Hai người tiếp xúc thân thể, khiến cô cảm giác trong người có dòng điện, điên cuồng theo nó.
Cuối cùng phải cố nhịn, ngoan ngoãn đi ngủ một giấc.
Mở mắt ra, phát hiện anh vẫn bên cạnh mình.
Ở bệnh viện ngây người một tuần lễ, sống sờ sờ nhìn anh một tuần lễ. Một tuần này đối với người khác mà nói, có lẽ là mộng đẹp.
Đối với cô thì đó chính là ác mộng, thời khắc đối mặt vơi con ngươi thâm tình chậm rãi, đối mặt với nam nhân yêu nghiệt rõ ràng làm sai còn cố tình tỏ ra mình là người bao dung sẵn sàng tha thứ cho cô. Cô hiểu rõ lòng mình, nó lung lay sắp đổ rồi.
Ra khỏi viện, vừa trở lại tòa thành, cô trực tiếp lên lầu không nhìn tổng thống đại nhân sau lưng, lên lầu liền trực tiếp tiến vào cửa phòng mình.
"Phanh" một tiếng đóng cửa lại.
Cận Tư Hàn mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, trầm tư, quay người đi ra ngoài.
Chinmhs vụ chất đống mấy ngày liền đủ khiến anh bận sứt đầu mẻ trán, coi như cô ở lì trong tòa thành tìm cớ trốn tránh anh, anh cũng không có thời gian tìm cô nói chuyện.
Trong một tuần quay lại tòa thành, Cận Tư Hàn đều ăn sáng một mình.
Quản gia cảm giác được Tổng Thống tiên sinh cô đơn."Tổng Thống tiên sinh, có cần tôi gọi An tiểu thư xuống cùng ăn sáng không?"
"Không cần, để cho cô ấy ngủ!" Cầm qua khăn ăn, lau khóe miệng.
Quản gia nhanh chóng đưa công văn cho anh, mở cửa.
Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, mắt đen có chút nhàn nhạt cô đơn nhàn nhạt. Tiếp nhận công văn, anh đi ra cửa lớn.
Anh vừa đi, An Chỉ Manh liền từ trên lầu đi xuống."Chú quản gia, bữa sáng hôm nay có gì ngon vậy?"
Quản gia đã hờ hững."An tiểu thư, Tổng Thống tiên sinh biếtcô thích ăn đồ ngọt. Cố ý mời đầu bếp nổi danh nhất nước R về nấu cho cô. Cô muốn ăn luôn bữa sáng, hay là để bữa sau ăn?"
"Sau khi ăn xong ăn đi!" Nhìn điểm tâm ngọt trước mặt, mắt cô liền sáng lấp lánh.
Quản gia là người từng trải, ông nhìn ra hai người rõ ràng đều có hảo cảm, làm sao lại đột nhiên trở nên xa cách rồi.
An Chỉ Manh cảm nhận được ánh mắt dò xét từ phía quản gia, muốn nói gì lại thôi.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, thấy bên ngoài đang mưa dầm, đây chính là thời cơ tốt."Chú quản gia, tôi ra ngoài dạo chơi.Chú cho tôi số điện thoại, nếu tôi lạc đường se gọi chú tới đón."
"Được rồi, An tiểu thư." Làm người giúp việc, rất nhiều chuyện không nên hỏi nhiều.
An Chỉ Manh lưu số điện thoại của ông, sau đó chạy ra ngoài..
Đi đến hoa viên, đi tới đi lui liền phát hiện có thay đổi không lớn, ngoại trừ bụi hoa có nhiều thêm một chút.
Tản bộ bên ngoài hơn nửa vòng, cũng không tìm được một lối nào có thể nhớ được.
"Ai... Tạo lớn như vậy làm gì! Cái này không phải là để người ta không ra nổi sao?”
Bên ngoài càng ngày càng nóng, chỉ có thể về phủ..
Gọi điện bảo quản gia tới đón mình, đợi vài phút liền thấy ông xuất hiện, đi theo ông bảy lần quặt tám lần rẽ mới tới cửa lớn..
Vừa đi vào trong thành, đập vào mặt hơi lạnh khiến cô vô cùng thoải mái.
Đi đến gian phòng, nhàm chán mở phim thần tượng ra xem.
Thời gian lặng yên trôi qua, thoáng cái đã chạng vạng tối.
An Chỉ Manh ăn bữa tối rất sớm, nghe tiếng xe hơi bên ngoài liền nhanh chân chạy lên lầu.
Quản gia nhìn lấy bóng lưng biến mất, thở dài bất đắc dĩ.
Cùng lúc đó Cận Tư Hàn mở cửa, đi vào.
Quản gia tiến lên nghênh đón, giúp anh cầm cặp tư liệu."Tổng Thống tiên sinh, cơm đã chuẩn bị xong, ngài ăn luôn hay lát nữa mới ăn."
Mắt nhìn cửa phòng trên lầu đóng chặt."Cô ấy ăn chưa?"