Nam chính ở trong đó, đẹp trai làm cô muốn nhào tới! Nếu như có thể thấy anh, cô chết cũng cam tâm tình nguyện.
"Đẹp trai không?"
"Nói nhảm, dĩ nhiên đẹp trai! Đây chính là nam thần trong lòng em!"
"Thích không?"
"Thích, có thể thấy anh ấy một lần, em chết cũng cam tâm tình nguyện." Ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhìn chăm chú.
Chậm nửa nhịp mới phát giác thật giống như không đúng chỗ nào, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông ngưng mắt nhìn mình.
Cười rất là lúng túng!"A a... Dĩ nhiên, anh là đẹp trai nhất trên cái thế giới này, em thích anh nhất!"
Cánh tay Cận Tư Hàn dài duỗi ra, trực tiếp thô bạo tắt máy vi tính.
Mặt đen lại ngồi đối diện với cô, tròng mắt đen nhìn thẳng cô.
"Cái đó... Anh có lời liền nói! Chớ nhìn em như vậy, được không?" Nhìn cô như vậy, cô có loại cảm giác tự trách sâu đậm.
Thật giống như mình làm chuyện gì mọi người căm phẫn vậy.
Thấy anh đứng dậy, hốt hoảng ngồi về sau.
Tròng mắt anh càng âm trầm."Em sợ anh?"
"A a... Không sợ không sợ! Em đây không phải là sợ anh không có chỗ ngồi sao!" Nói thật, thấy mặt anh đen xuống, cô thật sợ!
Thấy ánh mắt cô chuyển loạn không dám nhìn mình, càng thêm tức giận.
Trực tiếp xoay người, rời khỏi phòng.
"Hô... Rốt cuộc đi, chẳng lẽ đàn ông cũng có kinh nguyệt sao! Hôm nay khó phục vụ như vậy."
Lặng lẽ nhìn chung quanh, chắc anh sẽ không trở lại.
Lặng lẽ mở máy vi tính ra, đeo tai nghe vào, tiếp tục xem phim thần tượng chưa xem xong.
Xem xong cũng 00 giờ rạng sáng, anh còn chưa có trở lại nghỉ ngơi.
Anh cũng không tới nghỉ ngơi, mình làm sao tấn công anh chứ?
Có tấn công, còn lại nửa tháng thì phải đi học.
Vì mơ ước của mình, không đếm xỉa đến.
Mở ra Taobao, tìm cho mình mấy bộ trang phục tình thú. Nhìn quần áo bên trong lộ liễu, khẽ cắn răng, giậm chân một cái, mua.
Vì mơ ước, da mặt coi là cái gì.
Vì mơ ước, tôn nghiêm coi là cái gì. Theo như căn bản, không mua nhất định có người mua.
Các loại trang phục youhuo đàn ông, đồ lót mình cũng phải đổi tất cả thành xinggan (sexy)
Mua tất cả một xe đồ, phát hiện giống như không đủ tiền!
Mùa hè này không lao động, cô vốn không giàu có, bây giờ là nghèo rớt mồng tơi.
Chỉ có thể lựa chọn mua vài thứ, đặt tạm thời những thứ khác trong xe.
Làm xong tất cả, đã trễ lắm rồi. Cũng rạng sáng hai ba giờ, vội vàng tắm ngủ.
Ngày thứ hai tỉnh lại, đã là hơn một giờ trưa.
Vẫn bị chuông điện thoại di động đánh thức, đang lúc nửa ngủ nửa tỉnh tìm được điện thoại, ấn nút trả lời.
" Alo, ai vậy!"
Trong điện thoại truyền tới giọng nam phá lệ từ tính."Xin hỏi cô là An Chỉ Manh tiểu thư đi!"
"Đúng vậy!"
"Cô khỏe, tôi là vị hôn phu của cô, bà ngoại cô đã cùng cô nói qua chuyện buổi chiều chúng ta gặp mặt. Cô đã tới trễ một giờ, nếu là cô không xuất hiện, tôi không ngại đi lâu đài tìm cô.”
Trong giây lát ngồi dậy, nhìn số xa lạ!
Cô lần này là hoàn toàn thanh tỉnh."A a... Anh hẳn biết, tôi là người có bạn trai. Chuyện đã lâu như vậy, anh cũng không cần tưởng thật đi!"
"An Chỉ Manh tiểu thư, tôi lập lại một lần nữa. Cho cô một giờ, không xuất hiện nữa tôi đi lâu đài tìm cô."
Nghe điện thoại bên tai trực tiếp cắt đứt, nhìn điện thoại có chút ngu ngốc.
Anh nếu quả thật tìm tới, mình nên làm sao?