Đáy lòng thầm mắng mỏ mình, gan còn đau đớn hơn.
Rất lâu chưa mở Microblogging của mình, cô liền truy cập Microblogging xem xét.
Lướt follow lại tăng hơn một nghìn vạn.
Tất cả đều tới để mắng cô, còn có người nói những từ bén nhọn hỏi cô dùng cách gì quyến rũ được tổng thống, trên giường áp dụng những tư thế nào.
Thậm chí còn mắng cô, loại tiện nhân không cha không mẹ.
Tiện nhân thân là cô nhi được bà ngoại nuôi lớn, thấy cơ hội liền chớp lấy, đòi trèo cao.
Cô bị chọc tức, hai tay run rẩy, nhanh chóng phản hồi những người kia."Mắng tôi thì được, nhưng không cho phép mắng mỏ bà ngoại và người thân của tôi. "
Cô vừa mới mở miệng, những người kia lập tức cập nhật tin tức về cô.
Lời nói càng thêm bén nhọn."Chúng tôi đều nói sự thật, cô chính là con tiện nhân không cha không mẹ do bà ngoại nuôi lớn! Cô không hề bị coi thường, tổng thống thích cô cơ mà."
Cô chỉ nói một câu, trong nháy mắt liền bị mấy ngàn vạn bình luận nhục mạ.
Đọc từng bình luận, hốc mắt dâng lên nước mắt ủy khuất.
Cô đến cùng đã làm sai điều gì? Đến nỗi họ phải nhục mạ cô, nhục mạ gia đình cô?
Cô cũng là tìm người nói chuyện yêu đương mà thôi, vì sao yêu đương lại phải nhận lấy nhiều lời khiển trách như vậy, thậm chí ngay cả người cao tuổi vất vả nuôi nấng cô cháu gái mồ côi là bà ngoại cô cũng bị lôi vào nhận lấy chửi rủa!
"Chụp chụp..."
"Vào đi!" Cô hốt hoảng lau nước mắt, đưa lưng về phía quản gia.
"An tiểu thư, bữa trưa của co và ngài tổng thống đã chuẩn bị xong, cô có muốn ăn ngay không? " Quản gia nhìn hốc mắt hồng hồng của cô, quản gia có chút nghi hoặc.
"Được rồi, tôi xuống ngay.!" quản gia đi rồi, cô liền lau khô nước mắt, vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ.
Nhìn đôi mắt trong gương không còn ửng đỏ nữa, lúc này cô mới dám xuống lầu.
Nhận bữa trưa qản gia chuẩn bị sẵn, cô ngồi lên xe, nhìn xe chậm rãi rời tòa thành.
Cảnh sắc bên ngoài cứ thế xa dần.
"Nhìn kìa! An Chỉ Manh, An Chỉ Manh ra rồi!"
"Đập chết cô ta! Đập chết cô ta!"
Bên ngoài sớm đã có một đoàn phụ nữ đứng đợi sẵn, vừa thấy cô liền hung hăng ném những thứ cầm trong tay tới.
Tài xế quá sợ hãi."An tiểu thư, cô mau đóng cửa sổ lại đi. "
"Ừ!" cô mới sửng sốt vài giây, sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài xe truyền tới thanh âm lốp bốp, nhìn mấy chục xe đuổi theo mình phía sau, một người ngồi lái xe, còn lại mấy người không ngừng ném đồ vật vào xe cô.
Bên tai một mực không ngừng truyền đến tiếng lốp bốp.
"An tiểu thư, cô đừng sợ! Xe tổng thống có chống va đập, cửa sổ xe đều là kính chống đạn, cô không cần lo lắng những thứ bên ngoài sẽ đập vỡ kính cửa." Tài xế một bên an ủi cô, cũng nhanh chóng hiện rẽ trái phải tránh xe cộ.
Những người này vẫn điên cuồng đuổi theo, cứ ném đồ liên tiếp, không sợ tai nạn xe xảy ra.
Chung quanh đều là xe bám sát, muốn phá vây ra ngoài không phải chuyện đơn giản.
"An tiểu thư, ngồi vững vàng nhé!"
"Ừ!" Cô nghiêm túc gửi gắm mạng mình cho chú tài xế, mắt lo lắng nhìn về phía mấy xe theo sau.
Xe cô bị vây tại giữa, những xe bên ngoài hung hăng va chạm.
"Ha ha ha... An Chỉ Manh, đồ tiện nhân này! Đi chết đi! Đi chết đi!"
Tất cả các cô gái hô hào, mãnh liệt giẫm chân ga, hướng thẳng vào xe cô.
An Chỉ Manh hãi hùng "Lý Sư phó, tránh đi, tránh đi..."
"Cô cứ ngồi vững vàng, An tiểu thư." Xuyên qua kính chiếu hậu, Lý Sư phó cũng sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mấy cô gái kia, làm sao lại không muốn sống đến vậy.
"An Chỉ Manh! Đồ rùa rụt đầu, chỉ biết núp dưới cánh chim to lớn của tổngt hống để tránh phong ba vũ bão. Cô không xứng được tổng thống yêu! Cô không xứng! Tôi nguyện hi sinh mạng sống vì ngài ấy, cô dám không? Cô dám không? Đồ tiện nhân nhà cô, đi chết đi. "