"Không... Không muốn!" Cô trợn to hai mắt, con ngươi kịch liệt co rúc lại: "Van cầu anh không muốn, nếu như phải làm, tôi làm cái gì đều được, thân thể tôi cũng có thể cho anh, Tịch tổng..."
Cô hoàn toàn luống cuống, cô không nghĩ ngay cả rơm rạ cứu mạng sau cùng cũng không thấy.
Cô cởi bra ra, vóc người kiêu ngạo lập tức hiện ra ở trước mặt anh, cô hốt hoảng ôm lấy tay Tịch Cẩm Viêm, chạm tay anh đến ngực mình.
Tịch Cẩm Viêm chán ghét đẩy Phó Tiếu Tiếu trước mặt ra.
"Cô làm như vậy, chỉ để cho tôi càng chán ghét cô." Anh lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, tôi mong muốn, từ đầu chí cuối đều không phải là cô. Mặc quần áo của cô vào, cút ra khỏi phòng làm việc của tôi!"
Hy vọng Phó Tiếu Tiếu hoàn toàn tan biến.
Cô khổ sở cười mấy tiếng, tỏ ra sững sờ nói: "Tại sao, tại sao các người đều thích An Chỉ Manh kia, cô rốt cuộc có gì tốt? Tôi so với cô ta, rốt cuộc kém ở nơi nào, anh nói cho tôi!"
Cô cuồng loạn, hai tay nắm tay phải Tịch Cẩm Viêm không chịu buông, nước mắt thấm ướt gò má cô.
"Anh nghe tôi nói, An Chỉ Manh chính là một tiện nhân, cô căn bản không đơn thuần giống như anh tưởng tượng! Cô căn bản là người phụ nữ hạ tiện!” suy nghĩ Phó Tiếu Tiếu cơ bản đã thoát khỏi khống chế đại não, lúc này nói, đã không qua đại não suy tính.
"Cô nói đủ chưa." giọng Tịch Cẩm Viêm càng lạnh như băng, trong ánh mắt toát ra, là vẻ mong mỏi.
"Tôi phải nói còn có rất nhiều!" Cô gân giọng hô lớn: "Muốn tôi toàn bộ nói cho anh nghe sao? Nếu như phải nói xấu An Chỉ Manh! Tôi có thể nói một ngày một đêm! Anh biết không?!"
"Nếu như cô còn đầu óc, tôi khuyên cô bây giờ câm miệng của cô lại." Tịch Cẩm Viêm đã đối với Phó Tiếu Tiếu đủ dễ dàng tha thứ.
Nhưng cô giống như đã hoàn toàn mất lý trí, hoàn toàn quên mình rốt cuộc là ai, cũng quên người trước mặt là ai.
Cô mất đi năng lực đối với cảm giác sợ hãi, chợt xoay người, cứ như vậy nửa thân thể trần truồng, nhanh chóng vọt tới trước bàn làm việc Tịch Cẩm Viêm, cô bắt bình rượi trên bàn làm việc kia đã mở ra, ngửa cổ rót vào.
"Nếu như cô còn định lưu lại nơi này, tôi lập tức kêu an ninh đi vào, đến lúc đó, cô sẽ rất thảm. Bây giờ tôi nể tình giao tình của chúng ta, còn có thể bỏ qua cho cô."
giọng điệu anh lạnh lùng như cũ.
đối mặt vô số phụ nữ mơ tưởng dĩ cầu thể xác, nhưng đối với anh mà nói, không có sức dụ dỗ chút nào.
"An Chỉ Manh... Cô chẳng qua là một Lương Tiểu Sửu ( nhân vật trong truyền thuyết TQ), dối trá, làm bộ! Tôi hận không được lập tức giết chết cô biết không?!" Ở dưới tác dụng rượu cồn, cô càng điên cuồng, gân giọng lớn tiếng kêu: "Các người mắt bị mù sao? Tại sao phải thích loại phụ nữ đó? Cận Tư Hàn, anh cũng phải! Tịch Cẩm Viêm! Anh chẳng lẽ không phân biệt được tốt xấu sao?!"
Nếu như nói vừa mới bắt đầu, thái độ Tịch Cẩm Viêm đối với Phó Tiếu Tiếu chẳng qua là lạnh nhạt, lúc này anh, đã toát ra thần sắc chán ghét.
Nếu như một người bị Tịch Cẩm Viêm chán ghét, vậy kết quả tuyệt đối sẽ không tốt hơn chỗ nào, đây chính là định luật.
Anh đi thẳng về phía bàn làm việc, chỉ cần đè xuống chốt cửa, an ninh lập tức sẽ xông vào.