Nhìn thấy những người đó, Trần Thanh lập tức nhíu mày lại, bởi vì đại đa số đều có tu vi, chứng tỏ đây là một thế lực võ đạo.
Nhưng nhà họ Từ chỉ là một gia tộc kinh doanh, bình thường làm việc khôn khéo, đâu thể đắc tội với thế lực võ đạo nào được.
Hơn nữa mối thù này phải lớn lắm thì mới phá hỏng cổng chính nhà người ta, rõ ràng là không nể nang gì hết.
"Các người là ai? Vì sao lại tới nhà họ Từ gây chuyện?", nhìn cánh cổng đã bị phá hỏng và những người bị đang thương, Từ Hồng Nho lập tức đanh mặt lại.
Nếu không xử lý ổn thỏa chuyện ngày hôm nay thì e rằng sau này nhà họ Từ bọn họ sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân Hải mất.
Bị người ta đánh tới tận nhà mà không xử lý được thì rõ là thế yếu, sau này nhà họ Từ sẽ gặp muôn vàn trắc trở.
"Có vẻ như gia chủ Từ quên rồi nhỉ, chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà", đúng lúc này, một người bước tới từ ngoài cổng, nói với vẻ mặt âm trầm.
Vốn Từ Hồng Nho còn đang nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy người kia, ông ta lập tức hiểu ra bọn họ tới để tìm Trần Thanh.
Sau khi nhìn thấy Phùng Tuấn Khải dẫn một đám người tới, Trần Thanh lập tức híp mắt lại.
Lúc trước khi đánh với ông cụ Diệp, ông ta đã từng nhắc tới nhà họ Phùng, lẽ nào nhà họ Phùng mà anh gặp lần này chính là nhà họ Phùng mà ông cụ Diệp nói tới lúc trước?
Anh tiêu diệt nhà họ Diệp, có thể nói là đã kết thù với nhà họ Phùng từ lâu rồi. Bây giờ nhà họ Phùng đang ở ngay trước mặt, thế thì đừng trách anh không nương tay.
"Trần Thanh, mày không ngờ là tao lại tới đây nhanh thế đúng không?", người kia chính là Phùng Tuấn Khải, chỉ có điều hôm nay hắn ta không còn khúm núm như hôm qua nữa.
Hôm nay nhà họ Phùng đã cử tinh nhuệ trong gia tộc tới trợ giúp Phùng Tuấn Khải, vậy nên hắn ta mới vênh váo như thế.
"Sao thế? Hôm qua chưa no đòn nên hôm nay tới để ăn đòn tiếp hả?"
Sau khi nhìn thấy Phùng Tuấn Khải, Trần Thanh biết ngay đây là chuyện của anh, vậy nên anh không đứng đằng sau, mà là tiến lên một bước, nói với vẻ trêu tức.
"Mày...", khuôn mặt của Phùng Tuấn Khải lập tức đỏ bừng lên, trước mặt bao người nhà họ Phùng thế này mà dám nói chuyện hắn ta bị đánh ra, làm mất hết thể diện của hắn ta rồi.
"Mày chính là Trần Thanh hả? To gan đấy, dám đánh người nhà họ Phùng", đúng lúc này, một người đàn ông trung niên có dáng người tầm trung và vẻ mặt uy nghiêm bước tới, lạnh lùng nhìn Trần Thanh và nói.
"Đúng thế, chính là ông Trần đây, nói đi, thắc mắc điều gì?", Trần Thanh chẳng hề để tâm tới sự uy hiếp của ông ta mà "phản pháo" lại ngay.
"Chú ba, chú thấy chưa? Thằng ranh này thực sự rất ngạo mạn, hoàn toàn không coi nhà họ Phùng ra gì. Chú nhất định phải dạy cho hắn một bài học", thấy Trần Thanh kiêu ngạo như thế, Phùng Tuấn Khải nói với chú ba của mình.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu nói của Trần Thanh, cộng thêm việc Phùng Tuấn Khải đứng bên cạnh "bơm đểu", Phùng Hòa Vĩ lập tức nổi giận đùng đùng.
"Thằng oắt con, chán sống rồi!", Phùng Hòa Vĩ vung tay lên, năm người nhà họ Phùng đứng ra.
"Đánh gãy chân tay, nhổ răng, rút lưỡi của thằng ranh đó", Phùng Hòa Vĩ nói với vẻ mặt âm trầm: "Tao cũng muốn xem thử khi trở thành "người lợn", không có lưỡi thì mày có còn nhanh mồm nhanh miệng được như thế nữa không!"
"Vâng!", năm người đó xông thẳng về phía Trần Thanh, định thực thi mệnh lệnh của Phùng Hòa Vĩ.
"Ông yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho ông nếm thử cảm giác ấy", vẻ mặt của Trần Thanh lập tức trở nên lạnh lùng, anh hằm hè nói với Phùng Hòa Vĩ.
Vốn dĩ chẳng có hận thù gì với nhau, nhưng đến cuối cùng lại thành ra thế này, người nhà họ Phùng độc đoán như thế, thảo nào Phùng Tuấn Khải lại chẳng kiêng dè điều gì, đây rõ ràng là gen di truyền từ gia tộc mà.
Nếu thế thì nhất định phải đánh thật đau, như vậy bọn họ mới biết sợ.
Tối qua anh đã mềm lòng nên mới tha cho Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền.
Lúc này, năm người kia đã bao vây Trần Thanh rồi.
Cả năm tên đều đeo tay gấu, hơn nữa còn không phải loại bình thường, mà là tay gấu có gai nhọn. Đây mà tay gấu cái gì, có mà đeo bốn con dao găm lên tay thì có.
Năm người đó vừa xông lên là lập tức tấn công vào các khớp của Trần Thanh, hiển nhiên là muốn làm anh mất đi sức chiến đấu.
Chắc chắn Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã kể lại thực lực của anh cho bọn họ, vậy nên những người này đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, và điều cốt yếu nhất là năm người này giỏi phối hợp tấn công.
Năm tên chặn kín mọi đường lui của Trần Thanh, tay gấu được vung ra một cách tàn nhẫn.
"Muốn chết!", nhìn thấy chiêu thức tàn nhẫn của năm người này, Trần Thanh cũng không nương tay nữa.
Anh vươn tay ra, chộp lấy cổ tay của hai tên, sau đó giật thật mạnh, cánh tay của hai tên đó bị Trần Thanh bẻ vẹo chín mươi độ. Sau đó anh lại tung ra một cú đá, đá bay hai tên đó ra ngoài.
Chỉ dùng một chiêu là Trần Thanh đã phá vỡ vòng vây của năm người này.
Công kích của ba người còn lại cũng ập tới. Trần Thanh vẹo người đi theo một góc độ khó mà tưởng tượng nổi, né tránh đòn tấn công của bọn họ.
Sau đó anh đập một tay xuống đất, bật người lên rồi đánh một chưởng vào bả vai của một tên, vai tên đó bị Trần Thanh đánh nát xương.
Chỉ còn lại hai tên nữa thôi. Cả hai nuốt nước miếng cái ực, vô cùng hoảng sợ trước thực lực của Trần Thanh.
Bọn họ không phải là người bình thường, đều đạt đến bậc cao nhất của hậu thiên, hợp sức để đánh một người mà còn bị người ta đánh tơi bời, thực sự là không thể giải thích nổi.
"Liều mạng!", bọn họ biết là mình không thể lùi lại được, nếu không thì sẽ còn thảm hại hơn.
Thế là cả hai bắt đầu tấn công vào nhiều điểm trên cơ thể Trần Thanh, tốc độ nhanh như tia chớp.
"Chúng mày đừng làm trò hề nữa", Trần Thanh cười lạnh một tiếng, anh tung ra một chưởng vào thẳng tay gấu của một tên, hai cây gai nhọn trên tay gấu bị Trần Thanh đánh gãy.
Sau đó, thế công của Trần Thanh không hề chậm lại, anh đánh gãy cánh tay rồi đập mạnh vào lồng ngực của đối phương, tiếng gãy xương sườn vang lên.
Tên còn lại có ý đồ đánh lén, nhưng Trần Thanh không hề quay đầu lại, cứ thế đá chân ra sau. Tên kia không hề ngờ tới, bị đá thẳng vào cằm, lộn hai vòng trên không trung rồi mới ngã phịch xuống đất.
"Shhh... Nhìn thôi đã thấy đau rồi".
Nhìn thấy cảnh này, người nhà họ Từ ở xung quanh đều vô cùng hưng phấn.
Vừa rồi cổng bị phá đổ, vệ sĩ thì bị đánh ngã đầy đất, bọn họ còn cảm thấy tức giận. Bây giờ thấy Trần Thanh trừng trị đám người đó, ai nấy đều cảm thấy hả giận.
"Chẳng phải chúng mày muốn đánh gãy tay chân và cắt lưỡi tao sao?", Trần Thanh chẳng hề dừng lại, vẫn cứ tiếp tục di chuyển. Những tiếng "răng rắc" vang lên, chân tay của năm tên vừa xông lên bị anh giẫm nát bét.
"Cắt lưỡi thì dẹp, kinh quá không chịu nổi, hên cho chúng mày đó", Trần Thanh đứng chắp tay sau lưng, anh thản nhiên nói.
Nhìn thấy kết cục thê thảm của năm người này, tất cả mọi người im như thóc. Bọn họ không ngờ là Trần Thanh lại tàn nhẫn đến thế, rõ ràng là không định đàm phán gì đây mà.
"Được rồi đó, xử lý xong lũ rác rưởi này thì nên bưng món chính lên thôi nhỉ?", Trần Thanh phủi tay, liếc nhẹ sang khu vực mà đám người nhà họ Phùng đang đứng.
Lúc này, đôi mắt của Phùng Hòa Vĩ co rụt lại, ông ta không ngờ năm người này của gia tộc cũng không giải quyết được Trần Thanh, xem ra Trần Thanh đã đạt tới cảnh giới thiên tiên thật rồi.
Còn Phùng Tuấn Khải thì đứng hình luôn rồi, chẳng lẽ người mà gia tộc cử tới cũng bị đánh bại hay sao?
Nếu là thế thật thì hắn ta sẽ bị ăn hành tiếp mất.
Nghĩ tới đây, Phùng Tuấn Khải vội vàng lên một chiếc xe ở đằng sau, nếu tình hình không ổn thì hắn ta sẽ lái xe chạy trốn ngay.
Trần Thanh cũng nhìn thấy hành động ấy của Phùng Tuấn Khải, nhưng anh chẳng hề ngăn cản, dù sao nơi này cũng còn một người quan trọng hơn hắn ta mà.
Chương 266: Con quay điên!
"Cậu là võ giả thiên tiên, mà đã là một võ giả lại tuỳ tiện ra tay với người bình thường, chẳng lẽ cậu không sợ bị trừng phạt sao?", lúc này, Phùng Hòa Vĩ quát vào mặt Trần Thanh.
"Ôi chà, sao hả? Bây giờ đánh không lại nên muốn giảng đạo lý sao?", Trần Thanh nghe Phùng Hòa Vĩ nói xong tức thì cười khinh.
Sau đó lại nói: "Tôi là người lấy đức phục người, đã thế thì tôi phải ngồi xuống bàn đạo lý với mấy người chút nhỉ".
"Nếu là một võ giả mà bị người thường lăng mạ, hãm hại nhưng không thể phản kháng, thế luyện võ để làm gì chứ?"
"Ngày hôm nay mấy người tông xe đụng sập cổng nhà người ta, làm những người vệ sĩ này bị thương, mấy người mới là người ra tay với người thường đấy".
"Muốn trừng phạt, thì trừng phạt mấy người mới đúng chứ".
Trần Thanh cười nhạt, bây giờ mới muốn nói phải trái, ban nãy thì đã làm trò mèo gì chứ?
Quả nhiên, nghe Trần Thanh nói xong, đám người Phùng Hòa Vĩ tức thì nghẹn họng.
"Lên đi, đừng nói nhà họ Phùng chỉ có mấy thứ rác rưởi này thôi chứ? Đánh nhanh chút đi, dọn dẹp mấy người xong tôi còn quay lại bàn ăn sáng nữa đó, không biết quấy rầy người khác ăn sáng là chuyện vô cùng thất đức sao?", Trần Thanh uể oải nhìn bọn họ nói.
"Má nó, dám xem thường chúng ta", Phùng Hòa Vĩ nghe Trần Thanh nói xong, tức thì nổi cơn thịnh nộ, hơn hết là vì thái độ xem thường của Trần Thanh với nhà họ Phùng bọn họ.
"Chú Dương, mời chú ra tay đối phó với tên ranh ngạo mạn không biết trời cao đất rộng này", Phùng Hòa Vĩ hít sâu, cao giọng nói.
Bịch bịch...
Ngay lúc Phùng Hòa Vĩ vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân nặng nề vang lên, theo sau là bóng người thô kệch từ xa đi đến.
Nhìn thấy người vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều ớn lạnh toàn thân.
Người này cao ít nhất cũng một mét chín mươi mấy, vóc dáng vô cùng vạm vỡ, không hề béo chút nào, to lớn mạnh mẽ như một con gấu vậy.
Đáng sợ nhất là hai tay của ông ta, nhìn chẳng khác gì cây quạt, tràn đầy sức mạnh.
"Nhóc con, cậu thế mà dám xem thường nhà họ Phùng chúng ta à, lá gan cũng không nhỏ nhỉ", giọng nói Phùng Dương rền vang như sấm.
"Tên to xác kia, ông đang hù ai đó? Đừng tưởng rằng dáng người to lớn thì thật sự là gấu nhá, ông đây cũng chả sợ thứ gì to bự đâu", Trần Thanh bĩu môi nhìn Phùng Dương.
Phùng Dương đích thực cũng chỉ vừa mới vào ngưỡng thiên tiên, nhưng dù có mạnh hơn thì đã sao, càng to xác thì càng dễ làm bia cho người ta bắn thôi.
Dù sao đi nữa, càng to lớn dĩ nhiên càng chậm chạp, không phải làm bia tập bắn thì làm gì?
"Cậu nói gì hả? Muốn chết à?", Phùng Dương vốn định thể hiện một chút để hù doạ Trần Thanh, nhưng vừa nghe xong lời Trần Thanh nói, ông ta lập tức trở nên điên cuồng.
Lúc đang nói chuyện, Phùng Dương đột nhiên xông về phía Trần Thanh.
Vóc người cao lớn cường tráng làm cho người khác cảm giác như bị núi đè vậy, lúc ông ta di chuyển, mọi người ở đây cảm giác như mặt đất đang rung động.
"Gấu bự ơi, nhanh tới đây, chỉ cần đụng được tôi thì xem như ông thắng", căn bản là Trần Thanh không muốn ra tay, lúc Phùng Dương vừa sắp đụng vào anh, Trần Thanh thong thả di chuyển, tức thì tránh được.
Kế tiếp là một chiêu thức mà đám đệ tử nhà họ Từ vô cùng quen thuộc, anh dốc sức đạp một cước vào mông Phùng Dương.
Nhưng điều làm Trần Thanh bất ngờ là, trên người Phùng Dương này bật lại một lực đẩy, khiến anh lùi lại mấy bước.
Còn Phùng Dương nhận một cước của Trần Thanh thì cơ thể chỉ hơi lắc lư, sau đó liền vững vàng trở lại.
"Quả nhiên y như một con gấu to nhỉ, trọng tâm cũng vững lắm đó", trong lòng Trần Thanh vô cùng kinh ngạc, phải biết là trong một cước vừa rồi, anh đã dùng hết 5 phần công lực của mình.
Với một lực như thế, dù cho là thiên tiên đại thành, lấy cứng chọi cứng với anh, e rằng cũng bị đạp lùi lại mấy bước.
Nhưng đối với một người vừa vào ngưỡng thiên tiên như Phùng Dương thì chỉ bị lắc lư một chút, đây là cái tố chất cơ thể gì thế này?
Cơ thể này có khi lại mạnh hơn gấu nhiều ấy chứ.
"Nhóc con, cậu đang gãi ngứa cho tôi à?", Phùng Dương quay lại khinh khỉnh nhìn Trần Thanh, lãnh đạm nói.
Trước khi đến đây, hai người Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã lải nhải kinh sợ thực lực của Trần Thanh thế nào, Phùng Dương vốn cho rằng cũng chẳng có gì đáng ngại.
Rốt cuộc thử chút thì đúng chả sai vào đâu được.
"Quả đúng là đầu gấu ha", Trần Thanh lắc đầu, xem ra chỉ dùng sức mạnh cơ bắp e rằng không thể nào đánh bại được đối thủ rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh bèn chủ động xông lên trước.
Thoắt một cái, anh liền biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì anh đã đứng kế bên Phùng Dương, nhắm vào chỗ xương sườn mềm của Phùng Dương đấm một cái thật mạnh.
Ngay lúc vừa đánh trúng vào người Phùng Dương, Trần Thanh cảm thấy có một luồng nội lực truyền tới từ bắp thịt của đối phương bật lại, anh đã đoán được từ trước nên đã nhanh chóng tiêu trừ luồng nội lực ấy đi, kế tiếp người anh lại thoắt một cái biến mất, vụt sang phía bên còn lại, tiếp tục dùng kiểu đánh đó, không ngừng ra đòn ở những điểm yếu khó phòng của ông ta.
Mặc dù Phùng Dương rất mạnh, phòng thủ cũng tốt, nhưng nhược điểm vẫn là không được nhanh nhẹn lắm.
Trần Thanh ra đòn xung quanh cơ thể Phùng Dương, mỗi một đấm đều đánh trúng vào ông ta, còn Phùng Dương thì không hề chạm được vào Trần Thanh một tí nào, chẳng những thế, ông ta cũng không thể tránh được bất kỳ quả đấm nào của Trần Thanh.
Cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Không ngờ Trần Thanh vốn đang ở thế yếu, lúc này lại giống như một cái mô-tơ nhỏ, không ngừng công kích Phùng Dương.
Phùng Dương thì như một kẻ ngốc, không ngừng quơ tay múa chân, nhưng chẳng thể nào đụng được vào người Trần Thanh.
Sắc mặt người nhà họ Phùng tái mét, bọn họ không ngờ, ngay cả một võ giả thiên tiên như Phùng Dương cũng bị đánh túi bụi khi đối đầu với Trần Triệu.
Lần này, Phùng Dương là người mạnh nhất đến đây, nếu như cũng bị đánh bại, nhà họ Phùng chẳng khác gì trò cười cho thiên hạ.
Hùng hổ tới trả thù, hậu quả là bị người ta đánh cho thành cái đầu heo.
"A... Đi chết đi", mặc dù cơ thể Phùng Dương dũng mãnh, cũng có kháng cự, nhưng sức mạnh của Trần Thanh cũng không phải dạng xoàng.
Cơ thể Trần Thanh đã trải qua hai lần đột phá, thực lực có thể sánh ngang võ giả thiên tiên, nếu như lại thêm chân khí và dốc toàn lực vào một đấm, e rằng ngay cả bậc cao nhất của thiên tiên cũng không phải là đối thủ của anh.
Nhưng mà, Trần Thanh cũng không hẳn là muốn ra đòn chí mạng, mà anh chỉ đang muốn đùa giỡn đối phương mà thôi.
Phùng Dương rống lên một tiếng, hai tay ông ta đột nhiên giương ra, hoàn toàn buông bỏ phòng thủ, hai chân di chuyển thật nhanh tại chỗ, cả người giống như một con quay đang xoay tròn.
Dưới sự bất ngờ, Trần Thanh không đề phòng liền bị cánh tay Phùng Dương đánh trúng, may là tức thì anh đã kịp dùng tay cản lại, không thì đã bị đánh trúng mặt, vậy thì bẽ mặt quá rồi.
Trần Thanh nhanh nhẹn né tránh, nhưng Phùng Dương như biến thành một cái máy theo dõi, đuổi theo nhanh như chớp, tốc độ ngày một gia tăng.
"Đang làm gì thế này? Con quay điên à?", Trần Thanh vừa né tránh vừa mở miệng giễu cợt.
Phùng Dương như là nghe thấy lời châm biếm của Trần Thanh, thế nên càng xoay tròn nhanh và mạnh mẽ hơn, theo sát tốc độ của Trần Thanh.
Nhưng Trần Thanh vốn đã nhanh nhẹn, ông to xác này không thể nào bắt kịp, đôi lúc còn bị Trần Thanh trêu mấy câu như là chọc ghẹo con nít vậy.
Chương 267: Có biến!
"Tôi cũng muốn xem xem con quay điên này có thể xoay đến khi nào đây?", Trần Thanh cười lạnh, nhìn Phùng Dương di chuyển ngày một chậm dần, sau đó anh nhảy đến nơi cách xa một chút chờ ông ta dừng lại.
"Yên tâm, tôi sẽ không tấn công đâu, chờ ông dừng hẳn rồi mới ra tay", hai tay Trần Thanh chắp sau lưng, hờ hững nói.
"Đây mới là cao thủ, không thèm nhân lúc đối thủ gặp khốn mà ra tay".
"Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không đợi ông ta ổn định lại, nhanh chóng đánh ngay cho ông ta không kịp trở tay".
"Ngầu quá đi mất!"
Lúc này, toàn thể người nhà họ Từ nhìn Trần Thanh với một ánh mắt vô cùng sùng bái, nhất là mấy cô nàng, hai mắt nồng nhiệt như lửa vậy.
Hiển nhiên Trần Thanh không ngờ, mình chỉ nói nhảm một câu liền đổi lấy những phản ứng thế này.
Quả nhiên, tốc độ của Phùng Dương đã chậm lại, sau khi ông ta đứng vững thì cả người đều là mồ hôi, thở dốc phì phò.
"Còn muốn đánh tiếp không?", Trần Thanh cười khẩy, cũng không vội ra tay.
Anh nhìn ra được, vừa rồi Phùng Dương xoay tròn thì chân khí đã hao tổn hơn một nửa, sức lực gần cạn kiệt.
Cơ mà, cũng không phải chiêu này của ông ta kém cỏi, chỉ do là gặp phải anh mà thôi.
Nếu như cũng là một thiên tiên đại thành khác, e rằng cũng sẽ bị Phùng Dương đánh bại, dù sao thì chiêu này rất sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh, người khác nếu không đề phòng, sẽ lập tức bị quét bay ra ngoài như mình vậy.
Mà trong chiến đấu, nếu để mất thăng bằng khi gặp một con quay như Phùng Dương, muốn giành lại được thế chủ động thì cũng không dễ dàng chút nào.
"Cũng chỉ biết chạy qua lại né tránh, có gì hay ho chứ? Có ngon thì lấy cứng đối cứng với tôi này", Phùng Dương thở hổn hển nhưng vẫn hống hách nói.
Trần Thanh còn chưa đáp lại tiếng nào, nhưng sắc mặt đám người nhà họ Từ lại rất kỳ lạ.
Dù sao thì cảnh tượng này cũng y như cảnh tượng của Hồng đại sư vậy, đều đòi lấy cứng chọi cứng, nhưng mà tình trạng sức khoẻ của Phùng Dương có lẽ sẽ mạnh hơn Hồng đại sư, không biết Trần Thanh có lao vào hay không.
"Đầu ông có vấn đề à? Tại sao tôi phải lấy cứng chọi cứng với ông? Dù sao thì ông cũng chẳng bắt kịp tôi, tôi kiệt sức rồi thì sau cùng người thua cũng không phải là ông".
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng tất nhiên Trần Thanh không sợ gì cả, ấy mà anh lại thẳng thắn từ chối.
Nhưng Trần Thanh nói cũng có lý, vì sao phải tự mua dây buộc mình chứ, ai lại dùng điểm yếu của mình đi so với điểm mạnh của người khác đâu.
"Đó là tại cậu không dám đấy nhé, nếu không dám rồi, thì đừng có mà linh ta linh tinh nữa, nhanh chóng đi với tôi đến nhà họ Phùng dập đầu xin lỗi", Phùng Dương bẻ lại Trần Thanh, tự cho rằng là Trần Thanh yếu hơn ông ta.
"Đầu to mà óc như trái nho, đáng thương ghê vậy đó. Nếu ông cho rằng không lấy cứng chọi cứng là yếu, vậy... được thôi, theo ý ông vậy, lần này tôi sẽ không tránh nữa, nào, nhào vào đi".
Trước tiên Trần Thanh không nể nang châm chọc ông ta, sau đó lại đồng ý với yêu cầu lấy cứng chọi cứng của ông ta, còn nói một cách vô cùng ngầu lòi nữa.
Người nhà họ Từ sắp phát rồ cả rồi, thật sự là hết sức hả giận mà.
Trần Thanh sao có thể ngầu lòi như vậy hả, thế mà nói thẳng ra là muốn so cơ bắp với gã khổng lồ này, làm cho bọn họ sùng bái không thôi.
Trái lại, vẻ mặt đám người nhà họ Phùng đều đang cười khẩy.
Nếu như Trần Thanh cứ một hai né qua tránh lại, sớm muộn gì Phùng Dương cũng bị hạ đo ván, lần hành động này của bọn họ xem như hoàn toàn thất bại.
Nhưng mà Trần Thanh đã đồng ý so cơ bắp với Phùng Dương rồi, điều này làm cho đám người nhà họ Phùng đột nhiên phấn chấn trở lại.
Bọn họ đều biết cơ thể Phùng Dương vô cùng khủng khiếp, chỉ cần dùng tới cơ bắp cũng đã chiến thắng không ít những người vừa đạt ngưỡng thiên tiên, nếu như gia tăng chân khí, một cao thủ thiên tiên thông thường không thể nào là đối thủ của ông ta được.
Tên Trần Thanh này bị teo não rồi mới cùng Phùng Dương so cơ bắp, đúng là tự tìm đường chết mà.
"Là cậu tự nói đó", nghe Trần Thanh nói thế, hai mắt Phùng Dương bỗng chốc sáng lên, tức thì ông ta tự đấm vào ngực rồi rống lên.
"Đầu óc ông có vấn đề à? Còn bắt chước tinh tinh vừa đấm ngực vừa gào rống, tính hù chết ông đây à", Trần Thanh bị tiếng rống bất ngờ của ông ta làm giật cả mình, tức thì tỏ ra bực bội nói.
"Nhào vô, để tôi xé xác cậu nào", Phùng Dương chẳng thèm để ý tới lời châm chọc của Trần Thanh, lần nữa vung nắm đấm xông về hướng Trần Thanh.
"Yên tâm, ông đây không tránh nữa. Hôm nay ông nội này của ông sẽ dạy cho ông biết thế nào là lấy đá chọi đá", Trần Thanh lớn giọng đối diện với đòn tấn công của Phùng Dương.
Kế tiếp anh cũng vọt tới, hai chân anh giẫm một chuỗi dấu chân dài, ngay cả nền đá hoa cương cũng bị hai người giẫm nát.
Đợi đến khi mọi người bắt kịp tình hình thì hai người họ đã va chạm nhau một lực mạnh khổng lồ.
"Rầm..."
Sau đó đột nhiên có một bóng người bị bắn văng ra, đập thật mạnh vào mui của chiếc xe đang đỗ ngoài cổng.
Phía trước chiếc xe bị va đập lõm xuống một lỗ, kế đến thì có một làn khói trắng bốc lên.
Đến lúc này mọi người mới chứng kiến được toàn bộ, người bị đụng văng ra ngoài chính là Phùng Dương to xác kia.
Phải biết rằng, ông ta vốn là muốn đòi chơi cứng chọi cứng, thì cũng vì ông ta luôn có niềm tin mãnh liệt vào cơ thể lực lưỡng của mình, nhưng nhìn lại dáng vẻ lúc này, chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.
Phùng Tuấn Khải đang ngồi trong xe bị doạ đến choáng váng, hắn ta vừa lén lút ngồi vào xe là vì chỉ muốn ngồi bên trong quan sát, nếu tình hình bất ổn thì hắn ta sẽ lái xe chạy trốn.
Dù sao đi nữa hắn ta cũng không muốn nếm lại mùi vị đau đớn đó nữa.
Điều làm hắn ta không ngờ chính là vốn hắn ta đã ngồi xa như vậy rồi, cách xa chiến trường hết mức có thể, nhưng thế méo nào bản thân ngồi trong xe cũng rước hoạ vào thân được nữa.
Lúc này, hết thảy sự chú ý của mọi người đều dồn về phía bên này.
Phùng Tuấn Khải cảm giác muốn khóc quá, nhất là khi đám người trong nhà đang nhìn hắn ta với một ánh mắt không mấy thiện cảm.
Dù sao hoạ cũng do hắn ta rước về, nhưng người này vừa thấy tình hình bất ổn là muốn bỏ bọn họ lại một mình nhanh chân chạy trước.
"Haiz, ông nói xem, tôi không muốn lấy cứng chọi cứng với ông là vì tôi khoan dung độ lượng, không muốn làm ông bị thương nặng như thế. Cuối cùng thì ông cũng có ra gì đâu, ông làm tôi thất vọng quá rồi", Trần Thanh bày ra vẻ mặt thánh thiện, hoàn toàn không giống với người vừa đụng văng người ta bay ra ra ngoài.
Thế nhưng, va chạm vừa rồi quả thật cũng làm Trần Thanh giật cả mình.
Nếu như anh không trải qua hai lần tôi luyện ấy, khi thật sự đánh với Phùng Dương, dù cho có thể giải quyết được nhưng cũng không thể nào dễ dàng như thế được.
Lúc này, Trần Thanh bước về phía Phùng Dương, nhưng còn chưa đi đến chỗ Phùng Dương thì đã bị đám người nhà họ Phùng cản lại.
"Đợi đã, trận đấu vừa rồi chúng tôi nhận thua, cậu thắng rồi", Phùng Hòa Vĩ nhanh chóng ngăn Trần Thanh lại rồi nói.
"Hở? Vừa rồi ông xem là thi đấu sao? Ngại quá, với tôi thì không phải là thi đấu gì cả. Chỉ có kẻ địch mà thôi, nếu đã đánh thì làm gì có chuyện nhận thua là xong đâu".
Trần Thanh cười gian, đáy mắt tràn đầy giễu cợt.
Nếu họ đánh thắng, e rằng Phùng Hòa Vĩ cũng sẽ không nói những câu như vậy đâu.
Quả nhiên, nghe Trần Thanh nói thế, sắc mặt Phùng Hòa Vĩ sầm xuống, nhưng cũng có chút lúng túng, dĩ nhiên cái trò khôn vặt này chỉ dùng để lừa gạt được con nít mà thôi.
Chương 268: Đầy ẩn ý
Những người khác sau khi nghe những lời Phùng Hòa Vĩ nói thì đều tỏ vẻ chế giễu.
Những thành viên khác của nhà họ Phùng lại không cảm thấy có gì không ổn, ai cũng hung dữ nhìn Trần Thanh.
Đã nói là để các người thắng rồi mà còn không chịu bỏ qua, đúng là không biết tốt xấu gì cả!
Đối với những người này mà nói, họ chủ động nhận thua thì đó là ban ơn cho người khác, không ngờ lại bị phản bác dữ dội như vậy.
“Vậy cậu muốn như thế nào?”, Phùng Hòa Vĩ kìm nén lửa giận trong lòng, nghiến răng hỏi.
“Đương nhiên là làm xong những chuyện chưa hoàn thành, ví dụ như, giết ông ta!”, ánh mắt của Trần Thanh lạnh lùng, toàn thân tràn ngập sát khí, lộ ra suy nghĩ của anh.
“Cái gì?”
Người nhà họ Phùng nghe những lời của Trần Thanh, ai cũng giật nảy mình, giữa thanh thiên bạch nhật, tên Trần Thanh này lại muốn giết người.
Còn sắc mặt người nhà họ Từ đều biến đổi, mặc dù là trận chiến đẫm máu giữa các gia tộc, nhưng đều diễn ra trong bóng tối, ai dám giết người trắng trợn chứ?
Đương nhiên Phùng Dương nghe thấy lời nói của Trần Thanh, chỉ là bây giờ không biết ông ta gãy bao nhiêu xương trên người, muốn giãy dụa cũng không cử động được.
Phùng Dương cảm nhận được sát ý tỏa ra từ trên người Trần Thanh, ông ta biết, tên Trần Thanh này thật sự dám giết người.
Hơn nữa, sát ý trên người Trần Thanh nồng đậm như vậy, chắc chắn không phải giết người lần đầu tiên.
Nhưng Trần Thanh không quan tâm đám người này nghĩ như thế nào, anh bước lên xe nhanh như chớp, đánh mạnh lên đan điền của Phùng Dương, trực tiếp giẫm nát đan điền của ông ta.
Phùng Dương cảm nhận được đan điền của mình bị vỡ nát, trong lòng ông ta liền cảm thấy nguội lạnh như tro tàn.
Lúc này, trong lòng ông ta tràn đầy hối hận, tại sao lần này ông ta lại đến đây, chỉ vì tên công tử bột Phùng Tuấn Khải này, cùng nhập bọn với họ.
Đan điền bị vỡ vụn thì dù các vết thương trên người có được chữa khỏi, sau này cũng trở thành một kẻ vô dụng không thể tu luyện được, ông ta biết, mình xong rồi!
Phùng Hòa Vĩ đột nhiên phát điên, Phùng Dương là một kiện tướng đắc lực trong nhà họ Phùng, nếu tản ra đánh thật sự, sức chiến đấu có thể so với thiên tiên đại thành, thuộc về nhóm người có sức chiến đấu cao trong nhà họ Phùng, nhưng bây giờ lại bị Trần Thanh phế đi đan điền, trở thành một kẻ vô dụng.
“Trần Thanh, mày còn dám đánh tàn phế người nhà họ Phùng bọn tao, mày muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng sao?”, Phùng Hòa Vĩ rống lên, hai mắt đỏ lừ, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh tràn đầy phẫn nộ và thù hằn.
“Hả? Trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng? Xin lỗi, từ lúc các người đến đây, nói rõ lập trường giữa hai chúng ta, tôi nhớ, vừa rồi hình như ông đã nói, muốn đánh gãy tay chân của tôi, cắt lưỡi của tôi, đúng không?”, trên gương mặt lạnh lẽo của Trần Thanh nở nụ cười.
“Cậu Trần, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chuyện lần này là do chúng tôi sai trước, có điều kiện gì cậu cứ đưa ra đi”, Phùng Hòa Vĩ miễn cưỡng nở nụ cười, dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Trần Thanh.
“Ồ? Ý của ông là, nhà họ Phùng các người đồng ý hòa giải? Chỉ là không biết người nhà họ Phùng các người có điều kiện gì?”, Trần Thanh dừng bước chân, trên mặt xuất hiện nụ cười trào phúng.
“Để bày tỏ lời xin lỗi của nhà họ Phùng, chúng tôi sẵn sàng đưa ra hai tỷ, coi như lòng thành của chúng tôi để giảng hòa, không biết ý của cậu Trần như thế nào?”, Phùng Hòa Vĩ cố kìm nén cơn giận trong lòng, nói.
“Ông Phùng, dù gì nhà họ Phùng các người cũng là võ đạo thế gia, chẳng lẽ không biết, tiền bạc đối với người nhà võ mà nói, cùng lắm chỉ là thêu hoa trên gấm, cũng không phải là thứ cần thiết sao?”, Trần Thanh không từ chối, nhưng rõ ràng anh không chỉ ham muốn như vậy.
Lồng ngực của Phùng Hòa Vĩ không ngừng phập phồng, thể hiện sự tức giận trong lòng ông ta, nhưng tình thế cấp bách, dù thế lực của nhà họ Phùng có mạnh hơn thì lúc này cũng gặp bất lợi.
“Đương nhiên, chúng tôi biết cậu Trần coi tiền như cỏ rác, ngoại trừ hai tỷ, chúng tôi sẵn sàng đền bù thêm năm cây dược liệu trên năm trăm năm tuổi, không biết ý cậu Trần thế nào”, khi nói ra những lời này, Phùng Hòa Vĩ gần như nghiến răng nghiến lợi, những lời này đều bật ra từ kẽ răng.
Trong xã hội hiện nay, ô nhiễm quá nghiêm trọng, hơn nữa con người lại khai phá quá độ, đừng có nói là dược liệu trên năm trăm năm tuổi, dù là dược liệu trên một trăm năm tuổi cũng đều có giá trên trời.
Mà dược liệu trên năm trăm năm tuổi này lại càng khó kiếm hơn, dược liệu như thế này cũng là một thứ đồ rất quan trọng với nhà họ Phùng.
Nhưng dù dược liệu có quý giá đến đâu, cũng không quý bằng mạng người, nếu như hôm nay Trần Thanh phế bỏ hết người ông ta mang theo thì sợ rằng ông ta cũng xong đời.
“Được thôi, tôi tha thứ cho các người, nhưng mà, nếu như nhà họ Phùng các người còn đến làm phiền tôi, e rằng sẽ rất khó nói đấy”, Trần Thanh gật đầu, cực kỳ hài lòng với điều kiện của Phùng Hòa Vĩ.
“Thế nhưng, các người đập hỏng cửa lớn nhà họ Từ, hơn nữa còn đánh bảo vệ nhà họ bị thương, chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”, Trần Thanh không đợi đám người Phùng Hòa Vĩ nói, đã lập tức lên tiếng.
“Yên tâm, cậu Trần, đợi một chút chúng tôi sẽ sửa lại của nhà họ Từ, chúng tôi cũng sẽ bồi thường cho những bảo vệ đã bị người của chúng tôi đánh bị thương”, Phùng Hòa Vĩ sắp không kiềm chế nổi rồi, suýt nữa thì cầm dao tự sát.
Cũng may ông ta là người giỏi kiềm chế, nhanh chóng kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Phùng Hòa Vĩ làm việc cũng cực kỳ thoải mái, nhanh chóng chuyển hai tỷ, về phần dược liệu, bây giờ bọn họ cũng không có, chỉ có thể đưa lại sau.
Đối với chuyện này, Trần Thanh cũng không tính toán gì, cho bọn họ thư thả trong một tuần, Phùng Hòa Vĩ hứa hẹn, trong một tuần sẽ gửi cho anh.
Về phần bồi thường cho người nhà họ Từ, nhà họ Phùng bồi thường 50 triệu, xem như rất nể mặt rồi.
So với hai tỷ của Trần Thanh thì 50 triệu này đúng là hơi bèo bọt.
Thế nhưng Từ Hồng Nho cũng không dám bất mãn, nếu như bất mãn thì đợi Trần Thanh rời đi, e rằng bọn họ cũng không chịu được lửa giận của nhà họ Phùng.
Sau đó, người nhà họ Phùng bế Phùng Dương lên xe, chán nản rời khỏi nhà họ Từ.
Đợi sau khi người nhà họ Từ rời đi, Trần Thanh lập tức sờ sờ bụng mình, đánh nhau một hồi lâu, bây giờ anh rất đói bụng.
Trần Thanh nhận ra, từ sau hai lần anh tôi luyện thân thể, nhu cầu ăn uống của anh đã tăng lên rất nhiều.
Một khi đói thì ăn không khác gì thùng cơm.
Hơn nữa, sau khi chiến đấu lại càng dễ đói hơn.
“Gia chủ Từ, thật sự ngại quá, lần này vốn là do tôi gây rắc rối, kết quả lại khiến cửa nhà các người bị phá hỏng!”, trên bàn ăn, Trần Thanh vừa ăn, vừa ngại ngùng nói với Từ Hồng Nho.
“Cậu Trần khách sáo quá, một cánh cửa thì có là gì, huống chi, số tiền nhà họ Phùng bồi thường đủ để mua mấy cánh cửa rồi”, Từ Hồng Nho lại lắc đầu, không có gì bất mãn cả.
Động vào nhà họ Phùng, chính là vì con gái mình, về tình về lý, Trần Thanh không cần nói xin lỗi ông ta.
Trần Thanh gật đầu, cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng quét sạch đồ ăn trên bàn.
Lúc này, Từ Tịnh Nhã nhìn Trần Thanh một cách si mê, cô ta biết, một khi Trần Thanh ăn xong sẽ trở lại Nam Hải.
Đợi khi Trần Thanh trở về Nam Hải, những thứ đơn giản như việc muốn thường xuyên gặp anh cũng trở thành điều xa xỉ.
Từ Hồng Nho thấy ánh mắt con gái mình nhìn Trần Thanh, lập tức cực kỳ vui mừng.
Vốn dĩ ông ta muốn con gái mình giữ Trần Thanh lại, ông ta cho rằng con gái mình sẽ gây khó dễ, dù sao thì, ông ta cũng biết rõ tính cách con gái mình.
Nhưng không ngờ rằng, con gái mình thì không thành vấn đề, nhưng Trần Thanh lại như khúc gỗ, hoàn toàn không có phản ứng nào, đây vốn không phải là phản ứng nên có khi đối mặt với mỹ nhân.
Chỉ là, chuyện này, ông ta không thể nào giúp được.
Hơn nữa, cường giả như Trần Thanh, ông ta cũng không tìm được thứ gì để dụ dỗ anh được.
Cho nên, chỉ có thể tạo điều kiện thuận lợi nhất cho con gái mình, để con gái mình cố gắng.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Từ Hồng Nho đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý.
Trần Thanh cực kỳ nhạy cảm với ánh nhìn của mọi người, anh cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Từ Hồng Nho, lập tức ngẩng đầu lên nhìn ông ta.
Chương 269: Bó tay
Trần Thanh cảm nhận được nụ cười đầy ẩn ý của Từ Hồng Nho, lập tức có cảm giác bị nhắm tới.
Ông già này có ý đồ gì với mình!
Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trần Thanh, nhưng sau đó anh liền xua tan đi suy nghĩ này.
Từ Hồng Nho là một thương nhân tay không tấc sắt, nếu có ý đồ Trần Thanh, e rằng cũng bó tay.
“Cậu Trần, tôi thấy lần trước con gái mình trở về từ Nam Hải trở nên cực kỳ vui vẻ và hạnh phúc, vì vậy nếu như hôm nay cậu Trần muốn trở về Nam Hải, tôi muốn để con bé trở lại đó cùng cậu, không biết ý của cậu Trần thế nào?”, Từ Hồng Nho cười tủm tỉm nhìn Trần Thanh, nói.
Trần Thanh nhất thời hơi sững sờ, lời này của Từ Hồng Nho cũng thẳng thắn quá rồi, đây đúng là tặng con gái đi đấy.
Khuôn mặt của Từ Tịnh Nhã lập tức đỏ lên, sao cô ta có thể không nghe hiểu ý tứ của bố mình.
Nếu như đổi lại là trước đây, với tính cách của mình, bị bố sắp đặt như vậy, cô ta đã phản đối từ lâu rồi.
Nhưng lần này, trong lòng Từ Tịnh Nhã cũng chỉ có mừng thầm, cuối cùng cũng có một lần bố đứng cùng chiến tuyến với mình.
“Chuyện này... đương nhiên không thành vấn đề!”, Trần Thanh cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Từ Tịnh Nhã nghe thấy Trần Thanh đồng ý, trong lòng liền mừng thầm.
Lúc này, khi họ dùng bữa xong, họ chuẩn bị rời đi, nhưng lần này thay vì ngồi máy bay thì họ lại tự lái xe đến đó.
Đương nhiên, đây là quyết định của Từ Tịnh Nhã, nhà cô ta tặng cho Trần Thanh một chiếc Hummer, Trần Thanh không thể vận chuyển về, chỉ có thể lái về.
Theo suy nghĩ của Từ Hồng Nho thì đi máy bay thì có gì hay chứ, ở cùng nhau nhiều nhất được vài tiếng đồng hồ, hơn nữa còn nhiều người như vậy.
Nếu như lái xe về thì chỉ có Trần Thanh và con gái của mình ở trên xe, càng dễ bồi dưỡng tình cảm hơn chứ.
Đương nhiên Trần Thanh không biết suy nghĩ trong lòng Từ Hồng Nho, lập tức lái chiếc Hummer, đưa Từ Tịnh Nhã đi về phía ngoại thành.
Nhưng Trần Thanh vừa lái xe chưa được năm phút, điện thoại đã vang lên.
“Dương Lệ, sao thế?”, nhìn thấy người gọi là Dương Lệ, Trần Thanh lập tức bắt máy.
Mặc dù việc Dương Đức Trung làm khiến Trần Thanh rất khó chịu, nhưng không liên quan gì đến Dương Lệ, dù sao thì Dương Lệ vẫn là người tốt.
“Trần Thanh, cầu xin cậu, xin cậu cứu nhà họ Dương chúng tôi với, người của Kỳ Môn Sơn đuổi giết đến đây rồi, người nhà tôi đều bị bắt lại, tôi trốn dưới tầng hầm lần trước, tạm thời vẫn chưa bị phát hiện. Á... cút cho tôi...”
Trần Thanh còn chưa kịp nói gì, phía bên kia điện thoại đã vang lên tiếng hoảng hốt của Dương Lệ, sau đó, Dương Lệ hét lên một tiếng, tiếp theo điện thoại bị dập máy.
Trần Thanh cất điện thoại đi, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, vốn dĩ anh không muốn tham gia vào chuyện nhà họ Dương, dù sao thì ban đầu anh tự mình cứu nhà họ Dương, nhưng những chuyện Dương Đức Trung làm khiến anh cực kỳ phản cảm, nếu như không phải vì Dương Lệ, anh đã trực tiếp tiêu diệt cả nhà họ Dương rồi.
Mặc dù vậy nhưng Dương Lệ là người vô tội, anh không thể mặc kệ để Dương Lệ bị hại được.
Trần Thanh nghĩ đến đây, đột nhiên đánh tay lái, lái về phía nhà Dương Lệ.
“Xảy ra chuyện gì sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy sau khi Trần Thanh nghe điện thoại, sắc mặt trở nên khó coi, hơn nữa còn đổi hướng đi, chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi.
“Nhà Dương Lệ đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy”, sắc mặt của Trần Thanh lạnh lùng, lập tức nói.
“Ừm!”, mặc dù cô ta cảm thấy hơi ấm ức thay cho bạn mình, nhưng nghĩ đến suy nghĩ thực sự của chính mình, dường như cô ta càng không có tư cách chỉ trích Trần Thanh.
Từ Tịnh Nhã si mê nhìn Trần Thanh, đây đúng là người đàn ông có thể hấp dẫn phụ nữ, rõ ràng biết đây là một đống lửa, cô ta cũng muốn bay tới giống như con thiêu thân.
Đương nhiên Trần Thanh không chú ý đến sự thay đổi của Từ Tịnh Nhã, anh lái xe đến gần nhà Dương Lệ, mất mười phút, sau đó quay sang nói với Từ Tịnh Nhã: “Đợi một chút, trong đó nguy hiểm, cô đến siêu thị gần đây chờ tôi, sau khi giải quyết xong chuyện, tôi sẽ đến tìm cô”.
“Được”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, mặc dù cô ta cũng biết vài món võ, nhưng cô ta biết, với khả năng ít ỏi của mình, hoàn toàn không thể giúp gì cho Trần Thanh được, ngược lại có thể liên lụy đến Trần Thanh.
Sau khi thả Từ Tịnh Nhã xuống xe, Trần Thanh tăng tốc xe, điên cuồng lái về phía nhà họ Dương.
Khi còn cách nhà họ Dương khoảng hai trăm mét, Trần Thanh dừng xe lại, trong chớp mắt, đi thẳng đến ngoài nhà họ Dương, đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt.
Sau khi anh nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh nhà họ Dương, đột nhiên nheo mắt lại.
Bởi vì anh phát hiện, đám người nhà họ Dương và Dương Đức Trung không xảy ra chuyện gì, ai cũng ngoan ngoãn, còn người mà bọn họ kính nể, cung kính là người thanh niên có khí chất nho nhã ngồi ở ghế chính, đằng sau người thanh niên, là một ông già.
Sau khi đôi mắt xuyên thấu của Trần Thanh liếc qua ông già đó, hình như lão ta có phản ứng, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thanh, nhưng lại không phát hiện gì, sau đó mới cúi đầu xuống.
“Phản ứng thật nhạy bén, là cao thủ!”, Trần Thanh thấy ông già này nhạy bén như vậy, lập tức rời đi.
Ngoại trừ người thanh niên và ông già, còn có sáu người đàn ông cao to vạm vỡ, cực kỳ hung dữ.
Còn lúc này Dương Lệ lại bị trói trên chiếc ghế đối diện với người thanh niên, với vẻ mặt tức giận.
Trần Thanh thấy mặc dù Dương Lệ bị trói lại, nhưng tạm thời vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, anh cũng không vội vàng, mà tiếp tục quan sát.
Anh muốn xem xem, người nhà họ Dương sẽ làm gì, khi đối mặt với người của Kỳ Môn Sơn.
Nhưng Trần Thanh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, vì nếu thật sự có vấn đề, đám người Dương Đức Trung cũng không thể không xảy ra chuyện gì, ngược lại Dương Lệ còn đang bị trói.
Bằng cách đọc khẩu hình, đôi mắt của Trần Thanh híp lại, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.
Hóa ra, người thanh niên ngồi ở ghế chính là cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, thứ hắn ta muốn chính là khoáng thạch của nhà họ Dương, nhà họ Dương sợ hãi, đang định giao ra.
Thế nhưng, riêng việc này làm sao có thể thỏa mãn được dục vọng của cậu chủ Kỳ Môn Sơn được, hắn ta biết sự tồn tại của Trần Thanh, muốn nhà họ Dương dụ Trần Thanh ra, nhưng mà Dương Đức Trung và Trần Thanh có quan hệ không tốt, đương nhiên không có cách nào.
Cuối cùng, Dương Đức Trung khai ra chỗ của con gái mình, ông ta biết con gái mình có quan hệ tốt với Trần Thanh, nên ông ta muốn Dương Lệ dụ Trần Thanh ra.
Nhưng Dương Lệ có chết cũng không đồng ý, nên mới có cảnh tượng bị trói ở đại sảnh.
Sau khi biết những gì đang xảy ra, Trần Thanh nổi cơn giận với đám người Dương Đức Trung, lại cảm thấy đáng thương cho Dương Lệ.
Gặp một người bố như vậy, đúng là sự bất hạnh của cô ấy.
“Nếu các người đã không có cách nào để cô ta dụ Trần Thanh ra, thì tôi cũng chỉ có thể tự mình ra tay thôi”, khuôn mặt của cậu chủ Kỳ Môn Sơn lộ ra nụ cười xấu xa.
Sắc mặt tái nhợt, thêm vào đó là nụ cười gian ác, khiến trái tim Dương Lệ như rớt xuống đáy vực.
Lúc này cô ấy hi vọng Trần Thanh có thể xuất hiện, có thể cứu mình, lại hi vọng Trần Thanh đừng xuất hiện.
Dù sao thì, người của Kỳ Môn Sơn thật sự quá mạnh, cô ấy sợ Trần Thanh sẽ gặp nguy hiểm.
Chương 270: Lão già họ Du
“Mấy người ra ngoài đi. Ông đây sẽ dạy người đẹp này biết cách phục vụ chồng tương lai của mình”, cậu chủ của Kỳ Môn Sơn xua tay, yêu cầu người nhà họ Dương và đám thuộc hạ rời khỏi.
Dương Đức Trung nghe hắn nói vậy thì chợt thấy khó xử, nhưng khi ông ta nhìn thấy lão già ở phía sau cậu chủ của Kỳ Môn Sơn thì lập tức lắc đầu, bèn đưa đám người của nhà họ Dương rời khỏi.
Người của Kỳ Môn Sơn cũng đi theo ra ngoài, chỉ còn lại cậu chủ và lão già kia.
“Chú Du, chú cũng ra ngoài đi”, cậu chủ quay đầu nói với lão già đó.
“Cậu chủ, hay là tôi ở đây đi, bên ngoài vẫn còn rất nguy hiểm”, lão già họ Du lại lắc đầu và kiên quyết nói.
Nghe chú Du nói vậy, sắc mặt của cậu chủ không được tốt lắm. Dù sao làm “chuyện đó” mà có người bên cạnh thì đúng là không tiện lắm.
Nhưng lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và đường cong quyến rũ của Dương Lệ thì đột nhiên thở gấp.
Ở trên núi quanh năm lấy đâu ra một người phụ nữ xinh đẹp như vậy? Tuy rằng bình thường chơi với các em gái, nhưng sao so được với những người phụ nữ tuyệt đẹp dưới núi.
Lúc này, hắn cũng không thèm để ý tới chú Du, lập tức cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra cơ thể gầy gò rồi đi về phía Dương Lệ.
Chú Du nhìn thấy cảnh này thì bỗng dưng lắc đầu, lão ta cũng đi ra ngoài hành lang.
Tuy lão ta cũng muốn bảo vệ cậu chủ, nhưng hắn đang làm chuyện kia, nếu lão ta có mặt thì e sẽ buồn nôn mất.
Vốn Trần Thanh còn muốn chờ một lúc nữa, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, anh biết rằng nếu không ra tay nữa thì e là Dương Lệ sẽ gặp hoạ mất.
Anh lấy hòn đá trong tay rồi hung hăng ném vào đám người Kỳ Môn Sơn, đồng thời bóng dáng anh xuất hiện, lao vào sân nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đập vỡ cửa đại sảnh, lao vào trong.
Lão già họ Du đem bỏ mấy hòn đá, quay người nhảy vào đại sảnh.
“Thằng nhãi, mày dám!”, lúc này, lão già họ Du đi vào tình cờ nhìn thấy cảnh Trần Thanh đang túm cổ cậu chủ của Kỳ Môn Sơn với vẻ mặt đầy sát khí thì liền rống lên.
“Ông có thể cược xem tôi có dám hay không?”, Trần Thanh lạnh lùng nhìn lại, không nể nang lên tiếng.
Sau khi nói xong, một tay kia của Trần Thanh tháo dây trói trên người của Dương Lệ. Sau đó nói với cô ấy: “Cô trốn phía sau tôi đi”.
Dương Lệ vốn đã chuẩn bị tâm lý. Nếu tên khốn kiếp này dám chạm vào thì cô ấy sẽ cắn lưỡi tự vẫn. Cho dù có chết cũng tuyệt đối không để tên xấu xa này làm ô uế thân mình.
Lúc Dương Lệ chuẩn bị tâm lý cắn lưỡi tự vẫn, cửa đại sảnh trực tiếp bị phá hỏng. Sau đó, Trần Thanh giống như chiến binh giáng trần xuất hiện trước mặt cô ấy ngăn cản cậu chủ của Kỳ Môn Sơn lại.
Điều này làm ánh mắt cô ấy nhìn anh dịu dàng hơn. Nghĩ tới lúc đầu Trần Thanh gia nhập đội bảo vệ, bản thân tìm mọi cách gây khó dễ cho anh. Anh chẳng khác gì một tên lưu manh. Bây giờ trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại cứu mình, trong lòng cô ấy không tránh khỏi cảm động.
Có lẽ, Trần Thanh là một người đáng để gửi gắm.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Dương Lệ đột nhiên thấy xấu hổ. Cô ấy ngước mắt nhìn Trần Thanh, phát hiện anh rất mạnh mẽ, không sợ bất kỳ ai khi đối mặt với đám người của Kỳ Môn Sơn, đúng thật là quá hùng mạnh. Cô ấy nhất thời ngây người ra.
“Thả cậu chủ ra. Ông đây tha chết cho mày”, chú Du nhìn thấy cậu chủ mình đang ở trong tay của tên này thì như thể ném chuột sợ vỡ bình, không dám nhúc nhích.
“Lão Du, cậu ta chính là Trần Thanh. Mau ra tay giết cậu ta đi”, Dương Đức Trung nhìn thấy Trần Thanh đột nhiên xuất hiện, trong lòng kinh ngạc hét lên.
Nghe thấy Dương Đức Trung nói vậy, mọi người có mặt đều có cùng thái độ.
Tất cả người nhà họ Dương đều đồng ý với lời Dương Đức Trung nói. Lần này nếu có thể tặng Dương Lệ cho cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, tới lúc có thể mắc nối quan hệ với Kỳ Môn Sơn thì sau này nhà họ Dương của họ sẽ phát triển hơn, dĩ nhiên phải loại bỏ hòn đá ngáng đường Trần Thanh này.
Sát khí của Trần Thanh đã tăng lên vài phần, anh nhìn sang Dương Đức Trung và những người nhà họ Dương kia với ánh mắt lạnh lùng vô cùng.
“Bố, sao bố có thể làm vậy?”, Dương Lệ hoàn toàn thất vọng về bố của mình. Vốn dĩ cô ấy còn tưởng cứu được bố của mình, bản thân có thể tiếp tục làm cô con gái vui vẻ của bố mình chứ.
Nhưng sự thật lại khiến cô ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, sau biến cố lần này, bố của mình đã hoàn toàn thay đổi. Ông ta cũng không còn là người bố dành cho cô ấy tình yêu thương vô bờ bến nữa.
Bây giờ, bố mình có thể trơ mắt ra nhìn con gái mình bị ức hiếp như vậy. Người bố ruột đó có thể phản bội lại ân nhân từng có ơn với nhà họ Dương.
Cô ấy thà không cần người bố này còn hơn.
Nghĩ tới đây, Dương Lệ đột nhiên đau khổ rơi nước mắt, nhìn sang bố của mình với ánh mắt van xin.
“Tiểu Lệ, đừng trách bố. Nhà họ Dương chúng ta không thể chịu khổ được nữa. Cậu chủ của Kỳ Môn Sơn là người có thể gửi gắm. Còn tên Trần Thanh chính là hòn đá ngáng đường lớn nhất, nên cần phải tiêu diệt”, Dương Đức Trung quay đầu nhìn sang con gái mình rồi lạnh lùng nói.
“Được thôi. Bố, con biết rồi. Đây là lần cuối cùng con gọi bố là bố. Sau này, hai bố con chúng ta cắt đứt quan hệ”, Dương Lệ lau nước mắt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, cô ấy kiên quyết nói.
Nghe con gái mình quả quyết như vậy, trong lòng Dương Đức Trung đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó ông ta lập tức bình tĩnh lại.
“Con gái, thời gian sẽ chứng minh quyết định của bố là đúng. Con nhất thời không nghĩ thông suốt, bố không trách con”, Dương Đức Trung vốn không tức giận, ông ta nói một cách chắc chắn.
“Dương Đức Trung, ông thật giống một con chó. Sớm biết ông là người như vậy, lúc đầu tôi không nên cứu các người”, lúc này, Trần Thanh đã hoàn toàn thất vọng đối với Dương Đức Trung. Sau lần này, anh nhất định sẽ đưa Dương Lệ đi, lớn lên trong một gia tộc như vậy tuyệt đối không phải sự lựa chọn sáng suốt.
Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
“Hừ, Trần Thanh, cậu đừng có kiêu căng. Cậu đã đắc tội với người của Kỳ Môn Sơn. Bây giờ lại cưỡng ép cậu chủ Vân. Tội của cậu không thể nào tha được, hãy chờ người của Kỳ Môn Sơn tới báo thù đi”, Dương Đức Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó hung hăng nói.
“Thì ra mày chính là Trần Thanh à. Bây giờ mày thả tao ra, có lẽ tao sẽ nói bố tao không truy cứu tội trạng của mày. Nếu không thì Ngọc Hoàng Đại Đế có tới cũng không cứu được mày đâu”, cậu chủ Vân dĩ nhiên là nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn lập tức liều mạng nói ra mấy lời này.
“Ây da, nếu còn có thể nói, xem ra lực tay của tôi dạo này hơi yếu rồi, cần phải thêm chút sức mới được”, Trần Thanh nói xong thì lực trong tay anh cũng tăng lên vài phần.
Vốn dĩ cậu chủ Vân miễn cưỡng thì vẫn thở và nói được, bây giờ Trần Thanh lại tăng thêm sức lực nên hắn nhất thời không thể hít thở, cảm giác chết chóc bao trùm lấy hắn.
Hắn liều mình giãy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi tay của Trần Thanh.
“Chết tiệt, mau buông tay. Mày sẽ bóp chết cậu chủ đấy”, chú Du nhìn thấy cảnh này thì bị doạ một phen. Lão ta lập tức phẫn nộ mà hét lên.