Áy náy cúi đầu xuống, thanh âm rất kiên quyết.
An Nhã không nghĩ tới bề ngoài cô nhu nhược sẽ có một lòng kiên cường, hơi sửng sốt chốc lát."Tôi biết như vậy rất khó khăn cô! Nhưng tôi tin tưởng chỉ cần cô chịu nói anh sẽ đồng ý! Tôi bảo đảm, chẳng qua là vài bữa cơm, để cho ký giả chụp hình làm dáng, thật! Tôi thật chưa từng nghĩ chia rẽ hôn nhân hai người."
"Thật xin lỗi!" Cô không làm được, cô hiền lành cũng có ranh giới cuối cùng!
Ánh mắt An Nhã lóe lên tức giận."Cô có biết cô ích kỷ hay không, sẽ đưa Tư Hàn rơi vào cảnh giới vạn kiếp bất phục! cho tới bây giờ cô chỉ ích kỷ vì mình lo nghĩ. Cô nghĩ tới anh thân là Tổng thống một nước, có nhiều làm khó sao? Cô luôn miệng nói yêu anh, cô chính là thương anh như vậy? Anh không sai là người cô yêu, nhưng đầu tiên anh là Tổng thống một nước! Nếu như anh không đồng ý điều kiện tôi, cô biết anh phải bồi thường nước S bao nhiêu tài sản cùng đất đai sao? Cô có biết rất có thể đưa tới chiến tranh hai nước sao?"
Khóe miệng cô dâng lên nụ cười châm chọc."Cô cái gì cũng không biết, chẳng qua là hưởng thụ sủng ái anh đối với cô! cô biết anh vì cô chịu bao nhiêu áp lực, lại vì cô làm bao nhiêu không? Cô ngay cả bỏ ra một chút cũng không làm được, cô là thật yêu anh sao? Tôi chỉ là một người sắp chết, còn là một người có bệnh tim, càng không thể có vận động kịch liệt! Coi như anh cùng tôi lên giường, chúng tôi cũng không thể làm gì, cô có cái gì phải lo lắng!"
Mặt đối với cô hùng hổ dọa người, nói trúng chỗ yếu, An Chỉ Manh chợt lui về phía sau một bước.
An Nhã đứng dậy, đứng ở trước mặt cô, lời nói nghiêm nghị."Anh sợ cô dị ứng hải sản, biết rõ mình không ăn được hải sản còn gắng gượng ăn, thiếu chút nữa mất mạng. Tôi nói đúng không?"
An Chỉ Manh gật đầu, cô không cách nào phản bác.
"Anh vì cô, không để ý mặt mũi Tổng thống, ở cửa nhà cô đứng ba ngày ba đêm không ăn không uống, cuối cùng ngã bệnh, đúng không?"
Cô lần nữa gật đầu.
An Nhã mở miệng lần nữa."Anh là không phải vì một câu nói của cô, cầm một tòa đảo cùng nước khác đổi lấy một tội phạm mười năm trước, ở trước mặt cô xử bắn sao!"
An Chỉ Manh lần nữa gật đầu.
"Anh là không phải bởi vì cô, bị dân chúng kháng nghị, cuối cùng dùng tiền cùng võ lực chèn ép cưỡng chế dân chúng, có đúng hay không!" thanh âm cô trong lúc bất chợt cao mấy độ.
Từng cái sự thật, để cho nội tâm cô từng bước một sụp đổ.
An Nhã hờ hững nhìn cô."Vậy cô chứ? Cô vì anh làm qua cái gì? Anh vì cô tự tay kiến tạo một lâu đài thuộc về cô, anh vì cô làm tất cả, cô chứ? Cô vì anh nhượng bộ một chút xíu nho nhỏ, cũng không làm được! An Chỉ Manh, cô quá ích kỷ."
Mặt đối với cô chất vấn, cô từng bước lui về phía sau, trong giây lát xoay người chạy ra ngoài cửa.
Cô làm sao trở lại lâu đài cũng không biết, chờ cô lần nữa tỉnh hồn lại, nhìn thấy Cận Tư Hàn đã ngồi ở đối diện mình.
Trong giây lát nhào vào trong ngực anh, tiếng tim đập quen thuộc, trầm ổn có lực.
Ở ngực anh, giống như cả thế giới đều yên tĩnh lại.
Cận Tư Hàn đối mặt cô đột nhiên nhiệt tình, tròng mắt đen thoáng qua nghi ngờ.
ôm cô ngang ở trên đùi."Thế nào?"
"Không có sao! Anh ăn xong cơm tối chưa?"
"Chưa!" Anh về nhà một lần, nghe quản gia nói cô đi bệnh viện, trở lại thất hồn lạc phách, trực tiếp lên lầu.
An Chỉ Manh vội vã đứng dậy, kéo tay anh đi xuống lầu dưới!"Anh chưa ăn cơm sao đến xem em, mau đi ăn cơm!"