Bùi Á Hạo cười nhạt nhìn anh."Ngài là tổng thống sao! Hạnh ngộ."
Cận Tư Hàn thờ ơ đảo qua một cái, trực tiếp mang theo cô gái nhỏ trong ngực không dám xuất đầu, đi ra ngoài cửa!
"Tổng Thống tiên sinh, tôi nghĩ ngài quên rồi. Các người còn chưa có đính hôn, tôi thế nhưng có tín vật định tình của cha mẹ hai bên. Cô chính là vị hôn thê của tôi danh chính ngôn thuận." Anh cố ý đem bốn chữ danh chính ngôn thuận nói rất nặng.
Cận Tư Hàn bỗng nhiên quay người, thân thể cao lớn đứng trước mặt của anh.
Trên cao nhìn xuống bằng nửa con mắt, như quân lâm thiên hạ.
Bùi Á Hạo cười nhạt đứng dậy, ý cười dịu dàng nhìn anh.
Một người trên thân tán phát ra bá khí nồng đậm, một người trên thân tán phát ra gió xuân ấm áp.
Một người là hùng sư trên thảo nguyên, một người là hồ ly phúc hắc ấm áp như xuân.
Hai người một loại kỳ tích, khí thế ngang nhau.
Cận Tư Hàn nhìn người đàn ông trước mắt, người đàn ông này làm anh đột nhiên phát giác nhìn rất quen mắt.
Cẩn thận chu đáo ngắm thật lâu, sắc mặt càng đen như đáy nồi. người này không phải là nam thần tối hôm qua hai mắt cô dán lên xem phim truyền hình sao!
Nhớ tới tối hôm qua, cô nói ưa thích.
hơi lạnh quanh thân, tự động điều cho tới âm vài lần.
Thô bạo trực tiếp ôm cô, đi ra ngoài cửa.
Bùi Á Hạo không sợ chết chậm rì rì nói: "Thân ái, tôi ở trường học chờ cô nha!"
An Chỉ Manh run một cái, cô có thể cảm giác rõ ràng được người đàn ông này nghe thấy câu nói kia, lãnh ý quanh thân theo thân thể giống điều hoà không khí, lạnh chết cóng người.
từ trong ngực anh lén ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.
"Không cho phép nghe người đàn ông khác tán tỉnh!"
Giọng băng lãnh, làm cho cô run một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống không dám cãi lại.
cúi đầu thấp xuống, bị anh một đường đưa đến tòa thành.
Nhìn thấy anh đóng cửa phòng, đáy lòng run một cái.
Anh sẽ không tức giận, bạo lực gia đình sao?
Nhanh chóng thoát khỏi xa anh mấy bước, đứng xa xa nhìn anh."em thề, em và anh ta thật không có gì! Anh ta nói là vị hôn phu của em, cũng chỉ là mong muốn đơn phương, không có bất kỳ quan hệ gì với em, thật đó!"
"Ừm - hừ." thân thể cao lớn, mang theo khí thế bức người, từng bước ép sát.
An Chỉ Manh từng bước lui lại, cho đến khi thối lui đến mép giường phòng ngủ, cô sắp khóc rồi.
ngược lại ngài có lời cứ nói đi! Làm gì dùng khí thế hù chết người!
Vừa lui về phía sau, bỗng nhiên ngã xuống giường.
Nhìn thấy thân thể anh cao lớn, hơi cúi xuống. gương mặt anh tuấn hoàn mỹ yêu nghiệt cách mặt mình chỉ có mười centimet, cả người bị anh nhốt trong lồng ngực rộng lớn.
Gương mặt không khỏi đỏ bừng."Cái kia... Chúng tôi thật không có gì!"
"Ừm! Anh ta đẹp trai hay là tôi đẹp trai!" Mắt đen thâm thúy, nhìn chăm chú chút biểu lộ trên mặt cô.
ngũ quan cô đều cười vặn vẹo rồi."Đương nhiên là ngài đẹp trai, ngài đẹp trai! Ngài thế nhưng là ông xã đệ nhất quốc dân Nước R, anh ta mới bài danh thứ ba!"
"Ừm, hiểu biết trái lại đầy đủ rõ ràng!" Mắt đen tán phát ra khí tức nguy hiểm, xem ra, người này không thể không trừ.
lần này An Chỉ Manh thật sự muốn khóc, không phải chính mình nói thẳng anh đẹp trai, tại sao phải hóa rắn kề sát, tự tìm đường chết!
"Cái kia! mọi người đều biết sự thật, không phải tôi tìm hiểu mới biết!"
"Ừm hừ!" Anh rõ ràng không tin, cô gái nhỏ này chỉ cần nói láo, con mắt sẽ chớp không ngừng,
Cô thật sắp khóc, kiểu này không mắng cô không đánh cô, cũng không nói nặng lời.
Chỉ là khí tức toàn thân anh cũng dọa người ta đến muốn khóc, đặc biệt là lời nói băng lãnh còn ôn nhu, để cho cô cảm giác rùng mình.