Cận Tư Hàn nhìn lưng của cô, lòng trầm tư.
Rất nhanh, An Chỉ Manh lại cầm một cái túi đi vào. Cận Tư Hàn nhận ra, là một cái túi đựng nước nóng.
Cận Tư Hàn nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, An Chỉ Manh nâng tay anh lên, đưa túi nước ấm cho anh, " tay anh lạnh quá, đây là túi đựng nước ấm, chờ lạnh em sẽ giúp anh đổi "
Cận Tư Hàn cười cười, sờ sờ đầu của cô, "Ngoan, nơi này còn mấy cái văn kiện, em đi ngủ trước "
"Không!" An Chỉ Manh lắc đầu, Cận Tư Hàn bất đắc dĩ, tối hôm nay anh nói ít cũng phải chịu đựng đến 12 giờ, anh làm sao chịu để cô gái nhỏ cùng anh thức đêm.
An Chỉ Manh giận dỗi chu mỏ, ôm gối dựa chống cằm nhìn anh, Cận Tư Hàn không để cho cô đi ngủ nữa, mà là tăng nhanh tốc độ.
nhìn anh như vậy, trong lòng mềm mại, lòng như bị thứ gì lấp đầy, thật giống như, chỉ nhìn như vậy, nhìn cả đời đều được, đối với cô mà nói có lẽ đây chính là hạnh phúc đi.
Cận Tư Hàn xem văn kiện đến mười một giờ rưỡi, anh ngược lại quen, mí mắt An Chỉ Manh đang đánh nhau, nhưng còn không chịu ngủ, Cận Tư Hàn cười cười, một tay kéo cô gái nhỏ qua.
An Chỉ Manh quả thực không chịu được, nhìn Cận Tư Hàn ngủ, vừa đụng đến gối là ngủ.
Nghe tiếng cô hít thở đều đều, anh biết An Chỉ Manh có một có loại cảm giác không thật, nhưng Manh Manh lại làm sao biết, anh sợ mất đi cô.
Thân thể vốn là bị thương, lại một ngày mệt nhọc, thân thể như thế nào cũng không chịu nổi, Cận Tư Hàn nằm ở bên người cô, nhiều một phần an lòng, rất nhanh nhắm mắt lại.
Buổi sáng An Chỉ Manh thứ dậy sớm, đó là ở hiện trường cứu viện làm thành thói quen.
Dù là không nghĩ tới, cô hay là bò dậy, bây giờ còn sớm, An Chỉ Manh kéo rèm cửa sổ lên, lúc này mới cái hiểu cái không phát hiện, tối hôm qua cô cùng Cận Tư Hàn ngủ một chỗ.
Mở mắt ra một ngày bận rộn lại bắt đầu, công việc thăm hỏi bắt đầu tiến hành.
trạm thứ nhất của hai người, dĩ nhiên là thành phố T, ban đầu ở chỗ này sinh ly tử biệt rành rành ở trước mắt, để cho hai người như cách một đời.
Dân chúng địa phương ngược lại cũng hiền hòa, nhìn Tổng thống đại nhân bọn họ đến nhiệt tình nghênh đón, An Chỉ Manh cảm động sâu sắc, đi phân phát thức ăn từng nhà, chẳng qua là gặp một bé trai cảm thấy thú vị.
Chỉ thấy bé trai táy máy các loại mô hình, đã đạt tới mức quên ăn quên ngủ.
An Chỉ Manh cúi đầu tới hỏi, "Vậy em mơ ước gì, có thể nói cho chị sao?"
Nói đến đây, trong mắt bé trai bung ra ánh sáng, "Em muốn làm tướng quân!"
"Tướng quân?"
"Bà nội nói, nam nhi chí ở bốn phương... Bất quá bọn họ cũng không ủng hộ em, còn nói bây giờ quốc gia chúng ta cũng không có tướng quân..." bé trai rũ mi mắt, "Cho nên bọn họ mới cười em nói vớ vẩn."
An Chỉ Manh nói, "Nhưng em có thể làm một quân nhân! Bảo vệ quốc gia, em mặc dù không phải có quyền như tướng quân, nhưng đây mới là quân đội hiện đại hóa, thần bảo vệ nước R chúng ta."
" Được, nói hay!" Cận Tư Hàn vỗ tay đi vào, anh ngồi xổm người xuống nhìn bé trai, nói: "Chị nói đúng, đứa bé ngoan có lý tưởng."
Có thể có được người lãnh đạo tối cao quốc gia này khích lệ, đây là vinh dự nhường nào? Dần dần tụ tới đám người nghị luận ầm ĩ, mà bé trai cùng người nhà sửng sốt, hồi lâu, bé trai nức nở nói: "Cám... cám ơn!"
Đại khái lại là một người thương tâm, ở tai nạn tàn phá mất đi người thân đi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com