Cau mày cẩn thận suy nghĩ, mở miệng nói.
Nghe được câu này, mặc dù Cận Tư Hàn là để sớm ở cùng cô, trong lòng có chút vui vẻ, nhưng cũng đau lòng anh, thương anh còn chưa khỏe thì phải bắt đầu làm việc, lâu như vậy, khẳng định còn có rất nhiều chuyện cần anh tự mình xử lý ký tên.
"Vậy anh cũng phải chú ý thân thể, chú ý vết thương mình một chút, không nên bởi vì công vụ ảnh hưởng đến vết thương, trì hoãn vết thương khôi phục là cái mất nhiều hơn cái được." Ánh mắt An Chỉ Manh nhìn Cận Tư Hàn, nói lời thành khẩn.
Rốt cuộc, không chịu được Cận Tư Hàn cứng rắn, ngày thứ hai đi phòng bệnh mang theo máy vi tính anh. Cửa phòng bệnh cũng không có khóa kín, mới vừa tới cửa là có thể nghe giọng nói bên trong.
"Bùi Á Hạo? Nhu Nhu?" Mới vừa vào cửa thấy mặt hai người đầy khó chịu, mà trên giường bệnh, thì gối cánh tay mặt đầy buồn cười nhìn trước mặt hai người giống như sư tử vậy, nhìn dáng dấp cũng sẽ không cản.
Buồn cười đi tới trước giường Cận Tư Hàn, quay đầu nhìn giữa hai người khí thế hung hăng, cười khẽ mở miệng, " Tư Hàn, hai người là thế nào? Khí thế hung hăng nháo dạng kia?"
Cận Tư Hàn bị hỏi không cho là đúng nhún nhún vai, "Không biết, vốn là hai người thật tốt, anh chính là ngủ một hồi, tỉnh đã nhìn thấy là bộ dáng này." Mặt đầy không liên quan vẻ mặt vô tội nhìn An Chỉ Manh, cho cô không biết nói gì.
"Tôi chiêu cô chọc cô! Tại sao hết lần này tới lần khác cùng tôi làm khó dễ!" Có chút bó tay Bùi Á Hạo cố gắng tranh chấp.
"Anh quản! Tôi thích anh là chuyện của tôi, ăn nhập gì tới anh, anh xem náo nhiệt gì!" Nhu Nhu rống to, không chút nào để ý tới đối phương nói gì.
Nghe lời Nhu Nhu, Bùi Á Hạo vốn là nóng lòng lại nhức đầu, "Cô cô cô... Cô thích tôi còn không để cho tôi nói có đúng hay không, tôi nói tôi không thích cô, cô cần gì phải như vậy."
"Tôi muốn quản! Tôi thích làm sao sẽ làm, anh chớ lắm mồm!" Nhu Nhu mạnh mẽ rống lên một tiếng, chặn Bùi Á Hạo lại cũng không nói ra cái gì.
Mặt Bùi Á Hạo đầy uất ức chỉ có thể hít sâu một hơi nghiêng đầu đi về một bên, thở phì phò ngồi ở trên ghế sa lon, cưỡng chế để cho mình nhắm mắt lại yên tĩnh một chút.
Dẫu sao cãi tới cãi lui như vậy cũng không phải biện pháp tốt giải quyết vấn đề, còn không bằng nghỉ chiến một lát, suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc xử lý chuyện này như thế nào là tốt nhất.
Nói thế nào đây là bạn tốt An Chỉ Manh, mặc dù tính khí nóng nảy một chút, người cũng không tệ lắm, không thể quá dữ dội, ngày sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, không chừng lúc nào lại gặp phải.
Một bên Cận Tư Hàn cùng An Chỉ Manh ăn ý nhìn nhau một cái, cười."Tôi nói Bùi Á Hạo, dù sao bây giờ cậu cũng là độc thân, nha đầu nhà tôi cũng sẽ không chọn cậu, tại sao không thử cùng Nhu Nhu, Nhu Nhu cũng rất tốt."
Nghe Cận Tư Hàn giúp mình nói chuyện, ánh mắt Nhu Nhu lập tức lấp lánh nhìn Bùi Á Hạo, phảng phất như là người đói rất lâu đột nhiên nhìn thấy thịt kho vậy. Nhìn Bùi Á Hạo một trận run rẩy, cảm thấy sẽ không phát sinh chuyện gì tốt.
" Bùi Á Hạo, anh nhìn Tổng thống đại nhân cũng đã nói như vậy, anh không tính bày tỏ một chút?" Lóe mắt to nhìn Bùi Á Hạo, nhìn dáng dấp chỉ cần chờ anh đồng ý là có thể lập tức nhào qua.
"Ách ách, Nhu Nhu, tôi cảm thấy tôi vẫn còn có cơ hội, cho nên, chúng ta có thể làm bạn, nhưng chuyện cô thích tôi, tôi cảm thấy, khiêm tốn, khiêm tốn."
Vừa nói vừa lui về phía sau đến cạnh cửa, Nhu Nhu kịp phản ứng đuổi theo
Đọc nhanh tại Vietwriter.com