"Sao, làm sao, muốn đánh nhau!"
Đối mặt dù sao cũng là An Chỉ Manh, không tốt như thế nào đi nữa, cô cũng là người phụ nữ duy nhất Tổng thống bổ nhiệm.
"Nói, các cô nói tiếp!" Nắm chặt hai quả đấm, vào lúc này An Chỉ Manh cũng sắp phun lửa.
Nói cô có thể, nhưng tuyệt không thể làm nhục bạn cô!
Huyên Huyên thấy vậy vội vàng tiến lên kéo An Chỉ Manh, không muốn xung động.
"Cậu yên tâm đi, tớ mới không ngốc." An Chỉ Manh đối với cô khẽ mỉm cười, tỏ ý yên tâm. Tiếp ra phòng vệ sinh chỉ hai người phụ nữ đối với SP nói: "Giúp tôi nhớ hai người phụ nữ kia, các cô mới vừa nói xấu tôi, đừng quên nói cho Tổng thống!"
SP sững sờ một chút, lập tức đồng loạt nói: " Dạ, Thiếu phu nhân!"
Quay đầu về phía hai người kia cười đắc ý, thấy không, đây mới là biện pháp đối phó người vô sỉ tốt nhất, đó chính là —— so với các cô càng vô sỉ!
hốc mắt Nhu Nhu có chút đỏ, đây mới là bạn tốt các cô, An Chỉ Manh ngây thơ nhưng nhướng mày đắc ý!
Cô so với bất kỳ người nào cũng cố gắng, nhận được so với bất kỳ người cũng ít, như vậy không công bằng.
Có một cái chớp mắt đau lòng như vậy, Nhu Nhu tiến lên kéo tay cô, giống như là không cam lòng hỏi: "Cứ như vậy bỏ qua cho các cô sao? Manh Manh!"
An Chỉ Manh sửng sốt, giống như không hiểu tại sao cô sẽ kích động như vậy.
"Cậu cố gắng như vậy, nhưng vẫn không được tất cả mọi người hiểu, như vậy, cậu không cảm thấy bất hạnh sao?"
Xa xa, người đàn ông mặc âu phục màu bạc đi tới, anh một tay bỏ túi, dáng người thẳng tắp, người bên cạnh cùng nhau đi tới, nhưng là cũng không ai liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn đến cô trong nháy mắt có hòa tan, cả người cũng tỏ ra ôn nhu.
Anh hướng mình đi tới, mi mắt như tranh vẽ, phi phàm tuấn mỹ, là Cận Tư Hàn của cô, chỉ thuộc về cô.
"Nào có cái gì bất hạnh." Vểnh môi, khóe miệng không được giơ lên, An Chỉ Manh chắp tay sau lưng, quay đầu về Nhu Nhu cười một tiếng, "Tất cả may mắn, đều đến từ Tổng thống đại nhân thân ái của tớ!"
Một nụ cười kia, sáng rỡ động lòng người.
*
An Chỉ Manh vào tổ phim bổ sung còn dư lại mấy cảnh quay, vốn là cô cùng Phó Tiếu Tiếu còn có một cảnh, nhưng đang lúc Phó Tiếu Tiếu chuẩn bị vào tổ lại bị thông báo không cần đi.
Vốn đang chuẩn bị tìm công ty hỏi thăm tình huống gì, đột nhiên nhận được một phong thư.
Là tới từ tòa án triệu tập.
Đây là chuyện gì xảy ra? Lại liên tưởng đến chuyện địa chỉ IP bị truy ra thời gian trước, Phó Tiếu Tiếu bỗng nhiên hốt hoảng.
"Tôi phải đi gặp Tịch tổng." Đánh điện thoại Tịch Cẩm Viêm làm sao cũng không gọi được, dứt khoát trực tiếp hướng công ty anh đi.
Thư ký Tổng tài ngăn cản cô, "Thật xin lỗi, tiểu thư, bây giờ BOSS không có ở đây."
"Cô biết tôi là ai chăng? Dám cản tôi?" Phó Tiếu Tiếu thiếu chút nữa động thủ, gần đây mọi chuyện không thuận, thông báo cũng đẩy hết, vốn chuẩn bị thay mặt đi phỏng vấn cũng lập tức bị từ chối, vừa vặn đang bực bội!
"BOSS đi nước S, thật không có ở đây!"
Phó Tiếu Tiếu do dự, trực tiếp đón xe đi sân bay, cô đơn giản mặc một cái áo khoác, mang kính mắt, nhìn qua có chút chán nản, cố gắng duy trì mặt ngoài.
"Một vé máy bay đi nước S." Thẻ ngân hàng đưa ra ngoài, nhưng rất nhanh lại bị đưa trở lại.
"Tiểu thư, tấm thẻ này cà không được."
Cái gì, làm sao có thể chứ!
"Thẻ này?"
"Cũng cà không được."
... Liên tục mấy tấm thẻ cũng cà không được, Phó Tiếu Tiếu rốt cuộc cảm thấy không bình thường.