"Là người nào ở sau lưng nói xấu mình đây." đáy lòng Cận Tư Hàn không khỏi nổi lên từng trận ý lạnh.
Lão... Lão già?
"hì hì ——" An Chỉ Manh dở khóc dở cười nhìn tiểu tổ tông, chọc ghẹo tới cùng: "em xác định cậu em nghe thấy em nói lời này, sẽ không đánh nát cái mông nhỏ của em sao?"
Tuổi nhỏ còn như vậy, đây là ai dạy nha!
"Chị yêu, em thật thích chị, mà chuyện theo đuổi con gái, em thế là vô sự tự thông, chị cũng đừng nghĩ người nào dạy em." Kha Trạch Vũ giống như nhìn thấu cô nói chuyện, trực tiếp trả lời nghi vấn của cô.
"Về phần cậu sẽ đánh nát cái mông của em, cái này chị không cần lo lắng rồi." bé vẫn là không nhịn được sờ lên mông nhỏ của mình.
Dù sao cảnh tượng lần trước bị người nào đó điên cuồng đánh còn rõ mồn một trước mắt, nhưng mà nghĩ đến chị yêu, lại cảm thấy được toàn bộ đã không còn là vấn đề rồi.
Nếu chị yêu có thể theo mình bỏ trốn, đau một ít có đáng là gì đâu.
"cậu bạn nhỏ Kha Trạch Vũ, mặc kệ em nghĩ như thế nào, nhưng hiện tại chị muốn đi học." nhìn đồng hồ một chút, thời gian không sai biệt lắm: " có chuyện gì về sau chúng ta lại thương lượng."
"Vậy em có thể cùng đi với chị sao?" Kha Trạch Vũ chân ngắn một đường chạy chậm theo An Chỉ Manh, vừa chạy theo vừa hỏi.
"Tùy em! đừng quấy rối thì tốt rồi." An Chỉ Manh vô ý lại cùng bé dây dưa, tiểu quỷ này thật sự lanh lợi, khả năng mình không phải đối thủ của bé.
"Tốt! túi sách của chị yêu có muốn em giúp chị vác không!"
"Chị yêu, muốn uống nước hay không?"
"Chị yêu, chị chậm một chút, chờ em với!"
"Chị yêu..."
Kha Trạch Vũ dùng sức, chân ngắn một bên chạy bình bịch bên cạnh An Chỉ Manh, một bên hỏi lung tung này kia.
Lòng tràn đầy quan tâm muốn chiếu cố chị yêu thật tốt, nhưng cô giống như không quá ưa thích mình ở bên cạnh.
Mặc kệ, chỉ cần mình kiên nhẫn không biết xấu hổ theo đuổi cô, dạng này về sau mình mười tám tuổi trưởng thành thì có thể thuận lợi cưới cô rồi.
vừa ngây người một lúc, An Chỉ Manh đã đi xa cách mình một chút, lúc này mới tập trung tinh lực đuổi theo sát bên.
Nhìn thấy Kha Trạch Vũ đuổi theo An Chỉ Manh dần dần đi xa, Bùi Á Hạo từ trong bụi cây đi ra.
"cuối cùng chúng ta lại gặp mặt rồi! Manh Manh, gần đây em có khỏe không?" Bùi Á Hạo nhẹ giọng tự nhủ, đưa tay muốn đụng chạm đến người chỉ còn bóng đen.
"A... A, Á Hạo." An Chỉ Manh có chút ngoài ý muốn nhìn Bùi Á Hạo, ánh mắt quét qua trong phòng học, thế mà lại thấy được một thân ảnh quen thuộc khác.
"An Nhã?" Hôm nay là thế nào, vậy mà nhìn thấy nhiều người quen như vậy.
Trong phòng học ồn ào huyên náo, bởi vì cô đến liền an tĩnh lại một chút, vừa mới đang thảo luận về học sinh mới chuyển tới là An Nhã xinh đẹp như vậy.
Lúc này, An Chỉ Manh từ ngoài cửa tiến vào, một ít người trở nên bất động, da trắng nõn nà, vô cùng mịn màng, nụ cười xinh đẹp, trong mắt phảng phất mang theo tinh quang, tóc buộc cao lên rồi.
Đuôi tóc nghịch ngợm cuốn thành một cái lọn nho nhỏ, ngón tay thon dài tinh tế, hơi vuốt vuốt tóc ngắn trước trán có chút xốc xếch.
mặc T-shirt trắng đơn giản, đầu gối quần bò rách ngang, chính là thanh thuần như vậy.
mỹ nhân trước mắt không phải An Chỉ Manh thì là ai đây.