Hai là, loại trái cây này là mọc dại, số lượng từ từ giảm bớt, cho nên dần dần không có người đến hái rồi.
Liên quan tới lý do thứ nhất, nếu như sinh trưởng ở bên trên vách núi cheo leo, trước đó còn có nhiều người hái như vậy, hiện tại không có người hái, chuyện này cũng không có đạo lý, cho nên, cũng chỉ còn lại lý do thứ hai rồi.
Muốn tuyệt chủng rồi.
Lông mày chậm rãi nhăn lên: Nếu quả thật muốn tuyệt chủng, mình đi đâu mà tìm đây?
Phía ngoài trời nắng lớn, nhưng đây là bên trong rừng sâu núi thẳm, lại râm mát thoải mái dễ chịu.
Quan sát tỉ mỉ chung quanh, trong lòng chờ đợi, có thể làm cho mình phát hiện một ít, chí ít có thể mang về cho An Nhã giải thèm một chút.
Cây cối cao lớn, rễ cây chằng chịt, mà bộ phận rễ cây rất là ẩm ướt, mọc đầy rêu xanh, chỉ cần sơ ý một chút, sẽ ngã sấp xuống. An Chỉ Manh vỗ vỗ hai tay bởi vì vừa mới ngã sấp xuống mà bị bẩn, cũng mặc kệ phía trên có vết thương hay không, tiếp tục đi lên phía trước.
Không biết đi được bao lâu, cầm điện thoại di động ra xem xét, đã ba giờ rưỡi chiều, hiện tại vào giờ này, An Nhã ngủ trưa đã sớm tỉnh rồi.
Nếu như nhìn không thấy người, sợ là tính khí lại ồn ào, An Chỉ Manh chỉ có thể lảo đảo đi trở về.
trong nháy mắt, An Chỉ Manh thấy được một màn màu đỏ, an tĩnh tô điểm xen kẻ trong lá xanh. Cô chậm rãi tới gần, sợ mấy trái cây này, sẽ mọc ra chân dài chạy mất.
Cô móc ra điện thoại di động từ trong túi áo, đến lúc biết ở trong núi sâu tín hiệu không tốt lắm, liền cắt mấy tấm hình, làm so sánh như thế, từ rễ cây đến quả, đều là giống nhau như đúc.
An Chỉ Manh không thể nín được cười, cất kỹ mobile phone, đưa tay muốn qua hái những trái cây đó.
"a ——" lúc An Chỉ Manh sắp đụng phải mấy trái cây này, không có chú ý Bụi Gai bên cạnh, trên cánh tay bị cào mấy đường, bởi vì bị đau lùi trở về, lại bị một Bụi Gai khác cào ra mấy vết máu.
An Chỉ Manh cau mày, nhìn thấy bộ phận mình thụ thương, thực tình có chút uể oải: Nguyên bản đều cho rằng, hái xong trái cây, nhiệm vụ mình sẽ hoàn thành, không nghĩ tới làm không tốt như vậy...
An ủi mình hai câu, lần nữa vươn tay ra, cẩn thận từng li từng tí tránh đi những Bụi Gai đó, bỏ ra nửa giờ thời gian, hái xuống tất cả trái cây bên trên gốc cây kia, dùng T-shirt mình giữ lại, cũng không thèm quan tâm trên cánh tay mình có thêm mấy vết thương.
An Nhã tỉnh lại vòng quanh hai vòng không thấy được An Chỉ Manh, trong lòng đang nghi hoặc, lại nhìn thấy một người lấm đầy bùn giống An Chỉ Manh lảo đảo đi tới chổ mình.
trong ngực giống như còn ôm thứ gì trân quý để An Nhã coi lại, bên trong ẩn giấu một động vật nhỏ bị thương.
"Cho cô nè!" Đi đến trước mặt An Nhã, cho cô nhìn thứ bên trong T-shirt, An Nhã lại liếc về sau một chút, trong nháy mắt biết An Chỉ Manh biến mất lâu như vậy, là đi làm cái gì rồi.
Cô rủ xuống con mắt, mi mắt hơi hơi run rẩy: Cô đối với mình tốt như vậy, mình có phải có chút quá phận rồi hay không?
Tống Húc cầm thuốc, đến cửa, chỉ thấy cô rầu rĩ không vui ngồi cạnh giường, trên tủ đầu giường để mấy trái cây mà mình chưa từng thấy qua, An Chỉ Manh tựa hồ là ra ngoài rồi.
Hơi nhíu mày, Tống Húc liền đoán được khẳng định là An Nhã lại đùa nghịch, hết lần này tới lần khác An Chỉ Manh còn không ngừng nghĩ biện pháp thỏa mãn qua.
Gặp phải cô nghiêm túc như thế, thật đúng là không có cách nào, đại khái áy náy muốn chết đi.
"Nhớ kỹ uống thuốc, không cần vọng tưởng ngã bệnh thì tổng thống sẽ thương tiếc cô."