Hai người xuất hiện, đám người lập tức xôn xao.
An ninh nhanh chóng ngăn ở trước mặt của hai người, bốn người bảo vệ cũng vây quanh hai người.
"Cút ra khỏi vòng giải trí!"
" An Chỉ Manh, cô cút cho tôi, chớ làm nhục phim trong lòng chúng tôi."
"Cút... Cút..." Đám người kích động chen chúc đi tới gần bên cạnh hai người.
Mấy ngàn người chật chội, mười mấy an ninh cùng bốn người bảo vệ căn bản không ngăn được.
An Nhã không biết bị ai đẩy, lảo đảo, thiếu chút nữa ngã nhào. Nhìn về phía An Chỉ Manh đỡ mình."Cám ơn."
"Không có sao! Cô trước cùng bảo vệ đi, các cô nhằm vào tôi!"
"Vậy cô?" Nhìn đám người chen lấn, rất nhanh an ninh cũng không ngăn được.
"Tôi không có sao!" Nụ cười cô nhàn nhạt, trên người tự mang một loại lực lượng để cho người tin phục.
Hai người bảo vệ hộ tống An Nhã lao ra vòng vây, mọi người vốn cũng không phải là đối với cô, cô rất thoải mái đi tới cao ốc, nhìn An Chỉ Manh bị đoàn đoàn vây.
Nội tâm vô cùng quấn quít, mi mắt nhíu vừa buông ra, buông lại nhíu chặt.
Khẽ cắn răng, nhìn hai người bảo vệ phía sau nói: "Các người đi giúp cô đi!"
" Được, An Nhã công chúa."
An Chỉ Manh bị người người đè ép ở chính giữa, an ninh rất nhanh bị đẩy ra một chỗ.
An Chỉ Manh đột nhiên cảm giác được trước mắt một bàn tay nhanh chóng đánh hướng mặt mình, xoay người một cái tránh khỏi.
Cô gái đánh lén sao, nhanh chóng đưa chân đá về phía bắp chân của cô.
Điều kiện phản xạ, một cái lộn ngược ra sau ngay sau đó tóm một cái, cố định cô vững vàng ở trong ngực mình.
Một cầm một đẩy, đẩy cô về phía trên đất.
Cô gái té xuống đất, hai tròng mắt tóe ra âm độc.
"Mọi người đến xem! Cô đánh người rồi! Đánh người rồi! Tôi bị đánh gãy xương."
Giọng cô để cho đám người kích động càng xao động, người không ngừng gạt ra, người đến gần cô, dùng cả tay chân muốn bắt cô hoặc là đá cô một cước nhục chí.
An Chỉ Manh tránh khỏi từng cái, nhìn đám người kích động, ánh mắt lóe kiên định.
Ở dưới sự bảo vệ, đi tới xe cạnh, leo lên.
Mắt lạnh nhìn đám người kích động, thanh âm trong trẻo lạnh lùng."Các người không thích tôi, tôi biết!"
"Biết, còn chưa cút!" Những lời này rất hiển nhiên càng đưa tới đám người tức giận."Cút! Cút ra khỏi nước R."
An Chỉ Manh không tức ngược lại cười, khóe miệng cười thản nhiên.
"Các người ghét tôi, không phải cũng là bởi vì Tổng thống chọn là tôi mà không phải các người sao?"
Đám người có trong nháy mắt lúng túng."Chúng tôi là vì nghĩ tới hạnh phúc Tổng thống tiên sinh, cô căn bản không xứng với Tổng thống."
" Đúng, cô không xứng với Tổng thống!"
"Phải không? Kia trong các người ai xứng đáng?" Nụ cười nhàn nhạt quét nhìn toàn trường an tĩnh."Làm sao? Không nói?"
Đám người có người yếu ớt nói: "Dù sao không phải cô."
"Phải không? Không phải tôi, kia đổi thành bất kỳ một người nào người trong các người, là xứng sao?" An Chỉ Manh quét nhìn toàn trường, nhìn đám người kích động yên tĩnh lại.
Những người này, cũng vẫn chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, nhiều nhất cũng mới hai mươi tuổi.
Cô hiểu các cô một thời không tiếp thụ nổi nam thần hoàn mỹ trong tim mình bị người cướp đi, cũng hiểu các cô chê mình.
Nhưng mình hiểu ngược lại để cho các cô càng dung túng, cô cảm thấy mình không nên nhịn.
"Các người luôn miệng nói mình yêu Tổng thống, vậy gần đây các người làm ra chuyện như vậy, chính là yêu anh sao?"
Cô bình thản, nhưng từng chữ rơi vào lòng của mọi người.
An Chỉ Manh mở miệng lần nữa."Trong các người có ai yêu anh đến vì anh đi chết? Vì anh không chút do dự ngăn cản súng? Có không?"