An Chỉ Manh sửng sốt, anh vĩnh viễn đều là hiểu cô như vậy.
Nhưng là, anh đối với mình càng tốt, mình áy náy lại càng sâu.
Cô không đáng giá, anh vì mình bỏ ra nhiều như vậy.
"Thật xin lỗi." Cái muỗng đụng phải đáy chén, đồ sứ đụng nhau âm thanh thanh thúy truyền tới, hết sức dễ nghe, "Thật thật có lỗi."
sự kiện ám sát sau một tuần lễ, cô rốt cuộc có dũng khí hướng về phía Bùi Á Hạo nói ra những lời này.
Nếu không phải phát hiện kịp thời, sợ rằng lúc này, Bùi Á Hạo cũng đã thay thế mình chết.
Suy nghĩ nước mắt bỗng nhiên rớt xuống, nếu như nói cái thế giới này không có Bùi Á Hạo, là biết bao cô độc.
"Em khóc cái gì! Manh Manh, đừng khóc,..." Trong lúc nhất thời, tay chân Bùi Á Hạo luống cuống, không biết an ủi cô như thế nào, không thể làm gì khác hơn là ôm cô đến trong ngực.
Một chút lại đụng phải vết thương, đau đến anh hít một hơi lạnh, "Tê —— "
"Anh không có chuyện gì chứ!" Vì vậy, lại đến phiên An Chỉ Manh luống cuống tay chân.
Hai người nhìn nhau, cũng không nhịn được cười.
Nụ cười này, hai người thư thái.
Nhu Nhu cũng theo bọn họ cười, nhưng không biết tại sao cười càng ngày càng muốn muốn khóc.
Bọn họ giống như một cái chỉnh thể, mình giống như người ngoài vậy, bị cách xa.
Đây chính là cô cố gắng thế nào, cũng không kéo gần được khoảng cách.
——biệt thự Tổng thống——
Buổi tối, Tổng thống đại nhân trở lại lâu đài, nghe quản gia nói An Chỉ Manh vẫn chưa về, không khỏi nhíu mày.
"Thiếu phu nhân đi bệnh viện thăm Bùi tiên sinh."
Thăm bệnh nhân có cần phải thăm đến trễ như vậy? Trong nháy mắt anh không vui.
Quản gia thấy cái bộ dáng này, do dự một chút, hướng anh đề nghị, "Ngài có muốn đi đón Thiếu phu nhân hay không?"
Không thể cái bộ dáng này nha! Lúc này Cận Tư Hàn giống như là nổi giận, phất phất tay, lại không để cho đi.
"Tôi đói, dọn cơm trước."
Lời mặc dù nói như vậy, nhưng thức ăn mang lên bàn, anh chỉ lo xem báo động một cái cũng không có động, rõ ràng chính là muốn chờ An Chỉ Manh trở lại ăn chung.
Quản gia ở một bên, yên lặng thở dài, hai người, lại đang làm gì!
Thời gian dài không ăn cơm, dạ dày bắt đầu mơ hồ đau, lần trước thuốc mở dạ dày cũng không sai biệt lắm uống xong rồi.
Nên đi tìm Tống Húc lấy thuốc dạ dày.
Tống Húc còn đang bị anh giam giữ, anh cũng nên nghĩ biện pháp mò ra anh.
"Em đã về rồi!" truyền tới thanh âm An Chỉ Manh, Cận Tư Hàn giống như là không nghe thấy, không ngẩng đầu, An Chỉ Manh đi tới nhìn anh ngồi ở đó, thức ăn trên bàn đã lạnh, nhưng mà động một cái cũng không có động.
"Anh ăn cơm rồi sao?" ngồi đến bên cạnh anh, hai tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh, dáng vẻ hết sức ngốc nghếch khả ái.
Anh run lên khép báo lại, sau đó liếc cô, lành lạnh nói: "Em đã chịu về rồi?"
"Anh đang đợi em sao?" ánh mắt An Chỉ Manh tỏa sáng lấp lánh, khóe miệng kiêu ngạo đều phải vểnh lên trời cao.
"Ho khan." Anh hơi quay đầu qua, trên mặt có đỏ ửng, anh dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình đang đợi cô, mạnh miệng giơ giơ báo trên tay lên, "Anh đang xem báo."
"Lại xem báo buổi sáng sao?"
Ừ? Báo buổi sáng?
Cận Tư Hàn cau mày, rốt cuộc là ai cho anh cầm báo buổi sáng, anh lại còn nhìn lâu như vậy!
"Anh nhìn một lần nữa!"
Ai nha nha, chơi tiếp, Tổng thống đại nhân giận, An Chỉ Manh thấy tốt hãy thu.
"Được được, anh nhìn mười lần nữa em cũng không ngăn anh, nhưng là cũng phải ăn cơm”.