"Tại sao! Anh không phải thật tốt sao?" Ánh mắt mê mang nhìn về phía anh, cả người trên dưới cũng khỏe mạnh!
Mặt Cận Tư Hàn đen trầm, nghĩ đến cái tiểu tử thúi kia gọi cô chị yêu.
Anh yên lặng quyết định, trực tiếp chờ cậu bé tốt lên bỏ túi đưa về biệt thự Kha gia đi.
An Chỉ Manh thấy anh không để ý tới mình, giùng giằng.
"Không cho phép nhúc nhích!" Người phụ nữ này vì đàn ông khác, lại phản kháng như vậy.
Anh bày tỏ, rất không cao hứng.
An Chỉ Manh đoán, đây cũng là huyên náo. " Này, anh lại không bệnh không đau, tôi chăm sóc anh cái gì!"
"Người nào nói!"
"Được rồi! Vậy anh nơi nào đau!" Cô phát hiện, có lúc anh cũng thật giống trẻ con. So với bây giờ!!
Dung nhan Cận Tư Hàn tuấn mỹ thoáng qua vẻ lúng túng."Anh đau bụng!"
"Đau bụng? Làm sao biết?"
"Ai nói sẽ không, anh nói đau bụng chính là đau bụng!" Sắc mặt đen xuống, cô gái nhỏ lại dám nghi ngờ mình.
Thấy anh nổi giận, cô vừa buồn cười vừa tức giận."Được rồi! Vậy anh chỉ cho tôi nhìn đau bụng nơi nào, tôi giúp anh xoa xoa cũng có thể đi!"
Bàn tay tùy ý sờ bụng."Nơi này! Đau!"
"Phốc..." Thật đừng trách cô không cho Tổng thống kiêu ngạo mặt mũi, nhìn anh rõ ràng sờ là dạ dày, anh không phải là nói đau bụng sao.
Hóa ra, Tổng thống từ nhỏ đến lớn thân thể khỏe mạnh ngay cả đau bụng cũng không biết ở đâu.
Cận Tư Hàn chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn vị trí mình tiện tay sờ được.
Sắc mặt càng đen hơn, nhìn tay sờ ở dạ dày, anh có loại xung động muốn chặt cái tay kia.
Nhìn cô gái nhỏ còn cười không nể mặt mình, oán trách nhìn cô."Không cho cười!"
" Được! Tôi không cười, không cười! Ha ha ha..." Đừng trách cô! Cô là thật không nhịn được!
Sắc mặt Cận Tư Hàn thúi từ đầu đến đuôi, ôm eo của cô trực tiếp đi ra ngoài cửa bệnh viện.
Đến bãi đậu xe tài xế nhanh chóng mở cửa xe, hai người ngồi vào trong xe.
Một giờ đến lâu đài.
Mắt Cận Tư Hàn lạnh nhìn người phụ nữ nằm ở đó chậm rãi tỉnh lại.
Cổ Thư Phỉ mở mắt ra liếc mắt nhìn thấy cao cao tại thượng, thân ảnh tuấn mỹ to lớn.
Biểu tình càng thêm khoa trương."Tổng thống tiên sinh, cô đẩy tôi... Ngài nhìn chân tôi, đau chết... Ngài giúp người ta nhìn một chút, có cái hậu di chứng gì không!"
Cận Tư Hàn mắt lạnh nhìn cô kể khổ, ánh mắt nhìn cô như nhìn một người chết.
Quay đầu trong nháy mắt ôn nhu ngưng mắt nhìn An Chỉ Manh."Xử trí như thế nào?"
An Chỉ Manh cười từ trên cao nhìn người nằm ở đó còn liều mạng mê hoặc lòng người, đáy lòng nảy sinh ác độc."Cô không phải xem thường nhất người bình thường sao?" Khóe miệng treo nụ cười ác ma.
Cổ Thư Phỉ cảm giác được tình thế không đúng, cảnh giác nhìn cô."Cô đừng tới đây! Tôi nói cho cô, cô không quyền đối với tôi như thế! Ba tôi nhưng là trùm thuyền! Không có ba tôi, tôi nhìn nước R nghiệp luân thuyền làm sao vận chuyển!"
Ánh mắt An Chỉ Manh nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông phía sau.
Cận Tư Hàn đối với cô nhàn nhạt cười một tiếng, ôn tình mạch mạch."Yên tâm to gan làm việc phải làm, tất cả có anh!"
Người phụ nữ của anh, chỉ phụ trách vô pháp vô thiên, thật vui vẻ là tốt.
Còn lại, có anh. Xé trời, anh cũng có thể sáng tạo qua ngày khác.
" Được!" Khóe miệng cười yếu ớt nhìn Cổ Thư Phỉ trên đất chật vật bò, cô vốn tồn tại ít thiện lương.
Cho là cô chẳng qua là tiểu thư làm cao, có chút tính khí nhỏ.
Không nghĩ tới lòng ác cô độc như vậy, vậy cũng chớ trách cô lòng dạ ác độc.
Cô hiền lành không phải là đối tất cả mọi người, mà là đối với người đáng giá.
Cười yếu ớt ngồi trên ghế sa lon, ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái vùi ở trong ngực anh."Ông xã, cô xem thường người nghèo như vậy. Anh nói, để cho cô đi khu đèn đỏ hàng đêm miễn phí phục vụ người nghèo, như thế nào?"