Chính lúc này Cận Tư Hàn càng không ngừng nghĩ đến chuyện An Chỉ Manh lại đột nhiên cười lên, trong nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
trước khi Cận Tư Hàn gặp được An Chỉ Manh không nghĩ tới chính mình lại có một ngày bị một nữ sinh nhỏ làm cho mê đảo.
Cận Tư Hàn tạm thời quên đi lo lắng, không chỉ có cười nhạo chính mình. thân thể anh nhẹ nhàng dựa vào tảng đá bên cạnh, mượn tảng đá tới chống đỡ cho mình giảm bớt tiêu hao thể lực.
Anh nghĩ đến chính mình thế mà thích một tiểu nha đầu mười mấy tuổi. Mà tiểu nha đầu này cũng thật ưa thích mình như vậy, trước kia anh không tin duyên phận, bất quá hiện tại tin rồi.
Có lẽ thật là duyên phận để cho bọn họ đi cùng với nhau, mà động đất lần này, có lẽ chỉ là bọn họ trước đó có một chút trắc trở, một lần thử thách.
Bị đống đổ nát do động đất đè ép mấy ngày, nhiều ngày như vậy Cận Tư Hàn không uống một giọt nước nào, đã vượt ra khỏi thời gian người thường đủ khả năng kiên trì. Anh giống như vượt qua thể năng của người thường, có lẽ vẻn vẹn bởi vì tưởng niệm người mình yêu mến mà không ngừng cho mình lực lượng đi.
Cận Tư Hàn không ngừng nghĩ đến An Chỉ Manh, không ngừng cho chính mình lực lượng, anh tin tưởng chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn lần này, bọn họ nhất định có thể hạnh phúc cùng với nhau.
Cận Tư Hàn loáng thoáng cảm thấy An Chỉ Manh ngọt ngào mỉm cười giống như xuất hiện trước mặt anh, anh cảm thấy rất chân thực.
Anh vươn tay qua cẩn thận đụng vào mặt An Chỉ Manh, nhưng mà đây chỉ là tưởng tượng của anh, tay Cận Tư Hàn vừa vươn ra mặt Manh Manh liền biến mất không thấy gì nữa rồi.
tay Cận Tư Hàn ngơ ngác ngừng ở không trung, anh có chút buồn cười làm bộ mình đã mò tới mặt Manh Manh.
tâm lý Cận Tư Hàn có chút khổ sở, anh rất muốn cô, rất muốn cô lập tức có thể xuất hiện ở trước mặt mình, anh rất muốn ôm ấp cô.
Lúc này Cận Tư Hàn đã hoàn toàn không có dáng vẻ lạnh nhạt bình thường, trong lúc sinh mệnh nguy cấp, cảm tính anh toàn bộ đều bị kích thích ra.
Anh bừng lên vô số tưởng niệm, anh yêu đã không cách nào giấu diếm, không cách nào ngăn cản. Anh vội vàng muốn thông qua ôm và hôn để diễn tả ra, nhưng mà, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Cận Tư Hàn hung hăng lắc đầu của mình để mình có thể thanh tỉnh một chút. Anh nói với chính mình, lúc này mình không thể ngủ, cũng không thể bởi vì tưởng niệm rối loạn tâm trí của bản thân, anh nói chính mình thanh tỉnh mới là trạng thái tốt nhất.
Kỳ thật trong lòng Cận Tư Hàn có chút sợ hãi, anh sợ mình không cẩn thận ngủ thiếp đi cũng không tỉnh lại nữa. Nếu như mình thật chết đi. Manh Manh nên làm sao? Manh Manh làm sao đối mặt với tin dữ này.
Cho dù vào lúc sinh mệnh gặp nguy, Cận Tư Hàn lo âu Manh Manh như cũ, lo lắng cô sẽ nhận tổn thương, bị kích thích.
Không thể thế này, không để cho xảy ra chuyện như vậy, Cận Tư Hàn tự nói với mình ở trong lòng.
"Tuyệt đối không cho xảy ra chuyện như vậy."
Cận Tư Hàn cắn răng tiếp tục kiên trì, lại là vì người phụ nữ mình yêu thích.
Mà giờ khắc này bầu trời đã tối xuống, màn đêm lại buông xuống một lần nữa, chờ đợi những người cứu viện có lẽ bởi vì cũng không có ánh sáng cho nên vẫn ở trong hoàn cảnh hắc ám.
Càng như vậy càng làm cho người ta tuyệt vọng, thời gian giống như ở trước mắt của mình từ từ trôi qua, từ từ chảy theo dòng. Nhưng mà trong trong bóng tối người hoàn toàn không lĩnh hội được thời gian mất đi, bên trong hoàn cảnh như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy bị dày vò.