"A..." bát cháo nóng hổi rớt xuống đất, trực tiếp rơi trên tay của cô, trong nháy mắt phỏng một mảnh đỏ bừng.
Cổ Thư Phỉ chửi ầm lên. "cô mù sao? cô làm tôi bị thương, cô thường nổi sao?"
trong nháy mắt An Chỉ Manh rưng rưng nước mắt, ủy khuất cúi đầu xuống.
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý... Tôi..." Tay nhỏ quấy lấy y phục, ánh mắt nai con ủy khuất nhìn về phía Cận Tư Hàn. "Ông xã, em thật là sợ... thím thật hung dữ..."
"cô..." thấy cô làm bộ, Cổ Thư Phỉ tức gần chết."Tổng Thống tiên sinh, ngài cũng nhìn thấy, có phải cô cố ý hay không. Ngài không đến mức sủng cô ta như vậy, không nói lý lẽ!"
Cận Tư Hàn duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm cô vào trong ngực.
Mắt đen tinh tế kiểm tra cô toàn bộ. "cô có bị phỏng chỗ nào hay không?"
"Không có!"
"Ừm, đói bụng không! Tôi cho cô ăn bữa sáng, quản gia lấy ra cháo ngũ cốc cô thích ăn, cô bị thương chịu đựng hơn nửa tháng. Xuất viện, cô muốn ăn cái gì tôi đều cho người đi mua." Đưa tay thuần thục cầm hộp cơm bên cạnh, mở bát cháo ra.
"Thật sao?"
"Ừm."
"Vậy tôi muốn ăn kem ly, đồ uống lạnh, Ma Lạt Thang, lẩu..." Nghĩ đến cuối cùng có thể ăn những mỹ thực này, cô hạnh phúc muốn khóc.
Anh chậm rãi mở miệng."Ngoại trừ những thứ này."
Loảng xoảng... Lần này là cô triệt để tan nát cõi lòng, cô biết người đàn ông này có một số việc vĩnh viễn nói không thông.
Mắt to nhìn anh chằm chằm, dùng sức nhìn anh chằm chằm."anh ngược đãi tôi..."
"Ngoan, ăn cơm, há miệng."
Toàn bộ hành trình không để ý tới Cổ Thư Phỉ đang tức giận đến sắc mặt tái xanh, rõ ràng.
Lần nữa lớn tiếng mở miệng, đổi mới cảm giác chính mình tồn tại."Tổng Thống tiên sinh, người bị phỏng chính là tôi."
Cận Tư Hàn chăm chú thổi bát cháo cho nguội, tiến dần lên bên miệng của cô. "Nóng không?"
"Không nóng!" Cười ngọt ngào lắc đầu."anh cũng ăn đi."
"Ừm." cô nếm qua cái muỗng, nhếch miệng lên ý cười ấm áp.
nụ cười tuấn mỹ, trong nháy mắt mê say lòng người.
An Chỉ Manh nhanh chóng đưa tay ngăn anh cười, nhìn về phía Cổ Thư Phỉ ở một bên si mê chảy nước miếng tâm tình rất khó chịu.
"Lần sau không cho phép cười với người khác."
"Ừm, tốt!" Đối với lý do cô bá đạo, anh vô điều kiện đồng ý.
An Chỉ Manh phiền chán nhìn Cổ Thư Phỉ một bên chết sống không đi. "thím à, thím còn không đi! Có phải muốn tôi gọi bảo vệ đưa thím ra ngoài hay không!"
Bên cạnh thật sự là nhìn không được rồi. "An Chỉ Manh, cô không có quyền ra lệnh cho Tổng Thống tiên sinh."
"cô không có quyền đuổi tôi đi, điều kiện nói từ sớm rồi. Là ở cùng Tổng Thống tiên sinh, như hình với bóng nửa năm. Nửa năm, như hình với bóng."
Cô trực tiếp ngồi đối diện với bọn họ, làm sao cũng không thể để cho cô ta đạt được rồi.
An Chỉ Manh thấy cô ngồi xuống, trợn trừng mắt.
Há miệng ăn hết bát cháo anh đưa tới, thấy anh từ đầu tới đuôi đều không nhìn cô ta nửa mắt, đáy lòng rất là vui sướng.
"Tổng Thống tiên sinh, cô ta đánh rơi bát cháo tôi vất vả nấu, còn bị phỏng da, ngài nên nói chút gì phải không?" Cô không cam tâm, anh đối với mình lạnh nhạt như vậy, đối với người phụ nữ bình thường kia, lại sủng đến tận xương tủy.
Cận Tư Hàn ngẩng đầu liếc cô một chút. "Thế nào, cô muốn cô ta bồi thường phí tổn thất tinh thần?"
"Tổng Thống tiên sinh, là cô ta cố ý đâm vào tôi."
"Là sao? cô lớn như vậy chỉ có cái bát cũng bưng không tốt, cô ta nhỏ như vậy, cô dữ với cô ta như vậy. Nếu như cô ta có di chứng về sau, tôi sẽ để cho luật sư nói chuyện với cô."
Giọng băng lãnh không mang theo một tia vui đùa, nói xong cũng không tiếp tục nhìn cô ta thêm nữa, toàn tâm đều chăm chú vào việc cho Manh Manh ăn.