Anh không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, thế nào là động tâm.
Nhưng anh chỉ biết là, anh muốn cho cô gái trước mặt những điều tốt đẹp nhất. Không biết bắt đầu từ khi nào, sự vui buồn của cô có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
An Chỉ Manh hào khí lau nước mắt, bĩu môi hồn nhiên nói: "Đã làm theo ý anh rồi, vậy tôi cũng chẳng khách khí nữa."
"Ừm." Ý cười nhàn nhạt nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô.
An Chỉ Manh không chút khách khí chỉ chỉ: "Cái này, cái này, cái này đều đóng gói."
Giám đốc khom lưng, đứng một bên cười làm lành. "Được được!"
Cô ngắm nghía một hồi, cuối cùng quay đầu nghi ngờ nhìn anh."Những thứ này thực sự là tài sản nhà anh, không cần trả tiền?"
"Ừm, coi như không phải tài sản nhà tôi, tôi cũng mua được, yên tâm mua đi!" Nhìn nụ cười sáng chói của cô, anh cảm thấy, dù phải bỏ ra nhiều tiền cũng đáng.
Nghe được những lời này, An Chỉ Manh liền càng thêm không khách khí rồi.
Cả sáu tầng trong cửa hàng, trừ cỗ điện khí thành của Liễu gia, tất cả cô đều cho đóng gói hàng bao lớn.
Cái này cũng chỉ khổ cho đám hộ về theo sau, tay bị nhét hàng đống đồ.
Hình tượng oai vệ thường ngày bị mấy bao lớn nhỏ làm cho người ta cười lăn lộn.
Nhìn Tổng Thống tiên sinh một đường cười làm lành lấy, bọn họ cũng giận mà không dám nói gì.
Cận Tư Hàn nhíu mày nhìn cô mua không ít đồ, không mua đồ ăn, lòng mới an tâm lại.
Dạng đồ ăn này, không sạch sẽ."Cô mua nhiều như vậy, không ăn, cầm theo làm gì?"
"Ném đi! Không phải anh nói sao?" Cô cười sáng chói, vừa quay đầu lại nhanh chóng chạy về phía trước.
Thẳng đến khi tất cả mọi người đều không cầm nổi nữa, lúc này cô mới hứng thú chuẩn bị rời đi.
Tay không đến, khi trở về dẫn thêm một đống đồ.
Vừa lên xe, An Chỉ Manh liền ngồi không yên."Hướng rẽ phải, đúng."
"Rẽ trái, đến cột đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải, đi thêm 100m là tới."
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy Tổng Thống tiên sinh đang cúi đầu nhìn máy tính, không phát biểu ý kiến.
Xe đỗ lại đúng địa điểm cô bảo, không đợi người mở cửa xe. An Chỉ Manh đã nhanh như bay mở phóng ra ngoài.
Hào hứng đi vào cô nhi viện Ánh Nắng."Phương viện trưởng, mấy đứa nhỏ, con tới rồi!"
Cô đánh tiếng, chỉ chốc lát đã có vô số thân ảnh con con chạy từ trong ra.
"Chị An!"
"Chị An, chị đến thăm chúng em sao!"
"Chị An, em rất nhớ chị!"
"Chị An, em cũng rất nhớ chị."
Nhìn mấy đứa nhỏ vây quanh mình, nụ cười của cô càng thêm ngọt ngào, ấm áp như tia nắng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.
"Lại đây nào, xem chị mang món ngon gì tới cho mấy đứa."
Vừa vặn, bảo tiêu đã đem đồ vật, từng cái cầm vào.
Cả gian phòng, cơ hồ chất đầy đồ đạc của cô.
Phương viện trưởng cười yếu ớt nhìn cô, từ ái nói: "Manh manh, con lại tới rồi!"
"Đúng a! Phương viện trưởng, lần này con tìm được oan Đại Đầu. Viện trưởng không thể nói con tiêu tiền bậy bạ nữa đâu!" An Chỉ Manh cười duyên nhìn Phương viện trưởng, ánh mắt mang theo nịnh nọt.
Phương viện trưởng cười khẽ một tiếng."Đứa nhỏ này, lúc nào cũng nói chuyện lém lỉnh như vậy. "
"Hì hì, mấy đứa, mau tới chia đồ ăn nào."