"Xem ra, cô rất thích nước miếng của tôi!" Cậu cười lanh lợi như một tiểu ác ma.
"Cháu có ý tứ gì?" Nhìn bát đã hết sachjm, lại nghĩ đến khả năng kia, dạ dày không ngừng lăn lộn lên xuống.
Kha trạch Vũ ăn xong bữa sáng, lôi kéo An Chỉ Manh chạy lên lầu." tCô ăn ngon là được rồi, ha ha ha..."
"Đứng lại đó, mau nói rõ ràng cho cô!" Nghĩ đến thứ kia, mặt cô càng trắng bệch.
Kha trạch Vũ mới không thèm để ý cô ta, nắm tay An Chỉ Manh chạy nhanh len lầu.
Cổ thư Phỉ chạy theo sau, chặn trước mặt hai người, vênh vang đắc ý nhìn cả hai. "Tiểu quỷ, vừa rồi cháu nói vậy rốt cuộc là có ý gì?"
"Muốn biết sao?" Cậu làm mặt quỷ, le lưỡi."Tôi không nói cho cô, cô cứ đoán đi, đoán đi!"
Sau đó lại kéo An Chỉ Manh, cùng vòng qua cô ta, đi lên lầu.
Cảm giác tay bị người ta giữ chăt, cậu quay đầu trừng mắt về phía cổ thư Phỉ."Thả tôi ra!"
"Cháu dám nhổ nước miếng vào bữa sáng của cô, nhất định sẽ phải trả giá đắt!" Cô hạ giọng, tay siết chặt.
Kha trạch Vũ tuy có chút võ công, thế nhưng tình huống bất chợt khiến cậu trở tay không kịp.
Sức người lớn trẻ con khác nhau, cậu nhanh chóng bị kéo theo tay Cổ Thư Phỉ, ngã lăn xuống lầu, bàn tay nắm tay An Chỉ Manh cũng buông lỏng ra.
An Chỉ Manh muốn đưa tay kéo, người đã rơi rồi.
"Trạch Vũ..."
"Kha thiếu gia..." Quản gia nhìn thấy một màn này, bị dọa đến chân phát run.
Ông run rẩy đi về phía Kha Thiếu gia đang nằm bất động dưới chân cầu thang, con ngươi đục ngầu hơi ướt át.
An Chỉ Manh nhìn thấy, đau lòng đến đau nhức.
Lại nhìn về phía Cổ Thư pHỉ gây tội không những không áy náy mà con tỏ vẻ đắc ý, cô tự thấy sự thiện lương của mình thật buồn nôn, thậm chí còn phải để đứa trẻ tám tuổi ra mặt giúp.
Cũng vì mình thiện lương, nên mới để cậu xảy ra chuyện.
Nhìn Kha Trạch Vũ vẫn đang bất động, mắt tròn đảo quanh một vòng.
Đợi quản gia ôm qua kha trạch Vũ đến một bên, cô duỗi hai tay hung hăng hướng về phía mình."Cổ thư Phỉ, đây là cô bức tôi!" Sau đó, cô thực hiện hành động y hệt cô ta vừa rồi.
"A..."
Không quan tâm Cồ Thư pHỉ đang ngã lăn trên cầu thang, cô nhanh chóng xuống lầu đi đến cạnh quản gia."Em ấy sao rồi? Có ổn không?"
"Kha thiếu gia hôn mê bất tỉnh, chúng ta tranh thủ thời gian đưa tới bệnh viện!" Nếu như kha thiếu gia xảy ra chuyện gì, ông coi như lấy mạng già này ra đền cũng không đủ.
Hai người vội vàng lên xe, theo sau còn có rất nhiều thị vệ, cùng tới bệnh viện.
Cổ thư Phỉ từ đầu đến cuối nằm trơ trọi lẻ loi, không người hỏi thăm.
Quản gia không kêu người đưa cô ta tới bênh viện, mà những người hầu khác cũng lười quản chuyện cô ta.
Sau một giờ
Hai người lần nữa đi vào bệnh viện, trực tiếp đem người ôm ra xe,
Tống Húc mặc một thân áo trắng, chờ sẵn bên ngoài, đưa người lên cáng cứu thương, chuyển tới thang máy.
"Xảy ra chuyện gì?!! Đừng có coi bệnh viện như nhà mình chứ! Vừa ra viện liền tới ngay được."
Nhìn người sắc mặt tái nhợt nằm trên cáng cứu thương, trong lòng cô nóng như lửa đốt."Bác sĩ Tống, anh mau cứu đứa bé. Nó ngã trên cầu thang xuống."
"Trên bậc thang ngã xuống? Các người trông coi đứa trẻ kiểu gì vậy?."
"Leng keng..." cửa thang máy mở ra.
Y tá nhanh chóng phụ giúp chuyển người về phòng cấp cứu, Tống Húc mặc áo trắng, sau đó cũng vội vàng tới phòng cấp cứu.
An Chỉ Manh cùng quản gia lo lắng chờ đợi ngoài hành lang!
"Chú quản gia, thằng bé sẽ không sao chứ!" Cậu còn nhỏ như vậy, nếu như nguy hiểm đến tính mạng thì sao!