Cận Tư Hàn sờ mặt, cảm giác thơm mát, Nhưng mà, chưa đủ!
Tại sao có thể chỉ là một cái hôn mặt!
Mặc kệ, còn muốn!
Cận Tư Hàn thừa dịp An Chỉ Manh còn thẹn thùng, sờ lấy mặt này, cười xấu xa hôn lên.
"ưm!"
An Chỉ Manh không có né tránh, muốn giãy dụa, lại sợ đụng phải chân anh bị thương, chỉ có thể mặc cho anh tùy ý gặm cắn hôn lên.
Cận Tư Hàn duỗi lưỡi ra, đùa cái lưỡi đối phương, quấn lấy, nhẹ nhàng hút.
"ưm... Ưm..."
An Chỉ Manh bị đùa đến toàn thân run lên, đầu trống rỗng.
Nụ hôn dài dằng dặc, Cận Tư Hàn chậm rãi rời khỏi đầu lưỡi, vẫn chưa thỏa mãn liếm khóe miệng, câu lên một vòng tà khí cười:
"Mùi vị không tệ."
Nơi này ân ái ngọt ngào, nơi khác lòng lại chua xót thê lương không lời nói.
Nếu năm xưa chỉ chờ rảnh rỗi, lui bước bao nhiêu ân oán.
Nguyệt Như hoa.
Đây là một quán Bar giấu ở chỗ sâu trong thành thị, đêm đã khuya, nó cũng không giống với những quán Bar khác đêm khuya xa hoa truỵ lạc, ngược lại chính là yên lặng.
Ông chủ Quán Bar không thích ồn ào, âm nhạc trong quán bar, đều là cầm khúc du Dương thư giãn.
Lúc Nhu Nhu đuổi tới quầy rượu, Nguyệt Như hoa chỉ có hai người, bartender một mặt không biểu tình đang pha rượu cùng một người đã say bất tỉnh nhân sự Bùi Á Hạo.
Đường đường Bùi Thiên Vương, đêm khuya chạy tới quán Bar tìm say, để chó săn biết được lại là một tin tức động trơì.
Cô vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, nhận mệnh kéo Bùi Á Hạo thành một con lợn chết đi ngủ.
"Bùi Á Hạo là con lợn chết, làm sao nặng như vậy!" Cật lực khiêng Bùi Á Hạo cao một mét tám, vừa đi vừa mắng.
"Lão nương thật sự là vận khí không tốt. Vì sao thích người đần độn như thế!"
"Tiểu thư, mắng chửi người có thể không tốt. Bạn trai cô nghe được, sẽ buồn bực."
"Cái gì?!"
Nhu Nhu như bị sét đánh, sợ tới mức xù lông.
Bartender nhìn Nhu Nhu khiêng Bùi Á Hạo, nhẹ khẽ cười nói: "Thế nào, chẳng lẽ không đúng sao? Anh ta làm sao thu phục được cô, phụ nữ là để sủng, thật đúng là không nhìn ra cô có khí lực lớn như vậy."
Nhu Nhu ngẩn người, bất mãn trừng một chút khiêng Bùi Á Hạo: " người nào sẽ thích loại người như anh ta: " châm chọc Bùi Á Hạo thần trí mơ hồ: " uống nhiều như vậy chà đạp mình, không uống thuốc đi..."
Gần bên tay Bùi Á Hạo, nhìn thấy người kia vẫn như cũ không tỉnh liền từ bỏ đánh thức anh rồi.
Lúc đầu muốn tùy tiện kéo Bùi Á Hạo đi tìm khách sạn rồi phủi tay mặc kệ, nhưng mà lại nghĩ nghề nghiệp của anh, ai, vẫn là thôi đi.
Thật vất vả phí sức nhét người vào xe taxi vừa trờ tới, cũng không dám nói cho tài xế địa chỉ nhà anh, nói địa chỉ của mình, thừa dịp còn tỉnh táo, Nhu Nhu mệt mỏi co quắp dựa vào bên trên chỗ ngồi híp mắt một hồi.
Rất nhanh, Nhu Nhu cũng đem Bùi Á Hạo ném trên giường, vung cánh tay: " Bùi Á Hạo anh nên giảm cân, nặng muốn chết, khốn nạn, về sau cũng không tiếp tục đi đón anh, lão nương mệt chết rồi."
Cầm y phục mình đi tắm rửa, mặc kệ Bùi Á Hạo nằm ngay đơ trên giường.
Nửa giờ sau, Nhu Nhu còn đang hạnh phúc kỳ cọ tắm rửa.
"Manh Manh..."
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe được tiếng nước ào ào trong phòng tắm, đây là phòng tổng thống, phòng tắm có cách âm, Bùi Á Hạo lúc này mới chậm chạp kịp phản ứng.
Không phải nhà của mình...
Nhớ kỹ trước đó mình gọi điện thoại cho ai, cái phòng này, xem ra là Nhu Nhu, nói như vậy là Nhu Nhu mang mình về.
Nhu Nhu...
Nhớ tới Nhu Nhu, trong lòng trở nên do dự, Nhu Nhu thích anh, anh biết, chỉ là tim của anh đã sớm giao cho An Chỉ Manh, làm sao có thể phân lại cho Nhu Nhu đây?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com