"Tiếu Tiếu đâu, còn chưa tới?" Xoa xoa mi tâm, Tịch Cẩm Viêm giống như rốt cục thì nhớ tới lý do mình còn chưa đi.
"Thật xin lỗi BOSS, tôi thúc giục Phó tiểu thư một chút."
"Không cần thúc giục, tôi tới." Cửa xe bị mở ra, người còn không nhìn thấy, giọng vui sướng đã truyền đến, Phó Tiếu Tiếu lập tức chui vào trong xe, ôm cánh tay Tịch Cẩm Viêm vểnh miệng nũng nịu, "Anh Cẩm Viêm, có chờ lâu hay không?"
"Làm sao biết, anh đáp ứng anh em chiếu cố cô thật tốt." Ngón tay thon dài khẽ búng trán cô, cũng lộ ra mặt mày vui vẻ hiếm thấy, "Lái xe, hôm nay mang cô buông lỏng một chút, ngày mai trở lại cũng không cho phép làm nũng, muốn làm việc cho giỏi."
"Dạ! BOSS đại nhân!"
"Em nha..."
Cách đó không xa, An Nhã nhìn xe hơi đi xa, không chỉ có nhíu mày một cái.
Ngực có chút bực bội, cô nhẹ nhàng đập hai cái, thở phào nhẹ nhõm.
Thân thển vậy, làm sao có tư cách ở bên người anh?
"Ho khan một cái." Đột nhiên cảm giác ngực bực bội lợi hại, không thở nổi, chậm rãi ngồi xổm xuống, từng ngụm từng ngụm to thở hổn hển.
Sắc mặt tím bầm, thật là thống khổ.
Sẽ chỉ như vậy chết sao? Rõ ràng còn không có thực hiện nguyện vọng của mình, còn không có trở thành cô dâu của anh Tư Hàn...
Cỏ xanh dính ánh nắng chiều, ở khe hở nơi này chật vật sinh trưởng, là hoàn cảnh gian khổ như vậy, nhưng vẫn có thể tươi tốt sinh trưởng. Thiếu nữ an tĩnh nằm ở trong bụi cỏ xanh, hơi có vẻ thống khổ gối cỏ xanh cùng đá vụn, không được an bình, nhưng cũng đang đợi ai tới phát hiện cô.
"An Nhã, An Nhã! Cô tỉnh lại đi, không muốn ngủ!"
Ai? Ai đang kêu cô? Ồn ào, cô bây giờ thật là thống khổ, thật muốn ngủ một giấc. Ngủ, sinh mạng thống khổ cũng sẽ biến mất không thấy.
" Này, cô phải kiên trì, nếu không ai tới cùng tôi đi tranh Cận Tư Hàn!"
Đúng, còn có anh Tư Hàn, cô muốn cùng người phụ nữ kia chiến đấu!
"Cô còn có mơ ước không có thực hiện đi, cho dù là nuôi con mèo, không có thực hiện đứng lên đi thực hiện! An Nhã —— "
"Ho khan! Ho khan một cái!" An Nhã cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy An Chỉ Manh đang cõng mình, vừa đi còn vừa cùng mình nói chuyện.
"An Nhã, cô tỉnh lại đi, không muốn ngủ..."
Nhếch mép một cái, tay rũ xuống trước ngực cô vô lực quơ một chút, An Nhã giống như là dùng hết toàn bộ khí lực mình, "Cô... ồn ào."
"Hắc, cô tỉnh!" Thanh âm tuy nhỏ, nhưng rõ ràng truyền vào trong lỗ tai, An Chỉ Manh thiếu chút nữa cao hứng hét ầm lên, "Cô chờ một chút, An Địch đi tìm cô, một hồi sẽ đưa cô đi bệnh viện."
Loại địa phương này, nếu đi bệnh viện muốn chờ bao lâu? Còn không bằng trở về uống thuốc thực dụng hơn một ít.
"Khá tốt tôi cùng Tống Húc học qua một chút, anh nói qua không thể để cho cô hôn mê thời gian dài, như vậy cô có thể chê tôi dài dòng hay không?"
Khóe miệng kéo ra một nụ cười tái nhợt, cô hơi híp mắt nghe cô nói lải nhải, trong lòng không nhịn được nói một câu, "Há chỉ là dài dòng, cô phiền chết..."
Cô phiền người như vậy, tôi nhưng không nhịn được muốn đến gần cô, An Chỉ Manh, người này còn thật là thú vị.
Ở thời điểm cuối cùng mất đi ý thức, An Nhã nghĩ như vậy.
Đắp kín chăn trên giường, thiếu nữ vui vẻ ngủ đã trở nên không phải thống khổ như vậy, miệng của cô cười, giống như đang mơ giấc mơ vui vẻ.