"A." Đôi mắt mê ly nhìn anh, chậm nửa nhịp mới phản ứng được anh nói cái gì.
Khóe miệng hơi hơi giương lên, cô liếc xéo anh. Người này quá bá đạo rồi!
Xe về đến tòa thaành, tài xế thức thời không có mở miệng.
Đậu xe ở một bên, nhìn không chớp mắt.
Cận Tư Hàn đẩy cửa xe ra, đi vòng qua giúp cô mở cửa xe.
Sau đó tay ôm eo cô, đưa cô rời khỏi.
Hai người dắt tay đi vào tòa thành, quản gia đã đứng chờ sẵn. Cạnh quản gia còn có một nguwoif đàn ông đi giày da, vừa thấy tổng thống liền cúi đầu chào.
"Tổng Thống tiên sinh, chào ngài!"
"Tần luật sư, nói chính sự đi!" Anh ôm eo cô ngồi xuống sô pha.
An Chỉ Manh thấy luật sư ngồi đối diện mình, cầm cặp công văn.
Hốt hoảng nhớ tới thân thể, lại bị anh cố định lại lần nữa.
Cận Tư Hàn liếc cô, ra hiệu mau an phận đi.
An Chỉ Manh trợn mắt."Hai người bàn chính sự, em ở đây làm cái gì?"
"Ai nói không liên quan gì tới em?."
"Em chả có chuyện gì cần bàn, đương nhiên không liên quan rồi.”
Tần luật sư cười cười."An tiểu thư, cô thật đúng là không thể đi! Chuyện này, không có cô thật đúng là không thành." Từ cặp công văn, luật sư lôi ra một phần hợp đồng đưa đến trước mặt cô."An tiểu thư, cô nhìn xem, nếu như không có ý kiến gì thì kí tên ở đó."
CÔ nghi ngờ cầm lấy văn kiện, có rất nhiều tờ, cẩn thận đọc qua.
"Không đúng!" Lần nữa đem hợp đồng nhìn lại một lần lại một lần, vẫn là không nhìn lầm.
Cô đặt hợp đồng trước mặt anh."Anh có ý gì?!"
"Không thích?" Quản gia rõ ràng nói cô rất thích phong cách của căn biệt thự kia, mắt đen lập tức quét về phía quản gia.
Quản gia rất là không hiểu, ông lại làm sai cái gì sao?
"Cận Tư Hàn, anh cho rằng em gả cho anh là vì tiền?"
"Em không cho anh nuôi, là muốn để người đàn ông này nuôi?" Mắt đen có nồng đậm ghen tuông.
"Em tự nuôi mình được!" Tức giận đem hợp đồng quẳng trước mặt anh, đưa lưng về phía anh, cái người này đúng là không thể nói lí mà.
Anh nhìn hợp đồng trước mặt, mắt đen hiện lên tia khó hiểu,
Thấy cô quay lưng phụng phịu, cuối cùng vẫn thua trận."Em không thích căn biệt thự này?"
"Thích lắm!"
"Thích, vậy cho em, có gì không tốt?" Trong thế giới của anh, cái gì thích đều có được ngay.
"Em thích,em có thể tự dùng tiền của mình để mua! Không cần anh tặng, hơn nữa chúng ta chưa đính hôn cũng chưa kết hôn,em dựa vào cái gì mà cầm đồ của anh chứ." Cô không hiểu vì sao mình lại tức giận đến vậy.
"Kết hôn? Ý em là chỉ cần chúng ta kết hôn, em sẽ chấp nhận sao?"
"Đúng!"
"Được." Thân thể cao lớn đột nhiên đứng lên, nắm tay cô dắt đi.
An Chỉ Manh theo bản năng giãy dụa. "Này, anh dẫn em đi đâu hả?!"
"Kết hôn!"
Hai chữ ngắn gọn khiến cô sốc tận não."Cận Tư Hàn, anh đừng có cố tình gây sự được không?Em mới 18, 18! Pháp luật quy định tuổi kết hôn là tròn 22 tuổi. »
Bất luận cô nói thế nào, vẫn bị anh kéo đi như cũ.
Bị nhét mạnh vào xe, nhìn người đàn ông mặt lạnh, cô bắt đầu nghĩ có phải vừa rồi mình nói quá rồi không?!