lý do thương tâm, thật sự là có chút xấu hổ, cô cũng không thể nói, bởi vì tự mình nằm mộng, mộng thấy chuyện không tốt mà rầu rĩ không vui một ngày sao?
Bùi Á Hạo đặt ly cà phê ở trên bàn, An Chỉ Manh ngồi một bên nói: "Á Hạo, đưa báo giấy cho em nhìn một chút."
"Hả?" đột nhiên Bùi Á Hạo biểu lộ cứng đờ, tay đang bưng ly cà phê đột nhiên dừng lại một chút.
Sau đó, anh lại làm bộ cũng không nghe thấy cái gì dáng vẻ tiếp tục bưng ly cà phê đến bên miệng của mình nhấp một hớp.
Chậm rãi để ly xuống trêu chọc Nhu Nhu nói: " sao em còn ăn bánh kem, không chê mình béo sao?"
"A?" Nhu Nhu nghe được Bùi Á Hạo đột nhiên chuyển đề tài dời đến thân mình, cô ngây ra một lúc sau đó lập tức kịp phản ứng. Vốn cũng không có lấy bánh kem cô lập tức cầm cái muỗng múc một miếng lớn đưa đến bên trong miệng mình.
"Ai cần anh lo, người quái dị." Nhu Nhu lập tức phản kích: " cả ngày uống cà phê như thế, không uống chết anh đi."
Thân thể mới vừa tốt, suốt ngày uống cà phê, thật sự làm cho người ta lo lắng.
Tất cả mọi người ở đây đều ý thức được Tình huống không đúng.
Trong nước báo giấy không thể đưa tin, cũng chỉ có báo giấy quốc tế đưa tin này.
Chỗ có tin tức đều bị phong tỏa, cũng khó trách An Chỉ Manh không biết.
Bùi Á Hạo hít vào một hơi, như cũ không nói gì, thân thể cũng không nhúc nhích, không có muốn lấy báo giấy.
Vô luận phát sinh cái gì, bên trong tiềm thức Bùi Á Hạo đều là muốn làm chủ bảo vệ tốt An Chỉ Manh trước.
An Chỉ Manh thấy mọi người đều không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nhìn cô. Mà Bùi Á Hạo một mực không đồng ý đem báo giấy cho cô, trong nội tâm cô hồi hộp một chút.
Cô duỗi cánh tay hất Bùi Á Hạo ra, tự mình lấy ra báo giấy Bùi Á Hạo ý đồ giấu sau lưng.
Hô hấp có chút gấp rút, cô đã cảm thấy bất an, cô có chút run rẩy mở ra báo giấy, mấy chữ trên mặt báo thật to hù cô tạm thời quên đi hô hấp.
Tiêu đề dứt khoát hiện ra ở trước mặt An Chỉ Manh.
(Thành phố T phát sinh động đất lần nữa, động đất ở chỗ khách sạn tổng thống Nước R ở)
Mấy chữ này như là tảng đá ngàn cân đập vào ngực An Chỉ Manh, cô cảm thấy choáng váng, bước chân lảo đảo mấy lần, trong nháy mắt té ở trên ghế sofa.
An Chỉ Manh nỗ lực ngăn chặn cảm giác mình muốn té xỉu, cô cắn răng thật chặt run rẩy tiếp tục nhìn xuống.
Trên báo viết: Thành phố T phát sinh động đất lần nữa, nơi động đất vừa đúng lúc là nơi khách sạn tổng thống ở, đến nay tổng thống đều không có bất luận tin tức gì, nghi bị chôn ở dưới đáy.
Nhìn thấy trên báo nói có khả năng Cận Tư Hàn bị chôn ở dưới khách sạn, nước mắt cô trong nháy mắt liền tuôn ra, tờ báo trong tay cũng trượt xuống từ trên tay của cô, nhẹ nhàng tung bay trên mặt đất.
An Chỉ Manh hơi giật mình nằm trên ghế sofa, đã quên đi phản ứng.
Nước mắt theo gương mặt của cô rơi xuống, như là bọt nước đập tới bờ biển rơi lã chã trên sàn nhà.
"Manh Manh, Manh Manh?" Bùi Á Hạo Nhìn thấy An Chỉ Manh gặp chuyện lớn như vậy, bị cô làm giật nảy mình.
Anh biết cô nhìn thấy tin tức nhất định sẽ khổ sở, nhưng mà bộ dáng này của cô xác thực hù dọa mình.
Bùi Á Hạo giống như đứng lên từ trên ghế salon, tựa như trong nháy mắt, Bùi Á Hạo đã đến bên cạnh Manh Manh, ôm lấy cô.
Tuy không được An Chỉ Manh ưa thích, nhưng anh cũng coi như là chính nhân quân tử sẽ không cưỡng cầu An Chỉ Manh, cũng sẽ không thừa cơ chiếm tiện nghi của cô.