Lời An Đạo, như kim châm trái tim Bùi Á Hạo.
Miệng của anh có chút đắng chát, miễn cưỡng cười tới.
"Chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi, tôi giải thích với anh." Anh nói dồn dập: "Tôi còn có chút việc muốn đi tìm tạ trợ lý, xin lỗi không tiếp được rồi."
Anh trực tiếp rời đi, để An Đạo lại.
mắt An Đạo sắc giống như bóng đêm băng lãnh, anh chậm rãi lắc đầu, thở dài một tiếng.
lúc An Chỉ Manh tỉnh lại, đầu có chút đau cảm giác muốn nứt.
Cô có chút cảm kích Bùi Á Hạo, nếu như không phải anh, sáng nay có lẽ cô không dậy nổi rồi.
Xem ra có một số việc, vẫn không thể quá miễn cưỡng.
Giãy dụa rời giường.
Thời gian còn sớm, sắc trời còn không có hoàn toàn sáng, cửa phòng của cô liền bị người lảo đảo đẩy ra.
Người vào là An Nhã, nhìn qua cô ta có chút tiều tụy.
"Nhã... Nhã Nhã? Có chuyện gì phát sinh sao?" An Chỉ Manh kinh ngạc nhìn chằm chằm An Nhã.
"Manh Manh, tối hôm qua, cô ngủ ở phòng của mình sao?" nhìn qua cô có chút bối rối, vội vàng hỏi.
An Chỉ Manh bị hỏi có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ có thể sững sờ trả lời: "Vâng... Đúng vậy, tôi không ở chỗ này trả lại cho cô ở... A, chẳng lẽ cô nói là tôi lưu ở chỗ Bùi... Không có khả năng, đương nhiên là tôi ngủ ở trong phòng của mình rồi!"
An Nhã nghĩ cũng có chút trẻ con quá nhiều rồi.
"Thật sao?" Cô giống như có chút không tin.
"Giường của tôi còn chưa có thu dọn đâu, cô không tin, liền tự mình nhìn!" Cô đối với cô ta, hoàn toàn không có cảnh giác.
An Nhã thở một hơi thật dài, quay người ngồi trên giường An Chỉ Manh, thói quen ôm ngực.
" tối hôm qua cô ngủ không ngon sao? Nhìn khí sắc cô rất kém cỏi!" Cô ta nhìn qua sắc mặt của cô, không nhịn được có chút lo lắng hỏi.
người có bệnh tim, nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.
"Tôi không sao, cô thu dọn nhanh lên một chút đi, hôm nay còn có mấy cảnh quay rất phiền phức!" An Nhã nói như vậy, cô thở dài một hơi, sắc mặt chẳng tự nhiên như trước đó.
Cô nói xong, không nghe An Chỉ Manh nói gì, trực tiếp rời đi.
Cái gì, sáng tinh mơ liền nháo như vậy.
An Chỉ Manh có chút mơ hồ thuận tay cầm lên kịch bản của mình, cô có thói quen lúc sáng sớm, xem lại lời kịch hôm nay một chút.
Nhưng lúc cô nhìn thấy kịch bản, không khỏi sững sờ, tiện tay vỗ cái trán.
Hôm nay đóng phim, là cô diễn cùng Bùi Á Hạo, mà lại phải ôm!
Cô có chút nhức đầu, ngẫm lại phát sinh chuyện tối hôm qua, hiện tại còn cảm thấy có chút xấu hổ, nếu như diễn phần này, thật đúng là làm người sụp đổ.
Nhưng cũng không có biện pháp, cô đành phải vội vã rửa mặt, qua phòng hóa trang hóa trang, tùy thời chờ đợi đạo diễn gọi đến.
Nói thực ra, sớm muộn gì tùy tiện lập trường, hiện tại để cho cô cũng không biết nên làm sao đối mặt với An Đạo.
Lúc ở phòng hóa trang, Phó Tiếu Tiếu lại đi vào một lần nữa, cô ta luôn luôn tập thành quán tính mang theo nụ cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác bất an.
"cô tới nơi này làm gì? Nơi này là phòng hóa trang của chị Chỉ Manh!"
Tạ Vũ và Phó Tiếu Tiếu xem như hoàn toàn đối lập, nhìn Phó Tiếu Tiếu bước vào nơi này, lập tức liền xù lông.
"cô đây là nói cái gì, tôi chỉ đến xem Chỉ Manh có cảm lạnh hay không."
Cô nói lời này, có Quỷ mới tin.
An Chỉ Manh thả tay xuống, ngược lại đối mặt với Phó Tiếu Tiếu, cười nhạt nói: "Nhìn thấy tôi tốt như vậy, chỉ sợ cô phải thất vọng rồi."