Lúc này, nhân cơ hội Trần Thanh ra tay, sát khí vơi đi một chút, mấy ông lão kia vây kín mọi phương hướng xung quanh anh.
Bọn họ hiểu rõ thực lực của Trần Thanh, vậy nên không ai dám nhẹ tay, tất cả đều thi triển võ học mạnh nhất của mình, khiến không khí xung quanh chấn động, như thể sắp vỡ vụn ra.
Đương nhiên đó chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi, cho dù là cao thủ cảnh giới thiên tiên cao hơn thì cũng không thể làm chấn động không gian được.
"Rác rưởi đúng là rác rưởi, cho dù lên hết một loạt thì cũng đã sao? Cút hết đi!", Trần Thanh cười khẩy một tiếng, sau đó cơ thể anh thoắt ẩn thoắt hiện, né tránh công kích của những người khác, sau đó đụng độ một chưởng với ông lão cầm đầu.
Ông lão kia không hề nghĩ rằng Trần Thanh có thể né tránh được tất cả công kích, đợi đến khi ông ta kịp phản ứng thì đòn tấn công của Trần Thanh đã ập tới rồi, thế nên ông ta chỉ có thể dồn hết chân khí vào lòng bàn tay.
"Rầm..."
Hai người đụng độ một chưởng, Trần Thanh đứng im không nhúc nhích, còn ông lão kia thì hộc máu bay ra ngoài, kéo lê năm, sáu mét trên mặt đất rồi mới đứng vững lại được.
Thế nhưng Trần Thanh sẽ không bỏ qua cho ông ta như thế, mà cứ áp sát về phía ông ta. Không đợi ông lão đó đứng vững, anh đã tung ra một cú đá, giáng thẳng vào đan điền của ông ta.
Ông lão ấy cảm nhận được cơn đau truyền tới từ bụng dưới, sau đó chân khí trong cơ thể ông ta bị mất kiểm soát, bắt đầu tiêu tan hết.
"A... Mày... Mày dám phế bỏ tu vi của tao!", không còn chân khí nữa, khuôn mặt của ông lão đó nhanh chóng trở nên nhăn nheo, máu tươi nhuốm đỏ vạt áo ông ta, trên mặt chỉ toàn sự tuyệt vọng, không có chân khí thì ông ta cũng tiêu đời rồi.
Vẻ mặt của những ông lão khác đều biến đổi hẳn, hiên nhiên bọn họ không ngờ rằng cả đám đã vây công rồi mà Trần Thanh vẫn có thể phế bỏ tu vi của người mạnh nhất trong số bọn họ, khiến tất cả cảm nhận được nguy cơ rùng rợn.
"Đến lượt các người rồi đó", Trần Thanh bỗng xoay người lại, tung một chưởng về phía ông lão đang đứng gần anh nhất.
"Đừng có mơ!", ông lão ấy lập tức di chuyển, né tránh chưởng đó của Trần Thanh.
"Hử?", cảm nhận được lối di chuyển ảo diệu của ông lão ấy, Trần Thanh hơi sửng sốt. Sau đó anh lại ra tay tấn công, lần này tốc độ của anh nhanh hơn hẳn lần trước, đồng thời sử dụng cả mắt xuyên thấu.
Nhờ có mắt xuyên thấu, quỹ tích di chuyển của ông ta lọt hết vào mắt Trần Thanh, anh lập tức tung chưởng vào một vị trí trống không.
Nhìn thấy hành động kì lạ ấy của anh, những người khác đều cảm thấy khó hiểu. Trần Thanh bị ngu rồi hả?
Nhưng ông lão có lối di chuyển ảo diệu ấy lại thay đổi sắc mặt, bởi vì vị trí mà Trần Thanh nhắm tới chính là nơi mà ông ta sắp đặt chân.
Thế nhưng ông ta không thể thay đổi phương hướng được, chỉ có thể đụng thẳng vào chưởng của Trần Thanh, chẳng khác nào một kẻ ngốc.
"Rầm..."
Chưởng ấy của Trần Thanh khiến xương sườn của ông ta bị đánh vỡ nát, nguồn lực xâm nhập vào cơ thể, một ngụm máu tươi mang theo nội tạng hộc ra từ miệng ông ta.
Sau đó ông ta ngã bay ra ngoài, trong mắt chỉ toàn sự khó tin. Bàn tay của ông ta nâng lên, không cam lòng nhìn Trần Thanh, sau đó trút hơi thở cuối cùng.
Trước khi chết, ông ta trợn to đôi mắt, thể hiện sự không cam lòng của mình, đây rõ ràng là chết không nhắm mắt rồi còn gì nữa!
Hai ông lão thiên tiên, chỉ chưa tới một phút mà đã chết một người, người còn lại thì tàn phế, thực lực của Trần Thanh quá khủng khiếp, bọn họ không thể ngăn cản được.
Chẳng lẽ ông trời muốn làm nhà họ Ngụy diệt vong sao?
Người nhà họ Ngụy đều tuyệt vọng không thôi, hiện giờ gia chủ và đại trưởng lão đều không ở đây, ai có thể ngăn cản được Trần Thanh?
"Trần Thanh, mày đừng có hống hách, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, có giỏi thì đợi gia chủ và đại trưởng lão của bọn tao trở về", mấy ông lão còn lại không dám ra tay nữa, ai cũng nhìn Trần Thanh bằng vẻ mặt kiêng kị, một ông lão trong số đó lên tiếng nói.
"Yên tâm đi, tiếp theo tôi sẽ không giết các người, tôi sẽ chờ gia chủ và đại trưởng lão của các người về, để các người chứng kiến cảnh người mà các người cho là mạnh nhất bị đánh bại", Trần Thanh cười lạnh một tiếng rồi đưa ra lời hứa.
Nghe thấy lời hứa của Trần Thanh, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì bọn họ cũng không gặp họa sát thân.
"Nhưng mà chờ đợi cũng nhàm chán lắm, chi bằng chúng ta làm một vài chuyện thú vị đi!", Trần Thanh cười tủm tỉm, anh liếc nhìn ông lão vừa lên tiếng, sau đó biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện trở lại, một cú đấm của anh đã giáng vào đan điền của ông ta rồi.
"Mày... Mày nuốt lời", ông lão kia lùi lại hai bước, trên mặt hiện lên nét không cam lòng, đồng thời đan điền của ông ta cũng vỡ vụn ra.
"Tôi chỉ nói là không giết các người, chứ không nói là không phế bỏ tu vi của các người", Trần Thanh cười lạnh rồi lại ra tay thật nhanh, mấy ông lão mới đạt tới cảnh giới thiên tiên đều bị đánh nát đan điền, ai nấy đều tái mét mặt mày, nhìn Trần Thanh với vẻ căm hận.
Đám người nhà họ Ngụy có tu vi thấp cứ im phăng phắc, không ai dám lên tiếng, sợ sẽ đến lượt mình.
Sau đó, Trần Thanh không ra tay nữa, mà tìm một cái ghế để ngồi xuống
Anh chẳng thèm để ý tới đám con cháu yếu xìu ấy của nhà họ Ngụy. Với năng lực như vậy, cho dù để bọn họ trưởng thành thì e rằng cũng chẳng có sức uy hiếp gì với anh.
Thấy Trần Thanh ra tay nữa, đám con cháu nhà họ Ngụy thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian dần trôi qua, đám con cháu nhà họ Ngụy chẳng dám nhúc nhích gì, cứ giữ im lặng như thế, bầu không khí vô cùng đáng sợ.
"Tôi đợi thêm mười phút nữa, nếu gia chủ và đại trưởng lão của các người không xuất hiện thì xin lỗi nhé, nhà họ Ngụy các người không cần thiết phải tồn tại nữa", Trần Thanh đã mất kiên nhẫn rồi, anh hừ lạnh rồi nói.
Nghe thấy câu ấy của anh, người nhà họ Ngụy đồng loạt thay đổi sắc mặt, chẳng lẽ Trần Thanh muốn giết sạch người nhà họ Ngụy bọn họ sao?
Cũng không hẳn là không thể, Trần Thanh làm việc gàn dở, chẳng kiêng dè điều gì, hoàn toàn có thể làm ra chuyện như thế.
"Súc sinh, mày muốn chết rồi!", đúng lúc này, mấy bóng người lao nhanh vào từ cửa.
Đám Ngụy Giang Hà và Ngụy Đỉnh Phong trở về sau khi nhận được tin tức của đệ tử trong gia tộc, ngoài người nhà họ Ngụy ra thì còn hai ông lão mặc áo choàng đen.
"Cuối cùng cũng tới, nếu các người không về là tôi sẽ châm lửa đốt cái nhà họ Ngụy này luôn đấy!", đối mặt với khí thế hùng hổ của đám Ngụy Giang Hà, Trần Thanh chẳng hề dao động. Anh vắt chân ngồi trên ghế, nói một cách dửng dưng.
"Trần Thanh, mày vô duyên vô cớ xông vào nhà họ Ngụy, đánh nhiều người bị thương như thế, có phải mày nên cho chúng tao một lời giải thích không?", vẻ mặt của Ngụy Giang Hà âm trầm tột độ, nhìn các trưởng lão đang nằm lăn lộn trên mặt đất, ông ta tức muốn phát điên.
Bởi vì ông ta cảm nhận được rằng đan điền trong cơ thể những trưởng lão ấy đều vỡ vụn cả rồi.
Mặc dù bọn họ chỉ đạt tới cảnh giới thiên tiên bằng cách sử dụng những tài nguyên tu luyện, sức chiến đấu không cao, nhưng dù sao cũng là trụ cột của nhà họ Ngụy, ấy vậy mà tất cả đều bị xử hết trong lần này. Nguy cơ lớn nhất của nhà họ Ngụy ập tới một cách đột ngột, không ai kịp chuẩn bị gì cả.
Cho dù bọn họ giết Trần Thanh thì thực lực của nhà họ Ngụy vẫn giảm đi nhiều, đối mặt với biết bao thế lực trong thành phố Vân Hải, e rằng bọn họ sẽ gặp tai ương thật rồi.
Chương 279: Biến mất trong tích tắc
“Giang Hà, đừng nhiều lời với hắn, giết hắn rồi hãy nói”, lúc này, Ngụy Đỉnh Phong đã không kiềm được, trong lòng vô cùng ân hận.
Sớm biết có ngày hôm nay, ông ta nên sớm ra tay giết chết Trần Thanh. Nếu không thì nhà họ Ngụy cũng sẽ không trở nên nông nỗi này.
“Đồ súc sinh, dám tới nhà họ Ngụy gây sự, mày chết chắc rồi có biết không? Không chỉ mày, chờ tao giết mày xong rồi, tao sẽ đích thân tới Nam Hải một chuyến, bắt hết tất cả những người có liên quan tới mày, khiến bọn họ cả đời này phải làm nô lệ cho nhà họ Ngụy. Tao phải giày vò bọn họ cả đời, để mày khi xuống địa ngục cũng sẽ hối hận vì đã gây chuyện với nhà họ Ngụy bọn tao”.
Lúc này, Ngụy Đỉnh Phong làm gì còn có nguy nghiêm của một bậc trưởng bối, hoàn toàn mất đi bình tĩnh, trở nên điên cuồng.
Vì người đã mất chính là em trai ruột của mình. Tuy thực lực của em trai ông ta không ra gì nhưng lại bị người ta giết chết thì làm sao ông ta không điên lên chứ.
“Ông nói lại lần nữa xem”, Trần Thanh nghe Ngụy Đỉnh Phong nói vậy thì đột nhiên sắc mặt lạnh băng, sát khí trong người dâng lên điên cuồng, đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm Ngụy Đỉnh Phong rồi hét lên.
“Haha… Nghe cho rõ đây, ý tao là tao sẽ khiến cho những người có liên quan tới mày, cả đời này sẽ làm nô lệ cho nhà họ Ngụy, bị nhà họ Ngụy bọn tao giày vò tới chết”.
“Còn về người vợ xinh đẹp của mày, tao sẽ để ả ta làm nô lệ cho Cường Nhi. Nếu không thì làm sao xứng với sự càn quấy của mày?”
Ngụy Đỉnh Phong nghiến răng nghiếng lợi rống lên như điên.
“Rất tốt, dựa vào câu nói này của ông, nhà họ Ngụy các người, hôm nay toàn bộ sẽ bị xoá sổ, sẽ không còn nhà họ Ngụy nào ở cái đất Vân Hải này nữa”, dáng vẻ Trần Thanh vô cùng lạnh lùng, sát khí trong người đã sắp trào ra.
“Haha… Hôm này, ông đây muốn xem thử làm sao mày xoá sổ được nhà họ Ngụy bọn tao”, Ngụy Đỉnh Phong gầm lên một tiếng, tiếp theo quay đầu nhìn sang hai ông lão mặc áo đen: “Mời hai vị ra tay giúp đỡ, sau khi xong thì nhà họ Ngụy nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh”.
“Tên nhãi, chính mày đã giết Thiết Sơn phải không?”, hai ông lão mặc áo đen gật đầu, sau đó một người trong đó đứng ra, khuôn mặt như thây ma hỏi anh.
“Thiết Sơn là ai?”, Trần Thanh hơi khó hiểu. Trước giờ anh chưa từng giết ai tên là Thiết Sơn gì đó.
“Chính là người mặc áo xanh mà mày đã giết ở Nam Hải”, hai lão ta đơ ra, sau đó lên tiếng.
“Ồ, ông nói cái lão già của bộ tộc Hắc Sơn đó à. Không sai, là tôi giết đấy. Ông ta muốn giết tôi, lẽ não tôi còn đứng yên để ông ta giết hay sao?”, Trần Thanh bỗng nhớ ra, cũng không hề phủ nhận mà còn thẳng thắng gật đầu thừa nhận.
“Tên súc sinh đáng chết! Quả nhiên là mày làm. Mày đáng chết!”, hai ông lão mặc áo đen đột nhiên gào lên. Hiển nhiên là cái tên Thiết Sơn bị giết đó có quan hệ rất tốt với bọn họ, nếu không, bọn họ cũng sẽ không phẫn nộ như vậy.
“Ồ, lão già thúi, ý ông nói là hai người cũng đến từ bộ tộc Hắc Sơn”, Trần Thanh tỏ ra nghi ngờ, dù gì những người khác trong bộ tộc Hắc Sơn thì thân thể họ vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng lúc này, anh lại khá phấn khích.
Anh không biết, sức mạnh của thân thể mình mà so với người của bộ tộc Hắc Sơn thì sẽ như thế nào?
Giờ có cơ hội như vậy, anh dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
“Chúng ta cùng ra tay đi”, nghe thấy hai người mình mời tới cũng có thù với Trần Thanh, Ngụy Đỉnh Phong nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra lần này hai người này có thể sẽ dốc hết sức ra tay.
“Được”, hai ông lão của tộc Hắc Sơn tuy rất tự tin về võ công của mình nhưng đối diện với người từng giết người anh em Thiết Sơn của mình là tên Trần Thanh này, bọn họ dĩ nhiên càng phải cẩn trọng.
Lúc ba người họ vây lấy Trần Thanh, hiển nhiên là không màng tới đạo nghĩa giang hồ gì cả, trực tiếp lấy đông hiếp yếu.
“Tới đi. Ba lão già không sợ chết kia, để ông đây xem thử các người có chiêu trò gì”, nhìn thấy hành động của ba người bọn họ, Trần Thanh lại khinh thường nói.
Tuy vẻ mặt khinh thường nhưng Trần Thanh đã sử dụng đôi mắt xuyên thấu.
Thực lực của cái tên Ngụy Đỉnh Phong này cũng y như Phòng Vũ ban đầu, là thuộc về bậc cao của thiên tiên đại thành. Nếu một chọi một như vậy, muốn chiến thắng thì phải tiêu tốn nhiều sức lực. Bây giờ lại có thêm hai lão già thân thể rắn chắc của bộ tộc Hắc Sơn nữa, chắc anh cần phải nghĩ đối sách mới được.
“Giết!”, Ngụy Đỉnh Phong đã không nhịn được mà hét lên ngay, điên cuồng xông vào Trần Thanh.
Hai người của bộ tộc Hắc Sơn kia dĩ nhiên cũng không chịu thua kém, bóng người lướt qua, trực tiếp đi tới phía sau và bên phải của Trần Thanh, chặn hết toàn bộ đường lui của anh.
Ba người tuy không cùng nhau xông lên nhưng lúc này lại rất hiểu ý nhau, chặn hết mọi ngỏ ngách mà Trần Thanh có thể tránh được.
“Cút ra!”, chân khí trong cơ thể anh sục sôi, nhanh chóng ra tay, nháy mắt đánh ra mười chưởng.
Ngụy Đỉnh Phong không hổ là kẻ mạnh nhất của nhà họ Ngụy. Mười chưởng này của Trần Thanh đều được ông ta đỡ được.
Còn hai ông lão kia lại nhân cơ hội đánh úp Trần Thanh. Nhưng anh sớm đã có phòng bị, nhìn chằm chằm bọn họ. Hai người họ ra tay đều bị Trần Thanh né được.
Hai ông lão đó tuy thực lực rất mạnh nhưng tốc độ của họ thì không đủ, di chuyển cơ thể không đủ nhạy bén.
Trần Thanh chuẩn bị xử lý cái tên Ngụy Đỉnh Phong rồi mới tập trung đối phó với hai ông lão có tuổi này.
Bóng dáng của Trần Thanh giống như chú bướm, không ngừng di chuyển qua lại giữa ba người kia. Hai ông lão kia cơ bản không chạm vào được Trần Thanh, chỉ có Ngụy Đỉnh Phong miễn cưỡng có thể bắt được vài động tác của anh.
“Tên súc sinh đáng chết, trơn như con trạch vậy”, cảm thấy sự di chuyển cơ thể của Trần Thanh khác thường, sắc mặt của Ngụy Đỉnh Phong vô cùng khó coi.
Lúc nãy không ngừng đối đầu với anh, ông ta thật ra đã bị trào ngược khí huyết, hai vai trở nên tê dại. Hiển nhiên là chân khí tích tụ và cơ thể mạnh mẽ của Trần Thanh không phải chuyện đùa.
“Mau chết đi!”, ông ta nhân lúc Trần Thanh né tránh, trực tiếp tung Liên Hoàn Chưởng, điên cuồng xông vào đánh anh.
Những bóng chưởng này bay khắp trời, bao phủ toàn thân của Trần Thanh, giống như mặc kệ anh có tránh thế nào cũng bị đánh trúng.
“Hừ! Làm màu, phá cho tao”, Trần Thanh lại hừ lạnh, sau đó chân khí trong cơ thể điên cuồng xoay chuyển, một tia sáng vàng vọt ra khỏi mắt, trực tiếp xuyên thủng bóng chưởng của Ngụy Đỉnh Phong.
Đồng thời, Trần Thanh giả vờ hỗn loạn né tránh, nhân cơ hội hai tay khép lại, hung hăng điểm vào điểm yếu của Ngụy Đỉnh Phong.
Ông ta hừ lạnh, bóng chưởng đầy trời nhanh chóng tan biến, sắc mặt đỏ bừng, hiển nhiên là bị Trần Thanh điểm đúng rồi.
Trần Thanh không thừa thắng truy kích, vì hai ông lão kia đã xông tới. Anh càng không muốn vì giết một Ngụy Đỉnh Phong mà tự đâm đầu vào rọ.
Ngay lập tức, Trần Thanh nhanh chóng né người ra sau, tránh được mọi công kích của hai lão ta.
“Hai con gấu ngu ngốc, hai người thật sự là quá chậm rồi, nhanh lên chút đi, ngay cả vạt áo của tôi còn chưa chạm vào, còn muốn báo thù cho anh em của mấy người ư?”, Trần Thanh lên tiếng mỉa mai.
“A… Tức chết đi mà. Tao phải xé xác mày ra”, hai người họ hoàn toàn bị kích động, trên người họ hiện lên một tia màu lam. Sau đó, hơi thở trên người họ bắt đầu trở nên đáng sợ hơn.
Chương 280: Nhất Chỉ Trấn Hoàng Tuyền
“Hả? Đã điên tiết lên rồi à, vẫn có chiêu thức này sao?”, xem ra sự thay đổi trên người bọn họ khiến Trần Thanh nhất thời đơ người ra.
Nhưng anh lại không hề hoảng sợ, ngược lại càng trở nên phấn khích hơn.
“Nay tính cục súc trong người bọn họ đã bật trạng thái điên cuồng. Vậy ông cũng không còn tác dụng nữa, mau cút sang một bên cho tôi”, Trần Thanh không làm gián đoạn sự điên loạn của hai ông lão kia mà nhìn về phía Ngụy Đỉnh Phong.
Nói xong thì Trần Thanh ra tay nhanh như chớp.
“Nhất Chỉ Trấn Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền Chỉ!”
Màn thi triển kỹ năng võ thuật hiếm thấy của Trần Thanh đủ thấy anh rất “coi trọng” Ngụy Đỉnh Phong.
Nhưng điều này cũng đẩy nhanh tốc độ chết của Ngụy Đỉnh Phong.
Một hơi thở lạnh lẽo từ đầu ngón tay tụ lại, sau đó Trần Thanh chỉ ra, mang theo sức mạnh vô hạn, hung hăng lao về phía ông ta.
“Chết tiệt, không xong rồi”, cảm nhận uy lực của chiêu này từ Trần Thanh, Ngụy Đỉnh Phong biến sắc, điên cuồng chạy ra xa, muốn tránh đòn công kích của anh.
Nhưng tốc độ của ông ta vốn không nhanh như Trần Thanh, lại thêm với tốc độ võ thuật, Trần Thanh nhanh chóng di chuyển ra phía sau của Ngụy Đỉnh Phong, nhắm phía sau đầu của ông ta điểm thật mạnh vào.
“Cút!”, Ngụy Đỉnh Phong giở bộ dạng nhếch nhác, vẫy tay điên cuồng, muốn cản sự công kích của Trần Thanh.
Nhưng ngón tay của Trần Thanh giống như máy khoan điện, điểm thẳng vào đôi vai của Ngụy Đỉnh Phong, một ngón chỉ vào giữa trán của ông ta.
Đại trưởng lão của nhà họ Ngụy, Ngụy Đỉnh Phong, xong đời!
Người nhà họ Ngụy không ngờ sẽ có kết cục này, đôi bên giao chiến chỉ vẻn vẹn chưa tới 5 phút, mà người mạnh nhất nhà họ Ngụy lại bị Trần Thanh giết chết.
“Không…”
Ngụy Giang Hà và tất cả người nhà họ Ngụy hét lên thảm thiết, ai cũng không dám tin vào mắt mình.
Sau khi tung chiêu này, Trần Thanh cảm giác chân khí trong cơ thể bị rút đi ít nhất ba phần. Phải biết là chân khí trong cơ thể anh đều đã bị nén lại. Nếu đổi lại là chân khí bình thường, năng lượng ba phần chân khí này có thể sánh với chân khí của cường giả thiên tiên mạnh nhất.
Không ngờ Hoàng Tuyền Chỉ này còn có uy lực như vậy. Ban đầu khi anh không nén chân khí, tuy Hoàng Tuyền Chỉ cũng có uy lực rất lợi hại nhưng lại không có biến thái như thế. Còn trực tiếp giết chết Ngụy Đỉnh Phong một người có cấp bậc cao nhất của thiên tiên.
“Tới đi, hai người điên đủ chưa?”, Trần Thanh cảm thấy hơi thở trên người người họ, có một cảm giác sắp bộc phát, khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của hai người họ cũng trở nên méo mó, hiển nhiên là họ tiến vào trạng thái điên cuồng như vậy cũng không hề dễ chịu.
“A… Chết đi!”, hai người đồng thanh gào lên, giọng khàn đặc, trên người mang theo sự u ám rất đáng sợ.
Tiếp theo, hai người họ nhanh chóng biến mất. Lúc xuất hiện lần nữa thì đã tới hai bên trái phải của Trần Thanh, ra tay nhanh như chớp.
“Ôi trời, nhanh vậy ư!”, Trần Thanh vẫn chưa thả lỏng mắt xuyên thấu khỏi bọn họ. Trong lúc hai người họ ra tay, anh đã lách mình né tránh.
Quả nhiên, ngay lúc Trần Thanh vừa rút lui, vị trí đứng của anh bị đòn công kích của bọn họ quét ngang. Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu nửa mét, nền gạch cứng màu xanh lam thật sự bị vỡ tan tành. Thật là quá khoa trương rồi.
Không ngờ hai người bọn họ sau khi biến đổi lại mạnh như vầy, tốc độ tăng lên rất nhiều. Nếu không phải Trần Thanh vẫn luôn quan sát bọn họ, e là chính anh cũng bị đánh trúng.
Với sức mạnh điên cuồng của hai người bọn họ, nếu bị đánh trúng thì e là sức mạnh cơ thể của Trần Thanh cũng không chống đỡ nổi.
“Vậy thử xem ai nhanh hơn”, trong lúc đó, Trần Thanh lại thấy hứng thú, dốc hết sức di chuyển cơ thể mình.
Tiêu Dao Bộ là bộ pháp mà lão già kia ngay từ đầu bảo anh luyện, vì bộ pháp này, anh đã phải chịu không biết bao cực khổ.
Đối với bộ pháp, lão già kia yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt. Những thứ khác có thể luyện không tốt nhưng bộ pháp dùng để thoát thân thì nhất định phải luyện cho thành thục.
Nếu không, gặp phải đối thủ mạnh hơn, đánh không lại thì chỉ có nước bỏ chạy.
Lúc Trần Thanh dốc sức thi triển bộ pháp, không phải trở nên nhanh hơn, mà trở nên rất chậm. Chí ít thì người xung quanh nhìn Trần Thanh giống như một ông cụ đi đường, như sắp bị ngã đến nơi, nhưng không sao ngã được.
Người ngoài nhìn thấy Trần Thanh rất chậm, nhưng đối với hai ông lão giao chiến đó, anh trở nên khác lạ vô cùng, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng lúc bọn họ công kích thì vốn không chạm vào được, hoàn toàn là cái bóng mà thôi.
“Quả nhiên, lão già mình nói không sai, chỉ có luyện tới tầng ba của Tiêu Dao Bộ thì có uy lực như vậy. Nếu thật sự luyện tới đỉnh của nó, há chẳng phải có thể lướt qua hàng ngàn người nhưng không ai có thể chạm được vào mình sao”.
Trần Thanh nhớ lại lời của lão già kia, lúc đó anh còn cho rằng ông ấy khoác lác.
Dù gì, lúc bắt đầu luyện Tiêu Dao Bộ này thì không hề ung dung chút nào, hoàn toàn pha trộn chân trái và phải, anh xém chút là ngã quỵ.
Cũng may, sau khi bị ông ấy uy hiếp bằng võ thuật, anh coi như nắm bắt được nó, nhưng bộ pháp này muốn tiến bộ nữa thì có hơi khó.
Trần Thanh lập tức thu lại Tiêu Dao Bộ vài phần. Cho dù là vậy, tốc độ ba người giao đấu cũng khiến người xung quanh hoa cả mắt.
Cuộc chiến giữa ba người vô cùng khủng khiếp. Năng lượng tiếp tục lan tràn về phía xung quanh. Mặt đất bị phá hủy hoàn toàn. Hoa và cây cối cũng bị phá hủy, vô cùng thê thảm.
Mặt khác ba người họ, ngoại trừ quần áo trên người có hơi rách thì không hề có vết thương nào trên đó.
Trần Thanh đánh trúng bọn họ vài chục phát nhưng hai người kia giống như thép tinh luyện, cơ bản không hề có dấu vết bị thương.
“Xem ra, phải tìm ra điểm yếu của bọn họ. Nếu không thì không cách nào công kích được”, Trần Thanh vốn muốn dùng thực lực bây giờ của anh để đánh bại hai người họ. Kết quả không cách nào ra tay.
Trần Thanh lập tức dùng đôi mắt xuyên thấu của mình, nhìn bao quát cả hai người họ.
Chỉ là anh khá đau đầu khi nhìn thấy điểm yếu của hai người họ
Vì điểm yếu của hai người họ rất kỳ quái, một là lòng bàn tay phải, còn lại là hậu môn. Hai điểm này đúng là quá khó công kích.
Trần Thanh không ngừng công kích thăm dò, phát hiện hai người họ phòng thủ hai điểm này rất nghiêm ngặt, cơ bản không cách nào công phá.
Ngay khi anh và hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn ở thế đối đầu, Ngụy Giang Hà lặng lẽ kêu thuộc hạ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, có điều ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh lại trở nên cực kỳ hung ác.
Hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn càng đánh thì trong lòng càng sợ, đồng thời cũng thầm lo lắng.
Tuy hai người họ thi triển trạng thái điên cuồng, lực chiến đấu tăng lên nhiều, nhưng trạng thái điên cuồng cũng có giới hạn thời gian. Một khi vượt quá thời gian thì chúng sẽ suy yếu một khoảng thời gian dài. Lúc đó chắc chắn sẽ bị Trần Thanh đánh úp.
Hai người họ lập tức nhìn nhau, nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt đối phương.
Chương 281: Khinh người quá đáng
“Chết đi!”, hai người hét lên, màu xanh bên ngoài cơ thể lại càng thêm nồng đậm, khí thế trên thân càng thêm kinh người, sau đó hai người tăng tốc độ, lao thẳng về phía Trần Thanh.
Bịch!
Trần Thanh luôn đề phòng hai người họ nhưng tốc độ của hai người này quá nhanh, trong chớp mắt, họ đã đến trước mặt, anh chỉ kịp tự bảo vệ mình.
Sau đó, Trần Thanh bị họ đánh bay ra ngoài.
Hai người bọn họ rất lợi hại, tấn công điên cuồng về phía Trần Thanh.
Nếu Trần Thanh thi triển Tiêu Dao Bộ, chắc chắn anh có thể tránh được đòn tấn công của hai người bọn họ nhưng Trần Thanh muốn kiểm tra xem cơ thể của mình đạt đến mức độ nào, cho nên chỉ phòng thủ, không né tránh hay phản công.
Nhất thời, Trần Thanh giống như một quả bóng, không ngừng bị đánh ra ngoài.
Người nhà họ Ngụy nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trở nên phấn chấn, cắn răng nghiến lợi nhìn cảnh tượng này, chỉ mong Trần Thanh bị đánh tan xác.
Hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn càng đánh càng sợ hãi, thực lực hai người bọn họ gộp lại mạnh hơn Trần Thanh gấp trăm lần, nhưng Trần Thanh lại không có phản ứng gì, theo lý mà nói, thì dù có là khối sắt, anh cũng phải bị đánh thành cái đĩa sắt rồi.
Trần Thanh cực kỳ hài lòng với thể chất cường tráng của mình, anh không ngờ qua hai lần rèn luyện, cơ thể của anh lại có thể đạt đến trình độ này, xem ra vẫn phải tiếp tục rèn luyện thể xác, việc này sẽ giúp ích rất nhiều.
Đánh với hai người của bộ tộc Hắc Sơn đánh cả nửa ngày, anh cũng chỉ cảm thấy khí huyết trong người chỉ hơi dâng lên một chút, nhưng không hề bị thương.
“Sao thế? Tiếp tục đi, đừng dừng lại!”, Trần Thanh cảm thấy khí thế của hai người kia bắt đầu suy yếu, anh biết, e rằng trạng thái cuồng bạo của hai người họ sắp hết rồi.
“Rút!”, hai người họ biết, nếu không đi thì có lẽ bọn họ cũng sẽ đi theo bước Ngụy Đỉnh Phong.
Hai người họ lập tức đánh môt chiêu mạnh mẽ rồi trực tiếp chạy tách ra về hai hướng.
“Hừ, đánh xong liền muốn đi, tưởng bở!”, Trần Thanh thấy hai người nọ muốn chạy thì lập tức tăng tốc độ, trong chớp mắt đã đến trước mặt một trong hai người, sau đó giơ chân đạp một cú.
Anh đá người này bay ra ngoài rồi lao về hướng của người còn lại đang chạy trốn.
Sau đó, Trần Thanh lại tăng tốc độ, không đến năm giây, anh đã đuổi kịp người còn lại rồi đá người đó về chỗ cũ.
Người nhà họ Ngụy đứng xem đều cảm thấy không thể nào giải thích được, tại sao Trần Thanh còn bị đánh một cách bị động vừa rồi, trong chớp mắt đã lội ngược dòng, còn hai ông lão kia thì trở thành đối tượng bị đánh.
Trần Thanh đá mỗi người một cước, đá bay hai người họ về sân của nhà họ Ngụy.
“Đánh tôi lâu như vậy rồi lại muốn chạy, có phải là hơi kỳ cục quá rồi không?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, nhìn khí thế của hai người đang ngày càng suy yếu.
“Thằng nhóc, nếu cậu đã biết thân phận của chúng tôi thì nên biết đắc tội với chúng tôi không phải là một việc khôn ngoan đâu!”, lúc này sắc mặt của hai người họ khá bực bội, sớm biết vậy thì họ đến nhà họ Ngụy để dính vào đống rắc rối này làm gì..
Bây giờ thì hay rồi, lợi ích chưa thu được, ngược lại còn liên lụy cả hai.
“Ồ, ý của ông là, chuyện tôi giết tên Thiết Sơn đó trước đây cũng có thể xí xóa đúng không?”, khóe miệng Trần Thanh nở nụ cười giễu cợt.
“Không sai, chỉ cần cậu tha cho bọn tôi rời đi, ân oán trước đây sẽ được xí xóa”, trong tình huống ép người thế này ông ta còn có thể nói không sao?
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng sao có thể không báo thù đánh gãy tay này chứ, chẳng qua là tương lai còn dài thôi.
“Nếu đã vậy thì giờ tôi giết các người, đến lúc đó người trong tộc các người cũng sẽ có suy nghĩ giống các người thôi”, Trần Thanh gật đầu, lập tức bước lên phía trước.
“Không... cậu không thể giết bọn tôi!”, hai người bọn họ cực kỳ hoảng sợ, từ trước đến nay, bọn họ chưa từng ngờ được mình sẽ bị một người thanh niên mới hai mươi tuổi đầu đánh bại.
Thực lực của người bộ tộc Hắc Sơn bọn họ đều siêu phàm, ai cũng đều có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng đối mặt với Trần Thanh có thực lực thấp hơn, cơ thể yếu hơn, tốc độ chậm hơn, chân khí cũng không bằng thì đánh như thế nào?
Trần Thanh lại không hề để ý đến hai người bọn họ, anh muốn thử xem có thể tìm ra điểm yếu của bọn họ hay không, có thể đánh bại được thể chất của bộ tộc Hắc Sơn hay không.
Trần Thanh lập tức vận chân khí, điên cuồng tấn công bằng nắm đấm.
Từng cú đấm rơi xuống, hai người kia hoàn toàn không có sức phản kháng, tác dụng phụ sau khi cuồng bạo khiến hai người vô cùng yếu ớt.
Trần Thanh đấm mười mấy cú, cuối cùng lồng ngực của hai người bị đánh nát, hai người mở to mắt.
Đến chết, bọn họ cũng không ngờ rằng thể chất mà có thể so với cương thi đó, thể chất mà bọn họ lấy làm kiêu ngạo lại bị người ta đánh nát một cách không khoan nhượng.
Đương nhiên Trần Thanh không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, giương mắt nhìn về phía người nhà họ Ngụy, tất cả những người trong nhà họ Ngụy đều đối diện với ánh mắt của Trần Thanh, ai cũng sợ hãi quay đi, không dám đối diện với ánh mắt của anh.
Mặc dù Ngụy Giang Hà rất tức giận Trần Thanh, nhưng ông ta cũng sợ anh. Người này đúng là một con khủng long bạo chúa hình người, cực kỳ tàn bạo, ông ta sợ Trần Thanh sẽ diệt sạch cả nhà họ Ngụy.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể từ từ giải quyết rồi!”, trong mắt Trần Thanh hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Giang Hà nói.
“Trần Thanh, thật ra giữa chúng ta không có mâu thuẫn nào không thể hòa giải, hôm nay cậu giết nhiều người nhà họ Ngụy chúng tôi như vậy, có lẽ cậu nên hài lòng rồi chứ!”. Ngụy Giang Hà kìm nén cơn giận trong lòng, nói với Trần Thanh.
“Ồ? Ý của các người là, các người có thể tính kế tôi nhưng tôi không thể phản kháng lại các người đúng không?”, Trần Thanh cười lạnh một tiếng, có thể nói là nhận thức được sự vô liêm sỉ của người nhà họ Ngụy.
“Cậu giết đại trưởng lão nhà chúng tôi, còn phế nhiều người nhà họ Ngụy như vậy, vẫn chưa đủ sao?”, Ngụy Giang Hà tức giận đến mức run người, cắn răng hỏi.
“Không đủ, tất cả những võ giả từ cảnh giới thiên tiên trở lên của nhà các người phải tự phế tu vi, sau đó giao một nửa tài sản nhà họ Ngụy ra đây thì chuyện này coi như xong!”, Trần Thanh lại vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến sự đau khổ của Ngụy Giang Hà.
“Cái gì?”
Nghe thấy những lời của Trần Thanh, sắc mặt của toàn bộ người nhà họ Ngụy thay đổi, nếu như thật sự làm như vậy, thì nhà họ Ngụy bọn họ sẽ xuống dốc hoàn toàn.
Không còn sự đáng sợ của các võ giả thiên tiên nữa, thì nhà họ Ngụy sẽ bị những gia tộc khác ở Vân Hải chèn ép nhanh chóng.
“Trần Thanh, cậu đừng khinh người quá đáng, có bản lĩnh thì cậu diệt cả nhà họ Ngụy chúng tôi đi!”, Ngụy Lương Bình hét lên một tiếng, trở nên tức giận, lần này nhà họ Ngụy bọn họ tổn thất nghiêm trọng như vậy, bây giờ còn muốn diệt tất cả võ giả thiên tiên, đây chính là ép buộc diệt cả gia tộc nhà họ Ngụy đây mà.
“Được rồi, nếu để các người tự làm thì tôi không yên tâm lắm!”, Trần Thanh cười cười, sau đó đôi mắt xuyên thấu quét qua một lượt, phát hiện sân sau nhà họ Ngụy vẫn còn vài khí thế của võ giả thiên tiên, Trần Thanh lập tức nhấc chân bay vút vào bên trong.
“Không ổn!”, nhận thấy được hành động của Trần Thanh, sắc mặt của đám người Ngụy Giang Hà đột nhiên thay đổi, thật ra vừa rồi bọn họ đã báo cho các võ giả có cảnh giới trên thiên tiên khác của nhà họ Ngụy trốn đi, nhưng tại sao Trần Thanh lại biết trong đó có che giấu võ giả thiên tiên được?
Chương 282: Biệt thự tư nhân
Bọn họ lập tức bay theo, khi đến sân sau, họ phát hiện ra Trần Thanh đã ép các võ giả của nhà họ Ngụy ra ngoài.
“Còn nhiều như vậy à, nhà họ Ngụy đúng là có căn cơ vững chắc!”, Trần Thanh liếc mắt nhìn Ngụy Giang Hà vội vã chạy tới nói.
“Xin cậu hãy dừng lại, nhà họ Ngụy chúng tôi sẵn sàng đổi một bảo vật lấy tính mạng của các võ giả thiên tiên!”, Ngụy Giang Hà nghiến răng nghiến lợi, sau đó mở miệng nói.
“Ồ? Thế ông cầm ra trước đi, tôi muốn xem xem giá trị có đủ hay không”, nghe thấy những lời của Ngụy Giang Hà, Trần Thanh đột nhiên tò mò nhìn ông ta.
“Được, đây chắc chắn là một bảo vật, nhưng chúng tôi không biết phá giải như thế nào thôi”, Ngụy Giang Hà bất lực nói.
Trần Thanh nghe thấy những lời của Ngụy Giang Hà, hai mắt lập tức sáng lên.
“Cầm ra cho tôi xem nào!”, Trần Thanh gật đầu ngay lập tức.
Ngụy Giang Hà nhanh chóng trở về chỗ ở của mình, không lâu sau ông ta cầm một cái hộp quay trở lại.
Nhìn thấy chiếc hộp trong tay Ngụy Giang Hà, trong lòng Trần Thanh cực kỳ mừng rỡ.
Bởi vì chiếc hộp này không phải thứ gì khác, chính là hộp cơ quan Lỗ Ban, lấy được bản đồ kho báu và Bách Linh Quả ban đầu anh lấy được từ nhà họ Diệp.
Trong hộp cơ quan đó không phải có một tấm bản đồ kho báu và Bách Linh Quả sao?
Vì thế, trong lòng Trần Thanh cực kỳ chờ mong.
“Chính là thứ này!”, Ngụy Giang Hà đưa hộp cơ quan cho Trần Thanh.
Trần Thanh kìm nén sự kích động trong lòng, cầm lấy hộp cơ quan này, cẩn thận quan sát.
Quả nhiên, hộp cơ quan này không thể bị nhìn xuyên thấu, không biết nó được làm bằng chất liệu gì mà lại có thể ngăn mắt nhìn xuyên thấu của anh.
Rõ ràng đây không phải là nơi để mở ra, Trần Thanh khinh thường nhìn về phía Ngụy Giang Hà ngay lập tức: “Chỉ có cái hộp này? Thế mà ông muốn đổi lấy võ giả thiên tiên của nhà họ Ngụy các người? Do ông nghĩ thứ đồ này quan trọng quá hay là ông nghĩ võ giả thiên tiên nhà các người quá rẻ?”
Nghe thấy những lời của Trần Thanh, trong lòng Ngụy Giang Hà vô cùng bực bội, nhưng không dám nổi giận.
“Tôi đã từng dùng đao rìu mở cái hộp này ra, nhưng không thể nào mở được, dù có dùng lửa thiêu đốt cũng không được, chắc chắn bên trong có thứ đồ tốt”, Ngụy Giang Hà hơi chột dạ nói.
Đúng vậy, nếu là người khác đưa cho ông ta thứ đồ không rõ nguồn gốc này, ông ta cũng sẽ không thể tin tưởng.
“Được rồi, cũng có thể coi là bảo vật, nhưng mà lại không thể đổi lấy nhiều người như vậy, tôi sẽ thỏa hiệp một chút, giao 60% gia sản nhà họ Ngụy ra, tôi sẽ không động đến những người này”, thật ra trong lòng Trần Thanh cực kỳ thèm muốn chiếc hộp này, anh cũng lười so đo với nhà họ Ngụy.
“Được, tôi đồng ý!”, Ngụy Giang Hà thấy Trần Thanh buông bỏ, trong lòng trở nên vui mừng, lập tức đồng ý nhanh chóng.
“Khi nào trở về tôi sẽ phái người đến lấy, mong nhà họ Ngụy các người tự giải quyết cho tốt, nếu như còn động đến tôi một lần nữa thì đó cũng chính là lúc nhà họ Ngụy các người bị xóa sổ hoàn toàn”, ánh mắt lạnh lùng của Trần Thanh nhìn về phía Ngụy Giang Hà, nói.
“Vâng”, đối mặt với sự bá đạo của Trần Thanh, Ngụy Giang Hà đường đường là gia chủ nhà họ Ngụy mà cũng phải cúi đầu.
Trần Thanh uy hiếp một câu rồi quay người rời đi ngay lập tức, anh tin rằng, chắc chắn nhà họ Ngụy sẽ không dám quỵt nợ anh, nếu không thì nhà bọn họ cũng thể tồn tại được.
Sau khi Trần Thanh rời đi, khuôn mặt anh mới tỏ vẻ mừng rỡ.
Anh không ngờ chuyến đi đến nhà họ Ngụy này lại có thu hoạch này nữa, anh bảo Giang Tử Phong đi thu thập thông tin về hộp cơ quan này từ khắp nơi trên cả nước, nhưng không có chút tin tức nào.
Trần Thanh quá hiểu lợi ích của việc thể chất cường tráng, dù là chiến đấu hay là nén chân khí trong cơ thể, nó đều có lợi ích vô cùng to lớn.
Tất cả người nhà họ Ngụy thấy bóng lưng rời đi của Trần Thanh, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Gia chủ, chẳng lẽ cứ để yên chuyện này như thế sao?”, Ngụy Lương Bình thở hổn hển hỏi gia chủ.
“Nếu không để yên thì cậu định làm gì? Chẳng lẽ lại phái người chặn giết hắn sao? Bỏ đi, sau lần này, nhà họ Ngụy chúng ta ở ẩn, từ từ phát triển đi!”, Ngụy Giang Hà đương nhiên cũng không muốn như vậy, nhưng đối mặt với Trần Thanh có sức mạnh kinh khủng, ông ta cũng bất lực.
“Gia chủ, tên Trần Thanh này giết hai cường giả của nhà họ Phòng rồi, chúng ta có nên báo với nhà họ Phòng một tiếng không?”, mặc dù nhìn Ngụy Lương Bình có vẻ thô kệch, nhưng tâm tư khá tinh tế, con ngươi lập tức đảo một vòng mở miệng nói.
“Ừm, đúng là nên bảo người nhà họ Phòng đến thu dọn thi thể của người nhà bọn họ”, trong lòng Ngụy Giang Hà khẽ động, sau đó gật đầu đồng ý.
Trần Thanh tìm thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, lúc này hai người đang chờ đợi với vẻ mặt lo lắng, đã nửa tiếng trôi qua rồi nhưng Trần Thanh vẫn chưa ra.
Đương nhiên bọn họ rất lo lắng, dù sao thì với tư cách là người bản địa Vân Hải, họ quá rõ sức mạnh của nhà họ Ngụy rồi, một mình Trần Thanh đơn phương độc mã, dù thế nào đi chăng nữa cũng rất nguy hiểm.
“Trần Thanh, anh không sao chứ?”, nhìn thấy quần áo của Trần Thanh bị rách nát rất nhiều, hai người lập tức vô cùng lo lắng hỏi.
“Tôi không sao, đưa tôi đến một nơi không có ai đi”, lúc này Trần Thanh muốn mở ra bí mật của hộp cơ quan, nói với hai người kia.
“Đến biệt thự ngoại thành của tôi đi, đó là biệt thự tư nhân của tôi”, Từ Tịnh Nhã suy nghĩ một chút, nói.
“Cô lái xe đi”, Trần Thanh lập tức lên ghế sau, lấy hộp cơ quan ra, bắt đầu sờ soạng.
“Đúng rồi, khi nào về, cô giúp tôi tìm người tiếp nhận tài sản của nhà họ Ngụy”, Trần Thanh vừa loay hoay với hộp cơ quan, vừa nói với Từ Tịnh Nhã.
“Cái gì?”, nghe thấy những lời của Trần Thanh, Từ Tịnh Nhã lập tức bị dọa sợ, chiếc xe suýt chút nữa tông vào một cái cây bên đường.
“Chắc anh sẽ không giết cả nhà họ Ngụy đâu nhỉ?”, Dương Lệ có trí tưởng tượng phong phú nói.
“Nghĩ vớ vẩn cái gì thế hả? Tôi không phải là ác quỷ giết người không chớp mắt, tôi chỉ là đến nói lí lẽ với bọn họ thôi, bọn họ cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với hành động của mình, nên mới tặng cho tôi 60% gia sản của mình, vốn dĩ tôi cũng không muốn, nhưng bọn họ cứ nhất định phải đưa cho tôi, đúng là hết cách”.
Trần Thanh nói những lời như vậy với vẻ cực kỳ thèm đòn.
Nghe thấy lời của Trần Thanh, hai người đều cứng đờ, may mà Từ Tịnh Nhã dừng xe lại rồi, nếu không thì chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn giao thông.
“Thật sao?”, Từ Tịnh Nhã kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, tôi không quen thuộc Vân Hải này, cô giúp tôi tìm người quản lý tài sản bên này một chút, yên tâm, tôi sẽ trả lương cho cô”, Trần Thanh cực kỳ thản nhiên nói.
“Tôi không cần lương của anh, dạy tôi võ công đi! Coi như đó là thù lao, tôi giúp anh quản lý tài sản dưới tên anh”, Từ Tịnh Nhã không đáp, im lặng một lúc, sau đó rất chắc chắn mà nói.
“Hửm?”, Trần Thanh đang loay hoay với hộp cơ quan sau khi nghe xong, lập tức sững sờ.
“Cô là con gái nhà lành, học võ làm gì? Chém chém giết giết, không hợp với cô”, Trần Thanh liếc Từ Tịnh Nhã điềm đạm nho nhã, thông minh, xinh đẹp, vẻ mặt khó hiểu nói.
“Bởi vì tôi muốn làm chủ vận mệnh của mình!”, Từ Tịnh Nhã cực kỳ chắc chắn nói.
“Tôi cũng muốn luyện võ, tôi cũng muốn nắm vận mệnh của mình trong tay”, Dương Lệ ở bên cạnh không chịu thua kém chút nào, hét lên.
Chương 283: Tiệm thuốc Đông y
Nghe thấy hai người họ nói vậy, Trần Thanh lại có chút đau đầu. Anh vốn chỉ nhận một mình Giang Tử Phong, tới bây giờ vẫn còn chưa dạy cậu ấy cách tu luyện.
Bây giờ, hai cô gái này cũng muốn tu luyện, sao anh có thể đồng ý chứ?
“Không được, tôi sẽ không dạy cho hai cô đâu”, Trần Thanh lập tức lắc đầu, nói một cách chắc chắn.
“Anh có biết sản nghiệp của nhà họ Ngụy là bao nhiêu không? Anh có biết, nếu sản nghiệp này mà không có người quản lý, không bao lâu sẽ bị mất giá một nửa. Tôi là nữ doanh nhân có tiếng ở thành phố Vân Hải. Nếu anh bỏ qua tôi là tổn thất lớn nhất của anh đó”.
Từ Tịnh Nhã vì muốn đạt được mục đích mà không ngừng cố gắng.
Cô ta nói từ nhiều góc độ khác nhau, làm sao quản lý sản nghiệp của nhà họ Ngụy. Hơn nữa, nếu trễ thì e là sản nghiệp này sẽ bị người nhà họ Ngụy chuyển nhượng mất. Tới lúc đó anh chính là người chịu tổn thất.
Nghe Từ Tịnh Nhã nói vậy, Trần Thanh đột nhiên ngây người ra. Anh hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện này.
“Được rồi, chờ về tới Nam Hải, tôi dạy hai cô tu luyện”, Trần Thanh đành bất đắc dĩ mà đồng ý.
“Yeah…”
Thấy Trần Thanh đồng ý, hai người vui mừng khôn xiết, lập tức vỗ tay ăn mừng.
“Được rồi, có thể lái xe được chưa?”, Trần Thanh nhìn dáng vẻ vui mừng của bọn họ thì nhất thời lên tiếng.
Bây giờ điều anh mong muốn nhất là nhanh chóng mở được hộp cơ quan này, xem bên trong rốt cuộc là đồ gì?
Nhận được mệnh lệnh của Trần Thanh, Từ Tịnh Nhã phóng xe nhanh đến biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Ở đây chỉ có mười mấy biệt thự, mỗi biệt thự cách nhau rất xa, hoàn toàn phù hợp yêu cầu của anh.
Tới biệt thự, anh nóng lòng tìm một căn phòng, đóng cửa lại, bắt đầu phá giải hộp cơ quan.
Vì lúc đi trên đường, Trần Thanh chợt phát hiện, cách phá giải hộp cơ quan này và hộp lúc trước hoàn toàn không giống nhau. Nếu thật sự muốn phá giải, e là cần một chút thời gian.
Còn Từ Tịnh Nhã, cô ta nhanh chóng lấy điện thoại ra và bắt đầu liên lạc với đoàn đội của mình ở thành phố Vân Hải.
Là một kỳ tài kinh doanh có tiếng ở thành phố Vân Hải, Từ Tịnh Nhã dĩ nhiên có một đoàn đội của riêng mình. Nhóm này do mình cô ta phụ trách.
Tuy đoàn đội của Từ Tịnh Nhã rất ngạc nhiên trong việc tiếp quản 60% sản nghiệp của nhà họ Ngụy, nhưng họ đều biết rằng Từ Tịnh Nhã không lấy chuyện này ra làm trò đùa.
Cho nên, sau khi nhận được lệnh của Từ Tịnh Nhã, họ lập tức bắt đầu hành động.
Họ đều biết, đối với chuyện này, tốc độ càng nhanh, sản nghiệp giành được sẽ càng nhiều. Nếu không chờ tới khi nhà họ Ngụy bắt đầu chuyển nhượng tài sản, e là sẽ bị tổn thất lại rất nhiều.
Trần Thanh tập trung sự chú ý, không ngừng cố gắng. Cuối cùng, anh mất nửa tiếng đồng hồ mới mở được hộp cơ quan này.
“Cuối cùng cũng mở ra được, hy vọng đồ trong này không để mình thất vọng”, vẻ mặt của Trần Thanh hiện lên sự phấn khích, anh lập tức mở hộp ra.
“Hả?”, sau khi mở hộp ra, Trần Thanh lại phát hiện, bên trong vốn không phải trái Bách Linh mà mình mong muốn.
Nhưng bên trong đúng là có đồ vật.
Đây là một loại cỏ long lanh óng ánh, hình dáng rất bình thường, toàn bộ là màu xanh lục, nhìn giống như được tạc từ thủy tinh loại Phỉ Thuý Đế Vương Lục.
Nhưng Trần Thanh biết đây không phải Phỉ Thuý mà là cỏ thật.
Không, không nên nói là cỏ, mà là một loại linh dược.
“Cái này giống như Thiên Tinh Thuý”, Trần Thanh nhanh chóng thu thập thông tin liên quan loại linh dược này trong đầu. Ngay sau đó, anh bèn nhận ra đây quả nhiên là một Thiên Tinh Thuý.
Nói là Thiên Tinh Thuý, thật ra còn có một cái tên khác, gọi là Thiên Tinh Tôi.
Tôi trong ý nghĩa của tôi luyện thân thể.
Đây thật ra là một loại linh dược để tôi luyện thân thể. Hơn nữa, đẳng cấp của Thiên Tinh Thuý này còn cao hơn cả trái Bách Linh.
Không giống trái Bách Linh, ngoài việc tôi luyện thân thể, nó còn có thể cải thiện thực lực của võ giả.
Và Thiên Tinh Thuý chỉ có một công hiệu, đó chính là dùng để tôi luyện cơ thể.
“Không được, phải đi phối một ít thuốc”, Trần Thanh đã không kịp chờ mà muốn lợi dụng Thiên Tinh Thuý này để tôi luyện cơ thể.
Anh nhanh chóng mở bản đồ kho báu trong hộp cơ quan ra, phát hiện nó không hoàn toàn trùng khớp với những gì anh thu được trước đó.
Nhưng Trần Thanh có thể xác định, hai bản đồ kho báu này là một, xem ra nhất định phải tìm tất cả bản đồ kho báu mới có thể biết kho báu ở đâu.
Anh không xoắn lên vì chuyện này. Dù gì cũng không biết có bao nhiêu tấm, thậm chí có thể thu thập được hết không mới là vấn đề.
Trần Thanh lập tức lấy bản đồ kho báu và Thiên Tinh Thuý để lại vào hộp cơ quan và bước ra khỏi phòng.
“Anh ra rồi. Tôi đã tìm người giúp anh tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Ngụy”, Từ Tịnh Nhã thấy Trần Thanh đi ra thì cô ta lập tức đứng lên nói.
“Được rồi. Đúng rồi, cô biết ở đâu có tiệm thuốc Đông y không?”, Trần Thanh không ngờ Từ Tịnh Nhã lại làm nhanh đến vậy. Anh bèn hỏi, nhưng anh vốn không để ý những chuyện này.
“Tôi biết, bây giờ đi hay sao?”, Từ Tịnh Nhã thấy Trần Thanh nôn nóng nên cô ta không ngại hỏi.
“Bây giờ đi ngay”, anh không hề muốn chờ đợi. Anh muốn nhanh chóng phối ra thuốc. Đợi tới sáng mai, mặt trời lên cao, mây tía lại đến, chính là thời cơ tốt nhất để tôi luyện cơ thể.
“Chắc không phải anh bị thương đấy chứ?”, Từ Tịnh Nhã không nói nhiều, lập tức lái xe, đưa Trần Thanh tới chỗ tiệm thuốc Đông y. Trên đường đi, cô ta không nhịn được mà hỏi anh.
“Đâu có, tại sao cô lại hỏi vậy?”, Trần Thanh đang chìm đắm trong vui sướng nên nghi hoặc hỏi.
“Không có gì”, Từ Tịnh Nhã hơi hoang mang nhìn phía trước. Lúc nãy, cô ta thật sự lo vô cùng, cô ta không ngờ mình cũng có ngày lo lắng cho một người đàn ông.
“Đúng rồi, Dương Lệ đâu?”, giờ Trần Thanh mới nhớ ra, hình như lúc mình ra ngoài không thấy cô ấy, không biết cô gái này đi đâu rồi.
“Có vẻ tinh thần của cô ấy không tốt lắm. Tôi kêu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi rồi”, Từ Tịnh Nhã trả lời.
“Được, để cô ấy nghỉ ngơi cho khoẻ đi”, Trần Thanh nói, quả thật trải qua chuyện trước đó, đổi lại là người khác thì e đã suy sụp tinh thần mất rồi. Dương Lệ cũng coi như có ý chí kiên cường.
Tới tiệm thuốc, Trần Thanh lập tức mua một ít thuốc theo phương thuốc trong đầu mình nghĩ, không ngờ việc phối thuốc quả thật không hề rẻ. Anh phải tốn hai trăm ngàn, cũng may lúc này, anh có tiền trong thẻ.
Thấy Trần Thanh mua nhiều thuốc đắt tiền như vậy, Từ Tịnh Nhã tuy có vẻ tò mò nhưng cô ta cũng biết có vài chuyện không nên hỏi. Nếu không thì rất dễ khiến người khác chán ghét.
Tầm nửa tiếng sau, hai người mới trở về, còn Dương Lệ thì sốt ruột chờ ở dưới lầu.
“Hai người đi đâu vậy? Tôi còn tưởng hai người đã bỏ tôi lại rồi chứ”, thấy Trần Thanh và Từ Tịnh Nhã trở lại, Dương Lệ đang ngồi chờ trong phòng khách đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mà oán trách.
“Cô không biết gọi điện thoại hả?”, Từ Tịnh Nhã lại không mấy vui vẻ nói.
Tuy cô ta biết Trần Thanh đã có Nam Cung Yến, nhưng vẫn cũng vô cùng nhạy cảm với những người phụ nữ khác xuất hiện bên cạnh Trần Thanh. Cho nên giọng điệu của cô ta dĩ nhiên cũng có chút kỳ lạ.
Chương 284: Nổi cơn tam bành
“Tôi không có số điện thoại của cô, còn số của Trần Thanh thì gọi không được”, khi bị Từ Tịnh Nhã nói như thế, Dương Lệ liền tức giận nói.
“Hả? Điện thoại tôi không gọi được sao?”, nghe thấy lời của Dương Lệ, Trần Thanh mới lấy điện thoại của mình ra. Kết quả anh phát hiện điện thoại mình đã bị vỡ. Nếu như vậy mà cô ấy gọi được mới lạ.
“Thật là ngại quá, tôi cũng không biết điện thoại của mình bị hỏng từ lúc nào”, Trần Thanh hơi buồn bực. Điện thoại này chắc là bị hỏng trong lúc đánh nhau với hai ông lão của bộ tộc Hắc Sơn.
“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu”, lúc nãy Dương Lệ có cảm giác bị bỏ rơi cho nên mới nói ra những lời như vậy, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, cuối cùng cô ấy cũng thấy yên tâm.
“Tôi không ăn tối đâu, hai người ăn đi, tôi có chút chuyện. Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới làm phiền tôi”, chuyện phối thuốc luôn quanh quẩn trong đầu của Trần Thanh, dĩ nhiên là anh có chút vội.
“Được thôi”, hai người phụ nữ tuy thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Trần Thanh lập tức quay về phòng mình và bắt đầu phối thuốc.
Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở bên ngoài nhìn nhau, cả hai nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương.
“Trần Thanh không thích cô đâu, cô hãy từ bỏ đi”, Từ Tịnh Nhã tuy có vẻ biết điều, tao nhã nhưng đối mặt với người khác giới thì tính khí của cô ta không được tốt lắm.
“Nói như thể Trần Thanh thích cô không bằng. Thời gian tôi và Trần Thanh quen biết nhau lâu hơn cô. Cậu ấy không thích tôi, chẳng lẽ lại thích cô chắc?”, Dương Lệ cũng không nhượng bộ mà đối đầu gay gắt.
“Cô nói rất đúng, người anh ấy thích không phải tôi mà là người khác”, sau khi nghe Dương Lệ nói vậy, Từ Tịnh Nhã vốn dĩ muốn đôi co vài lời với cô ấy nhưng đột nhiên vẻ mặt lộ vẻ u buồn.
Dương Lệ nghe cô ta nói thế thì đột nhiên ngây người ra, rồi nhìn sắc mặt của Từ Tịnh Nhã có gì đó không đúng. Cô ấy liền dè dặt sáp đến, nhỏ giọng hỏi: “Cô biết người Trần Thanh thích là ai hả?”
“Đương nhiên biết”, Từ Tịnh Nhã gật đầu, sau đó quay đầu sang nói với Dương Lệ: “Anh ấy đã kết hôn rồi, cô biết chưa?”
“Cái gì? Trần Thanh kết hôn rồi, là thật sao?”, nghe cô ta nói vậy thì Dương Lệ ngớ người ra, cô ấy không dám tin, hỏi lại Từ Tịnh Nhã.
“Đúng vậy. Đã kết hôn rồi, còn là kết hôn với người bạn thân nhất của tôi nữa, haiz”, Từ Tịnh Nhã lắc đầu ngao ngán, vẻ mặt đau khổ.
Nghe thấy lời của cô ta, Dương Lệ mới gạt đi sự bàng hoàng và chua xót trong lòng.
Cô ấy trước giờ chưa từng nghĩ Trần Thanh đã kết hôn. Sau một thời gian ở bên cạnh anh lần này, cô ấy phát hiện mình đã yêu anh không thuốc nào cứu chữa rồi.
Nhưng bây giờ, đột nhiên nghe tin anh đã kết hôn, trong lòng cô ấy không tránh khỏi đau lòng.
Đừng thấy cô ấy bình thường rất tùy tiện, nhưng trước giờ chưa từng thật sự thích một người. Kết quả có người mình thích thì lại không thuộc về mình nữa.
Sau đó, cả phòng khách chìm trong im lặng, bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt.
“Tôi mặc kệ cậu ấy có kết hôn hay không, tôi cũng thích cậu ấy. Cho dù đã kết hôn, tôi cũng sẽ không từ bỏ. Cho là tôi thích thầm cậu ấy thôi cũng được, chỉ cần có thể ở bên cạnh là được”.
Một lúc sau, Dương Lệ vừa giống như đang nói với Từ Tịnh Nhã, vừa giống như đang hạ quyết tâm cho bản thân vậy.
Từ Tịnh Nhã hơi ngây người, cô ta không ngờ, Dương Lệ có tính giống đàn ông nay lại hạ quyết tâm như vậy.
“Vậy mình phải làm sao đây? Lẽ nào mình lại đi tranh giành một người đàn ông với bạn thân mình sao? Không, nói chính xác là bản thân muốn đi cướp người đàn ông của bạn thân mình. Đây quả thật đi ngược lại mong muốn trong lòng cô ta”.
“Thôi bỏ đi, đi bước nào hay bước đó vậy”.
Hai người phụ nữ trong phòng khách thì não cả ruột, còn Trần Thanh ở trong phòng không hề hay biết gì. Lúc này, anh đang chuyên tâm phối thuốc tôi luyện thân thể.
Nhưng vào khoảnh khắc này, cả nhà họ Phòng đang nổi cơn tam bành, vì lúc nãy có người của nhà họ Ngụy đến đưa tin, yêu cầu đến nhặt xác của hai vị trưởng lão vừa rời đi.
“Trần Thanh quả thật quá ngông cuồng rồi. Lần này bất kể ra sao cũng phải giết được hắn. Nếu không thì nhà họ Phòng chúng ta thật sự trở thành trò cười rồi”.
Có người tức giận mà hét lên.
“Tôi phản đối. Chuyện này phải xem xét cho kỹ càng”, có người phản đối ý kiến này mà không hùa theo một cách mù quáng.
“Hừ, tôi thấy các người nhát gan thì có. Lẽ nào các người đã quên, thành phố Vân Hải này do ai làm chủ à”.
“Không sai, bị người ta sỉ nhục, lại giết hai vị trưởng lão, còn không thể báo thù hay sao?”
Đa phần đều chủ trương tìm Trần Thanh tính sổ. Dù gì bọn họ trước giờ chưa từng thấy thực lực của Trần Thanh, dĩ nhiên càng tín nhiệm thực lực của nhà họ Phòng.
Nhưng một vài người nhà họ Phòng đã chứng kiến Trần Thanh khủng khiếp như thế nào tại khách sạn thì lại không dám nói, rõ ràng bị anh làm cho khiếp sợ.
Lúc đám người nhà họ Phòng đang cãi nhau ồn ào thì có ba bóng người bước vào.
“Trưởng lão Võ, đại trưởng lão, nhị trưởng lão”, sau khi người nhà họ Phòng nhìn thấy thì đều kinh ngạc, đồng loạt đứng lên cung kính chào hỏi.
Ba người đi thẳng tới chỗ của Phòng Vĩnh Tín. Ông ta nhanh chóng nhường chỗ, mời đại trưởng lão ngồi.
“Có gì đáng bàn luận chứ? Bị người ta tới tận cửa ức hiếp, còn muốn làm con rùa rụt cổ sao? Đó là tác phong của người nhà họ Phòng ư?”, đại trưởng lão lên tiếng, trực tiếp bày tỏ quan điểm.
Những người xung quanh nghe thấy đại trưởng lão nói vậy thì không ai dám bàn luận thêm.
“Phòng Vĩnh Tín, chú đúng là vô dụng. Mau truyền lời cho tên súc sinh kia, trưa mai tới nhà họ Phòng quỳ xuống nhận tội. Nếu không thì đem giết hết tất cả những người liên quan cậu ta”, đại trưởng lão hung hăng phán cho Phòng Vĩnh Tín một câu, sau đó nói ra cách giải quyết.
“Không sai, nhân cơ hội lần này, thể hiện thực lực của nhà họ Phòng tại thành phố Vân Hải, để những gia tộc không trung thành với chúng ta, tốt nhất là dẹp hết ý nghĩ này”.
Nhị trưởng lão gật đầu và khẳng định nói.
“Vâng, đại trưởng lão”, nghe đại trưởng lão nói thế, lại thấy sự tự tin toát ra trên người của ông ta càng khiến bọn họ thêm kiên định.
Trần Thanh đang phối thuốc, lúc nãy đã tới giai đoạn cuối cùng, anh không dám thư giãn chút nào. Dù gì Thiên Tinh Thuý này chỉ có một, nếu cuối cùng phối thuốc thất bại thì tiêu tán đường.
Trần Thanh nghiên cứu cả nửa ngày, cuối cùng mới yên tâm. Tất cả các bước và tỷ lệ đều đúng.
Trần Thanh lập tức thả Thiên Tinh Thuý vào hỗn hợp.
“Ầm…”
Có một làn sóng khí thoát ra, anh không né tránh, chân khí trong cơ thể dâng trào, luồng khí trực tiếp bị áp chế.
Còn những loại thuốc ban đầu không tương thích, sau khi được Trần Thanh trấn áp cũng bắt đầu từ từ hợp nhất.
“Xong rồi”.
Khi linh dược tôi luyện thân thể cuối cùng cũng được dung hợp, Trần Thanh hưng phấn nhìn cái lọ màu xanh nhạt trong tay.
Không biết sau lần tôi luyện thân thể này, sức mạnh của cơ thể mình có thể đạt tới mức nào.
Chương 285: Thư quyết đấu
Tất nhiên là Trần Thanh không vội vàng đi tôi luyện thân thể ngay, anh muốn điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, bèn cất thuốc đi rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Tới phòng khách, Trần Thanh cảm thấy kì lạ, bởi vì cả Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đều không có ở đây, dùng mắt xuyên thấu nhìn một lượt mới thấy bọn họ đang ở trên tầng.
Vốn dĩ Trần Thanh còn muốn đi tìm bọn họ, nhưng khi liếc nhìn mắt xuyên thấu sang chỗ khác, anh lại phát hiện ra ở ngoài cửa đang có người đến, hơn nữa còn là võ giả.
Thế là Trần Thanh đi ra cửa chính, anh cũng muốn xem thử những người đó có mục đích gì.
Điều khiến Trần Thanh ngạc nhiên là khi đi tới cửa, những người đó còn lịch sự nhấn chuông, không giống người tới gây chuyện.
"Có chuyện gì à?", Trần Thanh trùng hợp đi tới cửa, anh nhìn người đó và hỏi.
Đó là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, không có gì đặc biệt cả, thực lực cũng mới tới hậu thiên đại thành.
"Anh chính là Trần Thanh, anh Trần đúng không? Đây là thư quyết đấu mà đại trưởng lão của nhà họ Phòng chúng tôi gửi cho anh, tại quảng trường nhà họ Phòng vào trưa mai", người kia ăn nói không hề ngạo mạn, chỉ đơn giản là thuật lại chuyện ấy một lượt mà thôi.
"Ồ?", Trần Thanh hơi sửng sốt, sau đó mới nói: "Được, ngày mai tôi sẽ có mặt đúng giờ".
Sau khi anh ta đi rồi, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ cũng tới, tò mò nhìn lá thư trong tay Trần Thanh.
"Ai thế? Sao lại đưa một bức thư cho cậu?", Dương Lệ tò mò hỏi, thời đại nào rồi mà còn có người gửi thư.
"Đây là thư quyết đấu do nhà họ Phòng gửi tới, xem ra bọn họ vẫn không cam lòng", Trần Thanh nhìn thư quyết đấu với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Hôm đó, anh làm nhà họ Phòng bẽ mặt, bắt bọn họ phải bồi thường một tỷ, hôm nay còn giết chết hai lão già của Bộ tộc Hắc Sơn, e rằng nhà họ Phòng đã tức điên lên rồi.
Đại trưởng lão của nhà họ Phòng là ai?
Sức chiến đấu như thế nào?
Trần Thanh không có một tin tức gì về ông ta, điều anh lo ngại nhất là thực lực của tên đại trưởng lão ấy cao hơn thiên tiên, nếu là thế thật thì e rằng hành trình ngày mai sẽ khá phiền phức.
Anh không biết thực lực của mình có thể thắng được đối phương hay không.
Hiện giờ, chỉ còn cách mau chóng đề cao sức mạnh cơ thể, không đến thời khắc mấu chốt cuối cùng thì anh không muốn tăng thực lực lên đến thiên tiên đại thành.
Con đường tu luyện chỉ có thể hướng về phía trước, nếu không đặt vững nền tảng thì có thể sau này sẽ không đi xa được.
"Cái gì?", nghe Trần Thanh nói vậy, hai cô gái lập tức trố mắt ra.
Dù sao trong thành phố Vân Hải, nhà họ Phòng và nhà họ Phùng vẫn luôn là hai gia tộc lớn nhất, mặc dù nhà họ Ngụy cũng rất mạnh, nhưng so với nhà họ Phòng và nhà họ Phùng thì chẳng đáng là gì.
"Là vì chuyện lần trước hả?", Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ đều biết trong lễ đính hôn lần trước, Trần Thanh đã gây nhau rất căng với nhà họ Phòng.
Từ Tịnh Nhã cũng biết bởi vì cô ta nên Trần Thanh mới chọc tới con quái vật khổng lồ ấy, vì vậy trong lòng cô ta vô cùng áy náy.
"Không phải, cô đừng để bụng, bởi vì hôm nay tôi tới nhà họ Ngụy, người nhà họ Phòng cũng nhảy vào cuộc, tôi bất cẩn giết hai người nhà họ Phòng, vậy nên bọn họ mới nổi giận".
Trần Thanh cũng cảm nhận được sự áy náy của Từ Tịnh Nhã, bèn mở miệng an ủi.
"Cái gì? Cậu giết người á?", nghe thấy câu ấy của Trần Thanh, Dương Lệ cảm thấy không chịu nổi.
Mặc dù lúc ở nhà bọn họ, Trần Thanh đánh Vân Phụng Thiên rất mạnh tay, nhưng cô ấy không nghĩ rằng Trần Thanh sẽ giết người.
Dù sao trong nhận thức của cô ấy, giết người là một chuyện vô cùng xa vời.
"Đúng thế. Được rồi, tôi đi chuẩn bị đây", thấy sắc mặt của Dương Lệ hơi tái, Trần Thanh lập tức thở dài một hơi. Anh biết bọn họ sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này.
Nhưng anh cũng biết nỗi lòng của bọn họ, nếu bọn họ thật sự hạ quyết tâm theo anh thì bắt buộc phải học cách làm quen với những điều đó, không thì sau này bọn họ sẽ còn bị dằn vặt nhiều hơn.
Trần Thanh quay về phòng mình, để hai cô gái ở lại.
Nhìn theo bóng lưng Trần Thanh, Dương Lệ lập tức cảm thấy hối hận, sao cô ấy lại có phản ứng như thế cơ chứ? Liệu Trần Thanh có buồn lắm không?
"Tiêu rồi, có phải tôi làm cậu ấy buồn rồi không? Tôi không cảm thấy cậu ấy là tội phạm giết người, tôi chỉ... chỉ hơi bất ngờ thôi", Dương Lệ bắt lấy tay Từ Tịnh Nhã rồi vội vàng nói.
"Tôi cũng hơi khó chịu, nhưng cô phải biết cả nhà họ Ngụy và nhà họ Phòng đều không phải những thế lực tốt đẹp gì, nếu Trần Thanh không mạnh tay thì e rằng đến cuối cùng người bị thương sẽ là anh ấy, thậm chí còn mất mạng nữa!"
"Chẳng lẽ cô muốn Trần Thanh mất mạng sao?"
Từ Tịnh Nhã rất tỉnh táo, lập tức phân tích đâu ra đấy.
"Tôi không muốn cậu ấy mất mạng, tôi biết mình sai rồi", Dương Lệ lắc đầu, nói với vẻ mặt hối hận.
"Nếu sau này chúng ta muốn thân cận với anh ấy thì nhất định phải tham dự vào cuộc sống của anh ấy, tìm hiểu anh ấy, và thậm chí là trở thành sự trợ giúp của anh ấy, vậy nên hãy học dần đi".
Mặc dù Từ Tịnh Nhã đang nói với Dương Lệ, nhưng đồng thời cũng là nói với chính bản thân mình.
Sau khi quay lại phòng, Trần Thanh gạt sạch mọi chuyện sang một bên, bắt đầu vận công điều chỉnh trạng thái. Anh phải nhanh chóng chuyển sang trạng thái tốt nhất, sau đó dùng linh dược Thiên Tinh Thúy, cố gắng phát huy hết hiệu quả của nó.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, Trần Thanh lên nóc biệt thự. Anh phải nhân lúc mặt trời mọc để hấp thu luồng khí tím, đó cũng chính là thời khắc tốt nhất để anh sử dụng Thiên Tinh Thúy.
Trần Thanh âm thầm vận công, chờ đợi luồng khí tím dâng lên.
Thời khắc phía đông dâng lên tia sáng màu trắng ngà, ánh mặt trời rực lửa nhô lên, Trần Thanh mở mắt ra, luồng khí tím cũng xuất hiện theo.
Lúc này, Trần Thanh ăn luôn Thiên Tinh Thúy, sau đó bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, luồng khí màu tím giữa đất trời điên cuồng tràn vào cơ thể anh.
Sau khi thuốc ngấm, kinh mạch của anh bắt đầu nở rộng và nứt toác ra. Tiếp đó, luồng khí màu tím giữa đất trời ùa vào cơ thể anh, đẩy nhanh quá trình ấy.
Trần Thanh nhanh chóng sử dụng tia sáng màu vàng trong mắt mình, chữa trị vết thương kinh mạch.
Theo thời gian trôi qua, kinh mạch của được chữa trị liên tục, nhưng cơ thể cũng bắt đầu nứt ra, cũng phải dùng tia sáng màu vàng để chữa.
Cứ thế phá hủy xong rồi lại chữa trị, thực sự là người bình thường không thể chịu đựng nổi cơn đau quằn quại ấy. Đọc thêm chương mới nhất tại nhóm Zalo : https://zalo.me/g/zivpdz264
Phụ nữ sinh con thì đã là gì?
Cơn đau này không biết gấp mấy lần đau đẻ nữa.
Mặc dù đây là lần thứ ba tôi luyện thân thể rồi, nhưng Trần Thanh vẫn đau muốn ngất xỉu.
Nhưng vì đã tôi luyện hai lần rồi nên anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa sức chịu đựng của cơ thể anh cũng hơn hẳn lúc đó.
Chủ yếu nhất vẫn là sau vụ cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh thăng cấp, vậy nên công dụng chữa trị cũng mạnh hơn trước nhiều. Có đôi khi kinh mạch và cơ thể vừa nứt ra là tia sáng màu vàng đã chữa khỏi rồi.
Theo thời gian trôi qua, luồng khí tím trong đất trời cũng dần biến mất, mặt trời hoàn toàn nhô lên.