An Chỉ Manh đem đồ ăn nóng từng cái phân cho bọn họ, chỗ còn thừa đưa cho Phương viện trưởng
"Cảm ơn chị An."
"Cảm ơn chị An."
"Ngoan." Nhìn những ánh mắt chân thành ấy, cô cảm thấy nội tâm vô cùng thỏa mãn.
Đã từng, cô cũng thiếu chút nữa phải sống trong Cô Nhi Viện...
Đem đồ,vật phân chia xong xuôi, cô đứng trước mặt Phương viện trưởng, nói: "Phương viện trưởng, bệnh tim của Tiểu Đồng còn cần bao nhiêu tiền? Còn có cốt tủy cho tiểu Nhã đã tìm được chưa? Còn có..."
"Đứa trẻ này, còn chưa tốt nghiệp đại học, lấy tiền ở đâu. Con cũng đừng quan tâm nhiều như vậy." Bà đau lòng nhìn cô gái trước mặt, từ nhỏ cha mẹ đã mất rồi.
Nhìn như sáng sủa, nội tâm lại hết sức mẫn cảm. Cha mẹ ra đi, để lại tài sản cho cô, cô lại quyên góp hết, không biết nên nói cô thiện lương hay có trái tim lớn lao đây.
Nũng nịu kéo tay phương viện trưởng tay, ngọt ngào nói: "Phương viện trưởng, con thật sự tìm được oan Đại Đầu, mấy ngày nữa sẽ chuyển tiền vài tài khoản cho người, người cứ yên tâm đi. "
Nhìn tổng thống đại nhân một mực ngồi ở trong xe, An Chỉ Manh giao phó xong hết thảy, không thể không cáo biệt."Phương viện trưởng, con đi trước, lần sau lại đến thăm người."
Phương viện trưởng nhìn chiếc xe đáng tiền xe đua cùng hơn chục hộ vệ dừng ngoài cửa.
Bà thật tâm cán dặn: "Manh manh, bảo vệ tốt bản tâm."
"Con biết rồi, con đi đây. "
"Chị An, hẹn gặp lại." Bọn nhỏ chỉnh tề nói.
Một đường chạy chậm đến cạnh xe đua, tài xế nhanh chóng mở cửa xe.
Cận Tư Hàn mắt nhìn cô gái vừa ngồi lên xe, thanh âm nhàn nhạt."Tôi giống oan Đại Đầu?"
"Ách... Xa như vậy, anh cũng nghe thấy?"
Thanh âm không hề bận tâm."Tôi không phải kẻ điếc."
Người trước mặt là một vị đại gia, chính mình đương nhiên không thể đắc tội rồi.
Cười ngọt ngào bám lấy cánh tay anh, vô liêm sỉ nói: "Tôi là khen ngài đó chứ!"
"Ừm, nói một chút." Buông xuống laptop trong tay, mắt đen nhìn cô, anh muốn nhìn xem cô còn muốn nói dối ra sai nữa.
"Cái kia! Anh nhìn anh đẹp trai như vậy, còn có tiền."
"Ừm, cái này với oan Đại Đầu là ý khích lệ, có liên quan gì?" Nhìn cô vắt hết óc, nước mắt quay tròn loạn chuyển nói năng lung tung, anh vừa yêu vừa hận.
Cô muốn! Ánh mắt sáng lên."Ai nói không có quan hệ, anh chưa nghe nói qua giá trị nhan sắc quyết định hết thảy sao? Anh có từng gặp qua oan đại đầu nào đẹp trai trời đất không tha như vậy chưa? Cứ coi như oan đại đầu, vậy anh cũng là oan đại đầu siêu cấp anh tuấn. Cho nên, tôi đây là khen anh mà?"
Cận Tư Hàn thấy cô chăm chú nói láo, không thể nhịn được nữa, duỗi ngón tay thon dài, búng lên trán cô một cái."Về sau, không cho phép nói láo."
Cô xoa xoa trán, môi đỏ chu lên."Dừng a! Đánh tôi còn tìm lý do."
Thấy bộ dáng đáng yêu của cô, anh chợt có cảm giác muốn nuôi một đứa con gái.
"Tổng Thống tiên sinh, đến rồi." Tài xế nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm!"
Vừa xuống xe, cách khỏi nơi có điều hòa, nhiệt độ nóng rực liền đập vào mặt.
Thân nhiệt nóng lên, hít thở không thông, An Chỉ Manh nhanh chóng theo sau lưng anh đến tòa thành. Vừa đi vào tòa thành, trong nháy mắt cô liền cảm giác chính mình sống lại.
"Hô, nóng chết tôi rồi! Chú quản gia, tôi muốn đồ uống lạnh."
"Không cho phép." Cận Tư Hàn buông cặp công văn, trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng của cô.
"Tổng thống đại nhân, các ngài đang ở bờ biển đó nha!"