"Bùi Á Hạo anh đứng lại cho tôi, tôi thích anh cùng anh có quan hệ thế nào, anh chỉ cần đáp ứng tôi là được, ai ai, anh chạy nữa!!!"
An Chỉ Manh im lặng nhìn hai người đuổi theo ra, Cận Tư Hàn nhìn gò má An Chỉ Manh ngẩn người.
ngay cả dỗ lừa gạt An Chỉ Manh, ngoan ngoãn đúng hạn uống sữa tươi phối hợp trị liệu chân Cận Tư Hàn rất nhanh, từ từ đã có thể xuống đất đi lại.
Mới vừa tiếp nhận kịch bản mới, An Chỉ Manh cao hứng nhất chính là đỡ Cận Tư Hàn làm trị liệu, mặc dù nhìn có chút khô khan vô vị, nhưng ở bên người anh rất vui vẻ, luôn luôn cãi vã, coi như là bị anh khi dễ cũng sẽ chú ý không bị thương đến Cận Tư Hàn.
Đến khi làm xong trị liệu trở lại phòng bệnh, Cận Tư Hàn tiếp tục xử lý chuyện công, An Chỉ Manh ngồi ở trên ghế sa lon một bên đọc kịch bản, yên lặng, chỉ có thanh âm lật trang sách cùng thanh âm gõ bàn phím, thoải mái mà an nhàn.
Bốn mắt thỉnh thoảng ăn ý nhìn nhau, hơi cười cười, vùi đầu tiếp tục làm chuyện trong tay mình.
Có lúc, hạnh phúc không phải dựa vào lời ngon tiếng ngọt, giống như bây giờ, ăn ý vô hình, dù chỉ là một ánh mắt, đủ thỏa mãn rồi, trong lòng tràn đầy, đều là hạnh phúc.
"Manh Manh, tới." Nhìn An Chỉ Manh chuyên tâm dồn chí vào kịch bản, chỉ cảm thấy có loại lực hút vô hình, luôn muốn kêu cô tới bên cạnh mình.
An Chỉ Manh ngẩng đầu lên mặt đầy không hiểu, mới vừa còn xử lý công vụ, lúc này kêu cô làm gì? Mặc dù không hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời buông kịch bản xuống đi tới.
Mới vừa ở mép giường đứng ngay ngắn, Cận Tư Hàn một tay qua, ôm eo ếch An Chỉ Manh, để cho cô ngồi ở trên giường.
"Tư... Tư Hàn? Anh muốn làm gì?" ôm An Chỉ Manh ứng phó không kịp, không phòng bị chút nào ngồi ở bên người anh.
"Manh Manh, em không biết em nghiêm túc đẹp bao nhiêu, anh thì không nhịn được!" Buồn cười nhìn An Chỉ Manh không biết làm sao.
Thừa dịp cô sửng sốt còn chưa phản ứng kịp, cúi đầu hôn lên miệng của cô, nhẹ nhàng **** nhưng lại không cắn, giống như là từ từ thưởng thức một phần bánh ngọt, không dám buông tay, sợ vừa để tay xuống là biến mất.
trong đầu An Chỉ Manh một mảnh ông ông ông, cô thất thần nhìn mặt Cận Tư Hàn, từ từ đáp lại anh, cảm giác được cô gái nhỏ đáp lại.
Cận Tư Hàn câu khóe miệng, nụ hôn này sâu hơn, đầu lưỡi từ từ tìm kiếm, cạy hàm răng cô ra, hôn cô thật sâu, An Chỉ Manh mắc cỡ đỏ mặt, muốn đẩy Cận Tư Hàn ra, nhưng ngược lại bị ôm chặt hơn.
Bị buộc nhận lấy nụ hôn này, trước khi cô tắt thở Cận Tư Hàn buông cô ra, An Chỉ Manh tránh thoát trong ngực anh, mặt đỏ thành trái táo.
Chạy đến cạnh ghế sa lon cầm lên một cái gối đắp lên mặt, đến bây giờ cô còn có cảm giác mơ mơ màng màng, cảm giác đặc biệt không chân thực, để cho người có một loại cảm giác không an toàn.
Cận Tư Hàn nhìn cô gái nhỏ đáng yêu, cưng chìu nhìn An Chỉ Manh cảm thấy tất cả không chân thật, nhưng Cận Tư Hàn anh cảm thấy tất cả chân thực sao?
Cuộc sống như thế thật rất hạnh phúc, đối với bọn họ mà nói..
An Chỉ Manh ngồi ở trên ghế sa lon, thời gian thật dài mới tiếp nhận sự thật này. Lại cầm quyển sách kia lên nhìn. Cho dù cô gái nhỏ rất im lặng nhìn. Cô gái nhỏ thật sự là không tức cười.
Thật sự là đáng yêu!
An Chỉ Manh không để ý tới anh, anh không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ôm máy vi tính xách tay bắt đầu xử lý văn kiện.
Đoạn này lúc anh xảy ra chuyện, có thật nhiều văn kiện cần anh tự mình ký tên. An Chỉ Manh mặc dù đau lòng anh, nhưng những thứ này anh phải làm.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com