Chỉ biết là sau khi An Đạo hô qua, suy nghĩ của cô có chút mơ hồ, nhìn qua anh, trong đầu lại nghĩ là một người khác.
Nếu có thể, cô ước gì bây giờ người kia xuất hiện trước mặt của cô.
Thế nhưng mà, làm sao có thể chứ...
"Manh Manh, em không sao chứ?" Bùi Á Hạo ánh mắt nhu hòa, nhưng lại mang theo chút vội vàng.
Dường như bên trong tròng mắt của cô không nhìn thấy ánh sáng dĩ vãng lưu chuyển, không khỏi có chút nóng nảy.
Cô khẽ lắc đầu, lại không tự chủ lau trán, nhẹ giọng: "Không có việc gì, chỉ là cảnh này độ khó có chút hơi cao, không tồi quá." Nỗ lực gạt ra một chút tiếng cười.
"thần sắc em rất không đúng, có phải phát sốt rồi hay không..." tự nhiên anh đưa tay tiếp xúc vào trán của cô, lại bị cô tránh đi rồi.
Cục diện này có chút xấu hổ, cô cười ngượng ngùng, nỗ lực thử đánh vỡ cục diện lúng túng kia nói: "em không sao, phát sốt chỗ nào, này, anh vẫn nên chuẩn bị cẩn thận đi, mấy cảnh tiếp anh cố mà chịu đựng."
Trong tròng mắt anh có chút thoải mái, có lẽ là bởi vì An Chỉ Manh cười khẽ, cái này khiến lòng anh đang lo lắng hơi buông thả, nhưng anh lại không biết, cười khẽ này cũng đều là cô giả vờ.
Không khỏi, bây giờ cô có chút e ngại tiếp xúc với anh.
Anh rõ ràng là người không tệ, cô cũng không phải chán ghét anh. Hoặc là mệt mỏi vì những lời đồn không dứt kia.
Hoặc là Phó Tiếu Tiếu nói có một chút đúng, nếu như bị chó săn chụp được cái gì, thật là muốn thiên hạ đại loạn rồi.
Cũng may bây giờ là bên trong sơn thôn, nơi này hẳn không có nhiều chó săn như vậy, chuyện tối ngày hôm qua, không có bị người chụp được.
Cô nghĩ như vậy, không khỏi dùng ánh mắt liếc qua mắt Bùi Á Hạo. Có thể khéo hay không, chính người này cũng sững sờ nhìn chằm chằm cô.
Cô vội vã thu ánh mắt, lộ ra có chút chật vật.
Cô chật vật trong mắt anh, ngược lại thành một loại xinh xắn đáng yêu, khóe miệng của anh hơi giơ lên, này mới thật là có chút xinh xắn đáng yêu.
Hai ngày quay phim, không diễn cùng Phó Tiếu Tiếu.
Cái này khiến An Chỉ Manh chậm thở ra một hơi, không có Phó Tiếu Tiếu quấy nhiễu, cô có thể diễn một số phần diễn của mình càng đúng chỗ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, buổi chiều ngày thứ ba, có một cảnh cô diễn với người phụ nữ này, mà lại có phần diễn đánh nhau rất nhỏ.
Cái này làm cô có chút đau đầu.
Bên trong bộ phim, cô là một người tuyệt đối nhu nhược, thế nhưng mà bên ngoài bộ phim, cô sẽ không để cho người khi dễ.
Chỉ cần có thể diễn tốt bộ phim này, làm sao đều có thể, coi như chịu một chút ủy khuất cũng không có gì! An Chỉ Manh, muốn cô cố lên, làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy ưu điểm cô rất nỗ lực!
Nhìn chằm chằm chính mình trong gương, nỗ lực động viên mình.
Không khéo chính là, Phó Tiếu Tiếu cũng đi qua nơi này, cô ta cười cười, kỳ quái nói: "Chỉ Manh, cảnh này tôi sẽ phối hợp với cô thật tốt, hi vọng cô có thể diễn đúng chỗ, một lần xong, nếu không chịu khổ chính là cô."
"Tôi biết nên làm như thế nào, không cần cô đến dạy tôi." Là ngữ khí lạnh lùng.
"Thật sao? Vậy tốt rồi, có thể không cần như lần trước, chậm trễ thời gian mọi người, vậy không tốt rồi." Cô ba câu nói không rời chuyện kia, giống như có ý khác.
Cô lạnh lùng liếc cô ta một chút, ngữ điệu lạnh như cũ: "Quản tốt cô đi, một câu thoại đơn giản muốn NG mấy chục lần, còn có tư cách ở chỗ này giáo huấn người khác sao?"