Khi chân cô vừa đụng phải, dùng sức vẫn không có thể đứng trên đất. Thân thể của cô bị liên lụy, một trận đau đớn từ sau lưng đánh úp lại, ngược lại trong nháy mắt cô bị đau quỳ trên mặt đất.
Bùi Á Hạo giật nảy mình, lúc Manh Manh muốn xuống giường anh vẫn muốn ngăn cản.
"Manh Manh." vọt tới bên người Manh Manh một chút, dự định tận lực ôm đứng lên cô, cố gắng giảm bớt thương tổn lần nữa của cô.
An Chỉ Manh lại đẩy anh ra nói: "Không sao, vừa rồi không có đứng vững một chút, em có thể làm."
Sau khi nói xong, An Chỉ Manh lại vịn tường chậm rãi đứng đứng lên. Bùi Á Hạo cúi đầu nhìn An Chỉ Manh không nghe lời, dứt khoát ôm lấy cô đặt cô lên giường.
An Chỉ Manh lấy tay nện anh nói: "Thả em xuống, em muốn đi ra ngoài."
Lúc này Bùi Á Hạo thật tức giận, anh lớn tiếng quát cô: "Ngồi trở lại đi."
Trước kia chưa từng nói lời hung ác với mình như thế, An Chỉ Manh bị anh hù rồi. Thế nhưng mà cũng không ngăn cản được quyết tâm cô muốn đi ra ngoài tìm Cận Tư Hàn.
Cô ngây người ra một lúc, đáp lại: "em không, em muốn đi ra ngoài, để cho em ra ngoài, đến bây giờ còn chưa tìm được Tư Hàn, bây giờ anh sống chết chưa biết, sao em có thể nằm nghỉ ngơi ở chỗ này!" Nét mặt của cô điên cuồng, trong giọng tràn đầy lo âu và thống khổ.
Nghe được An Chỉ Manh nói như vậy trong lòng Bùi Á Hạo trầm xuống, không có nói tiếp. Có lẽ, bây giờ trong lòng Bùi Á Hạo khổ sở không thể ít hơn so với An Chỉ Manh.
Lúc An Chỉ Manh nói giọng run rẩy, bởi vì cô quá khích động, bộ ngực bởi vì hô hấp trên dưới nhấp nhô, phần eo cũng bởi vì liên quan dẫn tới đau đớn.
Sắc mặt trở nên tái nhợt bởi vì đau đớn, bờ môi cũng hơi có chút run rẩy, cô vốn tiều tụy, bộ dáng bây giờ càng để cho Bùi Á Hạo đau lòng.
Bùi Á Hạo nhìn thấy cô thế này, đau lòng có chút không thở nổi. Trong giọng nói mang theo đau đớn kịch liệt, anh chậm rãi nói ra: "Tìm được rồi."
"Cái gì?" Nghe Á Hạo nói tìm được, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh.
Bùi Á Hạo bởi vì thái độ An Chỉ Manh mà trở nên khổ sở, anh biểu lộ có chút kỳ quái, rõ ràng bi thương không bình thường, lại nỗ lực ức chế lấy.
"Đã tìm được Cận Tư Hàn, đã cứu ra rồi." Bùi Á Hạo chậm rãi nói ra.
Con mắt An Chỉ Manh mở to nhìn Bùi Á Hạo, muốn từ trong ánh mắt của anh nhìn ra đến cùng phải thật hay không. Nhưng mà giờ phút này nội tâm Bùi Á Hạo đang chìm nặng cũng không muốn nói thêm lời gì.
"em không tin." An Chỉ Manh lắc đầu, biểu thị chính mình không tin: "em muốn đi tìm anh ta, em muốn đi cứu anh ta, anh đừng dùng những lời này gạt em, Bùi Á Hạo, em hận anh."
Càng nói càng kích động, ánh mắt có chút vằn đỏ giống như nhìn thấy Bùi Á Hạo, càng ngày càng nói ra lời tổn thương trái tim Bùi Á Hạo.
Giờ phút này, tim Bùi Á Hạo giống như là quẳng trên mặt đất. Quá đau, anh chỉ muốn che đau ở ngực. An Chỉ Manh, tại sao em có thể nói ra lời thương tổn người như thế. Em lại vì Cận Tư Hàn nói sẽ hận anh.
Bùi Á Hạo chỉ cảm thấy trời đất mù mịt, hoa mắt chóng mặt,về sau anh phát hiện An Chỉ Manh đang nhìn chòng chọc vào anh.
"Thật đó, đã cứu trở về rồi." lại lần nữa uể oải nói ra miệng, anh cảm thấy khí lực toàn thân anh đều đã bị rút sạch, anh lảo đảo muốn ngã xuống.
Tại hiện trường cứu nạn, Bùi Á Hạo dù chịu nhiều khổ cực đều kiên trì được. Anh chỉ cảm thấy nơi đó khổ, nhưng mà anh có thể kiên trì. Thế nhưng mà bây giờ, bởi vì một câu của An Chỉ Manh, bởi vì một câu cô sẽ hận anh, thế mà anh lại cảm thấy sống không bằng chết.