Lúc này trường học giống như có một bầu không khí âm lãnh đang tới gần, muốn đến họa sát thân, cảm giác mười phần khủng bố, bình thường trong sân trường không có yên tĩnh, rất nhiều tiếng nghị luận, cũng không biết trước khi trường học yên tĩnh xảy ra chuyện gì.
ở trong bệnh viện, Bùi Á Hạo đang nằm trong phòng bệnh.
Tay An Chỉ Manh ở bên ngoài, tất cả trên mặt đều là nước mắt.
Lại một lần, lại một lần vì cô mà bị thương.
Tại sao phải trợ giúp cô? Tại sao phải vì cô mà thụ thương? Tại sao phải để chính mình càng ngày càng áy náy? Tiếp tục như vậy, chính mình thiếu anh mãi mãi cũng không rõ, vĩnh viễn...
Trong thoáng chốc, cô tựa hồ nghe Cận Tư Hàn thì thầm ở bên tai cô: " em một mực thối lui để cho người khác sẽ một mực áp bách, em vĩnh viễn nhượng bộ là em mềm yếu, Manh Manh, kiên cường đứng lên."
Đúng nha, chính mình là người muốn đứng ở bên cạnh anh Cận Tư Hàn, sao có thể bị đánh ngã ở chỗ này?
Thế nhưng mà, những ngày này cô đã làm chuyện gì! Tự cho là đúng nhường nhịn hai tai không nghe việc phía trước, lại để cho tiểu nhân đắc chí, để người bên cạnh mình thụ thương!
Cô, An Chỉ Manh! Cũng không muốn làm tiểu cừu non mềm yếu rồi!
Bối cảnh trước tường trắng tinh, An Chỉ Manh cắn môi dưới, trong mắt ngấn đầy nước mắt, ánh mắt lại vô cùng kiên định và dứt khoát.
"Qua gọi Tống Húc tới." Giọng nhẹ nhàng, khí thế lại không thể bỏ qua.
Người thủ hạ do dự một chút, khổ sở nói: "Nhưng mà... An thủ tướng cũng không cho phép."
An Chỉ Manh lạnh lùng nhìn người kia một chút: "An Nham là thủ tướng của anh sao? Anh ta sắp đi, còn có thể ở nơi này quản người của quốc gia chúng tasao?"
Người kia lập tức cúi đầu xin lỗi: "Thật có lỗi với thiếu phu nhân, tôi lập tức qua mang Tống Y sinh tới!"
Muốn trở thành quốc mẫu một nước, chuyện đầu tiên, chính là muốn làm cho tất cả mọi người đều trở thành người của cô, để bọn họ kính sợ cô, kính yêu cô, mãi mãi cũng sẽ không tổn thương cô.
Nghe tin Nhu Nhu và Huyên Huyên đang chạy đến bệnh viện, nhìn thấy An Chỉ Manh như vậy, đứng ở bên ngoài, nắm thật chặt hai nắm đấm, con mắt đã khóc đến sưng đỏ rồi.
Trên mặt cô non mềm không còn một tia mềm yếu, biểu lộ lạnh lùng, để cho người ta rùng mình một cái.
Thật giống như thấy được Cận Tư Hàn đứng ở trước mắt, khí thế như thế, không giận mà uy.
"Manh Manh..." Nhu Nhu tiến lên hai bước, mấp máy môi hỏi: "Á hạo đâu? Anh thế nào rồi hả? Cậu có bị thương hay không?"
Trông thấy người quen, trong nháy mắt ý thức vừa mới ráng chống đỡ lập tức liền xụ xuống, cô nhìn thấy Nhu Nhu, mím môi, cái mũi nhíu một cái liền muốn khóc lên: " Nhu Nhu! Tôi lại làm sai rồi!"
Hai người mau tới ôm lấy cô, nhất thời cũng không biết làm sao an ủi cô, càng lo âu Bùi Á Hạo phẫu thuật bên trong.
Thân thể mới tốt một chút, liền không nghe khuyến cáo tái xuất làm việc bây giờ lại lập tức bị nện rồi...
Tay Nhu Nhu run rẩy, cô thật muốn vào xem, người nào mau tới, nói cho cô biết, Bùi Á Hạo người hiền có trời phù hộ, hết thảy mạnh khỏe.
Nhìn ra được, những ngày này Tống Húc trôi qua cũng không tốt.
So với trước đó bộ dáng sạch sẽ lịch sự, giờ phút này nhìn qua anh càng thêm một phần tang thương và chán nản, đi đến trước mặt An Chỉ Manh, hai người ánh mắt tương giao ngắn ngủi, Tống Húc đẩy kính mắt thản nhiên nói: "cô yên tâm, tôi có thể cứu anh một lần, thì có thể cứu anh lần thứ hai."
Lướt qua nhau, không thể nghe thấy hai chữ "Cảm ơn" nhẹ tung bay, lại chuẩn xác không sai truyền vào trong lỗ tai An Chỉ Manh.