"Không được nhúc nhích!" Kha Trạch Vũ nhanh chóng tiến lên."Chị yêu, chuyện như vậy hẳn là để cho đàn ông tới làm."
Tay nhỏ nhẹ nhàng mở cửa, thân sĩ nghiêng người 45 độ. "Công chúa điện hạ, mời vào phòng."
An Chỉ Manh có khoảng khắc thất thần, nếu như trước mắt không phải đứa trẻ tám tuổi, cô thật xúc động muốn gả cho bé.
Cười cười, đi vào trong nhà.
Thấy bé càng bận tíu tít, cẩn thận đem ghế sô pha vuốt lên, mới để cho mình ngồi xuống.
Nhìn thấy đứa trẻ tám tuổi trước mắt, đến khi trưởng thành khẳng định gây tai họa cho không ít thiếu nữ.
" công chúa của tôi, cô còn cần kỵ sĩ làm những gì sao?" gương mặt trẻ con non nớt, thật sự nói xong.
An Chỉ Manh lại muốn cười."Không cần, cám ơn em, kỵ sĩ của tôi."
"Vậy em xin được cáo lui trước, nếu cần tùy thời gọi em, em sẽ chạy đến ngay lập tức."
"Ừm ừm!" Thấy bé lui ra ngoài cửa, cửa lại hé ra một khe nhỏ.
đầu nhỏ kẹp ở trong khe cửa, mắt to trong suốt vô tội nhìn cô."Chị yêu, chị nhất định phải nói cho cậu nha! Để cậu đông kết thẻ của em!"
"được!" Hé miệng cười khẽ.
Đạt được đáp án mong muốn, bé mới nhảy nhót rời đi.
Nghe ngoài cửa tiếng bước chân vui mừng rời đi, tâm tình của cô cũng phấn khởi lên.
Cô muốn đính hôn, vẫn là người đàn ông tuấn mỹ phi phàm như vậy. Nghĩ đến anh dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt, liền nổi lên hoa si.
cơ bụng rắn chắc tám khối hữu lực, da thịt màu mật ong, đường cong khêu gợi.
cánh tay mạnh mẽ, lồng ngực rắn chắc...
Càng nghĩ đôi má nóng bừng: " thật rất đẹp trai rất đẹp trai! Đẹp trai để cho cô cảm giác mình đang nằm mơ."
Một đêm này, cô ngủ rất ngon, khóe miệng hé nụ cười ngọt ngào.
Sáng sớm hôm sau, 5 giờ liền tỉnh lại.
Nhanh chóng tắm rửa cố ý mặc váy màu hồng phấn dài phủ bờ mông, chọn giày cao gót màu hồng.
mái tóc chải năm năm, cũng bàn ngắm đứng lên.
Còn cố ý đánh mascara, lông mi dài càng trở nên cong lên, giống như búp bê.
thoa son môi màu hồng nhạt, cả người càng tinh xảo, có khí sắc.
Cổ cố ý mang dây chuyền kim cương hồng, lần trước, cô vẫn giữ lại mấy bộ cho mình mặc.
Từ cách ăn mặc, trong nháy mắt cả người trở nên mềm mại, thục nữ.
Chăm chút cách ăn mặc xong lúc này mới vui vẻ nện bước đi xuống lâu."Chú Quản gia, sớm."
Quản gia nhìn thấy An tiểu thư rực rỡ hẳn lên, có một chút thất thần.
An tiểu thư không trang điểm, rõ ràng tự nhiên để cho người ta nhìn rất dễ chịu.
Không nghĩ tới bộ trang phục, làm cả người đậm khí chất, tinh xảo, thanh lịch như thế.
"An tiểu thư sớm! hôm nay cô dậy sớm như vậy, ngủ không được sao?"
"hôm nay cháu muốn đưa điểm tâm cho anh." Khóe miệng ngậm lấy ý cười nhợt nhạt, đi xuống thang lầu, tự động đi đến đại sảnh."Chú Quản gia, điểm tâm còn phải đợi bao lâu."
"Đã xong rồi." Tổng thống thức dậy đúng sáu giờ rưỡi, bảy giờ nhất định phải ăn điểm tâm.
Hiện tại năm giờ rưỡi, lái xe một giờ vừa kịp."An tiểu thư, ăn rồi đưa đi, hay là..."
"đóng gói phần của cháu, làm phiền chú Quản gia rồi." Nghĩ đến lần đầu tiên ăn bữa sáng với người yêu, gương mặt không khỏi ửng hồng.