Ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tôi mới 26, cũng không đến nỗi già để cô kêu dì. "
"A! Cháu mới 18 tuổi!" An Chỉ Manh biểu lộ vô cùng khoa trương, lớn tiếng nói, vẻ vô cùng vô tội.
Cổ Thư Phỉ thống hận."Tôi cũng không phải người tổng thống mời tới chăm sóc, tổng thống chịu để tôi ở chung với anh nửa năm. Anh còn vì tôi mà trì hoãn lại hôn lễ với cô." Cô kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh bỉ nhìn An Chỉ Manh.
An Chỉ Manh không thể không thừa nhận, kiểu khích tướng này vẫn thật đáng buồn nôn.
Cô tức giận nhìn kẻ cầm đầu, trừng mắt.
"Anh không cưới em nữa sao?"
Cận Tư Hàn lạnh lùng liếc cổ thư Phỉ, sau đó lại nhu tình như nước nói với An Chỉ Manh.
"Cưới! Ngoài em ra anh sẽ không cưới ai hết."
"Hừ, cái này còn tạm được." Cô ngẩng cao đầu, thơm lên má anh một cái.
Nhìn anh biểu cảm cứng đờ, tâm tình cực kì tốt.
Cận Tư Hàn không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ gan dạ như vậy, chủ động như vậy.
Xem ra sự tồn tại của cô vẫn còn có chút ý nghĩa, mắt nhìn vết thương trong lồng ngực nhưng không thể ngăn chặn khát vọng trong nội tâm.
Quản gia đẩy cửa đem đồ ăn đặt trên bàn. "Tổng Thống tiên sinh, bữa tối của ngài."
"Ừm!"
Nhìn thấy thức ăn, hương thơm bay tứ phía, bụng lại đang thét gào kêu đói, cô lập tức vươn tay định xà vào ăn ngay.
"Tư..." Một lần nữa quên mất rằng mình đang bị thương, chỉ một cử động nhỏ cũng đau đến tê tâm phế liệt.
Cận Tư Hàn bất đắc dĩ bế cô đến bên sô pha."Em ngồi xuống đây! Đừng nhúc nhích, để anh làm cho. "
Thấy anh từ từ ngồi xuống cạnh, cẩn thận bón cháo cho cô ăn.
Anh bón cô một thìa, còn tỉ mỉ thổi qua cho bớt nóng, dùng môi chạm khẽ để thử nhiệt độ cháo.
An Chỉ Manh tâm trong nháy mắt nhỏ vụn.
Hạnh phúc hé miệng, ăn thìa cháo một cách ngon lành. Giờ phút này, coi như anh đút độc dược cho cô, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Cô cười ngọt ngào nhìn anh. Cận Tư Hàn mắt đen mang theo cưng chiều nồng đậm, thỏa mãn nhìn khuôn mặt hào hứng của cô.
Hai người trong lúc vô hình tỏa ra yêu thương nồng nhiệt, kích thích cổ thư Phỉ.
Người chồng hoàn mỹ như vậy, vốn nên thuộc về cô.
Cái đồ nhà quê kia, làm sao hợp với Tổng Thống thân phận cao cao tại thượng.
Cô đột ngột nhấc bước, muốn xen vào giữa hai người.
Cận Tư Hàn quét mắt nhìn cô, vung tay, khiến cô trực tiếp ngã xuống đất.
Toàn bộ quá trình đều không cho cô ta mon men vào giữa hai người.
"Đói bụng lắm sao?! Còn muốn ăn nữa không?"
"Ừm, còn muốn, ăn rất ngon." An Chỉ Manh cười vô cùng ngọt ngào, cô cũng hoàn toàn không để ý cái bóng đèn kia.
Cận Tư Hàn lần nữa múc thêm một bát cháo nữa, tỉ mỉ thổi cho bớt nóng rồi mới bón cho cô.
An Chỉ Manh lắc đầu."Anh cũng đói rồi, cùng ăn đi."
"Ngoan! Anh không đói bụng." Anh dịu dàng dỗ dành.
"Anh gạt người, anh ba ngày ba đêm không ăn gì rồi. Anh không ăn em cũng không ăn."
"Được, vậy anh ăn." Không nghĩ tới mình chăm sóc cô bao lâu mà quên mất cả chăm sóc cho mình.
Mắt đen càng phát ra ý tứ nhu tình, đưa bát cháo lên gần miệng mình.
An Chỉ Manh lúc này mới cười vừa lòng thỏa ý.
Hai người em một miếng, anh một miếng. Ăn cũng mật mật ngọt ngọt, ân ân ái ái.
Quản gia đứng một bên nhìn đỏ mặt, tim đập nhanh, tổng thống tiên sinh thế mà lại biến thành 1 người sủng vợ cuồng thê không có phòng tuyến.