"Không khổ cực, mời ngài vào." Bảo vệ sắc mặt khẽ biến thành hơi ửng hồng, bọn họ làm nghề này gặp quá nhiều khinh thường.
Bọn họ làm mỗi việc đều sẽ bị người coi như đương nhiên, lâu trong lòng bọn họ cũng sẽ có không vui.
Nhưng vì tiền, vì sinh tồn vẫn lưu lại.
Cô không có biết ý nghĩa hai chữ, cho bọn họ chính là tôn trọng.
An Chỉ Manh chuyển động xe lăn đi vào, quả nhiên trông thấy anh còn tại thư phòng làm việc.
Yên lặng ngồi bên cạnh anh, nửa giờ sau.
Quản gia mang theo cơm trưa tiến đến, Cận Tư Hàn để công việc trong tay xuống.
An Chỉ Manh nhanh chóng tiến lên, tiếp nhận cái chén trong tay của anh."Lần này, em cho anh ăn."
Mắt nghi ngờ nhìn về phía cô ân cần, nhìn cô chật vật xới cơm, mỗi động tác đều đụng đến vết thương.
Tiếp nhận cái chén trong tay của cô."Có chuyện gì, nói đi!"
"Cái kia, tâm tình anh tốt sao?" Khuôn mặt nhỏ xích lại gần trước mặt anh, nịnh nọt nhìn anh.
"Ừm, còn tốt."
Đem bát cháo thổi lạnh, đưa vào bên mồm của cô thuần thục mà tự nhiên.
An Chỉ Manh hé miệng nuốt vào."Em có thể đi học không?"
"Ăn cơm."
Lặng lẽ ngẩng đầu chú ý sắc mặt của anh, nhìn khuôn mặt anh hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ gì.
Lòng nhét vào không được.
"Em muốn đi học, em còn có mơ ước muốn đi theo đuổi.."
Anh buông bát xuống, mắt đen nhìn cô thật lâu.
An Chỉ Manh bị nhìn lông mao dựng lên."Em..em muốn đi theo đuổi mơ ước! Người ta mới 18, không có khả năng làm chim trong lồng vàng cả đời. Em muốn tự do..." Càng nói càng không biết vì đâu chột dạ.
"Mơ ước gì."
"Đóng phim, làm ánh hậu." Nói lên ước mơ, cả người cô đều tỏa sáng lấp lánh.
Cận Tư Hàn không vui, nghĩ đến cô mỗi lần nhìn hôn môi kích tình trên TV, sắc mặt đen lại.."Ăn cơm trước, sau này hãy nói."
"Không muốn, tôi muốn đo." Quay đầu qua, không cho anh đút cơm cho mình.
Anh xoa xoa mi tâm, biểu lộ bất đắc dĩ.
Mặt đối mặt rất là chăm chú đánh giá cô."Cô thiếu tiền, muốn bao nhiêu." Từ trong ngực trực tiếp lấy ra một thẻ đen đưa cho cô."Thẻ này là thong dụng cả nước không hạn chế, dung tập đoàn Cận thị thế chấp. Cho dù cô mua cả nước R, đều có thể."
"Tôi muốn không phải tiền, không phải tiền." Cô cũng yêu tiền, nhưng cách yêu tiền có rất nhiều loại.
Cô muốn làm việc ưa thích, kiếm lấy tiền.
"Vậy cô nói một chút cô tại sao phải đi làm việc." Nghĩ đến cô mắt cũng không chớp quyên ra mấy chục triệu tài sản của cha mẹ.
"Mơ ước, mơ ước, anh hiểu không? Anh không có mơ ước sao?"
Cận Tư Hàn chăm chú suy nghĩ thật lâu, mờ mịt lắc đầu."Từ lúc còn nhỏ nhiệm vụ của tôi cũng là học tập như thế nào làm một tổng thống tốt, người nối nghiệp một cái xí nghiệp tương lai."
An Chỉ Manh té xỉu, quả nhiên cùng anh nói mơ ước là đàn gảy tai trâu.
"Tôi mặc kệ, tôi muốn học diễn xuất, tôi muốn làm ngôi sao, tôi muốn quay phim."
"Không cho phép." Anh không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, để anh nhìn người phụ nữ chính mình theo người khác nói chuyện yêu đương, tình chàng ý thiếp.
Trừ phi, anh chết.
Cô tức chết rồi."Tôi còn không có gả cho anh, anh không có quyền lợi trông coi tôi như thế. Tôi mới không muốn làm chim hoàng yến. Anh chính mình cũng có công việc, nhốt tôi mỗi ngày trong thành bảo, anh nghĩ tới cảm thụ của tôi không. Tôi cũng là một người sống sờ sờ, không phải sủng vật anh nuôi. Tôi có tư tưởng của tôi, mơ ước của tôi, tôn nghiêm của tôi."
Nhìn cô càng ngày càng kích động, anh biết cô thật tức giận, rất tức giận.
Sắc mặt anh không dễ nhìn, âm trầm. Xem ra, anh cần phải nhắc nhở đạo diễn, công ty quảng cáo một ít chuyện rồi.