Trong lễ đường trống rỗng, thậm chí có tiếng vang, cái này mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Chỗ này giống như yên tĩnh có chút đáng sợ, các cô đi nơi nào, ý thức nhìn đến chỗ ngồi của các cô, lại phát hiện không có một ai.
Quay đầu quét một vòng toàn bộ lễ đường, vậy mà chỉ còn lại một mình, tâm bỗng nhiên nhớ đến.
Bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng chỉnh lý quần áo vụn vặt, An Chỉ Manh nhanh chóng quay đầu nhìn, tưởng rằng các cô đến rồi.
Thế nhưng mà chỉ thấy một bóng trắng thổi qua trước mặt, trong đầu đột nhiên nhớ tới cái truyền thuyết lúc ban ngày kia.
Nhất thời cảm giác được máu huyết trong thân thể cấp tốc bị làm lạnh, đông kết rồi.
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, hít thở không thông.
Toàn bộ thân thể như cành khô lắc lư trong gió thu, trong đầu trống rỗng, tứ chi run rẩy giống như cắm rễ ngay tại chỗ, không cách nào xê dịch nửa bước, cả người lâm vào trong tuyệt vọng vô tận.
Bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, quay đầu nhìn lại là anh, tâm nhấc lên lúc này mới để xuống.
Cận Tư Hàn nhìn thấy người phụ nữ trong ngực bị dọa đến không còn tí máu, trong lòng dâng lên một trận tức giận, là ai lại dám to gan như thế.
"Ti... Tư Hàn!"
Hơi híp mắt lại, bộ dáng cô run lẩy bẩy hoàn toàn rơi vào đáy mắt của anh: " chúng ta trở về."
An Chỉ Manh không nói gì chỉ bị anh ôm lấy chậm rãi đi ra lễ đường, thân thể run rẩy lúc này mới chậm rãi bình phục lại.
"Không muốn tìm các cô phiền phức." An Chỉ Manh ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã ở biên giới bộc phát, nhẹ nhàng hôn gương mặt của anh một chút, biểu thị chính mình đã không có chuyện.
"Có thể là quên em ở nơi đó rồi." Nhìn thấy cô vợ nhỏ trong lòng thiện lương ôn nhu, đối với những người trêu cợt cô cảm thấy càng thêm tức giận.
Ngày thứ hai, An Chỉ Manh luôn mãi bảo chứng sẽ không giống tối hôm qua, lúc này mới được anh thả ra.
"Bảo vệ tốt thiếu phu nhân an toàn."
"Vâng, tổng thống đại nhân."
"Manh Manh, tối hôm qua vì sao chúng tôi trở về không thấy được cô nha?" Trước kia liền thấy tối hôm qua hai người biến mất không khỏi lên chào hỏi.
"Tôi không tìm được các người thì trở về rồi." An Chỉ Manh nhàn nhạt trả lời, giống như cái gì đều không phát sinh.
Hai người cười một tiếng, bộ dáng tất cả âm mưu được như ý đều rơi vào trong mắt An Chỉ Manh.
Hôm nay vẫn là trốn tránh một chút đi, có thể không gây chuyện thì không gây chuyện, thật vất vả mới được thả ra đi học, nếu là nháo ra chuyện, quay đầu lại bị nói.
Căn cứ tâm tính như vậy, An Chỉ Manh cũng không thân cận hai người giống hôm qua, một mình tiến về lễ đường rồi.
"Á Hạo, hôm qua anh tới kịp nói chuyện cùng tôi." Xa xa thấy anh đứng ở giữa sân khấu luyện tập một mình, nhịn không được mở miệng mang theo oán giận nói.
Cứ như vậy nhìn thấy cô từng bước một tới gần mình, tâm bình tĩnh cũng bắt đầu mở, hơi gợn sóng.
Mắt thấy lúc muốn đến bên cạnh mình.
"Kẹt kẹt kẹt kẹt..."
Mắt Bùi Á Hạo thấy được đèn lớn lắc trên đỉnh đầu cô có xu thế muốn rơi xuống.
Không hề nghĩ ngợi nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, đưa lưng về phía đèn lớn đột nhiên rơi xuống.
"A!" Bên tai vang một tiếng thật lớn, sau đó cảm giác được một dòng dịch thể ấm áp ở trên mặt của mình, theo sát phía sau ôm thân thể cũng chầm chậm trượt xuống.
An Chỉ Manh run rẩy quay người ôm lấy thân thể Bùi Á Hạo lảo đảo muốn rớt xuống đất, vẫn là không có đỡ lấy, chỉ có thể mặc cho anh trượt xuống đất.
Đầy mắt đều là máu, dùng tay đè chặt sau gáy của anh.