nghe xem anh là tên khốn nào không giữ chặt đũng quần, mà phóng thằng khốn như anh ra vậy?”, Trần Thanh thấy tên này tự gọi mình là “ông đây”, đương nhiên không vui vẻ gì.

Người xung quanh thấy tiếng mắng chửi của Trần Thanh, không nhịn nổi liền bật cười.

“Thằng chó, mày dám mắng tao à!”, nghe thấy những lời nói của Trần Thanh, thêm vào đó là tiếng cười nhạo của những người xung quanh, người thanh niên kia lập tức nổi điên, chạy ngay đến chỗ xe của mình, tìm một cây mã tấu chừng một thước, hét lên với đám người xung quanh: “Cười, cười cái gì mà cười, ai dám cười nữa, cẩn thận con dao trong tay tao!”

Thấy người đàn ông này móc ra một cây mã tấu dài, ai cũng sợ hãi hô lên, đồng thời lùi lại, không dám cười nữa.

“Thằng nhóc, không phải vừa rồi mày rất phách lối sao? Mày thử phách lối lần nữa cho tao xem, nào!”, người thanh niên kia cầm mã tấu trong tay thì khí thế hơn nhiều.

“Chẳng lẽ anh không biết tàng trữ vũ khí mang tính sát thương cao là phạm pháp sao?”, Trần Thanh có ý tốt nhắc nhở.

“Ha ha... mày nghe thấy không, thằng nhóc này nói chuyện pháp luật với tao!”, người thanh niên kia nghe thấy những lời của Trần Thanh, đột nhiên cười lớn ha hả, quay đầu nói với người đi cùng mình.

“Thằng nhóc này, đừng có ở đây nói nhảm với tao, mày có dám đua một trận với tao không?”, tên kia đột nhiên quay đầu nhìn Trần Thanh, đưa ra một yêu cầu.

Nghe thấy yêu cầu của tên này, Trần Thanh bất lực, tên khốn này thật đúng là ấu trĩ, thấy mình lái xe việt dã vượt qua hắn, còn dám đòi đua xe với mình, đúng là ngu xuẩn!

“Cậu chủ Hoàng!”, người đàn ông còn lại vội vàng lên tiếng thì thầm bên tai hắn vài câu.

“Tí nữa là mắc bẫy của mày, để xe lại, rồi biến đi, ông đây tha cho mày một lần!”, người thanh niên được gọi là cậu chủ Hoàng lập tức gật đầu, hét lên với Trần Thanh.

“Đúng là não có vấn đề!”. Nghe thấy tên cậu chủ Hoàng bắt Trần Thanh giao xe ra, sao anh chịu chứ, vì vậy nhanh chóng mắng lại một câu.

“Cậu chủ Hoàng, thằng này dám mắng cậu, đúng là to gan!”, một tên tay sai khác lại cực kỳ nịnh hót hét lên, giống như Trần Thanh đang mắng hắn ta vậy.

“Thằng nhóc, mày dám mắng tao, có tin tao sẽ khiến mày không ra khỏi thành phố Long Hải không hả!”, cậu chủ Hoàng lập tức hét ầm lên.

“Xảy ra chuyện gì thế?”, đúng lúc này, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ quay lại, nhìn Trần Thanh, tò mò hỏi.

“Không có chuyện gì, hai cô ngốc, có người cố ý vạch lá tìm sâu ấy mà”, nhưng Trần Thanh lắc đầu, cực kỳ bất lực nói.

Khi người chung quanh nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp này, liền hiểu ngay tại sao hai tên nhà giàu này lại quấy rầy người thanh niên này.

“Đúng là hồng nhan họa thủy!”

“Mẹ nó, đẹp quá, nếu có bạn gái thế này thì tôi cũng mãn nguyện!”

“Đừng có nằm mơ nữa, người đẹp như thế này không thuộc về chúng ta đâu”.

Người xung quanh ai cũng bàn tán xôn xao, rõ ràng là bọn họ quan tâm đến hai người Dương Lệ hơn.

“Đi thôi, chúng ta xuất phát!”, Trần Thanh lười để ý hai thằng ngốc này, nắm tay hai người kia, đưa hai cô lên xe.

Trần Thanh chỉ muốn về nhà, đương nhiên không muốn có thêm phiền phức.

Thế nhưng, việc anh muốn rời đi cho xong việc mà hai tên kia lại không hề muốn như thế chúng liền vọt lên trước xe của Trần Thanh, nhìn anh đầy khiêu khích.

“Ranh con, hai em gái đi cùng mày ngon đấy, tặng hai đứa nó cho anh, anh tha cho mày, sao hả?”, cậu chủ Hoàng nhìn Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, nước miếng sắp chảy ra rồi, lập tức sốt sắng nói.

Sau khi hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ nghe thấy lời của cậu chủ Hoàng thì sắc mặt trở nên âm u, nhưng họ không nổi giận, vì hai người biết, có Trần Thanh ở đây, chắc chắn sẽ hai người sẽ không bị bắt nạt.

Quả nhiên, Trần Thanh vốn đang không muốn quan tâm đến hai tên ngốc này nhưng sau khi nghe thấy lời của bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh liền xuống xe.

“Rác rưởi thì nên có dáng vẻ của rác rưởi, ai cho các người dũng khí gào thét trước mặt ông đây? Cái thứ không biết điều!”, Trần Thanh mỗi tay một người, nhấc hai tên bước về phía thùng rác bên cạnh.

“Mày... mày muốn làm cái gì?”, hai tên này không ngờ người thanh niên trạc tuổi bọn họ lại mạnh như vậy, bọn họ biết lần này có lẽ đã động vào kẻ khó chơi rồi, lập tức sợ đến mức hét lên liên tục.

Trần Thanh lại không hề để ý đến bọn chúng, nhét hai người vào thùng rác, sau đó dùng chân giẫm mạnh một cái, nhấn hai người bọn họ chìm vào trong rác rưởi.

Đây là điểm dừng chân, những thứ trong thùng rác đương nhiên là thức ăn thừa, thêm vào đó là thời tiết nóng, mùi vị này, có thể gọi là quá “phê”..

Làm xong những việc này, Trần Thanh trở về xe, khởi động xe, hung hăng lao ra, cán nát chiếc xe thể thao của hai tên ngu ngốc kia.

Sau đó, chiếc xe nhanh chóng biến mất.

Chương 298: Con đường tu luyện

Về việc này, Trần Thanh không hề quan tâm chút nào, hơn nữa, vừa nghe đã biết hai tên này không phải người của thành phố Nam Hải, có lẽ là người của thành phố Long Hải.

Tên thành phố Long Hải nghe rất khí phách, thành phố Long Hải là kinh đô buôn bán nổi tiếng, ngành nghề thương mại cực kỳ phát triển, người ở thành phố Long Hải được gọi là người Do Thái phương Đông, điều này đủ để thấy người Long Hải lợi hại đến mức nào.

“Vừa rồi cậu thật sự rất ngầu đó!”, Dương Lệ si mê nhìn Trần Thanh đang lái xe.

“Hai tên kia là người của thành phố Long Hải, có lẽ có chút quyền thế, sau này làm gì cũng đừng phách lối như vậy, nếu không thì, người tài giỏi dễ bị người khác làm hại lắm”, Từ Tịnh Nhã lại nhắc nhở Trần Thanh.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, Trần Thanh thật sự quá kiêu ngạo ở thành phố Vân Hải, e rằng cả thành phố Vân Hải đã biết có một người là cậu Trần rồi.

Hậu quả của việc làm như vậy có thể là có vô số kẻ thù, mặc dù Trần Thanh rất mạnh, nhưng sợ rằng anh sẽ động vào một thế lực còn lớn mạnh hơn.

“Cô cũng thấy rồi đó, không phải là tôi động tới bọn họ, là do bọn họ chọc tôi trước, tôi thật sự là một người rất khiêm tốn đó”, Trần Thanh nói với giọng điệu yếu ớt.

Nghe thấy những lời của Trần Thanh, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đều không nói lên lời, Trần Thanh mà khiêm tốn, thì không có ai phách lối hơn anh đâu.

Suốt quãng đường, hai cô gái cũng không ngủ, nói đủ chuyện với Trần Thanh, nhưng thứ mà họ quan tâm lại là chuyện tu luyện, điều này khiến Trần Thanh hơi bất lực.

Thế nhưng, Trần Thanh không thể chịu được sự tra tấn của họ, cuối cùng đồng ý với hai người, đợi sau khi Hồ Lộc Minh xây xong, sẽ đưa hai người đến đó tu luyện.

Quan trọng là Trần Thanh cũng cảm thấy nếu cứ bảo vệ hai người, thà để hai người có năng lực tự bảo vệ mình, dù sao thì mình không thể suốt ngày ở bên cạnh họ được.

Về phần Nam Cung Yến, Trần Thanh không muốn cô tham gia vào.

Yêu một cô gái thì nhất định phải che mưa chắn gió cho cô ấy, những chuyện vớ vẩn này, Trần Thanh không muốn để cô biết. Cô thích kinh doanh, vậy thì để cô làm người phụ nữ mạnh mẽ của anh vậy.

Khi ba người Trần Thanh quay trở về thành phố Nam Hải, đã là 6 giờ tối, Trần Thanh lái xe thẳng đến Hồ Lộc Minh, anh muốn xem Hồ Lộc Minh bây giờ như thế nào, nếu như có thể ở được, anh sẽ để hai cô gái này ở đó.

Khi đến bên ngoài khu biệt thự Hồ Lộc Minh, Trần Thanh mới nhận ra bên ngoài khu biệt thự đã có một bức tường cao năm sáu mét được dựng lên, còn Giang Tử Phong thì đang đợi ngoài cổng chính.

“Đại ca, cuối cùng anh cũng về rồi”, nhìn thấy xe của Trần Thanh tới gần, Giang Tử Phong lập tức chào hỏi, vẻ mặt hưng phấn.

“Lên xe đi!”, Trần Thanh gọi Giang Tử Phong lên xe.

Sau khi Giang Tử Phong lên xe mới phát hiện trên xe còn hai người nữa, hơn nữa còn là hai cô gái cực kỳ xinh đẹp, điều này khiến những lời ở đầu môi của cậu ấy phải nhịn xuống.

“Đại ca, hai người này là...”, con ngươi Giang Tử Phong đảo quanh một vòng, lúc này mở miệng nói.

“Từ Tịnh Nhã, Dương Lệ, Giang Tử Phong!”, Trần Thanh lập tức giới thiệu đơn giản về ba người họ, để họ làm quen nhau.

“Chào hai người!”, đối diện với hai người đẹp có vẻ ngoài khác biệt thế này, Giang Tử Phong nhất thời hơi xấu hổ, mặc dù cậu ấy là con nhà nòi, nhưng lại không phải công tử bột, ít nhất cũng không đùa cợt tình cảm của phụ nữ.

“Chào cậu!”, hai cô gái chào hỏi Giang Tử Phong ngay lập tức, nhưng mà, đây là lần đầu tiên hai người nhìn thấy một cậu bé nhút nhát như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.

“Tử Phong, việc xây dựng Hồ Lộc Minh thế nào rồi?”, Trần Thanh lo lắng hỏi.

Bây giờ Trần Thanh ngày càng có nhiều kẻ thù, hơn nữa ngày càng nhiều kẻ mạnh hơn, anh nhất định phải suy nghĩ đến việc trang bị vũ khí cho những người xung quanh mình, làm như vậy ít nhất có thể chống lại được nguy hiểm đang cận kề trước mắt.

“Đại ca, tất cả gần như đã được sắp xếp xong rồi, bây giờ chỉ còn chút công việc hoàn thiện cuối cùng thôi. Nếu như bây giờ vào ở thì cũng không thành vấn đề”, Giang Tử Phong vừa nghe thấy, liền nói ngay.

“Không tệ, cậu làm rất tốt, xem ra gần đây cậu rất vất vả, yên tâm, tối nay tôi sẽ dạy cậu tu luyện”, Trần Thanh hài lòng gật đầu, lập tức hứa hẹn.

“Thật sao, tốt quá, cảm ơn đại ca!”, nghe thấy những lời của Trần Thanh, Giang Tử Phong lập tức kích động nhảy dựng lên.

Giang Tử Phong mong trăng mong sao, vì thế cậu ấy rất mong chờ giây phút này.

Quả nhiên, chỉ khi làm tốt, mới có thể được đại ca khen ngợi, mới có thể nâng cao thực lực của bản thân.

Theo sự chỉ dẫn của Giang Tử Phong, chiếc xe đến căn biệt thự sang trọng nhất, đây chắc chắn là căn biệt thự có view đẹp nhất, vị trí tuyệt vời nhất, diện tích lớn nhất, trang trí đẹp nhất trong toàn bộ khu biệt thự Hồ Lộc Minh.

“Đại ca, anh ở đây đi, tất cả các nhu cầu thiết yếu ở đây đều có hết, có thể ở bất cứ lúc nào, em sẽ tìm người đến lo vệ sinh ở đây định kỳ”, Giang Tử Phong lập tức chỉ về căn biệt thự.

“Được, làm rất tốt, đi thôi, đi vào xem sao”, Trần Thanh hài lòng gật đầu, lập tức xuống xe, đi về phía biệt thự.

“Woah, đây chính là Hồ Lộc Minh nổi tiếng của thành phố Nam Hải sao, quả nhiên, cách xây dựng căn biệt thự này đúng là rất có phong cách, thiết kế đẹp, kiến trúc và trang trí đều rất tuyệt vời, có lẽ đây là tác phẩm của một nghệ nhân bậc thầy”, trên khuôn mặt của Từ Tịnh Nhã là vẻ thán phục, nhìn căn biệt thự, nói.

Mặc dù nhà cô ta có tiền nhưng lại không có căn biệt thự nào trang trí và kiến trúc cầu kỳ như thế này.

“Đây là mới thu dọn xong thôi, trước đây cũng không biết tốn bao nhiêu thời gian, nếu không thì phong cảnh còn đẹp hơn bây giờ nhiều!”, Giang Tử Phong cười nói.

“Tôi đã từng nghe truyền thuyết về Hồ Lộc Minh, liệu nó có bất thường như vậy không?”, Dương Lệ ở thành phố Nam Hải hơn nửa năm, đương nhiên biết vài truyền thuyết về Hồ Lộc Minh, lập tức hơi lo lắng nói.

“Yên tâm đi, không sao đâu, có tôi ở đây, dù là yêu ma quỷ quái cũng không dám tới đâu”, Trần Thanh nói đùa.

“Được rồi, đêm nay tôi sẽ bắt đầu cho hai người tu luyện, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”, Trần Thanh ngập ngừng nói với họ.

“Đại ca, em chỉ đợi giây phút này thôi, em đã nghĩ kỹ lâu lắm rồi”, nghe thấy lời nói của Trần Thanh, Giang Tử Phong vội vàng nói.

“Tôi không hỏi cậu, tôi hỏi hai người họ”, nghe thấy lời của Giang Tử Phong, Trần Thanh lập tức tức giận nói.

“Hi hi...”, Giang Tử Phong hơi xấu hổ.

“Con đường tu luyện không dễ dàng như vậy, nó đi kèm với nhiều rủi ro, đủ loại giết chóc, tranh chấp, cho dù là tôi thì cũng phải đối mặt với đủ thứ chiến đấu và chém giết, hai người đã nghĩ kỹ chưa?”, Trần Thanh không nhịn được nói rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, để hai người tự quyết định.

“Tôi không sao, bây giờ tôi một thân một mình, không cần lo lắng”, Dương Lệ nói trước, giọng điệu vô cùng kiên định.

Cô ấy không muốn, ngay đến chính vận mệnh của mình mà cũng không nắm giữ được, gặp chuyện thì chỉ có thể để người khác sắp xếp, vận mệnh mong manh này khiến cô ấy rất đau đớn.

“Tôi cũng không sao, dù sao thì bố tôi đã giao tôi cho anh rồi, anh xem làm thế nào đi”, lời nói của Từ Tịnh Nhã càng rõ ràng hơn, khiến trong lòng Trần Thanh hơi hồi hộp một chút.

Còn Dương Lệ lại hơi buồn bực, vậy mà bị cô ta cướp mất.

Chương 299: Cỏ Băng Tâm

"Được, các cô đã nghĩ kỹ rồi thì tôi sẽ đưa các cô một quyển bí tịch. Các cô đọc nó trước, các huyệt vị trên cơ thể người cũng phải học thuộc lòng, sau đó nhớ thật kỹ", thấy hai người bọn họ đều kiên định như thế, anh bèn lấy giấy bút ra để viết bí tịch.

Còn về tranh minh họa huyệt vị cơ thể người, tất nhiên là Giang Tử Phong đã chuẩn bị rồi, bởi vì Trần Thanh đã dặn cậu ta từ trước.

"Đại ca, em đã nhớ hết các huyệt vị rồi, có phải em sẽ được bắt đầu trước không?", Giang Tử Phong vã lắm rồi, dù sao cậu ấy cũng đã nói trước với Trần Thanh là mình muốn tu luyện, vậy nên cũng đã chuẩn bị rất sẵn sàng về phương diện này.

"Được, đây là bí tịch của cậu, cậu xem thử trước đi, tôi sẽ dạy cậu tu luyện một lần, sau đó cậu tự cảm nhận chân khí. Đến khi cảm nhận được chân khí là cậu tự tu luyện được rồi", Trần Thanh gật đầu, anh đưa quyển bí tịch đã viết xong cho cậu ấy, để cậu ấy làm quen với tuyến đường vận chuyển chân khí.

"Đại ca, em học thuộc hết rồi", chỉ một lát sau, Giang Tử Phong đã gấp bí tịch lại, nói với vẻ tự tin.

"Nhanh thế hả!", Trần Thanh không khỏi trầm trồ, không ngờ trí nhớ của Giang Tử Phong lại tốt đến thế.

"Hê hê, đương nhiên rồi, hồi xưa đi học lần nào em cũng đạt hạng nhất đó, sau này chán chẳng muốn giành hạng nhất nữa luôn", Giang Tử Phong đắc ý nói.

"Nếu cậu thuộc rồi thì chúng ta bắt đầu trước đi, tôi sẽ dùng chân khí để dạy cậu vận hành một vòng trước", Trần Thanh gật đầu, túm lấy tay của Giang Tử Phong rồi truyền một tia chân khí vào người cậu ta.

Anh chỉ truyền một tia thôi, nếu không với kinh mạch chưa từng tu luyện của Giang Tử Phong, chắc chắn là cậu ấy sẽ không chịu nổi.

Trần Thanh dùng chân khí dạy Giang Tử Phong vận hành một vòng, sau đó rút tay về.

"Cậu hãy nghĩ lại tuyến đường vận hành mà tôi vừa dạy cậu, sau đó thử xem có thể cảm nhận được chân khí không", Trần Thanh nói với Giang Tử Phong, anh khá chờ mong vào những gì cậu ấy làm được.

Giang Tử Phong không trả lời, mà chỉ nhắm mắt lại cảm nhận.

Trần Thanh không chờ cậu ấy, mà là viết bí tịch cho Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ. Trong đầu anh có rất nhiều công pháp tu luyện, bèn lựa ra một bộ phù hợp với con gái.

"Em... Em cảm nhận được rồi", Trần Thanh vừa viết xong bộ công pháp ấy thì Giang Tử Phong đã kích động hô to.

Nghe thấy câu nói của Giang Tử Phong, Trần Thanh cũng kích động không kém. Anh dịch chuyển tới bên cạnh Giang Tử Phong, cầm lấy tay cậu ấy rồi thử cảm nhận.

Khi cảm nhận được một tia chân khí tồn tại trong cơ thể Giang Tử Phong, Trần Thanh không khỏi ngạc nhiên.

Anh hoàn toàn không ngờ là thiên phú tu luyện của Giang Tử Phong lại tốt đến thế, còn chưa tới mười lăm phút nữa!

Phải biết rằng lúc trước anh cũng dùng mười lăm phút để cảm nhận chân khí, ông già nói anh là thiên tài tu luyện, trăm năm khó gặp một lần, không ngờ Giang Tử Phong cũng giống như anh.

Xem ra anh thu nhận thằng đàn em này là đúng rồi.

"Khá đó, cảm nhận được chân khí rồi thì mau chóng tu luyện đi. Nhớ lấy, nếu không chịu nổi thì phải dừng lại ngay, con đường tu luyện không thể vội vàng được", Trần Thanh không nhịn được dặn dò, đây cũng là lời dặn của ông già với anh lúc trước.

"Vâng, đại ca!", nghe thấy câu ấy, Giang Tử Phong vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khoanh chân ngồi tu luyện trên mặt đất.

Trần Thanh nhìn Giang Tử Phong, anh bắt đầu hiểu ra một chút rồi, linh khí ở đây rất đậm dặc, cảm nhận được nhanh như thế cũng là điều bình thường.

Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ ở bên cạnh nghe thấy những gì mà Giang Tử Phong nói, trong mắt bọn họ lập tức hiện lên nét hâm mộ.

Giang Tử Phong coi như chính thức được tu luyện rồi, còn bọn họ thì vẫn ở đây học thuộc các huyệt vị trên cơ thể người, ngoài ra thì còn học cả bí tịch tu luyện nữa.

Thế nhưng bọn họ không hề nản chí, âm thầm hạ quyết tâm cố gắng hơn nữa.

"Được rồi, các cô cũng học thuộc bí tịch đi, ngày mai tôi sẽ tới kiểm tra, nếu đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ dạy các cô tu luyện", Trần Thanh đang mong nhớ Nam Cung Yến, tất nhiên là anh không muốn tốn thời gian ở đây.

"Ừm", Dương Lệ không biết tổng giám đốc Nam Cung Yến của công ty bọn họ là vợ của Trần Thanh, vậy nên không nghĩ gì nhiều.

Nhưng Từ Tịnh Nhã thì lại biết, vậy nên cũng biết là Trần Thanh muốn đi tìm Nam Cung Yến, chuyện ấy khiến cô ta bỗng thấy xót xa, đây là cảm giác ghen tuông sao?

Trần Thanh không thể biết được điều đó, lúc này anh đang huýt sáo, tươi cười lái xe về phía biệt thự của Nam Cung Yến.

Với tốc độ xe của Trần Thanh, chưa tới hai mươi phút là anh đã tới biệt thự. Nhìn ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra từ trong biệt thự, trên mặt anh hiện lên nụ cười hạnh phúc.

"Anh Thanh, anh về rồi à?", nhìn thấy Trần Thanh lái xe vào, đám Đường Võ bước ra đón.

"Mấy anh em vất vả rồi", nhìn thấy đám Đường Võ ở đây, Trần Thanh nói với bọn họ.

"Anh Thanh, không có gì vất vả hết, khoảng thời gian qua anh không ở đây, tổng giám đốc quạo lắm, anh cẩn thận nhé", Đường Võ xua tay, sau đó nhỏ giọng nói.

"Ồ? Được, các cậu đi nghỉ ngơi trước đi, có tôi ở đây, không xảy ra chuyện gì được đâu", Trần Thanh bỗng nghĩ tới ánh mắt mà anh cảm nhận được lúc ở sân bay.

"Được, vậy bọn em đi nghỉ ngơi đây", Đường Võ lập tức đáp lời, gọi đám người của đội vệ sĩ đi khỏi đó.

Trần Thanh mở cửa vào nhà nhưng không thấy Nam Cung Yến ở tầng một, chắc là đang ở phòng cô trên tầng hai rồi.

"Ngốc thế nhỉ, không mua quà cáp gì cả", Trần Thanh vỗ trán, cảm thấy tự trách chính mình.

Nhưng đã lỡ rồi thì anh cũng không thể ra ngoài độc nữa, đành phải lôi cái va ly lớn trong xe ra, trong đó toàn là báu vật xịn xò thôi.

"Phải rồi, có thể chế tạo thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt cho cô ấy làm quà", nhìn cái va ly trong tay mình, đôi mắt của Trần Thanh sáng rực lên, thế là anh nhanh chóng về phòng mình.

Dược liệu cần để điều chế Tẩy Tủy Phạt Cốt thì đã có sẵn rồi, chỉ không dễ làm mà thôi.

Đằng nào cũng làm, vậy thì làm luôn thuốc của đám Giang Tử Phong vậy.

Thế là Trần Thanh bắt đầu bắt tay vào làm, đây là lần đầu tiên anh luyện chế loại thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt này.

"Haizz, có lò luyện đan có phải là tốt không, tạm dùng bếp ga để điều chế vậy", Trần Thanh tìm một cái nồi lớn, chạy tới phòng bếp rồi bắt đầu tiến hành điều chế.

Mất những hai tiếng đồng hồ, Trần Thanh mới điều chế ra mười chai thuốc. Ngửi mùi hương của thuốc, anh lập tức nhíu mày.

Mặc dù đã chế thuốc thành công, nhưng nếu dùng loại thuốc gay mũi này làm quà thì e rằng sẽ bị đuổi ra ngoài mất.

Xem ra anh vẫn phải làm riêng một đợt khác rồi.

Nghĩ tới đây, Trần Thanh cất đống thuốc ấy đi rồi lại chế thuốc tiếp.

Thứ mà anh sử dụng lần này là cỏ Băng Tâm, cũng là một loại linh dược để chế tạo Tẩy Tủy Phạt Cốt, hơn nữa còn cao cấp hơn loại đã làm cho đám Giang Tử Phong lúc trước, ít nhất thì mùi hương không khó ngửi như thế.

Chương 300: Tẩy Tủy Phạt Cốt

“Woa... Đẹp quá!”, sau khi dùng cỏ Băng Tâm để chế thuốc thành công, Trần Thanh lập tức trầm trồ.

Thuốc được đựng trong chai thủy tinh, tản ra tia sáng màu xanh lam, lấp lánh trong suốt, trông thực sự rất đẹp.

Hơn nữa nó còn mang theo mùi thơm mát lạnh, tặng Nam Cung Yến làm quà chắc là ổn rồi.

Lúc này, Trần Thanh thu dọn phòng bếp rồi mang thuốc lên tầng.

“Tiểu Yến, anh là Trần Thanh đây, anh về rồi, mở cửa cho anh”, Trần Thanh cẩn thận gõ cửa.

Nam Cung Yến đang chán ngán lướt điện thoại ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Thanh ở bên ngoài, cô lấy làm mừng rỡ, quăng điện thoại lên giường rồi nhảy xuống, định ra mở cửa cho anh.

Nhưng sau đó, sắc mặt cô thay đổi, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa buông lỏng ra.

“Anh về làm gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Thanh ở ngoài cửa.

“Nơi này là nhà anh, đương nhiên là anh phải về rồi. Vợ à, mở cửa cho anh vào trước đã”, nghe thấy giọng điệu của Nam Cung Yến, Trần Thanh hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói.

“Xì... Nơi này là nhà tôi, còn nữa, ai là vợ anh? Chẳng phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi sao? Anh đi đi”, nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy hôm đó, trong lòng Nam Cung Yến trào dâng cảm giác tủi hờn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn rơi.

Nghe thấy những gì Nam Cung Yến nói, Trần Thanh thở dài một hơi, quả nhiên là cô đã nhìn thấy rồi.

“Vợ à, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như những gì em nghĩ đâu, anh...”, Trần Thanh sốt sắng mở miệng nói.

“Được, vậy anh giải thích đi”, Nam Cung Yến bỗng mở cửa ra, nhìn Trần Thanh rồi lạnh lùng nói.

“Em khóc à? Anh xin lỗi, anh không nên giấu em, nhưng cũng chỉ bởi vì anh sợ em hiểu lầm mà thôi”, đôi mắt Nam Cung Yến đỏ hoe, hẳn là vừa khóc xong, khiến trái tim Trần Thanh không khỏi nhói đau.

Anh cảm thấy tự trách vô cùng, anh không nên ở thành phố Vân Hải lâu như thế, phải về sớm hơn một chút mới đúng.

“Anh giải thích đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”, Nam Cung Yến thầm hạ quyết tâm, nếu Trần Thanh không giải thích được thì sáng mai cô sẽ tới Cục dân chính để ly hôn.

“Chuyện là thế này, anh đi cùng Dương Lệ tới thành phố Vân Hải...”, thế là Trần Thanh kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nam Cung Yến nghe.

Nhưng anh không kể hết tất cả mọi chuyện, bởi vì anh không muốn Nam Cung Yến dính vào những cuộc tranh đấu tàn khốc ấy, chỉ cần cô sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi.

Trần Thanh chỉ nói là có người giả mạo người nhà của Dương Lệ, muốn cướp đoạt tài sản của nhà họ Dương, anh đi để giúp Dương Lệ, còn lại thì anh không nói.

“Những gì anh nói là thật hả? Anh đợi tôi đi xác nhận lại đã”, nghe thấy những gì Trần Thanh kể lại, Nam Cung Yến âm thầm thở phào một hơi.

“Được, em gọi điện thoại đi”, Trần Thanh xòe tay ra, Dương Lệ đã sẵn sàng đi theo anh thì để Nam Cung Yến biết mối quan hệ giữa anh và cô ấy cũng không sao.

Nam Cung Yến nhanh chóng gọi điện thoại xong.

“Sao anh không nói sớm với tôi, làm tôi mừng hụt một trận, tưởng là lần này có cớ ly hôn với anh rồi”, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng Nam Cung Yến lại nói ngược lại.

“Vợ à, lần này tới thành phố Vân Hải, anh mang quà về cho em nè, em xem có thích không?”, Trần Thanh lấy chai thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt ra.

Anh chẳng hề để bụng tới câu nói của Nam Cung Yến, bởi vì anh có thể nhìn ra được rằng Nam Cung Yến chỉ nói cho sướng mồm thôi, cô sắp bị anh cảm hóa rồi, cố gắng thêm chút nữa là được.

“Đây là cái gì? Nước hoa à?”, thấy Trần Thanh lấy chai thuốc ấy ra, đôi mắt của Nam Cung Yến sáng lên, cô lập tức giật lấy.

“Không phải, là thứ để uống, có thể làm em càng thêm xinh đẹp hơn, mặc dù bây giờ em đã hoàn mỹ lắm rồi”, Trần Thanh nịnh bợ một phen.

“Thật không đó? Chẳng phải thuốc mà anh cho bọn tôi uống lần trước cũng là thuốc làm đẹp đó sao? Cái này cũng thế hả?”, nghe những gì Trần Thanh nói, Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

“Hơi khác đó, thuốc lần trước chỉ giúp làn da trở nên căng bóng trắng nõn thôi, còn thuốc này thì có thể điều chỉnh cơ thể em, giúp cơ thể em trẻ hơn, khỏe hơn”, Trần Thanh lắc đầu nói.

Nhưng Trần Thanh không ngờ sau khi anh nói xong câu đó, đôi mắt của Nam Cung Yến bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn anh cũng ngập tràn sự phẫn nộ.

“Anh đi ra ngoài cho tôi”, vừa nói, Nam Cung Yến vừa đẩy Trần Thanh ra khỏi phòng.

“Anh làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”, tự nhiên bị Nam Cung Yến đuổi ra khỏi phòng, Trần Thanh ngơ ngác chẳng hiểu gì, cứ như hòa thượng không sờ thấy tóc vậy.

“Khốn kiếp, không biết nói chuyện thì đừng có nói, anh chê tôi già chứ gì? Hừ! Tôi cũng muốn xem thử thứ này có hiệu quả như thế hay không”, nhìn Trần Thanh bị đuổi ra khỏi phòng, Nam Cung Yến tức tối nói thầm.

Trần Thanh còn đang không hiểu vì sao mình lại bị đuổi ra ngoài, nhưng với thính lực của anh, tất nhiên là nghe thấy câu nói lẩm bẩm ấy của Nam Cung Yến rồi.

Sau khi nghe xong, Trần Thanh chỉ muốn tát cho mình một cái, đang yên đang lành, sao anh lại phát ngôn bừa bãi như thế cơ chứ!

Lần này thì hay rồi, tặng quà còn mắc sai lầm.

Haizz!

Trần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, anh biết là hôm nay Nam Cung Yến sẽ không mở cửa cho anh nữa, chỉ đành đi về phòng mình.

Vì đã có kinh nghiệm lần trước nên Nam Cung Yến biết phải làm thế nào.

Cô vào thẳng trong phòng tắm, nhìn chai thuốc tản ra hơi lạnh trong tay, cô lập tức uống một hớp mà không do dự chút nào.

“Hương vị được đó, ngon hơn thuốc dưỡng da lần trước”, Nam Cung Yến uống hết giọt cuối cùng rồi chẹp chẹp miệng, cảm thấy vẫn chưa thỏa thê.

Nếu để Phòng Vĩnh Tín biết linh dược mà tổ tông bọn họ vất vả mang về bị Trần Thanh điều chế thành thứ này, còn cho một người không hề có căn cơ võ đạo uống thì e rằng sẽ tức hộc máu mất.

Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Yến cảm thấy nóng bức khắp người, hơn nữa còn có chất nhầy màu đen và cặn bẩn chảy ra từ da cô.

“Lại nữa…”, nhìn thấy cảnh ấy, Nam Cung Yến lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành để mặc những chất nhầy ấy tuôn ra. Đáng ra cô phải hỏi Trần Thanh xem lúc bài tiết độc tố có được tắm rửa hay không mới phải.

Nhưng bây giờ cũng đã muộn rồi!

“Tên khốn chết tiệt, tôi không hỏi là anh cũng không nói cho tôi luôn hả? Dám nói là có thể giúp tôi trẻ hơn, chê tôi già hay sao?”

Nam Cung Yến trần truồng trong phòng tắm, lẩm bẩm phàn nàn về Trần Thanh.

Tất nhiên là Trần Thanh không biết chuyện ấy, anh còn đang phiền muộn đây này.

Rõ ràng là làm chuyện tốt, kết quả lại biến thành kẻ xấu.

Trần Thanh đành phải đi tu luyện, chỉ có điều hôm nay anh cảm thấy tu luyện rất thuận lợi, linh khí ập vào cơ thể không ngừng nghỉ, hơn nữa còn đậm đặc hơn, dễ bề hấp thu hơn.

Chẳng lẽ là bởi vì Nam Cung Yến dùng thuốc Tẩy Tủy Phạt Cốt nên mới mang đến tác dụng này à?

Chương 301: Có mắt nhìn!

Sáng hôm sau, Trần Thanh thức dậy ra ngoài rèn luyện một chút, sau đó anh nhìn thấy Nam Cung Yến đã ở trong nhà bếp từ lúc nào, bên trong còn bay ra một mùi thơm hấp dẫn.

"Wow... thơm quá đi mất, vợ đang làm món gì ngon thế?", khuôn mặt Trần Thanh tràn đầy vui vẻ cùng hạnh phúc sáp lại hỏi.

"Làm đồ ăn sáng chứ làm gì nữa?", Nam Cung Yến xoay đầu lại nói một cách lạnh lùng.

"Em là vợ anh hả? Sao có thể như thế chứ?", khi nhìn thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến, tức thì Trần Thanh muốn rớt nước miếng.

Dáng người uyển chuyển mặc tạp về, dù vẻ ngoài không có thay đổi lớn nhưng vẫn mang lại một khí chất quyến rũ, làm cho người khác không dám nhìn chằm chằm, lại thêm làn da trắng nõn kia, nhất định là đẳng cấp nữ thần hoàn mỹ.

Trần Thanh xít lại gần thì lại ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, mà anh chắc chắn rằng mùi này không phải là mùi đồ ăn.

"Vợ à, em dùng nước hoa gì vậy? Sao mà thơm thế?", Trần Thanh hít hà mùi hương này một lúc rồi dần dần đến gần Nam Cung Yến, ngây ngất hỏi.

"Nói linh tinh gì vậy? Làm gì có mùi gì đâu, đi ra ngoài nhanh đi, đồ ăn sắp xong hết rồi", Nam Cung Yến bị Trần Thanh sáp lại gần, cổ và hai tai cô đột nhiên đỏ bừng, vội vã đẩy anh ra khỏi nhà bếp rồi đóng sầm cửa lại.

"Đúng là anh ngửi thấy thoang thoảng mà, mùi này thơm lắm", Trần Thanh còn chưa từ bỏ mà kêu lên.

"Đúng là đầu gỗ mà", vẻ mặt Nam Cung Yến tràn ngập oán giận.

Sau khi uống thuốc mà Trần Thanh đưa, cô cảm thấy cơ thể mình bỗng dưng nhẹ nhàng hẳn ra, giống như được trở lại hồi còn cắp sách đến trường, vô tư hồn nhiên, khi ấy chẳng có bất kỳ áp lực nào, bất kể là thể xác hay là tinh thần, cô đều cảm thấy tươi trẻ hơn.

Lúc này, cô mới chợt nhận ra hàm ý trong câu nói của Trần Thanh tối qua, cơ thể cô cứ như được hồi xuân vậy.

Không những chỉ như thế, giấc ngủ đêm qua vô cùng ngon, sáng hôm sau cô lại ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng, mà mùi này không giống với mùi nước hoa, mùi hương vô cùng trong trẻo, mang lại cho người khác một cảm giác tươi mát khi ngửi thấy nó.

Hơn hết, quan trọng nhất là cô lại bất cẩn bóp nát ly nước nhà mình, mà những mảnh vỡ thuỷ tinh lại không hề làm cô trầy xước chút nào cả.

Điều này lại càng làm cho Nam Cung Yến hoảng sợ hơn, cô biết, loại thuốc mà Trần Thanh đưa cho cô e rằng không đơn thuần chỉ là thuốc bình thường.

Phải hơn một tiếng sau cô mới khống chế được sức lực của mình, trong khoảng thời gian đó, cô đã bóp hư một cái điện thoại, vặn hư một cái chốt cửa, còn làm gãy cả cây son mà cô yêu thích nhất.

Chuyện này làm cho Nam Cung Yến vừa yêu vừa hận Trần Thanh.

Vì muốn bày tỏ lòng cảm ơn của mình, thế nên mới sáng sớm đã nấu đồ ăn sáng cho Trần Thanh.

"Vợ ơi, vất vả cho em quá", Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến bưng đồ ăn ra thì vội vã đón nhận.

"Tôi làm cho tôi, tiện tay làm nhiều một chút, anh thích ăn thì ăn", Nam Cung Yến vẫn tặng Trần Thanh một vẻ mặt khó chịu, nói rồi tiếp tục ăn.

"Chao ôi, thế á, vậy thì cũng cảm ơn “cái nóc nhà” của anh nhá", Trần Thanh chẳng mảy may để ý lời cô, nhanh tay cầm lên một cái sandwich ăn như chết đói lâu năm.

"Ừm, sandwich vợ làm ăn ngon quá, còn ngon hơn đầu bếp của mấy nhà hàng cao cấp nữa", Trần Thanh vừa ăn vừa ỉ ôi khen ngợi.

"Ăn nhanh đi, đống đồ ăn này cũng không làm anh im lặng được à", nghe Trần Thanh khen ngợi, trong lòng Nam Cung Yến lại cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng.

Sau khi ăn uống xong, Trần Thanh và Nam Cung Yến cùng nhau ra cửa, vừa khéo bắt gặp Đường Võ, Nam Cung Yến nói với Đường Võ: "Đội trưởng Đường, chốt cửa nhà tôi bị hư rồi, anh tìm người sửa hộ tôi, làm phiền anh nhé".

"Có gì đâu chứ, tổng giám đốc yên tâm, lát nữa tôi sẽ gọi người đến sửa", nghe Nam Cung Yến dặn dò, Đường Võ vội nói.

"Được rồi, mấy cậu đi làm việc của mình đi, hôm nay tôi đưa vợ đi làm", Trần Thanh cũng không muốn có một đám người tò tò theo bọn họ, đây còn không phải là một đám kỳ đà cản mũi sao.

"Ok, anh Thanh, hai người đi thong thả", nghe Trần Thanh nói, Đường Võ lập tức gật đầu, nhanh chóng lái xe đến mời Trần Thanh và Nam Cung Yến ngồi vào.

"Đến trung tâm mua sắm Hải Thượng đi", sau khi lên xe Nam Cung Yến tức giận nói với Trần Thanh.

"Không đến công ty à?", Trần Thanh thắc mắc hỏi.

"Chẳng lẽ anh không phát hiện hôm nay tôi thiếu cái gì sao?", Nam Cung Yến liếc Trần Thanh, lạnh giọng nói.

"Đâu có, rất xinh đẹp mà", Trần Thanh càng nghi hoặc, hoàn toàn chẳng hiểu ý Nam Cung Yến là gì.

"Hứ, lái xe đi", Nam Cung Yến cắn răng nghiến lợi nói.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nam Cung Yến, Trần Thanh càng ù ù cạc cạc, nhưng cũng không dám lắm lời nữa, vội vã lái xe đưa "cái nóc nhà" tới trung tâm mua sắm Thượng Hải.

Đến nơi, Trần Thanh hiển nhiên biến thành cái giá treo đồ, cùng với "cái nóc nhà" đi shopping.

Bước đến một cửa hàng hiệu chuyên bán son môi nổi tiếng quốc tế, phút chốc đôi mắt Nam Cung Yến sáng rực, nhanh chóng đi vào.

"Chào mừng quý khách, mời cô xem dòng son mới của cửa hàng chúng tôi", nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Nam Cung Yến lập tức mừng rỡ, nhanh chóng tiếp đón.

Làm một nhân viên bán hàng, đương nhiên sẽ có mắt nhìn, chỉ cần vừa liếc qua liền biết, quý cô này là người giàu có biết thưởng thức, mà người đàn ông đi theo sau cô, mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng quần áo chỉ là hàng thường, làm cô ta thẳng thắn gạt qua một bên.

Nam Cung Yến bỏ mặc Trần Thanh, chọn tới chọn lui.

"Vợ ơi, em thích cái gì cứ lấy, để anh trả cho", nhìn thấy vẻ mặt say mê lựa chọn của Nam Cung Yến, lúc này Trần Thanh bèn đến cạnh thì thầm.

"Ừ!", Nam Cung Yến gật đầu cái rụp, đương nhiên không có ý kiến, vốn cũng vì anh mà thỏi son mình yêu thích nhất tự nhiên gãy mất.

"Xin chào, có thể lấy cái này cho tôi xem được không?", Nam Cung Yến bỗng dưng chỉ vào thỏi son đang nằm trong một tủ kính đơn rồi nói với nhân viên bán hàng.

"Ôi chao, quý cô thật có mắt nhìn, đây là thỏi son vừa mới về cửa hàng chúng tôi hôm qua, là phiên bản giới hạn toàn cầu, hơn nữa màu này rất hợp với môi và làn da của cô, nhất định là làm ra dành riêng cho cô rồi, nếu như cô thoa màu son này, nhất định sẽ xinh đẹp nhất thế giới đó".

Nhân viên bán hàng này nhất định là một người bán hàng chuyên nghiệp, vừa mở miệng, là một người không biết mô tê gì về son như Trần Thanh cũng bị kích thích phải mua cho bằng được.

Sau đó nhân viên bán hàng liền đi vào trong quầy lấy chìa khoá, những thỏi son phiên bản giới hạn này đều có chìa khoá và tủ riêng, dù sao cũng vô cùng đắt đỏ mà.

Vào lúc đó, có một đôi ăn mặc vô cùng sang chảnh bước vào, người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, tuy rằng vừa nhìn thì cũng có chút cao to mạnh khoẻ, nhưng cái bụng cũng không nhỏ, chắc là thuộc dạng bụng bia.

Trên bàn tay ông ta đeo mấy cái nhẫn vàng, ngón tay cái còn có một chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc, thật sự vô cùng giàu có.

Mà cô gái kia trang điểm vô cùng loè loẹt, lớp phấn trên mặt dày đến nổi phải lấy dao cạo ra mới biết nó dày đến đâu, hai tay đeo mấy cái nhẫn kim cương lớn, cổ tay đeo không ít vòng vàng và vòng tay phỉ thúy, còn trên cổ thì đeo một chuỗi dây chuyền kim cương.

Chương 302: Ai giàu hơn ai!

"Nhân viên bán hàng đâu, mang thỏi son đắt nhất, tốt nhất của cửa hàng mấy người ra đây", người đàn ông vừa bước vào liền huênh hoang lớn tiếng nói.

"Ông xã thật tốt, cám ơn anh nhiều, moah...", cô gái kia vừa nghe người đàn ông nói thế thì trở nên vô cùng vui vẻ, lập tức hôn chụt một cái rõ to vào mặt người đàn ông.

"Ưm, ông xã ơi, em chỉ thích thỏi son kia thôi, anh mua cho em nha?", sau đó cô gái đảo mắt một vòng cửa hàng, đến lúc cô ta nhìn thấy thỏi son phiên bản giới hạn đang đặt trong tủ kính đơn kia thì hai mắt lập tức sáng chưng, cô ta bèn chạy nhanh đến đẩy Nam Cung Yến qua một bên, hưng phấn nói với người đàn ông.

"Em có sao không?", Trần Thanh không ngờ cô gái này lại vô duyên bất lịch sự như vậy, anh liền cau mày.

"Tôi không sao", cặp mày thanh tú của Nam Cung Yến cũng nhăn lại, cô không ngờ chỉ đi mua son thôi cũng gặp phải cảnh này.

"Nhân viên bán hàng, gói lại thỏi son môi mà người phụ nữ tôi ưng đi", người đàn ông giàu có ra vẻ ta đây, vung tay mở miệng yêu cầu.

"Cảm ơn ông xã yêu, anh tốt quá đi", cô gái kia vô cùng vui vẻ, õng ẹo quay lại bên cạnh người đàn ông, hôn chụt chụt thêm mấy cái.

"Thật xin lỗi quý cô, son này chỉ có một thỏi, mà quý cô này đã chọn trước rồi ạ", người nhân viên bán hàng có chút ngượng ngùng nói.

Lúc này, người đàn ông giàu có mới quay sang nhìn về phía Nam Cung Yến, vừa nhìn thấy, con mắt đờ ra không chớp lấy một cái.

Cô gái thấy người đàn ông nhìn tới mức muốn chảy cả nước miếng thì đùng đùng nổi giận, cô ta bước tới bên cạnh ôm chầm lấy cánh tay ông ta.

"Ông xã, người ta muốn nó cơ", cô gái bắt đầu dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ cọ cánh tay người đàn ông giàu có, nhõng nhẽo nói.

"Cô im mồm cho tôi", người đàn ông giàu có vội vã rút tay lại, sau đó nhỏ giọng nói.

"Nếu hai người thích vậy thì lấy ra thêm một thỏi là được rồi", người đàn ông ra vẻ nói với nhân viên bán hàng.

"Thật tiếc quá, thỏi son này là phiên bản giới hạn toàn cầu, cửa hàng chúng tôi chỉ có duy nhất một thỏi thôi thưa ông", nhân viên bán hàng bất đắc dĩ nói.

"Ông xã, em muốn thỏi này, muốn thỏi này mà", cô gái kia vừa nghe thấy liền ầm ĩ nói.

"Vậy gói lại cho chúng tôi đi, bọn họ cũng chỉ đến xem thôi, cũng chưa nói là muốn mua, mà dù có ý muốn mua thì bọn họ làm gì có đủ tiền để mua chứ?", lúc này người đàn ông bày ra dáng vẻ khinh thường nhìn Trần Thanh, đương nhiên người không có tiền ông ta đề cập chính là Trần Thanh rồi.

Sau khi Trần Thanh nghe được, anh liền phát cáu, gã đần độn này đang xem thường ai đó hả?

"Ông nghĩ ông là ai? Ông giàu lắm sao?", làm Trần Thanh bất ngờ chính là Nam Cung Yến lại đột nhiên lạnh lùng mở miệng phản bác người đàn ông giàu có kia.

Trần Thanh nghe xong thì âm thầm vui vẻ, không ngờ Nam Cung Yến lại còn biết lên tiếng bảo vệ anh, xem ra tình cảm giữa anh và cô đã có bước tiến mới.

"Ơ hay, cô bé này cũng mạnh mồm nhỉ, có tin là tôi làm cho cô không bước ra khỏi trung tâm mua sắm này không hả? Bề ngoài cũng xinh đẹp lắm đấy, chỉ tiếc là chọn sai người, nếu cô chịu theo tôi, tôi bảo đảm cho cô một cuộc sống sung túc hơn, túi xách và trang sức hàng hiệu, biệt thự xe sang, muốn gì có đó, tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với thằng ất ơ kia".

Người đàn ông giàu có đột ngột lên giọng, sau đó tỏ vẻ khoe khoang nói, lúc nói chuyện còn không quên đâm chọt Trần Thanh mấy câu.

Trần Thanh nhất thời rầu rĩ, mình có chọc ai đâu, tự dưng khi không cũng bị kiếm chuyện vậy nè.

Cơ mà thằng cha này lại dám "cua" vợ mình trước mặt mình, không thể tha cho ông ta được.

Mà cô gái đứng bên cạnh nghe thấy người tình của mình đang muốn bao nuôi người phụ nữ khác, trong lòng cô ta vô cùng bực bội nhưng cũng không dám mở miệng oán trách người tình của cô ta câu nào, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Yến.

"Ông có nhiều tiền lắm đúng không? Được đấy!", Nam Cung Yến nghe thấy "đồ nhà quê" này lại mỉa mai Trần Thanh, điều này làm cho ngọn lửa giận trong lòng cô bùng cháy dữ dội, cô quay sang nói với nhân viên bán hàng: "Giá thỏi son này bao nhiêu vậy?"

"Thỏi này trị giá 138 ngàn tệ ạ", nhân viên bán hàng nhìn thấy đôi bên bắt đầu bất hoà, nhất thời có chút căng thẳng, vội đáp.

"Thế à, vậy tôi trả 200 ngàn, tới ông đó", Nam Cung Yến thản nhiên nói, rồi nhìn về phía người đàn ông giàu có kia.

"Vậy là cô muốn so xem ai giàu hơn ai đúng không, được lắm, 210 ngàn", người đàn vừa nghe giá thỏi son này gần 140 ngàn tệ thì giật thót một cái, nhưng đang đối mặt với một người phụ nữ cao ngạo, ông ta không muốn mình bị yếu thế hơn, lúc này đánh liều tăng thêm 10 ngàn.

"Có tiền nhiều vậy mà chỉ dám tăng lên có 10 ngàn à, đúng là đồ nhà quê", Nam Cung Yến thấy đồ nhà quê này chỉ dám tăng thêm có 10 ngàn, suýt nữa đã bật cười, khoé miệng cô cong lên, đẹp đến mức khó tả.

"Tôi trả 300 ngàn, đến ông đó", Nam Cung Yến lại tiếp tục tăng giá.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia của Nam Cung Yến, người đàn ông giàu có suýt nữa đã hồn lìa khỏi xác, xinh đẹp quá đi mất, ông ta đã từng nếm qua không biết bao nhiêu phụ nữ, có thể nói từ trước đến nay chưa gặp được ai xinh đẹp như vậy.

Nhất định phải giành lấy được cô, nhất định phải thế!

"400 ngàn tệ", người đàn ông cắn răng gầm nhẹ.

"Được rồi, tôi thừa nhận ông giàu rồi, thỏi son này nhường lại cho ông", Nam Cung Yến che miệng cười, sau đó hào phóng nói với đối phương.

Chỉ có điều, ánh mắt nhìn người đàn ông giàu có như đang nhìn một gã đần.

Nghe xong lời của Nam Cung Yến, người đàn ông chợt tỉnh táo lại, thế mà mình lại bị chơi xỏ rồi, mua một thỏi son với giá 400 ngàn, thật sự lụn bại quá mà.

"Ông xã thật sự anh tốt quá đi mất, vì em mà dám tiêu tiền như nước, em yêu anh chết đi được", cô gái nghe thấy người tình của mình thế mà lại chịu chi 400 ngàn cho một thỏi son, chuyện bực bội khi nãy đã bị cô ta ném đi đâu mất.

Nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, lại nhìn về phía Nam Cung Yến, người đàn ông cảm thấy sao gout của mình lại kém thế chứ?

"Trả tiền đi đại gia ơi", Nam Cung Yến không có ý định để ông ta yên, cô nói với một vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.

"Cô dám gài hàng tôi, có tin tôi làm cô khỏi bước chân ra khỏi chỗ này không hả, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô nếu như bị huỷ thì thật sự đáng tiếc, cho cô thêm một cơ hội nữa, theo tôi, tôi đảm bảo cô sẽ bình an vô sự", người đàn ông giàu lại mở miệng không ngừng chèo kéo Nam Cung Yến.

"Đúng là chịu hết nổi mà, cút đi", lúc này Trần Thanh cũng đã không còn nhịn được nữa, dù sao cũng không thể để người phụ nữ bên cạnh mình chịu thiệt, mà anh cũng không chịu được cảnh đó, tên khốn kiếp này lại hết lần này đến lần khác tuôn ra mấy câu khó nghe, đúng là đồ chết tiệt.

"Thằng ranh, mày nói gì hả?", người đàn ông giàu có nghe thấy Trần Thanh nói thế liền trừng mắt nhìn anh, ông ta không ngờ cái thằng ất ơ nãy giờ im phăng phắc thế mà lại dám mở miệng kêu gào như thế.

"Thằng ranh chết tiệt kia, ai cho mày lá gan dám nói năng với ông đây cái kiểu đó hả, mày không biết đánh vần chữ chết ra sao đúng không, đã vậy thì ông đây sẽ cho mày biết thế nào là tuyệt vọng", trong mắt người đàn ông giàu có tràn đầy uy hiếp, mở miệng nói.

Chương 303: Hạ bệ tên đàn ông giàu có

"Ồ? Thật sao? Vậy thì tôi phải cám ơn ông thật rồi, lớn thế này mà tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là chết, cái gì gọi là tuyệt vọng cả", Trần Thanh lập tức cười nhạo một tiếng, sau đó nhìn người đàn ông giàu có với vẻ mặt khinh thường.

"Được, mày chờ đó cho tao", nghe vậy, người đàn ông giàu có lập tức lấy điện thoại ra gọi.

"Thằng ranh, có giỏi thì mày chờ đó, để xem tao sẽ xử mày thế nào", sau khi gọi điện xong, người đàn ông giàu có nhìn Trần Thanh với vẻ mặt đắc ý.

"Vậy sao? Gọi hội đúng không? Nhưng chắc phải lát nữa người của ông mới tới, ông nói xem trong khoảng thời gian đó chúng ta có nên làm gì không? Chứ không thì chán quá", đương nhiên là không có chuyện Trần Thanh sợ rồi, anh lập tức đi về phía người đàn ông giàu có ấy.

"Mày... Mày đừng tới đây, tao nói cho mày biết, tao biết võ đấy, cẩn thận tao đánh mày bây giờ", thấy Trần Thanh tới gần, người đàn ông giàu có giật thót mình, vội vàng lùi lại mấy bước rồi nói.

"Ồ, vậy hả? Thế thì ông đánh đi", Trần Thanh không hề dừng lại, anh đi tới trước mặt người đàn ông giàu có, đạp ông ta ngã lăn xuống đất.

Bị Trần Thanh đạp ngã, người đàn ông giàu có nằm quay đơ, cô gái bên cạnh ông ta sợ đến mức trốn ra sau cây cột, không dám ho he gì nữa.

"Ai cho ông cái gan trêu ghẹo vợ tôi, không biết chữ chết viết như thế nào thật hả? Tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là tuyệt vọng", Trần Thanh bước tới rồi giơ chân lên đá.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, người đàn ông giàu có cảm thấy quen tai, nhưng rồi ông ta chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ biết ôm đầu kêu la inh ỏi.

Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả nhân viên trong cửa hàng thầm hô "đã quá".

Mặc dù những nhân viên bán hàng như bọn họ thích nhất là những gã đàn ông giàu có vung tiền như rác kiểu này, nhưng tận sâu dưới đáy lòng lại cảm thấy khinh thường loại đàn ông như thế. Nhìn thấy người đàn ông giàu có ấy bị bẽ mặt, đương nhiên là bọn họ sẽ cảm thấy thoải mái rồi.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!", đã bao giờ người đàn ông giàu có ấy bị đánh thế này, huống chi Trần Thanh còn đánh vào những nơi rất đau nhưng lại không để lại vết thương, khiến người ông ta càng không chịu nổi.

"Không có tài thì đừng cố ra vẻ ta đây như người khác, để rồi rước thêm rắc rối vào người", lúc này, Trần Thanh rút chân về. Ngay trước mặt mọi người, anh chẳng thèm so đo với một kẻ ngu ngốc như thế, bèn quay sang nói với nhân viên bán hàng: "Gói son của vợ tôi lại, quẹt thẻ".

Vừa nói, Trần Thanh vừa lấy tấm thẻ mà Hứa Thiệu Phong đưa anh lúc trước ra, chính anh cũng không biết hiện giờ trong đó có bao nhiêu tiền nữa.

"Vâng, thưa anh", thấy Trần Thanh oai phong như thế, cái nhìn của nhân viên lập tức thay đổi, nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ mà anh đưa.

Sau khi nhận lấy tấm thẻ của anh, bàn tay của nhân viên bán hàng hơi run rẩy, suýt thì làm rơi thẻ xuống đất.

Thẻ này là thẻ đen toàn cầu, phải biết mỗi năm thẻ đen chỉ được phát hành một trăm tấm, những người có thẻ không có ai là người đơn giản hết.

May mà thái độ của cô ta lúc trước không quá tệ, nếu không ông chủ mà biết thì sẽ đuổi việc cô ta mất.

Người đàn ông giàu có thì đang ngồi trên mặt đất với dáng vẻ uất ức. Ông ta ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy tấm thẻ của Trần Thanh.

Thế là trái tim ông ta đập hẫng một nhịp, bởi vì ông ta cũng nhận ra tấm thẻ ấy, trong lòng hối hận không thôi.

Người có thẻ đen toàn cầu có thể là một kẻ nghèo hèn được sao? Rõ ràng không phải là người mà ông ta chọc vào nổi, ấy thế mà ông ta lại chọc vào rồi.

Đang yên đang lành, sao ông ta lại thích sĩ diện hão làm gì cơ chứ? Bây giờ thì hay rồi, không xuống nước kiểu gì được.

"Tít... Quẹt thẻ thành công", không bao lâu sau, máy quẹt thẻ vang lên thông báo quẹt thẻ thành công.

"Thưa anh, thẻ của anh đây ạ! Cô à, đây là son của cô, cô thật hạnh phúc", nhân viên bán hàng lần lượt đưa thẻ và son cho Trần Thanh và Nam Cung Yến, sau đó nịnh nọt thêm một câu.

Nghe thấy lời nói của nhân viên bán hàng, Nam Cung Yến cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng chỉ khẽ gật đầu.

Trần Thanh mừng thầm, nhân viên bán hàng này được đó, trợ giúp anh một phen ra trò.

"Chính là nơi này, ông chủ Vu bảo đánh gãy chân thằng đàn ông, còn đứa con gái thì bắt lại", trong lúc người đàn ông giàu có đang nghĩ xem phải chấm dứt ân oán này thế nào, bên ngoài vọng tới những tiếng ồn ào, ngay sau đó, mười mấy người đô con trông như dân giang hồ đổ xô vào trong.

Thấy vậy, nhân viên cửa hàng vội vàng gọi điện thoại nội bộ để kêu bảo vệ tới, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

"Hội của ông tới rồi hả? Không ngờ ông còn quen biết cả dân xã hội đen, được đấy", Trần Thanh giẫm chân lên người đàn ông giàu có, nói với vẻ mặt bình tĩnh như cũ: "Muốn đánh gãy chân tôi, lại còn đòi bắt vợ tôi, to gan thật".

"Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, sau này tôi không dám kiêu ngạo như thế nữa, anh là người độ lượng, xin anh hãy thả tôi đi, như thả một con chó thôi mà", lúc này ông chủ Vu sắp tuyệt vọng luôn rồi. Lũ khốn ấy, bình thường cần bọn họ thì rất lâu mới thấy mặt, sao hôm nay lại tới nhanh như thế?

"Chả dám, nhiều dân giang hồ như thế, tội sợ lắm", Trần Thanh bảy ra dáng vẻ sợ hãi.

"Ông chủ Vu, phải ông chủ Vu không vậy?", đám xã hội đen kia tìm quanh cửa hàng một lúc rồi mới tìm được ông chủ Vu trên mặt đất, nếu không có chiếc nhẫn to phạc trên ngón tay ông ta thì e rằng bọn họ còn không nhận ra ấy chứ.

"Thằng ranh, mày là ai mà dám đánh ông chủ Vu? Mau thả ông chủ Vu ra, nếu không...", một người đàn ông đeo dây xích vàng chỉ vào Trần Thanh và uy hiếp. Chỉ có điều gã ta vẫn chưa nói hết câu thì Trần Thanh đã tung một cú đá vào thẳng mồm gã, khiến gã ngả người ra sau.

Người đàn ông kia còn chưa kịp rên tiếng nào thì đã bị Trần Thanh đá ngất xỉu, máu tươi trong miệng tuôn ra ào ào.

"Nói nhảm nhiều quá đấy, có bản lĩnh thì nhào vô, không có bản lĩnh thì mau chóng gọi kẻ chống lưng tới, mà không có kẻ nào chống lưng nữa thì quỳ xuống cho tao", Trần Thanh chẳng hơi đâu mà nghe lũ người đó uy hiếp, anh lập tức mở miệng nói.

Nhìn thấy cảnh ấy, người đàn ông giàu có hối hận không thôi.

"Muốn chết!", nghe thấy những gì Trần Thanh nói, lại còn thấy đại ca của mình bị đánh ngất xỉu, những tên còn lại bất chấp tất cả, hô hào rồi xông về phía trước.

Xông lên thì nhanh đó, nhưng tiếc là bay ngược trở lại còn nhanh hơn.

Cứ một cú đá là Trần Thanh lại đá bay một tên ra khỏi cửa hàng.

Đánh nhau trong cửa hàng, nhỡ mà làm hỏng đồ của người ta thì sẽ không hay.

"Thằng ranh, mày dám đánh bọn tao, bọn tao là người của chị Mị đó! Mày đánh tao thì chẳng khác nào chọc tới thế lực ngầm của cả thành phố Nam Hải, mày chết chắc rồi", có người bực bội gào lên.

"Mày đang nói tới Tô Hồng Mị hả?", nghe thấy tên đó nói vậy, Trần Thanh híp mắt lại, lạnh lùng nhìn tên đó và hỏi.

Chương 304: Một vở kịch hay

Trần Thanh không ngờ những tên này lại là người của Tô Hồng Mị, nếu tay sai của Tô Hồng Mị toàn là những kẻ như thế này thì thế lực ngầm của thành phố Nam Hải phải chỉnh đốn lại rồi.

Vốn dĩ Nam Cung Yến chẳng có hứng thú với những chuyện này, nhưng nghe thấy tên của Tô Hồng Mị, cô lập tức vực dậy tinh thần, nhìn Trần Thanh và những người kia.

"Mày cũng từng nghe tên chị Mị rồi à? Đúng thế, bọn tao chính là người của chị Mị, vậy mà mày lại dám đắc tội với bọn tao! Thằng ranh, nói ra lai lịch của mày đi, nếu không thì hôm nay mày không đi khỏi đây được đâu", như thể tìm được chỗ dựa, tên đó đắc ý nói.

"Được lắm", vẻ mặt của Trần Thanh rất lạnh lùng, anh lấy điện thoại gọi.

"Đến tầng hai trung tâm mua sắm Hải Thượng", sau khi cuộc gọi được kết nối, Trần Thanh lạnh lùng nói với Tô Hồng Mị ở đầu bên kia, sau đó trực tiếp tắt máy luôn.

Vốn Tô Hồng Mị còn rất vui khi thấy Trần Thanh gọi điện cho mình, tưởng anh nhớ tới cô ta rồi, nhưng khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng và mang theo hơi hướm mệnh lệnh của anh, cô ta không khỏi run lên.

Nhưng Tô Hồng Mị không muốn chống lại Trần Thanh, dù rằng cô ta đang cảm thấy rất ấm ức, không biết mình đã làm sai điều gì.

Thế là Tô Hồng Mị gọi thêm mấy trợ thủ đắc lực tới, lái xe tới thẳng trung tâm mua sắm Hải Thượng.

Lúc này, Trần Thanh kéo Nam Cung Yến ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Anh chẳng thèm nhìn những tên kia, trong đầu vẫn đang nghĩ xem phải xử lý như thế nào.

Nếu là Tô Hồng Mị dung túng bọn chúng thật thì anh phải làm sao?

Anh chỉ mong là Tô Hồng Mị không quản lý chặt nên có người tự ý dùng danh nghĩa của cô ta ra oai.

Đám côn đồ kia vốn còn định kêu gào thêm vài câu, nhưng vì cảm thấy bầu không khí không ổn nên chẳng tên nào dám hé răng nữa.

Đánh thì đánh không lại, nếu cụp đuôi bỏ đi thì sượng mặt chết mất.

"Thằng oắt, mày chờ đó, tao sẽ gọi thêm người", lúc này, một tên côn đồ lấy điện thoại ra gọi.

Trần Thanh chẳng thèm để ý tới gã.

"Vợ à, em có cần đi làm không?", lúc này Trần Thanh mới nhớ ra rằng vợ mình từng gặp Tô Hồng Mị rồi, hơn nữa hai người họ còn gây nhau nữa, nếu gặp mặt thì đánh nhau mất.

"Hôm nay không đi, ở đây có một vợ kịch vui, phải xem cho hết thì thôi chứ", Nam Cung Yến liếc nhìn Trần Thanh rồi thản nhiên nói.

"Vậy được rồi", Trần Thanh miễn cưỡng gật đầu, trong lòng thì thầm kêu khổ.

Chưa tới mười phút sau, một người đàn ông mặc áo đen dẫn ba tên đô con mặc áo đen tới.

"Đại ca, anh tới rồi, các anh em bị hà hiếp ghê lắm, anh phải giúp bọn em đó", nhìn thấy người đó, đám côn đồ mừng rơn, vừa lăn vừa bò tới trước mặt tên đó.

"Đứa nào dám ăn hiếp người của thằng Cường Tam này? Dẫn tao đi xem nào", người đàn ông mặc áo đen trợn mắt lên với những người đang vây xem xung quanh. Thấy xã hội đen tới thật, mọi người nhanh chóng giải tán, nhưng vẫn lén nhìn về phía này.

"Đại ca, là thằng đó, ông chủ Vu...", lúc này, người kia kể lại những chuyện đã xảy ra.

"Đúng là lũ ăn hại, nhiều người như thế mà thua một thằng ranh con, cút đi cho tao", biết đám tay sai của mình bị một người đánh gục, Cường Tam nổi giận đá tên kia lăn đi, sau đó đi về phía Trần Thanh.

"Thằng kia, chính mày đã đánh bọn đàn em của tao hả?", Cường Tam đi tới trước mặt Trần Thanh rồi lạnh lùng nhìn anh.

"Đúng là tao đánh đó, nhưng chẳng lẽ mày không hỏi xem vì sao tao đánh bọn chúng à?", Trần Thanh gật đầu thừa nhận, sau đó mở miệng nói.

"Hừ, tao cóc cần biết là nguyên nhân gì, mày đánh người của tao tức là mày sai! Tao cho mày hai sự lựa chọn, một là bồi thường năm trăm ngàn tiền thuốc men cho đám anh em của tao, sau đó quỳ xuống xin lỗi, hai là tao sẽ đánh gãy tay chân mày rồi quăng mày xuống sông", Cường Tam hung tợn nói.

Những người đã tránh xa nơi này nghe vậy lập tức rụt cổ lại. Bọn họ không ngờ là mình lại được chứng kiến cảnh xã hội đen hành hung, hơn nữa còn là ở trung tâm mua sắm Hải Thượng, không hiểu sao bảo vệ của cửa hàng vẫn chưa tới nữa.

Thực ra bảo vệ của cửa hàng đã tới từ lâu rồi, nhưng thấy đám côn đồ này không dễ chọc, bọn họ chẳng dám bước ra.

"Ngang tàng đấy, nhưng tao khuyên mày nên đợi thêm một lát nữa, nếu không mày sẽ phải hối hận đó", Trần Thanh lắc đầu, hơi bất mãn về sự quản lý của Tô Hồng Mị.

Anh không mong đám người trong thế giới ngầm này lương thiện gì cho cam, nhưng ít nhất thì không thể hà hiếp người dân một cách trắng trợn như thế được, đây là nguyên tắc cơ bản.

Xem ra thế giới ngầm của thành phố Nam Hải này cần thiết lập lại quy tắc rồi.

"Ha ha, ăn nói cứng đó nhỉ, không biết còn tưởng mày là Trần gia đấy", Cường Tam cười rồi hằn học nói: "Đánh gãy tay chân nó cho tao".

Nghe thấy câu ấy của Cường Tam, ba tên đứng sau gã ta xông qua đám đông để tấn công Trần Thanh.

Nhìn thấy thực lực của ba tên đó, Trần Thanh lập tức híp mắt lại. Rõ ràng cả ba tên đều là võ giả, tuy rằng mới tu luyện, nhưng vẫn mạnh hơn người bình thường nhiều.

"Để tôi đi, nhỡ các cậu tung ra một chưởng là hắn bay màu luôn thì phải làm sao?", một người đàn ông trong số đó vươn tay ra ngăn cản hai người còn lại, nói với vẻ mặt ngạo mạn.

"Nhẹ tay một chút, đừng để nó bay màu thật nhé", hai người kia cười tí tởn dừng bước lại. Kể từ khi trở thành võ giả, bọn họ luôn hất mặt lên trời, rốt cuộc lúc này cũng được thể hiện trước mặt người khác, sao lại không kiêu ngạo cho được.

"Lũ rác rưởi!", sắc mặt của Trần Thanh rất khó coi, anh không ngờ đám người này lại huênh hoang đến thế. Không để bọn chúng nói thêm gì nữa, Trần Thanh bước lên trước, tung ra ba chưởng đánh bay ba tên đó ra ngoài.

Ba người kia không lường trước được là Trần Thanh lại ra tay trực tiếp như thế, bọn họ muốn né nhưng chẳng thể né nổi.

"Chuyện này...", nhìn thấy cảnh ấy, Cường Tam trợn tròn mắt, không dám tin là ba thằng đàn em đắc lực của mình lại mỏng manh dễ vỡ như vậy.

Điều ấy chứng tỏ người đàn ông trẻ tuổi này không dễ dây vào.

"Rốt cuộc mày là ai?", Cường Tam kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, gã ta mở miệng hỏi.

"Mày không xứng biết thân phận của tao", Trần Thanh lạnh giọng nói, không hề khách khí chút nào.

"Mày tưởng là võ giả thì đã chắc kèo à? Xem ra tao phải đích thân ra tay rồi, mà tao đã ra tay thì không chỉ đơn giản là đánh gãy chân tay thôi đâu", nghe vậy, Cường Tam lập tức nổi khùng lên. Dám coi thường gã ta ấy hả!

"Lên đi, cái loại rác rưởi, sống cũng chỉ làm ô nhiễm không khí thôi", Trần Thanh lạnh giọng quát, sau đó phi thẳng tới trước mặt Cường Tam, chậm rãi vươn tay đánh về phía gã ta.

Những người xung quanh đều nhìn thấy động tác của Trần Thanh, thế này thì chậm quá rồi đấy!

Chương 305: Quản lý không nghiêm khắc

Nhưng điều khiến mọi người cảm thấy khó hiểu là Cường Tam thực sự vẫn đứng yên ở đó và không hề di chuyển.

“Bốp...”

Một tiếng bạt tai vang lên giòn giã, Cường Tam bị đánh bật ra, đập mạnh vào cây cột.

Đám thuộc hạ của gã ta đơ người ra, đều nghĩ có phải đại ca bị ngu rồi không? Thế mà lại đứng yên đó cho Trần Thanh tát.

Những tên thuộc hạ này làm sao biết được rằng thật ra gã ta rất muốn đánh trả, nhưng không cách nào di chuyển được.

Hơn nữa, có thể tát gã ta bay ra ngoài, loại thực lực này nhất định không phải mình có thể đối phó được.

“Mày là ai?”, lúc này Cường Tam vô cùng sợ hãi, chỉ có thể đứng đó cho người ta đánh, hoàn toàn không thể phản kháng được, điều này thật sự khiến gã ta khó chấp nhận.

“Cường Tam, cậu đang làm gì vậy?”, khi Cường Tam được đỡ dậy, cả đám người họ đều đang trừng mắt nhìn Trần Thanh thì một giọng nói trong trẻo vang lên.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp vội vã đi đến, theo sau cô ta còn có vài người đàn ông rất hung hãn.

“Chị… Chị Mị, sao chị lại ở đây?”, Cường Tam lập tức có linh cảm không lành khi nhìn thấy chị Mị xuất hiện ở đây.

“Nếu tôi không đến, cậu định hủy hoại hết danh tiếng của tôi sao?”, người đó chính là Tô Hồng Mị, sau khi nhận được điện thoại của Trần Thanh thì cô ta vội vàng tới.

Lúc này, sắc mặt của Tô Hồng Mị vô cùng khó coi, giờ cô ta mới hiểu tại sao Trần Thanh lại tức giận đến như vậy.

Bị người của mình chắn đường, lại còn bị đánh, đổi lại là người khác thì có tức giận không chứ?

“Chị Mị, em không có. Em chỉ là nhận được lời kêu cứu của các anh em nên mới đến giúp thôi”, nhìn thấy chị Mị đang tức giận, Cường Tam rùng mình, nói một cách thận trọng.

“Cút sang một bên cho tôi, lát nữa tôi sẽ tính sổ cậu sau”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh như băng, rồi đi về phía Trần Thanh .

“Trần gia, thực xin lỗi, tôi đã không nghiêm khắc với thuộc hạ, nên mới để xảy ra chuyện này”, Tô Hồng Mị nói với thân phận là thuộc hạ của Trần Thanh, đương nhiên là cô ta không thể thân mật với anh khi có mặt người ngoài.

“Không phải không nghiêm khắc mà là chị quản lý không thích đáng. Ban đầu tôi đã nói, đừng làm những chuyện hại dân. Nếu hôm nay không phải tôi mà là người khác thì sao? Chẳng phải đã bị đánh gãy tay chân rồi ném xuống sông rồi không?”, giọng điệu của Trần Thanh rất bình tĩnh, không chút bực bội, nhưng càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Vâng, tôi nhất định sẽ loại bỏ những thứ cặn bã này càng sớm càng tốt”, nghe xong lời nói của anh, Tô Hồng Mị bặm môi nói.

“Được rồi, đem bọn họ đi đi, còn việc xử lý như thế nào, chị tự giải quyết sao cho thoả đáng là được”, Trần Thanh xua tay, trực tiếp rời đi cùng Nam Cung Yến.

“Mang bọn họ đi!”, sắc mặt Tô Hồng Mị tái nhợt, lập tức hét lên với những người phía sau.

“Chị Mị, đừng mà, chúng em cũng không biết anh ta lợi hại như vậy, chúng em sẽ không dám nữa”, Cường Tam thấy vậy, nào đâu biết được mình đã chọc phải hổ, lập tức kêu lên.

“Nếu hôm nay cậu dây vào tôi thì còn không có chuyện gì, nhưng người cậu dây phải lại là Trần gia, bây giờ cậu đã hiểu chưa?”, vẻ mặt Tô Hồng Mị lãnh đạm nói.

“Cái gì? Trần... Trần gia, anh ta là Trần gia!”, sau khi Cường Tam nghe Tô Hồng Mị nói vậy, gã ta liền thừ người ra.

Gã ta đương nhiên biết đến uy phong của Trần gia, lúc đầu, Trần gia đã giành được quyền kiểm soát thế giới ngầm của thành phố Nam Hải khiến nhiều người vẫn không phục.

Nhưng khi anh dễ như trở bàn tay mà chặt được đầu ông cụ Diệp, xóa sổ nhà họ Diệp, thì thành phố Nam Hải đã không còn ai dám hó hé nửa lời.

Lúc đầu bọn họ đều coi Trần gia là thần tượng, không ngờ hôm nay lại đụng trúng phải anh như vậy.

“Tất cả đều là do Vu Đại Đầu. Nếu không phải ông ta, chúng ta sẽ không chọc giận Trần gia rồi”, Cường Tam hung hăng trừng mắt nhìn ông chủ Vu đang sợ hãi đứng ở bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mang hết đi!”, Tô Hồng Mị tất nhiên sẽ không tha cho kẻ đầu xỏ, lập tức cho người mang hết đám người này đi.

Sau khi Trần Thanh đưa Nam Cung Yến rời đi, đối mặt với ánh mắt dò hỏi của cô, Trần Thanh nhất thời không biết phải nói với cô như thế nào.

“Tối về, anh sẽ kể chi tiết chuyện này cho em nghe”, Trần Thanh suy nghĩ một chút liền nói.

“Được”, cô không phải là người không nói lý, gật đầu đồng ý.

Đồng thời cô cũng cảm thấy tò mò về Trần Thanh, mặc dù biết anh không phải người bình thường, nhưng không ngờ Trần Thanh lại có tầm ảnh hưởng lớn tới vậy.

Nghe những người này nói, Trần Thanh dường như có sức răn đe vô cùng lớn, lại còn được người ta gọi là Trần gia!

Trong lòng Nam Cung Yến dấy lên nghi ngờ, anh đưa cô đến công ty nhưng không hề ở lại làm việc, về việc này cô cũng không ép buộc vì biết rằng Trần Thanh có việc riêng.

Anh lo lắng cho đám người Giang Tử Phong, ai biết bây giờ ba người bọn họ đã tu luyện thành bộ dạng gì rồi?

Ngay lập tức, Trần Thanh lái xe về phía hồ Lộc Minh, sau khi đến đó, anh phát hiện nơi này lại có người đang canh giữ, hơn nữa khí thế của những người này thật phi thường.

“Xin lỗi, đây là phạm vi tư nhân, cấm vào”, nhân viên bảo vệ ở cửa liền chặn xe của Trần Thanh ở bên ngoài, cảnh giác nhìn anh.

“Tôi là Trần Thanh, chỗ này là của tôi”, Trần Thanh lập tức giải thích.

“Ý anh nói... anh là cậu Trần sao? Tôi xin lỗi, trước đây chúng tôi chưa từng gặp anh, nhưng cũng không thể cho anh vào”, Trần Thanh vốn nghĩ rằng sau khi nói tên của mình ra thì họ có thể để anh vào, nhưng không ngờ, lại làm cho họ cảnh giác hơn.

Hơn nữa, Trần Thanh cũng nhìn ra rằng bốn hoặc năm nhân viên bảo vệ khác đã nhanh chóng chạy đến tập trung ở đây, hơn nữa tốc độ di chuyển khá nhanh.

“Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại”, Trần Thanh gật đầu, không có gì phật lòng.

Đây là lãnh địa riêng của anh, đương nhiên là anh hy vọng nó được phòng thủ kiên cố, những người này cũng khá chuyên tâm làm nhiệm vụ.

Anh lập tức gọi cho Giang Tử Phong, nhưng không ngờ cậu ấy lại không trả lời điện thoại.

Trần Thanh cũng không điện nữa, dù sao thì bây giờ Giang Tử Phong rất có khả năng là đang tu luyện, nếu như trong quá trình tu luyện bị phân tâm thì sẽ không tốt.

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Trần Thanh vẫn còn ở ngoài cửa, trong lòng càng cảnh giác cao độ hơn.

“Thưa anh, đây là khu vực tư nhân, mời anh mau đi cho”, nhân viên bảo vệ bước tới, bắt đầu đuổi Trần Thanh đi.

“Chỗ này cũng thuộc khu vực tư nhân sao? Tôi ở đây ngắm phong cảnh, chắc không phạm pháp chứ?”, Trần Thanh đột nhiên nảy ra cái ý này, liền cười híp mắt hỏi.

“Xin lỗi, đây quả thực là khu vực tư nhân. Xung quanh ngọn núi này đều thuộc khu vực tư nhân cả, xin mời rời đi cho”, nhân viên bảo vệ thấy anh đang cố ý gây sự, liền nhìn thẳng về phía anh, cứng rắn nói.

Đúng lúc này, một tốp nhân viên bảo vệ dàn hàng ngang chạy từ trong ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK