"Tống Húc... anh... anh thật là một quỷ đáng ghét, tuổi còn trẻ cứ thích lải nhải như vậy, xem anh về sau làm sao tìm được vợ, ai muốn lấy một người đàn ông dáng vẻ khó chịu như vậy." An Nhã thấy anh vì mình mà trầm thấp cầu khẩn, một thời gian cũng mất hứng thú ngang ngược dây dưa, chỉ là hết sức không muốn để cho anh đạt được như ý.
Tôi đều không muốn người nào, tôi chỉ cần có cô là đủ rồi, dù là lẳng lặng làm bạn ở bên cạnh cô, nhìn thấy cô khỏe mạnh hạnh phúc là được rồi.
con ngươi anh tràn đầy cưng chiều, tràn đầy yêu thương tựa như muốn tràn ra tới, thế nhưng An Nhã lại giả vờ làm như chưa từng nhìn thấy, ánh mắt chuyển hướng chỗ khác.
"Vậy tôi muốn đi chọn lễ phục, muốn mặc cái loại lộ lưng lớn nhất, anh không thể ngăn cản tôi đi tham dự buổi họp báo!" An Nhã chuyển động con ngươi, bỗng nhiên nghĩ đến một ý kiến.
Ngược lại, cái gì cũng không cho anh thỏa mãn! Cô chính là muốn đi xem Cận Tư Hàn, ai cũng ngăn cản không được!
" tại sao cô không nghe lời như vậy? Đối với thân thể cô không tốt như vậy!" Tống Húc nhìn thẳng cô, giống như chỉ cần ánh mắt rời khỏi cô, cô sẽ lập tức biến mất.
"Ai cần anh lo, anh cho rằng anh là ai!" An Nhã cầm bọc nhỏ lên, giẫm lên giày cao gót lại như một trận gió quay người muốn rời khỏi.
mỗi lần cô đều như thế này, tùy hứng, không để ý tình cảm của mình.
Qua nhiều năm như vậy, anh vẫn muốn làm sao hoàn toàn chữa khỏi bệnh của cô, bây giờ cái gai trong lòng cuối cùng có cơ hội nhổ xong, nhưng lại để anh có khúc mắc khác.
Tống Húc kéo tay An Nhã, cũng không ý thức được trên mặt mình hung hãn: " cô cứ ưa thích tổng thống như vậy? Ưa thích dù mệnh cũng không muốn sao?"
"không phải anh cũng muốn đi xem tổng thống sao? Tôi cho anh biết, coi như anh hao tổn tâm cơ, anh ta cũng sẽ không thay đổi thành anh!" Cô đối với anh quan tâm cẩn thận, làm anh đặc biệt đau lòng.
Anh cũng có máu có thịt, Nhìn thấy người phụ nữ mình yêu, một mực chà đạp tự tôn của mình, liền ở xa xa liếc anh một chút.
Anh ghen tỵ sắp nổi điên, một chút ghen ghét gặm nuốt trái tim anh.
bên trên khuôn mặt tuyệt đẹp của An Nhã chợt lóe lên nồng đậm đau thương, cô biết mình cũng không xứng với người đàn ông cao cao tại thượng kia, nhưng bị người như thế xé mở vết thương, vẫn là đau tê tâm liệt phế.
Khóe miệng hơi giương lên, bên trên khuôn mặt tuyệt đẹp cười một tiếng."Đúng, tôi cũng muốn đi nhìn anh ta một chút, coi như đời này vô duyên với anh ta, ở xa xa liếc một chút, tôi cũng vừa lòng thỏa ý rồi."
Tống Húc Nhìn thấy khóe miệng cô trong sự thỏa mãn mang theo nụ cười tuyệt vọng, đáy lòng sau cùng triệt để chặt đứt một cây buộc chặt thần kinh.
Mạnh mẽ tiến lên, bàn tay ấn xuống hai vai cô mảnh khảnh, giọng khàn khàn mang theo khẩn cầu."An Nhã! anh yêu em, từ lần đầu tiên thấy em, anh đã yêu em rồi! em không thể quay đầu nhìn anh một chút sao?"
"anh yêu tôi, liên quan gì đến tôi?" đôi mắt cô sáng nhanh chóng hiện lên do dự, rõ ràng người cô yêu là Tư Hàn, tuyệt đối không phải là anh.
Cô lạnh lùng triệt để phá tim anh thành mảnh nhỏ, lần nữa nát thành bụi phấn.
chỗ sâu không thấy đáy trong con ngươi tuyệt vọng, lạnh lẽo nhìn khuôn mặt cô kiêu ngạo.
Đáy lòng có giọng nói điên cuồng kêu gào, đạt được cô, đạt được cô.
An Nhã nhìn người đàn ông từng bước một đến gần mình, lần thứ nhất cảm giác được thái độ anh đáng sợ như vậy.
Chân ý thức đi ra ngoài cửa, động tác tinh tế càng làm cho Tống Húc đau lòng."em sợ anh sao?"
"Người nào - người nào thèm sợ anh..." Quật cường ngẩng đầu, đôi mắt sáng rạng rỡ nhìn cô.