• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227: Cây thông phỉ thúy
Trần Thanh không hề chú ý tới những người khác, sự chú ý của anh đổ dồn hết vào tảng đá này.
Nhờ có mắt xuyên thấu, mọi chi tiết của cây thông Phỉ Thúy này đều hiện lên trong đầu anh.
Theo thời gian trôi qua, sau khi làm sạch bụi đá, rốt cuộc ngọn của cây thông cũng lộ hết ra.
Ngọn thông bằng Phỉ Thúy sinh động hiện ra trước mặt mọi người, khiến tất cả phải mở to đôi mắt, những tiếng bàn tán ngưng bặt lại, miệng thì há ra thật to.
"Đây..."
Đoạn Dương - một trong hai nghệ nhân điêu khắc ngọc bỗng chạy ra, ghé sát người vào trước tảng đá, trong mắt hiện lên nét kích động.
Trương Chấn Vũ cũng phản ứng rất nhanh, ông ta lao thẳng tới, kích động nhìn vào ngọn cây.
"Cậu Trần Thanh này, cậu có thể cho tôi xem tảng đá này một chút được không?", hai tay Đoạn Dương run run, nhìn Trần Thanh và hỏi.
"Đương nhiên là được", Trần Thanh đang muốn nghỉ ngơi một lát, mới mài ra được ngọn cây thôi mà anh cũng đã hao tốn sức lực lắm rồi.
Lúc này, Trần Thanh đặt bánh nhám xuống rồi lùi lại một chút.
Ba người làm chứng bu hết lại, kích động nhìn vào ngọn cây.
Phỉ Thúy hình ngọn cây này có màu xanh lục, màu sắc của nó cực kỳ đẹp, nếu là Đế Vương Lục hoặc Tổ Mẫu Lục thì đều không thể có màu sắc đẹp được như thế này, bởi vì hai màu ấy quá đậm, còn màu xanh lục này trông vô cùng sinh động.
Điều vừa khéo là ngọn cây thuộc dòng Phỉ Thúy Băng chứ không phải Phỉ Thúy Thủy Tinh, nếu không thì lá thông sẽ biến thành màu trong suốt, đánh mất sự sinh động vốn có.
Mọi người xung quanh cũng túm tụm lại.
Thấy vậy, Giang Tử Phong bỗng quát lên: "Lùi lại hết đi, Phỉ Thúy mà bị hư hao gì thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Nghe Giang Tử Phong nói vậy, tất cả mọi người dừng bước, nhưng không ai lùi lại, chỉ dùng đôi mắt sáng rực nhìn ngọn cây đã lộ ra ngoài ấy.
"Giống quá, nếu không vì Phỉ Thúy đang nằm trong đá thì tôi còn tưởng là thật ấy".
"Ai có thể ngờ rằng trong tảng đá vứt đi này lại có báu vật hiếm thấy như thế".
"Đúng là kiệt tác của tạo hóa, e rằng nghệ nhân điêu khắc ngọc hàng đầu cũng không điêu khắc ra được một tác phẩm như thế ấy chứ".
"E là lần này ông chủ Tiết phải hộc máu rồi, cắt ra ba viên Phỉ Thúy cao cấp trong quán ông ta đã đành, bây giờ lại còn xuất hiện một báu vật như vậy".
Lúc này, mọi người đều đổi giọng khen ngợi, như thể những người vừa trào phúng Trần Thanh không phải bọn họ vậy.
Còn Giang Tử Phong thì đắc ý hết mức, hất mặt lên nhìn những người xung quanh.
Tiết Nhân và Hứa Thiệu Phong thì ngược lại, sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi. Nhất là Hứa Thiệu Phong, đôi mắt hắn đỏ như mắt thỏ.
Mà Tiết Nhân thì đang tiếc nẫu ruột ra rồi.
Ba viên Phỉ Thúy cao cấp cộng với một báu vật thiên nhiên, khác nào đâm một nhát vào tim ông ta rồi xát muối lên đó, thật sự là đau lòng chết mất.
"Trần Thanh, không biết cậu có thể để tôi điêu khắc tảng đá này giúp cậu được không?", Đoạn Dương là người đầu tiên hoàn hồn lại, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn Trần Thanh và hỏi.
"Lão Đoàn, ông đừng mặt dày thế chứ, ông chuyên điêu khắc mấy thứ lớn, món đồ nhỏ thế này phải để tôi làm mới chuẩn", Trương Chấn Vũ cảm thấy bất mãn, trợn mắt lườm Đoạn Dương.
"Tôi chuyên điêu khắc mấy thứ lớn thì đã sao? Có phải tôi không có tác phẩm cỡ nhỏ nào đâu?", Đoạn Dương không hề lùi bước, ông ta phản bác lại ngay.
"Tác phẩm tinh xảo như thế này mà để ông điêu khắc thì chắc chắn sẽ nát mất, vậy nên tôi mới là người phù hợp nhất", Trương Chấn Vũ không chịu nhún nhường, râu tóc ông ta dựng ngược lên, trợn mắt nhìn Đoạn Dương.
Phương Thư Minh bất đắc dĩ đứng lên, nhìn hai ông bạn già của mình. Bọn họ đã đấu đá cả đời rồi, ai cũng muốn dùng tác phẩm của mình để đánh bại đối phương.
Hai người ấy là đại diện tiêu biểu cho hai phong cách điêu khắc ngọc khác nhau, Đoạn Dương là kiểu phóng khoáng trường tồn, chú trọng việc dùng mức hao tổn thấp nhất để thể hiện ra một tác phẩm.
Trương Chấn Vũ thì đại diện cho trường phái tinh xảo của ngành điêu khắc ngọc, chú trọng kỹ thuật chạm khắc tinh tế nhất, cho dù là miếng Phỉ Thúy nhỏ đến mấy thì ông ta cũng có thể điêu khắc thành một tác phẩm.
Không ai phục ai, cả hai đều cho rằng quan niệm điêu khắc của mình mới là chính xác.
Bây giờ hai người họ cùng nhìn thấy cây thông Phỉ Thúy này, tất nhiên là không muốn để vuột mất nó.
Phải biết rằng thứ mà một nghệ nhân điêu khắc ngọc muốn có nhất chính là vật liệu tốt. Bọn họ đã điêu khắc cả nửa đời người, gặp vô số Phỉ Thúy đá quý, vật liệu bình thường không đáng để bọn họ chú ý tới.
Phỉ Thúy Mắt Tím và Đế Vương Lục vừa rồi cũng làm bọn họ thèm thuồng, chỉ có điều vẫn chưa đến mức nhất thiết phải có được, nhưng vật liệu trước mắt lại là thứ mà bọn họ cực kỳ khao khát.
Đã gặp được nó thì tất nhiên là không thể bỏ lỡ được.
"Tôi nói này, hai người đừng cãi nhau nữa có được không? Tảng đá ấy đã được mài ra hết đâu, đợi ra hết rồi thì các ông cãi nhau cũng chưa muộn", Phương Thư Minh đành phải đứng ra giảng hòa, lên tiếng ngăn cản bọn họ.
"Huống chi chủ nhân của Phỉ Thúy còn chưa đồng ý nữa, hai ông cứ tự nhiên như ruồi ấy nhỉ", Phương Thư Minh thuyết phục hai người kia rồi quay sang nhìn Trần Thanh, lúc này anh đang rất dửng dưng.
Nghe thấy câu nói của Phương Thư Minh, hai người kia mới đột nhiên nhớ ra rằng bọn họ cứ nghĩ một cách đương nhiên rằng vật liệu này sẽ được điêu khắc bởi bậc thầy trong ngành điêu khắc ngọc như bọn họ, căn bản không hề nghĩ tới chuyện người ta có để bọn họ điêu khắc hay không.
Dù sao với tên tuổi của hai người họ, muốn điêu khắc ngọc giúp người khác thì chắc chắn sẽ không có ai từ chối.
Khuôn mặt của hai người đỏ bừng lên, lập tức nhìn về phía Trần Thanh.
Trần Thanh đang nghỉ ngơi cho lại sức, anh cảm thấy bất đắc dĩ. Với hai bậc thầy điêu khắc ngọc như thế này, người bình thường tìm đến bọn họ, có khi bọn họ cũng chẳng để ý tới ấy chứ, nhưng bây giờ cả hai đều muốn điêu khắc tác phẩm này cho anh, đúng là khó xử thật.
"Ông Đoạn, ông Trương, hay là chờ tôi mài xong tảng đá này rồi hai ông hãy quyết định xem có điêu khắc hay không?", Trần Thanh nghĩ ra một cách, bèn mở miệng nói.
"Chắc hẳn dưới cành này vẫn còn nữa, nhỡ cậu mài hỏng thì phải làm sao?", Đoạn Dương thẳng tính, ông ta nói ngay.
"Đúng thế, nhỡ mài hỏng thì chính là tội đồ đấy", lần này Trương Chấn Vũ cũng đứng về phía Đoạn Dương, tán đồng nói.
Sau khi nói xong, những người khác đều nhìn bọn họ với vẻ mặt quái lạ. Hình như tảng đá kia là của Trần Thanh mà, trông hai nghệ nhân này còn sốt sắng hơn cả anh nữa.
Phương Thư Minh là người ngoài cuộc, vậy nên cái nhìn của ông ta rất thấu triệt.
"Hai ông nghe tôi khuyên một câu đi", Phương Thư Minh bất đắc dĩ đứng ra, nói với hai người họ: "Vừa rồi khi cậu Trần Thanh đây mài ngọn cây, cậu ấy có để sảy nhỡ gì không? E là đến cả hai ông cũng phải tốn rất nhiều công sức mới mài ra được tảng đá này ấy chứ".
"Hai ông này, chúng ta đều là người sắp xuống lỗ rồi, tinh thần không theo kịp nữa đâu, mài được ra tác phẩm này thì e là hai ông cũng tiêu đời luôn ấy chứ".
Phương Thư Minh thở dài một hơi, tận tình khuyên nhủ bọn họ.
Chương 228: Sức sống tươi mới
Chương 228: Sức sống bừng bừng
Lời nói này không phải là không có căn cứ, những bậc thầy điêu khắc ngọc theo đuổi tới trình độ cao nhất thường vào lúc điêu khắc tác phẩm vì quá tập trung tinh thần và tốn không biết bao nhiêu công sức nên cuối cùng không chống đỡ nổi mà chết đột ngột trên bàn điêu khắc.
Hai người này đã gác đao từ rất lâu rồi, hiện giờ lại tùy tiện ra tay, đối với hai người họ mà nói, e rằng không phải là chuyện tốt gì.
Nghe Phương Thư Minh nói, họ lập tức có chút mất hứng.
Kỹ thuật cắt đá vừa rồi của Trần Thanh rõ như ban ngày, mà kỹ thuật mài đá này cũng không có khiếm khuyết nào, nếu trong tình huống như vậy còn có thể tổn hại thì sợ rằng không ai có thể đảm bảo sẽ không hư hỏng.
“Thôi được rồi, có lẽ đời này tôi vô duyên với kiệt tác truyền đời này , Đoạn Dương nói xong, thần sắc có chút buồn bã.
Trương Chấn Vũ mặc dù không lên tiếng, trong mắt lại lộ ra một tia không cam tâm.
Tác phẩm đã định trước sẽ trở thành kiệt tác truyền thế đều không thể tham gia vào, bọn họ sao có thể cam lòng.
Trần Thanh đối với tinh thần yêu nghề của hai người này thì vô cùng tôn kính, anh chợt nhớ ra, bên trong không phải còn có một cây thông cần điêu khắc sao?
Mà rễ của gốc cây thông này còn có một miếng đất cũng cần được hoàn chỉnh.
Dù gì một mình anh cũng không làm được.
Hai người trước mắt này không phải là vừa hay sao.
Đoạn Dương thuộc phái phóng khoáng, phụ trách việc đẽo phần đất đai.
Mà Trương Chấn Vũ lại thuộc phái tinh xảo, chịu trách nhiệm phần cây thông.
Đây đúng là vẹn cả đôi đường.
Tác phẩm của anh do hai bậc thầy khắc ngọc cùng nhau hoàn thành, e rằng giá trị của tác phẩm này sẽ tăng thêm rất nhiều so với phần móng ban đầu.
“Hai vị tiền bối, đợi tôi cắt miếng Phỉ Thúy này ra, nếu như cần tới chạm khắc, mong rằng hai vị không nề hà mà ra tay, tôi đây vô cùng cảm kích”, Trần Thanh lập tức chắp tay mà nói.
Nghe Trần Thanh nói như vậy, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó ngồi bệt xuống bên cạnh tảng đá, đồng thời nhìn chằm chằm vào đó.
Thấy vậy Trần Thanh cũng không biết phải làm thế nào, anh biết rằng, nếu như hôm nay không cắt được miếng Phỉ Thủy này ra, sợ rằng hai ông lão này sẽ không cam tâm.
Trần Thanh lại tiếp tục mài.
Không còn ai tỏ ra mất kiên nhẫn với lần mài đá lần này của Trần Thanh, có thể chứng kiến một kiệt tác tuyệt thế, bọn họ đều cảm thấy vinh dự.
Thậm chí còn có người bắt đầu quay lại video.
Thực ra, ban đầu họ quay video không phải để chứng kiến một kiệt tác ra đời như thế nào, mà muốn ghi lại làm trò cười.
Nhưng hiện giờ họ lại kích động vô cùng, vui mừng vì tầm nhìn xa trông rộng của bản thân.
Trần Thanh đương nhiên không biết những điều này, anh đã hoàn toàn tập trung vào việc mài đá.
Thời gian trôi qua, sắc trời ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống.
Mà hội trường cắt đá lúc này cũng lên đèn, do thường xuyên có người cắt đá tới đêm muộn nên đèn chiếu ở nơi đây vô cùng tốt, độ chiếu sáng gần như ban ngày.
Tuy nhiên những ánh đèn điện này đối với Trần Thanh cũng không có tác dụng gì, bởi anh cắt đá hoàn toàn dựa vào mắt xuyên thấu.
Khi gốc cây thông Phỉ Thúy được cắt ra một nửa, vì sử dụng thấu thị trong thời gian dài, Trần Thanh cảm giác mắt mình bắt đầu có chút chua xót.
Nhưng anh không hề dừng lại, bây giờ đã rất muộn rồi, nếu không đem phần còn lại giải quyết dứt điểm, e rằng phải kéo dài tới nửa đêm.
Bởi vậy, Trần Thanh vẫn tiếp tục cắt đá.
Khi cả cây thông Phỉ Thúy lộ ra, hai mắt Trần Thanh đã đỏ hoe, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Anh tắt máy mài đá, sau đó nhắm lại mắt.
Đôi mắt truyền tới từng trận khô rát, đau nhói và sưng tấy.
Rõ ràng đây là do thấu thị hoạt động quá tải, loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Anh thề, sau này nhất định sẽ không sử dụng thấu thị trong thời gian quá dài nữa.
“Đẹp quá, quả là một vẻ đẹp tuyệt vời”.
Hai người Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ cùng nhau vây quanh hai bên gốc cây thông Phỉ Thúy, không ngại khen ngợi hết lời.
Cây thông Phỉ Thúy này chỉ dài 14 tấc, giống như một chiếc máy tính xách tay bình thường, toàn thân màu xanh ngọc bích, như vừa mới gặp mưa, toát ra sức sống tươi mới.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, nó phản chiếu ánh sáng rực rỡ mê người, thu hút ánh mắt của mọi người, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như tất cả đều bị lay động trước tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên.
Phương Thư Minh cũng là dáng vẻ kinh ngạc tán thưởng, là hội trưởng của hiệp hội đá quý, đã nhìn thấy vô số tác phẩm bằng ngọc, nhưng cây thông Phỉ Thúy được hình thành tự nhiên như vậy quả thực chính là tạo hóa tuyệt mỹ nhất của mẹ thiên nhiên.
“Đúng là một chuyến đi bất ngờ, thực sự là một chuyến đi đáng giá mà”.
“Đúng vậy, có thể thấy một kiệt tác truyền thế bậc này, về sau cũng có vốn để khoe khoang rồi”.
“Ha ha, tôi đã ghi lại toàn bộ quá trình rồi, pin điện thoại cũng cạn kiệt rồi, bộ nhớ gần như đã đầy, nhưng nó đáng giá”.
“Ông anh, lát nữa nhớ gửi qua cho tôi nhé”.
“Tôi nữa, tôi muốn lưu lại làm kỉ niệm”.
“Đừng vội như vậy, tôi sẽ truyền lên mạng, mọi người muốn xem thì tự lên mà tải về”.
Những người xung quanh đều nhìn cây thông Phỉ Thúy với ánh mắt kinh ngạc.
“Đại ca, anh không sao chứ?”, Giang Tử Phong là người đầu tiên tỉnh lại sau cơn say này, cậu ta lập tức chạy tới, quan tâm hỏi han.
“Tôi không sao, có lẽ là hơi quá sức, nghỉ ngơi một chút là được”, Trần Thanh xua tay nói.
“Ở đây có thuốc nhỏ mắt, cho cậu ta dùng hai giọt, chắc sẽ đỡ hơn”, Trương Chấn Vũ lập tức lấy ra một lọ thuốc, đưa cho Giang Tử Phong.
“Cảm ơn ông Trương”, Giang Tử Phong nhanh chóng nhận lấy, sau đó giúp Trần Thanh nhỏ hai giọt vào mắt.
Đoạn Dương đứng bên cạnh hung hãn liếc nhìn Trương Chấn Vũ, ông ta cót chút phiền, tại sao mình lại không mang theo thuốc nhỏ mắt chứ, bây giờ cơ hội này lại bị đối phương cướp mất rồi.
Trương Chấn Vũ vẻ mặt tự mãn nhìn Đoạn Dương, có sự trợ giúp của thuốc nhỏ mắt, chắc Trần Thanh sẽ cho ông ta chạm khắc cây thông Phỉ Thúy.
Mặc dù lúc này cây thông đã rất tốt rồi, nhưng thân cây, rễ cây và những thứ lộ ra bên ngoài cần được chạm khắc lại để tạo nên sự hoàn hảo cho tổng thể.
Mà những công việc này đối với những người thợ khắc ngọc như ông ta vô cùng quan trọng, nó đại diện cho tác phẩm của bọn họ.
Trần Thanh cảm thấy dễ chịu hơn khi dùng thuốc nhỏ mắt, nhưng khi muốn dùng thấu thị thì mắt anh lại cảm giác ngứa ran, làm anh sợ đến mức nhanh chóng ngừng lại.
Mặc dù chưa kiệt sức, nhưng Trần Thanh cũng cảm thấy anh đã dùng đến giới hạn.
Từ lần cuối cùng khi thấu thị được tiến hóa, anh vẫn chưa kiểm tra giới hạn nhìn xuyên thấu của mình, lần này coi như đã biết rồi.
Chương 229: Yêu quái phương nào?
“Một bức bảo bối như vậy giá bao nhiêu?”
“Tôi thấy không thể ước tính được”.
“Bảo vật vô giá”.
“Không sai, là một bảo vậy vô giá, cây thông Phỉ Thúy tự nhiên”.
“Cái này còn tinh tế hơn cả Phỉ Thúy Cải Trắng của lão phật gia năm đó nữa”.
“Nước ngọc cũng tốt, chỉ có điều hơi nhỏ”.
Những người xung quanh lúc này cũng tỉnh táo lại, lập tức bàn tán sôi nổi, dường như cây thông Phỉ Thúy này là của họ vậy.
Thấy ánh mắt của Trần Thanh, Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ lo lắng nhìn về phía anh, giống như trẻ con chờ được phát kẹo vậy.
Giang Tử Phong đương nhiên nhìn ra vẻ khó xử của đại ca mình, lập tức đưa mắt nhìn Hứa Thiệu Phong bên cạnh.
Hứa Thiệu Phong lúc này ngồi bệt trên mặt đất, mặt cắt không còn giọt máu, thật ra lúc ngọn cây thông Phỉ Thúy lộ ra, hắn ta đã biết rồi.
Hắn đã thua.
Mà còn thua một cách triệt để.
Không phải hắn không thể thua mà là thua có chút không cam tâm.
Trần Thanh này rốt cuộc là yêu quái phương nào?
Tài năng võ nghệ kinh người, có thể gọi là đệ nhất của cả cái thành phố Nam Hải này.
Bây giờ trên con đường cược ngọc, lại cũng làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn ta lại muốn quỵt nợ người như vậy, không phải là tự tìm cái chết sao?
Việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể nhận thua thôi.
“Hai vị trưởng lão, đại ca tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, đợi chúng tôi cá cược xong, chúng ta hãy bàn đến chuyện viên ngọc này do ai điêu khắc nhé”, Giang Tử Phong học theo Trần Thanh, khoát tay cung kính nói với Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ.
Nghe thấy lời của Giang Tử Phong, hai người họ mới nhớ rằng mình là ban giám khảo của vụ cược ngày hôm nay.
Công việc chưa hoàn thành mà lại chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện của mình.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thiệu Phong.
“Hứa béo, thế nào? Sắc mặt của anh có vẻ không được tốt nhỉ”, Giang Tử Phong nhìn vẻ mặt uể oải của Hứa Thiệu Phong mà nói.
“Không đúng, bắt đầu từ hôm nay anh phải gọi tôi là anh Phong, nào, gọi thử tôi nghe coi”, Giang Tử Phong đột nhiên nghĩ đến vụ cá cược với Hứa Thiệu Phong khi nhặt được hòn đá thô kia, lập tức nói với giọng khiêu khích.
“Tôi thua thì tôi nhận, đây là tất cả tài sản do tôi đứng tên, đã lập bảng tóm tắt và kí tên rồi, chỉ cần các cậu kí tên thì những thứ này sẽ thuộc về hai người”.
Hứa Thiệu Phong không để ý đến Giang Tử Phong, hắn ta nhìn Trần Thanh, đồng thời lấy ra một xấp hợp đồng chuyển nhượng tài sản đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.
Những thứ đã chuẩn bị này hắn vốn dĩ không muốn lấy ra, nhưng bây giờ thật sự thua rồi, hắn có chút muốn khóc.
Giang Tử Phong nhìn thấy Hứa Thiệu Phong phối hợp như vậy, tự nhiên không ép hắn ta gọi mình là anh nữa.
Sau khi nhận được đồ, Giang Tử Phong lập tức kiểm tra tính xác thực của những hợp đồng chuyển nhượng đó.
“Đại ca, ok”, Giang Tử Phong đột nhiên hưng phấn, những tài sản này có thể nói là rất hùng hậu.
Chắc phải hơn 12 tỷ đấy, lần này Hứa Thiệu Phong đúng là phá sản rồi.
Trần Thanh nhìn Hứa Thiệu Phong, anh đi tới phía trước và nói: “Chuyện này lát nữa hãy nói”.
Trần Thanh nói vậy làm Hứa Thiệu Phong có chút kinh ngạc, chỉ cần nhận lại những thứ này, vụ cá cược không phải kết thúc rồi sao?
Đột nhiên, Hứa Thiệu Phong nghĩ đến những gì Trần Thanh đã nói khi chấp nhận cá cược, sắc mặt hắn lập tức xấu đi.
“Được rồi, vụ cá cược đã kết thúc, mời mọi người giải tán khỏi đây”, Phương Thư Minh biết bọn họ vẫn còn có một vụ đánh bạc nữa chưa hoàn thành, rất phối hợp mà giải tán đám đông.
Nghe thấy lời của Phương Thư Minh, mặc dù không cam lòng từ bỏ nhưng cũng không ai phản đối cả, mọi người chậm rãi rời đi.
Mặc dù người đã đi hết rồi, nhưng câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
Bọn họ phải công khai những gì xảy ra ngày hôm nay, với tư cách là giám khảo cũng cảm thấy rất tự hào.
Đợi mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Trần Thanh, Giang Tử Phong, Phương Thư Minh và hai người Đoạn Dương cùng Trương Chấn Vũ.
“Lần cá cược này, tôi tuyên bố rằng người chiến thắng là anh Trần Thanh”, Phương Thư Minh tuyên bố.
Mặc dù mọi người biết ai là người thắng cuộc, nhưng với tư cách là giám khảo, Phương Thư Minh đương nhiên vẫn phải thông báo, như vậy mới có vẻ công bằng.
“Anh Hứa Thiệu Phong, không biết anh có đồng ý với nhận định này không?”, Phương Thư Minh mặc dù đang hỏi nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
“Ông Phương, tôi đồng ý”, Hứa Thiệu Phong nói xong thì suýt nữa trượt ngã xuống đất.
Sau bao nhiêu năm phấn đấu, ván cờ cuối cùng của hắn lại kém cỏi và thua cay đắng như vậy.
“Những tài sản này tôi không cần nữa, anh quay về đi”, Trần Thanh nhìn vẻ mặt như tro tàn của Hứa Thiệu Phong, mở miệng nói.
Nghe được lời nói của Trần Thanh, ba người Phương Thư Minh sửng sốt, còn Giang Tử Phong thì há to miệng ngạc nhiên.
Hứa Thiệu Phong cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh, muốn biết lời vừa rồi có phải sự thật hay không.
“Đại ca, anh phải suy nghĩ kĩ nhé, chỗ tài sản này ít nhất phải 12 tỷ đấy”, Giang Tử Phong nói nhỏ với Trần Thanh.
Mặc dù cậu ta là con nhà thế gia, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Nhưng Trần Thanh lại cứ thế mà từ bỏ, hoàn toàn không để ý đến, đây chẳng lẽ lại là một siêu đại gia ngầm?
“Đây...”, Hứa Thiệu Phong lần này đã nghe rõ ràng, lập tức kích động.
Có điều, lăn lộn bao nhiêu năm rồi, hắn ta đương nhiên biết trên đời không có bữa trưa nào miễn phí cả.
Có thể từ bỏ nhiều tài sản như vậy thì ắt sẽ có ý đồ khác lớn hơn.
“Cậu muốn làm gì?”, Hứa Thiệu Phong hồi phục dáng vẻ bình tĩnh, hỏi Trần Thanh.
“Điều tôi muốn rất đơn giản, tương lai anh phải làm việc cho tôi, chỉ cần anh làm tốt những gì tôi giao, sau này tài sản của tôi sẽ để anh quản lý”, Trần Thanh nhìn Hứa Thiệu Phong nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Hứa Thiệu Phong nghe xong thì ngẩn người.
Đây căn bản không phải là điều kiện gì cả.
Đây chính là tha cho hắn một đường sống, vả lại còn cho hắn ta cơ hội để bắt đầu lại.
“Tôi đồng ý với cậu”.
“Đừng đồng ý sớm như vậy, điều tôi ghét nhất chính là sự phản bội, nếu anh phản bội tôi, e rằng không chỉ đơn giản là phá sản đâu”, Trần Thanh nhìn Hứa Thiệu Phong thật sâu, giọng điệu bình tĩnh.
“Tôi sẽ không phản bội cậu”, Hứa Thiệu Phong đương nhiên biết năng lực của Trần Thanh, lập tức nói.
“Được, anh đi đi, sau khi quay về sẽ có người giao cho anh những tài sản mà tôi cần quản lý, chỉ cần anh làm tốt là được”, Trần Thanh gật đầu, sau đó trả lại xấp hợp đồng chuyển nhượng cho Hứa Thiệu Phong.
Chương 230: Bậc thầy điêu khắc
Lúc này, ba người Phương Thư Minh nhìn về phía Trần Thanh, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi hẳn. Còn trẻ mà đã chống cự được sức hút của đồng tiền, đúng rất rất hiếm gặp.
"Được, cậu Trần", Hứa Thiệu Phong tâm phục khẩu phục thật rồi, vốn hắn còn tưởng là mình sẽ trắng tay, phải bắt đầu lại từ đầu cơ.
Không ngờ Trần Thanh lại trả lại số tài sản này cho hắn, một khoản tiền kếch xù như thế mà nói bỏ là bỏ, đúng là thần tiên ấy chứ.
Bây giờ, hắn không chỉ là một Hứa Thiệu Phong với gia tài bạc triệu, mà còn tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Chính mắt hắn đã được chứng kiến thực lực của Trần Thanh, sau này có anh chống lưng, gặp khó khăn gì cũng không cần đi cầu cạnh khắp nơi như trước nữa.
Nghĩ tới đây, bước chân của Hứa Thiệu Phong cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Còn về đống Phỉ Thúy đã cắt ra, hắn đã thua rồi thì tất nhiên là sẽ không lấy. Trước khi đi, Hứa Thiệu Phong đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Trần Thanh, sau này hắn sẽ gửi lợi nhuận vào thẻ theo định kỳ.
"Thưa hai vị tiền bối, tôi còn có một đề nghị, không biết có thể nói ra được không?", nhìn Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ, Trần Thanh cảm thấy đau đầu.
"Cậu nói đi", Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ đồng thời mở miệng.
"Chắc hẳn hai tiền bối cũng đã nhìn ra rằng cây thông Phỉ Thúy này vốn đã tinh xảo lắm rồi, trên cơ bản không cần đánh bóng và điêu khắc gì nữa".
"Thứ duy nhất cần điêu khắc là chú sóc nhỏ trên cành thông, nó cần kỹ thuật điêu khắc siêu nhỏ. Tôi nghĩ ông Đoạn chính là người phù hợp nhất".
"Ông Trương đừng vội, bên dưới cây thông này còn có một số viên đá màu nâu đen, nếu chạm khắc thành đất thì có lẽ sẽ giúp cây thông bằng Phỉ Thúy này trông sinh động hơn nữa".
Vừa nói, Trần Thanh vừa chỉ vào hai chỗ đó.
Nghe Trần Thanh nói vậy, bọn họ lập tức đổ dồn sự chú ý vào nơi mà anh nói.
Trên mặt bọn họ hiện lên nét suy tư, rõ ràng là đang nghĩ phương án điêu khắc.
Thấy dáng vẻ đó của hai ông bạn già, Phương Thư Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bèn nhìn về phía Trần Thanh.
"Bọn họ cứ thế đó, tập trung vào công việc là chẳng ai quấy rầy bọn họ được nữa, vậy nên chúng ta đi trước đi".
"Trần Thanh, nếu cậu tin tưởng ba ông già này thì hãy tạm thời giao cây thông Phỉ Thúy này cho chúng tôi. Đến khi điêu khắc xong, chúng tôi sẽ gọi cậu tới lấy, cậu thấy sao?"
Phương Thư Minh nhìn Trần Thanh và nói.
"Không thành vấn đề, đương nhiên là tôi biết mức độ uy tín của ba vị tiền bối. Vậy thì tôi xin phép đi trước, còn về chi phí, đợi hai tiền bối điêu khắc xong, tôi nhất định sẽ không keo kiệt", Trần Thanh gật đầu nói.
"E là hai người họ không nhận đâu. Bọn họ luôn muốn có một tác phẩm để đời, cây thông Phỉ Thúy này rất phù hợp với yêu cầu của họ, vậy nên cậu đừng nhắc đến chi phí, bọn họ sẽ giận đấy", Phương Thư Minh hiểu tính cách của hai ông bạn này, vì thế lắc đầu nói.
"Chuyện này... Được rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước", Trần Thanh sửng sốt, sau đó anh cũng nghĩ thông, không cảm thấy phản cảm gì về chuyện này cả.
Anh được hai bậc thầy điêu khắc đích thân chạm khắc cho một tác phẩm, có thể coi là hời to rồi.
Vậy nên tất nhiên là bọn họ cũng phải được cái danh chứ.
Tiết Nhân đưa hai chiếc va li lớn có mật mã cho Trần Thanh, cho đống Phỉ Thúy mà Trần Thanh và Hứa Thiệu Phong cắt được vào đó, như thế là có thể xách đi được luôn.
Còn với những viên đá cược ngọc còn lại, Giang Tử Phong kiếm một chiếc xe đẩy tới mang chúng đi.
Giang Tử Phong cho hết đá vào trong xe, may mà xe của cậu ấy là xe jeep nên mới chứa hết được.
"Đại ca, bao tài sản như thế mà anh trả lại hết cho tên mập họ Hứa kia, liệu có hời cho hắn quá không?", Giang Tử Phong vẫn không hiểu vì sao Trần Thanh lại làm thế, cậu ấy nghi hoặc nói.
"Cậu cảm thấy với bản lĩnh của đại ca cậu thì sau này có thiếu tiền không?", Trần Thanh hỏi.
"Không", Giang Tử Phong lắc đầu, khẳng định nói.
"Không thì tôi lấy nhiều tiền như thế làm gì?", Trần Thanh nói với vẻ đương nhiên.
"Đại ca, anh... Vip đó", nghe thấy giọng điệu đương nhiên của Trần Thanh, rất lâu mà Giang Tử Phong không nói được gì, mãi mới rặn ra được một câu.
"Yên tâm đi, giá trị của Hứa Thiệu Phong không chỉ có thế thôi đâu, sau này anh ta sẽ mang đến nhiều lợi ích hơn nữa", Trần Thanh lắc đầu nói.
Có lẽ sau này, tài sản của anh sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó chắc chắn sẽ cần một người có năng lực quản lý. Hứa Thiệu Phong có được ngày hôm nay, chứng tỏ hắn cũng không phải là một kẻ bất tài.
Vậy nên anh cần Hứa Thiệu Phong làm việc cho mình, và hiển nhiên là hắn cũng rất phù hợp.
Hai người lái xe tới biệt thự, Trần Thanh gọi đám Đường Võ tới khiêng đá trên xe xuống, vừa hay bọn họ đang không biết làm gì cho đỡ chán.
"Anh Thanh, mang đống đá này tới làm gì?", Đường Võ dễ dàng nhấc tảng đá nặng nhất trong số đó lên, đồng thời mở miệng hỏi.
"Các anh cẩn thận một chút, chúng không phải đá đâu, toàn là báu vật vô giá đấy", thấy hai người trong số họ không mấy cẩn thận, Giang Tử Phong thay đổi sắc mặt, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Cậu ấy nói vậy làm người của nhóm vệ sĩ này hơi bất mãn.
Chỉ là mấy tảng đá mà thôi, có báu vật gì cơ chứ.
Chúng đâu phải vàng, đáng bao nhiêu tiền đây hả?
"Đây không phải đá bình thường mà là đá cược ngọc, mua chúng phải tốn mấy triệu đấy, nếu rơi vỡ thứ trong đó thì...", vốn dĩ Giang Tử Phong còn muốn nói gì nữa, nhưng Trần Thanh đã kéo cậu ấy lại.
"Được rồi, bọn họ tự có chừng mực, đừng quan tâm tới", sau đó, Trần Thanh nhìn Đường Võ và nói: "Cho đống đá này vào tầng hầm trong biệt thự, lúc nào rảnh tôi sẽ lấy Phỉ Thúy trong đó ra".
"Vâng, anh Thanh", nghe thấy lời nói của Trần Thanh, đám Đường Võ lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Bọn họ làm ở công ty đá quý, tuy chưa từng gặp đá cược ngọc, nhưng cũng từng nghe nói tới rồi. Biết đây là đá cược ngọc có Phỉ Thúy, tất nhiên là không ai dám qua loa nữa.
Đi đến cửa phòng, Trần Thanh bỗng hơi chần chừ.
Chủ yếu là bởi vì cảnh tượng lúc trước quá lúng túng, tuy rằng bây giờ là hơn chín giờ rồi, nhưng ai biết bọn họ đã ngủ chưa?
Nếu chưa ngủ thì anh phải giải thích thế nào?
"Đại ca, em đi trước đây", Giang Tử Phong đặt va ly xuống đất rồi nói.
"Ừ, cậu đi đi, nhớ xử lý Hồ Lộc Minh đấy", Trần Thanh gật đầu rồi dặn dò thêm.
"Vâng, đại ca", Giang Tử Phong đồng ý ngay, nhưng cậu ấy vẫn chưa xoay người đi.
"Còn chuyện gì nữa à?", nhìn thấy dáng vẻ ấy của Giang Tử Phong, Trần Thanh nghi hoặc hỏi.
"Đại ca, bao giờ em mới được học võ với anh?", Giang Tử Phong ngượng ngập nói.
"Đợi đến khi nào xử lý Hồ Lộc Minh xong thì cậu sẽ được học", Trần Thanh nở nụ cười, nhóc này vã lắm rồi đây.
"Vâng, đại ca cứ yên tâm, em sẽ xử lý nó với tốc độ nhanh nhất", nghe thấy lời hứa của đại ca, Giang Tử Phong hưng phấn tột độ, gần như là "nhảy chân sáo" rời khỏi đó.
Chương 231: Em xử lý thế nào cũng được
Trần Thanh đứng do dự ở cửa, không biết có nên vào hay không. Nhưng không vào thì phải đi đâu đây?
Đúng lúc anh định mở cửa để đi vào thì cửa phòng bỗng mở ra.
Trần Thanh lùi về sau một bước. Người mở cửa ra là Từ Tịnh Nhã, thấy Trần Thanh về muộn như thế, cô ta khó chịu nói: "Ái chà, anh còn biết đường về đấy à, tôi tưởng anh gục trong lòng cô nào không chịu về cơ".
Trần Thanh cảm thấy quái dị, sao Từ Tịnh Nhã nói cứ như vợ đang trách chồng về muộn vậy?
Từ Tịnh Nhã cũng nhận thấy giọng điệu của mình không ổn cho lắm. Khuôn mặt của cô ta lập tức ửng đỏ, nhanh chóng xoay người về phòng.
Trần Thanh lắc đầu rồi cũng đi vào.
"Tịnh Nhã, chẳng phải cậu ra ngoài chạy bộ sao? Sao lại quay lại thế?", nghe thấy tiếng bước chân, Nam Cung Yến hỏi luôn mà không quay đầu lại.
"Tớ hơi khó chịu nên về nghỉ ngơi trước đây", sao Từ Tịnh Nhã lại nói ra lý do mà cô ta quay lại được, chỉ nhanh chóng đi lên lầu.
"Vợ à, anh về rồi", Trần Thanh mang hai chiếc va ly vào.
Lúc này, Nam Cung Yến đang tập Yoga trong phòng khác, bộ quần áo chuyên dụng bó sát làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô.
Sau khi dùng thuốc làm đẹp da, trông Nam Cung Yến càng thêm tươi ngon, khiến đôi mắt của Trần Thanh như muốn bốc hỏa.
Nam Cung Yến xoay người lại, cô nhìn Trần Thanh với vẻ bất đắc dĩ, nói: "Sao anh lại chọc Tịnh Nhã giận rồi?"
"Anh nào có, cô ấy gặp anh đúng lúc anh vào nhà, sau đó tự nhiên quay lại", Trần Thanh đặt va ly lên bàn, bày ra vẻ mặt tranh công đòi phần thưởng.
"Vợ à, em đoán em trong va ly này có thứ gì?", Trần Thanh vỗ vào va ly, cười nói.
"Chắc không phải là tiền đấy chứ?", Nam Cung Yến dùng khăn mặt lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống sô pha rồi thản nhiên hỏi Trần Thanh.
"Vợ à, anh tầm thường đến thế sao? Thôi bỏ đi, anh mở luôn ra cho em xem này", Trần Thanh bĩu môi, anh mở va ly ra, để lộ ra Phỉ Thúy trong đó.
"Đây là...", khi nhìn thấy Phỉ Thúy, Nam Cung Yến không thể bình tĩnh nổi.
Trong chiếc va ly đựng hai viên đá xanh biếc, một viên là Tổ Mẫu Lục, viên còn lại là Đế Vương Lục.
Hai viên đá này nằm cạnh nhau thật sự là rất bắt mắt.
"Chắc không phải thứ này được làm từ thủy tinh đấy chứ?", Nam Cung Yến không dám tin thứ trước mắt mình là hai viên Phỉ Thúy.
Phải biết rằng công ty nhà cô làm về đá quý, tuy rằng cũng lấn sân sang những mảng khác, nhưng chủ yếu vẫn là ngành này.
Từ nhỏ đến lớn cô đã được nhìn biết bao đá quý, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tổ Mẫu Lục và Đế Vương Lục gần như thế này.
Trước kia cô luôn ngắm nhìn chúng qua những buổi triển lãm đá quý, vậy nên cô hoài nghi hai viên Phỉ Thúy này là giả.
"Sao vợ lại hoài nghi người chồng yêu dấu của em như thế? Khó khăn lắm anh mới thắng cược và mang được chúng về, em quên là anh nghiên cứu khá kỹ về cược ngọc à?", Trần Thanh nói với vẻ ấm ức.
"Thế nên đây là hàng thật ấy hả?", Nam Cung Yến vươn tay ra, định sờ vào hai viên Phỉ Thúy.
"Ơ kìa, em cẩn thận như thế làm gì? Cầm lên mà xem", nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Nam Cung Yến, Trần Thanh bắt lấy tay cô, tay còn lại thì cầm Tổ Mẫu Lục đặt vào tay cô.
Tự nhiên bị Trần Thanh nhét Tổ Mẫu Lục vào tay, Nam Cung Yến giật nảy mình, nhưng rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cầm viên Phỉ Thúy thật chặt, sợ làm rơi vỡ mất.
"Đúng là thật rồi!", sau khi quan sát, Nam Cung Yến đã đoán ra rằng viên Tổ Mẫu Lục này là thật.
"Vậy viên Đế Vương Lục này cũng là thật đúng không?", biết Tổ Mẫu Lục là thật, Nam Cung Yến nhìn về phía Đế Vương Lục, trông nó nhỏ hơn Tổ Mẫu Lục một chút.
"Em cầm rồi tự xem đi", Trần Thanh cạn lời nhìn vợ mình, cô không tin anh đến thế sao?
Thực ra Nam Cung Yến đã tin Trần Thanh rồi, chắc hẳn viên Đế Vương Lục này cũng là thật.
"Tiếc là bị nứt một chút", Nam Cung Yến nhanh chóng nhận ra trên Đế Vương Lục có hai vết nứt, cô nói trong sự tiếc nuối.
"Chiều nay anh đi cược ngọc hả? Sao anh không gọi tôi?", Nam Cung Yến hơi giận, biết cô thích cược ngọc mà còn không gọi cô.
"Khụ khụ... Anh đâu dám", nghĩ tới cảnh tượng buổi trưa, đến giờ Trần Thanh vẫn cảm thấy nóng ran khắp người.
Anh không nhịn được nhìn vào dáng người thướt tha của Nam Cung Yến, trong đầu bắt đầu so sánh với hình ảnh nhìn thấy lúc trưa, đúng là khiến người ta không dứt ra được.
"Không được nghĩ lung tung", tất nhiên Nam Cung Yến cũng nghĩ tới cảnh tượng xấu hổ lúc trưa. Thấy Trần Thanh cười tít mắt như vậy, cô xấu hổ quát.
"Anh có nghĩ lung tung đâu, anh đang nghĩ đến vợ anh, thế mà là nghĩ lung tung hả?", Trần Thanh phản bác một cách đương nhiên.
Đồng thời, đôi mắt anh lại nhìn Nam Cung Yến mà chẳng hề kiêng dè chút nào.
Không đúng, phải gọi là thưởng thức.
"Trong va ly này là cái gì?", Nam Cung Yến không ngăn cản được việc Trần Thanh nhìn mình, chỉ đành mặc kệ anh, chủ động đi cầm lấy cái va ly còn lại.
"Cẩn thận, cái này nặng đấy", Trần Thanh nhìn thấy Nam Cung Yến đi tới kéo cái va ly kia, bởi vì viên Phỉ Thúy to đựng trong đó nên nó rất nặng, cô kéo một cái là nó hạ xuống đất.
Anh giật nảy mình, nhanh tay đỡ va ly giúp cô.
"Phù... Nguy hiểm thật", tốc độ của Trần Thanh rất nhanh nên vẫn kịp đỡ va ly trước khi nó đập vào chân Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến sợ hết hồn, may mà Trần Thanh đỡ được, cái va ly này nặng lắm, nếu đập vào thật thì làm sao mà cô chịu nổi.
"Cám ơn", Nam Cung Yến hơi tái mặt đi, cô nói với Trần Thanh.
"Bảo vệ vợ là chuyện bình thường thôi mà, cám ơn gì chứ", Trần Thanh tỏ vẻ đương nhiên.
"Hừ, ai là vợ anh? Đừng tưởng tôi sẽ tha thứ chuyện ngày hôm nay", Nam Cung Yến hung dữ lườm anh, sau đó mở chốt va ly ra.
Sau khi mở ra, thứ đầu tiên mà cô nhìn thấy là một tảng Phỉ Thúy lớn, tiếc rằng nó không thể thu hút được sự chú ý của cô.
Thứ thực sự khiến cô chú ý tới là Mắt Tím lớn bằng hai quả trứng gà, màu tím ấy mang theo sức hấp dẫn tự nhiên.
Nhìn thấy một thứ như vậy, bất cứ một cô gái nào cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Dù rằng Nam Cung Yến kinh doanh đá quý, nhưng chẳng mấy khi được nhìn thấy Phỉ Thúy hiếm có như Mắt Tím.
"Đẹp quá, chẳng lẽ đây là Mắt Tím trong truyền thuyết sao?", trong mắt Nam Cung Yến hiện lên nét mê ly.
"Đúng thế, nó chính là Mắt Tím", Trần Thanh gật đầu, anh còn một chuyện nữa không biết phải nói với Nam Cung Yến thế nào.
"Vợ à, anh tặng hết những viên Phỉ Thúy này cho em đó, em muốn xử lý thế nào cũng được", Trần Thanh mở miệng nói.
Trước tiên phải lấy đà cái đã, chứ nói thẳng ra thì e là Nam Cung Yến sẽ không đồng ý.
Chương 232: Một hiểu lầm lớn
“Ồ, nói đi, có chuyện gì?”, nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến lập tức bừng tỉnh sau cơn say dài, hỏi thẳng anh.
“Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả. Anh cần phải đi ra ngoài vài ngày. Nếu nhanh thì khoảng ba ngày, nếu chậm thì phải năm bảy ngày”, anh không ngờ Nam Cung Yến lại nhạy bén như vậy, hết cách chỉ đành nói ra.
“Được thôi, anh có thể đi bao lâu tùy thích, không cần phải báo cáo với tôi”, vẻ mặt của Nam Cung Yến chợt ngưng trệ, sau đó vờ như không quan tâm.
“Được rồi, tôi phải đi ngủ rồi”, dứt lời, Nam Cung Yến xoay người bước lên lầu mà không đợi Trần Thanh nói thêm câu nào.
Lúc xoay người đi, trong lòng cô cảm thấy hơi buồn và lạc lõng.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác này đối với Trần Thanh, cô vẫn luôn cho rằng mình không hề chấp nhận anh, nhưng bây giờ, đột nhiên nhận ra bản thân thế mà lại không nỡ để anh đi.
Trần Thanh nhìn theo bóng lưng Nam Cung Yến đang bước đi uyển chuyển lên lầu thì thấy có chút thất vọng.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, sau khi thu dọn Phỉ Thúy, anh trở về phòng và bắt đầu tu luyện.
Khi Nam Cung Yến về đến phòng, sắc mặt cô có chút không ổn, Từ Tịnh Nhã tất nhiên nhận ra nên vội nhìn về phía cô.
“Tiểu Yến, cậu bị sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”, Từ Tịnh Nhã nhìn Nam Cung Yến với vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Không có gì đâu, là Trần Thanh có chuyện cần giải quyết nên anh ta phải đi xa một thời gian”, Nam Cung Yến hít một hơi thật sâu lấy lại cảm xúc rồi nói.
“Đây chẳng phải là cậu đang không nỡ để cho người ta đi sao? Thế mà vẫn còn cứng miệng như vậy”, Từ Tịnh Nhã nghe vậy bất lực nói.
“Ai nói mình không nỡ để anh ta đi chứ, mình vừa rồi chỉ là đang nghĩ tới chuyện khác mà thôi”, Nam Cung Yến còn cứng miệng chối.
“Được rồi, cậu thắng rồi”, Từ Tịnh Nhã xua tay, không muốn khơi chuyện này nữa.
Qua một đêm, Trần Thanh cảm thấy mình hấp thu linh khí nhanh hơn trước rất nhiều, hẳn là tác dụng của việc tu luyện thân thể.
Kinh mạch của anh dày hơn, tất nhiên sẽ chứa được nhiều linh khí hơn, sau một thời gian dồn nén chân khí trong cơ thể, lực hút của anh cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Mà tốc độ truyền dẫn linh khí mà Nam Cung Yến mang đến cho anh cũng trở nên nhiều hơn, chẳng trách lão già kia để cho mình kết hôn với cô ấy, bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân rồi.
Thể chất của Nam Cung Yến thực sự quá đặc biệt, nếu tốc độ tu luyện của mình càng nhanh, vậy thì Nam Cung Yến sẽ cung cấp nhiều linh khí hơn.
Nếu mình có thể ở gần cô ấy một chút thì sẽ càng tốt.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Dương Lệ đã gọi đến.
Hai ngày nay, Dương Lệ ăn không ngon, ngủ không yên, cả người suy sụp, cô ấy sợ Trần Thanh sẽ bỏ cô ấy ở đây, không về nhà cùng với mình.
Vì vậy, mới sớm ra cô ấy đã gọi điện cho anh.
“Cái gì? Cô đã mua vé rồi?”, sau khi nghe thấy những gì Dương Lệ nói, Trần Thanh đột nhiên bất lực nói: “Cô tìm được thông tin của tôi ở đâu vậy?”
“Không phải lúc cậu vào làm việc thì có điền thông tin sao? Nhanh lên, chín giờ may bay cất cánh rồi, cậu đừng để nhỡ giờ đó”, Dương Lệ thúc giục.
“Được rồi, tôi biết rồi”, Trần Thanh nhìn thời gian, mới bảy giờ rưỡi, vẫn còn thời gian ăn sáng.
Anh lập tức đi vào phòng bếp và tất bật làm bữa sáng.
Chỉ là khi anh làm bữa sáng xong, muốn gọi Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đến ăn sáng thì bọn họ đã không còn ở trên lầu nữa, quần áo và túi xách cũng không có, có lẽ đã đi ra ngoài.
Trần Thanh phải tự mình ăn hết bữa sáng, sau đó lấy hai bộ quần áo cho vào túi ni lông rồi bắt taxi đi ra ngoài.
Khi đến sân bay, vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dương Lệ đứng ở cổng sân bay đang nhìn đông nhìn tây thì anh vội bước tới.
“Cuối cùng cậu cũng tới rồi”, nhìn đồng hồ trên tay, Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức kéo anh chạy vào trong.
Bị Dương Lệ kéo, Trần Thanh cũng không hề giãy dụa, để mặc cô ấy kéo đi.
Suy cho cùng được một người phụ nữ đẹp nắm tay kéo đi thân mật như vậy thì còn điều gì sướng bằng.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của những người đàn ông xung quanh thì có thể biết rằng bọn họ đều đang hận không thể đổi mình vào vị trí này của anh.
Trần Thanh bị Dương Lệ kéo đi, vốn không để ý được rằng đang có một ánh mắt dõi nhìn theo anh, trong đôi mắt ấy hiện lên vẻ buồn rầu.
“Hóa ra anh ta nói rằng phải đi vài ngày là để đi hẹn hò cùng với người phụ nữ khác”, bóng dáng này chính là Nam Cung Yến, không ngờ cô lại gặp anh ở sân bay.
Vốn dĩ cô đến đây để tiễn Từ Tịnh Nhã, nhưng đã tình cờ nhìn thấy Trần Thanh và Dương Lệ đang thân mật mà lôi lôi kéo kéo nhau.
Trần Thanh đến cổng lên máy bay, trong lòng đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ như có ai đó đang nhìn mình, bất giác quay lại, nhưng không thấy gì cả.
Anh cho rằng đó là ảo giác, bởi vì thời gian quá eo hẹp, anh còn chưa kịp nhìn lại đã bị Dương Lệ trực tiếp kéo vào cổng lên máy bay.
Sau khi lên máy bay, anh và Dương Lệ đều đã tìm được chỗ ngồi của mình.
Hai người họ không ngồi cạnh nhau, người ngồi ở giữa Trần Thanh và Dương Lệ thực ra là một cô gái, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ của cô ta có chút quen thuộc.
“Trần Thanh, sao anh lại ở đây?”, cô gái này liền tháo mũ và kính râm ra, kinh ngạc nhìn Trần Thanh. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
“Từ Tịnh Nhã, sao cô lại ở trên máy bay? Tôi còn tưởng là cô đi mua sắm với tiểu Yến”, Trần Thanh cũng không ngờ lại gặp được Từ Tịnh Nhã.
“Vị này là?”, Từ Tịnh Nhã nhíu mày nhìn Dương Lệ đang ngồi bên cạnh, tuy rằng vừa rồi cô ta đeo kính, nhưng có thể nhìn ra Trần Thanh và cô gái này đi lên cùng nhau.
Nói cách khác là vì cô gái này nên anh mới nói là cần đi ra ngoài một thời gian.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Từ Tịnh Nhã trở nên khó coi.
Ban đầu, cô ta có chút ngưỡng mộ với Nam Cung Yến vì có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Nhưng mà không ngờ người đàn ông này lại có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
“Cô ấy là Dương Lệ, đội trưởng đội bảo vệ của công ty chúng tôi và là sếp cũ của tôi”, Trần Thanh thản nhiên nói.
“Là vì cô ấy nên anh mới nói muốn rời đi mấy ngày sao?”, Từ Tịnh Nhã hỏi Trần Thanh với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy, tôi vốn định đến Vân Hải, nhân tiện giúp cô ấy một chuyện”, Trần Thanh không muốn Từ Tịnh Nhã có bất kỳ hiểu lầm nào, nhanh chóng giải thích.
“Xin chào, tôi là Dương Lệ, xin hỏi cô là...?”, Dương Lệ tất nhiên nhìn ra được cô gái trông rất nho nhã này có vẻ không thân thiện với mình, chẳng lẽ cô gái này là bạn gái của Trần Thanh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK