Một người là ông chồng quốc dân, có tiền có quyền có nhan sắc, quan trọng là còn chiều chuộng Manh Manh như con gái mình.
Một người là người đàn ông các cô si mê suốt năm năm, cũng có tiền có sắc, quan trọng cũng là một người tốt.
Những người đàn ông hoàn hảo trên thế giới này cũng không nhiều lắm, thế nào cô không hề may mắn được chạm qua một lần?!
Bùi Á Hạo đối với lời của cô, cười cười không có giải thích, "Nam chưa cưới nữ chưa gả, thế kỉ 21 tự do luyến ái, cạnh tranh công bằng! Tôi không nghĩ là tôi cần rút lui."
Hai người nói chuyện với nhau rất vui, hàn huyên nửa nhiều giờ vẫn lưu luyến không rời đi.
Lúc cô ra về, hoàn toàn không phát hiện còn có một cô gái theo sau cô, đi vào lối ngoặt.
"Cô nói đều là thật?"
Giả Thư Phỉ cười phong tình vạn chủng, con ngươi đen ngập trời hận ý.
Cô có chết cũng không tha cho con bé kia. Cô không thể nào quên được, cảm giác lũ dân đen xâm chiếm trên cơ thể mình như thế nào.
Ngay cả sản nghiệp cha mẹ vất vả gây dựng cho mình cũng vì cô ta mà tan nát.
Nếu không phải cô đối với hắn còn chút giá trị, sớm đã bị hắn bức tử.
Cô còn sống thì nhất quyết không để cô ta chết được tử tế! Dựa vào cái gì mà người cao quý như cô lại bị con tiện nhân như vậy giẫm đạp lên?
"Giả tiểu thư, cô hiện tại hai bàn tay trắng, cô cảm thấy lúc này cô có gì đáng giá để tôi lừa?"
Con ngươi đen hiện lên chút tàn nhẫn, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt."Tốt lắm! Về sau chúng ta hợp tác vui vẻ."
"Đương nhiên, tôi cũng không hy vọng của Á Hạo của tôi bị cô ta lừa! Anh ấy là của tôi." Trong mắt cô gái có sự cố chấp điên cuồng.
Hai người châu đầu ghé tai hơn mười phút, sau đó nhìn nhau cười.
"Vậy phiền Giả tiểu thư rồi! Tôi còn có việc, đi trước."
Giả Thư Phỉ nhìn theo bóng lưng cô gái nghiến răng ken két.
Cô thề, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì, cô nhất định sẽ khiễn những kẻ dám khinh thường mình phải trả giá đắt.
————————- tòa thànhtổng thống ————————
An Chỉ Manh lật xem sở hữu phác đảo nam thần công lược thủ tắc, phát hiện chỉ số thông minh so với anh vô cùng thấp.
Nếu không, kêu cô làm cơm?
Hình như nấu cơm với phác đảo chả có chút liên hệ nào! Càng nghĩ cũng không biết làm sao để phác đảo anh.
Phiền não lăn lộn trên sô pha."Ngao ngao ngao ngao... Sao lại khó như vậy a!"
Di động vang lên, cô cầm điện thoại mới thấy là số của Nhu Nhu, lúc này mới nhớ ra, hôm qua cô nhờ Nhu Nhu đi cự tuyệt nam thần giúp mình.
"Nhu Nhu, thế nào."
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nữ."An Chỉ Manh, cậu đúng là mệnh tốt đo! Nam thần người ta nói, nam chưa cưới nữ chưa gả, cạnh tranh công bằng, nhất quyết không rút lui!"
"Ách..." Nếu trước đây cô nghe được tin này, khẳng định sẽ nhảy múa hưng phấn điên cuồng.
Mấy ngày mấy đêm ngủ không yên, hiện tại cô nghĩ sắp tới cũng sẽ ngủ không yên. Hoàn toàn không hưng phấn, đoán chừng sẽ là sầu bi.
Dựa vào sự bá đạo của người kia, anh sẽ không bóp chết Bùi Á Hạo đó chứ.
Quốc gia này do anh định đoạt, nhưng nếu cô biện hộ giúp chp nam thần, e rằng chuyện sẽ thảm hại hơn!
"An Chỉ Manh, cậu đang nghe chứ?
"Ừ, anh ta thật sự nói vậy à?!"
"Đúng vậy! Tớ lừa cậu làm gì! Nếu bị tổng thốngnhà cậu biết, có khi nào ngài ấy sẽ bóp chết nam thần không!" Chỉ cần là đàn ông, đều không cho phép ai chạm tới người phụ nữ của mình!
"Tớ cũng không biết! Tớ sẽ nghĩ cách!"Cúp điện thoại, phát hiện di động vừa nhận được một tin nhắn từ số lạ.