Cũng mặc kệ như thế nào, ở nghe được thanh âm này, trong lòng An Chỉ Manh kích động, đều không thể so sánh.
Anh... Ở nhà!
Quản gia khom lưng một cái, thức thời lui ra ngoài, để thời gian lại cho hai người.
Nhưng là, cô không hiểu, tại sao Cận Tư Hàn muốn tức giận như vậy, mình lại làm sai điều gì sao?
"Tư Hàn..."
"Không muốn kêu tên tôi." Cận Tư Hàn lạnh lùng nói, " tối hôm qua cô lại đi đâu vậy?" (tức giận nên đổi xưng hô)
Tối hôm qua? Tối hôm qua mình canh giữ ở bên người Bùi Á Hạo, nhưng là thế nào, anh là bởi vì mình bị thương, tự có trách nhiệm chiếu cố anh.
" tối hôm qua em..." Lời đến khóe miệng nhưng lại dừng lại, An Chỉ Manh quả thực không nghĩ nhắc lại chuyện này, "Anh không có đi đưa An Nham sao?"
Cô tự mình để Tống Húc ra ngoài, chẳng lẽ An Nham không có làm khó Cận Tư Hàn? Trong này giống như là đã xảy ra chuyện gì sẽ mới biến thành như vậy.
Cô... Thật không nghĩ cho Cận Tư Hàn thêm loạn.
"Cô còn sẽ quan tâm tôi, không phải là vì Bùi Á Hạo, chuyện gì cũng làm được sao?"
"Em không có..."
Cận Tư Hàn một cái nắm được cằm cô, ánh mắt ác liệt, "Như vậy, cô tới lấy lòng tôi."
Anh đang nói gì?
Mắt An Chỉ Manh trừng thật to, trong mắt có ủy khuất, nhưng là Cận Tư Hàn không hiểu cô, còn hiểu lầm mình như vậy.
"Em không muốn!" đầu bỏ qua một bên, lạnh lùng nói, "Em không muốn, anh buông ra!"
Cô cử động hoàn toàn chọc giận Cận Tư Hàn, anh nghiêng người để An Chỉ Manh ở trên tường, "Cô chỉ không muốn như vậy? Hay là nói còn muốn đi bên người Bùi Á Hạo? Cô có tin hay không tôi để cho anh ta ở nước R lăn lộn không được!"
"Không muốn!" lời cầu khẩn bật thốt lên, nhưng khi nhìn bộ dáng Cận Tư Hàn phẫn nộ cô có thể làm gì?
Cô thật sự là thiếu nợ Bùi Á Hạo quá nhiều.
" Được, em lấy lòng chính là anh." Lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt lại một lần nữa rớt xuống.
Câu cổ Cận Tư Hàn, một bên khóc một bên nhón chân lên, vụng về hôn đôi môi anh.
Nước mắt ngâm nhuộm môi hai người, khiến cho nụ hôn này khổ sở như vậy.
Đáng chết! Đáng chết đáng chết! Anh rõ ràng là không muốn để cho cô khóc! Nhưng là bây giờ chuyện của mình làm, cùng người khi dễ cô có cái gì khác biệt?
"Không cần." Đẩy cô ra, Cận Tư Hàn xoay người rời đi, nhưng An Chỉ Manh kéo anh lại.
"Van cầu anh, không cần đi..." Không nên để cho cô một người, bồi bồi cô đi!
Một khắc kia, trong lòng không vui toàn biến thành hư ảo, chỉ còn lại nhu tình.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô, thân thể mềm mại giống như phụ thuộc vào ở trên người anh, tốt đẹp như vậy, để cho người mê.
Làm sao chịu buông ra, làm sao có thể buông ra?
"Manh Manh... em vĩnh viễn là của anh.”
Mơ mơ màng màng, An Chỉ Manh nghe lời tỏ tình tốt đẹp nhất, ấm áp, thẳng đến đáy lòng.
—— ừ, em, vĩnh viễn là của anh.
thân ái, Tổng thống đại nhân.
—————phi trường ——————
Còn một giờ đồng hồ phi cơ phải cất cánh, An Nham đứng ở phòng chờ máy bay, chân mày hơi nhíu.
Anh phải trở về, nếu không, nội bộ sẽ náo loạn.
Cận Tư Hàn đáng chết, lại để cho Tịch Cẩm Viêm cùng Phó Thắng liên thủ để bẫy anh, chiêu này giải quyết tận gốc chơi không tệ.
Nhưng là, anh cũng nên trở về một chuyến.
em gái anh, Noãn Tâm của anh... Đến tột cùng là còn sống phải không. Mà An Chỉ Manh lại là thân phận gì, mình lại không tra được!
" máy bay bay đi thủ đô nước S sắp cất cánh, mời..."
Gặp lại, tôi sẽ còn trở lại!